Xuyên Thành Nữ Phụ Ôm Bầu Bỏ Chạy
-
Chương 10
Diệp Phi thất thần cực ngắn, trong mắt các vị trưởng bối còn lại chỉ đơn giản là “Trông đẹp mắt đấy.
”Diệp Phi nổi tiếng khắp Tinh Thành vì sống chết bám lấy Hoắc Tuần ko buông, đột nhiên giờ lại không muốn gả, cũng không còn thích nữa, sự thay đổi dứt khoát lớn như vậy, bất luận trong mắt kẻ nào cũng là khẩu thị tâm phi.
Còn không phải muốn lạt mềm buộc chặt.
Cho nên Hoắc phu nhân thấy thế, đôi mắt đảo một vòng, vội vàng nắm tay mẹ Diệp: “Ai ui, lần trước tôi có xem bức ảnh trên vòng bàn bè, cái túi thuê kia thật đẹp lắm, là hàng thiết kế riêng sao? Có thể mang tôi đi nhìn một chút được ko, ta nói nó đẹp gì đâu, tôi cũng muốn mua một cái.
”Không nói hai lời liền đem người túm đi.
Làm vợ chồng bao lâu, ông Hoắc tự nhiên liền hiểu.
Bàn tay như làm ảo thuật móc ra một trang giấy nhăn nhúm: “A, ông Diệp, đây là bản vẽ quy hoạch khu đô thị mới, ông không phải trước kia nói muốn tiến vào giới bất động sản hay sao? “Đến đây đi, tôi chia sẻ cho ông ít kinh nghiệm.
”Nói xong, liền đem ông Diệp lôi kéo đi mất.
Người trẻ tuổi trọng mặt mũi, cho bọn họ thế giới riêng, nói ko chừng một lát sẽ thành.
Hoắc phu nhân hứng trí tưởng tượng, hận không thể đêm nay liền tổ chức lễ thành hôn cho con cháu, đem con trai nhanh chóng đẩy mạnh tiêu thụ ra ngoài.
–Bị trưởng bối Hoắc gia nháo cho một trần, Diệp Phi cuối cùng cũng kết thúc quá trình mlem nhan sắc.
Đẹp cũng không thể làm no bụng, nam chủ chung quy vẫn là của nữ chủ.
Cô có chút tiếc hận.
Mà Hoắc Tuần tự như tảng đá kiến trúc, mông dính trên sofa ko nhúc nhích, biểu tình lạnh lẽo ương ngạnh trên gương mặt anh tuấn, ánh mắt kiêu căng nhìn cô.
Diệp Phi gần đây không trang điểm, luôn để mặt mộc, trên đỉnh đầu gắn cài một cái kẹp nhỏ.
Những bộ váy sặc sỡ làm mù mắt người ta cũng ko thấy đâu.
Thay vào đó hôm nay là một cái váy dài màu trắng mềm mại.
Nhìn qua rất ngoan ngoãn.
Cũng chính là tới lúc này, Hoắc Tuần mới ý thức được, Diệp Phi năm nay chỉ có 23 tuổi, vừa mới tốt nghiệp đại học.
Hắn thất thần, nghĩ đến buổi tối hoang đường ngày hôm đó, ánh mắt tối sầm đi vài phần.
Tiêu cô nương mới bây lớn, sao có thể làm ra loại chuyện này?Diệp Phi liếc hắn vài lần, ngữ khí khoe khoang đến gần: “Anh có biết lí do vì sao tôi đồng ý gặp hai bác ko?”Hoắc Tuần nhướng mày, thanh âm nặng nề, “Không biết.
”“Bởi vì bọn họ cho tôi chi phiếu 3000 vạn.
”Nói đến đây, Diệp Phi dựng thẳng ba ngón tay, cho thấy tầm quan trọng của chuyện này.
Một đôi mắt to trừng đến tròn xoe.
Thói quen chi xài phung phí của cha mẹ hắn, Hoắc Tuần không cảm thấy quá kinh ngạc.
Hắn chỉ là không nghĩ tới, Diệp Phi cư nhiên sẽ nhận số tiền này.
Phải biết rằng, sau buổi tối hoang đường đó, hắn đưa đến chi phiếu 5000 vạn, nhưng lại bị cự tuyệt.
Diệp Phi luôn miệng nói thật sự yêu hắn, cho dù xảy ra chuyện này, cũng tuyệt không lấy hắn một phân tiền.
Nhưng, hiện tại lại lựa chọn lấy tiền, đã chứng minh được cô ấy không còn bất kỳ tình cảm gì với mình nữa sao?Hoắc Tuần bị giả thiết này quấy nhiễu tâm trí.
Cầm lòng không đặng nhíu mày.
Cô còn tình cảm với hắn hay ko thì có quan hệ gì? Nghĩ nhiều như vậy làm gì?Diệp Phi nhìn hắn im lặng mà thay đổi cảm xúc mấy lần, còn tưởng rằng hắn đang tiếc rẻ, trong lòng trợn trắng mắt.
3000 vạn còn không mua nổi một hòn đảo, cái biểu cảm ảm đạm kia là làm sao?Cô lại càng cao giọng cường ngạnh: “Nhưng đó mới chỉ là phí gặp mặt hai bác, còn anh vẫn chưa tính đâu.
”Ngay sau đó móc di động ra, bạch bạch nhấn vài cái, đứa mã QR lên trước mặt hắn.
“Chuyển khoản WeChat Alipay hoặc tiền mặt, không nhận cà thẻ, bởi vì tôi ko có máy POS.
”Nhân sinh của Hoắc Tuần lần đầu tiên cảm nhận được cái gì là khiếp sợ.
Hắn không thể tin được mà cúi đầu nhìn mã điện tử đen trắng xen kẽ, lẩm bẩm nói: “Phí gặp mặt?”“Đúng vậy.
”.
Diệp Phi chém đi chặt sắt: “Tôi không phải nhân viên của Hoắc gia, nói muốn gặp là có thể gặp sao? Trưởng bối đều biết tặng lễ vật khi đến đây, anh là ông chủ lớn mà cái đạo lý đối nhân xử thế này cũng ko biết à?”Hoắc Tuần buồn bực, hoàn toàn không có thể năng biện giải chuyện này.
“Nếu tôi không thì sao?”“Vậy không có biện pháp.
”Diệp Phi nhéo ngón tay ở trên miệng làm độc tác kéo khóa, cầm trái cherry trên bàn lên ăn, đem người đàn ông biến thành người vô hình trong mắt.
Hoắc Tuần cũng nổi cáu, không chịu lép vê cô, khoản tiền này lại càng không tính bỏ ra.
Không muốn nói chuyện đúng ko?Giờ hắn đã hiểu, còn có thể bại dưới tay cái nha đầu này?–Thu được ngân hàng tin tức khi, Diệp Phi khóe miệng giơ lên, cười đến giống cái tiểu hồ ly.
Khi tin nhắn ngân hàng gửi đến, khóe miệng Diệp Phi giương lên, cười giống một tiểu hồ lyNàng lắc lắc di động thực thiếu đánh mà nói: “Hành đi, liêu mười lăm phút.
”Cô lắc lắc di động, gương mặt như thiêu đòn mà nói: “Nói, thời gian là 15 phút.
”Hoắc Tuần vẻ mặt xanh mét.
Hắn không thể để cha mẹ ở đây mà rời đi, nhưng cùng Diệp Phi sóng vai ngồi ở sofa xem cô ta ăn hết phân nửa bàn cherry, có muốn hỏi cũng ko thể mở miệng, cảm giác này quá là dày vò.
Cuối cùng vẫn là bại trận, kêu trợ lý chuyển tiền cho cô.
Không nhiều lắm, một trăm vạn.
“Ai ui, cũng nhiều đó, tuy rằng so với hai bác thì vẫn là có chút hơi keo kiệt.
” Diệp Phi làm bộ làm tịch liếc xéo hắn đầy ẩn ý: “Nhưng tôi cũng ko chê.
”Khóe miệng hắn động một cái, Hoắc Tuần quyết định không chấp nhặt cùng người này.
Bởi vì hắn có dự cảm, loại giao dịch tiền tài để nói chuyện phiếm này về sau sẽ còn phát sinh.
Nếu mỗi lần đều nộ khí như vầy, hắn có thể có khả năng chết sớm.
“Cô muốn sinh đứa bé?”Diệp Phi lại trắng mắt liếc một cái, “Hoắc tiên sinh, thai nhi đã hơn hai tháng, bây giờ anh hỏi cái này có phải quá muộn ko?”Miệng lưỡi sắc bén không ít.
Hoắc Tuần nín thở, “Vậy thì cô dưỡng thai cho tốt, thiếu cái gì cứ tìm trợ lý của tôi là được, đừng đi ra ngoài làm loạn nữa.
”“Tôi làm loạn chỗ nào,” Diệp Phi cười nhạt, thật sự không thích thái độ nói chuyện của hắn: “Trước kia vì thích anh mới làm ra mấy cái trò con bò, nhưng mọi chuyện đều đã qua, về sau tôi sẽ tìm người khác chơi, tất nhiên là không quấy rầy anh nữa rồi.
”“Cô còn muốn tìm ai để chơi?”“Dù sao cũng không phải anh.
”Hai người vì nguyên nhân nhàm chán này mà cãi nhau, ông bà Hoắc gia rốt cục cũng lộ diện, cái này gọi là đánh là thân, mắng là yêu, chỉ cần có thể nói chuyện là con cơ hôi, Hoắc phu nhân cười đến không thấy Tổ quốc.
“Tôi xem thời gian không còn sớm, Tiểu Phi nên đi nghỉ ngơi rồi, hôm nào chúng tôi lại đến bái phỏng.
”Còn tới?Diệp Phi trong lòng kêu khổ không ngừng.
Đảo mắt nhìn qua Hoắc Tuần lại thấy hắn không kháng cự chút nào, thậm chí còn có vẻ tán đồng.
Có bệnh rồi à?Cô trong lòng bắt đầu tính toán, nếu nhà bọn họ về sau cứ ba ngày hai bữa lại lấy lí do thăm viếng mà đến làm khách, 3000 vạn có vẻ còn vẫn tiện nghi cho họ.
Đến thăm hỏi thì cũng phải yêu cầu vào phí nuôi dưỡng.
Đôi con ngươi giải hoạt đầy tính kế, tự nhiên ko tránh được ánh mắt sắc bén của Hoắc Tuần.
Thẳng đến khi xe đã đi được nửa đường, trong lòng hắn vẫn yên lặng phỏng đoán.
Chẳng lẽ Diệp gia tài chính có vấn đề?Rất thiếu tiền sao ta?Còn có, rốt cục cô ta muốn chơi với ai đây?–Tiễn xong một nhà bọn họ, Diệp Phi trở về phòng, ngược lại bị kích thích cho ra một vài ý tưởng.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt sẽ là sáu bảy tháng, em bé sau khi sinh ra rồi mới đi hỏi đến quyền nuôi dưỡng và quyền thăm hỏi thì có vẻ đã muộn màng.
Buổi tối hôm nay, theo ý tứ của Hoắc gia, tựa hồ vẫn còn chưa nghĩ tới việc tranh đoạt quyền nuôi con.
Không bằng đánh đòn phủ đầu, bắt bọn họ làm một giao ước cam kết giấy trắng mực đen rõ ràng, giải quyết những phiền toái sau này.
Vừa đề cập đến chuyện này, Diệp Phi lại động não một cáiCô đã xem qua, lúc Tiêu Hàn Tuyết còn tại vị, nghiệp vụ và hợp đồng đều do một vài văn phòng luật nhỏ hỗ trợ, cực kỳ không chuyên nghiệp.
Nếu muốn thảo ra một hợp đồng nuôi dưỡng, nhất định phải tìm nơi thật chuyên nghiệp, còn phải là người quen, nếu không như thế nào có thể đâu lại với tên hồ ly ngàn năm Hoắc Tuần kia?Sản nghiệp của Diệp thị là tương đối, bộ pháp vụ cũng chỉ am hiểu trong mảng tố tụng kinh tế, có mời đến thì cũng không có mấy tác dụng.
Thật là phiền toái.
Diệp Phi than thở một tiếng, bắt đầu lấy điện thoại ra tìm kiếm những luật sư tố tụng nổi tiếng về mảng dân sự và hôn nhân gia đình.
Mục Phẩm Lâm?Trên mạng nói hắn chuyên môn hỗ trợ các vụ kiện cáo của phu nhân nhà giàu, giúp bọn họ tranh giành gia sản và con cái, nghe nói với mức phí nuôi dưỡng tầm ngàn vạn, hắn lấy 30%.
Diệp Phi động tâm, nhưng đối với cái tên này có cảm giác quen thuộc ko nói nên lời.
Thẳng đến khi hai mắt đã díp lại mới cả kinh ngồi dậy.
Mục Phẩm Lâm còn không phải nam phụ trong sách hay sao?Người đẩy nguyên chủ vào ngục giam —— lốp xe dự phòng của nữ chủ, nam phụ vạn năm, người đàn ông đội nón xanh.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook