Tô thị cũng thèm thịt, nhưng nhìn hương thân mơ hồ nhìn về phía bọn họ, bà ta vẫn quyết định chờ nửa đêm thức dậy vụng trộm ăn.


Lục Thời Yến tổng cộng bắt được ba con gà rừng, sau khi đưa cho Tô thị một con, con còn lại cho Lý Thạch, sau đó mới xách con mập nhất trở về xe bò.


Giang Đường Đường nhắm mắt gần một canh giờ nhưng vẫn không thể tiến vào mộng đẹp gặp gỡ Chu Công.


Thời tiết nóng bức, muỗi vo ve bay loạn, cùng với ván gỗ cứng trên xe đều làm cho nàng cả người khó chịu, hận không thể chết để xuyên trở về.


Lúc nàng vô cùng ủy khuất, chuẩn bị nức nở thì Lục Thời Yến lấy từ trong ngực ra một túi vải thô sơ đưa tới, "Cầm lấy.



“Đây là cái gì?" Giang Đường Đường nhận lấy túi vải, ngửi thấy một cỗ hương vị mát lạnh.

Cũng không biết bên trong là cái gì, nhưng nhìn ra được túi vải làm từ mảnh vải xé từ quần áo trên người hắn xuống.



“Túi thuốc chống muỗi, nàng mang theo sẽ không bị muỗi cắn.

" Lục Thời Yến lạnh nhạt nói.


“Hu hu hu! Phu quân, chàng thật tốt quá.

" Giang Đường Đường quả thực muốn ôm tiên quân một cái.


Tuy rằng hắn không yêu nàng, nhưng hắn thật chu đáo a!

Nam nhân đẹp trai còn phiêu phiêu tiên khí như vậy, nàng không chiếm được trái tim của hắn, có được thân thể của hắn cũng không tệ.


Đang lúc Giang Đường Đường dùng ý niệm chiếm hữu thân thể của hắn, hệ thống thình lình nhảy ra, [Không được, ngươi phải có được trái tim hắn, chỉ có có được trái tim của hắn mới có thể hoàn thành nhiệm vụ.

]

Giang Đường Đường quả thực muốn phun vào mặt cẩu hệ thống, [Mỗi lần có việc tìm ngươi thì ngươi như rùa đen rút đầu, còn sau lưng vụng trộm phun tào ta, cần ngươi có ích lợi gì?]

[Ký chủ, ngươi phải học cách dựa vào chính mình chứ không phải có việc thì tìm ta giúp ngươi, ngươi như vậy là không được.

]

Giang Đường Đường đối với tư chất phế vật của mình không hề xấu hổ, [Nhưng ta cái gì cũng không biết! Làm thế nào dựa vào chính mình? Vả lại ngươi cũng không nhìn xem chỗ này là đâu? Khô hạn đến nước cũng không có uống, chẳng lẽ ngươi còn muốn ta giống như những nữ tử xuyên việt khác, dựa vào đầu óc làm buôn bán?]

Hệ thống không còn lời gì để nói.


Giang Đường Đường cũng cạn lời với nó, bên kia Lục Thời Yến nghe giọng Giang Đường Đường nức nở, hoảng hốt vội nói, "Nàng đừng khóc.



Giang Đường Đường thu lại tiếng khóc giả, mặt mày hớn hở nói: "Sao ta lại khóc chứ! Phu quân đối xử với ta tốt như vậy, người ta cao hứng còn không kịp!”


Lục Thời Yến trên mặt không có biểu tình dư thừa, đối mặt với lời thoại sến sẩm của Giang Đường Đường cũng không có đáp lại.


Hắn cột gà rừng lên xe, sau đó lại ngồi ngay ngắn nhắm mắt đả tọa như buổi chiều.


Giang Đường Đường thè lưỡi với hắn.


Đẹp trai thì có ích gì, tính cách này thật sự là chán chết.


Tuy rằng ván gỗ vẫn cứng, nhưng không có muỗi quấy nhiễu, Giang Đường Đường rốt cục có thể ngủ một giấc thật ngon.


Chẳng qua trời còn chưa sáng nàng đã bị Lý Thạch đánh thức.


“Thừa dịp bây giờ trời còn chưa sáng, lên đường sớm một chút, miễn cho lát nữa trời nóng lên.

" Lý Thạch đã hiểu rõ tính cách vị tiểu nương tử biết xem quẻ này, trong lòng sớm có chuẩn bị.


Giang Đường Đường còn chưa ngủ đủ, bị người ta đánh thức, nàng rất không kiên nhẫn.

Nhưng nghĩ sớm muộn gì cũng phải lên đường, hiện tại đi so với lát nữa phơi nắng vẫn tốt hơn.



Hơn nữa nàng ngồi xe bò, một hồi còn có thể ở trên xe chợp mắt.


Tự an ủi mình như vậy, Giang Đường Đường cố gắng chống đỡ thân thể ngủ đến đau cả người dậy, gọi đám người Tô thị lên đường.


Người làm nông dậy sớm, hiện tại còn đang trên đường chạy nạn, đám người Tô thị đã sớm tỉnh.


Sau khi Giang Đường Đường lên tiếng, người Lục gia lập tức thu dọn đồ đạc bắt đầu lên đường.


Thôn dân thôn Đại Loan cũng tự giác đi theo phía sau.


La Đào Hoa thì không ngừng liếc nhìn con gà rừng bị trói trên xe bò.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương