Xuyên Thành Phản Diện Làm Sao Để Sống Đây
-
Chương 10: Nhẫn nhịn là chuyện không có khả năng
Tỉnh ngủ sau một giấc, đã là buổi chiều, Tiêu Dư An tươi tỉnh ngồi dậy vươn vai, xoa xoa cổ nhìn về hướng bên cạnh.
Tư thế của Án Hà Thành từ nằm ngửa chuyển thành nằm nghiêng, hai tay đặt lên gối, tuy rằng mặt bôi đầy than, nhưng lại mơ hồ có thể nhìn ra ngũ quan tuấn dật.
Tiêu Dư An không khỏi cảm thán một tiếng: Nam chính lúc ngủ nhìn thật là giống như con vật vô hại a!
Nếu như không phải Tiêu Dư An biết trước tình tiếc nguyên tác, bất luận thế nào cũng không dám tin, con người trước mắt này sau này sẽ một đấm đánh tan Bắc Quốc, huyết tẩy hoàng cung Bắc Quốc.
Hình như là đang gặp ác mộng, Án Hà Thanh đột nhiên nắm chặt nắm đấm, lông mày nhíu chặt lại, đôi môi tái nhợt bắt đầu run rẩy.
Tiêu Dư An lập tức đưa tay vỗ vỗ hắn: “Này anh bạn, không sao chứ? Hòa quang nam chính của ngươi đâu rồi? Ngươi treo nó đâu rồi?
Lần vỗ này không xong rồi, Tiêu Dư An phát hiện Án Hà Thanh đang phát sốt, cảm giác nơi tay chạm nóng hổi.
“Nước… …” Án Hà Thanh mơ mơ màng màng thấp giọng thì thào.
Tiêu Dư An lập tức ngồi dậy, tìm kiếm trong nội thất một lược sau đó, không màng khó khăn mà tìm được một ấm trà bằng sứ với một cái chén nhỏ, Tiêu Dư An dùng cái chén sứ nhỏ rót đầy nước, mang tới bên cạnh giường, rồi dùng tay ôm vai Án Hà Thanh, đem hắn tựa lên người mình, từng chút từng chút nhỏ cẩn thận đem nước đưa vào miệng Án Hà Thanh.
Ước chừng nghe thấy tiếng động, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa nhẹ, là lão thái y: “Hoàng thượng, bệnh nhân đến giờ thay thuốc rồi.”
Tiêu Dư An nói: “Vào đi”
Cửa phòng nội thất nhẹ nhàng mở ra, lão thái y nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, bị dọa đến thuốc trên tay rớt hết xuống đất.
Hồng Tụ theo sát phía sau, vừa nhìn đã sốt ruột, vài bước đi tới: “Hoàng thượng người làm sao lại có thể làm công việc vất vả này, cứ để nô tỳ làm cho.”
“Không sao, đút xong rồi.” Tiêu Dư An bỏ cái chén sứ xuống, lại dìu Án Hà Thanh nằm xuống giường, xoay người hỏi lão thái y: “Hắn phát sốt rồi, làm sao đây?”
Lão thái y run rẩy quỳ dưới đất nhặt lại thuốc, nghe thấy Tiêu Dư An hỏi, vội vàng chắp tay đứng dậy: “Hồi hoàng thượng, không có gì đáng lo cả, con sốt này sẽ rất nhanh hạ, sau khi hạ, bệnh tình căn bản sẽ được chữa khỏi hẳn.”
“Vậy thì tốt.” Tiêu Dư An gật gật đầu, “Vậy thì làm phiền ngươi chăm sóc tốt cho hắn.”
Lão thái y thận trọng, gật đầu như giã tỏi.
Ngủ cũng đã đủ rồi, nam chính cũng đã xem rồi, Tiêu Dư An tâm trạng rất tốt, vui sướng mà chuẩn bị bãi giá hồi cung.
Hồng Tụ tâm tư cực kỳ tỉ mỉ, nhỏ giọng hỏi Tiêu Dư An: “Hoàng thượng, đợi kẻ đó khỏi bệnh, là nô tỳ có thể sắp xếp hắn đến Cảnh Dương cung không?”
Cảnh Dương cung là nơi mà cấm luyến của quân vương thiếu niên ở, do một tay Hồng Tụ phụ trách quản lý.
Tiêu Dư An bất lực sờ trán: “không không không.”
Cô nương, ta cầu xin ngươi hãy dẹp cái suy nghĩ nguy hiểm này đi a!
Hồng Tụ sững sờ: “Vậy hoàng thượng muốn đưa hắn đi đâu?”
Tiêu Dư An rất phiền não đùng ngon tay gõ gõ đầu mình, trong lòng nghĩ nam chính và nữ chính trước khi gặp nhau, là sống ở đâu nhỉ: “đi… … đi… … à đúng rồi, đưa hắn đi Nội vụ phủ.”
“Nội vụ phủ?!” Hồng Tụ trước giờ luôn tự biết thận trọng cũng nhịn không được mà mở miệng ra nghi hoặc, rốt cuộc bất luận nhìn thế nào, hoàng thượng cũng rất để ý kẻ này, nhưng hoàng thượng lại không đem thu vào làm cấm luyến, mà lại đưa hắn đi làm nô tài làm việc vặt, đây cũng quá kỳ lạ rồi.
“Ừm ừm, đúng, Nội vụ phủ, Nội vụ phủ là do Triệu công công phụ trách quản lý đúng không?” Tiêu Dư An hỏi.
“Hồi hoàng thượng, đúng ạ.” Hồng Tụ thu thập lại tâm trạng, hồi đáp.
“Vậy thì không sai, đưa đến Nội vụ phủ đi.” Tiêu Dư An giải quyết dứt khoát xong, lại quay đầu lại nhìn Án Hà Thanh đang say ngủ.
Án Hà Thanh ơi là Án Hà Thanh, Triệu công công là một nhân vật phản diện lớn đó, tiếp đến lại phải để ngươi chịu khổ rồi, nhưng mà là để gặp được nữ chính công chúa Vĩnh Ninh, ngươi phải nhẫn nhịn một chút.
Tư thế của Án Hà Thành từ nằm ngửa chuyển thành nằm nghiêng, hai tay đặt lên gối, tuy rằng mặt bôi đầy than, nhưng lại mơ hồ có thể nhìn ra ngũ quan tuấn dật.
Tiêu Dư An không khỏi cảm thán một tiếng: Nam chính lúc ngủ nhìn thật là giống như con vật vô hại a!
Nếu như không phải Tiêu Dư An biết trước tình tiếc nguyên tác, bất luận thế nào cũng không dám tin, con người trước mắt này sau này sẽ một đấm đánh tan Bắc Quốc, huyết tẩy hoàng cung Bắc Quốc.
Hình như là đang gặp ác mộng, Án Hà Thanh đột nhiên nắm chặt nắm đấm, lông mày nhíu chặt lại, đôi môi tái nhợt bắt đầu run rẩy.
Tiêu Dư An lập tức đưa tay vỗ vỗ hắn: “Này anh bạn, không sao chứ? Hòa quang nam chính của ngươi đâu rồi? Ngươi treo nó đâu rồi?
Lần vỗ này không xong rồi, Tiêu Dư An phát hiện Án Hà Thanh đang phát sốt, cảm giác nơi tay chạm nóng hổi.
“Nước… …” Án Hà Thanh mơ mơ màng màng thấp giọng thì thào.
Tiêu Dư An lập tức ngồi dậy, tìm kiếm trong nội thất một lược sau đó, không màng khó khăn mà tìm được một ấm trà bằng sứ với một cái chén nhỏ, Tiêu Dư An dùng cái chén sứ nhỏ rót đầy nước, mang tới bên cạnh giường, rồi dùng tay ôm vai Án Hà Thanh, đem hắn tựa lên người mình, từng chút từng chút nhỏ cẩn thận đem nước đưa vào miệng Án Hà Thanh.
Ước chừng nghe thấy tiếng động, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa nhẹ, là lão thái y: “Hoàng thượng, bệnh nhân đến giờ thay thuốc rồi.”
Tiêu Dư An nói: “Vào đi”
Cửa phòng nội thất nhẹ nhàng mở ra, lão thái y nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, bị dọa đến thuốc trên tay rớt hết xuống đất.
Hồng Tụ theo sát phía sau, vừa nhìn đã sốt ruột, vài bước đi tới: “Hoàng thượng người làm sao lại có thể làm công việc vất vả này, cứ để nô tỳ làm cho.”
“Không sao, đút xong rồi.” Tiêu Dư An bỏ cái chén sứ xuống, lại dìu Án Hà Thanh nằm xuống giường, xoay người hỏi lão thái y: “Hắn phát sốt rồi, làm sao đây?”
Lão thái y run rẩy quỳ dưới đất nhặt lại thuốc, nghe thấy Tiêu Dư An hỏi, vội vàng chắp tay đứng dậy: “Hồi hoàng thượng, không có gì đáng lo cả, con sốt này sẽ rất nhanh hạ, sau khi hạ, bệnh tình căn bản sẽ được chữa khỏi hẳn.”
“Vậy thì tốt.” Tiêu Dư An gật gật đầu, “Vậy thì làm phiền ngươi chăm sóc tốt cho hắn.”
Lão thái y thận trọng, gật đầu như giã tỏi.
Ngủ cũng đã đủ rồi, nam chính cũng đã xem rồi, Tiêu Dư An tâm trạng rất tốt, vui sướng mà chuẩn bị bãi giá hồi cung.
Hồng Tụ tâm tư cực kỳ tỉ mỉ, nhỏ giọng hỏi Tiêu Dư An: “Hoàng thượng, đợi kẻ đó khỏi bệnh, là nô tỳ có thể sắp xếp hắn đến Cảnh Dương cung không?”
Cảnh Dương cung là nơi mà cấm luyến của quân vương thiếu niên ở, do một tay Hồng Tụ phụ trách quản lý.
Tiêu Dư An bất lực sờ trán: “không không không.”
Cô nương, ta cầu xin ngươi hãy dẹp cái suy nghĩ nguy hiểm này đi a!
Hồng Tụ sững sờ: “Vậy hoàng thượng muốn đưa hắn đi đâu?”
Tiêu Dư An rất phiền não đùng ngon tay gõ gõ đầu mình, trong lòng nghĩ nam chính và nữ chính trước khi gặp nhau, là sống ở đâu nhỉ: “đi… … đi… … à đúng rồi, đưa hắn đi Nội vụ phủ.”
“Nội vụ phủ?!” Hồng Tụ trước giờ luôn tự biết thận trọng cũng nhịn không được mà mở miệng ra nghi hoặc, rốt cuộc bất luận nhìn thế nào, hoàng thượng cũng rất để ý kẻ này, nhưng hoàng thượng lại không đem thu vào làm cấm luyến, mà lại đưa hắn đi làm nô tài làm việc vặt, đây cũng quá kỳ lạ rồi.
“Ừm ừm, đúng, Nội vụ phủ, Nội vụ phủ là do Triệu công công phụ trách quản lý đúng không?” Tiêu Dư An hỏi.
“Hồi hoàng thượng, đúng ạ.” Hồng Tụ thu thập lại tâm trạng, hồi đáp.
“Vậy thì không sai, đưa đến Nội vụ phủ đi.” Tiêu Dư An giải quyết dứt khoát xong, lại quay đầu lại nhìn Án Hà Thanh đang say ngủ.
Án Hà Thanh ơi là Án Hà Thanh, Triệu công công là một nhân vật phản diện lớn đó, tiếp đến lại phải để ngươi chịu khổ rồi, nhưng mà là để gặp được nữ chính công chúa Vĩnh Ninh, ngươi phải nhẫn nhịn một chút.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook