Lục Cẩm Dao kể đầu đuôi ngọn ngành từ chuyện của phòng lớn làm ngày trước, còn có cả chuyện tiểu nương tử của phủ Yến quốc công rơi xuống nước ngày đó: “Nàng ấy là một nha hoàn vốn chẳng dễ dàng gì. Nương, con cũng là nữ tử mà.”
Trần thị nhìn dáng vẻ kiên định của Lục Cẩm Dao, giật mình nhớ đến bản thân ngày xưa, khi ấy bản thân bà ấy cũng ngây thơ lãng mạn như vậy.
Bản thân khi đó cũng thế, tiền nhân bảo bà ấy không thể đi đường vòng nhưng bà vẫn va đầu vào.
“Vậy thì con phải giữ văn tự bán thân của nó cho cẩn thận, chớ để nó sinh lòng khác. Những nha hoàn khác cũng vậy, con đang có thai, khó tránh khỏi sơ suất.”
Chỉ cần giữ được văn tự bán thân của Khương Đường thì chẳng sợ có tâm tư xấu xa gì.
Có một câu nói chẳng hề sai.
Không phải nha hoàn nào trông xinh đẹp thì cũng có suy nghĩ leo lên giường.
Trần thị mỉm cười bảo: “Trong lòng bản thân hiểu rõ là được, thưởng phạt thỏa đáng, đây là điều nương đã dạy con.”
Mua công thức từ chỗ Khương Đường thì đã mua rồi, thưởng phạt thích đáng là dùng như thế này.
Sử dụng hạ nhân như thế nào, để hạ nhân một lòng một dạ, đều phải học từ từ.
Đến đây một chuyến, Trần thị đã hiểu được rằng Lục Cẩm Dao ở đây không hề tệ, mang thai hơn ba tháng trông béo hơn một chút.
Hai mẫu tử lại hàn huyên thêm một lát, Trần thị thấy thì giờ cũng đã hòm hòm: “Trần ma ma kinh nghiệm phong phú, biết chăm sóc thế nào biết phục hồi ra sao, để ở bên cạnh con ta cũng yên tâm hơn.”
Lục Cẩm Dao đáp: “Cảm ơn nương.”
Trần thị không nhịn được mỉm được: “Con với ta là mẫu tử, còn cần phải nói cảm ơn sao?”
Lục Cẩm Dao ở phủ Vĩnh Ninh hầu sống tốt thì phủ Bình Dương thầy cũng có được lợi.
Đây mới là môn đăng hộ đối, giúp đỡ lẫn nhau, gắn bó mật thiết.
Còn chưa đến giữa trưa, Lục Cẩm Dao với Trần thị đã đến chính viện.
Ăn điểm tâm uống trà nóng, chuyện giữa nữ nhân với nhau chẳng qua chỉ là xiêm y trang sức. Trịnh thị, Hàn thị tiếp khách, thoáng chốc khách chủ đều vui.
Đến giờ ăn cơm, Trịnh thị bảo Nam Hương đi chuyển đồ ăn.
Trần thị đang muốn xem xem “món ngon” trong lời Lục Cẩm Dao là như thế nào, có điều tuy trong lòng tò mò nhưng lại không tỏ ra bên ngoài chút nào.
Dáng vẻ cực kỳ ôn hòa, lúc nói chuyện trâm trên đầu còn không lắc lư lấy một tí.
Trịnh thị đó giờ cực kỳ hài lòng với Lục Cẩm Dao, nói là hài lòng với Lục Cẩm Dao chẳng bằng nói là tin tưởng Khương Đường.
Bữa gia yến lần trước không tệ, nếu như lúc này cũng được, vậy thì Tôn đại nương Lý đại nương giúp đỡ phòng bếp lớn chẳng phải cũng tăng thêm thể diện cho bà ư.
Đám nha hoàn nối đuôi nhau đi vào rồi từ từ truyền lên, đầu tiên là tám món rau trộn.
Trần thị cúi đầu liếc một cái, món gì cũng có, có thịt lợn giã tỏi từng ăn, nem rán, tôm rang… còn có món chưa từng thấy bao giờ, một đ ĩa vàng kim không biết là gì. Rau nộm cũng có, ngửi thì mùi chua thơm thơm xộc vào mũi, hình như còn có mùi hương của dầu mè.
Chiếc bàn cũng thần kỳ, bên trên có một tầng bên dưới có một tầng. Càng ảo diệu hơn nữa là tầng bên trên có thể chuyển động, khẽ xoay một cái là thức ăn bày biện trên bàn sẽ chuyển đến trước mặt mình.
Nhưng có đúng là thứ đồ tốt không?
Trịnh thị đánh mắt cho Hàn thị, Hàn thị đứng dậy châm chén rượu cho hai người: “Bá mẫu người thử xem.”
Nha hoàn lại đưa cho Lục Cẩm Dao chén trà hoa quả.
“Chỉ là rượu trái cây thôi, chuyện vui lớn thì uống lấy hai chén.” Trịnh thị nói: “A Dao đừng uống rượu, lát nữa uống xong thì thử món này đi, nước quả này vị chua ngọt, uống còn ngon hơn so với nước ô mai. Được rồi mau ăn đi, đồ ăn đơn giản chiêu đãi không tốt, vẫn mong bà thông gia rộng lòng lượng thứ.”
Trần thị bưng chén rượu lên kính Trịnh thị một chén: “Đa tạ bà thông gia đã thay ta chăm lo cho A Dao, nó còn nhỏ tính tình nóng nảy, nhưng đối đãi chân thành, coi bà như thân mẫu.”
Luân phiên kính được mấy chén rượu, lúc này mới động đũa ăn đồ ăn.
Trần thị ăn một miếng thịt lợn chấm sốt tỏi, ăn xong thì dùng nước trắng súc miệng, lúc này mới ăn đồ ăn khác.
Từ trên mặt bà ấy vốn không nhìn ra được món nào ngon, món nào không ngon.
Đợi đến khi ăn xong món bánh mì cuộn với tôm rang màu vàng kim, biểu cảm của Trần thị mới thả lỏng đôi chút.
Trong món bánh mì cuộn này vậy mà lại có vị ngọt, thơm mùi sữa, hình như còn có mùi khoai môn. Vừa cắn xuống một cái, nước sốt tứa ra.
Thật sự là ngọt ngào đến nỗi nao lòng người.
Có điều vì để nguội rồi nên mới không làm bỏng đến đầu lưỡi.
Mùi vị ngọt thanh, ăn vào vừa phải.
Ăn cơm bên ngoài không thể so với ăn cơm trong nhà, muốn ăn thì không được quá ba đũa, một món không thể gắp ba lần. Nhưng món này Trần Thị vẫn không khỏi gắp thêm hai đũa nữa.
Cũng xốp quá đi, vậy mà bên trong còn có nhân.
Không biết là chiên hay là nướng nữa, bởi vì điểm tâm nướng của Cẩm Đường Cư cũng xốp giòn như thế.
Món tôm khác trông còn ngon hơn so với món tôm rang, bởi vì có màu da cam, bên ngoài còn có một lớp bóng nhàn nhạt.
Còn màu sắc của tôm rang là màu hồng cam, trông như có một lớp hơi nước.
Món tôm này trông có vẻ ngon, có lẽ có vị ngọt.
Loại đồ ăn có vỏ này trước giờ đều là nha hoàn bóc ra rồi bà ấy ăn, nhưng trông thấy Lục Cẩm Dao một miếng cắt đứt đầu tôm, Trần thị còn nghe thấy một tiếng giòn tan vô cùng xảo diệu.
Lục Cẩm Dao đã không dùng đến nha hoàn thì bà ấy cũng không cần dùng.
Trần thị cũng cắn một miếng đầu tôm, không có mùi vị lạ nào mà trái lại là vị tươi sống đậm đà. Như thể mới sáng sớm còn bật nhảy tanh tách rồi sau đó đem đi nấu.
Đầu tôm rất giòn, chân tôm thì giòn vô cùng, Trần thị cảm thấy món này còn ngon hơn gấp mười gấp trăm lần so với món tôm luộc.
Đến cả vỏ tôm cũng có thể ăn được.
Hàn thị cũng giống như Bình Dương hầu phu nhân, là lần đầu tiên ăn. Nhưng Lục Cẩm Dao và Trịnh thị thì từng ăn rồi.
Lần đầu ăn cũng muốn bóc vỏ nhưng trông thấy Vĩnh Ninh hầu cắn một cái thì cũng không bóc vỏ nữa.
Cắn mấy miếng là có thể ăn hết một con, món tôm nguội này có thể ăn được cả một đ ĩa.
Lục Cẩm Dao thích ăn giòn, nếu như ở Yến Kỉ Đường không có người khác, nàng ấy nhất định phải ăn từ từ từng con một, thế mới ngon.
Trong khi đang ăn món nguội thì món nóng cũng từ từ được đem lên.
Có lẽ là vì lúc ăn đồ ăn là lúc dễ dàng buông lỏng nhất nên nụ cười trên gương mặt Trần thị càng lúc càng thoải mái.
Sườn heo cháy tỏi thơm hơn so với ngày thường ăn, bọc bên trên hình như là lòng đỏ trứng vịt, ăn vào có cảm giác bột bột. Còn có một lớp nước tương màu nâu. Trần thị gắp một cái rồi khẽ cắn một miếng, hóa ra là trứng gà.
Trứng gà chiên xong thì thành những viên lớn nhỏ, bên ngoài là lớp da rộp, bên trong được thấm đẫm nước sốt, đã mềm tan rồi.
Lòng đỏ trứng gà ăn vào cũng không bị nghẹn, mùi vị vẫn là vị chua ngọt Trần thị thích nhất.
Chỉ là trứng gà bình thường mà thôi nhưng ăn vào lại có mùi khác khác lạ.
Có lẽ Trần thị đã hiểu lời mà Lục Cẩm Dao đã nói, cái gì gọi là món ngon thường ngày.
Chả trách lại hợp khẩu vị, món ăn này cũng hợp khẩu vị bà ấy.
Có lẽ không hoàn toàn là Khương Đường làm, có một vài món tuy mùi vị ngon nhưng bà ấy ở phủ Bình Dương hầu cũng từng ăn rồi, không có gì mới lạ cả.
Nhưng có vài món ăn mới lạ ở trước mặt, cộng thêm chiếc bàn có thể chuyển động, nên bữa ăn này Trần thị khá là hài lòng.
*
Ăn cơm xong, Trần thị uống một cốc trà, rửa ráy qua loa rồi quay về phủ Bình Dương hầu.
Trần ma ma được bà ấy để lại Yến Kỉ Đường, cùng được để lại còn có quà cáp mang theo.
Phần lớn là cho Trịnh thị, dược liệu quý báu, các loại thuốc bổ.
Lục Cẩm Dao tiễn Trần thị ra khỏi phủ, Trần thị vừa đi vừa nói: “Bánh mì cuộn, tôm rang, còn có món trứng gà kia đều là Khương Đường làm?”
Lục Cẩm Dao gật đầu: “Món xương sườn, rau nộm cũng thế, canh ngọt mẫu thân thích uống cũng là nàng ấy làm, mấy cái này nữ nhi đều từng ăn cả rồi.”
Trần thị không khỏi mỉm cười: “Chả trách trông khí sắc của con tốt lên nhiều.”
“Nữ nhi không hề nói dối, lần này mẫu thân đã tin chưa?”
“Tin, có khi nào không tin lời con nói đâu.”
Đi đến cửa, Trần thị vỗ tay Lục Cẩm Dao: “Tiễn đến đây thôi, ta về trước đây.”
Lục Cẩm Dao không nỡ, nàng ấy nói: “Thay nữ nhi hỏi thăm cha huynh tỷ muội.”
Trần thị gật đầu: “Ừ, về sớm chút đi.”
Lục Cẩm Dao đưa nha hoàn quay về, qua hai khắc mới đến Yến Kỉ Đường.
Trần ma ma là một người ít nói, từ sau khi đến đây thì ở cùng với Cao ma ma, cùng chăm sóc chuyện ăn uống sinh hoạt hằng ngày của Lục Cẩm Dao.
Lục Cẩm Dao hỏi Khương Đường đâu, Lộ Trúc đáp: “Vẫn còn đang ở tiền viện.”
*
Hai mươi sáu món, bốn người dù thế nào cũng không thể ăn hết được.
Trong trường hợp này thì ăn cơm đều dùng đũa phục vụ, thế nên đồ ăn còn dư lại sẽ chia cho mấy người giúp việc phòng bếp lớn.
Khương Đường lấy nửa con gà luộc, hai miếng vịt muối tương, bảy con tôm, một viên Tứ Hỉ, hai muôi thịt kho to…
Canh lấy là canh khoai xương sườn, là món sở trường của Lý đại nương.
Trứng thái đồng tiền chua ngọt, sườn heo cháy tỏi với tôm rang nàng làm chỉ thừa lại có một ít, đám người Trần Nhị muốn nếm thử nên Khương Đường không lấy.
Đồ nàng được chia quả rất là nhiều.
Hôm nay Khương Đường cố ý làm những món đơn giản, mấy ngón như trứng gà xương sườn ai cũng đều biết làm.
Nguyên thân là do Bình Dương hầu phu nhân mua về, nha hoàn mua về ít nhiều cũng biết vài phần, nếu như làm ra điều gì quá xuất chúng thì e là sẽ xảy ra chuyện.
Trần thị đến có lẽ là vẫn muốn đưa nàng về phủ Bình Dương hầu, đến phủ Bình Dương hầu, thứ chờ đợi nàng không phải là tiền thưởng cao hay chỗ ở của người làm công.
Đối với Trần thị thì nha hoàn không dùng đến, tám phần là đưa đến trang tử.
Nàng ở lại.
Khó ở chỗ là làm những món đơn giản thành mỹ vị.
Hôm nay không gặp Bình Dương hầu phu nhân, chốc nữa thì thỉnh tội tượng trưng vậy.
Khương Đường không biết bữa tiệc này trong lòng Lục Cẩm Dao ra sao, nhưng trong lòng nàng đã là vô cùng tốt rồi.
Quay về Yến Kỉ Đường, Khương Đường để hai hộp đựng thức ăn vào phòng bếp nhỏ, qua một lúc thì đợi được Bạch Vi.
Bạch Vi nói: “Đại nương tử gọi ngươi đến nói chuyện.”
Hôm nay Bạch Vi theo Lục Cẩm Dao đến chính viện, canh bên ngoài đại sảnh nên nghe ngóng được không ít thông tin.
“Phu nhân đến để lại Trần ma ma, tính tình Trần ma ma thật thà trung hậu, chỉ lo chăm sóc đại nương tử sẽ không quan tâm đ ến chuyện khác, giống như Cao ma ma vậy. Phu nhân rất vừa lòng với đồ ăn bữa trưa, lại cộng thêm đại nương tử có thai nên trông rất vui, lúc quay về trên gương mặt còn mang theo nụ cười.”
Làm nha hoàn thì phải hiểu nhìn mặt đoán ý.
Bạch Vi vẫn còn lo lắng, bốn nha hoàn bồi giá lúc ban đầu thì ba người bọn họ là rõ ràng trong lòng. Trời xui đất khiến Khương Đường tới phòng bếp nhỏ, Bạch Vi sợ phu nhân sẽ đưa Khương Đường về.
Bây giờ tất cả đã đâu vào đấy rồi, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng thả xuống.
Khương Đường: “Đa tạ.”
Bạch Vi bất đắc dĩ mỉm cười: “Cái này có gì mà phải cảm ơn.”
Khương Đường thấp giọng nói: “Ta mang không ít đồ ngon từ phòng bếp lớn về, các ngươi còn chưa ăn cơm đâu nhỉ, lát nữa cùng ăn.”
Nàng đi đến phòng bếp lớn của tiền viện, ba người Bạch Vi đi theo Lục Cẩm Dao đến chính viện đều mới quay về.
Bạch Vi: “Còn phải nói, thế ta đi gọi Lộ Trúc, Hoài Hề tỷ tỷ.”
Nàng ấy đến phủ Vĩnh Ninh hầu đã hai năm mà còn chưa nếm thử món ăn của phòng bếp lớn bao giờ, lần này được ké miếng của Khương Đường. Cơ mà Khương Đường đến phòng bếp lớn giúp việc, đồ ăn cũng là nàng làm nên ăn hay không ăn cũng đâu có gì khác.
Khương Đường vội vã đến phòng chính.
Đương là lúc nóng nhất nên trong góc phòng có đặt hai chậu đá lạnh. Vì mới đặt vào nên đá viên vẫn còn rất nhiều, trên nền gạch ở góc tường còn đọng một vũng nước sương, quả đúng là mát hơn bên ngoài nhiều.
Trước mặt Lục Cẩm Dao đặt một cốc trà hoa quả màu tím nhạt, bên trong bỏ dâu và mơ, vị chua ngọt còn đậm hơn so với khi xưa.
Khương Đường hành lễ: “Nô tì bái kiến đại nương tử, nô tì chưa bái kiến phu nhân, xin đại nương tử thứ tội.”
Nụ cười ánh lên trong đôi mắt của Lục Cẩm Dao: “Ngươi ở phòng bếp lớn, nào có đến được, cũng coi như là đã bái kiến rồi, phu nhân vô cùng hài lòng với tay nghề của ngươi.”
Khương Đường: “Phu nhân vừa lòng là may mắn của nô tì.”
Lục Cẩm Dao gọi Lộ Trúc một tiếng. Lộ Trúc cầm một cái hầu bao đến.
Lục Cẩm Dao: “Bữa tiệc hôm nay tốt lắm.”
Tăng thêm thể diện cho nàng ấy thì đương nhiên được tính là tốt, có thưởng có phạt, đã làm tốt thì Lục Cẩm Dao chưa từng keo kiệt chuyện ban thưởng.
Cho tới tận giờ, Khương Đường vẫn chưa từng làm điều gì khiến nàng ấy phải trách phạt.
Khương Đường nhận lấy hầu bao, bên trong rất nhẹ, chạm vào thì phát ra tiếng giòn tan, có lẽ không phải là bạc. Trong thời điểm như này thì không thể mở ra xem được, nàng kìm nén tâm trạng muốn xem: “Cảm ơn đại nương tử ban thưởng.”
Đây hình như là lần đầu tiên Khương Đường được gọi vào phòng để ban thưởng đồ, ngày xưa chỉ cho Lộ Trúc, Hoài Hề đưa đồ đến.
Lục Cẩm Dao nói: “Đây là ngươi đáng được nhận, tuy ngươi là nha hoàn nhị đẳng nhưng làm việc đã có hình có dạng rồi. Làm việc cẩn thận, ngày sau sẽ càng nhiều hơn.”
Thứ càng nhiều hơn đương nhiên là phần thưởng.
Lúc nàng ấy nói những điều này không hề kiêng kỵ Lộ Trúc, Hoài Hề, cũng có ý nhắc nhở: “Được rồi, không có chuyện gì khác thì các ngươi lui xuống đi.”
Khương Đường lui ra chuẩn bị ăn cơm.
Sáng sớm nàng ăn vội ăn vàng có mấy miếng, bây giờ đã quá trưa nên thấy đói từ lâu.
Đám Lộ Trúc cũng chưa ăn, ba người ra ngoài, người đi vào hầu hạ đổi thành Nguyệt Vân, Bán Hạ.
Ba người cùng nhau đi đến phòng bếp nhỏ, Bạch Vi đã bới cơm ra xong, đồ ăn cũng đã nóng hổi rồi.
Lộ Trúc: “Mang về biết bao nhiêu thứ này, sao lại thơm như thế?”
Khương Đường đáp: “Thức ăn nhiều mà người thì ít, đồ ăn còn dư thì chia cho bốn người bọn ta.”
Lấy về thì đã hơi nguội rồi, Bạch Vi hâm nóng từng món một nên trông chẳng khác gì so với lúc mới nấu ra.
“Thay đổi khẩu vị mới, đây là đầu bếp Trần của phòng bếp lớn với Tôn đại nương, Lý đại nương ở chính viện nấu đó.”
Khương Đường thích thịt luộc giã tỏi nên học món ăn sở trường của Triệu đại nương, chỉ là dư lại không nhiều, mang về được có bốn miếng.
Vừa đủ mỗi người một miếng.
Lộ Trúc không khỏi nuốt nước bọt: “Cái này thơm quá đi!”
Gạo tẻ ngọc bích của phòng bếp lớn trộn cùng với thịt kho béo mà không ngấy, cắn một miếng thịt viên đẫm sốt, cả dạ dày đều thoải mái.
Bạch Vi vội bới miếng cơm nói: “Đây mới gọi là ăn cơm, tết Đoan Ngọ cũng chỉ có ba món, ta sắp đói chết rồi.”
Lộ Trúc: “Chết gì mà chế, không kiêng kỵ gì cả!”
Trần thị nhìn dáng vẻ kiên định của Lục Cẩm Dao, giật mình nhớ đến bản thân ngày xưa, khi ấy bản thân bà ấy cũng ngây thơ lãng mạn như vậy.
Bản thân khi đó cũng thế, tiền nhân bảo bà ấy không thể đi đường vòng nhưng bà vẫn va đầu vào.
“Vậy thì con phải giữ văn tự bán thân của nó cho cẩn thận, chớ để nó sinh lòng khác. Những nha hoàn khác cũng vậy, con đang có thai, khó tránh khỏi sơ suất.”
Chỉ cần giữ được văn tự bán thân của Khương Đường thì chẳng sợ có tâm tư xấu xa gì.
Có một câu nói chẳng hề sai.
Không phải nha hoàn nào trông xinh đẹp thì cũng có suy nghĩ leo lên giường.
Trần thị mỉm cười bảo: “Trong lòng bản thân hiểu rõ là được, thưởng phạt thỏa đáng, đây là điều nương đã dạy con.”
Mua công thức từ chỗ Khương Đường thì đã mua rồi, thưởng phạt thích đáng là dùng như thế này.
Sử dụng hạ nhân như thế nào, để hạ nhân một lòng một dạ, đều phải học từ từ.
Đến đây một chuyến, Trần thị đã hiểu được rằng Lục Cẩm Dao ở đây không hề tệ, mang thai hơn ba tháng trông béo hơn một chút.
Hai mẫu tử lại hàn huyên thêm một lát, Trần thị thấy thì giờ cũng đã hòm hòm: “Trần ma ma kinh nghiệm phong phú, biết chăm sóc thế nào biết phục hồi ra sao, để ở bên cạnh con ta cũng yên tâm hơn.”
Lục Cẩm Dao đáp: “Cảm ơn nương.”
Trần thị không nhịn được mỉm được: “Con với ta là mẫu tử, còn cần phải nói cảm ơn sao?”
Lục Cẩm Dao ở phủ Vĩnh Ninh hầu sống tốt thì phủ Bình Dương thầy cũng có được lợi.
Đây mới là môn đăng hộ đối, giúp đỡ lẫn nhau, gắn bó mật thiết.
Còn chưa đến giữa trưa, Lục Cẩm Dao với Trần thị đã đến chính viện.
Ăn điểm tâm uống trà nóng, chuyện giữa nữ nhân với nhau chẳng qua chỉ là xiêm y trang sức. Trịnh thị, Hàn thị tiếp khách, thoáng chốc khách chủ đều vui.
Đến giờ ăn cơm, Trịnh thị bảo Nam Hương đi chuyển đồ ăn.
Trần thị đang muốn xem xem “món ngon” trong lời Lục Cẩm Dao là như thế nào, có điều tuy trong lòng tò mò nhưng lại không tỏ ra bên ngoài chút nào.
Dáng vẻ cực kỳ ôn hòa, lúc nói chuyện trâm trên đầu còn không lắc lư lấy một tí.
Trịnh thị đó giờ cực kỳ hài lòng với Lục Cẩm Dao, nói là hài lòng với Lục Cẩm Dao chẳng bằng nói là tin tưởng Khương Đường.
Bữa gia yến lần trước không tệ, nếu như lúc này cũng được, vậy thì Tôn đại nương Lý đại nương giúp đỡ phòng bếp lớn chẳng phải cũng tăng thêm thể diện cho bà ư.
Đám nha hoàn nối đuôi nhau đi vào rồi từ từ truyền lên, đầu tiên là tám món rau trộn.
Trần thị cúi đầu liếc một cái, món gì cũng có, có thịt lợn giã tỏi từng ăn, nem rán, tôm rang… còn có món chưa từng thấy bao giờ, một đ ĩa vàng kim không biết là gì. Rau nộm cũng có, ngửi thì mùi chua thơm thơm xộc vào mũi, hình như còn có mùi hương của dầu mè.
Chiếc bàn cũng thần kỳ, bên trên có một tầng bên dưới có một tầng. Càng ảo diệu hơn nữa là tầng bên trên có thể chuyển động, khẽ xoay một cái là thức ăn bày biện trên bàn sẽ chuyển đến trước mặt mình.
Nhưng có đúng là thứ đồ tốt không?
Trịnh thị đánh mắt cho Hàn thị, Hàn thị đứng dậy châm chén rượu cho hai người: “Bá mẫu người thử xem.”
Nha hoàn lại đưa cho Lục Cẩm Dao chén trà hoa quả.
“Chỉ là rượu trái cây thôi, chuyện vui lớn thì uống lấy hai chén.” Trịnh thị nói: “A Dao đừng uống rượu, lát nữa uống xong thì thử món này đi, nước quả này vị chua ngọt, uống còn ngon hơn so với nước ô mai. Được rồi mau ăn đi, đồ ăn đơn giản chiêu đãi không tốt, vẫn mong bà thông gia rộng lòng lượng thứ.”
Trần thị bưng chén rượu lên kính Trịnh thị một chén: “Đa tạ bà thông gia đã thay ta chăm lo cho A Dao, nó còn nhỏ tính tình nóng nảy, nhưng đối đãi chân thành, coi bà như thân mẫu.”
Luân phiên kính được mấy chén rượu, lúc này mới động đũa ăn đồ ăn.
Trần thị ăn một miếng thịt lợn chấm sốt tỏi, ăn xong thì dùng nước trắng súc miệng, lúc này mới ăn đồ ăn khác.
Từ trên mặt bà ấy vốn không nhìn ra được món nào ngon, món nào không ngon.
Đợi đến khi ăn xong món bánh mì cuộn với tôm rang màu vàng kim, biểu cảm của Trần thị mới thả lỏng đôi chút.
Trong món bánh mì cuộn này vậy mà lại có vị ngọt, thơm mùi sữa, hình như còn có mùi khoai môn. Vừa cắn xuống một cái, nước sốt tứa ra.
Thật sự là ngọt ngào đến nỗi nao lòng người.
Có điều vì để nguội rồi nên mới không làm bỏng đến đầu lưỡi.
Mùi vị ngọt thanh, ăn vào vừa phải.
Ăn cơm bên ngoài không thể so với ăn cơm trong nhà, muốn ăn thì không được quá ba đũa, một món không thể gắp ba lần. Nhưng món này Trần Thị vẫn không khỏi gắp thêm hai đũa nữa.
Cũng xốp quá đi, vậy mà bên trong còn có nhân.
Không biết là chiên hay là nướng nữa, bởi vì điểm tâm nướng của Cẩm Đường Cư cũng xốp giòn như thế.
Món tôm khác trông còn ngon hơn so với món tôm rang, bởi vì có màu da cam, bên ngoài còn có một lớp bóng nhàn nhạt.
Còn màu sắc của tôm rang là màu hồng cam, trông như có một lớp hơi nước.
Món tôm này trông có vẻ ngon, có lẽ có vị ngọt.
Loại đồ ăn có vỏ này trước giờ đều là nha hoàn bóc ra rồi bà ấy ăn, nhưng trông thấy Lục Cẩm Dao một miếng cắt đứt đầu tôm, Trần thị còn nghe thấy một tiếng giòn tan vô cùng xảo diệu.
Lục Cẩm Dao đã không dùng đến nha hoàn thì bà ấy cũng không cần dùng.
Trần thị cũng cắn một miếng đầu tôm, không có mùi vị lạ nào mà trái lại là vị tươi sống đậm đà. Như thể mới sáng sớm còn bật nhảy tanh tách rồi sau đó đem đi nấu.
Đầu tôm rất giòn, chân tôm thì giòn vô cùng, Trần thị cảm thấy món này còn ngon hơn gấp mười gấp trăm lần so với món tôm luộc.
Đến cả vỏ tôm cũng có thể ăn được.
Hàn thị cũng giống như Bình Dương hầu phu nhân, là lần đầu tiên ăn. Nhưng Lục Cẩm Dao và Trịnh thị thì từng ăn rồi.
Lần đầu ăn cũng muốn bóc vỏ nhưng trông thấy Vĩnh Ninh hầu cắn một cái thì cũng không bóc vỏ nữa.
Cắn mấy miếng là có thể ăn hết một con, món tôm nguội này có thể ăn được cả một đ ĩa.
Lục Cẩm Dao thích ăn giòn, nếu như ở Yến Kỉ Đường không có người khác, nàng ấy nhất định phải ăn từ từ từng con một, thế mới ngon.
Trong khi đang ăn món nguội thì món nóng cũng từ từ được đem lên.
Có lẽ là vì lúc ăn đồ ăn là lúc dễ dàng buông lỏng nhất nên nụ cười trên gương mặt Trần thị càng lúc càng thoải mái.
Sườn heo cháy tỏi thơm hơn so với ngày thường ăn, bọc bên trên hình như là lòng đỏ trứng vịt, ăn vào có cảm giác bột bột. Còn có một lớp nước tương màu nâu. Trần thị gắp một cái rồi khẽ cắn một miếng, hóa ra là trứng gà.
Trứng gà chiên xong thì thành những viên lớn nhỏ, bên ngoài là lớp da rộp, bên trong được thấm đẫm nước sốt, đã mềm tan rồi.
Lòng đỏ trứng gà ăn vào cũng không bị nghẹn, mùi vị vẫn là vị chua ngọt Trần thị thích nhất.
Chỉ là trứng gà bình thường mà thôi nhưng ăn vào lại có mùi khác khác lạ.
Có lẽ Trần thị đã hiểu lời mà Lục Cẩm Dao đã nói, cái gì gọi là món ngon thường ngày.
Chả trách lại hợp khẩu vị, món ăn này cũng hợp khẩu vị bà ấy.
Có lẽ không hoàn toàn là Khương Đường làm, có một vài món tuy mùi vị ngon nhưng bà ấy ở phủ Bình Dương hầu cũng từng ăn rồi, không có gì mới lạ cả.
Nhưng có vài món ăn mới lạ ở trước mặt, cộng thêm chiếc bàn có thể chuyển động, nên bữa ăn này Trần thị khá là hài lòng.
*
Ăn cơm xong, Trần thị uống một cốc trà, rửa ráy qua loa rồi quay về phủ Bình Dương hầu.
Trần ma ma được bà ấy để lại Yến Kỉ Đường, cùng được để lại còn có quà cáp mang theo.
Phần lớn là cho Trịnh thị, dược liệu quý báu, các loại thuốc bổ.
Lục Cẩm Dao tiễn Trần thị ra khỏi phủ, Trần thị vừa đi vừa nói: “Bánh mì cuộn, tôm rang, còn có món trứng gà kia đều là Khương Đường làm?”
Lục Cẩm Dao gật đầu: “Món xương sườn, rau nộm cũng thế, canh ngọt mẫu thân thích uống cũng là nàng ấy làm, mấy cái này nữ nhi đều từng ăn cả rồi.”
Trần thị không khỏi mỉm cười: “Chả trách trông khí sắc của con tốt lên nhiều.”
“Nữ nhi không hề nói dối, lần này mẫu thân đã tin chưa?”
“Tin, có khi nào không tin lời con nói đâu.”
Đi đến cửa, Trần thị vỗ tay Lục Cẩm Dao: “Tiễn đến đây thôi, ta về trước đây.”
Lục Cẩm Dao không nỡ, nàng ấy nói: “Thay nữ nhi hỏi thăm cha huynh tỷ muội.”
Trần thị gật đầu: “Ừ, về sớm chút đi.”
Lục Cẩm Dao đưa nha hoàn quay về, qua hai khắc mới đến Yến Kỉ Đường.
Trần ma ma là một người ít nói, từ sau khi đến đây thì ở cùng với Cao ma ma, cùng chăm sóc chuyện ăn uống sinh hoạt hằng ngày của Lục Cẩm Dao.
Lục Cẩm Dao hỏi Khương Đường đâu, Lộ Trúc đáp: “Vẫn còn đang ở tiền viện.”
*
Hai mươi sáu món, bốn người dù thế nào cũng không thể ăn hết được.
Trong trường hợp này thì ăn cơm đều dùng đũa phục vụ, thế nên đồ ăn còn dư lại sẽ chia cho mấy người giúp việc phòng bếp lớn.
Khương Đường lấy nửa con gà luộc, hai miếng vịt muối tương, bảy con tôm, một viên Tứ Hỉ, hai muôi thịt kho to…
Canh lấy là canh khoai xương sườn, là món sở trường của Lý đại nương.
Trứng thái đồng tiền chua ngọt, sườn heo cháy tỏi với tôm rang nàng làm chỉ thừa lại có một ít, đám người Trần Nhị muốn nếm thử nên Khương Đường không lấy.
Đồ nàng được chia quả rất là nhiều.
Hôm nay Khương Đường cố ý làm những món đơn giản, mấy ngón như trứng gà xương sườn ai cũng đều biết làm.
Nguyên thân là do Bình Dương hầu phu nhân mua về, nha hoàn mua về ít nhiều cũng biết vài phần, nếu như làm ra điều gì quá xuất chúng thì e là sẽ xảy ra chuyện.
Trần thị đến có lẽ là vẫn muốn đưa nàng về phủ Bình Dương hầu, đến phủ Bình Dương hầu, thứ chờ đợi nàng không phải là tiền thưởng cao hay chỗ ở của người làm công.
Đối với Trần thị thì nha hoàn không dùng đến, tám phần là đưa đến trang tử.
Nàng ở lại.
Khó ở chỗ là làm những món đơn giản thành mỹ vị.
Hôm nay không gặp Bình Dương hầu phu nhân, chốc nữa thì thỉnh tội tượng trưng vậy.
Khương Đường không biết bữa tiệc này trong lòng Lục Cẩm Dao ra sao, nhưng trong lòng nàng đã là vô cùng tốt rồi.
Quay về Yến Kỉ Đường, Khương Đường để hai hộp đựng thức ăn vào phòng bếp nhỏ, qua một lúc thì đợi được Bạch Vi.
Bạch Vi nói: “Đại nương tử gọi ngươi đến nói chuyện.”
Hôm nay Bạch Vi theo Lục Cẩm Dao đến chính viện, canh bên ngoài đại sảnh nên nghe ngóng được không ít thông tin.
“Phu nhân đến để lại Trần ma ma, tính tình Trần ma ma thật thà trung hậu, chỉ lo chăm sóc đại nương tử sẽ không quan tâm đ ến chuyện khác, giống như Cao ma ma vậy. Phu nhân rất vừa lòng với đồ ăn bữa trưa, lại cộng thêm đại nương tử có thai nên trông rất vui, lúc quay về trên gương mặt còn mang theo nụ cười.”
Làm nha hoàn thì phải hiểu nhìn mặt đoán ý.
Bạch Vi vẫn còn lo lắng, bốn nha hoàn bồi giá lúc ban đầu thì ba người bọn họ là rõ ràng trong lòng. Trời xui đất khiến Khương Đường tới phòng bếp nhỏ, Bạch Vi sợ phu nhân sẽ đưa Khương Đường về.
Bây giờ tất cả đã đâu vào đấy rồi, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng thả xuống.
Khương Đường: “Đa tạ.”
Bạch Vi bất đắc dĩ mỉm cười: “Cái này có gì mà phải cảm ơn.”
Khương Đường thấp giọng nói: “Ta mang không ít đồ ngon từ phòng bếp lớn về, các ngươi còn chưa ăn cơm đâu nhỉ, lát nữa cùng ăn.”
Nàng đi đến phòng bếp lớn của tiền viện, ba người Bạch Vi đi theo Lục Cẩm Dao đến chính viện đều mới quay về.
Bạch Vi: “Còn phải nói, thế ta đi gọi Lộ Trúc, Hoài Hề tỷ tỷ.”
Nàng ấy đến phủ Vĩnh Ninh hầu đã hai năm mà còn chưa nếm thử món ăn của phòng bếp lớn bao giờ, lần này được ké miếng của Khương Đường. Cơ mà Khương Đường đến phòng bếp lớn giúp việc, đồ ăn cũng là nàng làm nên ăn hay không ăn cũng đâu có gì khác.
Khương Đường vội vã đến phòng chính.
Đương là lúc nóng nhất nên trong góc phòng có đặt hai chậu đá lạnh. Vì mới đặt vào nên đá viên vẫn còn rất nhiều, trên nền gạch ở góc tường còn đọng một vũng nước sương, quả đúng là mát hơn bên ngoài nhiều.
Trước mặt Lục Cẩm Dao đặt một cốc trà hoa quả màu tím nhạt, bên trong bỏ dâu và mơ, vị chua ngọt còn đậm hơn so với khi xưa.
Khương Đường hành lễ: “Nô tì bái kiến đại nương tử, nô tì chưa bái kiến phu nhân, xin đại nương tử thứ tội.”
Nụ cười ánh lên trong đôi mắt của Lục Cẩm Dao: “Ngươi ở phòng bếp lớn, nào có đến được, cũng coi như là đã bái kiến rồi, phu nhân vô cùng hài lòng với tay nghề của ngươi.”
Khương Đường: “Phu nhân vừa lòng là may mắn của nô tì.”
Lục Cẩm Dao gọi Lộ Trúc một tiếng. Lộ Trúc cầm một cái hầu bao đến.
Lục Cẩm Dao: “Bữa tiệc hôm nay tốt lắm.”
Tăng thêm thể diện cho nàng ấy thì đương nhiên được tính là tốt, có thưởng có phạt, đã làm tốt thì Lục Cẩm Dao chưa từng keo kiệt chuyện ban thưởng.
Cho tới tận giờ, Khương Đường vẫn chưa từng làm điều gì khiến nàng ấy phải trách phạt.
Khương Đường nhận lấy hầu bao, bên trong rất nhẹ, chạm vào thì phát ra tiếng giòn tan, có lẽ không phải là bạc. Trong thời điểm như này thì không thể mở ra xem được, nàng kìm nén tâm trạng muốn xem: “Cảm ơn đại nương tử ban thưởng.”
Đây hình như là lần đầu tiên Khương Đường được gọi vào phòng để ban thưởng đồ, ngày xưa chỉ cho Lộ Trúc, Hoài Hề đưa đồ đến.
Lục Cẩm Dao nói: “Đây là ngươi đáng được nhận, tuy ngươi là nha hoàn nhị đẳng nhưng làm việc đã có hình có dạng rồi. Làm việc cẩn thận, ngày sau sẽ càng nhiều hơn.”
Thứ càng nhiều hơn đương nhiên là phần thưởng.
Lúc nàng ấy nói những điều này không hề kiêng kỵ Lộ Trúc, Hoài Hề, cũng có ý nhắc nhở: “Được rồi, không có chuyện gì khác thì các ngươi lui xuống đi.”
Khương Đường lui ra chuẩn bị ăn cơm.
Sáng sớm nàng ăn vội ăn vàng có mấy miếng, bây giờ đã quá trưa nên thấy đói từ lâu.
Đám Lộ Trúc cũng chưa ăn, ba người ra ngoài, người đi vào hầu hạ đổi thành Nguyệt Vân, Bán Hạ.
Ba người cùng nhau đi đến phòng bếp nhỏ, Bạch Vi đã bới cơm ra xong, đồ ăn cũng đã nóng hổi rồi.
Lộ Trúc: “Mang về biết bao nhiêu thứ này, sao lại thơm như thế?”
Khương Đường đáp: “Thức ăn nhiều mà người thì ít, đồ ăn còn dư thì chia cho bốn người bọn ta.”
Lấy về thì đã hơi nguội rồi, Bạch Vi hâm nóng từng món một nên trông chẳng khác gì so với lúc mới nấu ra.
“Thay đổi khẩu vị mới, đây là đầu bếp Trần của phòng bếp lớn với Tôn đại nương, Lý đại nương ở chính viện nấu đó.”
Khương Đường thích thịt luộc giã tỏi nên học món ăn sở trường của Triệu đại nương, chỉ là dư lại không nhiều, mang về được có bốn miếng.
Vừa đủ mỗi người một miếng.
Lộ Trúc không khỏi nuốt nước bọt: “Cái này thơm quá đi!”
Gạo tẻ ngọc bích của phòng bếp lớn trộn cùng với thịt kho béo mà không ngấy, cắn một miếng thịt viên đẫm sốt, cả dạ dày đều thoải mái.
Bạch Vi vội bới miếng cơm nói: “Đây mới gọi là ăn cơm, tết Đoan Ngọ cũng chỉ có ba món, ta sắp đói chết rồi.”
Lộ Trúc: “Chết gì mà chế, không kiêng kỵ gì cả!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook