Editor: TulaBachu1316
Tạ Bạch Lộ chỉ có thể nghe lời đi tắm rửa rồi đi ngủ, trước khi ngủ đương nhiên lại đi vào hệ thống.
Hệ thống nói: “Kí chủ, khuyên cô nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ cấp 2, sớm lấy được phần thưởng, sẽ tốt cho kí chủ.”
Tạ Bạch Lộ hiện tại đã có chút quen thuộc với hệ thống, liền đột nhiên cảm thấy trong lời nói này có ẩn ý, nhưng cho dù cô truy hỏi thế nào, hệ thống đều sẽ không giải thích, cô chỉ có thể hậm hực ra khỏi hệ thống.
Sáng hôm sau, Tạ Bạch Lộ liền mặt quần áo mới được Phùng Bảo Trân làm cho---áo khoác màu lam nhạt, kiểu cổ lật, một hàng cúc đen, còn có 4 túi áo, mặc bên ngoài áo bông hoa rất vừa vặn.
Phạm Quốc Khánh nhìn quần áo mới trên người chị họ, lại bực bội đỏ cả mặt, bữa sáng chỉ ăn mấy miếng, liền hậm hực ra ngoài đi học.
Phạm Quốc Xương thì ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Tạ Bạch Lộ, còn khen ngợi: “Chị họ xinh thế.”
Tạ Bạch Lộ cười nhéo nhéo mặt nhỏ của Phạm Quốc Xương: “Miệng thật ngọt.”
Bởi vì sợ đến trễ, 10 giờ Tạ Bạch Lộ đã ra khỏi nhà rồi, đến cổng đại viện khu quân đội, chiến sĩ đứng gác ở cổng chặn cô lại, kêu cô đến bốt canh gác kí tên đăng kí.
“Tên là gì? Có giấy chứng minh gì không?”
Tạ Bạch Lộ lắc lắc đầu, nói nhỏ: “Tôi tên Tạ Bạch Lộ, tôi đến tìm Đường Tự Lập.”
Binh sĩ mắt một mí đó lập tức cười: “Thì ra là khách của nhà sư trưởng Đường, tiểu Đường sáng nay có nói qua với chúng tôi rồi, nói có một bạn học tóc thắt 2 bím, mặc áo bông hoa màu vàng đến tìm cậu ấy, không ngờ cô lại đổi quần áo rồi.”
Tạ Bạch Lộ bị nói mà mặt đỏ ửng, đây hình như giống như cô cố ý sửa soạn đẹp rồi mới đến tìm Đường Tự Lập.
Nhưng mợ 3 thức cả đêm mới làm xong áo mới này, cô mà không mặc, Phùng Bảo Trân sẽ buồn.
Đồng thời, trong lòng Tạ Bạch Lộ còn vô cùng cảm thán, thứ nhất là cảm thán sự cẩn thận của Đường Tự Lập, thứ 2 là không ngờ cha anh lại là sư trưởng.
Vừa nghĩ đến đây, Tạ Bạch Lộ vẫn là đột nhiên lại thở phào nhẹ nhõm, đây chính là cậu ấm con nhà sư trưởng, anh sẽ không có liên quan gì đối với cô gái nhà quê như cô.
Sau khi được cho qua, Tạ Bạch Lộ đi theo đường mà chiến sĩ chỉ cho cô, chầm chậm đi về hướng nhà họ Đường.
Hôm nay trời nắng đẹp, trong đại viện khu quân đội không ít người già đưa mấy đứa trẻ lớn ra ngoài sưởi nắng, vận động, nhìn thấy Tạ Bạch Lộ, cả đám bà lão đều nhìn cô tò mò.
Tạ Bạch Lộ mặt không biến sắc đi qua, băng qua sân bóng rổ trống không, đi thẳng tới khi đến trước một dãy nhà 2 tầng có sân rộng mới dừng lại.
Tạ Bạch Lộ chỉ có thể nghe lời đi tắm rửa rồi đi ngủ, trước khi ngủ đương nhiên lại đi vào hệ thống.
Hệ thống nói: “Kí chủ, khuyên cô nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ cấp 2, sớm lấy được phần thưởng, sẽ tốt cho kí chủ.”
Tạ Bạch Lộ hiện tại đã có chút quen thuộc với hệ thống, liền đột nhiên cảm thấy trong lời nói này có ẩn ý, nhưng cho dù cô truy hỏi thế nào, hệ thống đều sẽ không giải thích, cô chỉ có thể hậm hực ra khỏi hệ thống.
Sáng hôm sau, Tạ Bạch Lộ liền mặt quần áo mới được Phùng Bảo Trân làm cho---áo khoác màu lam nhạt, kiểu cổ lật, một hàng cúc đen, còn có 4 túi áo, mặc bên ngoài áo bông hoa rất vừa vặn.
Phạm Quốc Khánh nhìn quần áo mới trên người chị họ, lại bực bội đỏ cả mặt, bữa sáng chỉ ăn mấy miếng, liền hậm hực ra ngoài đi học.
Phạm Quốc Xương thì ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Tạ Bạch Lộ, còn khen ngợi: “Chị họ xinh thế.”
Tạ Bạch Lộ cười nhéo nhéo mặt nhỏ của Phạm Quốc Xương: “Miệng thật ngọt.”
Bởi vì sợ đến trễ, 10 giờ Tạ Bạch Lộ đã ra khỏi nhà rồi, đến cổng đại viện khu quân đội, chiến sĩ đứng gác ở cổng chặn cô lại, kêu cô đến bốt canh gác kí tên đăng kí.
“Tên là gì? Có giấy chứng minh gì không?”
Tạ Bạch Lộ lắc lắc đầu, nói nhỏ: “Tôi tên Tạ Bạch Lộ, tôi đến tìm Đường Tự Lập.”
Binh sĩ mắt một mí đó lập tức cười: “Thì ra là khách của nhà sư trưởng Đường, tiểu Đường sáng nay có nói qua với chúng tôi rồi, nói có một bạn học tóc thắt 2 bím, mặc áo bông hoa màu vàng đến tìm cậu ấy, không ngờ cô lại đổi quần áo rồi.”
Tạ Bạch Lộ bị nói mà mặt đỏ ửng, đây hình như giống như cô cố ý sửa soạn đẹp rồi mới đến tìm Đường Tự Lập.
Nhưng mợ 3 thức cả đêm mới làm xong áo mới này, cô mà không mặc, Phùng Bảo Trân sẽ buồn.
Đồng thời, trong lòng Tạ Bạch Lộ còn vô cùng cảm thán, thứ nhất là cảm thán sự cẩn thận của Đường Tự Lập, thứ 2 là không ngờ cha anh lại là sư trưởng.
Vừa nghĩ đến đây, Tạ Bạch Lộ vẫn là đột nhiên lại thở phào nhẹ nhõm, đây chính là cậu ấm con nhà sư trưởng, anh sẽ không có liên quan gì đối với cô gái nhà quê như cô.
Sau khi được cho qua, Tạ Bạch Lộ đi theo đường mà chiến sĩ chỉ cho cô, chầm chậm đi về hướng nhà họ Đường.
Hôm nay trời nắng đẹp, trong đại viện khu quân đội không ít người già đưa mấy đứa trẻ lớn ra ngoài sưởi nắng, vận động, nhìn thấy Tạ Bạch Lộ, cả đám bà lão đều nhìn cô tò mò.
Tạ Bạch Lộ mặt không biến sắc đi qua, băng qua sân bóng rổ trống không, đi thẳng tới khi đến trước một dãy nhà 2 tầng có sân rộng mới dừng lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook