Xuyên Thành Nữ Xứng
-
Chương 147
– Y làm gì vậy, bộ không muốn sống nữa à?- Phù Cừ chưa từng thấy người nào cố chấp đến vậy, biết rõ không thể làm, lại cứ liều lĩnh nghịch thiên mà làm.
Tô Linh cảm giác ý thức mình có chút hỗn loạn, ký ức hai thế giới trong đầu như đoạn phim ngắn từ từ tái hiện, ba mẹ, thầy cô bạn bè, còn có bạn thân của cô, cả Tạ Phương Tung, Mạnh Dung, Dương Dung, Từ Thị, Xuân Hi, lão thái thái cuối cùng dừng lại ở gương mặt của Sở Bạch.
Tất cả sự việc xảy ra trong mấy tháng nay, giống như bộ phim chiếu chậm, mỗi cảnh tượng đều có liên quan đến y, Sở Bạch. Tô Linh đột ngột mở mắt ra, nhìn y lần nữa bị kết giới hất văng, y khó khăn bò dậy từ dưới đất, lần nữa bước tới, trong mắt là vẻ cố chấp khiến người ta phiền muộn, Tô Linh vùng vẫy một chút, cảm giác bị xé rách càng đau hơn.
Phù Cừ giật mình, vội nói:
– Ngươi đừng nên chống cự, bây giờ nghi thức đã tiến hành hơn phân nửa rồi, đã không còn đường lui, không thể có bất cứ liên quan gì đến thế giới này nữa, nếu không linh hồn ngươi sẽ bị xé nát, vất vưởng ở giữa hai thế giới, lúc đó đừng nói là ta, ngay cả sư phụ ta cũng không cứu được ngươi.
– Ta, muốn, ở, lại- Tô Linh hé môi, gió lạnh rót vào yết hầu, cô cảm giác cổ họng bị gió thổi đến đau nhức, gió lạnh như binh khí, thổi đến miệng cô đầy máu.
Phù Cừ lại càng hoảng hốt, la lên:
– Một người hai người đều chẳng muốn sống nữa à.
Ý thức của cô đang kháng cự, không muốn trở về cơ thể ban đầu, nhưng nghi thức đã tiến hành được phân nửa, hoàn toàn không thể dừng lại, Phù Cừ hết cách, chỉ có thể niệm chú thêm vào nhiều pháp lực hơn, nhánh thiên đạo thần thụ bắn ra ánh sáng vàng kim, nhưng ý thức của Tô Linh kháng cự quá mạnh, hoa niết bàn trên thần thụ thiên đạo chớp mắt héo tàn, cánh hoa trắng rơi lả tả, Phù Cừ trợn mắt, nhánh cây thiên đạo trong tay đang sống đột nhiên chết, lần nữa biến thành nhành khô hoàn toàn không có sinh mệnh.
Phù Cừ thầm nói không ổn.
Nghi thức bị cắt ngang, Phù Cừ bỗng nhiên mất hết sức lực, té nhào xuống đất, nhìn cánh cửa kết giới từ từ thu nhỏ lại, cô vội vàng phục sinh nhánh cây thiên đạo lần nữa, lại phát hiện bản thân không còn chút pháp lực nào.
Tình hình gì vậy?
Phù Cừ ngạc nhiên nhìn xuống tay mình, sao mình lại mất hết pháp lực thế này? Sư phụ chưa từng nói dùng thuật di hồn đổi phách sẽ khiến pháp lực mất hết, hay là phương pháp cô dùng không đúng, bị phản phệ rồi?
Không không không, không thể nha.
Phù Cừ thử lại, nhánh cây thiên đạo trong tay vẫn không có chút phản ứng nào, trông như một nhánh cây khô bình thường trên đất.
Thật sự không có pháp lực, vậy phải làm sao đây? Cô giận dỗi lén chạy đến chỗ này, không biết sư phụ có phát hiện hay không, có tìm được tới đây hay không? Điều tại cô, giỏ trò nghịch dại, không nghe lời sư phụ, không ngờ trốn đến thế giới bên trong tiểu thuyết này nghĩ sư phụ sẽ không tìm được mình, giờ thì hay rồi, chẳng lẽ cô phải bị nhốt ở đây mãi mãi hay sao?
Phù Cừ ân hận, muốn ném nhánh cây thiên đạo đi, nhưng lại không nỡ, trơ mắt nhìn cánh cửa kết giới ngày càng thu hẹp lại, cô vội đứng lên, thử leo ra từ cánh cửa đó, lại phát hiện tay không với tới, chỉ có thể trơ mắt nhìn cánh cửa ngay càng nhỏ lại, cuối cùng mất hẳn.
Xong, thôi xong!
Phù Cừ mất pháp lực, kết giới màu vàng kim biến mất, Sở Bạch sắc mặt mừng rỡ, nhìn cơ thể Tô Linh không còn lơ lửng, đang rơi nhanh xuống đất, hắn vội phi thân tới, đỡ được cô.
– Linh Nhi.
Tô Linh hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch, không có ý thức.
– Linh Nhi.
Vẫn không có phản ứng.
Đám Cao Kiệt nhìn tình hình trước mắt, nhất thời không biết có nên tin vào mắt mình hay không, chuyện gì đang diễn ra vậy? Trưởng công chúa kia thật sự là thần tiên? Hai người họ vừa mới làm gì? Giờ là tình huống gì?
– Giờ nàng ấy sao rồi?- Sở Bạch ôm lấy Tô Linh, lay gọi thế nào cũng không tỉnh, ánh mắt vội nhìn về phía Phù Cừ.
Phù Cừ cũng không biết làm sao, thậm chí cảm nhận được sự sợ hãi của cô, nghĩ cô tu luyện làm tiên mất tám trăm năm, giờ phút này có lẽ đã cảm nhận được cảm giác của Tô Linh khi bị ném vào thế giới này, đúng là bất lực, sợ hãi quá, sư phụ ơi, con sai rồi, mau tới cứu con.
– Ban đầu ta định đưa cô ta về, nhưng ngươi đi rồi quay lại, ý thức của cô ta kháng cự, kết quả thất bại, bị phản phệ, ngất rồi, chuyện này không nên trách ta, một người không nói tiếng nào cứ đi là đi, một người nản lòng thoái chí muốn rời khỏi đây, kết quả ai cũng đổi ý- Chuyện này không thể trách bổn tiên tử được.
Sở Bạch nghe Phù Cừ nói vì Tô Linh đổi ý nên mới bị phản phệ, tay bất giác siết chặt hơn, trong mắt đau lòng càng sâu, thật lâu mới ngẩng đầu lên hỏi Phù Cừ:
– Vậy lúc nào nàng ấy mới tỉnh lại?
Tỉnh lại?
Người bị thuật di hồn đổi phách phản phệ, sao tỉnh lại được. Nhẹ thì linh hồn rời thể xác vất vưởng trên trần, nặng thì hồn phi phách tán biến thành tro bụi, vậy mới thật là thần tiên khó cứu, chỉ mong hồn phách Tô Linh chỉ tạm thời phân tán, không có tan thành tro bụi, như vậy thì còn có hy vọng, nếu là vế sau, vậy cô chỉ có thể quay về cầu xin ba vị đại lão Phúc Lộc Thọ cho thêm phúc thêm thọ thôi.
Phù Cừ cố rặn ra nụ cười thật hồn nhiên:
– Nếu ta nói cô ta không thể tỉnh lại, ngươi có giết ta không?
Sở Bạch nghe xong sững sờ, trong mắt xẹt qua vẻ đau đớn, trên mặt hiện lên sát ý:
– Cao Kiệt.
Cao Kiệt dù sợ sự yêu tà của nữ nhân này, nhưng vẫn lập tức đi tới, đặt trường kiếm lên cổ Phù Cừ.
Phù Cừ dở khóc dở cười, tên ngốc này nói lời trái ý hắn liền lộng đao lộng thương, bổn tiên tử đường đường là fan cuồng số một của ngươi đấy, nếu không có bổn tiên tử, ngươi gặp được cô ta sao? Kẻ bạc bẽo không có lương tâm, Phù Cừ dù tức giận nhưng cũng hoảng sợ, hiện giờ cô mất hết pháp lực, dùng “tay trói gà không chặt” để hình dung còn chưa đủ, chỉ có thể mặc người ức hiếp, vì mạng sống, cô chỉ có thể vứt hết mặt mũi tám trăm năm nay của mình đi:
– Đừng đừng đừng, nếu ngươi giết ta, cô ta sẽ không tỉnh lại được nữa đâu.
– Ngươi có cách cứu nàng ấy?- Sở Bạch hai mắt tỏa sáng, đầy hi vọng.
Thật sự chẳng có cách nào, nhưng Phù Cừ biết, hiện tại nếu cô dám nói không, kiếm này có lẽ sẽ trực tiếp cắt qua cổ cô, cô không muốn chôn thây ở nơi này, cô nhất định phải sống, chỉ cần lão già sư phụ phát hiện cô đã trốn đi, nhất định sẽ tìm cô, sư phụ chỉ có một đồ nhi này, nhất định sẽ không dễ dàng từ bỏ tìm kiếm cô.
Sư phụ à sư phụ, Phù Cừ cam đoan, lần này nếu người có thể cứu đồ nhi ra ngoài, đồ nhi nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời, không chạy lung tung nữa.
– Dễ mà, ngươi cũng biết thân phận ta rồi đó, ta có thể khiến cô ta đến đây, đương nhiên cũng có thể cứu người, nhưng…- Phù Cừ ra vẻ sầu não, Sở Bạch nghiêm mặt nhíu mày.
– Nhưng cái gì?
– Nhưng vì ta đưa cô ta quay về, hao tốn quá nhiều pháp lực, một sớm một chiều rất khó khôi phục lại, nhất định phải tịnh dưỡng một thời gian mới có thể trị thương cho cô ta- Phù Cừ vẻ mặt khó xử.
Cao Kiệt không tin, nữ nhân này quỷ dị quá, lai lịch lại bất minh, không biết ý đồ thế nào, thì sao dễ dàng tin tưởng được.
– Thiếu chủ, đừng nên tin nữ nhân này, lai lịch nàng ta không rõ, không thể tin được.
Phù Cừ nhìn Cao Kiệt, nếu không phải kiếm trong tay ông còn gác lên cổ cô, cô thật muốn đứng lên đánh ông ta, bổn tiên tử ngây thơ hồn nhiên tâm địa thiện lương nhan sắc khuynh quốc khuynh thành không ai sánh được như thế, vậy mà ông lại nói bổn tiên tử không đáng tin?!!! Phù Cừ trợn mắt:
– Ông nói chuyện thế nào ấy, không thấy cô ta vừa giúp thiếu chủ các người chắn tiễn à, giờ dù cô ta đang bị ngất đi, nhưng ông xem thử đi vết thương ở ngực có còn không?
Đám người nghe vậy liền nhìn về Tô Linh, ngực cô vẫn còn dính máu, nhưng vết máu đã khô, quả thực không có dấu hiệu chảy máu nữa, thật sự vết thương đã lành đúng như lời nữ nhân này nói? Nàng ta rốt cuộc là người nào vậy, có thể chữa khỏi trọng thương trong chốc lát, chẳng lẽ là thần tiên thật ư?
Nhưng sao một thần tiên lại xuất hiện ở chỗ này, hơn nữa còn giả dạng trưởng công chúa nước Lê, chuyện này cũng quá khả nghi rồi.
– Thiếu chủ- Cao Kiệt vẫn còn có chút hoài nghi, tổn thương ở ngực của Tô Linh, mọi người không thể cởi y phục để kiểm tra thực hư, ai biết cô ta nói thật hay giả.
Sở Bạch nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, đương nhiên tin tưởng Phù Cừ, nàng ta nói không sai, ngoại trừ nàng ta, không ai có thể cứu Linh Nhi, nàng là hi vọng cuối cùng của Linh Nhi, hắn chỉ có thể tin tưởng, Sở Bạch nhìn Tô Linh, hai mắt nàng nhắm nghiền, không có chút sự sống, nếu cứ kéo dài, hắn không biết sẽ phát sinh chuyện gì.
– Đủ rồi, ta tin nàng ta, xin hỏi quý danh của cô nương.
Phù Cừ vẻ mặt vui mừng, may quá, cuối cùng cũng có người tương đối có lý trí, nguyện ý hỏi danh tính của cô, chắc đã tin lời cô, chỉ cần cô tiếp tục trì hoãn, chờ đến lúc sư phụ đến cứu.
– Ta tên Phù Cừ, gọi ta Phù Cừ là được.
– Phù Cừ cô nương, làm phiền- Sở Bạch gật đầu, xem như đã nhớ.
Phù Cừ chỉ chỉ vào lưỡi kiếm kề sát cổ mình, chậm rãi nói:
– Đã như vậy, có phải nên kêu ông ta thu kiếm lại không, đao kiếm không có mắt, ngộ nhỡ bị thương sẽ không tốt.
– Cao Kiệt, thu kiếm về đi.
Cao Kiệt chỉ có thể nghe lời thu kiếm lại, Phù Cừ thở phào, nhớ đến hiện tại mọi người vẫn còn ở trong biên giới nước Lê, nhìn đám cấm quân mới nãy, nhất định nghĩ đám người này sẽ không trốn ra được, nơi này không tiện ở lâu, vẫn nên rời khỏi nơi này trước đã.
– Sở công tử, nơi này không nên ở lâu, Phù Cừ cảm thấy, chúng ta vẫn nên rời khỏi đây trước đã, chờ đến khi về đến ranh giới nước Tề, chúng ta sẽ tìm một nơi tương đối an toàn để nghĩ cách cứu Tô cô nương, Sở công tử thấy sao?
Sở Bạch gật đầu, Tạ Phương Tung không từ bỏ ý đồ đâu, nơi này dù sao cũng là nước Lê, quả thực không thể ở lâu.
– Xin Phù Cừ cô nương lên đường cùng chúng ta.
Phù Cừ cười cười, ta có thể từ chối à? Đương nhiên không, chỉ đành gật đầu:
– Đương nhiên rồi.
Tô Linh không biết mình hôn mê bao lâu, cô mơ màng tỉnh lại, cảm giác đau đớn toàn thân đều biến mất, cô dụi mắt, vừa nhắc tay lên, phát hiện tay mình lại trong suốt.
Tô Linh mở to mắt, không tin nhìn hai tay mình, bị dọa đến ngã nhào xuống đất.
Cái cái cái tình huống gì thế này, tại sao cô lại biến thành trong suốt rồi?
Tô Linh kinh hãi cúi đầu, phát hiện mình đang trôi lơ lửng trong chiếc xe ngựa nhỏ hẹp, trong xe trang trí vô cùng xa xỉ, lông dê trải dưới sàn xe, bên trên đặt bàn uống trà, phía sau còn có rất nhiều hộc tủ nhỏ, mỗi ngăn đều chứa đồ ăn vặt, các loại mứt quả, xem ra chủ nhân xe ngựa rất biết hưởng thụ, trên bàn có đặt bình sứ nhỏ, trong bình sứ có cắm cây gậy gỗ, nói là gậy gỗ nhưng nhìn kỹ thì giống một nhánh cây khô hơn, nhánh cây kia trông quen mắt thế, có hơi giống nhánh cây Phù Cừ tiên tử cầm.
Cho nên đây chính là xe ngựa của Phù Cừ tiên tử?
Cô vẫn chưa quay về, linh hồn vẫn ở lại bên trong thế giới tiểu thuyết, cô bây giờ, rốt cuộc là chết rồi hay chưa chết? Nếu chết rồi, sao Hắc Bạch Vô Thường vẫn chưa tới câu hồn cô đi, nếu chưa chết, sao cô lại bay lơ lửng như cô hồn dã quỷ trong chiếc xe ngựa này vậy?
Cô muốn ra ngoài, lại phát hiện xung quanh như có gì đó, hoàn toàn không thể rời khỏi chiếc xe ngựa này.
Đây là chuyện gì?
Tô Linh chẳng hiểu ra sao, đang lo lắng nghĩ cách rời khỏi xe ngựa, rèm châu màu trắng bị người khác vén lên, lộ ra gương mặt giống hệt trưởng công chúa Văn Xương của Phù Cừ tiên tử, bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều ngẩn người.
– Người có thể trông thấy ta?
– Hồn phách ngươi vẫn còn à?
Hai người một lời không thể nói hết, mặt mũi đều tràn đầy kinh hãi. Phù Cừ hăng hái bước vào xe ngựa, nhìn hai chân cô bay lơ lửng, hất cằm ngạc nhiên nói:
– Ngươi đúng là mạng lớn, hồn phách không bị xe rách, thấy thần trí ngươi tỉnh táo vậy, chắc hồn phách cũng hoàn chỉnh, lần đầu tiên ta gặp người may mắn như vậy đấy.
Tô Linh trông thấy cô, phảng phất như nắm được cọng rơm cứu mạng, bay tới, muốn nắm lấy tay cô, lại phát hiện tay mình xuyên qua tay cô ấy.
– Giờ ngươi đang ở thể linh hồn, không thể chạm vào bất cứ ai, đừng uổng phí sức lực, muốn hỏi gì thì hỏi đi- Phù Cừ vào xe ngựa rồi ngồi xuống, kéo ngăn tủ nhỏ chứa bánh mứt, dọn lên bàn trà, tìm một tư thế thoải mái, vừa ăn mứt vừa uống trà, vừa im lặng chờ cô tra hỏi.
Tô Linh thấy cô ta thảnh thơi như thế, không khỏi sốt ruột hỏi:
– Phù Cừ tiên tử, hiện tại ta xem như thê thảm rồi, sao người còn tâm trạng uống trà ăn mứt chứ? Chẳng lẽ người không nên nghĩ cách cứu ta sao? Thần tiên chẳng phải đều tế thế độ người sao?
Phù Cừ uống miếng trà, đặt chén xuống rồi nghiêm túc nhìn cô:
– Thần tiên bọn ta trước kia tế thế độ người quả thật không sai, bởi vì thời điểm đó người phàm mù quáng tôn sùng bọn ta, không giống người phàm bây giờ, tự cho rằng bản thân muốn đi đâu thì đi, ngươi kêu nàng ta đừng nên kháng cự, nàng ta lại cứ không nghe, cuối cùng khiến bản thân rơi vào thể linh hồn, còn hại ta mất hết pháp lực trong thế giới này, bị nam nhân của ngươi uy hiếp nếu ta không cứu ngươi thì sẽ giết ta, ngươi nói xem ta dù sao cũng là thần tiên, sa sút đến mức này, trách ai chứ?
Tô Linh chột dạ, chuyện này quả thực là trách nhiệm của cô, nhưng hết thảy là vì cô ta, ỷ vào bản thân có pháp lực liền tự tung tự tác, hưng phấn lên liền kích hoạt thế giới tiểu thuyết, còn ném ta vào đây, mới có mấy chuyện lộn xộn phát sinh sau này, cuối cùng, đổ hết cho ta à.
Tô Linh bụng đầy oán giận, nhưng không dám nói ra miệng, dù sao nàng sống hay chết còn phải dựa vào cô ta. Nhưng khoan đã, cô ta vừa nói gì?
Nam nhân của ngươi…???
Tô Linh cảm giác ý thức mình có chút hỗn loạn, ký ức hai thế giới trong đầu như đoạn phim ngắn từ từ tái hiện, ba mẹ, thầy cô bạn bè, còn có bạn thân của cô, cả Tạ Phương Tung, Mạnh Dung, Dương Dung, Từ Thị, Xuân Hi, lão thái thái cuối cùng dừng lại ở gương mặt của Sở Bạch.
Tất cả sự việc xảy ra trong mấy tháng nay, giống như bộ phim chiếu chậm, mỗi cảnh tượng đều có liên quan đến y, Sở Bạch. Tô Linh đột ngột mở mắt ra, nhìn y lần nữa bị kết giới hất văng, y khó khăn bò dậy từ dưới đất, lần nữa bước tới, trong mắt là vẻ cố chấp khiến người ta phiền muộn, Tô Linh vùng vẫy một chút, cảm giác bị xé rách càng đau hơn.
Phù Cừ giật mình, vội nói:
– Ngươi đừng nên chống cự, bây giờ nghi thức đã tiến hành hơn phân nửa rồi, đã không còn đường lui, không thể có bất cứ liên quan gì đến thế giới này nữa, nếu không linh hồn ngươi sẽ bị xé nát, vất vưởng ở giữa hai thế giới, lúc đó đừng nói là ta, ngay cả sư phụ ta cũng không cứu được ngươi.
– Ta, muốn, ở, lại- Tô Linh hé môi, gió lạnh rót vào yết hầu, cô cảm giác cổ họng bị gió thổi đến đau nhức, gió lạnh như binh khí, thổi đến miệng cô đầy máu.
Phù Cừ lại càng hoảng hốt, la lên:
– Một người hai người đều chẳng muốn sống nữa à.
Ý thức của cô đang kháng cự, không muốn trở về cơ thể ban đầu, nhưng nghi thức đã tiến hành được phân nửa, hoàn toàn không thể dừng lại, Phù Cừ hết cách, chỉ có thể niệm chú thêm vào nhiều pháp lực hơn, nhánh thiên đạo thần thụ bắn ra ánh sáng vàng kim, nhưng ý thức của Tô Linh kháng cự quá mạnh, hoa niết bàn trên thần thụ thiên đạo chớp mắt héo tàn, cánh hoa trắng rơi lả tả, Phù Cừ trợn mắt, nhánh cây thiên đạo trong tay đang sống đột nhiên chết, lần nữa biến thành nhành khô hoàn toàn không có sinh mệnh.
Phù Cừ thầm nói không ổn.
Nghi thức bị cắt ngang, Phù Cừ bỗng nhiên mất hết sức lực, té nhào xuống đất, nhìn cánh cửa kết giới từ từ thu nhỏ lại, cô vội vàng phục sinh nhánh cây thiên đạo lần nữa, lại phát hiện bản thân không còn chút pháp lực nào.
Tình hình gì vậy?
Phù Cừ ngạc nhiên nhìn xuống tay mình, sao mình lại mất hết pháp lực thế này? Sư phụ chưa từng nói dùng thuật di hồn đổi phách sẽ khiến pháp lực mất hết, hay là phương pháp cô dùng không đúng, bị phản phệ rồi?
Không không không, không thể nha.
Phù Cừ thử lại, nhánh cây thiên đạo trong tay vẫn không có chút phản ứng nào, trông như một nhánh cây khô bình thường trên đất.
Thật sự không có pháp lực, vậy phải làm sao đây? Cô giận dỗi lén chạy đến chỗ này, không biết sư phụ có phát hiện hay không, có tìm được tới đây hay không? Điều tại cô, giỏ trò nghịch dại, không nghe lời sư phụ, không ngờ trốn đến thế giới bên trong tiểu thuyết này nghĩ sư phụ sẽ không tìm được mình, giờ thì hay rồi, chẳng lẽ cô phải bị nhốt ở đây mãi mãi hay sao?
Phù Cừ ân hận, muốn ném nhánh cây thiên đạo đi, nhưng lại không nỡ, trơ mắt nhìn cánh cửa kết giới ngày càng thu hẹp lại, cô vội đứng lên, thử leo ra từ cánh cửa đó, lại phát hiện tay không với tới, chỉ có thể trơ mắt nhìn cánh cửa ngay càng nhỏ lại, cuối cùng mất hẳn.
Xong, thôi xong!
Phù Cừ mất pháp lực, kết giới màu vàng kim biến mất, Sở Bạch sắc mặt mừng rỡ, nhìn cơ thể Tô Linh không còn lơ lửng, đang rơi nhanh xuống đất, hắn vội phi thân tới, đỡ được cô.
– Linh Nhi.
Tô Linh hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch, không có ý thức.
– Linh Nhi.
Vẫn không có phản ứng.
Đám Cao Kiệt nhìn tình hình trước mắt, nhất thời không biết có nên tin vào mắt mình hay không, chuyện gì đang diễn ra vậy? Trưởng công chúa kia thật sự là thần tiên? Hai người họ vừa mới làm gì? Giờ là tình huống gì?
– Giờ nàng ấy sao rồi?- Sở Bạch ôm lấy Tô Linh, lay gọi thế nào cũng không tỉnh, ánh mắt vội nhìn về phía Phù Cừ.
Phù Cừ cũng không biết làm sao, thậm chí cảm nhận được sự sợ hãi của cô, nghĩ cô tu luyện làm tiên mất tám trăm năm, giờ phút này có lẽ đã cảm nhận được cảm giác của Tô Linh khi bị ném vào thế giới này, đúng là bất lực, sợ hãi quá, sư phụ ơi, con sai rồi, mau tới cứu con.
– Ban đầu ta định đưa cô ta về, nhưng ngươi đi rồi quay lại, ý thức của cô ta kháng cự, kết quả thất bại, bị phản phệ, ngất rồi, chuyện này không nên trách ta, một người không nói tiếng nào cứ đi là đi, một người nản lòng thoái chí muốn rời khỏi đây, kết quả ai cũng đổi ý- Chuyện này không thể trách bổn tiên tử được.
Sở Bạch nghe Phù Cừ nói vì Tô Linh đổi ý nên mới bị phản phệ, tay bất giác siết chặt hơn, trong mắt đau lòng càng sâu, thật lâu mới ngẩng đầu lên hỏi Phù Cừ:
– Vậy lúc nào nàng ấy mới tỉnh lại?
Tỉnh lại?
Người bị thuật di hồn đổi phách phản phệ, sao tỉnh lại được. Nhẹ thì linh hồn rời thể xác vất vưởng trên trần, nặng thì hồn phi phách tán biến thành tro bụi, vậy mới thật là thần tiên khó cứu, chỉ mong hồn phách Tô Linh chỉ tạm thời phân tán, không có tan thành tro bụi, như vậy thì còn có hy vọng, nếu là vế sau, vậy cô chỉ có thể quay về cầu xin ba vị đại lão Phúc Lộc Thọ cho thêm phúc thêm thọ thôi.
Phù Cừ cố rặn ra nụ cười thật hồn nhiên:
– Nếu ta nói cô ta không thể tỉnh lại, ngươi có giết ta không?
Sở Bạch nghe xong sững sờ, trong mắt xẹt qua vẻ đau đớn, trên mặt hiện lên sát ý:
– Cao Kiệt.
Cao Kiệt dù sợ sự yêu tà của nữ nhân này, nhưng vẫn lập tức đi tới, đặt trường kiếm lên cổ Phù Cừ.
Phù Cừ dở khóc dở cười, tên ngốc này nói lời trái ý hắn liền lộng đao lộng thương, bổn tiên tử đường đường là fan cuồng số một của ngươi đấy, nếu không có bổn tiên tử, ngươi gặp được cô ta sao? Kẻ bạc bẽo không có lương tâm, Phù Cừ dù tức giận nhưng cũng hoảng sợ, hiện giờ cô mất hết pháp lực, dùng “tay trói gà không chặt” để hình dung còn chưa đủ, chỉ có thể mặc người ức hiếp, vì mạng sống, cô chỉ có thể vứt hết mặt mũi tám trăm năm nay của mình đi:
– Đừng đừng đừng, nếu ngươi giết ta, cô ta sẽ không tỉnh lại được nữa đâu.
– Ngươi có cách cứu nàng ấy?- Sở Bạch hai mắt tỏa sáng, đầy hi vọng.
Thật sự chẳng có cách nào, nhưng Phù Cừ biết, hiện tại nếu cô dám nói không, kiếm này có lẽ sẽ trực tiếp cắt qua cổ cô, cô không muốn chôn thây ở nơi này, cô nhất định phải sống, chỉ cần lão già sư phụ phát hiện cô đã trốn đi, nhất định sẽ tìm cô, sư phụ chỉ có một đồ nhi này, nhất định sẽ không dễ dàng từ bỏ tìm kiếm cô.
Sư phụ à sư phụ, Phù Cừ cam đoan, lần này nếu người có thể cứu đồ nhi ra ngoài, đồ nhi nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời, không chạy lung tung nữa.
– Dễ mà, ngươi cũng biết thân phận ta rồi đó, ta có thể khiến cô ta đến đây, đương nhiên cũng có thể cứu người, nhưng…- Phù Cừ ra vẻ sầu não, Sở Bạch nghiêm mặt nhíu mày.
– Nhưng cái gì?
– Nhưng vì ta đưa cô ta quay về, hao tốn quá nhiều pháp lực, một sớm một chiều rất khó khôi phục lại, nhất định phải tịnh dưỡng một thời gian mới có thể trị thương cho cô ta- Phù Cừ vẻ mặt khó xử.
Cao Kiệt không tin, nữ nhân này quỷ dị quá, lai lịch lại bất minh, không biết ý đồ thế nào, thì sao dễ dàng tin tưởng được.
– Thiếu chủ, đừng nên tin nữ nhân này, lai lịch nàng ta không rõ, không thể tin được.
Phù Cừ nhìn Cao Kiệt, nếu không phải kiếm trong tay ông còn gác lên cổ cô, cô thật muốn đứng lên đánh ông ta, bổn tiên tử ngây thơ hồn nhiên tâm địa thiện lương nhan sắc khuynh quốc khuynh thành không ai sánh được như thế, vậy mà ông lại nói bổn tiên tử không đáng tin?!!! Phù Cừ trợn mắt:
– Ông nói chuyện thế nào ấy, không thấy cô ta vừa giúp thiếu chủ các người chắn tiễn à, giờ dù cô ta đang bị ngất đi, nhưng ông xem thử đi vết thương ở ngực có còn không?
Đám người nghe vậy liền nhìn về Tô Linh, ngực cô vẫn còn dính máu, nhưng vết máu đã khô, quả thực không có dấu hiệu chảy máu nữa, thật sự vết thương đã lành đúng như lời nữ nhân này nói? Nàng ta rốt cuộc là người nào vậy, có thể chữa khỏi trọng thương trong chốc lát, chẳng lẽ là thần tiên thật ư?
Nhưng sao một thần tiên lại xuất hiện ở chỗ này, hơn nữa còn giả dạng trưởng công chúa nước Lê, chuyện này cũng quá khả nghi rồi.
– Thiếu chủ- Cao Kiệt vẫn còn có chút hoài nghi, tổn thương ở ngực của Tô Linh, mọi người không thể cởi y phục để kiểm tra thực hư, ai biết cô ta nói thật hay giả.
Sở Bạch nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, đương nhiên tin tưởng Phù Cừ, nàng ta nói không sai, ngoại trừ nàng ta, không ai có thể cứu Linh Nhi, nàng là hi vọng cuối cùng của Linh Nhi, hắn chỉ có thể tin tưởng, Sở Bạch nhìn Tô Linh, hai mắt nàng nhắm nghiền, không có chút sự sống, nếu cứ kéo dài, hắn không biết sẽ phát sinh chuyện gì.
– Đủ rồi, ta tin nàng ta, xin hỏi quý danh của cô nương.
Phù Cừ vẻ mặt vui mừng, may quá, cuối cùng cũng có người tương đối có lý trí, nguyện ý hỏi danh tính của cô, chắc đã tin lời cô, chỉ cần cô tiếp tục trì hoãn, chờ đến lúc sư phụ đến cứu.
– Ta tên Phù Cừ, gọi ta Phù Cừ là được.
– Phù Cừ cô nương, làm phiền- Sở Bạch gật đầu, xem như đã nhớ.
Phù Cừ chỉ chỉ vào lưỡi kiếm kề sát cổ mình, chậm rãi nói:
– Đã như vậy, có phải nên kêu ông ta thu kiếm lại không, đao kiếm không có mắt, ngộ nhỡ bị thương sẽ không tốt.
– Cao Kiệt, thu kiếm về đi.
Cao Kiệt chỉ có thể nghe lời thu kiếm lại, Phù Cừ thở phào, nhớ đến hiện tại mọi người vẫn còn ở trong biên giới nước Lê, nhìn đám cấm quân mới nãy, nhất định nghĩ đám người này sẽ không trốn ra được, nơi này không tiện ở lâu, vẫn nên rời khỏi nơi này trước đã.
– Sở công tử, nơi này không nên ở lâu, Phù Cừ cảm thấy, chúng ta vẫn nên rời khỏi đây trước đã, chờ đến khi về đến ranh giới nước Tề, chúng ta sẽ tìm một nơi tương đối an toàn để nghĩ cách cứu Tô cô nương, Sở công tử thấy sao?
Sở Bạch gật đầu, Tạ Phương Tung không từ bỏ ý đồ đâu, nơi này dù sao cũng là nước Lê, quả thực không thể ở lâu.
– Xin Phù Cừ cô nương lên đường cùng chúng ta.
Phù Cừ cười cười, ta có thể từ chối à? Đương nhiên không, chỉ đành gật đầu:
– Đương nhiên rồi.
Tô Linh không biết mình hôn mê bao lâu, cô mơ màng tỉnh lại, cảm giác đau đớn toàn thân đều biến mất, cô dụi mắt, vừa nhắc tay lên, phát hiện tay mình lại trong suốt.
Tô Linh mở to mắt, không tin nhìn hai tay mình, bị dọa đến ngã nhào xuống đất.
Cái cái cái tình huống gì thế này, tại sao cô lại biến thành trong suốt rồi?
Tô Linh kinh hãi cúi đầu, phát hiện mình đang trôi lơ lửng trong chiếc xe ngựa nhỏ hẹp, trong xe trang trí vô cùng xa xỉ, lông dê trải dưới sàn xe, bên trên đặt bàn uống trà, phía sau còn có rất nhiều hộc tủ nhỏ, mỗi ngăn đều chứa đồ ăn vặt, các loại mứt quả, xem ra chủ nhân xe ngựa rất biết hưởng thụ, trên bàn có đặt bình sứ nhỏ, trong bình sứ có cắm cây gậy gỗ, nói là gậy gỗ nhưng nhìn kỹ thì giống một nhánh cây khô hơn, nhánh cây kia trông quen mắt thế, có hơi giống nhánh cây Phù Cừ tiên tử cầm.
Cho nên đây chính là xe ngựa của Phù Cừ tiên tử?
Cô vẫn chưa quay về, linh hồn vẫn ở lại bên trong thế giới tiểu thuyết, cô bây giờ, rốt cuộc là chết rồi hay chưa chết? Nếu chết rồi, sao Hắc Bạch Vô Thường vẫn chưa tới câu hồn cô đi, nếu chưa chết, sao cô lại bay lơ lửng như cô hồn dã quỷ trong chiếc xe ngựa này vậy?
Cô muốn ra ngoài, lại phát hiện xung quanh như có gì đó, hoàn toàn không thể rời khỏi chiếc xe ngựa này.
Đây là chuyện gì?
Tô Linh chẳng hiểu ra sao, đang lo lắng nghĩ cách rời khỏi xe ngựa, rèm châu màu trắng bị người khác vén lên, lộ ra gương mặt giống hệt trưởng công chúa Văn Xương của Phù Cừ tiên tử, bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều ngẩn người.
– Người có thể trông thấy ta?
– Hồn phách ngươi vẫn còn à?
Hai người một lời không thể nói hết, mặt mũi đều tràn đầy kinh hãi. Phù Cừ hăng hái bước vào xe ngựa, nhìn hai chân cô bay lơ lửng, hất cằm ngạc nhiên nói:
– Ngươi đúng là mạng lớn, hồn phách không bị xe rách, thấy thần trí ngươi tỉnh táo vậy, chắc hồn phách cũng hoàn chỉnh, lần đầu tiên ta gặp người may mắn như vậy đấy.
Tô Linh trông thấy cô, phảng phất như nắm được cọng rơm cứu mạng, bay tới, muốn nắm lấy tay cô, lại phát hiện tay mình xuyên qua tay cô ấy.
– Giờ ngươi đang ở thể linh hồn, không thể chạm vào bất cứ ai, đừng uổng phí sức lực, muốn hỏi gì thì hỏi đi- Phù Cừ vào xe ngựa rồi ngồi xuống, kéo ngăn tủ nhỏ chứa bánh mứt, dọn lên bàn trà, tìm một tư thế thoải mái, vừa ăn mứt vừa uống trà, vừa im lặng chờ cô tra hỏi.
Tô Linh thấy cô ta thảnh thơi như thế, không khỏi sốt ruột hỏi:
– Phù Cừ tiên tử, hiện tại ta xem như thê thảm rồi, sao người còn tâm trạng uống trà ăn mứt chứ? Chẳng lẽ người không nên nghĩ cách cứu ta sao? Thần tiên chẳng phải đều tế thế độ người sao?
Phù Cừ uống miếng trà, đặt chén xuống rồi nghiêm túc nhìn cô:
– Thần tiên bọn ta trước kia tế thế độ người quả thật không sai, bởi vì thời điểm đó người phàm mù quáng tôn sùng bọn ta, không giống người phàm bây giờ, tự cho rằng bản thân muốn đi đâu thì đi, ngươi kêu nàng ta đừng nên kháng cự, nàng ta lại cứ không nghe, cuối cùng khiến bản thân rơi vào thể linh hồn, còn hại ta mất hết pháp lực trong thế giới này, bị nam nhân của ngươi uy hiếp nếu ta không cứu ngươi thì sẽ giết ta, ngươi nói xem ta dù sao cũng là thần tiên, sa sút đến mức này, trách ai chứ?
Tô Linh chột dạ, chuyện này quả thực là trách nhiệm của cô, nhưng hết thảy là vì cô ta, ỷ vào bản thân có pháp lực liền tự tung tự tác, hưng phấn lên liền kích hoạt thế giới tiểu thuyết, còn ném ta vào đây, mới có mấy chuyện lộn xộn phát sinh sau này, cuối cùng, đổ hết cho ta à.
Tô Linh bụng đầy oán giận, nhưng không dám nói ra miệng, dù sao nàng sống hay chết còn phải dựa vào cô ta. Nhưng khoan đã, cô ta vừa nói gì?
Nam nhân của ngươi…???
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook