Khương Đường cài then cửa lại, đi vào phòng chính xem xét. Lục Cẩm Dao vẫn chưa tỉnh, nàng đến nhĩ phòng gọi Nguyệt Vân dậy: “Tỉnh đi, hình như xảy ra chuyện rồi, bên Yến Hồi Đường có động tĩnh.”
Nguyệt Vân vừa mới say giấc, dụi mặt, nghe thấy tiếng loảng xoảng ở bên kia: “Bên chỗ Ngũ công tử? Chúng ta phải ra ngoài xem.”
Khương Đường nói: “Ra ngoài làm gì, chúng ta là nữ tử, ra ngoài có thể cầm kiếm hay là có thể cầm đao, trông nom tứ nương tử yên ổn thôi.”
Khương Đường đi đến phòng bếp nhỏ tìm con dao bếp: “Ta canh ở cửa, tránh có kẻ cùng quá hóa liều. Ngươi đừng sợ, giữ ở cửa là được, nếu có kẻ xông vào thì vào phòng cài cửa lại.”
Động tĩnh bên ngoài cực kỳ lớn, Yến Hồi Đường đèn đuốc sáng trưng, ngoài Cố Kiến Sơn còn có mấy vị khách không mời mà đến, một người là Minh quốc công, một vị là Tứ hoàng tử.
Hai người đều mặc hắc y, sau lưng dẫn theo mấy kẻ hầu, đến để “nghị sự” với Cố Kiến Sơn.
Có thể khiến Cố Kiến Sơn làm nữ tế là tâm ý của Minh quốc công, Cố Kiến Sơn có binh quyền, nhưng Minh quốc công ước chừng rằng ba bốn vạn quân mà có Từ Trinh Nam ở đây thì Cố Kiến Sơn chỉ là một tiểu tử, cùng lắm là làm đôi ba chuyện lớn.
Nhưng hắn quý ở chỗ còn trẻ tuổi.
Là con dao tốt để mài dũa.
Nếu Tứ hoàng tử được Cố Kiến Sơn giúp đỡ, cộng thêm huynh trưởng của hắn, nắm chắc tướng tài trong tay.
Minh quốc công cũng từng ngờ vực, nhưng Tứ hoàng tử bình thường cầu tiến, chưa từng ăn chơi đàng điếm, đóng góp khá nhiều chiến tích đối với chuyện chính sự.
Khác hẳn với những người khác, người khác chỉ nghe đồn chuyện này nhưng Minh quốc công lại nghe từ chính miệng Thánh thượng nói, cháu gái nhà ông ta vừa tuổi đẹp, trai tài gái sắc với Cố Kiến Sơn, khá là xứng đôi.
Tuy không chính miệng chỉ hôn nhưng quả đúng là có ý này.
Cộng thêm về sau có người truyền chuyện này ra, Minh quốc công cảm thấy chuyện như ván đã đóng thành thuyền, không chạy thoát nổi.
Qua mấy ngày liên tiếp, không có thánh chỉ ban xuống, Minh quốc công muốn để Cố Kiến Sơn đi xin Thánh thượng ban hôn, như thế có thể giữ được mặt mũi của phủ Minh quốc công.
Tứ hoàng tử muốn hỏi chuyện trong quân. Cố Kiến Sơn về kinh đã được một thời gian, Tứ hoàng tử mất mấy người, còn Cố Kiến Sơn lại bình an vô sự.
Nếu Cố Kiến Sơn có thể gia nhập dưới trướng của hắn thì Tứ hoàng tử vui mừng khôn tả.
Không có quan hệ gì kiên cố hơn quan hệ thông gia.
Hai người cả đêm tới đây, âm thầm nhét tin cho Cố Kiến Sơn, thương lượng loại chuyện này ban ngày thì không ổn thỏa, nên chỉ có thể lén đến trong đêm.
Cố Kiến Sơn vui vẻ đồng ý.
Minh quốc công dẫn Tứ hoàng tử và kẻ hầu đến, hai người không dám lơ là, kẻ hầu đều là người có võ công cao cường, sau khi đến đây thì nói chuyện vui vầy với Cố Kiến Sơn.
Thậm chí, Cố Kiến Sơn còn ám chỉ, hắn thích người tướng mạo xinh đẹp, tính cách độc lập.
Minh quý phi nổi tiếng xinh đẹp, nếu không đã không vào cung làm phi. Minh Nhan Thư là cháu gái của Minh quý phi, vẻ ngoài xinh đẹp động lòng người, Cố Kiến Sơn thích cũng chả trách.
Bàn tới chuyện quân, Tứ hoàng tử hỏi chuyện vô cùng nhập nhằng, nhưng Cố Kiến Sơn nói rất nhiều, đủ thấy được thành ý.
Đến sau cùng, Tứ hoàng tử không kiềm được hỏi một câu: “Nếu ngươi đã phụ trách chuyện quân hưởng, vậy sau khi ngươi về kinh, chuyện công vụ này lại để không ư? Ngươi cảm thấy Trịnh đại nhân có phù hợp hay không?”
Cố Kiến Sơn đáp: “Trịnh đại nhân cũng là người của Tứ hoàng tử?”
Tứ hoàng tử mỉm cười: “Có hắn ở đấy thì hành sự thuận tiện hơn. Ngươi phải biết là các tướng sĩ vào sinh ra tử chẳng dễ dàng, đánh trận thì luôn thắng nên phụ hoàng đâu cảm thấy đánh trận khó khăn biết bao nhiêu, ngươi nói xem có phải đạo lý này không?”
Ánh mắt Cố Kiến Sơn hơi lạnh đi, hắn không biết, hắn chỉ biết bọn họ liều chết liều sống chỉ để thắng.
Chuyện hắn bị thương quả nhiên có điềm kỳ lạ.
Hoàng thượng vốn đã có lòng đa nghi. Sau khi nhắc, nếu Minh quốc công biết chừng mực thì nên chủ động từ chối ban hôn. Nếu không biết chừng mực, ắt hẳn sẽ tìm đến cửa.
Cố Kiến Sơn từng nghi ngờ, chỉ cần suy ngẫm cẩn thận là có thể rõ chuyện, sao Minh quốc công dính bẫy được?
Khánh An Đế có nói: “Năm nay Trẫm đã năm mươi sáu tuổi, mấy hoàng tử lớn nhất cũng đã hơn ba mươi. Phụ thân ngươi lập thế tử mà cân nhắc tận mười mấy năm, có người bằng lòng chờ, có người thì sốt ruột.”
Cố Kiến Sơn nói với Tứ hoàng tử: “Điện hạ cứ giữ lại lời này để nói với Thánh thượng đi.”
Sắc mặt Tứ hoàng tử hơi đổi: “Ngươi có ý gì?”
Tứ hoàng tử dám đến vì trong lời nhắn của Cố Kiến Sơn có ý muốn kết thân.
Hơn nữa, hắn tự nhận mình làm tốt hơn các vị hoàng tử khác, hắn đã lấy ra mười vạn lượng bạc trắng từ phủ hoàng tử vì lũ lụt ở Điền Nam, nơi nào xảy ra vấn đề thì hắn hiến kế. Vì những điều này, hắn nghĩ phụ hoàng đang nhắm hắn cho vị trí trữ quân.
Tuổi phụ hoàng đã cao, nên lập trữ, không thì ngồi ngôi vị hoàng đế này đến khi nào.
Vì lẽ đó mà Triệu Cấu cảm thấy Cố Kiến Sơn đang có thành ý này.
Hơn nữa, phụ hoàng sẽ không hại hắn.
Lúc Minh quốc công gửi tin cho Cố Kiến Sơn, hắn cũng từng nghi ngờ, nhưng khi đến phủ Vĩnh Ninh hầu, thấy trong phủ nhiều nữ quyến, lại là đêm khuya, trên đường không có người, đây cũng xem như một loại chân thành.
Triệu Cấu lướt qua chiếc nhẫn ban chỉ trên ngón tay, thận trọng hỏi lại: “Cố Kiến Sơn, ngươi có ý gì?”
Cố Kiến Sơn không nói lời vô nghĩa: “Xuân Đài, Minh Triều.”
Hai người không đi vào mà giơ kiếm đánh ngã hai gã hầu của Tứ hoàng tử.
Tám tên hầu trong phút chốc chỉ còn lại sáu.
Tay phải Cố Kiến Sơn đặt trên chuôi kiếm, tay trái móc ra một tấm kim bài trong lồ.ng ngực: “Vi thần phụng mệnh mời Tứ hoàng tử hợp tác điều tra chuyện chiến bại ở Tây Bắc. Tứ hoàng tử, mời đi cùng vi thần.”
Khóe miệng Tứ hoàng tử run run, làm tốt lắm, thật tốt. Phụ thân ruột của hắn hợp tác với người khác tính toán nhi tử ruột của ông ấy: “Không cần mời, ta tự đi.”
Kiếm pháp của Cố Kiến Sơn đúng là tuyệt hảo. Nếu là người khác, có lẽ hắn còn tranh đấu, nhưng đối với Cố Kiến Sơn có võ công cao, hắn căn bản không có cơ hội.
Vài vị hoàng tử trong triều đều văn võ song toàn, công phu của Tứ hoàng tử không tồi, nhưng khi đối mặt với Cố Kiến Sơn thì gần như không có phần thắng.
Hắn nói để tự mình đi cũng là để tranh thủ một đường sống, cứ nghĩ biện pháp thoát ra trước rồi tính sau.
Sắc mặt của Minh quốc công cũng thay đổi nhanh chóng, nhưng hắn ta đã đưa ra lựa chọn rất nhanh. Hắn ta rút kiếm đâm về phía Cố Kiến Sơn, quay đầu hô to với Triệu Cấu: “Điện hạ đi mau.”
Cố Kiến Sơn không rút kiếm mà chỉ đứng dậy tránh hai chiêu, hắn không quan tâm tới Minh quốc công, phải cản Triệu Cấu trước đã.
“Điện hạ suy nghĩ cho kỹ, đừng làm vi thần khó xử.”
Trên mặt Triệu Cấu không có nửa phần do dự, hiện tại đi còn kịp, hắn có thân binh, chỉ cần khởi binh bức vua thoái vị thì sẽ còn một đường sống, bằng không, Minh gia và mẫu phi chỉ còn đường chết.
Tốt nhất là bắt cóc một người ở phủ Vĩnh Ninh hầu đi theo.
Hắn xoay người đá văng cửa phòng, Cố Kiến Sơn muốn ngăn lại nhưng lực bất tòng tâm, hô to: “Minh Triều cản người.”
Minh quốc công một lòng quấn lấy Cố Kiến Sơn, hận không thể chém đầu hắn xuống, nhưng Cố Kiến Sơn vẫn không rút kiếm, chỉ lo né chiêu.
Đầu óc Minh quốc công ong ong, tức giận vì bị lừa nên ra chiêu nào cũng là chiêu lấy mạng.
Cố Kiến Sơn không ra tay nhưng vẫn có thể né, Minh quốc công đã cao tuổi, mấy chiêu thức này trong mắt hắn vô cùng chậm chạp, hắn bước nhanh một bước là đã bỏ Minh quốc công lại phía sau, vỏ kiếm đập vào gáy Minh quốc công, mắt Minh quốc công trừng lớn như chuông đồng, ngã trên đất một cách không cam lòng.
Cố Kiến Sơn tìm dây thừng trói người lại.
Bên ngoài đã có sáu người mai phục, hai người che chở Triệu Cấu rời đi, Minh Triều đã dẫn người đuổi theo.
Xuân Đài nói: “Một người bị thương bên vai trái, một người bị thương ở ngực, Tứ hoàng tử chạy trốn từ góc Đông Nam, công tử không bị gì chứ?”
Cố Kiến Sơn lắc đầu: “Để ta đi xem.”
Yến Cơ Đường cách nơi này gần nhất, Cố Kiến Châu không ở nhà, trong viện chỉ có Lục Cẩm Dao và nha hoàn gác đêm. Cố Kiến Sơn không yên tâm, nếu vì chuyện này mà hại tẩu tử xảy ra chuyện thì hắn không có cách nào ăn nói với huynh trưởng.
“Người bên trong đều bị trói và tháo khớp hàm, ngươi cho người ở lại canh gác.” Cố Kiến Sơn nhanh chóng dặn dò xong, lập tức chạy tới Yến Cơ Đường.
Đèn lồng trong phủ Vĩnh Ninh hầu mờ mờ ảo ảo, nhìn như những bóng ma.
Đường đi trong phủ Vĩnh Ninh hầu quanh co, hầu như các phủ đều như thế, cái gọi là đường ngoằn ngoèo dẫn tới nơi vắng vẻ, ngay khúc cua chỗ hành lang bên cạnh vườn hoa có vài con đường nhỏ.
Lúc Triệu Cấu tới đây đã quan sát kỹ lưỡng, vẫn luôn đi về phía Nam, có một cánh cửa nhỏ ở tiền viện.
Nhưng có quá nhiều người đuổi theo phía sau, hai gã hầu cũng bị thương, Triệu Cấu cũng không biết có chạy được hay không.
Ở trong phủ Vĩnh Ninh hầu sớm muộn cũng bị đuổi kịp. Hắn ta chỉ nghĩ, nếu bị người ta nhìn thấy thì sẽ kéo Cố Kiến Sơn vào cùng, không nghĩ tới mấy chuyện khác.
Triệu Cấu muốn thử một lần, trong phủ có nữ quyến, dù là mẫu thân hay tẩu tử của Cố Kiến Sơn cũng có thể giúp hắn ta rời đi.
Thấy phía trước có một tiểu viện, tường viện không cao quá một người, Triệu Cấu thấp giọng nói: “Đi vào trước.”
Triệu Cấu trèo tường vào, bên trong tối thui không nhìn được rõ ràng. Hắn ta nhìn trái nhìn phải rồi mới từ đầu tường nhảy xuống, vừa mới xuống tới nơi thì gáy đã truyền đến một cơn đau nhức, mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
Hai gã hầu mang thương tích còn chưa nhảy xuống, ngồi trên bờ tường hô Tứ hoàng tử, thấy không có người trả lời, trong lòng có chút sốt ruột, liếc nhau rồi cùng nhảy xuống.
Khương Đường có thể dùng cán dao đập ngất Triệu Cấu đơn thuần là do trùng hợp.
Nàng là một nữ tử, sức lực có lớn đến đâu cũng không đánh lại nam nhân, nhưng nàng vừa nghe thấy hai người trên bờ tường kêu người bị ngất đi này là Tứ hoàng tử.
Con dao phay của Khương Đường lóe sáng, lập tức kề vào cổ Triệu Cấu, Triệu Cấu như đống bùn không hề hay biết.
Khương Đường: “Đừng lộn xộn.”
Con dao thường xuyên dùng để chặt xương băm thịt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, hợp với ánh trăng đêm nay và ánh đèn khiến người ta đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo.
Hai tên hầu cảnh giác toàn thân, thầm nghĩ, sao Cố Kiến Sơn có thể không chuẩn bị, e rằng đây là một tiểu nương tử có công phu giỏi.
Hai người nhìn gương mặt xinh đẹp thành tâm địa rắn rết.
Một mặt muốn mang Triệu Cấu đi, mặt khác lại sợ đao kiếm không có mắt sẽ làm tổn thương Tứ hoàng tử.
Có một người muốn động đậy, Khương Đường không chút do dự đưa con dao tới gần hơn: “Đã nói là đừng nhúc nhích.”
Khương Đường túm cổ áo Triệu Cấu, đợi chừng mười lăm phút đã nghe tiếng động từ phía Đông Bắc vọng tới. Khương Đường la lớn: “Người ở chỗ này!”
Minh Triều nhảy từ trên tường xuống, nhìn thấy Khương Đường thì sửng sốt một hồi, sau đó tay mắt lanh lẹ đánh ngất hai tên hầu của Tứ hoàng tử rồi trói lại.
Sau khi trói chặt Tứ hoàng tử thì hỏi: “Tứ nương tử có bị hoảng không?”
Khương Đường lắc đầu: “Tứ nương tử ở trong phòng, không biết có tỉnh không.”
Động tĩnh lớn như vậy, cho dù có ngủ say cũng phải tỉnh.
Minh Triều nói: “Làm phiền cô nương mở cửa viện, ta phải đưa người ra ngoài.”
Khương Đường đến nhĩ phòng lấy chìa khóa, chốc lát sau đã mang chìa khóa tới.
Cửa viện vừa mở, Minh Triều đã đưa Tứ hoàng tử ra ngoài, người bên ngoài cũng đi vào lôi hai tên còn lại.
Minh Triều: “Làm phiền Khương cô nương thay tiểu nhân thỉnh tội với Tứ nương tử, đêm nay đã xúc phạm rồi.”
Khương Đường: “À, đúng rồi, ngũ… Bên chỗ bọn ta không sao, không biết có còn tên cướp nào khác không, nên đến các viện khác nhìn thử xem.”
Khương Đường muốn hỏi thăm xem Cố Kiến Sơn có bị gì không, lại cảm thấy có quá nhiều người, nàng hỏi như vậy không thích hợp nên đành nuốt lại lời muốn nói.
Minh Triều chắp tay: “Được, Khương cô nương quay về đi.”
Lúc Khương Đường đóng cửa, ánh mắt vẫn nhìn về phía Yến Hồi Đường, trên con đường nhỏ có người đang bước về phía này, nàng vừa muốn đóng cửa thì người nọ đã gọi to tên Minh Triều.
Minh Triều đưa mắt nhìn Khương Đường rồi nói: “Công tử, đã bắt được Tứ hoàng tử và tám tên tùy tùng.”
Là Cố Kiến Sơn.
Cách có mấy chục bước nên Cố Kiến Sơn bước tới rất nhanh, hắn nhìn Triệu Cấu trước rồi mới hỏi Khương Đường: “Có sao không?”
Khương Đường lắc đầu: “Đại nương tử ở trong phòng, bình yên vô sự.”
Người Cố Kiến Sơn muốn hỏi chính là Khương Đường.
Hắn quan sát Khương Đường một lần, nói: “Đóng chặt cửa viện, cho dù có nghe bất kỳ tiếng động gì cũng không được bước ra. Minh Triều, ngươi canh cửa, ta đến chỗ khác xem thử.”
Người này tới vội vàng, đi cũng vội vàng.
Khương Đường khóa kỹ cửa viện, sau đó nhặt con dao nằm trên đất lên, nàng đi đến cửa phòng chính, gõ nhẹ nhàng: “Nguyệt Vân?”
Nguyệt Vân ở bên trong mở khóa cửa: “Đại nương tử đã tỉnh, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, ngươi có bị làm sao không?”
Khương Đường nói: “Ta không sao, nói ra thì dài, chúng ta vào trong rồi nói.”
Lục Cẩm Dao xõa tóc ngồi trên giường, thấy Khương Đường thì thở phào nhẹ nhõm.
Nàng ấy tỉnh dậy từ trong giấc ngủ, lúc tỉnh đã thấy Nguyệt Vân canh giữ cạnh mép giường, trong tay còn cầm dao nhỏ.
Trước giờ Nguyệt Vân cầm dao chủ yếu để gọt trái cây nên lúc đó cả người đã phát run.
Hỏi thì mới biết, bên Yến Hồi Đường đã xảy ra chuyện.
Lúc đó Lục Cẩm Dao không yên tâm nên đòi xuống giường: “Ta đi ra ngoài nhìn xem, hôm nay ai gác đêm, còn một người nữa đâu?”
Nguyệt Vân nói: “Vốn dĩ là Lục Anh, nhưng hôm nay nàng ấy đau bụng nên đổi cho Khương Đường. Khương Đường nói nô tỳ canh giữ bên trong, nàng ấy ở bên ngoài, ngài cũng đừng đi ra ngoài.”
Tuy Lục Cẩm Dao nói vậy nhưng không đùa giỡn bản thân mình, chờ động tĩnh bên ngoài nhỏ dần và nghe thấy tiếng gõ cửa, vừa nghe đã biết là tiếng của Khương Đường.
Lúc này, chủ tớ hai người mới thả lỏng tâm trạng.
Nguyệt Vân vừa mới say giấc, dụi mặt, nghe thấy tiếng loảng xoảng ở bên kia: “Bên chỗ Ngũ công tử? Chúng ta phải ra ngoài xem.”
Khương Đường nói: “Ra ngoài làm gì, chúng ta là nữ tử, ra ngoài có thể cầm kiếm hay là có thể cầm đao, trông nom tứ nương tử yên ổn thôi.”
Khương Đường đi đến phòng bếp nhỏ tìm con dao bếp: “Ta canh ở cửa, tránh có kẻ cùng quá hóa liều. Ngươi đừng sợ, giữ ở cửa là được, nếu có kẻ xông vào thì vào phòng cài cửa lại.”
Động tĩnh bên ngoài cực kỳ lớn, Yến Hồi Đường đèn đuốc sáng trưng, ngoài Cố Kiến Sơn còn có mấy vị khách không mời mà đến, một người là Minh quốc công, một vị là Tứ hoàng tử.
Hai người đều mặc hắc y, sau lưng dẫn theo mấy kẻ hầu, đến để “nghị sự” với Cố Kiến Sơn.
Có thể khiến Cố Kiến Sơn làm nữ tế là tâm ý của Minh quốc công, Cố Kiến Sơn có binh quyền, nhưng Minh quốc công ước chừng rằng ba bốn vạn quân mà có Từ Trinh Nam ở đây thì Cố Kiến Sơn chỉ là một tiểu tử, cùng lắm là làm đôi ba chuyện lớn.
Nhưng hắn quý ở chỗ còn trẻ tuổi.
Là con dao tốt để mài dũa.
Nếu Tứ hoàng tử được Cố Kiến Sơn giúp đỡ, cộng thêm huynh trưởng của hắn, nắm chắc tướng tài trong tay.
Minh quốc công cũng từng ngờ vực, nhưng Tứ hoàng tử bình thường cầu tiến, chưa từng ăn chơi đàng điếm, đóng góp khá nhiều chiến tích đối với chuyện chính sự.
Khác hẳn với những người khác, người khác chỉ nghe đồn chuyện này nhưng Minh quốc công lại nghe từ chính miệng Thánh thượng nói, cháu gái nhà ông ta vừa tuổi đẹp, trai tài gái sắc với Cố Kiến Sơn, khá là xứng đôi.
Tuy không chính miệng chỉ hôn nhưng quả đúng là có ý này.
Cộng thêm về sau có người truyền chuyện này ra, Minh quốc công cảm thấy chuyện như ván đã đóng thành thuyền, không chạy thoát nổi.
Qua mấy ngày liên tiếp, không có thánh chỉ ban xuống, Minh quốc công muốn để Cố Kiến Sơn đi xin Thánh thượng ban hôn, như thế có thể giữ được mặt mũi của phủ Minh quốc công.
Tứ hoàng tử muốn hỏi chuyện trong quân. Cố Kiến Sơn về kinh đã được một thời gian, Tứ hoàng tử mất mấy người, còn Cố Kiến Sơn lại bình an vô sự.
Nếu Cố Kiến Sơn có thể gia nhập dưới trướng của hắn thì Tứ hoàng tử vui mừng khôn tả.
Không có quan hệ gì kiên cố hơn quan hệ thông gia.
Hai người cả đêm tới đây, âm thầm nhét tin cho Cố Kiến Sơn, thương lượng loại chuyện này ban ngày thì không ổn thỏa, nên chỉ có thể lén đến trong đêm.
Cố Kiến Sơn vui vẻ đồng ý.
Minh quốc công dẫn Tứ hoàng tử và kẻ hầu đến, hai người không dám lơ là, kẻ hầu đều là người có võ công cao cường, sau khi đến đây thì nói chuyện vui vầy với Cố Kiến Sơn.
Thậm chí, Cố Kiến Sơn còn ám chỉ, hắn thích người tướng mạo xinh đẹp, tính cách độc lập.
Minh quý phi nổi tiếng xinh đẹp, nếu không đã không vào cung làm phi. Minh Nhan Thư là cháu gái của Minh quý phi, vẻ ngoài xinh đẹp động lòng người, Cố Kiến Sơn thích cũng chả trách.
Bàn tới chuyện quân, Tứ hoàng tử hỏi chuyện vô cùng nhập nhằng, nhưng Cố Kiến Sơn nói rất nhiều, đủ thấy được thành ý.
Đến sau cùng, Tứ hoàng tử không kiềm được hỏi một câu: “Nếu ngươi đã phụ trách chuyện quân hưởng, vậy sau khi ngươi về kinh, chuyện công vụ này lại để không ư? Ngươi cảm thấy Trịnh đại nhân có phù hợp hay không?”
Cố Kiến Sơn đáp: “Trịnh đại nhân cũng là người của Tứ hoàng tử?”
Tứ hoàng tử mỉm cười: “Có hắn ở đấy thì hành sự thuận tiện hơn. Ngươi phải biết là các tướng sĩ vào sinh ra tử chẳng dễ dàng, đánh trận thì luôn thắng nên phụ hoàng đâu cảm thấy đánh trận khó khăn biết bao nhiêu, ngươi nói xem có phải đạo lý này không?”
Ánh mắt Cố Kiến Sơn hơi lạnh đi, hắn không biết, hắn chỉ biết bọn họ liều chết liều sống chỉ để thắng.
Chuyện hắn bị thương quả nhiên có điềm kỳ lạ.
Hoàng thượng vốn đã có lòng đa nghi. Sau khi nhắc, nếu Minh quốc công biết chừng mực thì nên chủ động từ chối ban hôn. Nếu không biết chừng mực, ắt hẳn sẽ tìm đến cửa.
Cố Kiến Sơn từng nghi ngờ, chỉ cần suy ngẫm cẩn thận là có thể rõ chuyện, sao Minh quốc công dính bẫy được?
Khánh An Đế có nói: “Năm nay Trẫm đã năm mươi sáu tuổi, mấy hoàng tử lớn nhất cũng đã hơn ba mươi. Phụ thân ngươi lập thế tử mà cân nhắc tận mười mấy năm, có người bằng lòng chờ, có người thì sốt ruột.”
Cố Kiến Sơn nói với Tứ hoàng tử: “Điện hạ cứ giữ lại lời này để nói với Thánh thượng đi.”
Sắc mặt Tứ hoàng tử hơi đổi: “Ngươi có ý gì?”
Tứ hoàng tử dám đến vì trong lời nhắn của Cố Kiến Sơn có ý muốn kết thân.
Hơn nữa, hắn tự nhận mình làm tốt hơn các vị hoàng tử khác, hắn đã lấy ra mười vạn lượng bạc trắng từ phủ hoàng tử vì lũ lụt ở Điền Nam, nơi nào xảy ra vấn đề thì hắn hiến kế. Vì những điều này, hắn nghĩ phụ hoàng đang nhắm hắn cho vị trí trữ quân.
Tuổi phụ hoàng đã cao, nên lập trữ, không thì ngồi ngôi vị hoàng đế này đến khi nào.
Vì lẽ đó mà Triệu Cấu cảm thấy Cố Kiến Sơn đang có thành ý này.
Hơn nữa, phụ hoàng sẽ không hại hắn.
Lúc Minh quốc công gửi tin cho Cố Kiến Sơn, hắn cũng từng nghi ngờ, nhưng khi đến phủ Vĩnh Ninh hầu, thấy trong phủ nhiều nữ quyến, lại là đêm khuya, trên đường không có người, đây cũng xem như một loại chân thành.
Triệu Cấu lướt qua chiếc nhẫn ban chỉ trên ngón tay, thận trọng hỏi lại: “Cố Kiến Sơn, ngươi có ý gì?”
Cố Kiến Sơn không nói lời vô nghĩa: “Xuân Đài, Minh Triều.”
Hai người không đi vào mà giơ kiếm đánh ngã hai gã hầu của Tứ hoàng tử.
Tám tên hầu trong phút chốc chỉ còn lại sáu.
Tay phải Cố Kiến Sơn đặt trên chuôi kiếm, tay trái móc ra một tấm kim bài trong lồ.ng ngực: “Vi thần phụng mệnh mời Tứ hoàng tử hợp tác điều tra chuyện chiến bại ở Tây Bắc. Tứ hoàng tử, mời đi cùng vi thần.”
Khóe miệng Tứ hoàng tử run run, làm tốt lắm, thật tốt. Phụ thân ruột của hắn hợp tác với người khác tính toán nhi tử ruột của ông ấy: “Không cần mời, ta tự đi.”
Kiếm pháp của Cố Kiến Sơn đúng là tuyệt hảo. Nếu là người khác, có lẽ hắn còn tranh đấu, nhưng đối với Cố Kiến Sơn có võ công cao, hắn căn bản không có cơ hội.
Vài vị hoàng tử trong triều đều văn võ song toàn, công phu của Tứ hoàng tử không tồi, nhưng khi đối mặt với Cố Kiến Sơn thì gần như không có phần thắng.
Hắn nói để tự mình đi cũng là để tranh thủ một đường sống, cứ nghĩ biện pháp thoát ra trước rồi tính sau.
Sắc mặt của Minh quốc công cũng thay đổi nhanh chóng, nhưng hắn ta đã đưa ra lựa chọn rất nhanh. Hắn ta rút kiếm đâm về phía Cố Kiến Sơn, quay đầu hô to với Triệu Cấu: “Điện hạ đi mau.”
Cố Kiến Sơn không rút kiếm mà chỉ đứng dậy tránh hai chiêu, hắn không quan tâm tới Minh quốc công, phải cản Triệu Cấu trước đã.
“Điện hạ suy nghĩ cho kỹ, đừng làm vi thần khó xử.”
Trên mặt Triệu Cấu không có nửa phần do dự, hiện tại đi còn kịp, hắn có thân binh, chỉ cần khởi binh bức vua thoái vị thì sẽ còn một đường sống, bằng không, Minh gia và mẫu phi chỉ còn đường chết.
Tốt nhất là bắt cóc một người ở phủ Vĩnh Ninh hầu đi theo.
Hắn xoay người đá văng cửa phòng, Cố Kiến Sơn muốn ngăn lại nhưng lực bất tòng tâm, hô to: “Minh Triều cản người.”
Minh quốc công một lòng quấn lấy Cố Kiến Sơn, hận không thể chém đầu hắn xuống, nhưng Cố Kiến Sơn vẫn không rút kiếm, chỉ lo né chiêu.
Đầu óc Minh quốc công ong ong, tức giận vì bị lừa nên ra chiêu nào cũng là chiêu lấy mạng.
Cố Kiến Sơn không ra tay nhưng vẫn có thể né, Minh quốc công đã cao tuổi, mấy chiêu thức này trong mắt hắn vô cùng chậm chạp, hắn bước nhanh một bước là đã bỏ Minh quốc công lại phía sau, vỏ kiếm đập vào gáy Minh quốc công, mắt Minh quốc công trừng lớn như chuông đồng, ngã trên đất một cách không cam lòng.
Cố Kiến Sơn tìm dây thừng trói người lại.
Bên ngoài đã có sáu người mai phục, hai người che chở Triệu Cấu rời đi, Minh Triều đã dẫn người đuổi theo.
Xuân Đài nói: “Một người bị thương bên vai trái, một người bị thương ở ngực, Tứ hoàng tử chạy trốn từ góc Đông Nam, công tử không bị gì chứ?”
Cố Kiến Sơn lắc đầu: “Để ta đi xem.”
Yến Cơ Đường cách nơi này gần nhất, Cố Kiến Châu không ở nhà, trong viện chỉ có Lục Cẩm Dao và nha hoàn gác đêm. Cố Kiến Sơn không yên tâm, nếu vì chuyện này mà hại tẩu tử xảy ra chuyện thì hắn không có cách nào ăn nói với huynh trưởng.
“Người bên trong đều bị trói và tháo khớp hàm, ngươi cho người ở lại canh gác.” Cố Kiến Sơn nhanh chóng dặn dò xong, lập tức chạy tới Yến Cơ Đường.
Đèn lồng trong phủ Vĩnh Ninh hầu mờ mờ ảo ảo, nhìn như những bóng ma.
Đường đi trong phủ Vĩnh Ninh hầu quanh co, hầu như các phủ đều như thế, cái gọi là đường ngoằn ngoèo dẫn tới nơi vắng vẻ, ngay khúc cua chỗ hành lang bên cạnh vườn hoa có vài con đường nhỏ.
Lúc Triệu Cấu tới đây đã quan sát kỹ lưỡng, vẫn luôn đi về phía Nam, có một cánh cửa nhỏ ở tiền viện.
Nhưng có quá nhiều người đuổi theo phía sau, hai gã hầu cũng bị thương, Triệu Cấu cũng không biết có chạy được hay không.
Ở trong phủ Vĩnh Ninh hầu sớm muộn cũng bị đuổi kịp. Hắn ta chỉ nghĩ, nếu bị người ta nhìn thấy thì sẽ kéo Cố Kiến Sơn vào cùng, không nghĩ tới mấy chuyện khác.
Triệu Cấu muốn thử một lần, trong phủ có nữ quyến, dù là mẫu thân hay tẩu tử của Cố Kiến Sơn cũng có thể giúp hắn ta rời đi.
Thấy phía trước có một tiểu viện, tường viện không cao quá một người, Triệu Cấu thấp giọng nói: “Đi vào trước.”
Triệu Cấu trèo tường vào, bên trong tối thui không nhìn được rõ ràng. Hắn ta nhìn trái nhìn phải rồi mới từ đầu tường nhảy xuống, vừa mới xuống tới nơi thì gáy đã truyền đến một cơn đau nhức, mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
Hai gã hầu mang thương tích còn chưa nhảy xuống, ngồi trên bờ tường hô Tứ hoàng tử, thấy không có người trả lời, trong lòng có chút sốt ruột, liếc nhau rồi cùng nhảy xuống.
Khương Đường có thể dùng cán dao đập ngất Triệu Cấu đơn thuần là do trùng hợp.
Nàng là một nữ tử, sức lực có lớn đến đâu cũng không đánh lại nam nhân, nhưng nàng vừa nghe thấy hai người trên bờ tường kêu người bị ngất đi này là Tứ hoàng tử.
Con dao phay của Khương Đường lóe sáng, lập tức kề vào cổ Triệu Cấu, Triệu Cấu như đống bùn không hề hay biết.
Khương Đường: “Đừng lộn xộn.”
Con dao thường xuyên dùng để chặt xương băm thịt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, hợp với ánh trăng đêm nay và ánh đèn khiến người ta đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo.
Hai tên hầu cảnh giác toàn thân, thầm nghĩ, sao Cố Kiến Sơn có thể không chuẩn bị, e rằng đây là một tiểu nương tử có công phu giỏi.
Hai người nhìn gương mặt xinh đẹp thành tâm địa rắn rết.
Một mặt muốn mang Triệu Cấu đi, mặt khác lại sợ đao kiếm không có mắt sẽ làm tổn thương Tứ hoàng tử.
Có một người muốn động đậy, Khương Đường không chút do dự đưa con dao tới gần hơn: “Đã nói là đừng nhúc nhích.”
Khương Đường túm cổ áo Triệu Cấu, đợi chừng mười lăm phút đã nghe tiếng động từ phía Đông Bắc vọng tới. Khương Đường la lớn: “Người ở chỗ này!”
Minh Triều nhảy từ trên tường xuống, nhìn thấy Khương Đường thì sửng sốt một hồi, sau đó tay mắt lanh lẹ đánh ngất hai tên hầu của Tứ hoàng tử rồi trói lại.
Sau khi trói chặt Tứ hoàng tử thì hỏi: “Tứ nương tử có bị hoảng không?”
Khương Đường lắc đầu: “Tứ nương tử ở trong phòng, không biết có tỉnh không.”
Động tĩnh lớn như vậy, cho dù có ngủ say cũng phải tỉnh.
Minh Triều nói: “Làm phiền cô nương mở cửa viện, ta phải đưa người ra ngoài.”
Khương Đường đến nhĩ phòng lấy chìa khóa, chốc lát sau đã mang chìa khóa tới.
Cửa viện vừa mở, Minh Triều đã đưa Tứ hoàng tử ra ngoài, người bên ngoài cũng đi vào lôi hai tên còn lại.
Minh Triều: “Làm phiền Khương cô nương thay tiểu nhân thỉnh tội với Tứ nương tử, đêm nay đã xúc phạm rồi.”
Khương Đường: “À, đúng rồi, ngũ… Bên chỗ bọn ta không sao, không biết có còn tên cướp nào khác không, nên đến các viện khác nhìn thử xem.”
Khương Đường muốn hỏi thăm xem Cố Kiến Sơn có bị gì không, lại cảm thấy có quá nhiều người, nàng hỏi như vậy không thích hợp nên đành nuốt lại lời muốn nói.
Minh Triều chắp tay: “Được, Khương cô nương quay về đi.”
Lúc Khương Đường đóng cửa, ánh mắt vẫn nhìn về phía Yến Hồi Đường, trên con đường nhỏ có người đang bước về phía này, nàng vừa muốn đóng cửa thì người nọ đã gọi to tên Minh Triều.
Minh Triều đưa mắt nhìn Khương Đường rồi nói: “Công tử, đã bắt được Tứ hoàng tử và tám tên tùy tùng.”
Là Cố Kiến Sơn.
Cách có mấy chục bước nên Cố Kiến Sơn bước tới rất nhanh, hắn nhìn Triệu Cấu trước rồi mới hỏi Khương Đường: “Có sao không?”
Khương Đường lắc đầu: “Đại nương tử ở trong phòng, bình yên vô sự.”
Người Cố Kiến Sơn muốn hỏi chính là Khương Đường.
Hắn quan sát Khương Đường một lần, nói: “Đóng chặt cửa viện, cho dù có nghe bất kỳ tiếng động gì cũng không được bước ra. Minh Triều, ngươi canh cửa, ta đến chỗ khác xem thử.”
Người này tới vội vàng, đi cũng vội vàng.
Khương Đường khóa kỹ cửa viện, sau đó nhặt con dao nằm trên đất lên, nàng đi đến cửa phòng chính, gõ nhẹ nhàng: “Nguyệt Vân?”
Nguyệt Vân ở bên trong mở khóa cửa: “Đại nương tử đã tỉnh, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, ngươi có bị làm sao không?”
Khương Đường nói: “Ta không sao, nói ra thì dài, chúng ta vào trong rồi nói.”
Lục Cẩm Dao xõa tóc ngồi trên giường, thấy Khương Đường thì thở phào nhẹ nhõm.
Nàng ấy tỉnh dậy từ trong giấc ngủ, lúc tỉnh đã thấy Nguyệt Vân canh giữ cạnh mép giường, trong tay còn cầm dao nhỏ.
Trước giờ Nguyệt Vân cầm dao chủ yếu để gọt trái cây nên lúc đó cả người đã phát run.
Hỏi thì mới biết, bên Yến Hồi Đường đã xảy ra chuyện.
Lúc đó Lục Cẩm Dao không yên tâm nên đòi xuống giường: “Ta đi ra ngoài nhìn xem, hôm nay ai gác đêm, còn một người nữa đâu?”
Nguyệt Vân nói: “Vốn dĩ là Lục Anh, nhưng hôm nay nàng ấy đau bụng nên đổi cho Khương Đường. Khương Đường nói nô tỳ canh giữ bên trong, nàng ấy ở bên ngoài, ngài cũng đừng đi ra ngoài.”
Tuy Lục Cẩm Dao nói vậy nhưng không đùa giỡn bản thân mình, chờ động tĩnh bên ngoài nhỏ dần và nghe thấy tiếng gõ cửa, vừa nghe đã biết là tiếng của Khương Đường.
Lúc này, chủ tớ hai người mới thả lỏng tâm trạng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook