Mùng mười tháng tám, thời tiết trong xanh, vụ thu hoạch mùa thu đã gần kết thúc.
Trước khi đi, Khương Đường thu toàn bộ trứng vịt muối và hạt sen khô trong điền trang, Tĩnh Mặc ở lại, Khương Đường nói: "Đừng quên giăm bông, lạp xưởng và ốc đồng, còn có mấy món muối của nương tử Lưu gia.”
Tĩnh Mặc nói: "Ta biết rồi, chắc chắn sẽ không quên.”
Nguyệt Vân đến bất ngờ, Khương Đường không có cơ hội đến thôn trang bên cạnh.
“Ngươi giúp ta đưa một lượng bạc này cho Xuân Đài, chưa nấu được mấy bữa cơm." Khương Đường chỉ nhận một nửa số bạc, đưa bạc cho Xuân Đài thì Cố Kiến Sơn sẽ biết nàng đã trở về hầu phủ.
May mắn hôm qua đã đưa bánh trung thu cho Cố Kiến Sơn.
Khương Đường tìm người ở thôn trang làm hộp và khuôn đúc. Ở thôn trang có thợ mộc, tiền công làm một cái hộp là năm mươi văn tiền, còn khuôn đúc là mười văn tiền một cái.
Để làm bánh trung thu cần nhào bột làm vỏ bánh, ngoài ra còn phải làm nhân.
Trứng vịt muối ở thôn trang vừa to vừa mềm, ban đầu Khương Đường chỉ dám cho một lòng đỏ trứng vào, sợ bánh hỏng thì lại lãng phí nguyên liệu.
Quả nhiên hai mẻ đầu tiên thất bại, hoặc là do lửa quá lớn, bị cháy phía dưới hoặc là mặt trên không đều màu.
Trước kia Khương Đường làm bánh đều dùng lò nướng, bếp rất khó để khống chế nhiệt độ ngọn lửa, đến mẻ thứ ba mới bắt đầu có dáng có hình.
Hai mẻ này, nàng và Tĩnh Mặc chia nhau mỗi người một nửa, hương vị vẫn rất ngon, chỉ có bề ngoài không dễ nhìn cho lắm.
Một mẻ sáu cái, mấy cái nướng lúc sau đều có màu vàng ruộm, bề mặt mềm mịn bóng loáng.
Làm tổng cộng bốn mẻ bánh, ngoại trừ đưa tới cho Cố Kiến Sơn và Lục Cẩm Dao, Khương Đường chia cho Tĩnh Mặc hai cái, nàng dùng giấy dầu bao bọc những cái còn lại cẩn thận, đưa tới cho Nam Hương và Nam Tuyết ở chính viện mỗi người hai cái.
Còn dư lại thì mang về cho mấy người Lục Anh chia nhau.
Khương Đường mang khuôn đúc dùng để nướng bánh trung thu về, lúc về còn phải dùng tiếp.
Mấy ngày nay, có lẽ nàng phải ở lại Cẩm Đường Cư, đến hướng dẫn cho sư phụ điểm tâm cách làm bánh trung thu, sau đó bán hàng, tính ra chỉ rảnh được bốn ngày.
Bên này đến đón người, Khương Đường thu dọn đồ đạc lên xe ngựa đi rồi mà người ở cách vách vẫn không hề hay biết, đợi đến buổi chiều Tĩnh Mặc tới đưa bạc thì Xuân Đài mới biết.
Xuân Đài không tỏ vẻ quá kinh ngạc, chỉ nói: "Khương cô nương đi rồi, vậy ai sẽ trông coi thu hoạch bên này, có cần ta qua đó hỗ trợ không?"
Cùng là người trong phủ, đi qua giúp cũng không tính là quá giới hạn.
Tĩnh Mặc nói: "Bán Hạ tỷ tỷ tới đây, lương thực cũng thu xong rồi, chỉ đợi phơi khô rồi cân nữa là xong, không gấp gáp lắm. Nếu Ngũ công tử cần chúng ta làm gì thì cứ phân phó, chúng ta có thể hỗ trợ."
Xuân Đài gật đầu: "Được, vậy ta đi vào trước đây."
Thái độ của Xuân Đài giống như tất cả chỉ vì Tứ nương tử, tiễn Tĩnh Mặc đi rồi, yên lặng thở dài trong lòng, lúc này mới đi vào phòng bẩm báo với Cố Kiến Sơn.
"Công tử, Khương cô nương đã trở về phủ, nói là về sau giờ Ngọ. Tiểu nhân không biết vì sao rất khó hỏi thăm Tĩnh Mặc." Xuân Đài gãi đầu, thấy Cố Kiến Sơn nhìn chằm chằm bánh trung thu nên gọi: "Công tử?"
Cố Kiến Sơn đáp: "Nàng có công việc của mình, về thì cứ về."
Có lẽ là vì chuyện của Cẩm Đường Cư, bằng không cũng không đến mức vừa mới đưa bánh trung thu thì có người tới đón về.
Khương Đường tới thôn trang không phải vì hắn, đương nhiên cũng không lưu lại vì hắn. Cố Kiến Sơn rõ ràng hơn cả Khương Đường. Lục Cẩm Dao có việc, Khương Đường phải đi qua, đây chẳng phải là chuyện gì lớn.
Chẳng phải cũng giống hắn đấy sao, Hoàng Thượng có lệnh, hắn phải thúc ngựa không ngừng tới Tây Bắc.
Ai cũng hiểu đạo lý, nhưng vẫn cảm thấy luyến tiếc.
Ở thôn trang có cơ hội gặp gỡ tiếp xúc hơn so với ở trong Vĩnh Ninh Hầu phủ, nhưng phần lớn thời gian đều gặp trên đồng ruộng, nhìn từ đằng xa, gật đầu chào nhau là xong.
Ánh mắt Khương Đường sẽ không dừng lại trên người hắn quá lâu, giống như hắn là một con bù nhìn trên đồng.
Khương Đường tặng bánh trung thu cho hắn, ngoại trừ Lục Cẩm Dao, những người khác cũng không có, cho nên vẫn có chút bất đồng.
Cố Kiến Sơn ăn hết hai cái bánh trung thu, lúc đó đang đói bụng nên hắn ăn thay bữa sáng, còn dư lại bốn cái.
Hắn chia cho Xuân Đài một cái, còn dư lại định để mình ăn.
Xuân Đài hỏi Cố Kiến Sơn: "Công tử, chúng ta cũng sẽ quay về phải không?"
Khương cô nương đã không còn ở nơi này nữa, ở lại thôn trang làm gì.
Cố Kiến Sơn lắc đầu: "Không về, ta tới đây là để dưỡng thương, ở chỗ này không ai quấy rầy, tĩnh dưỡng tốt hơn, tới ngày mười lăm rồi về."
Trong triều không có việc, hắn quay về Vĩnh Ninh Hầu phủ cũng không có chuyện gì để làm.
Khương Đường trở về là vì chuyện ở cửa hàng, hắn đi đã không giúp được gì mà còn làm Khương Đường phân tâm, không cần thiết.
Không bằng an ổn ở bên này dưỡng thương, dưỡng thương vẫn là tốt nhất so với tất cả mọi thứ.
…
Cố Kiến Sơn nói: "Ngươi hỏi nương tử quản sự thôn trang ở cách vách xem có biết nấu cơm không, để nàng nấu cũng được."
Xuân Đài dạ: "Tiểu nhân sẽ làm ngay."
Cố Kiến Sơn phất tay gọi Xuân Đài đứng lại: "Khoan đi đã, xem thử có tôm tít không?"
Xuân Đài: "Công tử, từ Đông Hải vận chuyển lại đây cũng mất khá nhiều thời gian, cho dù tiểu nhân có bản lĩnh thông thiên cũng không thể biến ra ngay cho ngài được."
Cố Kiến Sơn vốn muốn tặng trang sức cho Khương Đường, hắn có ngọc thạch, chỉ cần tìm sư phụ đánh ra. Nhưng ngay đến vòng tay Khương Đường còn không thích mang thì đánh trang sức ra có ích lợi gì.
Cái mà Cố Kiến Sơn nghĩ tới chỉ có thức ăn.
Khương Đường nói thích ăn cua. Đông Hải có ngư dân bán cua và tôm tít, không giống với cua và tôm lớn nuôi bên này.
Cố Kiến Sơn nghĩ tới việc chuyển về đây một ít.
Tuy nhiên lúc này hắn không muốn đưa đến cho tất cả các viện mà chờ đến hội đèn lồng đêm trung thu, tìm người bày quầy hàng là có thể trùng hợp gặp được Khương Đường.
"Có thể tới kịp Trung thu là được, ngươi lui xuống đi."
Khương Đường vừa trở về Yến Kỉ Đường, Lục Cẩm Dao trao đổi với nàng những chuyện cần làm: “Mấy ngày nay chỉ bán các loại điểm tâm khác bình thường, Ngũ Hương Cư đã bán được hơn mười ngày rồi, chúng ta bán được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu, bán không được ta cầm đi tặng người ta. Quà tết Trung thu năm nay làm đơn giản một chút, mỗi nhà một hộp bánh trung thu cộng thêm một giỏ trái cây tươi, ngươi cũng không cần bận tâm suy nghĩ, để Bạch Vi mang đi tặng là được.”
Lục Cẩm Dao không chỉ nói chuyện này mà còn định bàn chuyện công thức làm bánh trung thu, phải mua công thức đó mới dùng được.
Bánh trung thu cũng bán theo mùa giống như thạch băng.
Không thể bán trong thời gian dài, vậy nên giá cả không giống với các loại điểm tâm khác.
Lục Cẩm Dao nói: “Ta nghĩ cách thức phân chia cũng giống như trúc bài, cho ngươi hai phần lợi nhuận, ngươi cảm thấy thế nào?”
Đầu tháng Tám cửa hàng mới khai trương, trúc bài định giá năm mươi văn, tổng cộng bán được hai trăm bộ, một ngày được khoảng chừng hai mươi bộ.
Trong đó có một nửa là lợi nhuận. Khương Đường được nhận hai phần lợi nhuận là năm văn tiền, lợi nhuận mười ngày được chia là khoảng một lượng bạc.
Lúc này chỉ mới mười ngày mà thôi.
Thời hạn khi mua đứt là ba năm, còn thời hạn chia lợi nhuận là cả đời, chỉ cần Khương Đường và nàng còn sống thì không thể bán công thức cho người khác.
Đối với Lục Cẩm Dao, phân chia lợi nhuận không kiếm được nhiều tiền như mua đứt công thức, nhưng nàng nghĩ đến chuyện sau này. Nếu Khương Đường thật sự chuộc thân, vậy thì sau này nàng ấy cũng có thể bán công thức cho người khác, không nhất định phải bán cho nàng.
Nếu như bán cho Ngũ Hương Cư, vậy thì việc làm ăn của Cẩm Đường Cư tất nhiên sẽ bị ảnh hưởng.
Có lẽ sẽ có người ra giá cao hơn, một công thức có người ra mười lăm lượng, có người ra năm mươi lượng, vậy sẽ bán cho ai?
Năm mươi lượng thật ra không nhiều, mở cửa hàng một hai ngày là có thể kiếm về được.
Có thể bảo đảm Khương Đường sẽ không động tâm sao?
Sẽ vẫn khăng khăng bán cho nàng chứ không bán cho người khác?
Tuy trong tiềm thức Lục Cẩm Dao cảm thấy Khương Đường sẽ không đồng ý, nhưng đề phòng trước vẫn không sai.
Khương Đường chớp mắt: “Nô tỳ nguyện ý.”
Trong phòng không có người khác, Lục Cẩm Dao nói chuyện không cần phải quá kiêng kị, nàng nói: “Trước tiên ngươi đừng đồng ý quá nhanh, để theo cách phân chia thế này còn có một điều kiện làm tiền đề nữa, công thức tiếp theo của ngươi phải ưu tiên bán cho ta.”
Khương Đường ngẩn người, nàng không phải là người của thời đại này, bản lĩnh nấu ăn của nàng là học được từ người khác trong mấy video. Nhưng ở đây, tay nghề và công thức rất quan trọng.
Hiện tại công thức của nàng chỉ có thể bán cho Lục Cẩm Dao, nhưng sau này chuộc thân rồi thì không phải như vậy nữa.
Cho nên Lục Cẩm Dao mới nói vậy.
Với một tờ công thức, Lục Cẩm Dao cho nàng mười lăm lượng bạc, cũng có loại mười lượng, ba mươi lượng. Thật ra cửa hàng điểm tâm kiếm được không chỉ có vậy, nhưng trước kia Khương Đường đã tự nhủ, mở cửa hàng không phải nói là có thể mở, phải chuẩn bị vốn đầu tư. Hơn nữa mở cửa hàng ở Thịnh Kinh phải có quan hệ cùng bối cảnh, Lục Cẩm Dao có thể kiếm tiền đều là dựa vào bản lĩnh của mình.
Công thức chỉ là một phương diện mà thôi.
Nàng bán cho Lục Cẩm Dao không phải đều vì những thứ này. Nói thật, gần như toàn bộ tiền của nàng đều kiếm được từ chỗ Lục Cẩm Dao, uống nước phải nhớ nguồn, cho dù sau này có công thức gì, người mà nàng nghĩ đến đầu tiên cũng là Lục Cẩm Dao.
Khương Đường: “Nô tỳ nguyện ý.”
Lục Cẩm Dao thở phào nhẹ nhõm: “Vậy ký văn thư đi, sau đó ngươi đi tới cửa hàng dạy cho mấy sư phụ điểm tâm. Nhớ ngồi xe ngựa, buổi tối trở về muộn cũng không sợ.”
Theo cách phân chia lợi nhuận thì không cần đi lấy tiền, chờ cuối tháng kiểm kê xong rồi thanh toán.
Khương Đường sảng khoái dạ một tiếng: “Vậy nô tỳ qua đó liền.”
So với Tết Đoan Ngọ, người Ngự Triều coi trọng Tết Trung thu hơn.
Cả nhà đoàn tụ, ngồi ngắm trăng ăn bánh trung thu cùng nhau, buổi tối đi du hội đèn lồng, vô cùng náo nhiệt.
Ăn bánh trung thu, ăn cua, ngắm hoa cúc, uống trà hoa cúc... Đó là những chuyện nên làm vào ngày Trung thu.
Trong đó quan trọng nhất chính là ăn bánh trung thu, cho dù gia cảnh không tốt, cũng sẽ nhịn đau cắt thịt mua bánh trung thu, cả nhà ăn một bữa cơm đoàn viên.
Các cửa hàng điểm tâm khác đã sớm bắt đầu bán bánh trung thu, bán từ hơn nửa tháng trước. Các nhà đi thăm người thân và bạn bè đều tặng bánh trung thu.
Chưởng quầy Ngũ Hương Cư khá thất vọng khi biết Cẩm Đường Cư không bán bánh trung thu: “Sao không bán chứ, bánh ngũ nhân, bánh dứa, bánh mứt táo, đây là loại nhân truyền thống, ta không tin bọn họ sẽ không làm, nhất định đang nghẹn đại chiêu.”
Đây là thời điểm tốt để kiếm tiền.
Lợi nhuận từ việc bán bánh trung thu rất lớn, bánh trung thu rẻ nhất ở Ngũ Hương Cư cũng đắt hơn so với các loại điểm tâm rẻ nhất ngày thường, các cửa hàng khác cũng vậy.
Cho nên nói bánh trung thu hái ra tiền, không giống bánh chưng, bánh trôi, rất nhiều nhà sẽ tự mình làm bánh trôi và gói bánh chưng.
Chưởng quầy chờ, đến chiều ngày mười một tháng tám, cửa hàng Cẩm Đường Cư mới lên chồng bánh trung thu đầu tiên.
Không phải ngũ nhân, không phải mứt táo, mà là song hoàng liên dung, là một loại nhân chưa từng nghe qua bao giờ, một cân bánh trung thu có giá một lượng bạc.
Đây là giá của Cẩm Đường Cư đưa ra.
Người đầu tiên mua bánh trung thu không phải là người khác, mà là chân chạy của Ngũ Hương Cư, mua về cho chưởng quầy.
Một cân sáu cái bánh, dùng hộp đựng, bộ dáng cũng không tệ lắm, chỉ không biết song hoàng là cái gì.
Chưởng quầy không cắt ra mà trực tiếp cắn một miếng, hắn cắn một miếng lớn, thoáng cái liền cắn vào cái lòng đỏ trứng muối bên trong.
Lòng đỏ trứng vịt lớn hơn trứng gà, cũng thơm và dễ tiết dầu hơn, cảm giác béo ngậy thơm ngọt trong nháy mắt từ đầu lưỡi lan đến cổ họng, ngoại trừ hơi khó chịu bởi vì miếng đầu tiên, trong đầu chỉ còn lại hai chữ ăn ngon.
Động tác chưởng quầy chỉ dừng một chút, sau đó vài ngụm là ăn hết một cái bánh trung thu.
“Ngươi đi mua thêm năm hộp nữa, ta tìm sư phụ điểm tâm nghiên cứu cách làm.” Chưởng quầy cất mấy cái bánh trung thu còn lại, vẻ mặt trở nên thận trọng hơn, nhìn tiểu nhị còn đứng sửng sốt, mắng một tiếng: “Ngây ngốc đó làm gì, mau đi đi!”
Trước khi đi, Khương Đường thu toàn bộ trứng vịt muối và hạt sen khô trong điền trang, Tĩnh Mặc ở lại, Khương Đường nói: "Đừng quên giăm bông, lạp xưởng và ốc đồng, còn có mấy món muối của nương tử Lưu gia.”
Tĩnh Mặc nói: "Ta biết rồi, chắc chắn sẽ không quên.”
Nguyệt Vân đến bất ngờ, Khương Đường không có cơ hội đến thôn trang bên cạnh.
“Ngươi giúp ta đưa một lượng bạc này cho Xuân Đài, chưa nấu được mấy bữa cơm." Khương Đường chỉ nhận một nửa số bạc, đưa bạc cho Xuân Đài thì Cố Kiến Sơn sẽ biết nàng đã trở về hầu phủ.
May mắn hôm qua đã đưa bánh trung thu cho Cố Kiến Sơn.
Khương Đường tìm người ở thôn trang làm hộp và khuôn đúc. Ở thôn trang có thợ mộc, tiền công làm một cái hộp là năm mươi văn tiền, còn khuôn đúc là mười văn tiền một cái.
Để làm bánh trung thu cần nhào bột làm vỏ bánh, ngoài ra còn phải làm nhân.
Trứng vịt muối ở thôn trang vừa to vừa mềm, ban đầu Khương Đường chỉ dám cho một lòng đỏ trứng vào, sợ bánh hỏng thì lại lãng phí nguyên liệu.
Quả nhiên hai mẻ đầu tiên thất bại, hoặc là do lửa quá lớn, bị cháy phía dưới hoặc là mặt trên không đều màu.
Trước kia Khương Đường làm bánh đều dùng lò nướng, bếp rất khó để khống chế nhiệt độ ngọn lửa, đến mẻ thứ ba mới bắt đầu có dáng có hình.
Hai mẻ này, nàng và Tĩnh Mặc chia nhau mỗi người một nửa, hương vị vẫn rất ngon, chỉ có bề ngoài không dễ nhìn cho lắm.
Một mẻ sáu cái, mấy cái nướng lúc sau đều có màu vàng ruộm, bề mặt mềm mịn bóng loáng.
Làm tổng cộng bốn mẻ bánh, ngoại trừ đưa tới cho Cố Kiến Sơn và Lục Cẩm Dao, Khương Đường chia cho Tĩnh Mặc hai cái, nàng dùng giấy dầu bao bọc những cái còn lại cẩn thận, đưa tới cho Nam Hương và Nam Tuyết ở chính viện mỗi người hai cái.
Còn dư lại thì mang về cho mấy người Lục Anh chia nhau.
Khương Đường mang khuôn đúc dùng để nướng bánh trung thu về, lúc về còn phải dùng tiếp.
Mấy ngày nay, có lẽ nàng phải ở lại Cẩm Đường Cư, đến hướng dẫn cho sư phụ điểm tâm cách làm bánh trung thu, sau đó bán hàng, tính ra chỉ rảnh được bốn ngày.
Bên này đến đón người, Khương Đường thu dọn đồ đạc lên xe ngựa đi rồi mà người ở cách vách vẫn không hề hay biết, đợi đến buổi chiều Tĩnh Mặc tới đưa bạc thì Xuân Đài mới biết.
Xuân Đài không tỏ vẻ quá kinh ngạc, chỉ nói: "Khương cô nương đi rồi, vậy ai sẽ trông coi thu hoạch bên này, có cần ta qua đó hỗ trợ không?"
Cùng là người trong phủ, đi qua giúp cũng không tính là quá giới hạn.
Tĩnh Mặc nói: "Bán Hạ tỷ tỷ tới đây, lương thực cũng thu xong rồi, chỉ đợi phơi khô rồi cân nữa là xong, không gấp gáp lắm. Nếu Ngũ công tử cần chúng ta làm gì thì cứ phân phó, chúng ta có thể hỗ trợ."
Xuân Đài gật đầu: "Được, vậy ta đi vào trước đây."
Thái độ của Xuân Đài giống như tất cả chỉ vì Tứ nương tử, tiễn Tĩnh Mặc đi rồi, yên lặng thở dài trong lòng, lúc này mới đi vào phòng bẩm báo với Cố Kiến Sơn.
"Công tử, Khương cô nương đã trở về phủ, nói là về sau giờ Ngọ. Tiểu nhân không biết vì sao rất khó hỏi thăm Tĩnh Mặc." Xuân Đài gãi đầu, thấy Cố Kiến Sơn nhìn chằm chằm bánh trung thu nên gọi: "Công tử?"
Cố Kiến Sơn đáp: "Nàng có công việc của mình, về thì cứ về."
Có lẽ là vì chuyện của Cẩm Đường Cư, bằng không cũng không đến mức vừa mới đưa bánh trung thu thì có người tới đón về.
Khương Đường tới thôn trang không phải vì hắn, đương nhiên cũng không lưu lại vì hắn. Cố Kiến Sơn rõ ràng hơn cả Khương Đường. Lục Cẩm Dao có việc, Khương Đường phải đi qua, đây chẳng phải là chuyện gì lớn.
Chẳng phải cũng giống hắn đấy sao, Hoàng Thượng có lệnh, hắn phải thúc ngựa không ngừng tới Tây Bắc.
Ai cũng hiểu đạo lý, nhưng vẫn cảm thấy luyến tiếc.
Ở thôn trang có cơ hội gặp gỡ tiếp xúc hơn so với ở trong Vĩnh Ninh Hầu phủ, nhưng phần lớn thời gian đều gặp trên đồng ruộng, nhìn từ đằng xa, gật đầu chào nhau là xong.
Ánh mắt Khương Đường sẽ không dừng lại trên người hắn quá lâu, giống như hắn là một con bù nhìn trên đồng.
Khương Đường tặng bánh trung thu cho hắn, ngoại trừ Lục Cẩm Dao, những người khác cũng không có, cho nên vẫn có chút bất đồng.
Cố Kiến Sơn ăn hết hai cái bánh trung thu, lúc đó đang đói bụng nên hắn ăn thay bữa sáng, còn dư lại bốn cái.
Hắn chia cho Xuân Đài một cái, còn dư lại định để mình ăn.
Xuân Đài hỏi Cố Kiến Sơn: "Công tử, chúng ta cũng sẽ quay về phải không?"
Khương cô nương đã không còn ở nơi này nữa, ở lại thôn trang làm gì.
Cố Kiến Sơn lắc đầu: "Không về, ta tới đây là để dưỡng thương, ở chỗ này không ai quấy rầy, tĩnh dưỡng tốt hơn, tới ngày mười lăm rồi về."
Trong triều không có việc, hắn quay về Vĩnh Ninh Hầu phủ cũng không có chuyện gì để làm.
Khương Đường trở về là vì chuyện ở cửa hàng, hắn đi đã không giúp được gì mà còn làm Khương Đường phân tâm, không cần thiết.
Không bằng an ổn ở bên này dưỡng thương, dưỡng thương vẫn là tốt nhất so với tất cả mọi thứ.
…
Cố Kiến Sơn nói: "Ngươi hỏi nương tử quản sự thôn trang ở cách vách xem có biết nấu cơm không, để nàng nấu cũng được."
Xuân Đài dạ: "Tiểu nhân sẽ làm ngay."
Cố Kiến Sơn phất tay gọi Xuân Đài đứng lại: "Khoan đi đã, xem thử có tôm tít không?"
Xuân Đài: "Công tử, từ Đông Hải vận chuyển lại đây cũng mất khá nhiều thời gian, cho dù tiểu nhân có bản lĩnh thông thiên cũng không thể biến ra ngay cho ngài được."
Cố Kiến Sơn vốn muốn tặng trang sức cho Khương Đường, hắn có ngọc thạch, chỉ cần tìm sư phụ đánh ra. Nhưng ngay đến vòng tay Khương Đường còn không thích mang thì đánh trang sức ra có ích lợi gì.
Cái mà Cố Kiến Sơn nghĩ tới chỉ có thức ăn.
Khương Đường nói thích ăn cua. Đông Hải có ngư dân bán cua và tôm tít, không giống với cua và tôm lớn nuôi bên này.
Cố Kiến Sơn nghĩ tới việc chuyển về đây một ít.
Tuy nhiên lúc này hắn không muốn đưa đến cho tất cả các viện mà chờ đến hội đèn lồng đêm trung thu, tìm người bày quầy hàng là có thể trùng hợp gặp được Khương Đường.
"Có thể tới kịp Trung thu là được, ngươi lui xuống đi."
Khương Đường vừa trở về Yến Kỉ Đường, Lục Cẩm Dao trao đổi với nàng những chuyện cần làm: “Mấy ngày nay chỉ bán các loại điểm tâm khác bình thường, Ngũ Hương Cư đã bán được hơn mười ngày rồi, chúng ta bán được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu, bán không được ta cầm đi tặng người ta. Quà tết Trung thu năm nay làm đơn giản một chút, mỗi nhà một hộp bánh trung thu cộng thêm một giỏ trái cây tươi, ngươi cũng không cần bận tâm suy nghĩ, để Bạch Vi mang đi tặng là được.”
Lục Cẩm Dao không chỉ nói chuyện này mà còn định bàn chuyện công thức làm bánh trung thu, phải mua công thức đó mới dùng được.
Bánh trung thu cũng bán theo mùa giống như thạch băng.
Không thể bán trong thời gian dài, vậy nên giá cả không giống với các loại điểm tâm khác.
Lục Cẩm Dao nói: “Ta nghĩ cách thức phân chia cũng giống như trúc bài, cho ngươi hai phần lợi nhuận, ngươi cảm thấy thế nào?”
Đầu tháng Tám cửa hàng mới khai trương, trúc bài định giá năm mươi văn, tổng cộng bán được hai trăm bộ, một ngày được khoảng chừng hai mươi bộ.
Trong đó có một nửa là lợi nhuận. Khương Đường được nhận hai phần lợi nhuận là năm văn tiền, lợi nhuận mười ngày được chia là khoảng một lượng bạc.
Lúc này chỉ mới mười ngày mà thôi.
Thời hạn khi mua đứt là ba năm, còn thời hạn chia lợi nhuận là cả đời, chỉ cần Khương Đường và nàng còn sống thì không thể bán công thức cho người khác.
Đối với Lục Cẩm Dao, phân chia lợi nhuận không kiếm được nhiều tiền như mua đứt công thức, nhưng nàng nghĩ đến chuyện sau này. Nếu Khương Đường thật sự chuộc thân, vậy thì sau này nàng ấy cũng có thể bán công thức cho người khác, không nhất định phải bán cho nàng.
Nếu như bán cho Ngũ Hương Cư, vậy thì việc làm ăn của Cẩm Đường Cư tất nhiên sẽ bị ảnh hưởng.
Có lẽ sẽ có người ra giá cao hơn, một công thức có người ra mười lăm lượng, có người ra năm mươi lượng, vậy sẽ bán cho ai?
Năm mươi lượng thật ra không nhiều, mở cửa hàng một hai ngày là có thể kiếm về được.
Có thể bảo đảm Khương Đường sẽ không động tâm sao?
Sẽ vẫn khăng khăng bán cho nàng chứ không bán cho người khác?
Tuy trong tiềm thức Lục Cẩm Dao cảm thấy Khương Đường sẽ không đồng ý, nhưng đề phòng trước vẫn không sai.
Khương Đường chớp mắt: “Nô tỳ nguyện ý.”
Trong phòng không có người khác, Lục Cẩm Dao nói chuyện không cần phải quá kiêng kị, nàng nói: “Trước tiên ngươi đừng đồng ý quá nhanh, để theo cách phân chia thế này còn có một điều kiện làm tiền đề nữa, công thức tiếp theo của ngươi phải ưu tiên bán cho ta.”
Khương Đường ngẩn người, nàng không phải là người của thời đại này, bản lĩnh nấu ăn của nàng là học được từ người khác trong mấy video. Nhưng ở đây, tay nghề và công thức rất quan trọng.
Hiện tại công thức của nàng chỉ có thể bán cho Lục Cẩm Dao, nhưng sau này chuộc thân rồi thì không phải như vậy nữa.
Cho nên Lục Cẩm Dao mới nói vậy.
Với một tờ công thức, Lục Cẩm Dao cho nàng mười lăm lượng bạc, cũng có loại mười lượng, ba mươi lượng. Thật ra cửa hàng điểm tâm kiếm được không chỉ có vậy, nhưng trước kia Khương Đường đã tự nhủ, mở cửa hàng không phải nói là có thể mở, phải chuẩn bị vốn đầu tư. Hơn nữa mở cửa hàng ở Thịnh Kinh phải có quan hệ cùng bối cảnh, Lục Cẩm Dao có thể kiếm tiền đều là dựa vào bản lĩnh của mình.
Công thức chỉ là một phương diện mà thôi.
Nàng bán cho Lục Cẩm Dao không phải đều vì những thứ này. Nói thật, gần như toàn bộ tiền của nàng đều kiếm được từ chỗ Lục Cẩm Dao, uống nước phải nhớ nguồn, cho dù sau này có công thức gì, người mà nàng nghĩ đến đầu tiên cũng là Lục Cẩm Dao.
Khương Đường: “Nô tỳ nguyện ý.”
Lục Cẩm Dao thở phào nhẹ nhõm: “Vậy ký văn thư đi, sau đó ngươi đi tới cửa hàng dạy cho mấy sư phụ điểm tâm. Nhớ ngồi xe ngựa, buổi tối trở về muộn cũng không sợ.”
Theo cách phân chia lợi nhuận thì không cần đi lấy tiền, chờ cuối tháng kiểm kê xong rồi thanh toán.
Khương Đường sảng khoái dạ một tiếng: “Vậy nô tỳ qua đó liền.”
So với Tết Đoan Ngọ, người Ngự Triều coi trọng Tết Trung thu hơn.
Cả nhà đoàn tụ, ngồi ngắm trăng ăn bánh trung thu cùng nhau, buổi tối đi du hội đèn lồng, vô cùng náo nhiệt.
Ăn bánh trung thu, ăn cua, ngắm hoa cúc, uống trà hoa cúc... Đó là những chuyện nên làm vào ngày Trung thu.
Trong đó quan trọng nhất chính là ăn bánh trung thu, cho dù gia cảnh không tốt, cũng sẽ nhịn đau cắt thịt mua bánh trung thu, cả nhà ăn một bữa cơm đoàn viên.
Các cửa hàng điểm tâm khác đã sớm bắt đầu bán bánh trung thu, bán từ hơn nửa tháng trước. Các nhà đi thăm người thân và bạn bè đều tặng bánh trung thu.
Chưởng quầy Ngũ Hương Cư khá thất vọng khi biết Cẩm Đường Cư không bán bánh trung thu: “Sao không bán chứ, bánh ngũ nhân, bánh dứa, bánh mứt táo, đây là loại nhân truyền thống, ta không tin bọn họ sẽ không làm, nhất định đang nghẹn đại chiêu.”
Đây là thời điểm tốt để kiếm tiền.
Lợi nhuận từ việc bán bánh trung thu rất lớn, bánh trung thu rẻ nhất ở Ngũ Hương Cư cũng đắt hơn so với các loại điểm tâm rẻ nhất ngày thường, các cửa hàng khác cũng vậy.
Cho nên nói bánh trung thu hái ra tiền, không giống bánh chưng, bánh trôi, rất nhiều nhà sẽ tự mình làm bánh trôi và gói bánh chưng.
Chưởng quầy chờ, đến chiều ngày mười một tháng tám, cửa hàng Cẩm Đường Cư mới lên chồng bánh trung thu đầu tiên.
Không phải ngũ nhân, không phải mứt táo, mà là song hoàng liên dung, là một loại nhân chưa từng nghe qua bao giờ, một cân bánh trung thu có giá một lượng bạc.
Đây là giá của Cẩm Đường Cư đưa ra.
Người đầu tiên mua bánh trung thu không phải là người khác, mà là chân chạy của Ngũ Hương Cư, mua về cho chưởng quầy.
Một cân sáu cái bánh, dùng hộp đựng, bộ dáng cũng không tệ lắm, chỉ không biết song hoàng là cái gì.
Chưởng quầy không cắt ra mà trực tiếp cắn một miếng, hắn cắn một miếng lớn, thoáng cái liền cắn vào cái lòng đỏ trứng muối bên trong.
Lòng đỏ trứng vịt lớn hơn trứng gà, cũng thơm và dễ tiết dầu hơn, cảm giác béo ngậy thơm ngọt trong nháy mắt từ đầu lưỡi lan đến cổ họng, ngoại trừ hơi khó chịu bởi vì miếng đầu tiên, trong đầu chỉ còn lại hai chữ ăn ngon.
Động tác chưởng quầy chỉ dừng một chút, sau đó vài ngụm là ăn hết một cái bánh trung thu.
“Ngươi đi mua thêm năm hộp nữa, ta tìm sư phụ điểm tâm nghiên cứu cách làm.” Chưởng quầy cất mấy cái bánh trung thu còn lại, vẻ mặt trở nên thận trọng hơn, nhìn tiểu nhị còn đứng sửng sốt, mắng một tiếng: “Ngây ngốc đó làm gì, mau đi đi!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook