Đường quanh co vòng vèo, hai bên đường đều là cây cối, đi qua một cổng vòm lại tới cổng vòm khác. Đầy tớ, nha hoàn của hoa phòng trong hoa viên đang chăm chỉ tỉa hoa lá, có người từng mua ở chỗ Khương Đường còn ngẩng đầu lên chào hỏi.
Cuối cùng cũng đến Thọ An Đường, sau khi bà tử canh cửa vào thông báo, Khương Đường mới theo nha hoàn bên cạnh Ninh thị đi vào.
Sau khi giải thích ý định, Ninh thị bảo Cố Tương Quân vào phòng sửa soạn rồi sai nha hoàn mang quà lên, vui vẻ thả người đến Yến Kỉ Đường.
Trong mấy người con dâu của phủ Vĩnh Ninh hầu, Lục Cẩm Dao là người có xuất thân cao nhất. Ninh thị vui mừng khi nữ nhi thường xuyên qua lại với nàng ấy.
Lúc gần đi, bà không yên tâm dặn dò hai câu: “Tứ tẩu con đang có mang, con ngoan ngoãn một chút, chớ có chạy loạn.”
Cố Tương Quân mềm mỏng đáp: “Nữ nhi biết rồi ạ.”
Lúc ra ngoài, Cố Tương Quân nhìn thẳng, bước đi vững vàng khẽ khàng. Ra khỏi Thọ An Đường, nàng ấy nhìn chằm chằm Khương Đường đang dẫn đường đằng trước.
Người này với nàng thật khác nhau, tướng mạo của nàng ấy cùng lắm được tính là nữ nhi cưng của một gia đình bình thường. Nhưng tỷ tỷ đang dẫn đường đằng trước kia lại tựa như tiên nữ, Cố Tương Quân cảm thấy có lẽ là kiến thức nàng ấy hạn hẹp, chứ thật ra các cô nương ở Thịnh Kinh đều xinh đẹp nhường này.
Dù không phải ai cũng như vậy, nhưng trong mười người thì chắc chắn có một người như thế.
Không những cảnh sắc ở hầu phủ đẹp mà đến cả người cũng đẹp.
Cố Tương Quân nhanh chóng nhận ra mình đã lầm. Trên đường đi gặp được rất nhiều nha hoàn, tuy dáng vẻ trông đoan chính nhưng cả phủ Vĩnh Ninh hầu, tính cả mấy vị tẩu tử và cháu gái thì xinh đẹp như người dẫn đường này chỉ có một.
Không những xinh đẹp mà nói chuyện cũng dễ nghe.
Đi qua chỗ nào Khương Đường cũng bước chậm lại: “Đây là đại hoa viên của phủ, bên này là hồ Tâm Đình, hiện giờ là lúc hoa sen nở đẹp nhất. Nay trời nóng bức, tiểu nương tử có thể đợi đến chạng vạng rồi lại tới. Khi ấy ánh chiều tà rọi xuống mặt hồ, hệt như dát một lớp vàng cho cả mặt hồ.”
Cố Tương Quân nghe vậy, lấy làm say mê: “Vậy thì nhất định rất đẹp, đến khi ấy ngươi dẫn ta đi ngắm hoa sen nhé?”
Khương Đường quay đầu lại đáp: “Yến Kỉ Đường không có việc thì nô tỳ mới có thể đưa tiểu nương tử đến được.”
Cố Tương Quân ảo não, nha hoàn ngày thường bận chẳng hết việc, nào có thời gian rảnh đưa nàng đi ngắm hoa sen chứ. Nàng thế này không phải đã gây thêm phiền phức cho người ta ư: “Vậy ngươi cứ lo của ngươi đi, tự ta có thể ngắm.”
Khương Đường tiếp tục dẫn người đi về phía trước: “Đây là hoa hải đường, kia là hoa phù dung, đằng trước có hai cây hoa hợp hoan, bây giờ cũng đang nở. Còn có hoa tường vi và hoa hồng, mùa này là mùa hoa hồng và hoa tường vi nở đẹp nhất.”
Đi qua hòn non bộ là một dải tường hoa mà hoa tường vi tạo thành, màu sắc rực rỡ khiến mắt người ta sáng lên. Màu sắc của hoa hồng cũng không phải trồng bừa, mỗi khoảng là một màu, được chăm bón tốt vô cùng.
Đương nhiên là tốt, đầy tớ bình thường của hoa phòng mỗi tháng còn có một lượng bạc, giống với nha hoàn nhị đẳng.
Nha hoàn, đầy tớ chỉ lo chuyện hoa viên thôi mà Cố Tương Quân đã trông thấy sáu người.
Chỉ là hoa cỏ mà hầu hạ tỉ mỉ nhường ấy.
Ký ức về lần trước đến đã quá xa, bây giờ mới từ từ sống lại. Đại nghiệp của phủ Vĩnh Ninh hầu to lớn, có hồ, có hoa viên, mỗi cọng cây ngọn cỏ đều tinh xảo mỹ miều, nhưng đây là nhà của người khác, Cố Tương Quân không thể ở đây mãi được.
Cuối cùng cũng đến Yến Kỉ Đường, sắc mặt của Cố Tương Quân càng thêm thẹn thùng, lễ phép hành lễ xong, Lục Cẩm Dao vẫy nàng ấy ngồi xuống bên cạnh: “Mau qua đây, dọc đường đến đây cũng nóng, uống hớp trà, nếm thử điểm tâm trước đã.”
Cố Tương Quân bảo nha hoàn: “Bái kiến tứ tẩu, đây là ít đặc sản của Nhữ Lâm, người mang thai cũng có thể ăn.”
Tới đây làm khách không thể đi tay không.
Lục Cẩm Dao thích sự hiểu lễ nghĩa của Cố Tương Quân: “Ta có một mình nên cũng buồn, muội thường xuyên qua chơi.”
Lục Cẩm Dao đưa cho Cố Tương Quân một miếng bánh ngàn lớp kem đào: “Thử xem có thích không.”
Trên bàn bày rất nhiều thứ, có trái cây ngâm nước giếng lạnh, còn có điểm tâm và trà hoa quả.
Bây giờ thứ quả gì cũng có, trà hôm nay không phải là trà hoa quả vị chua ngọt mà là trà ô long đào trắng.
Khi xưa, Lục Cẩm Dao chưa từng nghĩ đào và trà ô long có thể phối cùng với nhau, hơn nữa còn làm luôn thành túi trà nên pha trà cực kỳ tiện, nàng định đưa trà túi đến Cẩm Đường Cư để bán.
Việc buôn bán bây giờ của Cẩm Đường Cư đang ổn định, chủ yếu người mua thạch băng là nhiều.
Tới đây mua thạch băng mà trông thấy điểm tâm khác thì sẽ mua một ít. Doanh số bán ra mỗi ngày có hơn một trăm lượng bạc, lợi nhuận ròng là hơn năm mươi lượng.
Lục Cẩm Dao chiếm sáu phần cửa tiệm, nên nàng lấy ba mươi lượng cũng không ít.
Bây giờ Cẩm Đường Cư là cửa hàng mà nàng kiếm được nhiều tiền nhất, mua thêm công thức trà ô long đào trắng ở chỗ Khương Đường thì chuyện buôn bán có lẽ sẽ tốt hơn một bậc.
Lục Cẩm Dao tính đến tháng sau lại mở thêm cửa hàng, cũng là chi nhánh.
Cửa hàng sẽ làm lớn hơn một chút, cửa hàng hiện giờ có tiền thuê mỗi tháng là ba mươi lượng, nhưng mặt tiền bé chỉ đủ để bán điểm tâm.
Khương Đường nói có thể làm thành nhã gian như tửu lâu, hẹn hò ăn uống nói chuyện, không dùng được thì còn có thể đến quán đánh bài chơi mạt chược.
Lục Cẩm Dao ngẫm sâu xa thấy đây là một ý hay.
Mạt chược và bài trúc chơi vui biết bao, chơi cả buổi cũng không dừng lại được, nếu khách khứa đến đây chơi bài thì ở ít nhất là nửa ngày.
Mấy người này trọng thể diện, đương nhiên ngại ngồi không, nhưng khi cắm nỉa lên dĩa thì vừa ngon miệng vừa có mặt mũi.
Đương nhiên không phải ai cũng có thể ăn trong cửa hàng. Dựa theo lời Khương Đường, đầu tiên là nạp tiền vào sổ, nạp được bao nhiêu tiền mới có thể chơi bài trúc và mạt chược miễn phí.
Tháng này phải cân nhắc cẩn thận trước, tính cả trà túi, bài trúc, mạt chược, đồ phải mua từ chỗ Khương Đường vẫn còn nhiều lắm.
Loại chuyện lớn như mở chi nhánh này còn phải thương lượng với Cố Kiến Sơn, nếu Cố Kiến Sơn không có ở nhà thì nàng có thể tự mình làm chủ, còn nếu người ở nhà thì chuyện này bắt buộc phải bàn bạc.
Vì để kiếm được nhiều bạc hơn, Lục Cẩm Dao cũng rất hào phóng với kẻ dưới.
Tháng bảy mới qua được mười mấy ngày, có bốn nha hoàn của Yến Kỉ Đường nhận được “tiền thưởng”.
Đợt này Khương Đường luôn ở phòng bếp lớn nên không được tiền thưởng, nhưng thu nhập tăng thêm hai lượng bạc.
Buổi tối rỗi việc nên Khương Đường về sớm. Trong phòng hạ nhân không có ai, nàng đóng chặt cửa lại, mở khóa tủ lấy hộp tiền ra.
Trên đỉnh hộp tiền cũng có một cái khóa, bên trong là toàn bộ gia sản của Khương Đường.
Lớn như ngân phiếu và hạt đậu vàng, nhỏ như tiền đồng, gì cũng có.
Bạc vụn cộng thêm ngân phiếu có một trăm mười bốn lượng, vàng thì có tổng cộng một lượng sáu tiền, đậu vàng, hạt dưa vàng, đậu phộng vàng là Trịnh thị cho, còn có thỏ vàng Lục Cẩm Dao cho.
Đồ trang sức cũng nhiều, trâm hoa hải đường, đôi vòng tay hoa sen, trâm vàng chạm khắc, khuyên tai trân châu, còn có một bộ trang sức cài đầu bằng trân châu, với hơn mười viên châu ngọc.
Những thứ này đem đi cầm, có lẽ đổi được hơn hai trăm lượng.
Đã cho Cố Kiến Sơn dùng một ít dược liệu nhưng vẫn còn dư kha khá.
Có thể đổi được mấy chục lượng bạc, có điều Khương Đường không hiểu lắm về phương diện này nên có lẽ có thể đổi được nhiều hơn.
Cộng tất cả lại có thể gom đủ năm trăm lượng bạc. Lúc Khương Đường ra ngoài có nghe ngóng qua, mua một tiểu viện ba gian phòng ở chỗ tương đương với vòng năm vòng sáu trước kia phải mất gần một nghìn lượng bạc.
Có một nửa rồi.
Nguyên thân là do Khương gia bán cho phủ Vĩnh Ninh hầu, đã bán hai mươi lượng bạc.
Hai mươi lượng bạc này đủ cho hai nhi tử của Khương gia cưới thê. Khương gia không hề ở Thịnh Kinh, Khương Đường nghe ngóng là ở huyện Thanh Dương.
Vậy sau khi chuộc thân có thể cách xa nơi này một chút, đi đến chốn xung quanh.
Khương Đường cất hộp tiền, đặt vào trong góc tủ quần áo rồi khóa tủ lại.
Nàng đi múc nước đun nóng trước, giờ này vẫn chưa có ai về, lấy nước sớm hơn một chút đỡ phải xếp hàng.
Lấy được hai thùng nước, Khương Đường nằm trên giường đợi mấy người Lục Anh quay về.
Khương Đường có trải một lớp chăn nên giường này mềm mại hơn trước, nhưng hôm nay lại cấn người, Khương Đường sợ có côn trùng bò vào bèn vội vàng lật chăn lên, trông thấy một chuỗi hoa nhài đang nở rộ.
Hình dáng như thật, màu trắng như tuyết nằm trên chiếc chăn màu vàng ngả đỏ, nếu vừa nãy không cảm thấy chỗ này cộm thì Khương Đường còn tưởng đây là hoa nhài thật.
Nàng biết hoa nhài này, rất quen thuộc.
Vào cái đêm tiết Khất Xảo, nàng mua bốn chuỗi hoa nhài ở sạp hàng rong, không đắt, một chuỗi chỉ một văn tiền.
Đến tối, nụ hoa nở rộ, trong phòng toàn là hương thơm của hoa nhài.
Về sau từ từ héo đi nhưng mùi thơm vẫn lưu lại, Khương Đường treo chuỗi vòng vào trong tủ quần áo để xiêm y nhuốm mùi hương.
Ngày ấy chỉ có Cố Kiến Sơn ở bên nàng, ngoại trừ ba người Lục Anh thì chỉ có mỗi Cố Kiến Sơn trông thấy nàng đeo hoa nhài.
Chuyện nho và trù nương thì Khương Đường không chắc có phải do Cố Kiến Sơn làm hay không, nhưng chiếc vòng tay này thì nhất định là hắn.
Những thứ này tựa như Cố Kiến Sơn đang đứng trước mặt nàng nói cho nàng biết rằng, hắn rất nghiêm túc.
Khương Đường không phủ nhận rằng khi nghĩ thứ này là Cố Kiến Sơn tặng thì trong lòng nàng có chút ngọt ngào. Thứ này có lẽ là cố ý tìm người làm giống với cái chuỗi mà nàng đeo hôm ấy.
Nàng chưa từng mua trang sức bao giờ, nhưng từ miệng của đám Bạch Vi thì biết được rằng trang sức trân châu đắt hơn vàng, mà đá quý còn đắt hơn trân châu, đắt nhất thuộc về trang sức bằng ngọc.
Nàng đếm có hơn mười mấy bông hoa nhài, bông nào bông nấy sáng bóng, không thấy có tí tạp chất nào, chỗ cuống hoa có lỗ nhỏ rồi dùng sợi dây đỏ xâu lại với nhau.
Có lẽ còn đáng giá hơn so với những thứ đồ này của nàng cộng lại.
Nếu hỏi có thích không, Khương Đường đương nhiên thích, chẳng có ai không thích những thứ này cả.
Nhưng nó không chỉ quý giá mà còn là tấm lòng của Cố Kiến Sơn, biết đây là tấm lòng thì càng phải đối xử cẩn thận chứ không thể làm hỏng được.
Nàng không thể nhận thứ này được.
Có muốn cũng không thể nhận.
Khương Đường không thử, dùng khăn tay bọc chiếc vòng tay lại rồi cất vào tủ.
Nàng đợi đến khi có cơ hội sẽ trả lại.
Bây giờ nàng không đến chính viện nữa, cũng không đến phòng bếp lớn, không biết lúc nào có thể gặp được Xuân Đài.
Hôm nay Bội Lan quay về phát hiện Khương Đường không vui, không thích nói chuyện mà chỉ nằm trên giường ngẩn ngơ. Chắc do ban sáng ở Yến Kỉ Đường làm việc phải cẩn thận chú ý, rất ít khi được nói chuyện, lúc ở trong phòng là lúc bọn họ thoải mái nhất.
Muốn nói gì thì nói, muốn làm gì thì làm.
Nàng không biết Khương Đường có chuyện gì phiền lòng, nếu nàng có thể được như Khương Đường, có tài đầy mình thì nằm mơ cũng có thể cười chết mất.
Cười chết mất, chẳng còn phiền não gì nữa.
Bội Lan: “Sao thế, có tâm sự gì thì cứ nói với bọn ta.”
Lục Anh vừa gặp người xong nên mặt đỏ ửng: “Ta có chuyện muốn nói! Bên kia đã chuẩn bị hỏi cưới rồi, sính lễ mười lượng bạc. Sau khi thành thân thì tạm ở hầu phủ rồi sau đó chuyển ra ngoài.”
Hạ nhân của hầu phủ không hoàn toàn sống ở trong phủ, thành thân rồi thì đa phần sẽ phái đến điền trang.
Sự chú ý của Bội Lan lập tức chuyển sang Lục Anh: “Nhanh thế cơ à, ngươi bảo bao giờ thành thân thế?”
Lục Anh cười ngại ngùng: “Tháng chín, hứa hôn trước, rồi dự định đầu xuân năm sau thành thân.”
Tính nàng ấy hoạt bát, xưa nay toàn tùy tiện cẩu thả, lần đầu tiên ngại ngùng như thế, nói chuyện cũng khẽ khàng nhỏ nhẹ, không giấu nổi sự dịu dàng giữa hàng lông mày.
Theo lời của Bội Lan, đi cạnh bên Lục Anh, làn gió quanh nàng ấy cũng ngọt ngào.
Bội Lan: “Vậy tốt quá!”
Khương Đường thầm nghĩ, đúng thế, vậy tốt quá.
Có thể gặp được người mình thích, người phù hợp, thuận theo tự nhiên, nước chảy thành sông.
Còn người nàng gặp được, nào là kẻ nàng không thích, nào là người không phù hợp.
Khương Đường chưa từng cảm thấy bản thân không xứng với Cố Kiến Sơn. Cố Kiến Sơn có gia thế, nàng có tay nghề, nàng có thể giải quyết mọi chuyện cấp bách, có gì không xứng.
Chỉ có điều, người ở nơi đây cảm thấy nàng không xứng.
Lầu son xứng với lầu son, cửa trúc hợp với cửa trúc.
Đến cửa trúc nàng cũng chẳng với tới được, tự do của bản thân còn không có.
Muốn gả cho Cố Kiến Sơn thì phải vượt qua hết ngọn núi này đến ngọn núi khác.
Không vượt qua được thì có lẽ sẽ ngã chết.
Cho dù bây giờ Cố Kiến Sơn nghiêm túc, đến khi hắn trèo đèo lội suối đủ rồi, đến khi vì thân phận của nàng mà bị người khác coi khinh, đến khi vì nàng mà giằng co gay gắt với Vĩnh Ninh hầu và Trịnh thị tới nỗi kiệt quệ cả thể xác lẫn tinh thần.
Thích và nghiêm túc có thể duy trì bao lâu.
Khương Đường đến nơi này không có ý định chống đối với tư tưởng phong kiến, chống đối với giai cấp thống trị.
Nàng chỉ muốn sống yên ổn.
Đối với nàng, chỉ cần không bị đuổi ra ngoài, chết cóng ở điền trang, vậy là đủ.
Cố Kiến Sơn là vật cản trên con đường muốn sống yên ổn của nàng, Khương Đường cũng nghĩ ra được, nếu chiếc vòng tay hoa nhài kia bị Trịnh thị phát hiện thì con trai ruột của bà sẽ không có chuyện gì cả.
Còn nàng, ắt sẽ gán cái danh dụ dỗ công tử rồi bị đuổi đến một điền trang nào đó.
Giống như Cố Kiến Thủy đưa Nguyệt Nương về, lúc sống chẳng được rầm rộ đến khi chết thì âm thầm lặng lẽ.
Lục Anh quay sang nhìn Khương Đường bảo: “Đường Đường, ngươi có thể dạy ta nấu hai món không, hắn luôn tặng đồ cho ta nên ta cũng muốn tặng hắn chút ít, không cần thứ gì quá đắt, tự tay làm mới thể hiện được tấm lòng.”
Khương Đường không suy nghĩ mấy chuyện kia nữa, trêu ghẹo: “Ngươi thêu uyên ương tặng cho hắn rồi à?”
Lục Anh lập tức đỏ mặt, giả vờ định cù Khương Đường: “Ngươi thật là xấu xa!”
Khương Đường bật cười ha ha: “Được rồi được rồi! Ngươi có muốn ta dạy ngươi không đấy. Trong chốc lát thì ngươi sẽ không học được mấy món khác đâu, ta dạy các ngươi nấu vài món đơn giản trong gia đình.”
Bội Lan cũng xúm vào: “Món gì thế? Có ngon không?”
Khương Đường đáp: “Trứng bác cà chua với khoai tây thái sợi chua cay, mai dạy các ngươi.”
Cuối cùng cũng đến Thọ An Đường, sau khi bà tử canh cửa vào thông báo, Khương Đường mới theo nha hoàn bên cạnh Ninh thị đi vào.
Sau khi giải thích ý định, Ninh thị bảo Cố Tương Quân vào phòng sửa soạn rồi sai nha hoàn mang quà lên, vui vẻ thả người đến Yến Kỉ Đường.
Trong mấy người con dâu của phủ Vĩnh Ninh hầu, Lục Cẩm Dao là người có xuất thân cao nhất. Ninh thị vui mừng khi nữ nhi thường xuyên qua lại với nàng ấy.
Lúc gần đi, bà không yên tâm dặn dò hai câu: “Tứ tẩu con đang có mang, con ngoan ngoãn một chút, chớ có chạy loạn.”
Cố Tương Quân mềm mỏng đáp: “Nữ nhi biết rồi ạ.”
Lúc ra ngoài, Cố Tương Quân nhìn thẳng, bước đi vững vàng khẽ khàng. Ra khỏi Thọ An Đường, nàng ấy nhìn chằm chằm Khương Đường đang dẫn đường đằng trước.
Người này với nàng thật khác nhau, tướng mạo của nàng ấy cùng lắm được tính là nữ nhi cưng của một gia đình bình thường. Nhưng tỷ tỷ đang dẫn đường đằng trước kia lại tựa như tiên nữ, Cố Tương Quân cảm thấy có lẽ là kiến thức nàng ấy hạn hẹp, chứ thật ra các cô nương ở Thịnh Kinh đều xinh đẹp nhường này.
Dù không phải ai cũng như vậy, nhưng trong mười người thì chắc chắn có một người như thế.
Không những cảnh sắc ở hầu phủ đẹp mà đến cả người cũng đẹp.
Cố Tương Quân nhanh chóng nhận ra mình đã lầm. Trên đường đi gặp được rất nhiều nha hoàn, tuy dáng vẻ trông đoan chính nhưng cả phủ Vĩnh Ninh hầu, tính cả mấy vị tẩu tử và cháu gái thì xinh đẹp như người dẫn đường này chỉ có một.
Không những xinh đẹp mà nói chuyện cũng dễ nghe.
Đi qua chỗ nào Khương Đường cũng bước chậm lại: “Đây là đại hoa viên của phủ, bên này là hồ Tâm Đình, hiện giờ là lúc hoa sen nở đẹp nhất. Nay trời nóng bức, tiểu nương tử có thể đợi đến chạng vạng rồi lại tới. Khi ấy ánh chiều tà rọi xuống mặt hồ, hệt như dát một lớp vàng cho cả mặt hồ.”
Cố Tương Quân nghe vậy, lấy làm say mê: “Vậy thì nhất định rất đẹp, đến khi ấy ngươi dẫn ta đi ngắm hoa sen nhé?”
Khương Đường quay đầu lại đáp: “Yến Kỉ Đường không có việc thì nô tỳ mới có thể đưa tiểu nương tử đến được.”
Cố Tương Quân ảo não, nha hoàn ngày thường bận chẳng hết việc, nào có thời gian rảnh đưa nàng đi ngắm hoa sen chứ. Nàng thế này không phải đã gây thêm phiền phức cho người ta ư: “Vậy ngươi cứ lo của ngươi đi, tự ta có thể ngắm.”
Khương Đường tiếp tục dẫn người đi về phía trước: “Đây là hoa hải đường, kia là hoa phù dung, đằng trước có hai cây hoa hợp hoan, bây giờ cũng đang nở. Còn có hoa tường vi và hoa hồng, mùa này là mùa hoa hồng và hoa tường vi nở đẹp nhất.”
Đi qua hòn non bộ là một dải tường hoa mà hoa tường vi tạo thành, màu sắc rực rỡ khiến mắt người ta sáng lên. Màu sắc của hoa hồng cũng không phải trồng bừa, mỗi khoảng là một màu, được chăm bón tốt vô cùng.
Đương nhiên là tốt, đầy tớ bình thường của hoa phòng mỗi tháng còn có một lượng bạc, giống với nha hoàn nhị đẳng.
Nha hoàn, đầy tớ chỉ lo chuyện hoa viên thôi mà Cố Tương Quân đã trông thấy sáu người.
Chỉ là hoa cỏ mà hầu hạ tỉ mỉ nhường ấy.
Ký ức về lần trước đến đã quá xa, bây giờ mới từ từ sống lại. Đại nghiệp của phủ Vĩnh Ninh hầu to lớn, có hồ, có hoa viên, mỗi cọng cây ngọn cỏ đều tinh xảo mỹ miều, nhưng đây là nhà của người khác, Cố Tương Quân không thể ở đây mãi được.
Cuối cùng cũng đến Yến Kỉ Đường, sắc mặt của Cố Tương Quân càng thêm thẹn thùng, lễ phép hành lễ xong, Lục Cẩm Dao vẫy nàng ấy ngồi xuống bên cạnh: “Mau qua đây, dọc đường đến đây cũng nóng, uống hớp trà, nếm thử điểm tâm trước đã.”
Cố Tương Quân bảo nha hoàn: “Bái kiến tứ tẩu, đây là ít đặc sản của Nhữ Lâm, người mang thai cũng có thể ăn.”
Tới đây làm khách không thể đi tay không.
Lục Cẩm Dao thích sự hiểu lễ nghĩa của Cố Tương Quân: “Ta có một mình nên cũng buồn, muội thường xuyên qua chơi.”
Lục Cẩm Dao đưa cho Cố Tương Quân một miếng bánh ngàn lớp kem đào: “Thử xem có thích không.”
Trên bàn bày rất nhiều thứ, có trái cây ngâm nước giếng lạnh, còn có điểm tâm và trà hoa quả.
Bây giờ thứ quả gì cũng có, trà hôm nay không phải là trà hoa quả vị chua ngọt mà là trà ô long đào trắng.
Khi xưa, Lục Cẩm Dao chưa từng nghĩ đào và trà ô long có thể phối cùng với nhau, hơn nữa còn làm luôn thành túi trà nên pha trà cực kỳ tiện, nàng định đưa trà túi đến Cẩm Đường Cư để bán.
Việc buôn bán bây giờ của Cẩm Đường Cư đang ổn định, chủ yếu người mua thạch băng là nhiều.
Tới đây mua thạch băng mà trông thấy điểm tâm khác thì sẽ mua một ít. Doanh số bán ra mỗi ngày có hơn một trăm lượng bạc, lợi nhuận ròng là hơn năm mươi lượng.
Lục Cẩm Dao chiếm sáu phần cửa tiệm, nên nàng lấy ba mươi lượng cũng không ít.
Bây giờ Cẩm Đường Cư là cửa hàng mà nàng kiếm được nhiều tiền nhất, mua thêm công thức trà ô long đào trắng ở chỗ Khương Đường thì chuyện buôn bán có lẽ sẽ tốt hơn một bậc.
Lục Cẩm Dao tính đến tháng sau lại mở thêm cửa hàng, cũng là chi nhánh.
Cửa hàng sẽ làm lớn hơn một chút, cửa hàng hiện giờ có tiền thuê mỗi tháng là ba mươi lượng, nhưng mặt tiền bé chỉ đủ để bán điểm tâm.
Khương Đường nói có thể làm thành nhã gian như tửu lâu, hẹn hò ăn uống nói chuyện, không dùng được thì còn có thể đến quán đánh bài chơi mạt chược.
Lục Cẩm Dao ngẫm sâu xa thấy đây là một ý hay.
Mạt chược và bài trúc chơi vui biết bao, chơi cả buổi cũng không dừng lại được, nếu khách khứa đến đây chơi bài thì ở ít nhất là nửa ngày.
Mấy người này trọng thể diện, đương nhiên ngại ngồi không, nhưng khi cắm nỉa lên dĩa thì vừa ngon miệng vừa có mặt mũi.
Đương nhiên không phải ai cũng có thể ăn trong cửa hàng. Dựa theo lời Khương Đường, đầu tiên là nạp tiền vào sổ, nạp được bao nhiêu tiền mới có thể chơi bài trúc và mạt chược miễn phí.
Tháng này phải cân nhắc cẩn thận trước, tính cả trà túi, bài trúc, mạt chược, đồ phải mua từ chỗ Khương Đường vẫn còn nhiều lắm.
Loại chuyện lớn như mở chi nhánh này còn phải thương lượng với Cố Kiến Sơn, nếu Cố Kiến Sơn không có ở nhà thì nàng có thể tự mình làm chủ, còn nếu người ở nhà thì chuyện này bắt buộc phải bàn bạc.
Vì để kiếm được nhiều bạc hơn, Lục Cẩm Dao cũng rất hào phóng với kẻ dưới.
Tháng bảy mới qua được mười mấy ngày, có bốn nha hoàn của Yến Kỉ Đường nhận được “tiền thưởng”.
Đợt này Khương Đường luôn ở phòng bếp lớn nên không được tiền thưởng, nhưng thu nhập tăng thêm hai lượng bạc.
Buổi tối rỗi việc nên Khương Đường về sớm. Trong phòng hạ nhân không có ai, nàng đóng chặt cửa lại, mở khóa tủ lấy hộp tiền ra.
Trên đỉnh hộp tiền cũng có một cái khóa, bên trong là toàn bộ gia sản của Khương Đường.
Lớn như ngân phiếu và hạt đậu vàng, nhỏ như tiền đồng, gì cũng có.
Bạc vụn cộng thêm ngân phiếu có một trăm mười bốn lượng, vàng thì có tổng cộng một lượng sáu tiền, đậu vàng, hạt dưa vàng, đậu phộng vàng là Trịnh thị cho, còn có thỏ vàng Lục Cẩm Dao cho.
Đồ trang sức cũng nhiều, trâm hoa hải đường, đôi vòng tay hoa sen, trâm vàng chạm khắc, khuyên tai trân châu, còn có một bộ trang sức cài đầu bằng trân châu, với hơn mười viên châu ngọc.
Những thứ này đem đi cầm, có lẽ đổi được hơn hai trăm lượng.
Đã cho Cố Kiến Sơn dùng một ít dược liệu nhưng vẫn còn dư kha khá.
Có thể đổi được mấy chục lượng bạc, có điều Khương Đường không hiểu lắm về phương diện này nên có lẽ có thể đổi được nhiều hơn.
Cộng tất cả lại có thể gom đủ năm trăm lượng bạc. Lúc Khương Đường ra ngoài có nghe ngóng qua, mua một tiểu viện ba gian phòng ở chỗ tương đương với vòng năm vòng sáu trước kia phải mất gần một nghìn lượng bạc.
Có một nửa rồi.
Nguyên thân là do Khương gia bán cho phủ Vĩnh Ninh hầu, đã bán hai mươi lượng bạc.
Hai mươi lượng bạc này đủ cho hai nhi tử của Khương gia cưới thê. Khương gia không hề ở Thịnh Kinh, Khương Đường nghe ngóng là ở huyện Thanh Dương.
Vậy sau khi chuộc thân có thể cách xa nơi này một chút, đi đến chốn xung quanh.
Khương Đường cất hộp tiền, đặt vào trong góc tủ quần áo rồi khóa tủ lại.
Nàng đi múc nước đun nóng trước, giờ này vẫn chưa có ai về, lấy nước sớm hơn một chút đỡ phải xếp hàng.
Lấy được hai thùng nước, Khương Đường nằm trên giường đợi mấy người Lục Anh quay về.
Khương Đường có trải một lớp chăn nên giường này mềm mại hơn trước, nhưng hôm nay lại cấn người, Khương Đường sợ có côn trùng bò vào bèn vội vàng lật chăn lên, trông thấy một chuỗi hoa nhài đang nở rộ.
Hình dáng như thật, màu trắng như tuyết nằm trên chiếc chăn màu vàng ngả đỏ, nếu vừa nãy không cảm thấy chỗ này cộm thì Khương Đường còn tưởng đây là hoa nhài thật.
Nàng biết hoa nhài này, rất quen thuộc.
Vào cái đêm tiết Khất Xảo, nàng mua bốn chuỗi hoa nhài ở sạp hàng rong, không đắt, một chuỗi chỉ một văn tiền.
Đến tối, nụ hoa nở rộ, trong phòng toàn là hương thơm của hoa nhài.
Về sau từ từ héo đi nhưng mùi thơm vẫn lưu lại, Khương Đường treo chuỗi vòng vào trong tủ quần áo để xiêm y nhuốm mùi hương.
Ngày ấy chỉ có Cố Kiến Sơn ở bên nàng, ngoại trừ ba người Lục Anh thì chỉ có mỗi Cố Kiến Sơn trông thấy nàng đeo hoa nhài.
Chuyện nho và trù nương thì Khương Đường không chắc có phải do Cố Kiến Sơn làm hay không, nhưng chiếc vòng tay này thì nhất định là hắn.
Những thứ này tựa như Cố Kiến Sơn đang đứng trước mặt nàng nói cho nàng biết rằng, hắn rất nghiêm túc.
Khương Đường không phủ nhận rằng khi nghĩ thứ này là Cố Kiến Sơn tặng thì trong lòng nàng có chút ngọt ngào. Thứ này có lẽ là cố ý tìm người làm giống với cái chuỗi mà nàng đeo hôm ấy.
Nàng chưa từng mua trang sức bao giờ, nhưng từ miệng của đám Bạch Vi thì biết được rằng trang sức trân châu đắt hơn vàng, mà đá quý còn đắt hơn trân châu, đắt nhất thuộc về trang sức bằng ngọc.
Nàng đếm có hơn mười mấy bông hoa nhài, bông nào bông nấy sáng bóng, không thấy có tí tạp chất nào, chỗ cuống hoa có lỗ nhỏ rồi dùng sợi dây đỏ xâu lại với nhau.
Có lẽ còn đáng giá hơn so với những thứ đồ này của nàng cộng lại.
Nếu hỏi có thích không, Khương Đường đương nhiên thích, chẳng có ai không thích những thứ này cả.
Nhưng nó không chỉ quý giá mà còn là tấm lòng của Cố Kiến Sơn, biết đây là tấm lòng thì càng phải đối xử cẩn thận chứ không thể làm hỏng được.
Nàng không thể nhận thứ này được.
Có muốn cũng không thể nhận.
Khương Đường không thử, dùng khăn tay bọc chiếc vòng tay lại rồi cất vào tủ.
Nàng đợi đến khi có cơ hội sẽ trả lại.
Bây giờ nàng không đến chính viện nữa, cũng không đến phòng bếp lớn, không biết lúc nào có thể gặp được Xuân Đài.
Hôm nay Bội Lan quay về phát hiện Khương Đường không vui, không thích nói chuyện mà chỉ nằm trên giường ngẩn ngơ. Chắc do ban sáng ở Yến Kỉ Đường làm việc phải cẩn thận chú ý, rất ít khi được nói chuyện, lúc ở trong phòng là lúc bọn họ thoải mái nhất.
Muốn nói gì thì nói, muốn làm gì thì làm.
Nàng không biết Khương Đường có chuyện gì phiền lòng, nếu nàng có thể được như Khương Đường, có tài đầy mình thì nằm mơ cũng có thể cười chết mất.
Cười chết mất, chẳng còn phiền não gì nữa.
Bội Lan: “Sao thế, có tâm sự gì thì cứ nói với bọn ta.”
Lục Anh vừa gặp người xong nên mặt đỏ ửng: “Ta có chuyện muốn nói! Bên kia đã chuẩn bị hỏi cưới rồi, sính lễ mười lượng bạc. Sau khi thành thân thì tạm ở hầu phủ rồi sau đó chuyển ra ngoài.”
Hạ nhân của hầu phủ không hoàn toàn sống ở trong phủ, thành thân rồi thì đa phần sẽ phái đến điền trang.
Sự chú ý của Bội Lan lập tức chuyển sang Lục Anh: “Nhanh thế cơ à, ngươi bảo bao giờ thành thân thế?”
Lục Anh cười ngại ngùng: “Tháng chín, hứa hôn trước, rồi dự định đầu xuân năm sau thành thân.”
Tính nàng ấy hoạt bát, xưa nay toàn tùy tiện cẩu thả, lần đầu tiên ngại ngùng như thế, nói chuyện cũng khẽ khàng nhỏ nhẹ, không giấu nổi sự dịu dàng giữa hàng lông mày.
Theo lời của Bội Lan, đi cạnh bên Lục Anh, làn gió quanh nàng ấy cũng ngọt ngào.
Bội Lan: “Vậy tốt quá!”
Khương Đường thầm nghĩ, đúng thế, vậy tốt quá.
Có thể gặp được người mình thích, người phù hợp, thuận theo tự nhiên, nước chảy thành sông.
Còn người nàng gặp được, nào là kẻ nàng không thích, nào là người không phù hợp.
Khương Đường chưa từng cảm thấy bản thân không xứng với Cố Kiến Sơn. Cố Kiến Sơn có gia thế, nàng có tay nghề, nàng có thể giải quyết mọi chuyện cấp bách, có gì không xứng.
Chỉ có điều, người ở nơi đây cảm thấy nàng không xứng.
Lầu son xứng với lầu son, cửa trúc hợp với cửa trúc.
Đến cửa trúc nàng cũng chẳng với tới được, tự do của bản thân còn không có.
Muốn gả cho Cố Kiến Sơn thì phải vượt qua hết ngọn núi này đến ngọn núi khác.
Không vượt qua được thì có lẽ sẽ ngã chết.
Cho dù bây giờ Cố Kiến Sơn nghiêm túc, đến khi hắn trèo đèo lội suối đủ rồi, đến khi vì thân phận của nàng mà bị người khác coi khinh, đến khi vì nàng mà giằng co gay gắt với Vĩnh Ninh hầu và Trịnh thị tới nỗi kiệt quệ cả thể xác lẫn tinh thần.
Thích và nghiêm túc có thể duy trì bao lâu.
Khương Đường đến nơi này không có ý định chống đối với tư tưởng phong kiến, chống đối với giai cấp thống trị.
Nàng chỉ muốn sống yên ổn.
Đối với nàng, chỉ cần không bị đuổi ra ngoài, chết cóng ở điền trang, vậy là đủ.
Cố Kiến Sơn là vật cản trên con đường muốn sống yên ổn của nàng, Khương Đường cũng nghĩ ra được, nếu chiếc vòng tay hoa nhài kia bị Trịnh thị phát hiện thì con trai ruột của bà sẽ không có chuyện gì cả.
Còn nàng, ắt sẽ gán cái danh dụ dỗ công tử rồi bị đuổi đến một điền trang nào đó.
Giống như Cố Kiến Thủy đưa Nguyệt Nương về, lúc sống chẳng được rầm rộ đến khi chết thì âm thầm lặng lẽ.
Lục Anh quay sang nhìn Khương Đường bảo: “Đường Đường, ngươi có thể dạy ta nấu hai món không, hắn luôn tặng đồ cho ta nên ta cũng muốn tặng hắn chút ít, không cần thứ gì quá đắt, tự tay làm mới thể hiện được tấm lòng.”
Khương Đường không suy nghĩ mấy chuyện kia nữa, trêu ghẹo: “Ngươi thêu uyên ương tặng cho hắn rồi à?”
Lục Anh lập tức đỏ mặt, giả vờ định cù Khương Đường: “Ngươi thật là xấu xa!”
Khương Đường bật cười ha ha: “Được rồi được rồi! Ngươi có muốn ta dạy ngươi không đấy. Trong chốc lát thì ngươi sẽ không học được mấy món khác đâu, ta dạy các ngươi nấu vài món đơn giản trong gia đình.”
Bội Lan cũng xúm vào: “Món gì thế? Có ngon không?”
Khương Đường đáp: “Trứng bác cà chua với khoai tây thái sợi chua cay, mai dạy các ngươi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook