Mẹ chồng là người phụ trách phân chia lương thực mỗi bữa ăn, tương đương với người có thể quyết định sinh tử của mình.

Lấy lòng bà ta nhiều hơn, ở trước mặt bà ta biểu đạt công lao của mình chắc chắn không sai.


Đối với hành vi của hai người, Giang Đường Đường hoàn toàn không có ý kiến, nàng quả thật chỉ động một chút miệng lưỡi, ngay cả cái cuốc cũng không đụng vào.


Hai người đó kể công thì cứ kể thôi.


Không liên quan đến nàng.


Nàng lạnh nhạt trèo lên xe bò.


Sau khi thân thể không còn đói khát nữa, mệt mỏi ùn ùn kéo tới, hiện tại nàng chỉ muốn ngủ.



Tô thị lại hiểu lầm biểu hiện của nàng, cho rằng hai đứa con dâu tranh giành công làm nàng mất hứng.


Hôm nay bà ta đã hoàn toàn tin tưởng chuyện Giang Đường Đường được thần tiên điểm hóa, bà ta không vui quát lớn hai người: "Các ngươi nói nhiều như vậy làm gì, các ngươi chẳng qua chỉ mất chút khí lực mà thôi, có cái gì phải cằn nhằn? Nếu không nhờ đệ muội các ngươi, các ngươi có thể nhận ra được những thảo dược này sao? Còn không mau đưa thuốc qua, hỏi tam đệ muội các ngươi xem thuốc nên dùng như thế nào.



Kỳ thật thuốc nên dùng như thế nào, vốn nên hỏi Lý Thạch mới đúng.


Nhưng vẻ mặt Lý Thạch hung dữ, đám người hắn dẫn theo lại giống như sói đói, gắt gao nhìn chằm chằm người Lục gia và con bò gầy trơ xương kia.


Tô thị nào dám đi lên nói chuyện, chỉ có thể chờ đợi con dâu Giang Đường Đường được thần tiên điểm hóa này có thể đi câu thông với họ Lý kia.


Chút thủ đoạn nhỏ này, Giang Đường Đường làm sao có thể nhìn không rõ.


Nhưng nàng không muốn phản ứng.


Tuy nhiên nghĩ đến nàng còn phải dựa vào mỹ nhân bệnh kia để cẩu mệnh, đành cố gắng giữ vững tinh thần đi trao đổi với Lý Thạch.


Lý Thạch lãnh đạm nhìn Giang Đường Đường, "Vợ con ta ở đâu? Khi nào ngươi dẫn chúng ta đi tìm họ?”

Giang Đường Đường lại ở trong đầu gọi hệ thống, hệ thống cực kỳ biết điều quăng ra một tấm bản đồ.



Giang Đường Đường nhìn vị trí phía trên, lại bắt đầu giả vờ giả vịt, "Tôn phu nhân hiện đang cùng hài tử ở huyện Nghi Hòa, ngày mai chúng ta xuất phát sớm một chút, tranh thủ sớm ngày tìm được bọn họ.



Lý Thạch đối với câu trả lời của nàng coi như hài lòng, cẩn thận nói cho Giang Đường Đường cách dùng tiên hạc thảo, sau đó lại tự mình ở trong sọt chọn đủ lượng thảo dược cho Giang Đường Đường, bảo nàng đi sắc thuốc.


Giang Đường Đường là một con sâu gạo ngũ cốc chẳng phân biệt được, dùng nồi cơm điện bếp gas hiện đại cũng không nhất định có thể làm ra một bữa cơm ra hồn, nàng làm sao có thể dùng củi lửa cổ đại sắc thuốc.


Vì thế ngay cả nghĩ cũng không nghĩ, liền đem chuyện sắc thuốc giao cho Tô thị.


Tô thị hiện tại không dám đắc tội với đứa con dâu biết bói toán này, trong lòng không hài lòng với thái độ của Giang Đường Đường, nhưng cũng không dám nói, cuối cùng lại sai khiến La Đào Hoa và Chu Quỳnh Nương.


“Nương, ta còn chưa ăn cơm mà!”

La Đào Hoa ủy khuất ôm bụng, cho rằng mới vừa lên núi đào thuốc cho tiểu nhi tử được mẹ chồng cưng chiều thì có thể đòi được chút lợi ích.


Không ngờ Tô thị lườm nàng ta một cái liền mắng, "Ngươi chưa ăn chẳng lẽ chúng ta ăn rồi? Ai muốn ăn còn ra ngoài chạy nạn? Ngươi đói bụng thì đi gặm vỏ cây bên cạnh đi.




Tô thị thật sự là tức giận không nhẹ.


Đại nương tử có phải ngốc hay không?

Đám người kia hung thần ác sát nhìn chằm chằm bọn họ, nàng ta dám lấy đồ ăn ra ăn sao? Chút đồ đạc của bọn họ, lấy ra còn không phải thoáng cái đã bị người ta cướp sạch à?

Bà ta hiện tại ước gì mình trở thành một cái bóng, để cho đám đạo tặc hung thần ác sát kia quên bọn họ đi.


Đại nương tử lại còn dám tùy tiện nhắc tới đồ ăn, cái này không phải thành tâm nhắc nhở những người đó sao?

Trong lòng La Đào Hoa tràn đầy ủy khuất, Giang Đường Đường là người nên sắc thuốc cho lão tam nhất lại ngồi ở đó giống như thiên kim tiểu thư, công việc vất vả gì cũng là các nàng làm, còn không cho nàng ta ăn, còn phải bị mắng, mẹ chồng cũng quá bợ đỡ Giang Đường Đường rồi.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương