Ý thức của Mục Đào quay trở lại cái lồng, phát hiện  mình đang đứng ở cửa chính, trên tay kéo vali, hai người đối mặt nhìn nhau trong phòng khách.

Không khí giữa ba người có chút ngưng trệ, Mục Đào nuốt nước miếng, bản thân mình vừa mới đọc một truyện H văn, sao lại xuyên thành nữ chính rồi.

Trước khi ngủ nói thầm một câu mặc dù chỉnh hình rất ngon, nhưng cưỡng chế quá mức trái với ý muốn của nữ chính, chỉ có không mang theo đầu óc nhìn mới sảng khoái, nhưng cô là người chuyên soi mói, lúc ấy nhìn thì sảng khoái, nhưng sau đó nhớ lại thì mắng nam chính biến thái, cô thuộc loại độc giả khó hậu hạ chỉ cần bưng bát ăn cơm rồi buông bát là chửi má nó.

Cũng bởi vì loại thái độ buông bát là chửi má nó này, bị hệ thống cảm ứng được, hừ lạnh một tiếng nói với cô, có bản lĩnh tự cắt chân thịt, không thì đừng có bb, tiếp theo lấy kỳ trừng phạt đưa vào quyển tiểu thuyết cô vừa đọc xong——《 Em trai phúc hắc yêu tôi 》.

Đương nhiên, cái từ “trên” * này là động từ, không phải danh từ.

*Từ “Trên” trong đoạn “Em trai phúc hắc yêu tôi” lúc edit ra Hy không biết nên đặt kiểu gì nên Hy edit tạm như này nha.

Trùng hợp là, nữ chính trùng tên trùng họ với cô, cũng tên là Mục Đào, cho nên đây cũng là lí do tại sao cô lại chửi nam chính nhiều như vậy, dù sao kìm lòng không được một thế hệ nhập, cảm thấy nam chính biến thái, lại có thể đối với chị mình…… Có dục vọng.

Tuy rằng lúc cô đọc rất sảng khoái, dù sao tác giả viết nam chính quá hợp khẩu vị của cô, nhưng nữ chính trùng tên trùng họ với mình thì…… Khó có thể miêu tả được.

Ngô Thiến đối mặt với đứa con gái đã xa cách hơn mười mấy năm này, nhất thời có chút xấu hổ, mà Mục Hà lại nhíu mày, có chút không kiên nhẫn: “Còn đứng ở đó làm gì?”

Mục Hà và Ngô Thiến là người trọng nam khinh nữ, sau khi sinh Mục Đào phát hiện cô là con gái, vì thế khi sinh Mục Đào được năm hai, lại sinh Mục Phỉ Nhiên, hai chị em cách nhau một tuổi, lúc ấy điều kiện trong nhà không tốt, vì thế liền đem Mục Đào giao cho bà nội nuôi.

Bây giờ bà nội qua đời, Mục Đào đã duyên dáng yêu kiều, đến lúc học lớp 12.

Nhưng thật ra Mục Đào không ngại thái độ này của Mục Hà, dù sao đối với cô mà nói chỉ là một NPC*, hoặc là người xa lạ, hệ thống nói cho cô biết, trước kia đã có mấy người làm nhiệm vụ giả như cô, nhiệm vụ của mọi người đều giống nhau, nếu bọn họ nói nam chính biến thái, vậy thì để bọn họ tới đây thay đổi tính cách của anh ta, không thay đổi được thì phải xuyên tới thế giới cấp hạn chế.

[*NPC: đề cập đến một loại nhân vật. Còn được gọi là “nhân vật không do người chơi điều khiển”.]

Mục Đào biết được yêu cầu của nhiệm vụ, ngoài mặt thì cười nhưng trong không cười, chỉ muốn đem hệ thống này lôi ra đánh chết.

Người làm nhiệm vụ giả trước kia không thành công, kết cục không cần nói cũng biết, nắm đấm của Mục Đào cứng rắn, nếu nhiệm vụ này thất bại, thì cô sẽ thiến từng nam chính trong thế giới đó.

Làm món đồ chơi gì đó vẫn nên nằm mơ đi, cô cũng không phải là bột nặn!

Ngô Thiến dẫn Mục Đào đến trước phòng cô, mở cửa phòng ra, đồ dùng bên trong đều mới, chăn nệm đều trải.

Mục gia kinh doanh, sau đó có Mục Phỉ Nhiên, việc làm ăn của hai vợ chồng cũng tốt lên, chưa đến mấy năm đã mua được biệt thự khu nhà giàu, nhưng vẫn không thèm đón Mục Đào về, chỉ mỗi lần ăn Tết về huyện thành tụ tập mà thôi, nhưng thật ra tiền không thua kém cô, đủ ăn đủ mặc đủ chi tiêu.

“Dì Trần đã  dọn dẹp xong, nếu con thiếu cái gì, thì nói với dì Trần.” Ngô Thiến nói xong, đứng một lúc, có chút xấu hổ, dù sao đối  với đứa con gái này,  bà không có tình cảm, lúc Mục Phỉ Nhiên ba bốn tuổi, liền tiễn Mục Đào đi, tuy rằng mỗi năm gặp mặt một lần, nhưng thật sự không thân thiết.

Nhưng ngược lại Mục Đào hơi mỉm cười, rất lễ phép, nhưng lại xa cách: “Cảm ơn mẹ.”

“Ừ.” Ngô Thiến lên tiếng, rời đi.

Mục Đào kéo valy vào phòng, nhân tiện đóng cửa lại, không có ai liền hiện nguyên hình, lộc cộc quăng giày, sau đó nhào lên giường, còn được, rất mềm.

Hệ thống nói cho cô biết, mấy người làm nhiệm vụ trước không nhịn được cám dỗ rồi dẫn đến sa ngã, vốn muốn đi sửa lại tính tình ác liệt của Mục Phỉ Nhiên, ai biết đâu mình lại chơi đùa với anh ta, và việc đào tạo sẽ thất bại, biến thành đồ chơi của Mục Phỉ Nhiên, hệ thống tức giận, ném bọn họ vào thế giới trừng phạt.

Mục Phỉ Nhiên rất biết giả vờ, những người làm nhiệm vụ giả khí tiết đều rất vững vàng, nhưng chỉ cần Mục Phỉ Nhiên một mực kêu chị, sau đó giả vờ non nớt đáng thương, làm cho những người làm nhiệm vụ giả kia tình thương của mẹ tràn lan, sau đó liền lún sâu vào, không bò ra được.

Tiếp theo là làm trong phòng tắm, phòng bếp, phòng khách, sô pha, cửa sổ, sàn nhà, trong nhà, bên ngoài, cửa sổ kính trong suốt.

Thật sự biết chơi nha, thật sự.

Ngược lại Mục Đào không sợ, thay đổi tính tình sao có thể dễ như vậy, kỳ thật có cách hiệu quả nhất chính là tịch thu công cụ gây án.

“Cốc cốc——”

Trong lúc Mục Đào đang nghiên cứu thủ pháp gây án, cửa bị gõ.

Cô đi dép lê, đi ra mở cửa.

Thiến niên ăn mặc T trắng sạch sẽ xuất hiện trước mặt cô.

Bộ dạng anh cực kỳ thanh tuấn, trên trán còn rơi xuống vài tóc, đôi mắt đào hoa, hiện lên lên ý cười châm chọc nhàn nhạt, mũi cao thẳng, môi mỏng mỉm cười, tay anh gõ cửa tay còn chưa kịp rơi xuống, liền duy trì động tác giơ tay lên đối với cô, điều này cũng làm cho Mục Đào chú ý tới ngón tay của anh đẹp một cách đáng ngạc nhiên, đốt ngón tay rõ ràng, ngón tay thon dài, khụ, đương nhiên, lúc nào làm chuyện xấu cũng chiếm ưu thế.

Mẹ ruột là tác giả, thiếu niên này toàn thân trên dưới đều tinh xảo hoàn mỹ, không phải hắn tràn đầy dục vọng khi cùng nữ chính hòa hợp tuyệt thế sao?

Không thể tô sắc*! Jpg

(* ám chỉ tới: “không quan hệ tình dục”)

“Chị ơi?” Đôi mắt xinh đẹp của thiếu niên kia đang đánh giá cô.

“Ừ, đã lâu không gặp.” Mục Đào làm lơ ánh mắt đánh giá của anh, cười xán lạn với anh, lộ ra một hàm răng trắng.

Tất nhiên Mục Đào và Mục Phỉ Nhiên đã năm sáu năm không gặp lại, mặc dù bà nội chưa qua đời, Ngô Thiến và Mục Hà sẽ về ăn tết ở huyện thành, nhưng Mục Phỉ Nhiên sẽ không trở về.

Không sai biệt lắm lên cấp 2 cũng chưa từng gặp mặt Mục Đào.

“Ừ, chị, xuống ăn cơm.” Mục Phỉ Nhiên cũng mỉm cười, nhìn qua giống như chàng trai tỏa nắng.

Bàn ăn Mục gia tương đối nặng nề, lúc ăn và ngủ không nói, Mục Đào vẫn yên lặng ăn cơm, đồ ăn vẫn rất thơm ngon, cô chưa từng làm phú nhị đại chính thống, tuy lần này trải nghiệm không phải thân phận phú nhị đại chính thống, nhưng mọi người ăn vẫn giống nhau.

Vừa đúng lúc cô cũng đói bụng, bây giờ cảm thấy chính mình có thể ăn ba bát cơm, chủ yếu là bát của Mục gia quá nhỏ,  giống như cái trang bát đựng dầu.

“Con gái trong nhà, sao mà ăn lắm vậy! Không ai thèm cướp với con đâu!” Mục Hà bên cạnh nhíu mày, đối với đứa con gái rất bất mãn, một chút lễ nghi cũng không có, nuôi ở huyện thành là nuôi phế đi.

Chiếc đũa Mục Đào gắp đồ ăn ngừng một lát, sau đó thong thả ung dung bỏ đồ ăn vào trong miệng mình, đem lời Mục Hà nói như gió thoảng bên tai.

Cô vẫn làm theo ý mình như cũ, Ngô Thiến và Mục Hà đều dừng đũa, Mục Phỉ Nhiên cũng buông đũa xuống, vươn chân đá ghế cô một cái.

Trên ghế của Mục Đào truyền đến tiếng động, cô liếc mắt nhìn Mục Phỉ Nhiên: “Em đá ghế chị làm gì?”

Tiếp theo dường như phát hiện sắc mặt Ngô Thiến lẫn Mục Hà đều đen như đáy nồi, ra vẻ quan tâm nói: “Ba mẹ, sao hai người không ăn đi, có phải không đói bụng không, muốn dì Trần làm lại một lần nữa không?”

Đợt đảo khách thành chủ này, thiếu chút nữa làm Mục Hà tức bốc khói.

Dì Trần làm giúp việc ở Mục gia cũng năm sáu năm rồi, muốn sai khiến cũng không đến lượt Mục Đào sai khiến khi mới về nhà, lời này nói ra chính là đang khiêu chiến quyền uy của Mục Hà.

“Mục Đào, nếu mày đã về Mục gia, phải biết có người cha như tao, tao vừa mới nói với mày, mày không nghe tao vừa nói gì với mày à?” Mục Hà nghiêm túc nói, sắc mặt âm u.

Mục Đào chớp chớp mắt, thành khẩn nói: “Đương nhiên rồi ba, nếu không tại sao con kêu là ba được, hôm nay cơm ăn quá ngon, trước kia chưa từng ăn ngon như vậy, nhịn không được ăn thêm vài miếng, thì ra đây là chính là hương vị nhà, thật tốt.”

Nói xong, trong mắt Mục Đào lệ quang trong suốt, nghẹn đến tim Mục Hà, lát sau không biết nên nói gì.

Ngô Thiến hòa giải: “Hôm nay Mục Đào mới trở về, không hiểu quy củ cũng là bình thường, sau này chậm rãi sửa là được.”

Sau đó bà lại nói với Mục Đào: “Sau này con ăn ít đi, con gái không thể quá béo.”

Mục Đào nghi hoặc nói: “Mẹ, trong nhà không thiếu tiền cũng không thiếu gạo, bây giờ con cũng không mập, mới 90 cân*.”

*Theo số đo cân nặng bên TQ.

Mặt giả nhân giả nghĩa của Ngô Thiến nứt ra một lỗ hổng.

Không khí bàn ăn nhất thời càng ngưng tụ, Mục Đào hồn nhiên không để ý, vẫn ăn cơm ăn đến vui sướng như cũ, cô hoàn toàn coi nhiệm vụ này như là trò chơi, những người này căn bản không ảnh hưởng được cô.

Mục Phỉ Nhiên cúi đầu, mím môi cười mỉm, chị gái lần này, có chút có chút khác nha.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương