Xuyên Thành Nữ Xứng
-
Chương 142
Hai mươi tên cấm quân bao vây lấy xe ngựa, sắc mặt Cao Kiệt đanh lại, ghìm dây cương cho xe dừng lại, Xuân Hi đã sợ đến không nói ra lời, cố nén mới không để toàn thân phát run.
Tạ Phương Tung cưỡi ngựa tiếp cận xe ngựa, cấm quân nhường đường, Tạ Phương Tung đi thẳng đến trước mặt xe ngựa, từ trên cao nhìn xuống Cao Kiệt, người này lạ mặt, nhưng nghe hơi thở hẳn là người luyện võ, người râu ria bên cạnh dáng nhỏ thó, đầu cúi thấp, tựa hồ rất sợ sệt, càng nhìn càng thấy khả nghi.
Tạ Phương Tung nắm chặt dây cương, chồm người về trước, giọng chậm rãi biếng nhác:
– Hình như ngươi đang sợ ta? Ngẩng đầu lên.
Xuân Hi ngẩng đầu nhìn Tạ nhị công tử, rồi lại vội cúi xuống, Tạ Phương Tung nhìn gương mặt xa lạ kia, da vàng vọt miệng đầy ria mép, trong trí nhớ không có quen người nào như thế, bèn nói:
– Ngươi biết ta à?
Xuân Hi không dám trả lời, dù dung mạo cô thay đổi, nhưng giọng vẫn như cũ, mở miệng nói chuyện ắt sẽ lộ tẩy, Cao Kiệt đương nhiên cũng biết, liền chen ngang:
– Vị quan gia này, xin hỏi chúng ta mắc tội gì? Tại sao lại chặn đường chúng ta?
– Kiểm tra theo lệ thôi, ngươi nói ngươi tên Lục Ba, ở phố Tây Nhai, đúng lúc bổn công tử bắt được gian tế của nước địch, mỗi một người ra khỏi thành đều phải bị kiểm tra, ngươi không có chuyện gấp, bổn công tử đã sai người đến Hộ bộ tra hộ tịch rồi, sẽ mau chóng biết được ngươi có phải người ở phố Tây Nhai không.
Cao Kiệt nghe vậy nhíu mày, siết chặt dây cương, ánh mắt đảo một vòng quanh đám người, Nam Cung Ly Mặc và người của họ giờ đã ra khỏi thành, đứng ở ngoài thành, cấm quân trấn thủ cửa Nam hết thảy hai mươi người, nếu cứ vậy xông ra cũng không khó.
Chỉ là không phải vạn bất đắc dĩ, ông không muốn lộng đao kiếm, nơi này dù sao cũng là quốc đô của nước Lê, cứ vậy xông ra, thì trên đường đi cũng sẽ gặp khó khăn chồng chất.
– Quan gia, tiểu nhân không dám lừa đối, ở đây có hộ tịch do Hộ bộ phát xuống chứng minh, mời đại nhân xem qua- Cao Kiệt lấy sổ hộ tịch trong người ra, cấm quân đứng gần nhanh chóng nhận lấy, kiểm tra, không thấy có chỗ khả nghi, nên đưa cho Tạ Phương Tung:
– Tạ nhị công tử, hộ tịch là thật.
Tạ Phương Tung liếc qua, không nhận lấy. Người này đã dám lấy ra, chứng minh hộ tịch này không có gì bất thường, xem cũng vô ích. Ánh mắt hắn vẫn cứ dán vào Xuân Hi, nghiêm nghị nói:
– Người bên cạnh vóc người nhỏ nhắn, không giống nam nhi, chắc không phải nữ cải nam trang chứ?
Xuân Hi hoảng sợ đến không dám ngẩng đầu, toàn thân phát run.
Tô Linh ngồi trong xe ngựa, nghe Tạ Phương Tung hùng hổ xét hỏi, Xuân Hi nhát gan, sợ không chịu nổi mấy lời ép hỏi như vậy của hắn, đang định vén rèm, thì Sở Bạch ngăn lại:
– Ngồi xuống, lát nữa có thể sẽ hỗn loạn, bảo vệ tốt bản thân.
Tô Linh sững người, chợt nghĩ chắc y định công phá cửa thành xông ra.
Sở Bạch vén rèm, vỗ vai Xuân Hi:
– Vào trong.
Xuân Hi đã sợ run, nghe vậy vội đứng lên vào trong xe, khoảng khắc màn xe được vén lên, Tạ Phương Tung nhìn thấy người đang ngồi trong thùng xe, người kia mặc dù tóc bạc, gương mặt nhăn nheo, nhưng đôi mắt lại sáng ngời, không phải đôi mắt mà một ông lão 80 tuổi có thể có, hắn lờ mờ kết luận, người ngồi trong xe ngựa chính là Tô Uyển Linh, mà nam tử đầy râu run rẩy khi nhìn hắn kia là Xuân Hi.
– Sở thiếu sử, đã lâu không gặp- Tạ Phương Tung nhìn ông lão trong xe, càng thêm củng cố suy nghĩ của mình, Sở Bạch bắt Tô Uyển Linh, ép nàng giả chết để Thục phi và Thái hậu đấu đá nhau, rồi mới âm thầm đưa Tô Uyển Linh rời đi, nếu không phải hắn kịp thời phát hiện mánh khóe, thì Sở Bạch đã đạt được mục đích rồi.
– Tạ nhị công tử huênh hoang như thế, chắc là để cản ta, không biết ta phạm phải tội gì, mà làm phiền Tạ nhị công tử truy nã toàn thành vậy?- Sở Bạch mới lên tiếng, chính là giọng nói Tạ Phương Tung quen thuộc, trên mặt hắn liền hiện lên nụ cười chắc chắn.
– Sở thiếu sử che giấu làm gì, bổn công tử ở trong cửa tiệm kia tìm được lệnh bài cấm quân nước Tề, nghĩ không ra thế tử Trấn Nam Hầu đúng như người đời nói là đứa con hoang, chỉ là không ngờ, lại còn là đứa con hoang đến từ nước Tề, mấy năm nay một mực ẩn nấp ở nước Lê ta, chính là muốn làm nước Lê đại loạn, ngươi thật sự rất có thủ đoạn, mấy tháng ngắn ngủi, đã quậy đến nước Lê long trời lở đất, ngươi vậy mà lại hỏi ta phạm vào tội gì, Sở thiếu sử chẳng lẽ đã biết còn cố hỏi hay sao?
Cao Kiệt nghe thấy vị công tử này mắng thiếu chủ là con hoang, tay ông bất giác chạm vào trường kiếm giắt bên hông, Sở Bạch lạnh lùng nhìn ông một cái, ra hiệu ông yên tâm chớ loạn, Cao Kiệt đành chịu, chỉ có thể dừng động tác rút kiếm lại, nhưng tay vẫn như cũ đặt lên chuôi kiếm, đôi mắt như sói hoang sắc bén nhìn chằm chằm Tạ Phương Tung đang ngồi trên lưng ngựa, tính toán làm thế nào nhân lúc loạn mà bắt hắn.
– Tạ nhị công tử nhìn như hoàn khố, không ngờ lại thông minh hơn hẳn mấy kẻ đội mũ ô sa trên triều đình kia, nhưng mà Tạ nhị công tử cảm thấy chỉ dựa vào hai mươi cấm quân này của ngươi thì có thể ngăn cản được chúng ta?
Tạ Phương Tung nghe vậy vẫn tính sẵn trong lòng:
– Đương nhiên không thể, cho nên người kia vừa rồi không phải đi hỏi thăm hộ tịch của các ngươi, mà là đi tìm viện binh, một tuần phòng doanh cấm quân, Sở thiếu sử cảm thấy có cản nổi các ngươi không?
Sở Bạch cong môi cười, nụ cười kia mang theo ba phần tùy ý, bảy phần bày mưu tính kế, Tạ Phương Tung nhíu mày, không biết lúc này sao hắn lại cười như thế, chẳng lẽ hắn còn có chiêu sau? Đang nghĩ ngợi, sau lưng bỗng nhiên truyền tới tiếng xé gió, hắn chưa kịp phản ứng, một công tử áo trắng đã nhanh nhẹn đáp xuống, chủy thủy lạnh buốt dán vào cổ hắn, giọng nói vừa biếng nhác vừa trêu tức:
– Vậy phải xem với chúng, mạng của Tạ nhị công tử có đáng giá hay không?
Tô Linh ngồi trong xe ngựa, xuyên qua rèm che, nhìn thấy người trên lưng ngựa chính là Nam Cung Ly Mặc, tên ngốc này vậy mà có thể đánh bất ngờ như thế, mặc dù tập kích từ sau lưng có hơi hèn hạ, nhưng sự việc cấp bách, đạo lý bắt giặc phải bắt vua trước, cũng là bất đắc dĩ.
Những cấm quân kia hoàn toàn không kịp phản ứng rốt cuộc người này xuất hiện như thế nào, có thể im lặng không một tiếng động xuất hiện từ sau lưng, bắt gọn Tạ nhị công tử, tuần phòng doanh cấm quân đều do Tạ tiểu tướng quân quản lý, nếu Tạ nhị công tử gặp chuyện gì, chỉ e họ không tránh khỏi chịu phạt.
– Thả Tạ nhị công tử ra- Đám cấm quân đổi đầu thương, chỉa vào người trên lưng ngựa, nhưng sợ ném chuột vỡ bình nên không ai dám tiến tới- Ngươi thả Tạ nhị công tử ra trước, ngươi muốn gì, chúng ta có thể thương lượng mà.
– Đơn giản lắm, thả chúng ta đi, các người không ngăn cản, ta cam đoan Tạ nhị công tử của các ngươi không thiếu sợi tóc nào. Tạ nhị công tử, ta khuyên tốt nhất ngươi đừng nghĩ biện pháp gì, trên mũi dao của ta đã tẩm kịch độc, chỉ cần cắt một vết nhỏ thôi, ta cam đoan Hoa Đà tái thế cũng không cứu nổi ngươi- Nam Cung Ly Mặc đưa ra yêu cầu của mình, sắc mặt Tạ Phương Tung khó coi, chỉ chú ý trước mặt, không ngờ người của chúng đã sớm ra khỏi thành, càng không ngờ khinh công người này lại tuyệt diệu như thế, tới gần hắn mà không chút tiếng động, ngay cả hắn cũng không phát hiện ra.
Tạ Phương Tung hừ lạnh:
– Ta từng gặp ngươi ở hoàng cung, ở thọ yến của Thái hoàng Thái hậu, ngươi bị Tô Uyển Linh dẫn đến diễn tấu, rồi sau đó đột nhiên mất tích, lúc ấy bệ hạ còn tiếc hận nước Lê chúng ta sao lại thiếu đi một thiên tài cầm nghệ, nếu giữ được ngươi lại thì có thể phân cao thấp cùng Nam Cung Ly Mặc của Tề quốc rồi, lại không ngờ, ngươi chính là Tam công tử của Nam Cung thế gia ở Tề quốc, vang danh khắp các nước, tài nghệ siêu quần, Nam Cung Ly Mặc, thân phận của ngươi ở Tề quốc cũng rất tôn quý, vậy mà lại nguyện hiếu trung với hắn, xem ra thân phận của hắn nhất định phi phàm, ít nhất cũng là người trong hoàng tộc, nếu ngươi giết ta, các ngươi nhất định sẽ không thoát khỏi thành Kính Dương được, cho nên ngươi không dám giết ta đâu.
Nam Cung Ly Mặc rầu rĩ, không ngờ tên này là công tử hoàn khố, mà lại rất thông minh, nghiến răng nói:
– Tạ nhị công tử, thông minh quá sẽ chết sớm, nếu ngươi đã không sợ chết, ta sẽ cho ngươi toại nguyện.
Tạ Phương Tung đoán Nam Cung Ly Mặc không dám ra tay giết mình, nhưng đám cấm quân lại không dám đoán, thân phận Tạ nhị công tử tôn quý, nếu thật sự gặp chuyện bất trắc, họ không đảm nhận nổi trách nhiệm này, giáo úy dẫn đầu cấm quân vội nói:
– Nam Cung công tử, đừng, ta thả các người đi, người đâu, mau tránh đường, thả họ đi đi.
Tạ Phương Tung nghiến răng, tức tối:
– Ai bảo các ngươi nhường đường, chúng không dám ra tay đâu, ngăn chúng lại cho ta.
Giáo úy cấm quân nào dám mạo hiểm như vậy, chỉ có thể vờ như không nghe thấy Tạ Phương Tung nói, dẹp đường tránh ra, Cao Kiệt quất roi, xe ngựa mau chóng chạy ra khỏi cửa thành, người bên ngoài đã sớm chờ sẵn liền theo sát họ, Nam Cung Ly Mặc uy hiếp Tạ Phương Tung đi theo sau.
Tạ Phương Tung thấy xe ngựa mau chóng chạy đi, tức giận đến hai mắt đỏ ngầu, không được, không thể để chúng rời khỏi thành Kính Dương, hắn cắn răng, thúc cùi chỏ vào tim Nam Cung Ly Mặc, Nam Cung Ly Mặc biến sắc, cổ tay đã bị Tạ Phương Tung chụp ấy, may mà Nam Cung Ly Mặc phản ứng nhanh nhạy, xoay cổ tay một cái, lưỡi dao đâm về yết hầu của Tạ Phương Tung, Tạ Phương Tung vội ngửa mặt lên trời tránh đi, chủy thủ theo đó sượt qua cổ hắn, hắn đá vào lưng ngựa, trực tiếp bay lùi về, đám cấm quân vội đưa tay đón được, mới khiến hắn vững vàng tiếp đất.
Con ngựa bị đá tung, vọt thẳng về trước, Nam Cung Ly Mặc suýt nữa bị hất xuống ngựa, cũng may kỹ thuật cưỡi ngựa của hắn không tệ, nắm chặt dây cương khống chế con ngựa đang phát điên, rồi đắc ý vẫy tay với Tạ Phương Tung:
– Tạ nhị công tử, cảm ơn đã tặng ngựa nhé.
Tạ Phương Tung tức giận đến trừng mắt, hai ngón tay đặt lên miệng, một tiếng huýt sáo bén nhọn vang lên, con ngựa chạy thật xa nghe được tiếng huýt liền quay đầu trở về, Nam Cung Ly Mặc chưa kịp vui mừng bao lâu, nhìn con ngựa thầm mắng một câu, rồi bay lên điểm vào bụng ngựa, vững vàng tiếp đất, mới nhón chân bay lên ngựa của mình, mau chóng đuổi theo sau.
– Đứng ngẩn ra đó làm gì, mau đuổi theo- Tạ Phương Tung xoay người leo lên ngựa, quay đầu thấy đám cấm quân lững thững đến muộn, hô to một tiếng, thúc vào bụng ngựa đuổi theo sau.
– Thiếu chủ, Tạ nhị dẫn theo người của tuần phòng doanh cấm quân đuổi theo, xe ngựa chạy quá chậm, chỉ e chẳng mấy chốc sẽ đuổi kịp chúng ta- Nam Cung Ly Mặc nghe tiếng vó ngựa dồn dập đằng sau càng lúc càng gần, vội vàng chạy tới gần xe ngựa, vừa dứt lời, một mũi tên bắn tới, Cao Kiệt rút trường kiếm, một nhát chém thành hai đoạn.
– Xem ra Tạ Phương Tung này muốn tiễn chúng ta về chầu Diêm Vương đây mà, mọi người cẩn thận tên bắn- Nam Cung Ly Mặc nghiến răng, vừa chạy vừa cảnh giác.
– Các ngươi làm trò gì vậy, ai bảo các ngươi bắn tên, không được phép bắn tên, ta muốn bắt sống chúng- Tạ Phương Tung nghe thấy mũi tên xe gió lao vút đi, mắt trợn to, giận dữ quay đầu lại, trông thấy giáo úy bên cạnh đang gương cung lắp tên, lập tức cản hắn lại- Mọi người hạ cung tiễn xuống mau.
– Tạ nhị công tử, những người đó đều được huấn luyện kỹ càng, tuyệt đối không phải người thường, nghe đồn Tề quốc có một đội cấm quân Long Giáp, là bính lính tinh nhuệ được Tề đế đích thân lựa chọn tỉ mỉ, trong mười chọn một, nếu đúng như công tử suy đoán, vị Sở thiếu sử kia là người trong hoàng thất, thì hơn phân nửa là Nhị hoàng tử của Tề quốc, nghe đồn năm đó Tề quốc có một trận hoản hoạn, thiêu chết sủng phi và hoàng tử mà Tế đế yêu thương nhất, nhưng lại có tin tức nói, sủng phi và hoàng tử này không chết, có thể để Tề đế gióng trống khua chiêng phái người đến tìm, tám chín phần là Nhị hoàng tử Tề quốc rồi.
– Thì sao, giết hắn đối với chúng ta không có bất kỳ lợi lộc gì, ta nói bắt sống, nếu hắn thật sự là Nhị hoàng tử Tề quốc, bắt sống mới có cơ hội đàm phán với Tề đế, nếu chết rồi, sẽ chỉ tăng thêm tranh chấp giữa hai nước- Tạ Phương Tung không thể nói có khả năng Tô Uyển Linh đang trong tay chúng, dù sao Tô Uyển Linh trong mắt người đời đã chết rồi, nói ra quá mức hoang đường.
Mà xem ra nàng cũng chẳng bị cưỡng ép gì, từ đầu đến cuối không hề cầu cứu, chẳng lẽ nàng muốn đến Tề quốc? Nàng đã thích hắn đến nỗi có thể vì hắn mà từ bỏ đất nước từ bỏ thân phận của nàng sao? Đồ ngốc này.
– Ta nói nhất định phải bắt sống, mọi người hạ cung tiễn xuống cho ta.
Giáo úy cấm quân hết cách, chỉ có thể ra lệnh cho mọi người hạ cung tiễn xuống, toàn lực đuổi bắt:
– Hạ tên xuống, bắt sống.
– Dạ.
Tô Linh ngồi trong xe ngựa, cảm giác như sắp nôn mửa, nghe bên ngoài đang kêu cẩn thận có tên bắn, nhủ thầm mạng mình thôi xong, nhưng đợi hồi lâu, cũng không thấy mưa tiễn, mà nghe bên ngoài nói:
– Thiếu chủ, đại nhân, không xong rồi, đằng trước là vách núi.
Tô Linh câm nghẹn, ủa vận khí gì thế này, giờ đâu phải đang quay phim truyền hình, loại trở ngại như bị đuổi bắt chạy tới vách núi làm ơn đừng xuất hiện được không, chẳng lẽ còn phải nhảy xuống vực à? Cô không phải nhân vật chính mà, không có hào quang nữ chính được chưa, cô vén rèm lên, quả nhiên trông thấy trước mặt là vách núi, đáy vực sâu thẳm, sương mùi lượn lờ, nếu nhảy xuống đó tuyệt đối chết mất xác.
Đại đội nhân mã tiếng vó ngựa dần dần đến gần, dừng lại đằng sau họ khoảng mười mét, nam nhân dẫn đầu hăm hở, oai phong lẫm liệt, làm gì còn dáng vẻ hoàn khố ngày xưa, dù sao cũng xuất thân tướng môn, cả nhà trung liệt, trên người Tạ nhị cũng lờ mờ có vài phần phong thái của tướng quân.
Tạ Phương Tung tiến lên vài bước, hướng về phía họ kêu gọi đầu hàng:
– Các người đã đến đường cùng, Sở Bạch, nếu các người ngoan ngoãn giơ tay chịu trói, ta cam đoan các người có thể bình an vô sự, nếu không, đừng trách ta không niệm tình đồng môn xưa, đến lúc đó nhiều người chôn cùng ngươi như vậy, thì đừng trách ta.
Tạ Phương Tung cưỡi ngựa tiếp cận xe ngựa, cấm quân nhường đường, Tạ Phương Tung đi thẳng đến trước mặt xe ngựa, từ trên cao nhìn xuống Cao Kiệt, người này lạ mặt, nhưng nghe hơi thở hẳn là người luyện võ, người râu ria bên cạnh dáng nhỏ thó, đầu cúi thấp, tựa hồ rất sợ sệt, càng nhìn càng thấy khả nghi.
Tạ Phương Tung nắm chặt dây cương, chồm người về trước, giọng chậm rãi biếng nhác:
– Hình như ngươi đang sợ ta? Ngẩng đầu lên.
Xuân Hi ngẩng đầu nhìn Tạ nhị công tử, rồi lại vội cúi xuống, Tạ Phương Tung nhìn gương mặt xa lạ kia, da vàng vọt miệng đầy ria mép, trong trí nhớ không có quen người nào như thế, bèn nói:
– Ngươi biết ta à?
Xuân Hi không dám trả lời, dù dung mạo cô thay đổi, nhưng giọng vẫn như cũ, mở miệng nói chuyện ắt sẽ lộ tẩy, Cao Kiệt đương nhiên cũng biết, liền chen ngang:
– Vị quan gia này, xin hỏi chúng ta mắc tội gì? Tại sao lại chặn đường chúng ta?
– Kiểm tra theo lệ thôi, ngươi nói ngươi tên Lục Ba, ở phố Tây Nhai, đúng lúc bổn công tử bắt được gian tế của nước địch, mỗi một người ra khỏi thành đều phải bị kiểm tra, ngươi không có chuyện gấp, bổn công tử đã sai người đến Hộ bộ tra hộ tịch rồi, sẽ mau chóng biết được ngươi có phải người ở phố Tây Nhai không.
Cao Kiệt nghe vậy nhíu mày, siết chặt dây cương, ánh mắt đảo một vòng quanh đám người, Nam Cung Ly Mặc và người của họ giờ đã ra khỏi thành, đứng ở ngoài thành, cấm quân trấn thủ cửa Nam hết thảy hai mươi người, nếu cứ vậy xông ra cũng không khó.
Chỉ là không phải vạn bất đắc dĩ, ông không muốn lộng đao kiếm, nơi này dù sao cũng là quốc đô của nước Lê, cứ vậy xông ra, thì trên đường đi cũng sẽ gặp khó khăn chồng chất.
– Quan gia, tiểu nhân không dám lừa đối, ở đây có hộ tịch do Hộ bộ phát xuống chứng minh, mời đại nhân xem qua- Cao Kiệt lấy sổ hộ tịch trong người ra, cấm quân đứng gần nhanh chóng nhận lấy, kiểm tra, không thấy có chỗ khả nghi, nên đưa cho Tạ Phương Tung:
– Tạ nhị công tử, hộ tịch là thật.
Tạ Phương Tung liếc qua, không nhận lấy. Người này đã dám lấy ra, chứng minh hộ tịch này không có gì bất thường, xem cũng vô ích. Ánh mắt hắn vẫn cứ dán vào Xuân Hi, nghiêm nghị nói:
– Người bên cạnh vóc người nhỏ nhắn, không giống nam nhi, chắc không phải nữ cải nam trang chứ?
Xuân Hi hoảng sợ đến không dám ngẩng đầu, toàn thân phát run.
Tô Linh ngồi trong xe ngựa, nghe Tạ Phương Tung hùng hổ xét hỏi, Xuân Hi nhát gan, sợ không chịu nổi mấy lời ép hỏi như vậy của hắn, đang định vén rèm, thì Sở Bạch ngăn lại:
– Ngồi xuống, lát nữa có thể sẽ hỗn loạn, bảo vệ tốt bản thân.
Tô Linh sững người, chợt nghĩ chắc y định công phá cửa thành xông ra.
Sở Bạch vén rèm, vỗ vai Xuân Hi:
– Vào trong.
Xuân Hi đã sợ run, nghe vậy vội đứng lên vào trong xe, khoảng khắc màn xe được vén lên, Tạ Phương Tung nhìn thấy người đang ngồi trong thùng xe, người kia mặc dù tóc bạc, gương mặt nhăn nheo, nhưng đôi mắt lại sáng ngời, không phải đôi mắt mà một ông lão 80 tuổi có thể có, hắn lờ mờ kết luận, người ngồi trong xe ngựa chính là Tô Uyển Linh, mà nam tử đầy râu run rẩy khi nhìn hắn kia là Xuân Hi.
– Sở thiếu sử, đã lâu không gặp- Tạ Phương Tung nhìn ông lão trong xe, càng thêm củng cố suy nghĩ của mình, Sở Bạch bắt Tô Uyển Linh, ép nàng giả chết để Thục phi và Thái hậu đấu đá nhau, rồi mới âm thầm đưa Tô Uyển Linh rời đi, nếu không phải hắn kịp thời phát hiện mánh khóe, thì Sở Bạch đã đạt được mục đích rồi.
– Tạ nhị công tử huênh hoang như thế, chắc là để cản ta, không biết ta phạm phải tội gì, mà làm phiền Tạ nhị công tử truy nã toàn thành vậy?- Sở Bạch mới lên tiếng, chính là giọng nói Tạ Phương Tung quen thuộc, trên mặt hắn liền hiện lên nụ cười chắc chắn.
– Sở thiếu sử che giấu làm gì, bổn công tử ở trong cửa tiệm kia tìm được lệnh bài cấm quân nước Tề, nghĩ không ra thế tử Trấn Nam Hầu đúng như người đời nói là đứa con hoang, chỉ là không ngờ, lại còn là đứa con hoang đến từ nước Tề, mấy năm nay một mực ẩn nấp ở nước Lê ta, chính là muốn làm nước Lê đại loạn, ngươi thật sự rất có thủ đoạn, mấy tháng ngắn ngủi, đã quậy đến nước Lê long trời lở đất, ngươi vậy mà lại hỏi ta phạm vào tội gì, Sở thiếu sử chẳng lẽ đã biết còn cố hỏi hay sao?
Cao Kiệt nghe thấy vị công tử này mắng thiếu chủ là con hoang, tay ông bất giác chạm vào trường kiếm giắt bên hông, Sở Bạch lạnh lùng nhìn ông một cái, ra hiệu ông yên tâm chớ loạn, Cao Kiệt đành chịu, chỉ có thể dừng động tác rút kiếm lại, nhưng tay vẫn như cũ đặt lên chuôi kiếm, đôi mắt như sói hoang sắc bén nhìn chằm chằm Tạ Phương Tung đang ngồi trên lưng ngựa, tính toán làm thế nào nhân lúc loạn mà bắt hắn.
– Tạ nhị công tử nhìn như hoàn khố, không ngờ lại thông minh hơn hẳn mấy kẻ đội mũ ô sa trên triều đình kia, nhưng mà Tạ nhị công tử cảm thấy chỉ dựa vào hai mươi cấm quân này của ngươi thì có thể ngăn cản được chúng ta?
Tạ Phương Tung nghe vậy vẫn tính sẵn trong lòng:
– Đương nhiên không thể, cho nên người kia vừa rồi không phải đi hỏi thăm hộ tịch của các ngươi, mà là đi tìm viện binh, một tuần phòng doanh cấm quân, Sở thiếu sử cảm thấy có cản nổi các ngươi không?
Sở Bạch cong môi cười, nụ cười kia mang theo ba phần tùy ý, bảy phần bày mưu tính kế, Tạ Phương Tung nhíu mày, không biết lúc này sao hắn lại cười như thế, chẳng lẽ hắn còn có chiêu sau? Đang nghĩ ngợi, sau lưng bỗng nhiên truyền tới tiếng xé gió, hắn chưa kịp phản ứng, một công tử áo trắng đã nhanh nhẹn đáp xuống, chủy thủy lạnh buốt dán vào cổ hắn, giọng nói vừa biếng nhác vừa trêu tức:
– Vậy phải xem với chúng, mạng của Tạ nhị công tử có đáng giá hay không?
Tô Linh ngồi trong xe ngựa, xuyên qua rèm che, nhìn thấy người trên lưng ngựa chính là Nam Cung Ly Mặc, tên ngốc này vậy mà có thể đánh bất ngờ như thế, mặc dù tập kích từ sau lưng có hơi hèn hạ, nhưng sự việc cấp bách, đạo lý bắt giặc phải bắt vua trước, cũng là bất đắc dĩ.
Những cấm quân kia hoàn toàn không kịp phản ứng rốt cuộc người này xuất hiện như thế nào, có thể im lặng không một tiếng động xuất hiện từ sau lưng, bắt gọn Tạ nhị công tử, tuần phòng doanh cấm quân đều do Tạ tiểu tướng quân quản lý, nếu Tạ nhị công tử gặp chuyện gì, chỉ e họ không tránh khỏi chịu phạt.
– Thả Tạ nhị công tử ra- Đám cấm quân đổi đầu thương, chỉa vào người trên lưng ngựa, nhưng sợ ném chuột vỡ bình nên không ai dám tiến tới- Ngươi thả Tạ nhị công tử ra trước, ngươi muốn gì, chúng ta có thể thương lượng mà.
– Đơn giản lắm, thả chúng ta đi, các người không ngăn cản, ta cam đoan Tạ nhị công tử của các ngươi không thiếu sợi tóc nào. Tạ nhị công tử, ta khuyên tốt nhất ngươi đừng nghĩ biện pháp gì, trên mũi dao của ta đã tẩm kịch độc, chỉ cần cắt một vết nhỏ thôi, ta cam đoan Hoa Đà tái thế cũng không cứu nổi ngươi- Nam Cung Ly Mặc đưa ra yêu cầu của mình, sắc mặt Tạ Phương Tung khó coi, chỉ chú ý trước mặt, không ngờ người của chúng đã sớm ra khỏi thành, càng không ngờ khinh công người này lại tuyệt diệu như thế, tới gần hắn mà không chút tiếng động, ngay cả hắn cũng không phát hiện ra.
Tạ Phương Tung hừ lạnh:
– Ta từng gặp ngươi ở hoàng cung, ở thọ yến của Thái hoàng Thái hậu, ngươi bị Tô Uyển Linh dẫn đến diễn tấu, rồi sau đó đột nhiên mất tích, lúc ấy bệ hạ còn tiếc hận nước Lê chúng ta sao lại thiếu đi một thiên tài cầm nghệ, nếu giữ được ngươi lại thì có thể phân cao thấp cùng Nam Cung Ly Mặc của Tề quốc rồi, lại không ngờ, ngươi chính là Tam công tử của Nam Cung thế gia ở Tề quốc, vang danh khắp các nước, tài nghệ siêu quần, Nam Cung Ly Mặc, thân phận của ngươi ở Tề quốc cũng rất tôn quý, vậy mà lại nguyện hiếu trung với hắn, xem ra thân phận của hắn nhất định phi phàm, ít nhất cũng là người trong hoàng tộc, nếu ngươi giết ta, các ngươi nhất định sẽ không thoát khỏi thành Kính Dương được, cho nên ngươi không dám giết ta đâu.
Nam Cung Ly Mặc rầu rĩ, không ngờ tên này là công tử hoàn khố, mà lại rất thông minh, nghiến răng nói:
– Tạ nhị công tử, thông minh quá sẽ chết sớm, nếu ngươi đã không sợ chết, ta sẽ cho ngươi toại nguyện.
Tạ Phương Tung đoán Nam Cung Ly Mặc không dám ra tay giết mình, nhưng đám cấm quân lại không dám đoán, thân phận Tạ nhị công tử tôn quý, nếu thật sự gặp chuyện bất trắc, họ không đảm nhận nổi trách nhiệm này, giáo úy dẫn đầu cấm quân vội nói:
– Nam Cung công tử, đừng, ta thả các người đi, người đâu, mau tránh đường, thả họ đi đi.
Tạ Phương Tung nghiến răng, tức tối:
– Ai bảo các ngươi nhường đường, chúng không dám ra tay đâu, ngăn chúng lại cho ta.
Giáo úy cấm quân nào dám mạo hiểm như vậy, chỉ có thể vờ như không nghe thấy Tạ Phương Tung nói, dẹp đường tránh ra, Cao Kiệt quất roi, xe ngựa mau chóng chạy ra khỏi cửa thành, người bên ngoài đã sớm chờ sẵn liền theo sát họ, Nam Cung Ly Mặc uy hiếp Tạ Phương Tung đi theo sau.
Tạ Phương Tung thấy xe ngựa mau chóng chạy đi, tức giận đến hai mắt đỏ ngầu, không được, không thể để chúng rời khỏi thành Kính Dương, hắn cắn răng, thúc cùi chỏ vào tim Nam Cung Ly Mặc, Nam Cung Ly Mặc biến sắc, cổ tay đã bị Tạ Phương Tung chụp ấy, may mà Nam Cung Ly Mặc phản ứng nhanh nhạy, xoay cổ tay một cái, lưỡi dao đâm về yết hầu của Tạ Phương Tung, Tạ Phương Tung vội ngửa mặt lên trời tránh đi, chủy thủ theo đó sượt qua cổ hắn, hắn đá vào lưng ngựa, trực tiếp bay lùi về, đám cấm quân vội đưa tay đón được, mới khiến hắn vững vàng tiếp đất.
Con ngựa bị đá tung, vọt thẳng về trước, Nam Cung Ly Mặc suýt nữa bị hất xuống ngựa, cũng may kỹ thuật cưỡi ngựa của hắn không tệ, nắm chặt dây cương khống chế con ngựa đang phát điên, rồi đắc ý vẫy tay với Tạ Phương Tung:
– Tạ nhị công tử, cảm ơn đã tặng ngựa nhé.
Tạ Phương Tung tức giận đến trừng mắt, hai ngón tay đặt lên miệng, một tiếng huýt sáo bén nhọn vang lên, con ngựa chạy thật xa nghe được tiếng huýt liền quay đầu trở về, Nam Cung Ly Mặc chưa kịp vui mừng bao lâu, nhìn con ngựa thầm mắng một câu, rồi bay lên điểm vào bụng ngựa, vững vàng tiếp đất, mới nhón chân bay lên ngựa của mình, mau chóng đuổi theo sau.
– Đứng ngẩn ra đó làm gì, mau đuổi theo- Tạ Phương Tung xoay người leo lên ngựa, quay đầu thấy đám cấm quân lững thững đến muộn, hô to một tiếng, thúc vào bụng ngựa đuổi theo sau.
– Thiếu chủ, Tạ nhị dẫn theo người của tuần phòng doanh cấm quân đuổi theo, xe ngựa chạy quá chậm, chỉ e chẳng mấy chốc sẽ đuổi kịp chúng ta- Nam Cung Ly Mặc nghe tiếng vó ngựa dồn dập đằng sau càng lúc càng gần, vội vàng chạy tới gần xe ngựa, vừa dứt lời, một mũi tên bắn tới, Cao Kiệt rút trường kiếm, một nhát chém thành hai đoạn.
– Xem ra Tạ Phương Tung này muốn tiễn chúng ta về chầu Diêm Vương đây mà, mọi người cẩn thận tên bắn- Nam Cung Ly Mặc nghiến răng, vừa chạy vừa cảnh giác.
– Các ngươi làm trò gì vậy, ai bảo các ngươi bắn tên, không được phép bắn tên, ta muốn bắt sống chúng- Tạ Phương Tung nghe thấy mũi tên xe gió lao vút đi, mắt trợn to, giận dữ quay đầu lại, trông thấy giáo úy bên cạnh đang gương cung lắp tên, lập tức cản hắn lại- Mọi người hạ cung tiễn xuống mau.
– Tạ nhị công tử, những người đó đều được huấn luyện kỹ càng, tuyệt đối không phải người thường, nghe đồn Tề quốc có một đội cấm quân Long Giáp, là bính lính tinh nhuệ được Tề đế đích thân lựa chọn tỉ mỉ, trong mười chọn một, nếu đúng như công tử suy đoán, vị Sở thiếu sử kia là người trong hoàng thất, thì hơn phân nửa là Nhị hoàng tử của Tề quốc, nghe đồn năm đó Tề quốc có một trận hoản hoạn, thiêu chết sủng phi và hoàng tử mà Tế đế yêu thương nhất, nhưng lại có tin tức nói, sủng phi và hoàng tử này không chết, có thể để Tề đế gióng trống khua chiêng phái người đến tìm, tám chín phần là Nhị hoàng tử Tề quốc rồi.
– Thì sao, giết hắn đối với chúng ta không có bất kỳ lợi lộc gì, ta nói bắt sống, nếu hắn thật sự là Nhị hoàng tử Tề quốc, bắt sống mới có cơ hội đàm phán với Tề đế, nếu chết rồi, sẽ chỉ tăng thêm tranh chấp giữa hai nước- Tạ Phương Tung không thể nói có khả năng Tô Uyển Linh đang trong tay chúng, dù sao Tô Uyển Linh trong mắt người đời đã chết rồi, nói ra quá mức hoang đường.
Mà xem ra nàng cũng chẳng bị cưỡng ép gì, từ đầu đến cuối không hề cầu cứu, chẳng lẽ nàng muốn đến Tề quốc? Nàng đã thích hắn đến nỗi có thể vì hắn mà từ bỏ đất nước từ bỏ thân phận của nàng sao? Đồ ngốc này.
– Ta nói nhất định phải bắt sống, mọi người hạ cung tiễn xuống cho ta.
Giáo úy cấm quân hết cách, chỉ có thể ra lệnh cho mọi người hạ cung tiễn xuống, toàn lực đuổi bắt:
– Hạ tên xuống, bắt sống.
– Dạ.
Tô Linh ngồi trong xe ngựa, cảm giác như sắp nôn mửa, nghe bên ngoài đang kêu cẩn thận có tên bắn, nhủ thầm mạng mình thôi xong, nhưng đợi hồi lâu, cũng không thấy mưa tiễn, mà nghe bên ngoài nói:
– Thiếu chủ, đại nhân, không xong rồi, đằng trước là vách núi.
Tô Linh câm nghẹn, ủa vận khí gì thế này, giờ đâu phải đang quay phim truyền hình, loại trở ngại như bị đuổi bắt chạy tới vách núi làm ơn đừng xuất hiện được không, chẳng lẽ còn phải nhảy xuống vực à? Cô không phải nhân vật chính mà, không có hào quang nữ chính được chưa, cô vén rèm lên, quả nhiên trông thấy trước mặt là vách núi, đáy vực sâu thẳm, sương mùi lượn lờ, nếu nhảy xuống đó tuyệt đối chết mất xác.
Đại đội nhân mã tiếng vó ngựa dần dần đến gần, dừng lại đằng sau họ khoảng mười mét, nam nhân dẫn đầu hăm hở, oai phong lẫm liệt, làm gì còn dáng vẻ hoàn khố ngày xưa, dù sao cũng xuất thân tướng môn, cả nhà trung liệt, trên người Tạ nhị cũng lờ mờ có vài phần phong thái của tướng quân.
Tạ Phương Tung tiến lên vài bước, hướng về phía họ kêu gọi đầu hàng:
– Các người đã đến đường cùng, Sở Bạch, nếu các người ngoan ngoãn giơ tay chịu trói, ta cam đoan các người có thể bình an vô sự, nếu không, đừng trách ta không niệm tình đồng môn xưa, đến lúc đó nhiều người chôn cùng ngươi như vậy, thì đừng trách ta.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook