Xuyên Thành Nhân Vật Phản Diện Tôi Kết Hôn Cùng Npc
-
2: Xuyên Thì Xuyên Ta Đi Tìm Thân Phận Của Npc Thần Bí 1
Cơn đau đầu dữ dội ập đến, Thẩm Tinh Vũ ngồi dậy, cậu nhìn thấy tay chân mình lành lặn thì ngạc nhiên vô cùng:"Ôi thần linh ơi, bị xe tông cỡ đó mà vẫn bình an vô sự, không biết mình đã tu mấy kiếp nữa."
Ủa nhưng mà khoan, có gì đó sai sai.
Cậu ngước mắt nhìn trái ngó phải, vô số những chiếc đèn vàng sang trọng treo trên trần nhà, khung cảnh xung quanh phải gọi là cực kỳ quý tộc, mà màu da hình như cũng trắng hơn thì phải....
Thẩm Tinh Vũ giật mình bật dậy, cậu chạy thẳng đến tấm gương được đặt trong góc phòng.
Cậu đứng trước gương nhưng lại không có dũng khí nhìn vào gương thành ra nãy giờ cứ nhắm tịt cả mắt.
Cậu hít vào thở ra mấy lần liền, đến khi định mở mắt ra thì có người đẩy cửa, một ông lão trung niên lịch thiệp đi vào trong phòng, nhìn thấy cậu đứng trước gương thì ngạc nhiên:
"Ôi trời, công tước Karlis, ngài tỉnh rồi ư? Tôi còn đang lo lắng không biết đến bao giờ ngài mới có thể tỉnh dậy được."
Karlis? Công tước Karlis? Karlis Alarie? Công tước Karlis Alarie???
Thẩm Tinh Vũ mở mắt nhìn vào gương, một chàng trai tóc vàng với đôi mắt xanh cùng làn da trắng hồng đang nhìn cậu.
Cậu đưa tay chạm lên mặt, người trong gương cũng làm y hệt, Thẩm Tinh Vũ hoảng hốt ngã phịch ra đất.
Quản gia Algie thấy vậy lập tức chạy đến đỡ cậu quay lại giường, trong giọng nói tràn ngập sự lo lắng:
"Công tước, ngài không sao chứ?"
Thẩm Tinh Vũ, à không Karlis trả lời:
"Không, không sao, cảm ơn."
Quản gia Algie ngạc nhiên vô cùng, công tước Karlis nổi tiếng kiêu ngạo bây giờ lại đi cảm ơn một quản gia bé nhỏ như ông? Công tước ngất xỉu suốt một tuần liền bây giờ tỉnh dậy trở nên vô cùng khách sáo, đúng là vô cùng kì lạ.
Karlis quay sang hỏi Algie:"Còn vấn đề gì nữa không?"
Algie lập tức lùi lại:"À không ạ, ngài hôn mê lâu như vậy chắc đói rồi đúng không? Để tôi kêu người hầu nấu đồ ăn cho ngài, xin ngài đợi một lúc."
Nghe Algie nhắc vậy Karlis cũng cảm thấy hơi đói, à không vô cùng đói mới đúng, hắn đáp:
"Được, phiền ngươi lấy giúp ta."
Algie cúi đầu rồi đi ngay.
Karlis nằm trên giường nhìn trần nhà lấp lánh ánh vàng, suy nghĩ...
Đã xuyên không rồi...Gia đình, bạn bè ở thế giới bên kia bây giờ thế nào rồi...cả đống truyện mới đăng ký chưa đọc nữa, quá nhiều thứ để luyến tiếc...!Tại sao mình lại chết? Tại sao mình lại xuyên đến đây, đã vậy kết cục của nhân vật lại còn chết thảm...
Hắn suy nghĩ vẩn vơ một lúc, trong đầu bỗng lóe lên một hình ảnh trong quá khứ.
Cậu nhớ đến lời người ẩn danh kia...
Nếu tác phẩm đã dở như vậy thì tại sao cậu không tự cải biên lại?
Cải biên lại? Không lẽ mình xuyên không là vì cái này?
Karlis lại lần nữa ngồi bật dậy, hắn tự nói với chính mình:"Nếu đã vậy thì cứ sống thôi, ông đây có thể tìm cách khiến cho bản thân thoát khỏi cái chết cơ mà? Ừm, nếu đã vậy thì lý do vì sao "mình" lại bị giết nhỉ..."
Karlis bắt đầu hồi tưởng...!
Karlis là công tước của gia tộc Alarie, hắn nổi tiếng kiêu ngạo, ích kỷ và vô cùng ham mê nữ sắc.
Hắn chuyên đến các quán rượu vào buổi đêm để tìm phụ nữ thỏa mãn sự bản tính hoang *** của mình.
Những người phụ nữ từng ngủ cùng hắn đều là tình một đêm và chưa từng có ngoại lệ, cho đến khi hắn gặp Violet.
Violet mồ côi cha mẹ, trốn khỏi cô nhi viện để đi tìm em trai của mình thì bị bắt bán vào làm người hầu cho gia đình nam tước Jean Berger.
Trong một lần đến dự tiệc ở nhà Berger, Karlis đã vô tình bắt gặp Violet đang quét dọn sau vườn, từ đó nãy sinh tình cảm với cô nàng xinh đẹp này.
Hắn nằng nặc đòi nam tử Jean Berger tặng Violet cho mình, dù không muốn nhưng nam tử vẫn phải tặng cho hắn.
Hắn đưa Violet trở về biệt thự và ép nàng trở thành vợ của mình.
Sau đó Violet gặp hoàng tử Leandre và nảy sinh tình cảm, hai người lén lút qua lại với nhau ở cổng sau nhà Alarie.
Một ngày nọ bị Karlis bắt gặp, hắn ta vô cùng tức giận tới mức hắn đã đánh đập Violet, nàng bị hắn đuổi ra khỏi nhà giữa đêm đông lạnh lẽo.
Hoàng tử Leandre tìm thấy cô, đưa cô trở về lâu đài, từ đó dấy lên lòng thù hận giữa Leandre và Karlis.
Tới đây được rồi.
Lúc này Karlis bật cười:"Tính ra tên Leandre mới chính là phản diện ở đây chứ nhỉ? Chẳng qua hắn ta là nam chính nên mới được bao che thôi, những cô gái tự nhận bản thân là "vợ của Leandre" ở thế giới bên kia không biết bao giờ mới tỉnh ngộ nhỉ?"
Đang tự độc thoại một mình thì có người gõ cửa phòng, Karlis cho vào, ba cô hầu gái mang theo rất nhiều đồ ăn đưa đến trước mặt hắn, họ không dám đến quá gần, như sợ một giây sau Karlis sẽ làm gì họ mất.
Cô hầu gái tóc vàng đi ở phía trước, theo sau là hai cô hầu có khuôn mặt giống hệt nhau, hình như là song sinh.
Bọn họ đặt thức ăn lên bàn, cô hầu tóc vàng liền cầm bát cháo lên, quỳ xuống trước mặt Karlis, cung kính giơ lên bằng hai tay.
Mặt Karlis đầy dấu hỏi chấm, hắn thắc mắc:"Các ngươi làm gì vậy? Cứ đặt trên bàn rồi ta tự tới ăn là được mà."
Nàng hầu gái kia ngạc nhiên nhìn hắn, hắn xua tay:"Cầm lâu mỏi lắm, bỏ lên bàn rồi ra ngoài làm việc đi."
Nét mặt của cả ba nàng hầu vô cùng vi diệu, Karlis không hỏi không được:
"Rốt cuộc thì, tại sao các ngươi lại nhìn ta bằng ánh mắt như thế?"
Nghe hắn nói vậy, nàng hầu tóc vàng liền quỳ xuống:"Xin lỗi công tước, tôi không có ý phán xét công tước đâu ạ."
Karlis khó hiểu cực kỳ:"Đứng lên đi, rồi nói cho ta biết lý do là được."
Nàng hầu đứng lên rồi nói:"Dạ thưa, bình thường mỗi bữa ăn ngài đều bắt chúng tôi phải bưng đồ ăn cho ngài như vậy đến hết bữa ăn, mà hôm nay..."
Chết thật chứ! Sao Karlis có thể quên bản tính thối tha của "Karlis trong nguyên tác" được.
Hắn xoa xoa trán nói:
"Từ nay về sau đừng làm như vậy nữa, đến buổi trưa mang đồ ăn cho ta xong thì các ngươi cứ ăn đi, không phải lo."
Cả ba nàng hầu mừng rỡ cúi đầu cảm ơn hắn, cả ba chuẩn bị rời đi thì hắn nói:
"Này, cả ba người, tên là gì?"
Chuyện công tước không nhớ nổi tên của những kẻ hầu người hạ như bọn họ là chuyện bình thường vậy nên họ không lấy gì làm lạ.
Vẫn là nàng hầu tóc vàng lên tiếng trước:
"Thưa ngài, tôi tên là Elisa còn bên cạnh tôi là Anna và Anne."
Karlis gật đầu rồi cho họ ra ngoài.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook