Lát sau Cố Kiến Sơn đến, các viện lập tức biết tin.
Hàn thị hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, không nhịn được cằn nhằn với Cố Kiến Phong: “Ta chưa thấy mẫu thân lo lắng cho chàng đến như vậy bao giờ.”
Cố Kiến Phong nói: “Sao mà so được, đao kiếm trên chiến trường không có mắt, còn ta ở Hồng Lư Tự có thể xảy ra chuyện gì được chứ.”
“Chàng cũng biết mình ở Hồng Lư Tự ấy hả, mấy đệ đệ của chàng người sau có tiền đồ hơn người trước, tam phòng thăng quan, tứ phòng được điều đến Công Bộ, lần này đệ đệ ngoan của chàng trở về không biết lại lập công lao gì nữa đây, ai mà như người làm đại ca là chàng chứ.” Hàn thị quở trách một trận: “Bây giờ ngũ đệ trở về, mẫu thân đâu còn nhớ người con dâu chăm sóc cả ngày lẫn đêm cho bà này chứ, e là một lòng một dạ đều đặt hết lên người ngũ đệ.”
Cố Kiến Phong cười ha ha nói: “Ngũ đệ rời nhà từ khi còn nhỏ, mẫu thân có bất công một chút cũng là chuyện thường tình mà thôi.”
Hàn thị cảm thấy mình như đàn gảy tai trâu, căn bản không hiểu nổi.
“Chàng đúng là cái đồ hồ đồ ngu ngốc!”
Hai phòng khác cũng thở phào nhẹ nhõm, nếu Trịnh thị xảy ra chuyện thì chẳng có chỗ nào tốt cho các nàng, tam phòng đã sớm âm thầm xếp hàng, còn ngóng trông Cố Kiến Sơn bình an trở về nữa.
Sau khi Lục Cẩm Dao biết Cố Kiến Sơn trở về đã kêu Khương Đường tới hỏi chuyện, nghe bệnh tình của Trịnh thị đang chuyển biến tốt đẹp, có thể tự mình ăn cơm, nàng ấy hài lòng cười: “Đây là công lao của ngươi, bên phía phu nhân nói gì thì cứ làm theo, không cần phải hỏi ý kiến của ta. Nhưng mà, trước khi nói chuyện hay làm việc, nhớ phải uốn lưỡi bảy lần.”
Lục Cẩm Dao hy vọng trước khi làm gì Khương Đường sẽ ngẫu nhiên nói qua cho Trịnh thị biết, vậy thì sẽ hiểu ý bà, dù nàng ấy không ở chính viện thì Khương Đường vẫn sẽ không bị gì.
Nhưng nếu nàng ấy tự mình nói ra chuyện gì thì không thích hợp.
Khương Đường không nghe ra ý ngoài lời nói, chỉ gật gật đầu: “Nô tỳ đã hiểu.”
Lục Cẩm Dao nói: “Thời gian này ngươi cứ ở lại chính viện, chờ khi nào bệnh của phu nhân khỏi rồi tính tiếp.”
Bên phía Yến Kỉ Đường có Triệu đại nương, tạm thời không cần Khương Đường. Tuy nàng ấy thai nghén, nhưng không thể giành người với trưởng bối được, dù đây là người của nàng ấy.
Bây giờ Lục Cẩm Dao càng hy vọng được phân gia, tước vị nếu không có gì bất ngờ sẽ là của đại phòng, vậy thì huynh đệ các nhà ở cùng một chỗ còn không bằng sớm phân gia ra.
Ở hầu phủ dù có là chủ tử thì cũng có muôn vàn thứ không vừa ý.
Khương Đường rời đi xong, Lục Cẩm Dao kêu Nguyệt Vân đến: “Chọn vài món đưa đến cho Yến Hồi Đường.”
Cố Kiến Sơn vừa mới trở về, trong viện chắc chắn thiếu đông thiếu tây, với sổ sách Cẩm Đường Cư cũng phải đưa cho hắn xem qua.
Sau khi bán thạch băng, việc buôn bán tốt lên, mấy ngày liên tiếp, lợi nhuận đều trên bốn mươi lượng bạc.
Đúng lúc Cố Kiến Sơn trở về, chia một phần lời cho hắn trước.
Nguyệt Vân vốn là nha hoàn của hầu phủ, nàng ấy có hiểu biết nhiều về nơi đây, nàng ấy đi là thích hợp nhất.
Khương Đường vội vàng quay về chính viện, nghe nói là kêu Xuân Đài đến phòng bếp lớn lấy cơm.
Khương Đường không hiểu nổi, tối nay Cố Kiến Sơn không đến ăn cơm luôn, mà phải chờ tối mai mới đến.
Nàng cứ cảm giác có gì đó không đúng, nhưng không nghĩ ra không đúng chỗ nào.
Thấy phòng bếp nhỏ hết việc, Khương Đường xách theo đèn lồ ng về Yến Kỉ Đường.
Khi đi ngang qua hoa viên, Khương Đường nghe phía sau phát ra tiếng bình bịch, ở đây cách gần mặt hồ, Khương Đường sợ có người rơi xuống nước nên vội cầm đèn lồ ng chạy ngược về.
Chưa đi được bao xa, nàng đã thấy chỗ vào núi giả lộ ra một góc áo, màu áo nàng mới thấy hồi sáng.
Khương Đường lùi về sau nửa bước, soi soi đèn lồ ng: “Ngũ công tử?”
Không ai đáp lời, Khương Đường thử bước lên phía trước hai bước thăm dò: “Ngũ công tử, nô tỳ là nha hoàn của Yến Kỉ Đường.”
“Đừng qua đây.”
Giọng nói này khác hẳn với chất giọng ban sáng Khương Đường nghe, giọng nói hồi sáng dù khàn, nhưng vững vàng, còn bây giờ ngay cả âm tiết cũng đang phát run.
Khương Đường thổi tắt nến đèn lồ ng, con đường này thông với đường trở về của Yến Kỉ Đường, giờ này ngoại trừ nàng chưa về thì không còn ai nữa.
Cố Kiến Sơn đã từng cứu nàng, về tình về lý, nàng đều không thể mặc kệ.
Khương Đường đi tới, tối nay trăng lưỡi liềm treo cao, ánh trăng như bạc vụn rải xuống đất.
Sắc mặt của Cố Kiến Sơn hoàn toàn khác với hồi sáng, khuôn mặt tái nhợt, trán với thái dương toát đầy mồ hôi, chảy dài xuống cổ.
Tay phải hắn che ngực lại, một tay khác nắm đá trên núi giả, nhìn thấy Khương Đường, hắn cười bất đắc dĩ: “Đã nói là đừng qua đây rồi mà.”
Giây phút đó, Khương Đường đã hiểu tại sao Cố Kiến Sơn lại trở về.
Khương Đường ngồi xổm xuống, nàng vươn tay với Cố Kiến Sơn muốn kéo hắn dậy, nhưng Cố Kiến Sơn lại mở mắt ra, lắc lắc đầu với nàng: “Không sao đâu, ta có thể tự đứng dậy.”
Tay trái Cố Kiến Sơn vịn đá núi giả từ từ đứng lên, tuy chật vật nhưng dầu gì cũng đã đứng lên được.
Hắn bình ổn lại nhịp thở rồi quay đầu lại nhìn nơi mình ngã xuống, thấy một mớ hỗn độn.
“Dọn dẹp nơi đây đi, chuyện vừa rồi không được phép nói cho ai.”
Khương Đường gật gật đầu: “Để nô tỳ đưa ngài về.”
Cố Kiến Sơn lắc lắc đầu, không cần Khương Đường đưa về.
Hắn nhìn tay mình: “Có khăn không?”
Khương Đường nhanh chóng móc từ trong lòng ngực ra một cái khăn tay, khăn là nàng mua từ tiệm vải, chứ nàng không biết làm cái này.
Cố Kiến Sơn nhận lấy xoa xoa tay rồi lại lau lau mồ hôi trên trán, hắn tính trả lại cho Khương Đường nhưng lại thấy không hay lắm nên nhét thẳng vào trong túi áo luôn.
Hắn gật đầu với Khương Đường, sau đó đi theo hướng về Yến Hồi Đường, còn chưa đi được hai bước, cơ thể hắn đã mềm oặt.
Khương Đường đứng ở bên trái Cố Kiến Sơn, nàng vội đỡ lấy tay trái của hắn: “Ngũ công tử…”
Sắc mặt của hắn còn tái hơn vừa nãy, hắn cắn chặt răng: “Để ta ở lại đây, ngươi chạy đến phòng hạ nhân gọi Xuân Đài đến đây.”
Khương Đường không hề do dự, nàng đỡ Cố Kiến Sơn ngồi xuống, sau đó nhét gọn góc áo của hắn vào, tránh cho người đi ngang qua nhìn thấy.
Cuối cùng từ trong tay túi áo lấy ra một viên kẹo mạch nha bọc giấy dầu.
Đây là Bội Lan cho nàng, để khi nào nàng ở chính viện mà thấy đói thì lấy ra ăn.
“Ngũ công tử chờ chút, sẽ nhanh thôi.”
Khương Đường nhặt đèn lồ ng lên cất bước chạy biến đi.
Cố Kiến Sơn bị thương nên hắn chọn đến chính viện thăm Trịnh thị vào lúc trời tối là để không ai nhìn thấy.
Nàng phải đi tìm Xuân Đài, chứ không được tự chủ trương gọi người tới.
Bệnh tình của Trịnh thị vừa mới chuyển biến tốt đẹp, nếu biết Cố Kiến Sơn bị thương…
Con đường ngày thường phải mất một khắc mớ đến, nay nàng chỉ dùng nửa khắc đã chạy về được.
Mấy hôm nay nàng hay đi qua đi lại chính viện với Yến Kỉ Đường, nên quen biết mấy gã sai vặt cũng nhiều hơn trước, rất nhanh đã gọi Xuân Đài tới rồi: “Xuân Đài, ngũ công tử kêu ngươi đến núi giả ngoài hoa viên hỏi chút chuyện, thời gian gấp gáp, ngươi đi nhanh chút.”
Xuân Đài sửng sốt một lúc, tuy không rõ tại sao lại là Khương Đường tới, nhưng vẫn nghe theo lời chạy đi.
Khương Đường đứng tại chỗ th ở dốc, trước kia nàng thi chạy tám trăm mét cũng không nhanh như vậy, chỉ hy vọng bây giờ Cố Kiến Sơn vẫn ổn chứ đừng xảy ra chuyện gì.
Nàng không phải đại phu không hiểu y lý, đỡ một nam tử trong chốc lát còn được, chứ không thể nào vác người về Yến Hồi Đường được.
Thảo nào lại đột nhiên trở về.
Thì ra là bị thương, chứ không phải vì chuyện gì khác.
Trong đầu Khương Đường nghĩ mà thấy sợ.
Rốt cuộc phải bị thương nặng như nào mới được chấp thuận về kinh dưỡng bệnh, hắn đã như vậy mà còn muốn lê cơ thể đang bị thương đi thăm Trịnh thị, thảo nào ban ngày không tới, chờ đến tối mới đến.
Sắc mặt của hắn, ban ngày nhìn giống như quỷ vậy.
Bây giờ Khương Đường mới chậm rãi trở về, trên đường trở về nàng vẫn không gặp được bọn Xuân Đài.
Nàng lại đi một chuyến đến hoa viên, đắp lại khoảng đất chỗ núi giả kia.
Khi đến phòng bếp nhỏ, nàng cùng Triệu đại nương chuẩn bị bữa ăn khuya cho Lục Cẩm Dao. Hiện tại Lục Cẩm Dao đã mang thai hơn bốn tháng, là thời điểm hài tử phát triển, một ngày phải ăn bảy tám bữa, đêm còn phải ăn hai lần.
Một mình nàng ấy ăn nên không cần quá phức tạp, cứ làm chút bánh bao, sủi cảo, mì hay phở là được.
Đôi khi Khương Đường sẽ làm cơm chiên, hoặc xào bánh nướng, những món này Lục Cẩm Dao cũng thích ăn.
Triệu đại nương đã hỏi thăm được chuyện Cố Kiến Sơn trở lại: “Hôm nay chưa kịp chuẩn bị, mai phải chuẩn bị gia yến mới được, đây là song hỷ lâm môn, ngươi xem, bệnh tình của phu nhân đã có chuyển biến tốt đẹp.”
Nghe đâu mấy đầu bếp của phòng bếp lớn cũng đã trở lại. Trong phủ ngoại trừ Cố Kiến Châu không có mặt ra thì những người khác đều ở đây. Lần trước khi Cố Kiến Sơn trở về lão nhị Cố Kiến Thủy không có nhà, đều là huynh đệ cùng nhau lớn lên, lễ nghĩa không thể bỏ qua.
Gia Yến e là không thể ăn cùng nhau.
Khương Đường nhớ Triệu đại nương làm việc lâu năm ở Yến Kỉ Đường, nàng hỏi: “Chắc vậy, đại nương, ngũ công tử nhập quân từ khi nào vậy?”
Triệu đại nương nhớ lại: “Ta quên mất là hồi mười một hay mười hai tuổi rồi, tầm khoảng đó ấy.”
Đã lâu như vậy.
Xuân Đài vừa khóc vừa bôi thuốc cho Cố Kiến Sơn: “Công tử, không phải sáng nay ngài vẫn ổn hay sao?”
Minh Triều liếc mắt một cái, không nói gì.
Cố Kiến Sơn thấy phiền ghê gớm, hắn không nhịn được nói: “Câm miệng.”
Cố Kiến Sơn: “Bôi thuốc nhanh lên, không được thì để ta tự làm.”
Trên người Cố Kiến Sơn có mấy chỗ bị thương nhìn mà rợn người, một vết ở ngực, miệng vết thương rộng ba ngón tay.
Một vết thương ở cánh tay, một vết ở chân trái, còn một vết ở bụng dưới, miệng vết thương còn chưa khép lại, khi bôi thuốc còn đang rỉ máu ra ngoài.
Những vết thương nhẹ khác đã gần khỏi hẳn, Minh Triều nhận lấy công việc của Xuân Đài, bôi thuốc lên vết thương nặng nhất xong quấn gạc lên: “Công tử, thái y nói phải tĩnh dưỡng, đặc biệt là vết thương ở cánh tay.”
Hắn chỉ mới đi sắc thuốc mà đã xảy ra chuyện như này rồi.
Cố Kiến Sơn nhìn vết thương ở tay phải, lúc trước có thể thấy cả xương, giờ miệng vết thương đã khép lại, nhưng cánh tay phải vẫn không thể cầm đồ được.
Phải dưỡng thương thôi, suýt nữa thì hắn đã chết ở chỗ núi giả đó rồi.
Nhưng mẫu thân bệnh nặng, nếu hắn trở về mà không đi thăm là vô lý.
Xuân Đài không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ thấy hắn bày ra dáng vẻ như trời sắp sập.
Cố Kiến Sơn: “Khương Đường đi tìm ngươi à?”
Xuân Đài gật gật đầu.
Cố Kiến Sơn nói: “Chuyện này không thể để người thứ năm biết.”
Ngay cả Vĩnh Ninh hầu hắn còn chưa nói, người ngoài chỉ nghĩ hắn phụng mệnh hồi kinh, tay phải hắn bị thương, thái y nói có lẽ sau này sẽ không cầm thương được nữa, vết thương ở ngực tuy không tổn thương đến phổi, nhưng lúc trước đã mất máu quá nhiều.
Cái mạng này là nhặt về tới.
Với võ công của hắn căn bản không chịu được trọng thương như vậy, Cố Kiến Sơn nghi ngờ trong quân có nội gián.
Đây là lần đầu tiên hắn thấy bất lực, còn bị Khương Đường bắt gặp.
Hắn ngồi dưới đất, ngửa đầu lên nhìn nàng, bị nàng đỡ dậy, còn ngồi phía sau núi giả thở phì phò, ngay cả đứng dậy cũng phải tốn sức… Tất cả dáng vẻ này, đều bị nàng thấy.
Cố Kiến Sơn nâng tay trái tên ấn vào mi tâm: “Không có chuyện gì lớn, ở Tây Bắc bị thương mấy chỗ, sợ phu nhân lo lắng nên không nói ra ngoài. Trên đường trở về, không bị ai bắt gặp chứ?”
Xuân Đài lắc đầu: “Không có, nhưng về phía bên Khương Đường cô nương…”
Cố Kiến Sơn: “Nàng sẽ không nói ra ngoài.”
May mà lúc ấy nàng không hoảng hốt kêu to, nếu không tất cả tâm tư của hắn đã hoàn toàn uổng phí cả rồi.
Thật ra Khương Đường không phải người như vậy, lúc ấy Trương quản sự kéo nàng ra sau núi giả, nàng được hắn cứu cũng không sợ tới mức la to, hai người họ thật sự có duyên với núi giả.
Minh Triều dọn dẹp băng gạc dính máu, rồi bưng thuốc đã được sắc vào, khi sắc thuốc hắn phải ra sau hậu viện nếu không sẽ bị hai bà tử bắt gặp.
Xuân Đài thút thít: “Nếu sớm biết thì tiểu nhân đã cùng đi Tây Bắc với công tử.”
Cố Kiến Sơn giật giật cổ tay: “Ta đâu có chết, vết thương cũng không phải không khỏi được, ngươi như vậy, làm ta còn tưởng đâu đang vội quay về đội khăn tang cho ta ấy.”
Xuân Đài tự tát hai bạt tay: “Phi phi phi, công tử đừng nói bậy.”
Ánh mắt của Cố Kiến Sơn dừng trên cổ tay phải trong chốc lát, đại phu nói hắn xương cổ tay của hắn bị thương, sau này cánh tay này có lẽ không thể dùng được nữa.
Không phải khi cử động sẽ đau, mà là không cầm được thương và kiếm.
Thương pháp không có điểm yếu nào của trước kia, sau này sẽ chỉ tạo thêm gánh nặng cho hắn, không có cánh tay này, rồi hắn dựa vào cái gì lên chiến trường đây.
Thánh Thượng kêu hắn tĩnh dưỡng, chữa lành vết thương rồi tính tiếp.
Lúc vừa tỉnh lại, hắn cũng giống như Xuân Đài, nhưng sau đó lại cảm thấy, chỉ là cổ tay không thể cử động nữa thôi, vẫn còn mạng cơ mà.
Tay phế không có nghĩa là con người cũng phế.
Khi đó, hắn còn mơ thấy mẫu thân với Khương Đường.
Mơ thấy vài chuyện lúc nhỏ, mơ thấy Khương Đường kêu tên của hắn, gọi hắn tỉnh dậy.
Hắn có thể đi có thể cử động, may mắn nhặt về một cái mạng, làm sao có thể tự sa ngã được.
Còn có Khương Đường.
Cố Kiến Sơn lấy từ trong lòng ngực ra một viên kẹo bọc giấy, như thể trong miệng ngọt thì không còn đau đến vậy nữa.
Hắn nhét giấy vào túi, sắc mặt Cố Kiến Sơn trở nên nghiêm túc: “Kín miệng chút, nếu để cho phu nhân biết thì đi lãnh tám mươi quân côn.”
Tám mươi quân côn sẽ lấy mạng họ.
Xuân Đài dùng sức gật đầu: “Tiểu nhân nhớ kỹ.”
Chờ bôi thuốc xong, Cố Kiến Sơn mặc quần áo vào, hắn giơ tay lên dính tới vết thương, khiến hắn đau tới mức nhe răng trợn mắt.
Xuân Đài hận không thể chịu thay hắn được.
Cố Kiến Sơn: “Với lại, nếu Khương Đường có hỏi thì nói ta không sao, vết thương nhỏ mà thôi.”
Nhưng không chắc nàng sẽ hỏi.
Xuân Đài thầm nghĩ, đã thành ra vậy rồi, về còn phải khiêng về mà còn kêu vết thương nhỏ, có vết thương nhỏ nào thế này không?
Vào lúc này rồi còn ra vẻ làm gì chứ.
Xuân Đài: “Ta đã hiểu rồi.”
Cố Kiến Sơn không muốn để cho Khương Đường thấy dáng vẻ này của hắn, bị thương đổ máu sẽ khiến người ta đồng tình, nhưng mà hắn không cần đồng tình.
Hàn thị hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, không nhịn được cằn nhằn với Cố Kiến Phong: “Ta chưa thấy mẫu thân lo lắng cho chàng đến như vậy bao giờ.”
Cố Kiến Phong nói: “Sao mà so được, đao kiếm trên chiến trường không có mắt, còn ta ở Hồng Lư Tự có thể xảy ra chuyện gì được chứ.”
“Chàng cũng biết mình ở Hồng Lư Tự ấy hả, mấy đệ đệ của chàng người sau có tiền đồ hơn người trước, tam phòng thăng quan, tứ phòng được điều đến Công Bộ, lần này đệ đệ ngoan của chàng trở về không biết lại lập công lao gì nữa đây, ai mà như người làm đại ca là chàng chứ.” Hàn thị quở trách một trận: “Bây giờ ngũ đệ trở về, mẫu thân đâu còn nhớ người con dâu chăm sóc cả ngày lẫn đêm cho bà này chứ, e là một lòng một dạ đều đặt hết lên người ngũ đệ.”
Cố Kiến Phong cười ha ha nói: “Ngũ đệ rời nhà từ khi còn nhỏ, mẫu thân có bất công một chút cũng là chuyện thường tình mà thôi.”
Hàn thị cảm thấy mình như đàn gảy tai trâu, căn bản không hiểu nổi.
“Chàng đúng là cái đồ hồ đồ ngu ngốc!”
Hai phòng khác cũng thở phào nhẹ nhõm, nếu Trịnh thị xảy ra chuyện thì chẳng có chỗ nào tốt cho các nàng, tam phòng đã sớm âm thầm xếp hàng, còn ngóng trông Cố Kiến Sơn bình an trở về nữa.
Sau khi Lục Cẩm Dao biết Cố Kiến Sơn trở về đã kêu Khương Đường tới hỏi chuyện, nghe bệnh tình của Trịnh thị đang chuyển biến tốt đẹp, có thể tự mình ăn cơm, nàng ấy hài lòng cười: “Đây là công lao của ngươi, bên phía phu nhân nói gì thì cứ làm theo, không cần phải hỏi ý kiến của ta. Nhưng mà, trước khi nói chuyện hay làm việc, nhớ phải uốn lưỡi bảy lần.”
Lục Cẩm Dao hy vọng trước khi làm gì Khương Đường sẽ ngẫu nhiên nói qua cho Trịnh thị biết, vậy thì sẽ hiểu ý bà, dù nàng ấy không ở chính viện thì Khương Đường vẫn sẽ không bị gì.
Nhưng nếu nàng ấy tự mình nói ra chuyện gì thì không thích hợp.
Khương Đường không nghe ra ý ngoài lời nói, chỉ gật gật đầu: “Nô tỳ đã hiểu.”
Lục Cẩm Dao nói: “Thời gian này ngươi cứ ở lại chính viện, chờ khi nào bệnh của phu nhân khỏi rồi tính tiếp.”
Bên phía Yến Kỉ Đường có Triệu đại nương, tạm thời không cần Khương Đường. Tuy nàng ấy thai nghén, nhưng không thể giành người với trưởng bối được, dù đây là người của nàng ấy.
Bây giờ Lục Cẩm Dao càng hy vọng được phân gia, tước vị nếu không có gì bất ngờ sẽ là của đại phòng, vậy thì huynh đệ các nhà ở cùng một chỗ còn không bằng sớm phân gia ra.
Ở hầu phủ dù có là chủ tử thì cũng có muôn vàn thứ không vừa ý.
Khương Đường rời đi xong, Lục Cẩm Dao kêu Nguyệt Vân đến: “Chọn vài món đưa đến cho Yến Hồi Đường.”
Cố Kiến Sơn vừa mới trở về, trong viện chắc chắn thiếu đông thiếu tây, với sổ sách Cẩm Đường Cư cũng phải đưa cho hắn xem qua.
Sau khi bán thạch băng, việc buôn bán tốt lên, mấy ngày liên tiếp, lợi nhuận đều trên bốn mươi lượng bạc.
Đúng lúc Cố Kiến Sơn trở về, chia một phần lời cho hắn trước.
Nguyệt Vân vốn là nha hoàn của hầu phủ, nàng ấy có hiểu biết nhiều về nơi đây, nàng ấy đi là thích hợp nhất.
Khương Đường vội vàng quay về chính viện, nghe nói là kêu Xuân Đài đến phòng bếp lớn lấy cơm.
Khương Đường không hiểu nổi, tối nay Cố Kiến Sơn không đến ăn cơm luôn, mà phải chờ tối mai mới đến.
Nàng cứ cảm giác có gì đó không đúng, nhưng không nghĩ ra không đúng chỗ nào.
Thấy phòng bếp nhỏ hết việc, Khương Đường xách theo đèn lồ ng về Yến Kỉ Đường.
Khi đi ngang qua hoa viên, Khương Đường nghe phía sau phát ra tiếng bình bịch, ở đây cách gần mặt hồ, Khương Đường sợ có người rơi xuống nước nên vội cầm đèn lồ ng chạy ngược về.
Chưa đi được bao xa, nàng đã thấy chỗ vào núi giả lộ ra một góc áo, màu áo nàng mới thấy hồi sáng.
Khương Đường lùi về sau nửa bước, soi soi đèn lồ ng: “Ngũ công tử?”
Không ai đáp lời, Khương Đường thử bước lên phía trước hai bước thăm dò: “Ngũ công tử, nô tỳ là nha hoàn của Yến Kỉ Đường.”
“Đừng qua đây.”
Giọng nói này khác hẳn với chất giọng ban sáng Khương Đường nghe, giọng nói hồi sáng dù khàn, nhưng vững vàng, còn bây giờ ngay cả âm tiết cũng đang phát run.
Khương Đường thổi tắt nến đèn lồ ng, con đường này thông với đường trở về của Yến Kỉ Đường, giờ này ngoại trừ nàng chưa về thì không còn ai nữa.
Cố Kiến Sơn đã từng cứu nàng, về tình về lý, nàng đều không thể mặc kệ.
Khương Đường đi tới, tối nay trăng lưỡi liềm treo cao, ánh trăng như bạc vụn rải xuống đất.
Sắc mặt của Cố Kiến Sơn hoàn toàn khác với hồi sáng, khuôn mặt tái nhợt, trán với thái dương toát đầy mồ hôi, chảy dài xuống cổ.
Tay phải hắn che ngực lại, một tay khác nắm đá trên núi giả, nhìn thấy Khương Đường, hắn cười bất đắc dĩ: “Đã nói là đừng qua đây rồi mà.”
Giây phút đó, Khương Đường đã hiểu tại sao Cố Kiến Sơn lại trở về.
Khương Đường ngồi xổm xuống, nàng vươn tay với Cố Kiến Sơn muốn kéo hắn dậy, nhưng Cố Kiến Sơn lại mở mắt ra, lắc lắc đầu với nàng: “Không sao đâu, ta có thể tự đứng dậy.”
Tay trái Cố Kiến Sơn vịn đá núi giả từ từ đứng lên, tuy chật vật nhưng dầu gì cũng đã đứng lên được.
Hắn bình ổn lại nhịp thở rồi quay đầu lại nhìn nơi mình ngã xuống, thấy một mớ hỗn độn.
“Dọn dẹp nơi đây đi, chuyện vừa rồi không được phép nói cho ai.”
Khương Đường gật gật đầu: “Để nô tỳ đưa ngài về.”
Cố Kiến Sơn lắc lắc đầu, không cần Khương Đường đưa về.
Hắn nhìn tay mình: “Có khăn không?”
Khương Đường nhanh chóng móc từ trong lòng ngực ra một cái khăn tay, khăn là nàng mua từ tiệm vải, chứ nàng không biết làm cái này.
Cố Kiến Sơn nhận lấy xoa xoa tay rồi lại lau lau mồ hôi trên trán, hắn tính trả lại cho Khương Đường nhưng lại thấy không hay lắm nên nhét thẳng vào trong túi áo luôn.
Hắn gật đầu với Khương Đường, sau đó đi theo hướng về Yến Hồi Đường, còn chưa đi được hai bước, cơ thể hắn đã mềm oặt.
Khương Đường đứng ở bên trái Cố Kiến Sơn, nàng vội đỡ lấy tay trái của hắn: “Ngũ công tử…”
Sắc mặt của hắn còn tái hơn vừa nãy, hắn cắn chặt răng: “Để ta ở lại đây, ngươi chạy đến phòng hạ nhân gọi Xuân Đài đến đây.”
Khương Đường không hề do dự, nàng đỡ Cố Kiến Sơn ngồi xuống, sau đó nhét gọn góc áo của hắn vào, tránh cho người đi ngang qua nhìn thấy.
Cuối cùng từ trong tay túi áo lấy ra một viên kẹo mạch nha bọc giấy dầu.
Đây là Bội Lan cho nàng, để khi nào nàng ở chính viện mà thấy đói thì lấy ra ăn.
“Ngũ công tử chờ chút, sẽ nhanh thôi.”
Khương Đường nhặt đèn lồ ng lên cất bước chạy biến đi.
Cố Kiến Sơn bị thương nên hắn chọn đến chính viện thăm Trịnh thị vào lúc trời tối là để không ai nhìn thấy.
Nàng phải đi tìm Xuân Đài, chứ không được tự chủ trương gọi người tới.
Bệnh tình của Trịnh thị vừa mới chuyển biến tốt đẹp, nếu biết Cố Kiến Sơn bị thương…
Con đường ngày thường phải mất một khắc mớ đến, nay nàng chỉ dùng nửa khắc đã chạy về được.
Mấy hôm nay nàng hay đi qua đi lại chính viện với Yến Kỉ Đường, nên quen biết mấy gã sai vặt cũng nhiều hơn trước, rất nhanh đã gọi Xuân Đài tới rồi: “Xuân Đài, ngũ công tử kêu ngươi đến núi giả ngoài hoa viên hỏi chút chuyện, thời gian gấp gáp, ngươi đi nhanh chút.”
Xuân Đài sửng sốt một lúc, tuy không rõ tại sao lại là Khương Đường tới, nhưng vẫn nghe theo lời chạy đi.
Khương Đường đứng tại chỗ th ở dốc, trước kia nàng thi chạy tám trăm mét cũng không nhanh như vậy, chỉ hy vọng bây giờ Cố Kiến Sơn vẫn ổn chứ đừng xảy ra chuyện gì.
Nàng không phải đại phu không hiểu y lý, đỡ một nam tử trong chốc lát còn được, chứ không thể nào vác người về Yến Hồi Đường được.
Thảo nào lại đột nhiên trở về.
Thì ra là bị thương, chứ không phải vì chuyện gì khác.
Trong đầu Khương Đường nghĩ mà thấy sợ.
Rốt cuộc phải bị thương nặng như nào mới được chấp thuận về kinh dưỡng bệnh, hắn đã như vậy mà còn muốn lê cơ thể đang bị thương đi thăm Trịnh thị, thảo nào ban ngày không tới, chờ đến tối mới đến.
Sắc mặt của hắn, ban ngày nhìn giống như quỷ vậy.
Bây giờ Khương Đường mới chậm rãi trở về, trên đường trở về nàng vẫn không gặp được bọn Xuân Đài.
Nàng lại đi một chuyến đến hoa viên, đắp lại khoảng đất chỗ núi giả kia.
Khi đến phòng bếp nhỏ, nàng cùng Triệu đại nương chuẩn bị bữa ăn khuya cho Lục Cẩm Dao. Hiện tại Lục Cẩm Dao đã mang thai hơn bốn tháng, là thời điểm hài tử phát triển, một ngày phải ăn bảy tám bữa, đêm còn phải ăn hai lần.
Một mình nàng ấy ăn nên không cần quá phức tạp, cứ làm chút bánh bao, sủi cảo, mì hay phở là được.
Đôi khi Khương Đường sẽ làm cơm chiên, hoặc xào bánh nướng, những món này Lục Cẩm Dao cũng thích ăn.
Triệu đại nương đã hỏi thăm được chuyện Cố Kiến Sơn trở lại: “Hôm nay chưa kịp chuẩn bị, mai phải chuẩn bị gia yến mới được, đây là song hỷ lâm môn, ngươi xem, bệnh tình của phu nhân đã có chuyển biến tốt đẹp.”
Nghe đâu mấy đầu bếp của phòng bếp lớn cũng đã trở lại. Trong phủ ngoại trừ Cố Kiến Châu không có mặt ra thì những người khác đều ở đây. Lần trước khi Cố Kiến Sơn trở về lão nhị Cố Kiến Thủy không có nhà, đều là huynh đệ cùng nhau lớn lên, lễ nghĩa không thể bỏ qua.
Gia Yến e là không thể ăn cùng nhau.
Khương Đường nhớ Triệu đại nương làm việc lâu năm ở Yến Kỉ Đường, nàng hỏi: “Chắc vậy, đại nương, ngũ công tử nhập quân từ khi nào vậy?”
Triệu đại nương nhớ lại: “Ta quên mất là hồi mười một hay mười hai tuổi rồi, tầm khoảng đó ấy.”
Đã lâu như vậy.
Xuân Đài vừa khóc vừa bôi thuốc cho Cố Kiến Sơn: “Công tử, không phải sáng nay ngài vẫn ổn hay sao?”
Minh Triều liếc mắt một cái, không nói gì.
Cố Kiến Sơn thấy phiền ghê gớm, hắn không nhịn được nói: “Câm miệng.”
Cố Kiến Sơn: “Bôi thuốc nhanh lên, không được thì để ta tự làm.”
Trên người Cố Kiến Sơn có mấy chỗ bị thương nhìn mà rợn người, một vết ở ngực, miệng vết thương rộng ba ngón tay.
Một vết thương ở cánh tay, một vết ở chân trái, còn một vết ở bụng dưới, miệng vết thương còn chưa khép lại, khi bôi thuốc còn đang rỉ máu ra ngoài.
Những vết thương nhẹ khác đã gần khỏi hẳn, Minh Triều nhận lấy công việc của Xuân Đài, bôi thuốc lên vết thương nặng nhất xong quấn gạc lên: “Công tử, thái y nói phải tĩnh dưỡng, đặc biệt là vết thương ở cánh tay.”
Hắn chỉ mới đi sắc thuốc mà đã xảy ra chuyện như này rồi.
Cố Kiến Sơn nhìn vết thương ở tay phải, lúc trước có thể thấy cả xương, giờ miệng vết thương đã khép lại, nhưng cánh tay phải vẫn không thể cầm đồ được.
Phải dưỡng thương thôi, suýt nữa thì hắn đã chết ở chỗ núi giả đó rồi.
Nhưng mẫu thân bệnh nặng, nếu hắn trở về mà không đi thăm là vô lý.
Xuân Đài không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ thấy hắn bày ra dáng vẻ như trời sắp sập.
Cố Kiến Sơn: “Khương Đường đi tìm ngươi à?”
Xuân Đài gật gật đầu.
Cố Kiến Sơn nói: “Chuyện này không thể để người thứ năm biết.”
Ngay cả Vĩnh Ninh hầu hắn còn chưa nói, người ngoài chỉ nghĩ hắn phụng mệnh hồi kinh, tay phải hắn bị thương, thái y nói có lẽ sau này sẽ không cầm thương được nữa, vết thương ở ngực tuy không tổn thương đến phổi, nhưng lúc trước đã mất máu quá nhiều.
Cái mạng này là nhặt về tới.
Với võ công của hắn căn bản không chịu được trọng thương như vậy, Cố Kiến Sơn nghi ngờ trong quân có nội gián.
Đây là lần đầu tiên hắn thấy bất lực, còn bị Khương Đường bắt gặp.
Hắn ngồi dưới đất, ngửa đầu lên nhìn nàng, bị nàng đỡ dậy, còn ngồi phía sau núi giả thở phì phò, ngay cả đứng dậy cũng phải tốn sức… Tất cả dáng vẻ này, đều bị nàng thấy.
Cố Kiến Sơn nâng tay trái tên ấn vào mi tâm: “Không có chuyện gì lớn, ở Tây Bắc bị thương mấy chỗ, sợ phu nhân lo lắng nên không nói ra ngoài. Trên đường trở về, không bị ai bắt gặp chứ?”
Xuân Đài lắc đầu: “Không có, nhưng về phía bên Khương Đường cô nương…”
Cố Kiến Sơn: “Nàng sẽ không nói ra ngoài.”
May mà lúc ấy nàng không hoảng hốt kêu to, nếu không tất cả tâm tư của hắn đã hoàn toàn uổng phí cả rồi.
Thật ra Khương Đường không phải người như vậy, lúc ấy Trương quản sự kéo nàng ra sau núi giả, nàng được hắn cứu cũng không sợ tới mức la to, hai người họ thật sự có duyên với núi giả.
Minh Triều dọn dẹp băng gạc dính máu, rồi bưng thuốc đã được sắc vào, khi sắc thuốc hắn phải ra sau hậu viện nếu không sẽ bị hai bà tử bắt gặp.
Xuân Đài thút thít: “Nếu sớm biết thì tiểu nhân đã cùng đi Tây Bắc với công tử.”
Cố Kiến Sơn giật giật cổ tay: “Ta đâu có chết, vết thương cũng không phải không khỏi được, ngươi như vậy, làm ta còn tưởng đâu đang vội quay về đội khăn tang cho ta ấy.”
Xuân Đài tự tát hai bạt tay: “Phi phi phi, công tử đừng nói bậy.”
Ánh mắt của Cố Kiến Sơn dừng trên cổ tay phải trong chốc lát, đại phu nói hắn xương cổ tay của hắn bị thương, sau này cánh tay này có lẽ không thể dùng được nữa.
Không phải khi cử động sẽ đau, mà là không cầm được thương và kiếm.
Thương pháp không có điểm yếu nào của trước kia, sau này sẽ chỉ tạo thêm gánh nặng cho hắn, không có cánh tay này, rồi hắn dựa vào cái gì lên chiến trường đây.
Thánh Thượng kêu hắn tĩnh dưỡng, chữa lành vết thương rồi tính tiếp.
Lúc vừa tỉnh lại, hắn cũng giống như Xuân Đài, nhưng sau đó lại cảm thấy, chỉ là cổ tay không thể cử động nữa thôi, vẫn còn mạng cơ mà.
Tay phế không có nghĩa là con người cũng phế.
Khi đó, hắn còn mơ thấy mẫu thân với Khương Đường.
Mơ thấy vài chuyện lúc nhỏ, mơ thấy Khương Đường kêu tên của hắn, gọi hắn tỉnh dậy.
Hắn có thể đi có thể cử động, may mắn nhặt về một cái mạng, làm sao có thể tự sa ngã được.
Còn có Khương Đường.
Cố Kiến Sơn lấy từ trong lòng ngực ra một viên kẹo bọc giấy, như thể trong miệng ngọt thì không còn đau đến vậy nữa.
Hắn nhét giấy vào túi, sắc mặt Cố Kiến Sơn trở nên nghiêm túc: “Kín miệng chút, nếu để cho phu nhân biết thì đi lãnh tám mươi quân côn.”
Tám mươi quân côn sẽ lấy mạng họ.
Xuân Đài dùng sức gật đầu: “Tiểu nhân nhớ kỹ.”
Chờ bôi thuốc xong, Cố Kiến Sơn mặc quần áo vào, hắn giơ tay lên dính tới vết thương, khiến hắn đau tới mức nhe răng trợn mắt.
Xuân Đài hận không thể chịu thay hắn được.
Cố Kiến Sơn: “Với lại, nếu Khương Đường có hỏi thì nói ta không sao, vết thương nhỏ mà thôi.”
Nhưng không chắc nàng sẽ hỏi.
Xuân Đài thầm nghĩ, đã thành ra vậy rồi, về còn phải khiêng về mà còn kêu vết thương nhỏ, có vết thương nhỏ nào thế này không?
Vào lúc này rồi còn ra vẻ làm gì chứ.
Xuân Đài: “Ta đã hiểu rồi.”
Cố Kiến Sơn không muốn để cho Khương Đường thấy dáng vẻ này của hắn, bị thương đổ máu sẽ khiến người ta đồng tình, nhưng mà hắn không cần đồng tình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook