Trong gia tộc lớn nhiều quy củ, sáng sớm ngày hôm sau phải đi vấn an lão thái thái.
Sau khi Tạ Phù Sơ lấy được tâm pháp liền học tập kỹ năng ngay, tuy rằng ngủ rất muộn, nhưng đến ngày thứ hai lại vô cùng có tinh thần.

Tạ gia cũng không chuẩn bị quần áo cho nàng, đều là do nàng mang đến.

Cũng may nàng có không ít tiền, chất liệu phục sức không so được với Hầu phủ, nhưng cũng không tính là kém.
"Nhị tiểu thư." Giọng Ỷ Ngọc sợ hãi.

Có những thứ chủ mẫu quên, thân là nha hoàn vẫn phải ghi nhớ trong lòng.

Tính ra, vị này mới là tiểu thư thực sự.

Kiêm Gia muốn quay về chỗ đại tiểu thư, nhưng nàng ấy lại cảm thấy người nào là chủ tử cũng đều giống nhau.
"Không sao." Tạ Phù Sơ liếc mắt nhìn cây trâm trong chiếc hộp trang sức chỉ đơn sơ mấy món, trong lòng cười lạnh.

Hầu phủ nhận lại huyết mạch rất vội vàng, nhưng thâm tâm lại không chân thành, phần lớn vật dụng đều không chuẩn bị.

Vậy đấy, nguyên chủ chính là bị giày vò trong gia tộc máu lạnh này, nàng ấy cũng không có số phận của thiên kim giả kia, không thể lên làm hoàng tử phi, càng không thể trở thành hoàng hậu.
Tạ Phù Sơ cũng không định xun xoe, nàng không có thời gian.

Lúc đến, mấy tiểu tỷ muội đã đến lâu rồi.

Tạ Phù Phong rất được lòng lão tổ tông, không biết nàng ta nói chuyện gì thú vị, đỏ mặt, cong môi cười, mà lão tổ tông cũng mang vẻ mặt thoải mái.

Chúng tỷ muội một thân gấm vóc, chỉ có nàng một bộ trắng trong thuần khiết, cứ như người ngoài.
Quả thật cũng là một người ngoài.
Tạ Phù Sơ thầm nghĩ.

"Mẫu thân."
"Tổ mẫu."
Thanh âm Tạ Phù Sơ rất lãnh đạm, không nồng nhiệt thân thiết, cũng không có sự co rúm bất an khi mới đến.

Nàng gọi như thế, cuối cùng cũng khiến người ta chú ý tới một thân xiêm y của nàng.

Nàng trắng trong thuần khiết giữa một rừng hoa mẫu đơn, một bông hoa nhỏ không hợp thời.
Nhưng mà Tạ Phù Sơ một thân y phục trắng thuần cũng không kém gì các tỷ muội, nếu nói Tạ Phù Phong như mẫu đơn quốc sắc thiên hương thì nàng lại là trăng thanh gió mát, thiếu vài phần hương vị phấn son, nhiều hơn mấy phần phiêu dật.
"Sao không làm thêm y phục?" Trịnh thị trừng mắt liếc sang Vương Chỉ, chậm rãi nói, "Lúc trước cửa hàng đưa tới mấy tấm gấm tốt, Phù Sơ chọn trước mấy tấm may xiêm y đi." Không đợi Tạ Phù Sơ lên tiếng đáp lời, bà ta lại chuyển hướng về phía Tạ Phù Phong, cười nói, "Mấy ngày nữa là hội hoa xuân, mang muội muội của con đi gặp chúng tiểu thư đi." Nữ nhi ruột thịt của Hầu phủ, chung quy vẫn không thể nhốt trong hậu viện.

Không ít phu nhân nghe nói Hầu phủ có thêm một nữ nhi, âm thầm tìm hiểu rõ ràng.
Tạ Phù Phong mím môi cười, mâu quang linh động, liên tục đáp lời lão phu nhân.
Trong nguyên tác cũng có tình tiết này, Tạ Phù Phong làm sao thật tâm tiến cử Tạ Phù Sơ? Nguyên chủ cũng là bộ dạng khúm núm, không biết phải chịu bao nhiêu chèn ép, căn bản không vào được giới quý nữ này, ngược lại bị người ta cười nhạo thành "đồ nhà quê".

Tạ Phù Phong chỉ mong cho nàng ấy xấu mặt, còn giả mù sa mưa đứng ra bảo vệ nàng ấy, thể hiện "tình nghĩa" tỷ muội, thu được một trận khen ngợi.

Tạ Phù Sơ lọt vào trong sách nhiều năm, dù đã thích ứng với cuộc sống cổ đại, cũng không thể nào thích ứng được Hầu phủ.

Ban đầu ở trong tửu lâu, cả ngày nàng đều xuất đầu lộ diện, thét đến thét đi, có đôi khi bận đến chân không chạm đất, nhưng cũng vui vẻ tự tại.

Nhưng hiện giờ ở Hầu phủ, cả ngày nàng bị nhốt trong viện, ban đầu còn có tâm trạng xem ít sách, cũng không được bao lâu, nàng đã có chút chịu không nổi, muốn lén chuồn ra ngoài phủ.

Triều đại này tuy nói dân tình cởi mở, nhưng tiểu thư phủ công hầu có quy củ của riêng mình, không thể suốt ngày ở bên ngoài.
Đương nhiên, ngoại trừ nữ chính xuyên không, nàng ta đúng là có đủ các loại tư tưởng kỳ diệu.
Trong viện của Tạ Phù Sơ cũng không có bọn tỷ muội lui tới, nàng cũng vui vẻ nhàn hạ.

Nghĩ bàn tay vàng hệ thống cung cấp còn cần độ thuần thục, nàng thay một bộ quần áo, mang Ỷ Ngọc ra cửa.


Ỷ Ngọc cũng không biết sao tiểu thư nhà mình lại có hòm y dược, cũng không dám lắm mồm, chỉ thành thật theo sát nàng, nghe nàng điều động.
Trong thành cũng không phải nơi thích hợp thi châm chẩn bệnh, dù là dân chúng bình thường hay quý nhân đều sẽ đến y dược đường nổi danh tìm thầy thuốc, sao có thể tin "du y giang hồ" như nàng? Ngược lại ở ngoài thành có nhiều dân chúng nghèo khổ.

Tạ Phù Sơ suy nghĩ, cũng không quan tâm khuyên can của Ỷ Ngọc, trực tiếp thuê xe ngựa đi ra phía ngoại thành.
Cách thành hai dặm có một ngọn núi, ngôi chùa trên núi người đến người đi, rất nhiều khách hành hương.

Ở chân núi cũng có một thôn lớn.

Tạ Phù Sơ dừng ngay dưới chân núi này, dựng lên bảng hiệu du y, còn nàng tùy ý ngồi xếp bằng trên một tảng đá.
"Tiểu thư." Ỷ Ngọc bị hành vi của Tạ Phù Sơ làm kinh sợ, thân mình run rẩy nhỏ giọng nói thầm.

Nàng ấy nghĩ cô nương người ta đều sẽ giống như đại tiểu thư, nhưng hiện tại vị chủ tử như thần tiên này lại khiến nàng ấy mờ mịt trong lòng.
"Hoảng cái gì." Tạ Phù Sơ quay người nhìn Ỷ Ngọc, không chút để ý mở miệng.

Nàng nhìn người tới lui trên đường, không đợi bao lâu đã có một lão bà do dự đến đây khám bệnh.

Có bàn tay vàng "Thái tố cửu châm" này, Tạ Phù Sơ đương nhiên có được bản lĩnh thần tiên, sau khi vọng, văn, vấn, thiết*, soàn soạt viết một phương thuốc đưa cho lão bà.

Lão bà liên tục nói cảm tạ, khi bà ấy trở về tìm một thầy thuốc xem qua một lần, phát hiện phương thuốc không có vấn đề gì, mới tuyên truyền xung quanh dưới chân núi này có một du y mới tới không thu bạc.
*Vọng văn vấn thiết: bốn bước khám bệnh của phương pháp y học cổ truyền.

Vọng: nhìn, văn: nghe, vấn: hỏi, thiết: sờ nắn.
Mấy ngày tiếp theo, Tạ Phù Sơ giúp đỡ không ít người bệnh, giá trị tín ngưỡng xoành xoạch tăng lên.

Dựa theo tốc độ này, không bao lâu nàng sẽ lại có thể đổi một món đồ mới.
"Cô nương thật sự là bồ tát tái thế! Lão đây bị bệnh mắt quấy nhiễu nhiều năm, đa tạ cô nương!" Một lão bà mang theo rổ trứng đến cảm tạ Tạ Phù Sơ.


Nhưng Tạ Phù Sơ sao có thể nhận? Nàng cũng không phải người thiếu tiền.

Thôn ngoại ô này nhiều người chân thành, đối đãi với nàng nhiệt tình hơn nhiều so với người Hầu phủ.

Ban đầu nàng ngồi chỗ tảng đá, nhưng hiện giờ sạp đã được con của một bà lão dựng lên, có một chỗ ngồi thoải mái.

Ỷ Ngọc cũng đã quen việc, ở bên cạnh hỗ trợ, giảm bớt không ít phiền phức cho Tạ Phù Sơ.
Giữa lúc náo nhiệt, một chiếc xe ngựa từ trên núi chậm rãi đi xuống.

Trước sau vây quanh không ít thị vệ, nhìn một màn này, nghĩ là người của đại gia tộc nào đó.

Tạ Phù Sơ chỉ liếc mắt một cái, liền thu hồi tầm mắt.

Không ngờ xe ngựa dừng lại cách đó không xa, một thị vệ bước nhanh về phía trước, chắp tay với Tạ Phù Sơ, hỏi: "Ngài là y giả?" Chủ tử nhà hắn đột ngột phát bệnh, thuốc đã uống hết, lúc này chạy về trong thành chưa chắc đã kịp.

"Tiểu tử, nàng chính là thần y, thuốc đến bệnh trừ!" Tạ Phù Sơ còn chưa kịp mở miệng, lão bà đã cười híp mắt mở miệng nói.
Thị vệ không biến sắc, lại nói: "Chủ tử nhà ta cho mời." Chủ tử ở trên núi vài ngày, khi bọn họ xuất môn cũng có nghe truyền thuyết về thần y dưới chân núi.

Lúc này cũng bất chấp mọi thứ, thân thể của chủ tử vẫn là quan trọng nhất.
Có người đến cầu y, Tạ Phù Sơ đương nhiên không chối từ, nàng chậm rãi thu thập hòm thuốc, dư quang nơi khóe mắt dừng trên người thị vệ.

Những giọt mồ hôi lớn chảy dài trên trán hắn, từ nét mặt nhìn ra rất sốt ruột, nhưng hắn vẫn nhẫn nại không mở miệng thúc giục, tốt hơn người hầu cao ngạo ngang ngược ở nhà kia nhiều.

"Được." Tạ Phù Sơ mỉm cười nói.

Thị vệ vội vàng dẫn nàng đi về phía xe ngựa.

Lúc nàng đến gần, một nữ thị vệ mặt mày lạnh lùng tiến đến soát người, xác nhận nàng không có gì nguy hiểm mới cho qua.
"Đắc tội." Trên mặt thị vệ kia có vài phần áy náy.
"Không có gì." Tạ Phù Sơ cười cười, nàng nghe được trong xe truyền ra tiếng ho khan có chút kìm nén.


Xe ngựa rất rộng rãi, có thể chứa được năm sáu người, một nữ nhân mặc y phục màu vàng đang nằm trên nhuyễn tháp*, sắc mặt tái nhợt như tờ.

Ấn đường của nàng ấy nhíu lại, như Tây Tử** ốm yếu, khiến người ta sinh lòng thương tiếc.
*Nhuyễn tháp: loại giường nhỏ lót nệm mềm.
**Tây Tử: tức Tây Thi, một đại mỹ nhân trứ danh thời kỳ Xuân Thu, đứng đầu tứ đại mỹ nhân của lịch sử Trung Quốc.
"Chủ tử nhà ta gặp bệnh cũ." Thị nữ theo sau Tạ Phù Sơ nói.
Tạ Phù Sơ thoáng gật đầu, sắc mặt trầm ngưng.

Nàng sờ vào mạch môn của kim y nữ tử, sắc mặt phút chốc trầm xuống.

Trời sinh khí hư không đủ, độc xâm nhập vào trong phế tạng, này làm sao là bệnh cũ thông thường? Lúc đang định mở miệng, kim y nữ tử bỗng nhiên mở mắt.

Trong đôi mắt xinh đẹp của nàng ấy không có một chút độ ấm, băng lãnh tựa như tuyết đọng nhiều năm không tan.

Việc này ắt hẳn trong lòng bọn họ cũng rõ ràng rồi.

Tạ Phù Sơ cân nhắc một lát, chỉ chậm rãi nói: "Trước tiên ta giúp cô thi châm ngăn chặn bệnh tình." Mạng sống của nữ tử này đều dựa vào các loại bảo vật trời đất níu giữ, muốn loại bỏ độc tố cũng không phải chuyện một sớm một chiều, thân thể của nàng ấy đã rất hư nhược rồi, chỉ sợ độc còn chưa loại trừ được, thân thể nàng ấy đã không chịu nổi dược lực đi đời nhà ma.
Tạ Phù Sơ châm mấy châm, đau đớn của kim y nữ tử giảm bớt một chút, đôi mày nàng giãn ra.

"Đa tạ." Giọng nàng khàn khàn, không đợi Tạ Phù Sơ lên tiếng trả lời, nàng lại nặng nề nói một câu, "Thưởng."
Tạ Phù Sơ: "..."
Bọn thị vệ đều khách khách khí khí, bọn họ cũng không trông chờ Tạ Phù Sơ sẽ trị tận gốc, thấy trạng huống của chủ tử giảm bớt, bọn họ lại ngựa không ngừng vó đi vào thành.
"Tiểu thư." Lúc Tạ Phù Sơ trở về, Ỷ Ngọc vẻ mặt lo lắng.
"Không sao." Tạ Phù Sơ cười cười, lát sau lại hỏi, "Trong kinh có vị tiểu thư nào thân thể không khỏe không?" Ỷ Ngọc ở suốt trong kinh, tin tức hẳn sẽ tinh thông hơn nàng chút.
"Không có?" Ỷ Ngọc nghiêng đầu, có chút không chắc chắn nói.

Một hồi lâu nàng ấy lại nói, "Nghe nói Chiêu Dương công chúa thân thể không được tốt." Nói xong câu đó, nàng ấy còn nhìn trái nhìn phải, sợ bị người khác nghe thấy.
"Thật sao?" Ánh mắt Tạ Phù Sơ trầm xuống.
Chính là nàng ấy ư? Trong nguyên tác, Chiêu Dương công chúa nửa năm sau sẽ bệnh chết.

Phần nhiều nữ phụ trong sách đều là đá kê chân của nữ chính, Chiêu Dương công chúa sống không được bao lâu này đương nhiên là một điểm trọng yếu..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương