Xuyên Thành Nữ Xứng
-
Chương 1: Xuyên thành nữ phụ
Tô Linh vừa mới viết xong đại kết cục, vẫn chưa đăng lên, kiên nhẫn lướt xem bình luận trước đã, vậy mà bên trong mục bình luận lại nhìn thấy tin nhắn của “cô em” này.
Sở Bạch là chồng chị (nickname): Chị tác giả à, em quá thất vọng về chị, chị lại dám để người đàn ông của em chết hả!!! Quá gượng gạo, nhắc nhở hữu nghị nhé, nếu như đại kết cục không đảo ngược tình thế, em nguyền rủa kết cục của chị sẽ thê thảm hệt như nữ thứ ác độc trong truyện của chị, cẩn thận vào nhé.
Đúng là kiên trì quả nhỉ, nói đến trịnh trọng thế này, khiến bà đây tí nữa tin rồi. Về lần nguyền rủa bà ăn mì tôm không có gói gia vị, đi nhà xí không có giấy, mang giày đế bằng cũng trật chân, lần này có vẻ thăng cấp hơn nhỉ, đã đụng đến độ an toàn của bà rồi.
Mặc dù lúc trước mấy cái lời nguyền rủa tầm phào này ứng nghiệm một cách trùng hợp, nhưng cô không hề tin mấy việc xui xẻo này có tác giả đằng sau, nên đăng tải ngay đại kết cục vừa mới ra lò.
Kết cục của nam thứ Sở Bạch này cô đã nghĩ ngay từ ban đầu rồi, độc xâm nhập vào phổi, vì để tác thành cho nữ chính, trên chiến trường chủ động ra hàng, bị ép phải tận mắt nhìn nữ chính thành thân, nhìn nàng nắm tay nam chính mặt tươi như hoa, ngạo nghễ thiên hạ. Còn hắn một mình cô đơn, khi độc vào tim, bi thương độc phát mà chết.
Thể loại ta phụ hết người trong thiên hạ, nhưng duy nhất không phụ nàng, giết hết người trong thiên hạ, chỉ vì tác thành nàng với nam chính, kiếm đủ nước mắt của độc giả, cũng chính vì thế, vô số độc giả tuyên bố sẽ gửi dao cho cô nếu cô dám cho địa chỉ, đoán chừng dao lớn dao nhỏ đầy cả một giỏ luôn, nhưng cô hoàn toàn không để những bình luận này trong lòng.
Nào biết được trên mạng vừa hiện lên bốn chữ “đăng tải thành công”, màn đêm đen kịt bỗng vang lên tiếng sấm rền, sau đó ánh sáng chợt lóe, Tô Linh đột nhiên bất tỉnh.
Khi tỉnh lại, cô đau khổ phát hiện, cô thật sự biến thành nữ thứ độc ác trong truyện đăng dài kỳ của chính mình: Tô Uyển Linh.
Tô Uyển Linh này nè, chính là nguyên nhân dẫn đến sự hắc hóa triệt để của Sở Bạch, là mắc xích cực kỳ quan trọng, chính vì khiến nam thứ thăng cấp thành đại boss, nên kết cục cũng vô cùng thê thảm, đắc tội đại ma đầu hắc hóa mà, kết cục có thể tốt được sao!
“Sở Bạch là chồng chị” ơi, rốt cuộc chị là thần thánh phương nào, nguyền rủa sao mà linh nghiệm thế.
Hóa ra lời nguyền trước đó đều có thật, mẹ kiếp bà còn tưởng là trùng hợp chứ, lần kia bị trật chân mất một tuần mới đỡ, vậy mà bà đây cũng chẳng xem ra gì.
Mấu chốt là, thần mà cũng đọc tiểu thuyết ngôn tình á, mẹ nó thần đùa bà à?
Bà nội thần nữ ơi, cầu xin bà tha cho tôi đi, nếu tôi về được, nhất định sẽ viết lại đại kết cục, đúng rồi, để Sở Bạch đăng cơ, cưới nữ chính, nhất định sẽ cho hắn kết cục đẹp nhất.
Đáng tiếc chẳng ai trả lời cô.
Ba ngày, Tô Linh lờ mờ nhận ra hiện thực, giờ cô chỉ có thể là Tô Uyển Linh thôi.
Ngẫm lại giờ mình đang xuyên vào chương nào đây, tốt nhất là thời điểm Sở Bạch vừa mới tiến phủ, cô chưa đắc tội với Sở Bạch.
Đáng tiếc, bà nội thần nữ đó đã rắp tâm muốn cô chết đây mà.
Cô sắp xếp lại suy nghĩ, phát hiện giờ là lúc Tô Uyển Linh đúng mười bốn tuổi, Sở Bạch đã vào phủ được hai năm.
Má ơi, đây không phải đã làm xong mấy chuyện xấu rồi ư, nên đắc tội người ta thì đắc tội hết luôn rồi.
Dựa theo cốt truyện của cô, Sở Bạch vốn là nhị hoàng tử của nước Tề, mẫu phi của hắn là Mộng quý phi, sủng phi của nước Tề, bà này là tuyệt sắc giai nhân, đẹp khuynh quốc khuynh thành, hoàng đế nước Tề bị bà làm mê mệt đến thần hồn điên đảo, chỉ ước có thể hằng đêm ở lại cung của bà, long sủng như thế đương nhiên hoàng hậu bất mãn rồi. Sau khi Mộng quý phi mang thai, hoàng hậu sợ bà hạ sinh ra hoàng tử sẽ uy hiếp địa vị của con trai mình, thế là lén lút hạ độc vào thức ăn của bà, không ngờ đứa bé vẫn chào đời, nhưng vừa ra đời thân đã mang độc, cực kỳ yếu ớt.
Hoàng đế mời danh y khắp thiên hạ, cẩn thận nuôi nấng thằng bé đến năm tuổi, độc trong cơ thể cũng xem như không chế được rồi, nhưng lại không giải trừ triệt để được, thời điểm đầu tháng là sẽ phát tác, tuy rằng cả quá trình rất đau đớn, nhưng tốt xấu gì cũng giữ được cái mạng.
Cùng năm đó nước Tề gặp hạn hán, hoàng đế đích thân lên Hoa Sơn cầu mưa, hoàng hậu nhân lúc này dùng mồi lửa đốt cháy Khởi Mộng Cung, Mộng quý phi đưa Sở Bạch và cung nữ thân cận của cậu, Xuân Đào, trốn ra bằng mật đạo.
Hoàng hậu phái người truy sát, Sở Bạch cùng Xuân Đào vì trốn vào sơn động bí ẩn mà tránh được kiếp nạn, nhưng xuyên qua khe hở cỏ hoang, tận mắt nhìn thấy những người kia làm nhục mẫu phi, cậu hệt như con thú nhỏ điên cuồng, hai mắt đỏ bừng muốn lao ra, lại bị cung nữ Xuân Đào ngăn cản, bịt miệng cậu không để phát ra tiếng động.
Cậu năm tuổi, cô độc, sợ hãi, tuyệt vọng, bất lực, hạt giống thù hận ấy lặng lẽ nảy mầm trong đáy lòng cậu.
Đám truy binh không tìm được Sở Bạch hay thi thể, một mực lùng sục khắp núi không chịu đi, Sở Bạch và Xuân Đào trốn trong hang động, đói bụng chỉ có thể ăn thù du bên cạnh, liên tục mười ngày, những người nọ cảm thấy không tìm được họ, trên núi này không có thức ăn thì cũng chết đói thôi, cho nên thu binh trở về báo cáo.
Lúc thấy được mặt trời, Sở Bạch năm tuổi nhìn thẳng lên không trung, ánh nắng chói chang làm cậu không mở được mắt, nước mắt chảy xuống, cậu vẫn cứ quật cường ngẩng đầu, thiếu dinh dưỡng trầm trọng khiến mặt cậu tái nhợt, dưới ánh nắng càng như trong suốt, khóe môi không chút huyết sắc đột nhiên hiện lên nụ cười quỷ dị, thoáng qua liền biến mất.
Sau khi Xuân Đào xác định không có truy bình, trong đêm dẫn theo Sở Bạch tiến về vùng biên giới ba nước giao nhau, trấn Tam Phiên.
Hai chủ tớ mặt đầy bụi bặm đứng trước cửa phủ Trấn Nam Hầu tráng lệ, vốn cho rằng đóng cửa bỗng nhiên lại mở ra, Trấn Nam Hầu đích thân ra đón, đưa cậu vào phủ, từ đây nói với bên ngoài Sở Bạch là cháu bên họ ngoại của ông.
Tô Tĩnh Ngọc, Trấn Nam Hầu phu nhân, có bệnh, mãi không sinh con, liền xem Sở Bạch như con ruột dốc lòng nuôi dưỡng, còn định hôn nhân cho Sở Bạch, là cháu gái ruột của bà, đích nữ của Tô gia, Tô Uyển Linh.
Trấn Nam Hầu trấn thủ biên cương, tay nắm binh quyền, Sở Bạch cũng là ứng cử viên Hầu gia tương lai, hai nhà liên hôn thân càng thêm thân, nên không ai phản đối.
Trấn Nam Hầu cả đời chinh chiến, trung can nghĩa đảm, chưa từng liên quan tranh chấp phe phái, nhưng cũng trở thành chướng ngại vật của các phe phái, thế là trở thành vật hy sinh, bị chính em trai ruột hảm hại chôn thân nơi chiến trường, triều đình vốn muốn để Sở Bạch kế thừa tước vị, nhưng anh em Trấn Nam Hầu lại không muốn thế, tìm ra một đám người chứng minh Sở Bạch không phải huyết mạch của Trấn Nam Hầu, nên không thể thừa kế tước hầu được, chức vị này đương nhiên rơi vào tay anh em của Trấn Nam Hầu rồi.
Mẫu thân (mẹ nuôi) của Sở Bạch, cũng chính là cô ruột của Tô Uyển Linh mắt thấy trượng phu qua đời, mẹ góa con côi bị người khinh rẻ không nơi nương tựa, nên quyết định dẫn theo con trai về nương nhờ nhà mẹ đẻ, ai ngờ giữa đường nhiễm bệnh rồi qua đời. Lão thái thái Tô gia trong lòng biết rõ Sở Bạch này không phải cháu ruột của mình, nhưng trước khi lâm chung con gái đã gửi gắm nên vẫn cho hắn vào phủ, nhưng chỉ ban cho tiểu viện rách nát, chỉ có một người hầu hạ quét nhà cơm nước mà hắn mang tới.
Thân phận Sở Bạch phút chốc thay đổi, từ thế tử của Hầu phủ biến thành cô nhi ăn nhờ ở đậu, Tô Uyển Linh lập tức không chịu, la hét đòi hủy hôn, còn nghĩ mọi biện pháp đuổi hắn ra khỏi phủ.
Cô vốn dĩ là đích nữ của Tô phủ, ỷ vào mẫu thân nên làm càn, thêm nữa lão thái thái cũng không thích Sở Bạch, vì vậy không quản cô, nên chuyện quá đáng đến mấy cô cũng làm ra được, bảo phòng bếp cắt xén cơm canh của hắn, mùa đông giật than lửa của hắn rồi chơi nhóm lửa với lũ trẻ trong tuyết, quá đáng hơn chính là còn hại chết đại a hoàn duy nhất hầu hạ hắn, Xuân Đào.
Nha đầu đó và hắn sống nương tựa vào nhau, như chị gái như mẹ hiền, chỉ lớn hơn Sở Bạch ba tuổi, lúc nào cũng che chở thương yêu hắn, Sở Bạch đối với ai cũng lạnh lùng, duy chỉ coi trọng mỗi Xuân Đào này.
Tô Uyển Linh gai mắt cảnh tượng chủ tớ tình thâm, bèn ra lệnh nhốt Xuân Đào vào kho củi, rồi còn thả rắn độc vào cắn chết cô ấy, tình trạng chết cực kỳ đáng sợ, thất khiếu chảy máu, toàn thân sưng húp, làm Tô Uyển Linh sợ đến nỗi mấy ngày liền ăn cơm không ngon.
Kể từ đó, Sở Bạch đương nhiên hận cô thấu xương, cho nên ngày xuân cô chọc cá trong ao, bất cẩn rơi xuống hồ, Sở Bạch đứng cách đó không xa, im lặng nhìn cô, bất luận cô kêu cứu thế nào, hắn cũng không chịu bước tới, ánh mắt lạnh lẽo đó còn lạnh gấp mấy lần nước trong ao ngày xuân nữa.
Truyện của cô viết đến đây, chính là bước ngoặt khiến Sở Bạch hắc hóa triệt để.
Tô Linh chính là xuyên đến nơi này, sau khi rơi xuống nước được người khác cứu lên, nằm trên giường ba ngày, nhận rõ hiện tại cô chính là Tô Uyển Linh thật, cũng nhận rõ có lẽ cô cần làm chút gì đó để Tô Uyển Linh có thể thoát khỏi kết cục mình viết, ví dụ như ôm chân nam thứ này nọ.
Nghĩ đến đây, Tô Linh liền đau đầu, trong truyện Tô Uyển Linh tỉnh lại đã làm cái chuyện tìm đường chết gì ấy nhỉ?
Tô Linh vỗ đầu để nhớ lại truyện mình đã viết, cuối cùng nhớ ra, sau khi Tô Uyển Linh được cứu lên bờ thì hôn mê ba ngày ba đêm, chuyện đầu tiên khi tỉnh lại chính là khóc lóc kể lể Sở Bạch thấy chết không cứu, Tô lão thái thái cảm thấy hắn là tên sói mắt trắng, ở trước mặt mọi người đánh hắn năm mươi trượng rồi ném ra khỏi phủ. Chàng trai bị trọng thương được trưởng công chúa Văn Xương đi ngang qua cứu giúp, đến đây liền bắt đầu con đường báo thù của hắn.
Đây chính là con đường trải bằng máu tươi, toàn bộ người trong phủ Thượng Thư, không một ai may mắn thoát chết, chết không phải là thảm nhất, mà thảm nhất chính là sống không bằng chết, còn phải từ từ bào mòn thói kiêu căng đã từng không ai sánh bằng của ngươi, khiến ngươi hèn mọn như bùn.
Đây chính là đãi ngộ cao nhất mà Sở Bạch dành cho Tô Uyển Linh, ai bảo cô ta là nguyên nhấn lớn nhất khiến hắn hắc hóa hoàn toàn làm chi.
Trong trà quán nhỏ hẹp tối om, khắp nơi dơ dáy, người lui tới đây đều là lái buôn nhỏ, ngay cả mấy tên ăn mày bẩn thỉu cũng có thể ném tiền đồng cho ông chủ trà quán, chỉ vào cô gái trong bóng tối:
– Nàng ta đi.
Cô gái toàn thân dơ dáy nhưng vẫn giữ vẻ thanh cao, muốn cắn lưỡi tự vẫn nhưng lại phát hiện mình vốn không còn lưỡi nữa, quá bi phẫn, cô lao đầu về phía cây cột, chủ quán nhìn thấy liền quát lên gọi người ngăn cô lại:
– Mau, tuyệt đối đừng để nó chết, người nọ đã nói rồi, ngoài trừ chết trên giường, nếu bệnh chết hay gì đó đều là lỗi của chúng ta đấy.
Tên ăn mày cười toe nhe hàm răng đen xì ra, hùng hổ nói:
– Ông đây bỏ tiền rồi, muốn chết cũng phải đợi ông chơi chán cái đã.
Nhìn thấy tên đàn ông người ngợm cáu bẩn đó đè lên người mình, cô gái chợt buồn nôn, nước mắt không ngừng chảy xuống, cô muốn đưa tay lên quẹt, rồi mới nhớ ra ngay cả tay cũng không còn, nước mắt rơi dữ dội hơn.
Tô Linh nghĩ tới kết cục bản thân thiết kế cho Tô Uyển Linh, không khỏi đánh cái rùng mình.
Cô không muốn kết cục như vậy đâu nha!!!
***
Linh Bảo nào đó: Bà lại dùng năng lực nguyền rủa bậy bạ rồi đúng không? Còn kích hoạt thế giới khác nữa chứ.
Sở Bạch là chồng chị: Khốn kiếp mà, không nhịn được, ông tuyệt đối không được nói với sư phụ.
Linh Bảo nào đó: Chỉ sợ không còn kịp rồi, tôi chạy trước à!
Sở Bạch là chồng chị: …Sư phụ, con sai rồi!
Sư phụ nào đó mặt nghiêm túc: Chúng ta nói một chút về Sở Bạch đi.
Sở Bạch là chồng chị: Sư phụ, Sở Bạch chỉ là một nhân vật trong tiểu thuyết tình cảm thôi.
Sư phụ nào đó: Con lại kích hoạt hắn lên.
Sở Bạch là chồng chị:…
Sư phụ nào đó: Con giờ còn nhỏ, không thể yêu sớm quá.
Sở Bạch là chồng chị: Sư phụ, con cũng hơn tám trăm tuổi rồi, nhỏ chỗ nào.
Sư phụ nào đó: Con đó, còn chưa bằng số lẻ tuổi của ta, còn không chịu nhỏ. Lời sư phụ nói nghe rồi chứ?
Sở Bạch là chồng chị: Dạ!
Sư phụ nào đó: Trước tiên con sửa lại tên con đã, nhìn phiền quá đi!
Sở Bạch là chồng chị (nickname): Chị tác giả à, em quá thất vọng về chị, chị lại dám để người đàn ông của em chết hả!!! Quá gượng gạo, nhắc nhở hữu nghị nhé, nếu như đại kết cục không đảo ngược tình thế, em nguyền rủa kết cục của chị sẽ thê thảm hệt như nữ thứ ác độc trong truyện của chị, cẩn thận vào nhé.
Đúng là kiên trì quả nhỉ, nói đến trịnh trọng thế này, khiến bà đây tí nữa tin rồi. Về lần nguyền rủa bà ăn mì tôm không có gói gia vị, đi nhà xí không có giấy, mang giày đế bằng cũng trật chân, lần này có vẻ thăng cấp hơn nhỉ, đã đụng đến độ an toàn của bà rồi.
Mặc dù lúc trước mấy cái lời nguyền rủa tầm phào này ứng nghiệm một cách trùng hợp, nhưng cô không hề tin mấy việc xui xẻo này có tác giả đằng sau, nên đăng tải ngay đại kết cục vừa mới ra lò.
Kết cục của nam thứ Sở Bạch này cô đã nghĩ ngay từ ban đầu rồi, độc xâm nhập vào phổi, vì để tác thành cho nữ chính, trên chiến trường chủ động ra hàng, bị ép phải tận mắt nhìn nữ chính thành thân, nhìn nàng nắm tay nam chính mặt tươi như hoa, ngạo nghễ thiên hạ. Còn hắn một mình cô đơn, khi độc vào tim, bi thương độc phát mà chết.
Thể loại ta phụ hết người trong thiên hạ, nhưng duy nhất không phụ nàng, giết hết người trong thiên hạ, chỉ vì tác thành nàng với nam chính, kiếm đủ nước mắt của độc giả, cũng chính vì thế, vô số độc giả tuyên bố sẽ gửi dao cho cô nếu cô dám cho địa chỉ, đoán chừng dao lớn dao nhỏ đầy cả một giỏ luôn, nhưng cô hoàn toàn không để những bình luận này trong lòng.
Nào biết được trên mạng vừa hiện lên bốn chữ “đăng tải thành công”, màn đêm đen kịt bỗng vang lên tiếng sấm rền, sau đó ánh sáng chợt lóe, Tô Linh đột nhiên bất tỉnh.
Khi tỉnh lại, cô đau khổ phát hiện, cô thật sự biến thành nữ thứ độc ác trong truyện đăng dài kỳ của chính mình: Tô Uyển Linh.
Tô Uyển Linh này nè, chính là nguyên nhân dẫn đến sự hắc hóa triệt để của Sở Bạch, là mắc xích cực kỳ quan trọng, chính vì khiến nam thứ thăng cấp thành đại boss, nên kết cục cũng vô cùng thê thảm, đắc tội đại ma đầu hắc hóa mà, kết cục có thể tốt được sao!
“Sở Bạch là chồng chị” ơi, rốt cuộc chị là thần thánh phương nào, nguyền rủa sao mà linh nghiệm thế.
Hóa ra lời nguyền trước đó đều có thật, mẹ kiếp bà còn tưởng là trùng hợp chứ, lần kia bị trật chân mất một tuần mới đỡ, vậy mà bà đây cũng chẳng xem ra gì.
Mấu chốt là, thần mà cũng đọc tiểu thuyết ngôn tình á, mẹ nó thần đùa bà à?
Bà nội thần nữ ơi, cầu xin bà tha cho tôi đi, nếu tôi về được, nhất định sẽ viết lại đại kết cục, đúng rồi, để Sở Bạch đăng cơ, cưới nữ chính, nhất định sẽ cho hắn kết cục đẹp nhất.
Đáng tiếc chẳng ai trả lời cô.
Ba ngày, Tô Linh lờ mờ nhận ra hiện thực, giờ cô chỉ có thể là Tô Uyển Linh thôi.
Ngẫm lại giờ mình đang xuyên vào chương nào đây, tốt nhất là thời điểm Sở Bạch vừa mới tiến phủ, cô chưa đắc tội với Sở Bạch.
Đáng tiếc, bà nội thần nữ đó đã rắp tâm muốn cô chết đây mà.
Cô sắp xếp lại suy nghĩ, phát hiện giờ là lúc Tô Uyển Linh đúng mười bốn tuổi, Sở Bạch đã vào phủ được hai năm.
Má ơi, đây không phải đã làm xong mấy chuyện xấu rồi ư, nên đắc tội người ta thì đắc tội hết luôn rồi.
Dựa theo cốt truyện của cô, Sở Bạch vốn là nhị hoàng tử của nước Tề, mẫu phi của hắn là Mộng quý phi, sủng phi của nước Tề, bà này là tuyệt sắc giai nhân, đẹp khuynh quốc khuynh thành, hoàng đế nước Tề bị bà làm mê mệt đến thần hồn điên đảo, chỉ ước có thể hằng đêm ở lại cung của bà, long sủng như thế đương nhiên hoàng hậu bất mãn rồi. Sau khi Mộng quý phi mang thai, hoàng hậu sợ bà hạ sinh ra hoàng tử sẽ uy hiếp địa vị của con trai mình, thế là lén lút hạ độc vào thức ăn của bà, không ngờ đứa bé vẫn chào đời, nhưng vừa ra đời thân đã mang độc, cực kỳ yếu ớt.
Hoàng đế mời danh y khắp thiên hạ, cẩn thận nuôi nấng thằng bé đến năm tuổi, độc trong cơ thể cũng xem như không chế được rồi, nhưng lại không giải trừ triệt để được, thời điểm đầu tháng là sẽ phát tác, tuy rằng cả quá trình rất đau đớn, nhưng tốt xấu gì cũng giữ được cái mạng.
Cùng năm đó nước Tề gặp hạn hán, hoàng đế đích thân lên Hoa Sơn cầu mưa, hoàng hậu nhân lúc này dùng mồi lửa đốt cháy Khởi Mộng Cung, Mộng quý phi đưa Sở Bạch và cung nữ thân cận của cậu, Xuân Đào, trốn ra bằng mật đạo.
Hoàng hậu phái người truy sát, Sở Bạch cùng Xuân Đào vì trốn vào sơn động bí ẩn mà tránh được kiếp nạn, nhưng xuyên qua khe hở cỏ hoang, tận mắt nhìn thấy những người kia làm nhục mẫu phi, cậu hệt như con thú nhỏ điên cuồng, hai mắt đỏ bừng muốn lao ra, lại bị cung nữ Xuân Đào ngăn cản, bịt miệng cậu không để phát ra tiếng động.
Cậu năm tuổi, cô độc, sợ hãi, tuyệt vọng, bất lực, hạt giống thù hận ấy lặng lẽ nảy mầm trong đáy lòng cậu.
Đám truy binh không tìm được Sở Bạch hay thi thể, một mực lùng sục khắp núi không chịu đi, Sở Bạch và Xuân Đào trốn trong hang động, đói bụng chỉ có thể ăn thù du bên cạnh, liên tục mười ngày, những người nọ cảm thấy không tìm được họ, trên núi này không có thức ăn thì cũng chết đói thôi, cho nên thu binh trở về báo cáo.
Lúc thấy được mặt trời, Sở Bạch năm tuổi nhìn thẳng lên không trung, ánh nắng chói chang làm cậu không mở được mắt, nước mắt chảy xuống, cậu vẫn cứ quật cường ngẩng đầu, thiếu dinh dưỡng trầm trọng khiến mặt cậu tái nhợt, dưới ánh nắng càng như trong suốt, khóe môi không chút huyết sắc đột nhiên hiện lên nụ cười quỷ dị, thoáng qua liền biến mất.
Sau khi Xuân Đào xác định không có truy bình, trong đêm dẫn theo Sở Bạch tiến về vùng biên giới ba nước giao nhau, trấn Tam Phiên.
Hai chủ tớ mặt đầy bụi bặm đứng trước cửa phủ Trấn Nam Hầu tráng lệ, vốn cho rằng đóng cửa bỗng nhiên lại mở ra, Trấn Nam Hầu đích thân ra đón, đưa cậu vào phủ, từ đây nói với bên ngoài Sở Bạch là cháu bên họ ngoại của ông.
Tô Tĩnh Ngọc, Trấn Nam Hầu phu nhân, có bệnh, mãi không sinh con, liền xem Sở Bạch như con ruột dốc lòng nuôi dưỡng, còn định hôn nhân cho Sở Bạch, là cháu gái ruột của bà, đích nữ của Tô gia, Tô Uyển Linh.
Trấn Nam Hầu trấn thủ biên cương, tay nắm binh quyền, Sở Bạch cũng là ứng cử viên Hầu gia tương lai, hai nhà liên hôn thân càng thêm thân, nên không ai phản đối.
Trấn Nam Hầu cả đời chinh chiến, trung can nghĩa đảm, chưa từng liên quan tranh chấp phe phái, nhưng cũng trở thành chướng ngại vật của các phe phái, thế là trở thành vật hy sinh, bị chính em trai ruột hảm hại chôn thân nơi chiến trường, triều đình vốn muốn để Sở Bạch kế thừa tước vị, nhưng anh em Trấn Nam Hầu lại không muốn thế, tìm ra một đám người chứng minh Sở Bạch không phải huyết mạch của Trấn Nam Hầu, nên không thể thừa kế tước hầu được, chức vị này đương nhiên rơi vào tay anh em của Trấn Nam Hầu rồi.
Mẫu thân (mẹ nuôi) của Sở Bạch, cũng chính là cô ruột của Tô Uyển Linh mắt thấy trượng phu qua đời, mẹ góa con côi bị người khinh rẻ không nơi nương tựa, nên quyết định dẫn theo con trai về nương nhờ nhà mẹ đẻ, ai ngờ giữa đường nhiễm bệnh rồi qua đời. Lão thái thái Tô gia trong lòng biết rõ Sở Bạch này không phải cháu ruột của mình, nhưng trước khi lâm chung con gái đã gửi gắm nên vẫn cho hắn vào phủ, nhưng chỉ ban cho tiểu viện rách nát, chỉ có một người hầu hạ quét nhà cơm nước mà hắn mang tới.
Thân phận Sở Bạch phút chốc thay đổi, từ thế tử của Hầu phủ biến thành cô nhi ăn nhờ ở đậu, Tô Uyển Linh lập tức không chịu, la hét đòi hủy hôn, còn nghĩ mọi biện pháp đuổi hắn ra khỏi phủ.
Cô vốn dĩ là đích nữ của Tô phủ, ỷ vào mẫu thân nên làm càn, thêm nữa lão thái thái cũng không thích Sở Bạch, vì vậy không quản cô, nên chuyện quá đáng đến mấy cô cũng làm ra được, bảo phòng bếp cắt xén cơm canh của hắn, mùa đông giật than lửa của hắn rồi chơi nhóm lửa với lũ trẻ trong tuyết, quá đáng hơn chính là còn hại chết đại a hoàn duy nhất hầu hạ hắn, Xuân Đào.
Nha đầu đó và hắn sống nương tựa vào nhau, như chị gái như mẹ hiền, chỉ lớn hơn Sở Bạch ba tuổi, lúc nào cũng che chở thương yêu hắn, Sở Bạch đối với ai cũng lạnh lùng, duy chỉ coi trọng mỗi Xuân Đào này.
Tô Uyển Linh gai mắt cảnh tượng chủ tớ tình thâm, bèn ra lệnh nhốt Xuân Đào vào kho củi, rồi còn thả rắn độc vào cắn chết cô ấy, tình trạng chết cực kỳ đáng sợ, thất khiếu chảy máu, toàn thân sưng húp, làm Tô Uyển Linh sợ đến nỗi mấy ngày liền ăn cơm không ngon.
Kể từ đó, Sở Bạch đương nhiên hận cô thấu xương, cho nên ngày xuân cô chọc cá trong ao, bất cẩn rơi xuống hồ, Sở Bạch đứng cách đó không xa, im lặng nhìn cô, bất luận cô kêu cứu thế nào, hắn cũng không chịu bước tới, ánh mắt lạnh lẽo đó còn lạnh gấp mấy lần nước trong ao ngày xuân nữa.
Truyện của cô viết đến đây, chính là bước ngoặt khiến Sở Bạch hắc hóa triệt để.
Tô Linh chính là xuyên đến nơi này, sau khi rơi xuống nước được người khác cứu lên, nằm trên giường ba ngày, nhận rõ hiện tại cô chính là Tô Uyển Linh thật, cũng nhận rõ có lẽ cô cần làm chút gì đó để Tô Uyển Linh có thể thoát khỏi kết cục mình viết, ví dụ như ôm chân nam thứ này nọ.
Nghĩ đến đây, Tô Linh liền đau đầu, trong truyện Tô Uyển Linh tỉnh lại đã làm cái chuyện tìm đường chết gì ấy nhỉ?
Tô Linh vỗ đầu để nhớ lại truyện mình đã viết, cuối cùng nhớ ra, sau khi Tô Uyển Linh được cứu lên bờ thì hôn mê ba ngày ba đêm, chuyện đầu tiên khi tỉnh lại chính là khóc lóc kể lể Sở Bạch thấy chết không cứu, Tô lão thái thái cảm thấy hắn là tên sói mắt trắng, ở trước mặt mọi người đánh hắn năm mươi trượng rồi ném ra khỏi phủ. Chàng trai bị trọng thương được trưởng công chúa Văn Xương đi ngang qua cứu giúp, đến đây liền bắt đầu con đường báo thù của hắn.
Đây chính là con đường trải bằng máu tươi, toàn bộ người trong phủ Thượng Thư, không một ai may mắn thoát chết, chết không phải là thảm nhất, mà thảm nhất chính là sống không bằng chết, còn phải từ từ bào mòn thói kiêu căng đã từng không ai sánh bằng của ngươi, khiến ngươi hèn mọn như bùn.
Đây chính là đãi ngộ cao nhất mà Sở Bạch dành cho Tô Uyển Linh, ai bảo cô ta là nguyên nhấn lớn nhất khiến hắn hắc hóa hoàn toàn làm chi.
Trong trà quán nhỏ hẹp tối om, khắp nơi dơ dáy, người lui tới đây đều là lái buôn nhỏ, ngay cả mấy tên ăn mày bẩn thỉu cũng có thể ném tiền đồng cho ông chủ trà quán, chỉ vào cô gái trong bóng tối:
– Nàng ta đi.
Cô gái toàn thân dơ dáy nhưng vẫn giữ vẻ thanh cao, muốn cắn lưỡi tự vẫn nhưng lại phát hiện mình vốn không còn lưỡi nữa, quá bi phẫn, cô lao đầu về phía cây cột, chủ quán nhìn thấy liền quát lên gọi người ngăn cô lại:
– Mau, tuyệt đối đừng để nó chết, người nọ đã nói rồi, ngoài trừ chết trên giường, nếu bệnh chết hay gì đó đều là lỗi của chúng ta đấy.
Tên ăn mày cười toe nhe hàm răng đen xì ra, hùng hổ nói:
– Ông đây bỏ tiền rồi, muốn chết cũng phải đợi ông chơi chán cái đã.
Nhìn thấy tên đàn ông người ngợm cáu bẩn đó đè lên người mình, cô gái chợt buồn nôn, nước mắt không ngừng chảy xuống, cô muốn đưa tay lên quẹt, rồi mới nhớ ra ngay cả tay cũng không còn, nước mắt rơi dữ dội hơn.
Tô Linh nghĩ tới kết cục bản thân thiết kế cho Tô Uyển Linh, không khỏi đánh cái rùng mình.
Cô không muốn kết cục như vậy đâu nha!!!
***
Linh Bảo nào đó: Bà lại dùng năng lực nguyền rủa bậy bạ rồi đúng không? Còn kích hoạt thế giới khác nữa chứ.
Sở Bạch là chồng chị: Khốn kiếp mà, không nhịn được, ông tuyệt đối không được nói với sư phụ.
Linh Bảo nào đó: Chỉ sợ không còn kịp rồi, tôi chạy trước à!
Sở Bạch là chồng chị: …Sư phụ, con sai rồi!
Sư phụ nào đó mặt nghiêm túc: Chúng ta nói một chút về Sở Bạch đi.
Sở Bạch là chồng chị: Sư phụ, Sở Bạch chỉ là một nhân vật trong tiểu thuyết tình cảm thôi.
Sư phụ nào đó: Con lại kích hoạt hắn lên.
Sở Bạch là chồng chị:…
Sư phụ nào đó: Con giờ còn nhỏ, không thể yêu sớm quá.
Sở Bạch là chồng chị: Sư phụ, con cũng hơn tám trăm tuổi rồi, nhỏ chỗ nào.
Sư phụ nào đó: Con đó, còn chưa bằng số lẻ tuổi của ta, còn không chịu nhỏ. Lời sư phụ nói nghe rồi chứ?
Sở Bạch là chồng chị: Dạ!
Sư phụ nào đó: Trước tiên con sửa lại tên con đã, nhìn phiền quá đi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook