Editor: TulaBachu1316

Thấy Tạ Bạch Lộ nói loại lời này, La Vĩnh Thanh càng thêm tức giận, anh ta trợn mắt giận dữ nhìn theo bóng lưng của Tạ Bạch Lộ, “Đều nghe thấy cả chưa? Sau này đừng có ăn nói lung tung nữa!”Ngưu Hạo huýt sáo một tiếng, chẳng quan tâm mà chạy về phía ít người để bắt cá.

Nếu không phải bình thường, La Vĩnh Thanh được Tạ Bạch Lộ cho đồ ăn là vẫn chia cho bọn họ 1 2 miếng, anh ta cũng lười chả muốn quan tâm đ ến chuyện của người khác.

Cuộc sống của điểm thanh niên trí thức còn khó khăn hơn dân thôn, mấy đứa trẻ thành phố bọn họ không quen làm việc nhà nông, không ai có thể lấy được toàn bộ công điểm, khẩu phần ăn cũng eo hẹp.

Cho nên Tạ Bạch Lộ đưa đồ ăn cho La Vĩnh Thanh, trong lòng mọi người đều thấy vui mừng.


Mạnh Lam đi theo sau LaVĩnh Thanh, gương mặt nhỏ nhắn c ắn môi dưới, nhìn thấy đáng thương bao nhiêu.

La Vĩnh Thanh thấp giọng nói: “Tôi và người đó thực sự không quen, cô xem bộ dáng cô ta th ô tục, tôi có thể có quan hệ gì với cô ta chứ?”Hiện tại giữa hai người bọn họ đã nảy sinh tình cảm, cho nên nhất định phải giải thích rõ ràng.

Mạnh Lam quay đầu thoáng nhìn Tạ Bạch Lộ đang cong eo sờ s0ạng trong bùn, nhìn chiếc áo bông nửa cũ nửa mới của cô cùng với bím tóc rối bù, cảm thấy đối phương thực sự không thể nào so sánh với bản thân, liền gật đầu nói: “Ừm! Tôi tin lời anh La!”Mặc dù nhiều người đến bắt cá, nhưng Tạ Bạch Lộ và Tạ Tiểu Quân vẫn bắt được không ít cá nhỏ, hai cô cháu thắng lợi quay về.

Hai cô cháu tìm được một mương nước sạch sẽ, đem cá nhỏ rửa qua một chút, sau đó vui vẻ đi về.

Còn chưa về đến nhà, liền thấy Phạm Vân Hà đem theo hai con trai hoảng loạn chạy về phía bọn họ.

“Mẹ? Sao thế?” Tạ Bạch Lộ vội hỏi.

PhạmVân Hà kéo Tạ Bạch Lộ lại: “Sao con lại chạy lung tung vậy? Mẹ về nhà không thấy con đâu, bị dọa sợ chết rồi!”PhạmVân Hà không sợ cái khác, bà sợ Tạ Bạch Lộ lại chạy đi tìm tên họ La kia, đưa đồ ăn gì đó, lại không cẩn thận mà ngã xuống mương.

Tạ Bạch Lộ nhìn Phạm Vân Hà đầu đầy mồ hôi lạnh, biết được bà là thực sự lo lắng, liền vội vàng trấn an: “Mẹ, mẹ đừng sợ, con là ra ngoài cùng với tiểu Quân, chúng con đi ao lớn bắt cá nhỏ, mẹ xem, bắt được nhiều như vậy!”PhạmVân Hà vừa nghe thấy lời này, sắc mặt càng khó coi, bà gắt gao nắm lấy cánh tay Tạ Bạch Lộ, nhìn chằm chằm vào mắt cô, dùng lực nói: “Lần sau không được ra ao lớn! Nếu ngã xuống nước, mẹ phải làm thế nào?”Nói xong, Phạm Vân Hà lại bắt đầu chửi mắng: “Tạ Tiểu Quân! Sao cháu lại đưa cô ra ao lớn? Cháu không biết ao lớn năm nào cũng có người chết đuối sao? Cháu muốn hại cô cháu sao?”Tạ Lập Đông cũng phát một cái vào mông Tạ Tiểu Quân, thằng bé oa một tiếng òa khóc lên.

.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương