Trịnh thị muốn Cố Kiến Sơn nhanh chóng thành thân sinh con.
Cố Kiến Sơn đi Tây Bắc từ năm mười lăm tuổi, tháng tư năm nay mới trở về. Khi đó đã nhắc mấy lần, lúc này còn chưa quyết định, phỏng chừng cũng trốn không thoát.
Hắn sợ sẽ khiến mẫu thân thất vọng. Hắn không có cách nào vừa có người trong lòng, lại cùng với một người khác kính trọng nhau như khách. Một cô nương tốt thì hà cớ gì phải trì hoãn cả cuộc đời cho hắn.
Cố Kiến Sơn không hy vọng Lục Cẩm Dao đứng về phía mẫu thân hắn, cũng không hy vọng đứng về phía hắn.
Hắn hy vọng Lục Cẩm Dao đứng về phía Khương Đường.
Cho dù sau này hắn không có ở đây, Lục Cẩm Dao có thể che chở cho Khương Đường.
Cố Kiến Sơn thấy trong mắt Lục Cẩm Dao có sự tức giận ẩn nhẫn, hiểu được nàng là người bên nào.
Người này lúc vui vẫn có thể giả bộ khóc, lúc muốn khóc có thể giả vờ cười. Vui mừng cùng bi thương có thể giấu ở trong lòng, nhưng tức giận thì không dễ giả bộ. Cho dù cố nén giận mà cười thì nhìn cũng thấy kỳ quái.
Lục Cẩm Dao ngoài cười trong không cười nói: “Ngũ đệ thật sự biết nói đùa, ta nào biết được chứ.”
Cố Kiến Sơn uống một ngụm trà, thong thả nói: “Chắc mẫu thân đã nói, bà ấy thích dạng người như thế nào.”
Lục Cẩm Dao buột miệng thốt lên: “Ngươi cưới dâu, quan trọng là ngươi thích, không phải mẫu thân thích. Thành thân là đại sự, đó là người sống cả đời với ngươi. Ta đang hỏi người mà ngươi vừa ý.”
Sao đây hả, Cố Kiến Sơn muốn cưới một quý nữ, sau đó ngồi hưởng cả thê lẫn thiếp?
Cố Kiến Sơn cười, giọng nói ôn hòa mang theo chút kính ý: “Tứ tẩu nói như vậy, ta yên tâm rồi.”
Lục Cẩm Dao: “?”
Cố Kiến Sơn đặt ly xuống, lẳng lặng chờ Lục Cẩm Dao nói chuyện.
Lục Cẩm Dao hiểu được Cố Kiến Sơn yên tâm cái gì, yên tâm biết hắn cưới vợ là cưới người mà hắn vừa ý chứ không phải là người mà Trịnh thị coi trọng.
Chỉ không nói rõ ra người hắn vừa ý mà thôi.
Thật đúng là đệ đệ tốt của Cố Kiến Châu.
Nàng sốt ruột mới hỏi cái này, thực ra không nên quá vội vàng như vậy.
Cố Kiến Sơn chỉ nói một câu, thấy Lục Cẩm Dao không nói gì, tiếp tục cúi đầu uống trà.
Đến điểm thì dừng.
Nói sâu hơn nữa thì không nên. Cố Kiến Sơn sẽ không bày hết chuyện liên quan đến Khương Đường ra. Ở chỗ Lục Cẩm Dao, Cố Kiến Sơn căn bản sẽ không nhắc tới tên Khương Đường.
Lục Cẩm Dao càng sẽ không, nếu nàng đã đoán được, lại thăm dò nhiều lần, chứng tỏ Khương Đường có phân lượng ở trong lòng nàng.
Chuyện liên quan đến Khương Đường, Lục Cẩm Dao làm việc có trước có sau.
Quả thật Lục Cẩm Dao sẽ không, lúc đó nàng thậm chí còn ngăn cản Khương Đường, nếu có việc cần đi tới Yến Hồi Đường đều để cho người khác đi. Hiện tại biết ý tứ của Cố Kiến Sơn, ngay cả nói chuyện thẳng thắn cũng miễn.
Cố Kiến Sơn muốn cưới người mình thích, mà người hắn thích là Khương Đường.
Lục Cẩm Dao không biết phải lựa chọn thế nào.
Việc này đầu tiên không thể nói cho Trịnh thị, không chỉ không thể nói, còn phải giấu diếm thật kỹ. Nếu như bị phát hiện, cho dù là người của nàng đi chăng nữa cũng không tránh khỏi bị đưa đến thôn trang.
Khương Đường ở bên kia, sợ đã sớm biết tâm tư của Cố Kiến Sơn.
Khương Đường càng không thể nói loại chuyện này.
Lục Cẩm Dao ấn mi tâm: “Ngũ đệ, nếu không có chuyện gì khác, vậy trở về đi. Ta sẽ lưu ý chuyện của ngươi.”
Cố Kiến Sơn gật đầu: “Đa tạ Tứ tẩu.”
Hắn đứng dậy và rời đi trước. Lúc đẩy cửa ra, liếc mắt đã nhìn thấy Khương Đường.
Ước chừng là không ngờ hắn thình lình bước ra, thần thái Khương Đường rất thả lỏng.
Nhìn thấy hắn, nàng sửng sốt một chút, sau đó cụp mắt giống như bình thường, nàng và Bán Hạ hành lễ: “Ngũ công tử.”
Cố Kiến Sơn dời mắt: “Ừm, trở về đi.”
Câu phía sau này là nói với Xuân Đài, Minh Triều.
Ba người biến mất rất nhanh ở góc thang lầu, Khương Đường cùng Bán Hạ vào phòng hầu hạ.
Khương Đường đem văn thư cùng sổ sách cất kỹ: “Đại nương tử, đồ đạc đều đã chỉnh lý đầy đủ hết rồi.”
Lục Cẩm Dao nói: “Mấy trà bánh này chỉ ăn có một miếng, mang về đi, sổ sách tính toán như thế nào rồi?”
Khương Đường đáp: “Xuân Đài bên cạnh Ngũ công tử tính.”
Một khoản tiền nhỏ như vậy không cần phải quá để tâm vào, Lục Cẩm Dao nói, “Vậy trở về đi.”
Bán Hạ đi tìm tiểu nhị cửa hàng xin giấy dầu, gói trà bánh ba bàn lại rồi mới trở về Hầu phủ.
Hôm nay Khương Đường phải đến phòng bếp lớn hỗ trợ, bởi vì ngày mai là ngày Hầu phủ mở tiệc mời khách mừng lập thế tử.
Đáng lẽ ra ngày hôm qua phải đi, nhưng hôm qua thật sự quá bận, không tranh thủ thời gian được nên mới không nhờ Triệu đại nương đến phòng bếp lớn nói một tiếng.
Buổi sáng hôm nay được nửa buổi, qua đó hỗ trợ là vừa vặn.
Phòng bếp lớn đang bận rộn khí thế ngất trời, mấy ngày trước đại cô nãi nãi Cố Thuấn Hoa của Hầu phủ gả ra ngoài đã trở về, sắp xếp ở lại Yến Quy Đường.
Yến Quy Đường là viện của Cố Thuấn Hoa ở khi chưa xuất giá, sau khi xuất giá chưa từng để cho người khác ở, vẫn giữ lại.
Cố Thuận Hoa là cô nãi nãi đã xuất giá, lúc này lại trở về một mình, vẫn chưa nhấc lên sóng gió gì ở Vĩnh Ninh Hầu phủ. Không giống như người ở quê tới, hay lúc Cố Kiến Thủy trở về, cả nhà phải đi ra cửa chờ.
Cố Thuấn Hoa không xen vào chuyện của Hầu phủ, mấy ngày trở về luôn đi tới chính viện nói chuyện với Trịnh thị. Đối với mấy đại nương tử Hầu phủ cũng không khoa tay múa chân nhiều, hiểu được chừng mực, vẫn luôn khách khí, ở trước mặt Trịnh thị càng không nói xấu gì chị dâu cùng em dâu.
Thế nên, mấy người trong viện đối với Cố Thuấn Hoa cũng cực kỳ khách khí.
Hiện tại toàn bộ Hầu phủ trên dưới bận rộn nhất phải kể đến Yến An Đường cùng với phòng bếp lớn.
Ngoại trừ việc thỉnh an buổi sáng, Hàn thị cả ngày bận rộn chuyện yến hội cùng chuyện trong phủ, phòng bếp lớn vội vàng chuẩn bị đồ ăn cho khách.
Thực đơn đã được định ra từ trước, Hàn thị cũng đã xem.
Phật nhảy tường, canh thang, một phần rau trộn được làm trước một đêm, dùng màn mỏng che lại.
Dựa theo số thiệp mời đã phát ra, ước chừng sẽ bày khoảng hai mươi bàn, một bàn mười người.
Trong phủ không có phòng lớn như vậy, nhưng loại yến hội này đều bày ở ngoài trời, ngay trước sảnh trống.
Hàn thị đã xem đi xem lại rượu, trà, điểm tâm ba lần, đã nhắc nhở người gác cổng một lần, ngoài ra, còn phải sắp xếp người ghi tiền lễ.
Cái này không chỉ cần người có đầu óc nhanh nhạy, chữ còn phải đẹp, dù sao cũng phải viết lên danh sách quà tặng. Hàn thị chọn tới chọn lui, cuối cùng để Hàn Dư Thanh ra tay.
Hàn Dư Thanh trước kia ở phòng thu chi, chữ viết không có vấn đề gì. Hơn nữa, tuy người này do Lục Cẩm Dao tiến cử, nhưng làm việc cũng không thiên vị quá nhiều.
Hàn Dư Thanh có tướng mạo tuấn tú, ngồi ở cửa coi như đại biểu cho thể diện Hầu phủ.
Bởi vì Hàn thị quá bận rộn, Khương Đường đi muộn nàng ta cũng không hỏi. Buổi sáng, Hàn thị còn bảo quản sự trong phủ đi ra ngoài mua nguyên liệu, trời sắp chuyển lạnh, phải làm trang phục mùa thu, qua mười sáu phải đi các viện đo kích thước.
Nói chung, từ mùa hè đến mùa thu, kích thước sẽ không thay đổi quá nhiều, nhiều lắm là vì mùa hè nóng nực nên người gầy đi một chút. Nhưng người mang thai như Lục Cẩm Dao, không thể mặc quần áo ban đầu được nữa. Những người khác, cho dù có quần áo mới, cũng không trực tiếp ném quần áo cũ đi.
Các chủ tử làm quần áo đều dùng vải chất liệu tốt, kiểu dáng đơn giản hào phóng, ít bị lỗi thời, mặc lại cũng được.
Nhưng lần này muốn làm cho Cố Kiến Hiên, Cố Tương Quân, nha hoàn sai vặt của hai người, Hàn thị phân phó: “Trước tiên tập trung làm cho bên Yến Kỉ Đường đã, bên kia có thai, làm trước cũng không sao.”
Huống hồ trời cũng chưa thể chuyển lạnh ngay được, cứ để từ từ rồi làm.
Tư tỳ đáp một tiếng, sau đó nói: “Phu nhân, bên Yến Minh Đường còn có một vị tiểu thiếu gia, có cần tập trung bên đó không?”
Người mà Tư Hà nói là nhi tử của ngoại thất mà Nhị gia mang về, đã nhập vào gia phả, ghi là con của thiếp sinh. Hiện tại đang được Ngô tiểu nương nuôi dưỡng, mấy lần gia yến cũng chưa từng thấy.
Hài tử kia đã biết đi, theo lý thuyết đứa nhỏ lớn như vậy thì vào mấy dịp như thế này phải nên đến dự, cho dù chưa biết đi thì vú nuôi cũng có thể ôm tới.
Hàn thị cân nhắc trong chốc lát, nói: “Không cần quá tập trung vào, lúc làm quần áo cho Ngô tiểu nương thì nhìn xem luôn, nếu nàng ta ôm đứa nhỏ ra thì tiện thể đo kích thước luôn, không cần ôm tới cũng không cần cố ý đi hỏi.”
Một hài tử, Hầu phủ nuôi được.
Hơn nữa, đây là chuyện của nhị phòng, Hàn thị không tiện nhúng tay vào, cứ xem ý Hứa thị đi.
Qua ngày mai phải chuẩn bị gia yến trung thu, Cố Kiến Sơn trở về cũng chưa từng cùng nhau ăn bữa cơm chung nào, Hàn thị phải hỏi ý của bà bà.
Trịnh thị hiện tại không quan tâm mấy chuyện kia nữa, bà ấy đang rất vui vẻ.
Cố Thuấn Hoa trở lại, vẫn nói chuyện cùng bà ấy, lại gọi bọn nha hoàn cùng nhau đánh bài, vừa qua một lúc đã hết một buổi sáng. Chỉ có điều, Nam Hương và Nam Tuyết sẽ cố ý nhường cho bà ấy ăn bài khi chơi, lúc đầu thắng còn thấy vui, về sau cảm thấy không có ý nghĩa.
Trịnh thị gọi mấy phu nhân ngày thường đi lại nhiều tới chơi nửa ngày, vừa lúc đến giờ ăn trưa.
Hôm nay là Tết Trung Nguyên, Trịnh thị không tụ họp nữa. Sau khi cùng Cố Thuận Hoa đánh mấy ván xong, có nha hoàn tiến vào thông bẩm: “Phu nhân, Ngũ công tử tới.”
Cố Thuận Hoa thức thời nói: “Nữ nhi còn có việc, đi về trước đã.”
Trịnh thị nói: “Ừm, các ngươi mời Ngũ công tử vào đi.”
Đã lâu rồi Cố Kiến Sơn không tới đây, sau khi hắn vào phòng, Trịnh thị nhìn sắc mặt hắn trước, thấy chẳng khác gì người thường.
Có lẽ mấy chuyện Xuân Đài nói là đúng sự thật.
Cố Kiến Sơn hành lễ nói: “Mẫu thân, vừa rồi con có gặp đại tỷ.”
Hắn nhìn “mạt chược” trên bàn, không thèm để tâm, thu hồi ánh mắt lại: “Buổi sáng con đi ra ngoài, bàn chuyện làm ăn với Tứ tẩu.”
Trịnh thị: “Tứ tẩu con ra sao?”
Cố Kiến Sơn nói ngắn gọn, đem chuyện nhập cổ phần vào cửa hàng của Lục Cẩm Dao nói cho Trịnh thị nghe.
Trịnh thị kinh ngạc nói: “Có hùn vốn làm ăn với Tứ tẩu con, khó trách ta cho con bạc con cũng không cần.”
Cố Kiến Sơn: “Tứ ca quan tâm con nên mới tìm tới.”
Trịnh thị xem ra, không phải là toàn bộ bởi vì lão Tứ.
Hàn thị vẫn luôn có ý tứ kia, nhưng A Dao không để ý tới nàng ta, cố tình những thứ mình tính toán lại chẳng được như ý muốn.
Trịnh thị cho rằng Cố Kiến Sơn luôn ở Tây Bắc, không hiểu những thứ này, dặn dò thêm hai câu: “Tứ tẩu con dẫn con theo để làm ăn nhưng con cũng không thể khoa tay múa chân được. Bình thường con không thường xuyên ở Thịnh Kinh, chuyện làm ăn đều là nàng ấy tự lo liệu, chia lợi nhuận cũng không cần phải tính quá kỹ. Người một nhà, tình cảm là quan trọng nhất.”
Nói thật, Lục Cẩm Dao có thể mang theo Cố Kiến Sơn cũng đã vượt ngoài dự liệu của Trịnh thị rồi.
Cố Kiến Sơn: “Nhi tử biết rồi ạ.”
Ánh mắt Trịnh thị mềm mại: “Việc này đừng nói với đại ca con, bằng không lại sinh ra mâu thuẫn.”
Ít nói thì ít sinh chuyện, nói cho cùng thì việc này vẫn là xem ý của Lục Cẩm Dao. Trịnh thị không biết vì sao lại mang theo Cố Kiến Sơn. Nếu nói là bởi vì Cố Kiến Châu thì Trịnh thị cũng không tin.
Có lẽ, Lục Cẩm Dao nghĩ rằng Cố Kiến Sơn không ở Thịnh Kinh nên không cần phải quá lo lắng.
Trịnh thị cũng không nói cho nữ nhi chuyện này, không phải là bạc của bà ấy, Lục Cẩm Dao muốn mang theo ai thì mang theo người đó, cho dù không mang theo ai cả thì Trịnh thị cũng không có ý kiến.
Trịnh thị không hỏi cửa hàng có lợi nhuận bao nhiêu, ngược lại Cố Kiến Sơn nói muốn mở chi nhánh, bà ấy đoán việc làm ăn hẳn là không tồi.
Từ chính viện đi ra, Cố Kiến Sơn trực tiếp trở về Yến Hồi Đường.
Vừa vào phòng, việc đầu tiên là thay thuốc.
Để thay thuốc, Cố Kiến Sơn bảo Minh Triều đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại một mình Xuân Đài.
Cố Kiến Sơn hỏi: “Ngươi có nói mấy chuyện ta dặn không?”
Xuân Đài thở dài, lấy kính Tây Dương từ trong ngực ra, tiếp theo là cửu khúc liên hoàn, sau đó là một đống đồ vật lung tung lộn xộn, cuối cùng là vòng tay hoa nhài.
Xuân Đài cúi đầu nói: “Tiểu nhân làm việc không tốt, thỉnh công tử trách phạt.”
Cố Kiến Sơn đi Tây Bắc từ năm mười lăm tuổi, tháng tư năm nay mới trở về. Khi đó đã nhắc mấy lần, lúc này còn chưa quyết định, phỏng chừng cũng trốn không thoát.
Hắn sợ sẽ khiến mẫu thân thất vọng. Hắn không có cách nào vừa có người trong lòng, lại cùng với một người khác kính trọng nhau như khách. Một cô nương tốt thì hà cớ gì phải trì hoãn cả cuộc đời cho hắn.
Cố Kiến Sơn không hy vọng Lục Cẩm Dao đứng về phía mẫu thân hắn, cũng không hy vọng đứng về phía hắn.
Hắn hy vọng Lục Cẩm Dao đứng về phía Khương Đường.
Cho dù sau này hắn không có ở đây, Lục Cẩm Dao có thể che chở cho Khương Đường.
Cố Kiến Sơn thấy trong mắt Lục Cẩm Dao có sự tức giận ẩn nhẫn, hiểu được nàng là người bên nào.
Người này lúc vui vẫn có thể giả bộ khóc, lúc muốn khóc có thể giả vờ cười. Vui mừng cùng bi thương có thể giấu ở trong lòng, nhưng tức giận thì không dễ giả bộ. Cho dù cố nén giận mà cười thì nhìn cũng thấy kỳ quái.
Lục Cẩm Dao ngoài cười trong không cười nói: “Ngũ đệ thật sự biết nói đùa, ta nào biết được chứ.”
Cố Kiến Sơn uống một ngụm trà, thong thả nói: “Chắc mẫu thân đã nói, bà ấy thích dạng người như thế nào.”
Lục Cẩm Dao buột miệng thốt lên: “Ngươi cưới dâu, quan trọng là ngươi thích, không phải mẫu thân thích. Thành thân là đại sự, đó là người sống cả đời với ngươi. Ta đang hỏi người mà ngươi vừa ý.”
Sao đây hả, Cố Kiến Sơn muốn cưới một quý nữ, sau đó ngồi hưởng cả thê lẫn thiếp?
Cố Kiến Sơn cười, giọng nói ôn hòa mang theo chút kính ý: “Tứ tẩu nói như vậy, ta yên tâm rồi.”
Lục Cẩm Dao: “?”
Cố Kiến Sơn đặt ly xuống, lẳng lặng chờ Lục Cẩm Dao nói chuyện.
Lục Cẩm Dao hiểu được Cố Kiến Sơn yên tâm cái gì, yên tâm biết hắn cưới vợ là cưới người mà hắn vừa ý chứ không phải là người mà Trịnh thị coi trọng.
Chỉ không nói rõ ra người hắn vừa ý mà thôi.
Thật đúng là đệ đệ tốt của Cố Kiến Châu.
Nàng sốt ruột mới hỏi cái này, thực ra không nên quá vội vàng như vậy.
Cố Kiến Sơn chỉ nói một câu, thấy Lục Cẩm Dao không nói gì, tiếp tục cúi đầu uống trà.
Đến điểm thì dừng.
Nói sâu hơn nữa thì không nên. Cố Kiến Sơn sẽ không bày hết chuyện liên quan đến Khương Đường ra. Ở chỗ Lục Cẩm Dao, Cố Kiến Sơn căn bản sẽ không nhắc tới tên Khương Đường.
Lục Cẩm Dao càng sẽ không, nếu nàng đã đoán được, lại thăm dò nhiều lần, chứng tỏ Khương Đường có phân lượng ở trong lòng nàng.
Chuyện liên quan đến Khương Đường, Lục Cẩm Dao làm việc có trước có sau.
Quả thật Lục Cẩm Dao sẽ không, lúc đó nàng thậm chí còn ngăn cản Khương Đường, nếu có việc cần đi tới Yến Hồi Đường đều để cho người khác đi. Hiện tại biết ý tứ của Cố Kiến Sơn, ngay cả nói chuyện thẳng thắn cũng miễn.
Cố Kiến Sơn muốn cưới người mình thích, mà người hắn thích là Khương Đường.
Lục Cẩm Dao không biết phải lựa chọn thế nào.
Việc này đầu tiên không thể nói cho Trịnh thị, không chỉ không thể nói, còn phải giấu diếm thật kỹ. Nếu như bị phát hiện, cho dù là người của nàng đi chăng nữa cũng không tránh khỏi bị đưa đến thôn trang.
Khương Đường ở bên kia, sợ đã sớm biết tâm tư của Cố Kiến Sơn.
Khương Đường càng không thể nói loại chuyện này.
Lục Cẩm Dao ấn mi tâm: “Ngũ đệ, nếu không có chuyện gì khác, vậy trở về đi. Ta sẽ lưu ý chuyện của ngươi.”
Cố Kiến Sơn gật đầu: “Đa tạ Tứ tẩu.”
Hắn đứng dậy và rời đi trước. Lúc đẩy cửa ra, liếc mắt đã nhìn thấy Khương Đường.
Ước chừng là không ngờ hắn thình lình bước ra, thần thái Khương Đường rất thả lỏng.
Nhìn thấy hắn, nàng sửng sốt một chút, sau đó cụp mắt giống như bình thường, nàng và Bán Hạ hành lễ: “Ngũ công tử.”
Cố Kiến Sơn dời mắt: “Ừm, trở về đi.”
Câu phía sau này là nói với Xuân Đài, Minh Triều.
Ba người biến mất rất nhanh ở góc thang lầu, Khương Đường cùng Bán Hạ vào phòng hầu hạ.
Khương Đường đem văn thư cùng sổ sách cất kỹ: “Đại nương tử, đồ đạc đều đã chỉnh lý đầy đủ hết rồi.”
Lục Cẩm Dao nói: “Mấy trà bánh này chỉ ăn có một miếng, mang về đi, sổ sách tính toán như thế nào rồi?”
Khương Đường đáp: “Xuân Đài bên cạnh Ngũ công tử tính.”
Một khoản tiền nhỏ như vậy không cần phải quá để tâm vào, Lục Cẩm Dao nói, “Vậy trở về đi.”
Bán Hạ đi tìm tiểu nhị cửa hàng xin giấy dầu, gói trà bánh ba bàn lại rồi mới trở về Hầu phủ.
Hôm nay Khương Đường phải đến phòng bếp lớn hỗ trợ, bởi vì ngày mai là ngày Hầu phủ mở tiệc mời khách mừng lập thế tử.
Đáng lẽ ra ngày hôm qua phải đi, nhưng hôm qua thật sự quá bận, không tranh thủ thời gian được nên mới không nhờ Triệu đại nương đến phòng bếp lớn nói một tiếng.
Buổi sáng hôm nay được nửa buổi, qua đó hỗ trợ là vừa vặn.
Phòng bếp lớn đang bận rộn khí thế ngất trời, mấy ngày trước đại cô nãi nãi Cố Thuấn Hoa của Hầu phủ gả ra ngoài đã trở về, sắp xếp ở lại Yến Quy Đường.
Yến Quy Đường là viện của Cố Thuấn Hoa ở khi chưa xuất giá, sau khi xuất giá chưa từng để cho người khác ở, vẫn giữ lại.
Cố Thuận Hoa là cô nãi nãi đã xuất giá, lúc này lại trở về một mình, vẫn chưa nhấc lên sóng gió gì ở Vĩnh Ninh Hầu phủ. Không giống như người ở quê tới, hay lúc Cố Kiến Thủy trở về, cả nhà phải đi ra cửa chờ.
Cố Thuấn Hoa không xen vào chuyện của Hầu phủ, mấy ngày trở về luôn đi tới chính viện nói chuyện với Trịnh thị. Đối với mấy đại nương tử Hầu phủ cũng không khoa tay múa chân nhiều, hiểu được chừng mực, vẫn luôn khách khí, ở trước mặt Trịnh thị càng không nói xấu gì chị dâu cùng em dâu.
Thế nên, mấy người trong viện đối với Cố Thuấn Hoa cũng cực kỳ khách khí.
Hiện tại toàn bộ Hầu phủ trên dưới bận rộn nhất phải kể đến Yến An Đường cùng với phòng bếp lớn.
Ngoại trừ việc thỉnh an buổi sáng, Hàn thị cả ngày bận rộn chuyện yến hội cùng chuyện trong phủ, phòng bếp lớn vội vàng chuẩn bị đồ ăn cho khách.
Thực đơn đã được định ra từ trước, Hàn thị cũng đã xem.
Phật nhảy tường, canh thang, một phần rau trộn được làm trước một đêm, dùng màn mỏng che lại.
Dựa theo số thiệp mời đã phát ra, ước chừng sẽ bày khoảng hai mươi bàn, một bàn mười người.
Trong phủ không có phòng lớn như vậy, nhưng loại yến hội này đều bày ở ngoài trời, ngay trước sảnh trống.
Hàn thị đã xem đi xem lại rượu, trà, điểm tâm ba lần, đã nhắc nhở người gác cổng một lần, ngoài ra, còn phải sắp xếp người ghi tiền lễ.
Cái này không chỉ cần người có đầu óc nhanh nhạy, chữ còn phải đẹp, dù sao cũng phải viết lên danh sách quà tặng. Hàn thị chọn tới chọn lui, cuối cùng để Hàn Dư Thanh ra tay.
Hàn Dư Thanh trước kia ở phòng thu chi, chữ viết không có vấn đề gì. Hơn nữa, tuy người này do Lục Cẩm Dao tiến cử, nhưng làm việc cũng không thiên vị quá nhiều.
Hàn Dư Thanh có tướng mạo tuấn tú, ngồi ở cửa coi như đại biểu cho thể diện Hầu phủ.
Bởi vì Hàn thị quá bận rộn, Khương Đường đi muộn nàng ta cũng không hỏi. Buổi sáng, Hàn thị còn bảo quản sự trong phủ đi ra ngoài mua nguyên liệu, trời sắp chuyển lạnh, phải làm trang phục mùa thu, qua mười sáu phải đi các viện đo kích thước.
Nói chung, từ mùa hè đến mùa thu, kích thước sẽ không thay đổi quá nhiều, nhiều lắm là vì mùa hè nóng nực nên người gầy đi một chút. Nhưng người mang thai như Lục Cẩm Dao, không thể mặc quần áo ban đầu được nữa. Những người khác, cho dù có quần áo mới, cũng không trực tiếp ném quần áo cũ đi.
Các chủ tử làm quần áo đều dùng vải chất liệu tốt, kiểu dáng đơn giản hào phóng, ít bị lỗi thời, mặc lại cũng được.
Nhưng lần này muốn làm cho Cố Kiến Hiên, Cố Tương Quân, nha hoàn sai vặt của hai người, Hàn thị phân phó: “Trước tiên tập trung làm cho bên Yến Kỉ Đường đã, bên kia có thai, làm trước cũng không sao.”
Huống hồ trời cũng chưa thể chuyển lạnh ngay được, cứ để từ từ rồi làm.
Tư tỳ đáp một tiếng, sau đó nói: “Phu nhân, bên Yến Minh Đường còn có một vị tiểu thiếu gia, có cần tập trung bên đó không?”
Người mà Tư Hà nói là nhi tử của ngoại thất mà Nhị gia mang về, đã nhập vào gia phả, ghi là con của thiếp sinh. Hiện tại đang được Ngô tiểu nương nuôi dưỡng, mấy lần gia yến cũng chưa từng thấy.
Hài tử kia đã biết đi, theo lý thuyết đứa nhỏ lớn như vậy thì vào mấy dịp như thế này phải nên đến dự, cho dù chưa biết đi thì vú nuôi cũng có thể ôm tới.
Hàn thị cân nhắc trong chốc lát, nói: “Không cần quá tập trung vào, lúc làm quần áo cho Ngô tiểu nương thì nhìn xem luôn, nếu nàng ta ôm đứa nhỏ ra thì tiện thể đo kích thước luôn, không cần ôm tới cũng không cần cố ý đi hỏi.”
Một hài tử, Hầu phủ nuôi được.
Hơn nữa, đây là chuyện của nhị phòng, Hàn thị không tiện nhúng tay vào, cứ xem ý Hứa thị đi.
Qua ngày mai phải chuẩn bị gia yến trung thu, Cố Kiến Sơn trở về cũng chưa từng cùng nhau ăn bữa cơm chung nào, Hàn thị phải hỏi ý của bà bà.
Trịnh thị hiện tại không quan tâm mấy chuyện kia nữa, bà ấy đang rất vui vẻ.
Cố Thuấn Hoa trở lại, vẫn nói chuyện cùng bà ấy, lại gọi bọn nha hoàn cùng nhau đánh bài, vừa qua một lúc đã hết một buổi sáng. Chỉ có điều, Nam Hương và Nam Tuyết sẽ cố ý nhường cho bà ấy ăn bài khi chơi, lúc đầu thắng còn thấy vui, về sau cảm thấy không có ý nghĩa.
Trịnh thị gọi mấy phu nhân ngày thường đi lại nhiều tới chơi nửa ngày, vừa lúc đến giờ ăn trưa.
Hôm nay là Tết Trung Nguyên, Trịnh thị không tụ họp nữa. Sau khi cùng Cố Thuận Hoa đánh mấy ván xong, có nha hoàn tiến vào thông bẩm: “Phu nhân, Ngũ công tử tới.”
Cố Thuận Hoa thức thời nói: “Nữ nhi còn có việc, đi về trước đã.”
Trịnh thị nói: “Ừm, các ngươi mời Ngũ công tử vào đi.”
Đã lâu rồi Cố Kiến Sơn không tới đây, sau khi hắn vào phòng, Trịnh thị nhìn sắc mặt hắn trước, thấy chẳng khác gì người thường.
Có lẽ mấy chuyện Xuân Đài nói là đúng sự thật.
Cố Kiến Sơn hành lễ nói: “Mẫu thân, vừa rồi con có gặp đại tỷ.”
Hắn nhìn “mạt chược” trên bàn, không thèm để tâm, thu hồi ánh mắt lại: “Buổi sáng con đi ra ngoài, bàn chuyện làm ăn với Tứ tẩu.”
Trịnh thị: “Tứ tẩu con ra sao?”
Cố Kiến Sơn nói ngắn gọn, đem chuyện nhập cổ phần vào cửa hàng của Lục Cẩm Dao nói cho Trịnh thị nghe.
Trịnh thị kinh ngạc nói: “Có hùn vốn làm ăn với Tứ tẩu con, khó trách ta cho con bạc con cũng không cần.”
Cố Kiến Sơn: “Tứ ca quan tâm con nên mới tìm tới.”
Trịnh thị xem ra, không phải là toàn bộ bởi vì lão Tứ.
Hàn thị vẫn luôn có ý tứ kia, nhưng A Dao không để ý tới nàng ta, cố tình những thứ mình tính toán lại chẳng được như ý muốn.
Trịnh thị cho rằng Cố Kiến Sơn luôn ở Tây Bắc, không hiểu những thứ này, dặn dò thêm hai câu: “Tứ tẩu con dẫn con theo để làm ăn nhưng con cũng không thể khoa tay múa chân được. Bình thường con không thường xuyên ở Thịnh Kinh, chuyện làm ăn đều là nàng ấy tự lo liệu, chia lợi nhuận cũng không cần phải tính quá kỹ. Người một nhà, tình cảm là quan trọng nhất.”
Nói thật, Lục Cẩm Dao có thể mang theo Cố Kiến Sơn cũng đã vượt ngoài dự liệu của Trịnh thị rồi.
Cố Kiến Sơn: “Nhi tử biết rồi ạ.”
Ánh mắt Trịnh thị mềm mại: “Việc này đừng nói với đại ca con, bằng không lại sinh ra mâu thuẫn.”
Ít nói thì ít sinh chuyện, nói cho cùng thì việc này vẫn là xem ý của Lục Cẩm Dao. Trịnh thị không biết vì sao lại mang theo Cố Kiến Sơn. Nếu nói là bởi vì Cố Kiến Châu thì Trịnh thị cũng không tin.
Có lẽ, Lục Cẩm Dao nghĩ rằng Cố Kiến Sơn không ở Thịnh Kinh nên không cần phải quá lo lắng.
Trịnh thị cũng không nói cho nữ nhi chuyện này, không phải là bạc của bà ấy, Lục Cẩm Dao muốn mang theo ai thì mang theo người đó, cho dù không mang theo ai cả thì Trịnh thị cũng không có ý kiến.
Trịnh thị không hỏi cửa hàng có lợi nhuận bao nhiêu, ngược lại Cố Kiến Sơn nói muốn mở chi nhánh, bà ấy đoán việc làm ăn hẳn là không tồi.
Từ chính viện đi ra, Cố Kiến Sơn trực tiếp trở về Yến Hồi Đường.
Vừa vào phòng, việc đầu tiên là thay thuốc.
Để thay thuốc, Cố Kiến Sơn bảo Minh Triều đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại một mình Xuân Đài.
Cố Kiến Sơn hỏi: “Ngươi có nói mấy chuyện ta dặn không?”
Xuân Đài thở dài, lấy kính Tây Dương từ trong ngực ra, tiếp theo là cửu khúc liên hoàn, sau đó là một đống đồ vật lung tung lộn xộn, cuối cùng là vòng tay hoa nhài.
Xuân Đài cúi đầu nói: “Tiểu nhân làm việc không tốt, thỉnh công tử trách phạt.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook