Xuyên Thành Nữ Pháo Hôi Đoản Mệnh
7: Hoàn Sào Chiêu Dương


Người dự tiệc vì Chiêu Dương công chúa bỗng nhiên xuất hiện mà bị dọa sợ, đều không dám lên tiếng.
Trong chén, rượu mát lạnh tỏa ra hương thơm thoang thoảng.

Chiêu Dương công chúa đến bên cạnh Tạ Phù Sơ, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào chén rượu lạnh lẽo.

Tạ Phù Sơ luôn quan sát động tác của Chiêu Dương công chúa, thấy thế kéo chén rượu sang một bên, nhíu mi, không đồng tình nhìn Chiêu Dương công chúa.
Chiêu Dương công chúa ho nhẹ một tiếng, nàng nghiêng đầu, khóe môi nở một nụ cười nhàn nhạt.

Nàng nâng mi, hờ hững quét mắt nhìn mọi người trong bữa tiệc, không chút để ý nói: "Thế nào? Không tiếp tục?" Dừng một chút, nàng cúi đầu nhìn Tạ Phù Sơ, làm như oán giận nói: "Không phải đưa đến Hầu phủ sao? Sao lại không mặc?"
Tạ Phù Phong ở một bên tim mắc kẹt trong cuống họng, trợn mắt cả kinh.

Nàng ta không ngờ Tạ Phù Sơ lại thân thiết với vị công chúa này như thế! Đây là đã xảy ra chuyện gì? Vì sao nàng ta hoàn toàn không biết gì cả! Nàng ta chỉ trông mong Tạ Phù Sơ nói chút lời hay thay Hầu phủ.
Đừng nói Tạ Phù Phong, ngay cả Thôi Trưng cũng mang vẻ mặt khiếp sợ cùng mờ mịt, trong lòng lại không biết nên kết thúc sự việc này thế nào.

Nếu biết Chiêu Dương công chúa sẽ đến hội hoa, nàng ấy sẽ không vì sợ trượng phu đắc tội cha mẹ chồng mà khuyên nhủ hắn.

Nhưng giờ phút này hối hận cũng chẳng ích gì, nàng ấy căng thẳng nhìn Tạ Phù Sơ, sợ trong miệng nàng nói ra cái gì sẽ khiến Hầu phủ gặp họa.
Tạ Phù Sơ nhẹ thở dài một hơi, nàng ra vẻ uể oải mấy phần, nhỏ giọng nói: "Lớn nhỏ có thứ tự."
Sắc mặt Tạ Phù Phong chỉ một thoáng đã trở nên trắng bệch như tờ giấy.
"Thật không?" Chiêu Dương công chúa liếc mắt sang Tạ Phù Phong, ngữ điệu bình tĩnh nói, "Nhưng người ta tặng là nàng, không phải Hầu phủ." Lời này vừa nói ra, khuê tú các nhà đều đoán được.

Những người có quan hệ thân thiết với Tạ Phù Phong cáu giận trừng mắt liếc nàng ta một cái, còn lại đều thấy may mắn vì chưa nói giúp nàng ta điều gì.


Về phần những người không thích Tạ Phù Phong, trong mắt đầy vẻ khinh thường.
"Các người tiếp tục đi, ta đi tìm đại công chúa." Chiêu Dương không nán lại bàn tiệc lâu, nàng chậm rãi đứng dậy, khẽ phất tay áo, định rời đi.

Trước khi rời khỏi, nàng nghe thấy câu nói "Kiêng rượu" rất nhỏ của Tạ Phù Sơ, trên mặt lại nở một nụ cười nhàn nhạt.
Sau khi Chiêu Dương rời khỏi một lúc lâu, không khí buổi tiệc mới dần trở nên sôi nổi.

Có tiểu thư là bạn của Tạ Phù Diêu, lén lút kề tai nàng ấy nói nhỏ: "Vì sao tam công chúa lại đến đây?" Tạ Phù Diêu nào biết, nàng ấy lắc lắc đầu im lặng không nói.
Đề tài rất nhanh lại chuyển về hội hoa mẫu đơn, mấy khuê tú lần lượt sáng tác thơ, giành được những lời khen ngợi, nhưng Tạ Phù Phong lại không được nhắc đến nữa.

Nàng ta chưa bao giờ gặp phải tình huống khó xử thế này, xoắn chiếc khăn tay, hận không thể rời tiệc.

Nhưng nàng ta không thể, ở đây có không ít người có phẩm giai, không tới lượt một cô nương Hầu phủ như nàng ta đến làm càn.

Nàng ta bất lực liếc mắt sang Thôi Trưng, nào ngờ Thôi Trưng cũng xoay người sang chỗ khác, cùng người khác nhỏ giọng nói chuyện với nhau, cũng không chút tâm tư đặt trên người nàng ta.
"Tạ nhị cô nương thật sảng khoái, ta lấy trà thay rượu, kính cô một ly." Nguyên Bích Vu bỗng đứng dậy, theo sau là một loạt âm thanh phụ họa thật thật giả giả.

Tuy rằng đều là thiên kim nhà huân quý, nhưng quốc cữu gia là thân tín của thiên tử, khác biệt với Định Dũng Hầu Tạ Huyền Uy.

Tạ gia tuy là thế gia trăm năm, nhưng những năm gần đây thế lực thế gia dần dần suy yếu, đã sớm không còn hiển hách như trước đây.

Tạ Phù Phong thường xuyên lui tới cùng các thiên kim nhà thế gia, nhưng những mối quan hệ của Nguyên Bích Vu phần lớn lại là hậu nhân của các quyền thần.


Nguyên Bích Vu cố ý giới thiệu Tạ Phù Sơ, đến khi yến hội giải tán, nàng ấy lập tức dẫn tiểu tỷ muội đến chỗ Tạ Phù Sơ, nói chút chuyện với nàng.
"Không ngờ đại cô nương Tạ gia lại bá đạo như vậy, đại ca của ta còn thường xuyên khen nàng ta đấy." Người đang nói là một cẩm y thiếu nữ diện mạo đáng yêu, nàng ấy thè lưỡi với Tạ Phù Sơ, lại nói, "Kể ra, ta càng thích Phù Sơ hơn."
"Phù Sơ cô đừng nghe lời Thường Bình nói, muội ấy thấy ai cũng đều nói thích." Nguyên Bích Vu cười cười, trêu ghẹo nói.
"Ai nói chứ?" Thường Bình lập tức phồng má phản bác, nàng ấy ngăn bàn tay đang nắn mặt mình của Nguyên Bình Vu, hừ một tiếng nói, "Ta mới không thích Tạ Phù Phong, mắt cao hơn đầu, không coi ai ra gì."
"Đó cũng là do người ta có bản lĩnh." Nguyên Bích Vu lãnh đạm nói, nàng ấy nhìn Tạ Phù Sơ cười ôn hòa, lại nói, "Thường muội muội của chúng ta cũng từng là một tài nữ đấy, nhưng nào ngờ gặp phải Tạ đại cô nương hoành không xuất thế*.

Nàng ta lấy Thường muội muội làm đá kê chân, Thường muội muội bị hạ thấp giá trị đến không còn một mẩu, cuối cùng lại bày ra những bài thơ của nàng ta, được lắm, toàn bộ văn nhân kinh thành đều khuynh đảo.

Mà quả thực chúng ta không viết ra được những câu thơ tuyệt diệu như thế."
*Hoành không xuất thế: thành ngữ, chỉ người tài năng hơn người, vô cùng ưu tú.
"Sao tỷ lại bày ra khuyết điểm của ta trước mặt Phù Sơ vậy?" Thường Bình tức giận lườm Nguyên Bích Vu.

Tạ Phù Sơ gật đầu, lúc này mới nhớ lại nội dung tiểu thuyết đang dần mơ hồ.

Nữ chính trong truyện không cam lòng ở trong hậu viện.

Động não suy nghĩ, nàng ta bèn lựa chọn một "tài nữ thi ca" làm đá kê chân, nàng ta nghĩ tài nữ đều thanh cao kiêu ngạo, không ngờ Thường Bình bị nàng ta chọn trúng xuất thân không tầm thường.

Nhưng mọi chuyện đã xảy ra, hối hận cũng chẳng ích gì.

Nàng ta chỉ có thể kiên trì đối kháng cùng những mối quan hệ của Thường Bình, mượn sức lấy lòng đám người Trịnh Minh Nguyệt.

Tạ Phù Sơ bên này sôi nổi náo nhiệt, Tạ Phù Phong bên kia cũng chen chúc một đám người.

Sắc mặt Trịnh Minh Nguyệt không tốt lắm, trong đầu còn quanh quẩn chuyện mình đắc tội Chiêu Dương công chúa.

Ai chẳng biết vị điện hạ này là hòn ngọc quý trên tay thánh thượng? Lúc trước ngũ hoàng tử Lý Lệnh Dự được nhận thánh sủng nói một câu "Ma ốm", đã bị thánh thượng trách mắng thậm tệ, lệnh nửa năm không được xuất môn.

Nếu chuyện hội hoa lần này truyền ra ngoài, còn chưa biết sẽ thế nào.

Nghĩ vậy, nàng ta lại thêm mấy phần oán trách Tạ Phù Phong, giọng nói cũng không thể nào tốt đẹp được.
"Sao cô không nói đây là lấy được từ chỗ Tạ Phù Sơ?"
Tạ Phù Phong mặt uất ức nhìn Trịnh Minh Nguyệt, nàng ta lau khóe mắt, thở dài một hơi, ưu sầu nói: "Ta cũng không biết là công chúa tặng nhị muội muội.

Nhị muội muội rõ ràng ---" nói nửa lời, nàng ta lại thở dài một tiếng.

Sau khi Tạ Phù Sơ được đón về phủ, Tạ Phù Phong lại không ít lời nói xấu Tạ Phù Sơ với Trịnh Minh Nguyệt, lời này lại dẫn dắt Trịnh Minh Nguyệt sang hướng khác.

Trịnh Minh Nguyệt lập tức cảm thấy Tạ Phù Sơ thật đáng ghét, mà bản thân lại hiểu lầm bạn tốt.

Nàng ta vội vàng nói: "Thật xin lỗi, là ta trách lầm cô." Ngừng một chút nàng ta lại vừa giận vừa căm tức nói, "Tạ Phù Sơ này sao lại đáng ghét như vậy?! Sao cô lại không vạch trần nàng ta?"
"Dù sao muội ấy vẫn là cô nương Hầu phủ chúng ta, huống hồ mới trở lại kinh thành, không hiểu quy củ." Tầm mắt Tạ Phù Phong hướng về phương xa, trên mặt nàng ta phủ một nỗi sầu lo nhàn nhạt, như ánh trăng mông lung.

Trịnh Minh Nguyệt vừa nhìn, lại càng cảm thấy Tạ Phù Sơ thật đáng ghét.
Chuyện xảy ra tại yến hội được lan truyền rất nhanh chóng, người còn chưa trở về, người trong Hầu phủ đã nghe được tiếng gió.

Định Dũng Hầu vừa lúc đang ở trong phủ, sau khi nghe xong việc này, sắc mặt lập tức trầm xuống, ánh mắt không lành nhìn chằm chằm Vương thị.


Vương thị trong lòng đang oán hận chuyện gần đây của Tạ Phù Phong và Tạ Phù Sơ.

Vừa cảm thấy Tạ Phù Phong tham lam gây chuyện, lại cảm thấy Tạ Phù Sơ không phải do nhà mình nuôi dưỡng, sẽ không thân cận, không giới thiệu Hầu phủ và phủ tam công chúa thì thôi, chỉ gây rắc rối cho Hầu phủ.
"Phụ thân, mẫu thân." Vẻ mặt Tạ Phù Sơ khá bình tĩnh, trông thấy Tạ Huyền Uy cũng không sợ hãi.
Tạ Phù Phong lại có vẻ sợ hãi rụt rè, ánh sáng trong mắt lấp lánh, làm như sợ hãi bị người ta trách móc.
"Sao ngay cả đồ của muội muội cũng muốn?" Tạ Huyền Uy nhíu mày không vui nói.

Tứ phòng trong phủ Quốc công nhân đinh ít ỏi, ông ta một lòng mưu cầu tiền đồ, nhưng chỉ là chức quan nhàn tản, không so được với tứ đệ Tạ Huyền Huy ở bên trưởng công chúa.

Hai đứa con trai, con cả vẫn an phận, con thứ cũng không dùng được.

Lão quốc công mỗi ngày nhắc tới bên tai ông ta, nói Tạ gia sẽ bị hủy trên tay ông ta.

Vốn ông ta bồi dưỡng Tạ Phù Phong là muốn kết thân cùng trong cung, nhưng hiện tại Tạ Phù Sơ bên này có thể tiếp xúc với tam công chúa, hiển nhiên, địa vị Tạ Phù Sơ trong lòng ông ta lại nặng thêm.

Tam công chúa chính là muội muội ruột của thái tử, hiện giờ địa vị đông cung vững chắc, so với những hoàng tử khác thì có lợi hơn nhiều.
Vương thị không muốn Định Dũng Hầu trách mắng mình như vậy, mở miệng, trên mặt đầy vẻ ấm ức.
"Hầu gia, con bé cũng là ---"
"Câm miệng!" Tạ Huyền Uy quay sang trừng mắt nhìn Vương thị, ông ta lại nhìn sang Tạ Phù Sơ, nở một nụ cười ôn hòa cứng ngắc.

Ông ta lấy một túi tiền to, đưa cho Tạ Phù Sơ nói, "Nhị nha đầu vất vả rồi, bạc này cầm đi mua chút trang sức đi."
Sự ân cần giả dối muộn màng này, Tạ Phù Sơ khinh thường.

Nhưng túi bạc to tới tay sao lại không cần, nàng cười nhìn Tạ Huyền Uy, mở miệng nói: "Đa tạ phụ thân."
Tạ Huyền Uy gật gật đầu, lại nói: "Con ở kinh thành không lâu, đi lại nhiều chút cũng tốt.".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương