Xuyên Thành Nữ Xứng
-
Chương 151
Bên trong thùng xe ngựa nhỏ hẹp, chỗ ngồi vốn trống không, xuất hiện hình dáng một nữ tử, trên người nữ tử ấy mặc bộ đồ sọc trắng xanh kỳ lạ, tóc dài chấm vai, mặt mày như tranh vẽ, chiếc mũi nhỏ, không quá khuynh quốc khuynh thành, nhưng đặc biệt thanh tú động lòng người, Sở Bạch kinh ngạc nhìn tình hình trước mắt, chẳng lẽ đây chính là dáng dấp ban đầu của nàng?
Vẻ mặt nàng đầy thống khổ, toàn thân bốc khói đen, hình dáng cũng thoắt ẩn thoát hiện, nàng làm sao vậy? Sở Bạch tận mắt trông thấy cô đau khổ như thế, toàn bộ oán hận trong lòng tiêu tan hơn phân nữa, y chồm người về trước, ôm chặt lấy cô.
Chiếc ôm ấm áp chân thật, làm Tô Linh thoáng bình tĩnh lại, cô không tin giây phút này là thật, cô không phải thể linh hồn sao? Sao y ôm được cô, cảm giác chân thật này không phải mơ, y thật sự ôm cô vào lòng, chặt như vậy, hệt như một khi buông tay, cô sẽ tan biến.
– Biểu ca, xin lỗi huynh- Khói đen quanh thân Tô Linh từ từ giảm bớt, nỗi lòng cũng dần bình tĩnh hơn, cơ thể chậm rãi biến mất, nhưng cái ôm ấm áp đó vẫn còn, thậm chí cô còn nghe cả tiếng tim đập của hắn, thế như khi cô đưa tay lên nhìn, phát hiện thấy tay mình vẫn trong suốt.
Sở Bạch nhìn người trong lòng đột nhiên biến mất không thấy, nếu không phải vẫn còn cảm nhận được sự tồn tại của cô, thì y đã suy sụp.
– Muốn ta tha thứ cho nàng, thì nàng không được đi, không có lệnh của ta, không cho nàng đi, đã nghe thấy chưa.
Tô Linh bật khóc gật đầu:
– Muội hứa, muội hứa.
Phù Cừ thở phào, may quá, không bị biến thành ác linh, hết thảy còn kịp, cô nhẹ nhõm, bất mãn nói:
– Hai người đủ rồi đó, ta còn ngồi đây này, mau buông ra cho ta.
Mặt Tô Linh đỏ lên, vội đẩy Sở Bạch ra, nhưng tay y ôm rất chặt, không có ý định buông ra.
– Biểu ca.
Sở Bạch làm như không nghe thấy, không chịu buông, cô ngại ngùng nhìn Phù Cừ, Phù Cừ bị ăn “cẩu lương” đầy miệng, chỉ trợn mắt trừng một cái nói:
– Giờ ngươi biến lại thể linh hồn rồi, cho nên y vẫn không nghe thấy ngươi nói được.
Sở Bạch nghe Phù Cừ nói chuyện, đoán chắc Tô Linh đã nói gì đó, lúc này mới chịu buông cô ra, hỏi Phù Cừ:
– Linh nhi nói gì?
– Nàng ta kêu ngươi buông nàng ra, chỗ này còn có người- Phù Cừ làm “FA” suốt tám trăm năm, vô cùng hâm mộ hai người họ, khi không bị nhét “cẩu lương” đầy miệng, lòng đau như cắt cũng thôi đi, thầm nghĩ không biết khi nào mình mới thoát ế, tìm được một phu quân đẹp trai tốt tính lại chỉ yêu mỗi mình đây.
Sở Bạch chẳng cảm thấy gì, chỉ quơ quào loạn lên trong hư không, cuối cùng chụp được tay cô, nắm thật chặt, Tô Linh đột nhiên không kịp chuẩn bị, mắc cỡ cúi đầu nhìn tay hai người, nếu không phải hiện tại cô là linh hồn trong suốt, e rằng mặt cô đã đỏ như mận chín rồi.
– Có phải ta tìm được cơ thể người hấp hối, thì nàng ấy sẽ sống lại không?- Sở Bạch vẻ mặt vô thường, nghiêm túc hỏi Phù Cừ.
Phù Cừ nghĩ đến nguyên nhân y vội vã đi thành Tương Dương, kinh ngạc hỏi:
– Cho nên ngươi muốn đến thành Tương Dương là để tìm một thể xác cho nàng ấy? Nhưng ta phải nói, chuyện này nhất định phải thuận theo tự nhiên, dương thọ của người kia sắp tận mới được, không thể cưỡng ép nhập vào thân thể người khác, nếu không nàng ấy sẽ bị phản phệ, sẽ hồn phi phách tán.
Sở Bạch nhíu mày, không được ư?
Phù Cừ nhìn biểu hiện của y, lập tức nhìn thấu tâm tư y, tên ngốc này thật sự định cướp cơ thể người ta để Tô Linh hồi sinh, thủ đoạn này quá thô bạo rồi, không hổ là nhân vật Boss phản diện, nghe nói không thể trắng trợn cướp đoạt thân thể người khác, còn để lộ biểu cảm âu sầu như thế, may mà cô nhìn ra, nếu không sẽ có người khi không bỏ mạng rồi.
Sở Bạch nắm tay Tô Linh thật chặt, hệt như đang truyền sức mạnh cho cô:
– Yên tâm đi, ta sẽ nghĩ cách.
Tô Linh gật đầu, chợt nghĩ bây giờ y đâu nhìn thấy mình, cô vỗ vỗ tay y.
Ngoài xe ngựa, mọi người nhìn thấy Nhị hoàng tử điện hạ sau khi vào trong xe của trưởng công chúa kia hồi lâu không ra, mỗi người vẻ mặt khác nhau, không nhờ Nhị hoàng tử điện hạ thích nữ nhân khác nhanh như vậy, mặc dù nữ tử kia nhìn lớn tuổi hơn điện hạ, nhưng thắng ở dáng dấp như hoa như ngọc, đặc biệt ánh mắt kia, khi trầm tĩnh nhìn mọi người, quả thật mị hoặc chúng sinh, khó trách điện hạ lại thích.
Nữ tử này dù lai lịch không rõ, nhưng đã cứu được điện hạ, giờ điện hạ cảm thấy hứng thú với nàng ta, chắc hẳn ngày sau rất được sủng ái.
Nam Cung Ly Mặc quay đầu nhìn xe ngựa kia, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc, Nhị hoàng tử điện hạ rõ ràng nhìn không giống kẻ tham mộ sắc đẹp, sao đột nhiên lại thay lòng đổi dạ, cô nương Tô Uyển Linh kia vừa mới qua đời, điện hạ đã lên xe ngựa của trưởng công chúa giả, tình hình gì thế này.
– Cao đại nhân, sau khi ta đi, điện hạ và trưởng công chúa giả này bên nhau lúc nào vậy?
Cao Kiệt nhìn không chớp mắt nói:
– Đây là chuyện riêng của điện hạ, mạt tướng thân là thần tử, không thể bàn tán chuyện của điện hạ được.
Nam Cung Ly Mặc tặc lưỡi, lúc trước Tô Uyển Linh còn sống, tên Cao Kiệt này ngại đông ngại tây, hận không thể giết nàng ta, giờ bên cạnh Nhị hoàng tử có công chúa giả này, ông ta lại không chút ý kiến, cùng là con người với nhau mà lại đối xử khác biệt, Tô Uyển Linh này cũng quá thảm rồi.
Đội quân Long Giáp oai phong lẫm liệt đứng trước cổng thành Tương Dương, Liệt tướng quân nhận được bồ câu đưa thư của Hoàng tham tướng đã chờ sẵn ở cổng thành, trông thấy đội quân Long Giáp dần dần đến gần, liền đứng ở xa hô to:
– Mạt tướng Liệt Anh, tham kiến Nhị hoàng tử điện hạ, tham kiến chỉ huy sứ đại nhân.
Cao Vũ gật đầu xem như đáp lại.
Sở Bạch vẫn luôn ngồi trong xe ngựa, nghe tiếng liền vén rèm lên, nhìn Liệt tướng quân oai hùng bất phàm bên ngoài, nói:
– Liệt tướng quân không cần đa lễ, lần này hồi kinh đường xá xa xôi, chúng ta đường xa mệt mỏi, muốn ở lại trong thành Tương Dương tịnh dưỡng rồi mới tiếp tục lên đường, chắc sẽ không gây thêm phiền phức cho Liệt tướng quân đâu nhỉ.
Liệt Anh vội khom lưng, vô cùng thành khẩn chắp tay nói:
– Nhị hoàng tử điaạn hạ nói gì vậy chứ, điện hạ đại giá quang lâm, mạt tướng đương nhiên rất vui, điện hạ muốn nghỉ lại thành Tương Dương bao lâu cũng được, sao lại phiền phức chứ. Điện hạ cũng mệt rồi, mạt tướng đã chuẩn bị tiệc rượu thết đãi ở phủ, để tẩy trần cho điện hạ.
– Vậy làm phiền Liệt tướng quân rồi- Sở Bạch không chối từ, quay đầu nói với Cao Vũ- Cao chỉ huy sứ, ngươi để lại một đội để canh gác, dẫn theo những người còn lại đến quan dịch, đợi ta nghỉ ngơi dưỡng sức xong, chúng ta lại lên đường.
– Dạ- Cao Vũ nhận lệnh, gọi một đội nhỏ tinh anh, kêu họ ở lại bảo vệ an toàn cho Nhị hoàng tử, những người còn lại thì theo ông đến quan dịch trú đóng, trước khi đi, Cao chỉ huy sứ còn nhìn Cao Kiệt nói- A Kiệt, Nhị điện hạ giao lại cho huynh, nhất định phải bảo vệ tốt sự an toàn của người.
– Bảo vệ Nhị hoàng tử là chức trách của ta, không cần đệ nói- Cao Kiệt ỷ mình lớn hơn nên nói chuyện với chỉ huy sứ không chút khách khí, từng người trong đội quân Long Giáp đều dũng mãnh phi thường, thân là chỉ huy sứ đại nhân đứng đầu quân Long Giáp, họ chưa từng thấy Cao đại nhân bị đối xử kiểu này.
Cao Vũ có rất nhiều lời muốn nói với Cao Kiệt, nhưng cuối cũng vẫn nhịn xuống, dẫn theo quân Long Giáp đi về hướng quan dịch, Sở Bạch dẫn theo tiểu đội còn lại, cùng Cao Kiệt và Nam Cung Ly Mặc chậm rãi đi về hướng phủ của Liệt tướng quân.
Liệt tướng quân nói không sai, phủ đệ của ông ở cách cổng thành không xa, xe ngựa đi chưa tới nửa nén hương đã đến, Sở Bạch chuẩn bị xuống xe, Phù Cừ theo sát đằng sau, Tô Linh nhớ đến mình không thể ra khỏi xe ngựa này, vội kéo Sở Bạch lại.
– Biểu ca, đợi đã- Sở Bạch cảm giác bàn tay nắm tay mình có dùng chút sức, giống như muốn kéo y lại, y khó hiểu nhìn Phù Cừ.
Phù Cừ nhìn Tô Linh, Tô Linh vội nói:
– Giờ ta không thể ra khỏi xe ngựa này, hai người đi hết, một mình ta phải xử lý thế nào, ngộ nhỡ ta gặp phải thầy pháp bắt ma, chẳng phải cái mạng nhỏ này của ta đi đời rồi sao, chết tươi, hết đường xoay chuyển.
Phù Cừ nói:
– Dù ngươi có là tác giả viết tiểu thuyết, nhưng xin ngươi đừng dùng hết tất cả thành ngữ vào một câu nói được không? Ngươi nói đúng, ngươi không thể ra khỏi xe ngựa này, nên phải đợi ở đây, dù sao người khác cũng không nhìn thấy, thế giới này do ngươi tạo ra ngươi quên rồi sao? Ngoại trừ ta ra, người khác đều là bịp bợm, không bắt được ma quỷ, cũng không bắt được ngươi.
– Nhưng ta sợ lắm- Tô Linh mắt nhìn sắc trời, mặt trời đang lặn dần về tây, chẳng mấy chốc sẽ khuất núi, đến khi trời tối, khắp nơi đều tối đen, một mình cô lẻ loi đợi trong xe ngựa, cô sợ lắm.
– Hóa ra gan ngươi nhỏ vậy à- Phù Cừ khoái chí cười cười, rồi chợt phát hiện Sở Bạch đang nhìn mình trân trối với ánh mắt ba phần bất mãn bảy phần tức giận, cô vội nói- Tình trạng hiện giờ của Tô Linh không thể rời khỏi xe ngựa, nguyên nhân cụ thể ta cũng không rõ lắm, có lẽ bởi vì nhánh cây thiên đạo này.
Sở Bạch đưa mắt nhìn nhánh cây khô được cắm trong lọ kia, y đã từng thấy nhánh cây ấy mọc ra lá non xanh mướt, nở hoa nhỏ màu phấn trắng, dường như là thứ rất lợi hại, là nó giam cầm Linh nhi trong chiếc xe ngựa này?
Y vươn tay, cầm cái lọ lên, Phù Cừ hết hồn:
– Nhị hoàng tử điện hạ, cái lọ này người phải cầm chắc chút nha, cái này… rất quan trọng đó.
Đây chính là pháp khí của cô, mặc dù bây giờ linh lực khô cạn, nhưng chỉ cần nó hấp thu đầy đủ linh khí, liền sẽ mọc rễ nảy mầm nở hoa, đến lúc đó pháp lực của cô hồi phục lại, liền có hi vọng.
– Có phải nhánh cây ở đâu thì hồn phách của Linh nhi sẽ ở đó không?- Sở Bạch ngắm nghía cành khô trong tay, hỏi.
Phù Cừ mặc dù đã sống tám trăm năm, nhưng có rất nhiều chuyện cô chưa từng gặp qua, tình hình này cũng là lần đầu gặp phải, nên cũng không rõ.
– Khó nói lắm, nhưng chúng ta có thể thử.
Sở Bạch gật đầu, một tay cầm lọ chứa nhánh cây thiên đạo, một tay nắm tay Tô Linh:
– Đi, ta dẫn nàng đi.
Tô Linh gật đầu, được y nắm tay, quả nhiên kết giới trong xe ngựa biến mất, cô lại có thể rời khỏi đây, Tô Linh vui mừng nhảy cẫng lên:
– Ta ra được rồi, ta ra ngoài được rồi, cuối cùng ta không bị nhốt trong xe ngựa này nữa.
Màng nhĩ của Phù Cừ như bị rung lên, đầu cũng bị đau, nói:
– Đại tiểu thư à, ngươi có thể rụt rè một chút, dịu dàng một chút không, dù y không nghe được, nhưng ta nghe được.
Tô Linh có thể rời khỏi xe ngựa chật chội này, vui vẻ tột cùng, không thèm chấp nhặt với Phù Cừ nữa.
Dù Sở Bạch không nhìn thấy cô, cũng không nghe thấy cô nói gì, nhưng tay cô cứ lay động, có thể nhận ra cô vui vẻ cỡ nào, khóe môi y khẽ nhếch lên đường cong mờ, Tô Linh đúng lúc quay đầu, bắt gặp cảnh này:
– Phù Cừ, người thấy không? Sở Bạch cười rồi kìa.
Con người y luôn kiệm lời lạnh lùng, luôn giữ bộ mặt lạnh băng, số lần y cười có thể đếm được trên đầu ngón tay, mặc dù chỉ cười nhẹ một tiếng, lại phảng phất như trời nắng sau cơn mưa để người khác cảm thấy tinh thần sảng khoái, quả nhiên người đẹp, cười lên càng đẹp hơn.
Phù Cừ đương nhiên nhìn thấy, nhưng cô là thần tiên, không thể đánh mất vẻ e thẹn như Tô Linh được, nên chỉ đành vô cùng kiềm chế, gật đầu:
– Ừm.
Tô Linh nhìn cô không mấy hài lòng:
– Sao biểu hiện của người lãnh đạm vậy, không phải người tự xưng là vợ của Sở Bạch, là fan cuồng của Sở Bạch à, nhìn thấy hình tượng đẹp đẽ như thế, lại chẳng có chút kích động gì vậy.
Bà đây kích động muốn chết được chưa? Nhưng tốt xấu gì bà cũng là thần tiên nhé, không cần thể diện nữa à!!! Phù Cừ chẳng thèm để ý đến cô, cảm thấy cô gái này nếu còn tiếp tục dính lấy Sở Bạch, có thể sẽ nhân lúc bây giờ bản thân đang ở trạng thái trong suốt mà làm ra nhiều chuyện mất mặt, vì bảo vệ sự trong sạch của Sở Bạch, nhất định phải tách hai người này ra.
– Điện hạ, nhánh cây thiên đạo này dù sao cũng là pháp bảo của ta, xin điện hạ hãy trả lại nó cho ta đi.
Tô Linh lo lắng nhìn Sở Bạch, dù biết rõ y không nhìn thấy, nhưng vẫn không khỏi nhìn về phía y, hồn phách cô sẽ đi theo nhánh cây thiên đạo này, thế nhưng cô muốn ở cạnh Sở Bạch, dù y hoàn toàn chẳng nhìn thấy cô.
Phù Cừ vẻ mặt được như ý, đưa tay định lấy lọ chứa nhánh cây thiên đạo, Sở Bạch lại dễ dàng tránh né, chậm rãi nói:
– Chiếc lọ này tạm thời do ta bảo quản, đợi đến khi nàng lần nữa tỉnh lại, ta tự nhiên sẽ trả cho ngươi.
Tô Linh không khỏi cúi đầu cười.
Phù Cừ nhìn thấy bộ dạng mê trai này của cô, không khỏi nổi giận:
– Nhị hoàng tử điện hạ, nhánh cây thiên đạo dù gì cũng là của ta, người giữ cũng vô ích, còn nữa, hiện giờ cả hai là người ma khác biệt, dù người có mang theo nhánh cây thiên đạo thì cũng không nhìn không nghe thấy nàng ta, vẫn là để ta mang theo đi, dù sao chúng ta cũng là nữ tử với nhau.
– Ngươi nói không sai- Sở Bạch gật đầu, Tô Linh thất vọng ngẩng lên nhìn y, Phù Cừ lại rất vui vẻ, lần nữa đưa tay ra lấy chiếc lọ, lại lần nữa bị tránh né, hai mắt khó hiểu, nhìn y hỏi.
– Nhị hoàng tử có ý gì?
– Ta nói, cứ để nàng ấy cho ta chăm sóc, Liệt tướng quân, đưa Phù Cừ cô nương đi nghỉ ngơi đi.
Liệt tướng quân lập tức đáp lời, nghĩ đến trong hàng ngũ lớn như vậy lại có một cô nương, chắc hẳn là cô nương mà Nhị hoàng tử thích, thế là gọi hạ nhân ra, sai người sắp xếp sương phòng cạnh phòng của Nhị hoàng tử.
– Nhị hoàng tử điện hạ, phòng của người ở đây, mời- Liệt tướng quân cung kính đón Sở Bạch vào phủ, thấy Sở Bạch tay ôm lọ hoa, tay còn lại như đang lôi kéo ai đó, ông thấy lạ nhưng lại không dám hỏi.
Trên đường dẫn y đi ngang qua hai hàng lang, một vườn hoa và hồ nước, cuối cùng tới nơi gọi là sương phòng, trang trí bên trong vô cùng tao nhã thanh mát, Sở Bạch càng thích màu đen hơn, y nghĩ rồi đột nhiên mở miệng hỏi:
– Nàng thích không?
Vẻ mặt nàng đầy thống khổ, toàn thân bốc khói đen, hình dáng cũng thoắt ẩn thoát hiện, nàng làm sao vậy? Sở Bạch tận mắt trông thấy cô đau khổ như thế, toàn bộ oán hận trong lòng tiêu tan hơn phân nữa, y chồm người về trước, ôm chặt lấy cô.
Chiếc ôm ấm áp chân thật, làm Tô Linh thoáng bình tĩnh lại, cô không tin giây phút này là thật, cô không phải thể linh hồn sao? Sao y ôm được cô, cảm giác chân thật này không phải mơ, y thật sự ôm cô vào lòng, chặt như vậy, hệt như một khi buông tay, cô sẽ tan biến.
– Biểu ca, xin lỗi huynh- Khói đen quanh thân Tô Linh từ từ giảm bớt, nỗi lòng cũng dần bình tĩnh hơn, cơ thể chậm rãi biến mất, nhưng cái ôm ấm áp đó vẫn còn, thậm chí cô còn nghe cả tiếng tim đập của hắn, thế như khi cô đưa tay lên nhìn, phát hiện thấy tay mình vẫn trong suốt.
Sở Bạch nhìn người trong lòng đột nhiên biến mất không thấy, nếu không phải vẫn còn cảm nhận được sự tồn tại của cô, thì y đã suy sụp.
– Muốn ta tha thứ cho nàng, thì nàng không được đi, không có lệnh của ta, không cho nàng đi, đã nghe thấy chưa.
Tô Linh bật khóc gật đầu:
– Muội hứa, muội hứa.
Phù Cừ thở phào, may quá, không bị biến thành ác linh, hết thảy còn kịp, cô nhẹ nhõm, bất mãn nói:
– Hai người đủ rồi đó, ta còn ngồi đây này, mau buông ra cho ta.
Mặt Tô Linh đỏ lên, vội đẩy Sở Bạch ra, nhưng tay y ôm rất chặt, không có ý định buông ra.
– Biểu ca.
Sở Bạch làm như không nghe thấy, không chịu buông, cô ngại ngùng nhìn Phù Cừ, Phù Cừ bị ăn “cẩu lương” đầy miệng, chỉ trợn mắt trừng một cái nói:
– Giờ ngươi biến lại thể linh hồn rồi, cho nên y vẫn không nghe thấy ngươi nói được.
Sở Bạch nghe Phù Cừ nói chuyện, đoán chắc Tô Linh đã nói gì đó, lúc này mới chịu buông cô ra, hỏi Phù Cừ:
– Linh nhi nói gì?
– Nàng ta kêu ngươi buông nàng ra, chỗ này còn có người- Phù Cừ làm “FA” suốt tám trăm năm, vô cùng hâm mộ hai người họ, khi không bị nhét “cẩu lương” đầy miệng, lòng đau như cắt cũng thôi đi, thầm nghĩ không biết khi nào mình mới thoát ế, tìm được một phu quân đẹp trai tốt tính lại chỉ yêu mỗi mình đây.
Sở Bạch chẳng cảm thấy gì, chỉ quơ quào loạn lên trong hư không, cuối cùng chụp được tay cô, nắm thật chặt, Tô Linh đột nhiên không kịp chuẩn bị, mắc cỡ cúi đầu nhìn tay hai người, nếu không phải hiện tại cô là linh hồn trong suốt, e rằng mặt cô đã đỏ như mận chín rồi.
– Có phải ta tìm được cơ thể người hấp hối, thì nàng ấy sẽ sống lại không?- Sở Bạch vẻ mặt vô thường, nghiêm túc hỏi Phù Cừ.
Phù Cừ nghĩ đến nguyên nhân y vội vã đi thành Tương Dương, kinh ngạc hỏi:
– Cho nên ngươi muốn đến thành Tương Dương là để tìm một thể xác cho nàng ấy? Nhưng ta phải nói, chuyện này nhất định phải thuận theo tự nhiên, dương thọ của người kia sắp tận mới được, không thể cưỡng ép nhập vào thân thể người khác, nếu không nàng ấy sẽ bị phản phệ, sẽ hồn phi phách tán.
Sở Bạch nhíu mày, không được ư?
Phù Cừ nhìn biểu hiện của y, lập tức nhìn thấu tâm tư y, tên ngốc này thật sự định cướp cơ thể người ta để Tô Linh hồi sinh, thủ đoạn này quá thô bạo rồi, không hổ là nhân vật Boss phản diện, nghe nói không thể trắng trợn cướp đoạt thân thể người khác, còn để lộ biểu cảm âu sầu như thế, may mà cô nhìn ra, nếu không sẽ có người khi không bỏ mạng rồi.
Sở Bạch nắm tay Tô Linh thật chặt, hệt như đang truyền sức mạnh cho cô:
– Yên tâm đi, ta sẽ nghĩ cách.
Tô Linh gật đầu, chợt nghĩ bây giờ y đâu nhìn thấy mình, cô vỗ vỗ tay y.
Ngoài xe ngựa, mọi người nhìn thấy Nhị hoàng tử điện hạ sau khi vào trong xe của trưởng công chúa kia hồi lâu không ra, mỗi người vẻ mặt khác nhau, không nhờ Nhị hoàng tử điện hạ thích nữ nhân khác nhanh như vậy, mặc dù nữ tử kia nhìn lớn tuổi hơn điện hạ, nhưng thắng ở dáng dấp như hoa như ngọc, đặc biệt ánh mắt kia, khi trầm tĩnh nhìn mọi người, quả thật mị hoặc chúng sinh, khó trách điện hạ lại thích.
Nữ tử này dù lai lịch không rõ, nhưng đã cứu được điện hạ, giờ điện hạ cảm thấy hứng thú với nàng ta, chắc hẳn ngày sau rất được sủng ái.
Nam Cung Ly Mặc quay đầu nhìn xe ngựa kia, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc, Nhị hoàng tử điện hạ rõ ràng nhìn không giống kẻ tham mộ sắc đẹp, sao đột nhiên lại thay lòng đổi dạ, cô nương Tô Uyển Linh kia vừa mới qua đời, điện hạ đã lên xe ngựa của trưởng công chúa giả, tình hình gì thế này.
– Cao đại nhân, sau khi ta đi, điện hạ và trưởng công chúa giả này bên nhau lúc nào vậy?
Cao Kiệt nhìn không chớp mắt nói:
– Đây là chuyện riêng của điện hạ, mạt tướng thân là thần tử, không thể bàn tán chuyện của điện hạ được.
Nam Cung Ly Mặc tặc lưỡi, lúc trước Tô Uyển Linh còn sống, tên Cao Kiệt này ngại đông ngại tây, hận không thể giết nàng ta, giờ bên cạnh Nhị hoàng tử có công chúa giả này, ông ta lại không chút ý kiến, cùng là con người với nhau mà lại đối xử khác biệt, Tô Uyển Linh này cũng quá thảm rồi.
Đội quân Long Giáp oai phong lẫm liệt đứng trước cổng thành Tương Dương, Liệt tướng quân nhận được bồ câu đưa thư của Hoàng tham tướng đã chờ sẵn ở cổng thành, trông thấy đội quân Long Giáp dần dần đến gần, liền đứng ở xa hô to:
– Mạt tướng Liệt Anh, tham kiến Nhị hoàng tử điện hạ, tham kiến chỉ huy sứ đại nhân.
Cao Vũ gật đầu xem như đáp lại.
Sở Bạch vẫn luôn ngồi trong xe ngựa, nghe tiếng liền vén rèm lên, nhìn Liệt tướng quân oai hùng bất phàm bên ngoài, nói:
– Liệt tướng quân không cần đa lễ, lần này hồi kinh đường xá xa xôi, chúng ta đường xa mệt mỏi, muốn ở lại trong thành Tương Dương tịnh dưỡng rồi mới tiếp tục lên đường, chắc sẽ không gây thêm phiền phức cho Liệt tướng quân đâu nhỉ.
Liệt Anh vội khom lưng, vô cùng thành khẩn chắp tay nói:
– Nhị hoàng tử điaạn hạ nói gì vậy chứ, điện hạ đại giá quang lâm, mạt tướng đương nhiên rất vui, điện hạ muốn nghỉ lại thành Tương Dương bao lâu cũng được, sao lại phiền phức chứ. Điện hạ cũng mệt rồi, mạt tướng đã chuẩn bị tiệc rượu thết đãi ở phủ, để tẩy trần cho điện hạ.
– Vậy làm phiền Liệt tướng quân rồi- Sở Bạch không chối từ, quay đầu nói với Cao Vũ- Cao chỉ huy sứ, ngươi để lại một đội để canh gác, dẫn theo những người còn lại đến quan dịch, đợi ta nghỉ ngơi dưỡng sức xong, chúng ta lại lên đường.
– Dạ- Cao Vũ nhận lệnh, gọi một đội nhỏ tinh anh, kêu họ ở lại bảo vệ an toàn cho Nhị hoàng tử, những người còn lại thì theo ông đến quan dịch trú đóng, trước khi đi, Cao chỉ huy sứ còn nhìn Cao Kiệt nói- A Kiệt, Nhị điện hạ giao lại cho huynh, nhất định phải bảo vệ tốt sự an toàn của người.
– Bảo vệ Nhị hoàng tử là chức trách của ta, không cần đệ nói- Cao Kiệt ỷ mình lớn hơn nên nói chuyện với chỉ huy sứ không chút khách khí, từng người trong đội quân Long Giáp đều dũng mãnh phi thường, thân là chỉ huy sứ đại nhân đứng đầu quân Long Giáp, họ chưa từng thấy Cao đại nhân bị đối xử kiểu này.
Cao Vũ có rất nhiều lời muốn nói với Cao Kiệt, nhưng cuối cũng vẫn nhịn xuống, dẫn theo quân Long Giáp đi về hướng quan dịch, Sở Bạch dẫn theo tiểu đội còn lại, cùng Cao Kiệt và Nam Cung Ly Mặc chậm rãi đi về hướng phủ của Liệt tướng quân.
Liệt tướng quân nói không sai, phủ đệ của ông ở cách cổng thành không xa, xe ngựa đi chưa tới nửa nén hương đã đến, Sở Bạch chuẩn bị xuống xe, Phù Cừ theo sát đằng sau, Tô Linh nhớ đến mình không thể ra khỏi xe ngựa này, vội kéo Sở Bạch lại.
– Biểu ca, đợi đã- Sở Bạch cảm giác bàn tay nắm tay mình có dùng chút sức, giống như muốn kéo y lại, y khó hiểu nhìn Phù Cừ.
Phù Cừ nhìn Tô Linh, Tô Linh vội nói:
– Giờ ta không thể ra khỏi xe ngựa này, hai người đi hết, một mình ta phải xử lý thế nào, ngộ nhỡ ta gặp phải thầy pháp bắt ma, chẳng phải cái mạng nhỏ này của ta đi đời rồi sao, chết tươi, hết đường xoay chuyển.
Phù Cừ nói:
– Dù ngươi có là tác giả viết tiểu thuyết, nhưng xin ngươi đừng dùng hết tất cả thành ngữ vào một câu nói được không? Ngươi nói đúng, ngươi không thể ra khỏi xe ngựa này, nên phải đợi ở đây, dù sao người khác cũng không nhìn thấy, thế giới này do ngươi tạo ra ngươi quên rồi sao? Ngoại trừ ta ra, người khác đều là bịp bợm, không bắt được ma quỷ, cũng không bắt được ngươi.
– Nhưng ta sợ lắm- Tô Linh mắt nhìn sắc trời, mặt trời đang lặn dần về tây, chẳng mấy chốc sẽ khuất núi, đến khi trời tối, khắp nơi đều tối đen, một mình cô lẻ loi đợi trong xe ngựa, cô sợ lắm.
– Hóa ra gan ngươi nhỏ vậy à- Phù Cừ khoái chí cười cười, rồi chợt phát hiện Sở Bạch đang nhìn mình trân trối với ánh mắt ba phần bất mãn bảy phần tức giận, cô vội nói- Tình trạng hiện giờ của Tô Linh không thể rời khỏi xe ngựa, nguyên nhân cụ thể ta cũng không rõ lắm, có lẽ bởi vì nhánh cây thiên đạo này.
Sở Bạch đưa mắt nhìn nhánh cây khô được cắm trong lọ kia, y đã từng thấy nhánh cây ấy mọc ra lá non xanh mướt, nở hoa nhỏ màu phấn trắng, dường như là thứ rất lợi hại, là nó giam cầm Linh nhi trong chiếc xe ngựa này?
Y vươn tay, cầm cái lọ lên, Phù Cừ hết hồn:
– Nhị hoàng tử điện hạ, cái lọ này người phải cầm chắc chút nha, cái này… rất quan trọng đó.
Đây chính là pháp khí của cô, mặc dù bây giờ linh lực khô cạn, nhưng chỉ cần nó hấp thu đầy đủ linh khí, liền sẽ mọc rễ nảy mầm nở hoa, đến lúc đó pháp lực của cô hồi phục lại, liền có hi vọng.
– Có phải nhánh cây ở đâu thì hồn phách của Linh nhi sẽ ở đó không?- Sở Bạch ngắm nghía cành khô trong tay, hỏi.
Phù Cừ mặc dù đã sống tám trăm năm, nhưng có rất nhiều chuyện cô chưa từng gặp qua, tình hình này cũng là lần đầu gặp phải, nên cũng không rõ.
– Khó nói lắm, nhưng chúng ta có thể thử.
Sở Bạch gật đầu, một tay cầm lọ chứa nhánh cây thiên đạo, một tay nắm tay Tô Linh:
– Đi, ta dẫn nàng đi.
Tô Linh gật đầu, được y nắm tay, quả nhiên kết giới trong xe ngựa biến mất, cô lại có thể rời khỏi đây, Tô Linh vui mừng nhảy cẫng lên:
– Ta ra được rồi, ta ra ngoài được rồi, cuối cùng ta không bị nhốt trong xe ngựa này nữa.
Màng nhĩ của Phù Cừ như bị rung lên, đầu cũng bị đau, nói:
– Đại tiểu thư à, ngươi có thể rụt rè một chút, dịu dàng một chút không, dù y không nghe được, nhưng ta nghe được.
Tô Linh có thể rời khỏi xe ngựa chật chội này, vui vẻ tột cùng, không thèm chấp nhặt với Phù Cừ nữa.
Dù Sở Bạch không nhìn thấy cô, cũng không nghe thấy cô nói gì, nhưng tay cô cứ lay động, có thể nhận ra cô vui vẻ cỡ nào, khóe môi y khẽ nhếch lên đường cong mờ, Tô Linh đúng lúc quay đầu, bắt gặp cảnh này:
– Phù Cừ, người thấy không? Sở Bạch cười rồi kìa.
Con người y luôn kiệm lời lạnh lùng, luôn giữ bộ mặt lạnh băng, số lần y cười có thể đếm được trên đầu ngón tay, mặc dù chỉ cười nhẹ một tiếng, lại phảng phất như trời nắng sau cơn mưa để người khác cảm thấy tinh thần sảng khoái, quả nhiên người đẹp, cười lên càng đẹp hơn.
Phù Cừ đương nhiên nhìn thấy, nhưng cô là thần tiên, không thể đánh mất vẻ e thẹn như Tô Linh được, nên chỉ đành vô cùng kiềm chế, gật đầu:
– Ừm.
Tô Linh nhìn cô không mấy hài lòng:
– Sao biểu hiện của người lãnh đạm vậy, không phải người tự xưng là vợ của Sở Bạch, là fan cuồng của Sở Bạch à, nhìn thấy hình tượng đẹp đẽ như thế, lại chẳng có chút kích động gì vậy.
Bà đây kích động muốn chết được chưa? Nhưng tốt xấu gì bà cũng là thần tiên nhé, không cần thể diện nữa à!!! Phù Cừ chẳng thèm để ý đến cô, cảm thấy cô gái này nếu còn tiếp tục dính lấy Sở Bạch, có thể sẽ nhân lúc bây giờ bản thân đang ở trạng thái trong suốt mà làm ra nhiều chuyện mất mặt, vì bảo vệ sự trong sạch của Sở Bạch, nhất định phải tách hai người này ra.
– Điện hạ, nhánh cây thiên đạo này dù sao cũng là pháp bảo của ta, xin điện hạ hãy trả lại nó cho ta đi.
Tô Linh lo lắng nhìn Sở Bạch, dù biết rõ y không nhìn thấy, nhưng vẫn không khỏi nhìn về phía y, hồn phách cô sẽ đi theo nhánh cây thiên đạo này, thế nhưng cô muốn ở cạnh Sở Bạch, dù y hoàn toàn chẳng nhìn thấy cô.
Phù Cừ vẻ mặt được như ý, đưa tay định lấy lọ chứa nhánh cây thiên đạo, Sở Bạch lại dễ dàng tránh né, chậm rãi nói:
– Chiếc lọ này tạm thời do ta bảo quản, đợi đến khi nàng lần nữa tỉnh lại, ta tự nhiên sẽ trả cho ngươi.
Tô Linh không khỏi cúi đầu cười.
Phù Cừ nhìn thấy bộ dạng mê trai này của cô, không khỏi nổi giận:
– Nhị hoàng tử điện hạ, nhánh cây thiên đạo dù gì cũng là của ta, người giữ cũng vô ích, còn nữa, hiện giờ cả hai là người ma khác biệt, dù người có mang theo nhánh cây thiên đạo thì cũng không nhìn không nghe thấy nàng ta, vẫn là để ta mang theo đi, dù sao chúng ta cũng là nữ tử với nhau.
– Ngươi nói không sai- Sở Bạch gật đầu, Tô Linh thất vọng ngẩng lên nhìn y, Phù Cừ lại rất vui vẻ, lần nữa đưa tay ra lấy chiếc lọ, lại lần nữa bị tránh né, hai mắt khó hiểu, nhìn y hỏi.
– Nhị hoàng tử có ý gì?
– Ta nói, cứ để nàng ấy cho ta chăm sóc, Liệt tướng quân, đưa Phù Cừ cô nương đi nghỉ ngơi đi.
Liệt tướng quân lập tức đáp lời, nghĩ đến trong hàng ngũ lớn như vậy lại có một cô nương, chắc hẳn là cô nương mà Nhị hoàng tử thích, thế là gọi hạ nhân ra, sai người sắp xếp sương phòng cạnh phòng của Nhị hoàng tử.
– Nhị hoàng tử điện hạ, phòng của người ở đây, mời- Liệt tướng quân cung kính đón Sở Bạch vào phủ, thấy Sở Bạch tay ôm lọ hoa, tay còn lại như đang lôi kéo ai đó, ông thấy lạ nhưng lại không dám hỏi.
Trên đường dẫn y đi ngang qua hai hàng lang, một vườn hoa và hồ nước, cuối cùng tới nơi gọi là sương phòng, trang trí bên trong vô cùng tao nhã thanh mát, Sở Bạch càng thích màu đen hơn, y nghĩ rồi đột nhiên mở miệng hỏi:
– Nàng thích không?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook