Hứa thị không cảm thấy Cố Kiến Thủy đã hồi tâm chuyển ý mà ngược lại còn cảm thấy hắn là người phụ bạc.
Nguyệt Nương cũng không chống đỡ được bao lâu, đối với nữ tử đã làm bạn hai năm mà hắn còn có thể như vậy, đối với nương tử chính thất như nàng đây thì có mấy phần chân tình cơ chứ.
Hứa thị năm nay cũng đã hai mươi lăm tuổi, trưởng nữ được tám tuổi, nhi nữ song toàn, nàng cũng không ngóng trông điều gì hơn, chỉ mong có thể nuôi dưỡng hai hài tử thành người.
Lại nói tiếp, cuộc hôn nhân này vốn chính là mù cưới câm gả, Hứa thị đối với Cố Kiến Thủy cũng không có bao nhiêu tình cảm.
Thế này cũng rất tốt.
Hứa thị không thèm quan tâm nhưng Hàn thị thì lại quan tâm.
Tại sao Tam phòng lại đột nhiên được thăng chức, hỏi Cố Kiến Phong thì Cố Kiến Phong cũng không biết.
“Đệ đệ ruột của chàng mà chàng cũng không biết là sao!”
Cố Kiến Phong hàm hồ nói: “Hình như là nghĩ ra được thứ lương khô gì đó, có ích cho việc ứng phó với thiên tai và hành quân đánh trận, Thánh thượng hài lòng nên được thăng chức…”
Hàn thị nói: “Ta đã nói tại sao phòng bếp lớn trong phủ lại thiếu mất ba đại sư phụ, bây giờ đi lấy cơm ở phòng bếp lớn đã ít đi bao nhiêu món! Nếu là đồ do đại sư phụ làm thì đó cũng không phải là công lao của hắn.”
Cố Kiến Phong cười ha ha nói: “Đây là ý của phụ thân, nàng cũng đừng nhiều lời.”
Hàn thị phàn nàn nói: “Rõ ràng chàng là trưởng tử… Đây thì coi là chuyện gì?”
Cố Kiến Phong im lặng một lúc rồi nói: “Những việc ở trên triều, một phụ nhân không hiểu gì như nàng thì đừng xen vào. Việc này có quan hệ đến quân doanh, ta ở Hồng Lư tự thì sao có thể nhúng tay vào được.”
Hàn thị: “… Không nhúng vào thì không nhúng vào, việc gì cũng không thể trông cậy vào được.”
Hàn thị cảm thấy dựa vào Vĩnh Ninh Hầu phủ còn không bằng dựa vào phụ thân của nàng ta, nhưng tài hoa của Cố Kiến Thủy cũng chỉ thường thường, muốn đi lên trên là rất khó.
Chỉ mới đầu tháng sáu, Hàn thị bị tức đến mức nóng hết cả người.
Trời dường như càng ngày càng nóng, vừa đến buổi chiều, gạch đá trong sân có thể dùng để nướng thịt dê. Những viện khác vẫn chưa dùng đến băng mà Yến Kỉ Đường đã dùng rồi.
Nhưng chỉ dùng vào buổi trưa lúc ăn cơm và buổi chiều lúc nóng nhất, đương nhiên chỉ có Lục Cẩm Dao dùng, nha hoàn không dùng đến băng. Thời điểm này, ai cũng muốn được đi vào hầu hạ ở trong phòng bởi vì trong phòng mát mẻ.
Khương Đường vẫn tự nguyện ở trong phòng bếp nhỏ, mặc dù trong phòng bếp nhỏ rất nóng, đặc biệt là khi nấu ăn, khuôn mặt sẽ bị hun đến mức đỏ bừng.
Triệu đại nương nóng đến mức phe phẩy cái quạt hương bồ lớn, “Sao ngươi lại không vào hầu hạ ở trong phòng, ở chỗ này rất nóng.”
Vào trong không chỉ phải hầu hạ trà nước, còn chỉ có thể quy củ đứng thẳng người, không thể thở ra âm thanh dù rất nhỏ, ở trong phòng bếp nhỏ thoải mái biết bao nhiêu.
Khương Đường nói: “Ở đây đúng là hơi nóng, nhưng rất thoải mái.”
Triệu đại nương nói: “Ừ, muốn ngồi thì ngồi, muốn đứng thì đứng… Vậy tối nay đại nương tử muốn ăn gì vậy?”
Gần đây Lục Cẩm Dao ăn rất ít, có thể nhìn ra được là không cảm thấy ngon miệng, ngoại trừ là vì trời nóng ra thì còn có một phần nguyên nhân là vì Cố Kiến Châu không có ở nhà. Nhưng biết bản thân đang có hài tử, cho dù là không muốn ăn thì cũng sẽ ăn một chút.
Triệu đại nương có hai món ăn tủ, một món là thịt lợn giã tỏi, món này Cố Kiến Châu rất thích ăn. Một món khác chính là gà hầm đất, đây là đặc sản ở quê của bà ấy.
“Nếu không thì tối nay làm hai món này, để ta làm cho, ngươi ở bên cạnh quan sát, nếm thử hương vị, nhìn xem có thể điều chỉnh cho món ăn ngon hơn không.”
Triệu đại nương muốn dạy hai món ăn này cho Khương Đường.
Bà ấy đã học được rất nhiều từ Khương Đường, cách làm tương vừng, không chỉ là trộn mè với nước và thêm muối thôi, ở trong vẫn còn phải làm thêm nhiều bước nữa, phải cho vào các loại gia vị khác như một chút bơ lạc, đường, xì dầu,…
Loại tương vừng này, làm sao để thịt có thể mềm và ngọt hơn, làm sao để khử tanh, nước chấm ngon để trộn rau và đồ ăn,… Đều là học được của Khương Đường.
Có câu nói như thế này, có qua có lại, thứ bà ấy có thể dạy cho Khương Đường chỉ có hai món tủ này thôi.
Khương Đường nói: “Được, vậy thì tối nay ăn cháo, cháo trắng, ăn cùng trứng vịt muối, làm thêm mấy cái bánh bao vị hành. Trời nóng nên làm thêm một món rau trộn.”
Cố Kiến Châu không ở nhà, Lục Cẩm Dao một bữa ăn ba bốn món thôi là được, cổ đại kiêng kỵ rất nhiều, bốn không dễ nghe, bình thường đều là ba món.
Triệu đại nương cười nói được.
Vừa hầm thịt, bà ấy vừa tán gẫu với Khương Đường, “Trong Hầu phủ của chúng ta, chỉ có viện của chúng ta và viện của Ngũ công tử là nhàn nhã nhất. Gia chúng ta và đại nương tử là người nhân từ, Ngũ công tử thoạt nhìn cũng rất thiện tâm. “
Khương Đường xích lại gần nói: “Làm sao ngài lại có thể nhìn ra được Ngũ công tử là người tốt chứ?”
Triệu đại nương nói: “Ngũ công tử thân ở biên quan, bảo vệ quốc gia, nếu không phải người lương thiện thì sao có thể vì bách tính mà làm những việc như thế.”
Khương Đường nói: “Không phải có tin đồn những người dẫn binh đi chiến trường đều là người toàn thân sát khí, hung dữ đến mức có thể ngăn hài tử ba tuổi khóc đêm sao?”
Triệu đại nương: “Nói nhảm, Ngũ công tử cứu giúp bách tính thoát khỏi biển lửa, cho dù vô thường có đến cũng phải bái lạy rồi rời đi!”
Đúng vậy, người như thế sao biết ngăn hài tử khóc đêm được.
Cha mẹ hài tử nhắc đến hắn cũng sẽ nói đây là anh hùng của triều ta.
Khương Đường cười với Triệu đại nương: “Ngũ công tử quả đúng là anh hùng.”
Triệu đại nương cho thêm củi vào bếp, cũng cười theo nói: “Chẳng phải sao, Hầu phủ chúng ta nhất định có thể càng ngày càng thịnh vượng, người khác đâu có phúc khí tốt như chúng ta, có thể làm việc ở Hầu phủ, ngươi xem đám người lao động ở bến đò kia, một ngày được bao nhiêu đồng.”
Trong lòng Triệu đại nương, có thể làm việc ở Hầu phủ, đi theo chủ tử tốt như Lục Cẩm Dao và Cố Kiến Châu là may mắn to lớn. Nguyệt ngân mỗi tháng đủ để cho một gia đình bách tính bình thường dùng một năm, còn có thể kiếm được tiền thưởng và chất béo, dù thế nào một năm vẫn có được hai mươi lượng bạc trong tay.
Nào có nơi nào trong thiên hạ có chuyện tốt như thế.
Bà ấy à, phải ở Hầu phủ làm việc cả đời, tuyệt đối sẽ không làm điều gì dại dột. Chuyện chuộc thân càng chưa bao giờ nghĩ đến, nhi tử nhi tức của bà ấy cũng là hạ nhân của Hầu phủ, sau này không cần lo cái ăn, ai lại nghĩ đến chuyện chuộc thân.
Bán mình cho Vĩnh Ninh Hầu phủ là vì để ổn định, chỉ cần làm việc cẩn thận không làm sai chuyện thì sẽ không bị bán đi một cách tùy tiện.
Khương Đường có thể hiểu được suy nghĩ của Triệu đại nương, chỉ là Vĩnh Ninh Hầu phủ ngày càng huy hoàng, có thể đảm bảo mười mấy năm đều như một ngày ư? Con cháu của kẻ bán mình làm nô đều là hạ nhân, không thể khoa cử, phải làm tôi tớ cho người ta.
Hầu phủ là một cái ô nhưng cũng là một cái lồ ng giam.
Khương Đường cảm thấy chuyện chuộc thân này không thể nói với người khác được, nói rồi cũng chưa chắc người ta có thể hiểu được, có khi còn cảm thấy nàng lòng cao hơn trời, không biết tốt xấu.
Cẩn thận một chút mới có thể làm nên đại sự.
“Đại nương nói phải.” Khương Đường phụ họa: “Đại nương tử và Tứ gia đều là người lương thiện.”
Đối đãi với người của mình thì ấm áp như gió xuân, đối đãi với kẻ thù thì lạnh lùng như gió rét, có thủ đoạn lại biết che chở.
Triệu đại nương cười hì hì đáp: “Tiểu Đường à, ngươi thật sự không gặp đứa cháu trai ta sao?”
Bà cảm thấy cháu trai của mình khá là xứng đôi với Khương Đường, nữ tử mà, khó tránh khỏi phải gả cho người ta. Khương Đường xinh đẹp như thế, vẫn nên gả cho một người thành thật thì ngày sau mới có thể sống êm đẹp được. Còn thật sự muốn leo lên cành cao, ngã rồi còn chẳng biết ngã chết như thế nào.
Khương Đường từ chối nói: “Bên đại nương tử vẫn còn cần đến ta, vẫn không gặp thì hơn.”
“Ôi, không gặp thì không gặp vậy, có lẽ qua đợt này cháu trai ta sẽ nghị hôn rồi.” Triệu đại nương bắt đầu hướng dẫn cách làm thịt lợn giã tỏi: “Món này chú trọng nhất là kỹ thuật dùng dao, còn cả nước chấm tỏi giã này. Tuy ngươi nấu đồ ăn ngon, nhưng kỹ thuật thái đồ ăn vẫn cần luyện tập.”
“Thịt phải thái thật mỏng, từ đằng sau có thể nhìn thấu được ngón tay phía trước, thịt dùng không phải thịt ba chỉ, trên mỡ dưới nạc, lúc luộc cũng không được thêm nước màu vào, trong nước chấm tỏi giã không chỉ có mỗi tỏi mà còn phải bỏ cả giấm và ớt xanh đỏ vào.”
Đến khi thịt chín, Triệu đại nương chỉ cho Khương Đường thái thịt, con dao làm bếp vừa đều vừa vững lướt đi từ từ, thế này là xong rồi.
Khương Đường cảm thán, kỹ năng cắt thái này mà đến quán mỳ thịt bò thì hẳn có thể được ông chủ coi trọng.
Sau khi làm xong, Triệu đại nương để cho Khương Đường nếm thử trước: “Cách ăn của món thịt này cũng cần chú ý, dùng đũa cuốn lấy một góc rồi khe khẽ hất lên, thịt sẽ cuộn lại lên trên, rồi sau đó chấm vào nước chấm tỏi giã.”
Dựa theo lời Triệu đại nương mà ăn như thế, cắn một cái quả nhiên béo mà không ngấy, mùi tỏi cùng với giấm chua càng làm trung hòa vị ngấy của thịt luộc, chính vì là thịt luộc nên mới không có quá nhiều mùi hương liệu như vậy, không hổ là món tủ của bà ấy.
Triệu đại nương nhìn Khương Đường một cách đầy mong chờ: “Thế nào?”
“Ngon lắm! Mềm mà không nhũn, thơm mà không ngấy. Thêm tí đường là ngon, hình như hơi thiếu vị ngọt.”
Triệu đại nương thử nêm thêm đường vào nước chấm, rồi múc ra một ít để thử: “Mùi vị ngon hơn một chút rồi.”
Khương Đường cũng thử món gà hầm đất, trên gà hầm phủ bánh nướng, bánh nướng làm bằng bột ngô, khác với vị của bánh phồng ngâm đầu cá, toàn là mùi thơm của thịt hầm bằng củi, đi xa lắc xa lơ cũng có thể ngửi thấy.
Lớp màng da gà bao bọc lấy phần thịt gà đàn hồi, màu của thịt là màu nâu, bên trong còn bỏ nấm khô và khoai tây, nếu cho một bát cơm rồi chan thêm một muôi canh nhỏ, thả lên trên thật nhiều khoai tây và nấm đã ngấm nước canh, Khương Đường có thể ăn được hai bát.
Triệu đại nương nói: “Làm món này nhớ bỏ vào trong thịt ba chỉ, chỉ hầm mỗi thịt gà thì không thành được.”
Chả trách vừa mới ăn đã ngon như thế, món canh này ăn kèm với mì cũng rất ngon.
Khương Đường chân thành đáp: “Cảm ơn đại nương.”
Triệu đại nương múc đồ ăn ra rồi đặt sang một bên để nguội, như hôm nay trời nóng, đồ ăn quá nóng mà đưa sang thì không thể ăn được.
Khương Đường múc bánh bao vị hành và cháo trắng ra, rồi trộn rau, đợi một lát Lộ Trúc mới đến đưa đồ ăn.
So với việc nấu nướng thì hình như đưa đồ ăn còn khổ cực hơn. Mắt thì thấy món nào cũng ngon, nhưng lại chẳng ăn được.
Trứng vịt muối cắt ra làm đôi, phần dầu màu vàng kim chảy ra bên ngoài.
Gà hầm đất, thịt lợn tỏi giã và món dưa chuột sợi trộn cùng được bưng đi, không bao lâu sau Lộ Trúc đã quay lại, đưa cho Triệu đại nương và Khương Đường mỗi người một cái hầu bao: “Hôm nay đại nương tử ăn uống ngon miệng lắm.”
Hầu bao này nặng hơn so với trước kia, bên trong ít nhất có năm lượng bạc.
Triệu đại nương sành sỏi, vừa chạm vào đã cảm nhận ra, giương miệng cười toe toét: “Lão nô cảm ơn đại nương tử, cảm ơn đại nương tử.”
Khương Đường nói: “Xin Lộ Trúc tỷ tỷ thay nô tì cảm ơn đại nương tử.”
Đến khi Lộ Trúc đi ra, Triệu đại nương vội vàng mở hầu bao ra: “Có hơn năm lượng bạc lận đó!”
Tiền thưởng của hai người cộng lại là mười lượng bạc, có lẽ không phải vì bữa cơm hôm nay, Khương Đường cảm thấy nó có liên quan đến lương khô, lần trước Tam gia được thưởng đã lan truyền khắp trong phủ rồi.
Tiền nhiều hay ít không quan trọng, lương khô có ích là được. Kẻ có tài lại vạ tội, nếu như ở nơi khác thì có lẽ nàng đã bị nhốt trong phòng nhỏ rồi, làm lụng suốt ngày, không làm thì bị đánh.
Thật tốt, nàng có thể giúp được Cố Kiến Sơn.
Mắt Khương Đường cười đến độ cong lên: “Đúng thế, hơn năm lượng bạc lận.”
Triệu đại nương rất là vui sướng, năm lượng bạc chính là tiền lương của năm tháng, nguyệt ngân của non nửa năm đâu có ít.
Chuyện Khương Đường vui mừng là lương khô có thể đưa đến Tây Bắc, nàng còn có thể nghĩ ra những thứ khác, thêm một lần nữa là có thể trả hết ân tình rồi.
Sao nàng có thể không vui sướng cho được.
Đến tận tối, trên gương mặt của Khương Đường vẫn mang theo nụ cười. Hôm nay Lộ Trúc thay nàng nên bốn người trong phòng không ai cần đi gác đêm cả.
Trong tay mỗi người đều cầm một miếng gà rán.
Giấy dầu gấp thành một cái hộp bé, dùng que gỗ chọc vào để ăn, gà rán có vị cay, bên trong cực kỳ mọng nước, bên ngoài cực kỳ giòn, cả phòng toàn là âm thanh ăn gà rán.
Bội Lan ăn đến nỗi mỡ đầy miệng: “Đường Đường, sao lại làm cho bọn ta đồ ngon thế?”
Tĩnh Mặc im lặng, có thể vì sao cớ chứ, chắc chắn là vì trong lòng vui sướng rồi.
Chỉ cần Khương Đường vui là sẽ làm rất nhiều đồ ăn ngon.
Chỉ là không biết tại sao lại vui vẻ như thế.
Lục Anh trợn trắng mắt: “Có đồ để ăn vẫn không cản nổi cái miệng của ngươi, còn có thể vì sao được, là thân thiết với chúng ta chứ sao. Chứ sao Khương Đường lại không làm đồ ngon cho nha hoàn của Yến Minh Đường.”
Bội Lan cười khanh khách: “Vẫn là ngươi thông minh.”
Khương Đường cất lời: “Các ngươi xem chạng vạng tối mây đen dày đặc, có lẽ ngày mai sẽ mưa, trời nóng thế này đã bao ngày rồi, cuối cùng cũng mát mẻ chút. Nghe nói mưa ở Điền Nam cũng ngừng rồi, Tây Bắc vẫn luôn đánh thắng trận, thế thì Tứ gia và Ngũ công tử cũng sắp quay về rồi.”
Bội Lan: “Tứ gia về sớm một chút thì đại nương tử không cần lo lắng như vậy nữa.”
Trong phòng tối đen, Khương Đường đặt bao giấy dầu gà rán sang một bên. Sao nàng lại nhắc đến Cố Kiến Sơn được, bây giờ nàng là nha hoàn của Yến Kỉ Đường, cho dù có nhắc thì cũng nên nhắc đến Cố Kiến Châu mới phải.
May là đám Bội Lan không nói gì khác.
Ăn gà rán xong, cả phòng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Khương Đường nóng nên đá chăn ra, nghiêng mình nhìn ra ngoài cửa sổ, hôm nay không có trăng sáng, đầu tháng nên dù không có mây che thì cũng chỉ là một mảnh cong cong.
Vầng trăng mà tất cả mọi người trên đường này nhìn thấy đều cùng là một cái, trăng Tây Bắc hẳn là rất tròn nhỉ.
Ngày hôm sau, sáng sớm tinh mơ trời đổ mưa, mưa không lớn lắm, rơi tí tách suốt một đêm, tờ mờ sáng thì tạnh, nhưng lại mát mẻ hơn mấy ngày trước nhiều.
Lục Cẩm Dao sau khi dọn dẹp xong xuôi thì đưa Hoài Hề và Khương Đường ra ngoài.
Xiêm y hôm nay nàng ấy mặc khá là rộng rãi, mang thai đã được ba tháng nên ít nhiều cũng lộ bụng.
Phủ y từng nói ba tháng là ổn định rồi nên không cần cẩn thận như ba tháng đầu nữa.
Lục Cẩm Dao để Lộ Trúc đến phủ Bình Dương hầu báo tin, nói với mẫu thân chuyện nàng ấy đã có thai. Đến mai Hầu phủ đại khái sẽ có người đến, mẫu thân nàng ấy chắc chắn sẽ phái một lão ma ma kinh nghiệm phong phú đến đây.
Cao ma ma là nhũ mẫu của nàng ấy nhưng chưa từng chăm sóc người có mang bao giờ. Mời ma ma tìm bà đỡ thì Lục Cẩm Dao vẫn yên tâm người của nhà mẹ đẻ hơn.
Lộ Trúc đến phủ Bình Dương hầu, tầm giữa trưa là có thể biết tin được rồi.
Tuy Cố Kiến Châu không có ở đây nhưng có thể gặp được mẫu thân thì trong lòng Lục Cẩm Dao cũng lấy làm vui.
Nguyệt Nương cũng không chống đỡ được bao lâu, đối với nữ tử đã làm bạn hai năm mà hắn còn có thể như vậy, đối với nương tử chính thất như nàng đây thì có mấy phần chân tình cơ chứ.
Hứa thị năm nay cũng đã hai mươi lăm tuổi, trưởng nữ được tám tuổi, nhi nữ song toàn, nàng cũng không ngóng trông điều gì hơn, chỉ mong có thể nuôi dưỡng hai hài tử thành người.
Lại nói tiếp, cuộc hôn nhân này vốn chính là mù cưới câm gả, Hứa thị đối với Cố Kiến Thủy cũng không có bao nhiêu tình cảm.
Thế này cũng rất tốt.
Hứa thị không thèm quan tâm nhưng Hàn thị thì lại quan tâm.
Tại sao Tam phòng lại đột nhiên được thăng chức, hỏi Cố Kiến Phong thì Cố Kiến Phong cũng không biết.
“Đệ đệ ruột của chàng mà chàng cũng không biết là sao!”
Cố Kiến Phong hàm hồ nói: “Hình như là nghĩ ra được thứ lương khô gì đó, có ích cho việc ứng phó với thiên tai và hành quân đánh trận, Thánh thượng hài lòng nên được thăng chức…”
Hàn thị nói: “Ta đã nói tại sao phòng bếp lớn trong phủ lại thiếu mất ba đại sư phụ, bây giờ đi lấy cơm ở phòng bếp lớn đã ít đi bao nhiêu món! Nếu là đồ do đại sư phụ làm thì đó cũng không phải là công lao của hắn.”
Cố Kiến Phong cười ha ha nói: “Đây là ý của phụ thân, nàng cũng đừng nhiều lời.”
Hàn thị phàn nàn nói: “Rõ ràng chàng là trưởng tử… Đây thì coi là chuyện gì?”
Cố Kiến Phong im lặng một lúc rồi nói: “Những việc ở trên triều, một phụ nhân không hiểu gì như nàng thì đừng xen vào. Việc này có quan hệ đến quân doanh, ta ở Hồng Lư tự thì sao có thể nhúng tay vào được.”
Hàn thị: “… Không nhúng vào thì không nhúng vào, việc gì cũng không thể trông cậy vào được.”
Hàn thị cảm thấy dựa vào Vĩnh Ninh Hầu phủ còn không bằng dựa vào phụ thân của nàng ta, nhưng tài hoa của Cố Kiến Thủy cũng chỉ thường thường, muốn đi lên trên là rất khó.
Chỉ mới đầu tháng sáu, Hàn thị bị tức đến mức nóng hết cả người.
Trời dường như càng ngày càng nóng, vừa đến buổi chiều, gạch đá trong sân có thể dùng để nướng thịt dê. Những viện khác vẫn chưa dùng đến băng mà Yến Kỉ Đường đã dùng rồi.
Nhưng chỉ dùng vào buổi trưa lúc ăn cơm và buổi chiều lúc nóng nhất, đương nhiên chỉ có Lục Cẩm Dao dùng, nha hoàn không dùng đến băng. Thời điểm này, ai cũng muốn được đi vào hầu hạ ở trong phòng bởi vì trong phòng mát mẻ.
Khương Đường vẫn tự nguyện ở trong phòng bếp nhỏ, mặc dù trong phòng bếp nhỏ rất nóng, đặc biệt là khi nấu ăn, khuôn mặt sẽ bị hun đến mức đỏ bừng.
Triệu đại nương nóng đến mức phe phẩy cái quạt hương bồ lớn, “Sao ngươi lại không vào hầu hạ ở trong phòng, ở chỗ này rất nóng.”
Vào trong không chỉ phải hầu hạ trà nước, còn chỉ có thể quy củ đứng thẳng người, không thể thở ra âm thanh dù rất nhỏ, ở trong phòng bếp nhỏ thoải mái biết bao nhiêu.
Khương Đường nói: “Ở đây đúng là hơi nóng, nhưng rất thoải mái.”
Triệu đại nương nói: “Ừ, muốn ngồi thì ngồi, muốn đứng thì đứng… Vậy tối nay đại nương tử muốn ăn gì vậy?”
Gần đây Lục Cẩm Dao ăn rất ít, có thể nhìn ra được là không cảm thấy ngon miệng, ngoại trừ là vì trời nóng ra thì còn có một phần nguyên nhân là vì Cố Kiến Châu không có ở nhà. Nhưng biết bản thân đang có hài tử, cho dù là không muốn ăn thì cũng sẽ ăn một chút.
Triệu đại nương có hai món ăn tủ, một món là thịt lợn giã tỏi, món này Cố Kiến Châu rất thích ăn. Một món khác chính là gà hầm đất, đây là đặc sản ở quê của bà ấy.
“Nếu không thì tối nay làm hai món này, để ta làm cho, ngươi ở bên cạnh quan sát, nếm thử hương vị, nhìn xem có thể điều chỉnh cho món ăn ngon hơn không.”
Triệu đại nương muốn dạy hai món ăn này cho Khương Đường.
Bà ấy đã học được rất nhiều từ Khương Đường, cách làm tương vừng, không chỉ là trộn mè với nước và thêm muối thôi, ở trong vẫn còn phải làm thêm nhiều bước nữa, phải cho vào các loại gia vị khác như một chút bơ lạc, đường, xì dầu,…
Loại tương vừng này, làm sao để thịt có thể mềm và ngọt hơn, làm sao để khử tanh, nước chấm ngon để trộn rau và đồ ăn,… Đều là học được của Khương Đường.
Có câu nói như thế này, có qua có lại, thứ bà ấy có thể dạy cho Khương Đường chỉ có hai món tủ này thôi.
Khương Đường nói: “Được, vậy thì tối nay ăn cháo, cháo trắng, ăn cùng trứng vịt muối, làm thêm mấy cái bánh bao vị hành. Trời nóng nên làm thêm một món rau trộn.”
Cố Kiến Châu không ở nhà, Lục Cẩm Dao một bữa ăn ba bốn món thôi là được, cổ đại kiêng kỵ rất nhiều, bốn không dễ nghe, bình thường đều là ba món.
Triệu đại nương cười nói được.
Vừa hầm thịt, bà ấy vừa tán gẫu với Khương Đường, “Trong Hầu phủ của chúng ta, chỉ có viện của chúng ta và viện của Ngũ công tử là nhàn nhã nhất. Gia chúng ta và đại nương tử là người nhân từ, Ngũ công tử thoạt nhìn cũng rất thiện tâm. “
Khương Đường xích lại gần nói: “Làm sao ngài lại có thể nhìn ra được Ngũ công tử là người tốt chứ?”
Triệu đại nương nói: “Ngũ công tử thân ở biên quan, bảo vệ quốc gia, nếu không phải người lương thiện thì sao có thể vì bách tính mà làm những việc như thế.”
Khương Đường nói: “Không phải có tin đồn những người dẫn binh đi chiến trường đều là người toàn thân sát khí, hung dữ đến mức có thể ngăn hài tử ba tuổi khóc đêm sao?”
Triệu đại nương: “Nói nhảm, Ngũ công tử cứu giúp bách tính thoát khỏi biển lửa, cho dù vô thường có đến cũng phải bái lạy rồi rời đi!”
Đúng vậy, người như thế sao biết ngăn hài tử khóc đêm được.
Cha mẹ hài tử nhắc đến hắn cũng sẽ nói đây là anh hùng của triều ta.
Khương Đường cười với Triệu đại nương: “Ngũ công tử quả đúng là anh hùng.”
Triệu đại nương cho thêm củi vào bếp, cũng cười theo nói: “Chẳng phải sao, Hầu phủ chúng ta nhất định có thể càng ngày càng thịnh vượng, người khác đâu có phúc khí tốt như chúng ta, có thể làm việc ở Hầu phủ, ngươi xem đám người lao động ở bến đò kia, một ngày được bao nhiêu đồng.”
Trong lòng Triệu đại nương, có thể làm việc ở Hầu phủ, đi theo chủ tử tốt như Lục Cẩm Dao và Cố Kiến Châu là may mắn to lớn. Nguyệt ngân mỗi tháng đủ để cho một gia đình bách tính bình thường dùng một năm, còn có thể kiếm được tiền thưởng và chất béo, dù thế nào một năm vẫn có được hai mươi lượng bạc trong tay.
Nào có nơi nào trong thiên hạ có chuyện tốt như thế.
Bà ấy à, phải ở Hầu phủ làm việc cả đời, tuyệt đối sẽ không làm điều gì dại dột. Chuyện chuộc thân càng chưa bao giờ nghĩ đến, nhi tử nhi tức của bà ấy cũng là hạ nhân của Hầu phủ, sau này không cần lo cái ăn, ai lại nghĩ đến chuyện chuộc thân.
Bán mình cho Vĩnh Ninh Hầu phủ là vì để ổn định, chỉ cần làm việc cẩn thận không làm sai chuyện thì sẽ không bị bán đi một cách tùy tiện.
Khương Đường có thể hiểu được suy nghĩ của Triệu đại nương, chỉ là Vĩnh Ninh Hầu phủ ngày càng huy hoàng, có thể đảm bảo mười mấy năm đều như một ngày ư? Con cháu của kẻ bán mình làm nô đều là hạ nhân, không thể khoa cử, phải làm tôi tớ cho người ta.
Hầu phủ là một cái ô nhưng cũng là một cái lồ ng giam.
Khương Đường cảm thấy chuyện chuộc thân này không thể nói với người khác được, nói rồi cũng chưa chắc người ta có thể hiểu được, có khi còn cảm thấy nàng lòng cao hơn trời, không biết tốt xấu.
Cẩn thận một chút mới có thể làm nên đại sự.
“Đại nương nói phải.” Khương Đường phụ họa: “Đại nương tử và Tứ gia đều là người lương thiện.”
Đối đãi với người của mình thì ấm áp như gió xuân, đối đãi với kẻ thù thì lạnh lùng như gió rét, có thủ đoạn lại biết che chở.
Triệu đại nương cười hì hì đáp: “Tiểu Đường à, ngươi thật sự không gặp đứa cháu trai ta sao?”
Bà cảm thấy cháu trai của mình khá là xứng đôi với Khương Đường, nữ tử mà, khó tránh khỏi phải gả cho người ta. Khương Đường xinh đẹp như thế, vẫn nên gả cho một người thành thật thì ngày sau mới có thể sống êm đẹp được. Còn thật sự muốn leo lên cành cao, ngã rồi còn chẳng biết ngã chết như thế nào.
Khương Đường từ chối nói: “Bên đại nương tử vẫn còn cần đến ta, vẫn không gặp thì hơn.”
“Ôi, không gặp thì không gặp vậy, có lẽ qua đợt này cháu trai ta sẽ nghị hôn rồi.” Triệu đại nương bắt đầu hướng dẫn cách làm thịt lợn giã tỏi: “Món này chú trọng nhất là kỹ thuật dùng dao, còn cả nước chấm tỏi giã này. Tuy ngươi nấu đồ ăn ngon, nhưng kỹ thuật thái đồ ăn vẫn cần luyện tập.”
“Thịt phải thái thật mỏng, từ đằng sau có thể nhìn thấu được ngón tay phía trước, thịt dùng không phải thịt ba chỉ, trên mỡ dưới nạc, lúc luộc cũng không được thêm nước màu vào, trong nước chấm tỏi giã không chỉ có mỗi tỏi mà còn phải bỏ cả giấm và ớt xanh đỏ vào.”
Đến khi thịt chín, Triệu đại nương chỉ cho Khương Đường thái thịt, con dao làm bếp vừa đều vừa vững lướt đi từ từ, thế này là xong rồi.
Khương Đường cảm thán, kỹ năng cắt thái này mà đến quán mỳ thịt bò thì hẳn có thể được ông chủ coi trọng.
Sau khi làm xong, Triệu đại nương để cho Khương Đường nếm thử trước: “Cách ăn của món thịt này cũng cần chú ý, dùng đũa cuốn lấy một góc rồi khe khẽ hất lên, thịt sẽ cuộn lại lên trên, rồi sau đó chấm vào nước chấm tỏi giã.”
Dựa theo lời Triệu đại nương mà ăn như thế, cắn một cái quả nhiên béo mà không ngấy, mùi tỏi cùng với giấm chua càng làm trung hòa vị ngấy của thịt luộc, chính vì là thịt luộc nên mới không có quá nhiều mùi hương liệu như vậy, không hổ là món tủ của bà ấy.
Triệu đại nương nhìn Khương Đường một cách đầy mong chờ: “Thế nào?”
“Ngon lắm! Mềm mà không nhũn, thơm mà không ngấy. Thêm tí đường là ngon, hình như hơi thiếu vị ngọt.”
Triệu đại nương thử nêm thêm đường vào nước chấm, rồi múc ra một ít để thử: “Mùi vị ngon hơn một chút rồi.”
Khương Đường cũng thử món gà hầm đất, trên gà hầm phủ bánh nướng, bánh nướng làm bằng bột ngô, khác với vị của bánh phồng ngâm đầu cá, toàn là mùi thơm của thịt hầm bằng củi, đi xa lắc xa lơ cũng có thể ngửi thấy.
Lớp màng da gà bao bọc lấy phần thịt gà đàn hồi, màu của thịt là màu nâu, bên trong còn bỏ nấm khô và khoai tây, nếu cho một bát cơm rồi chan thêm một muôi canh nhỏ, thả lên trên thật nhiều khoai tây và nấm đã ngấm nước canh, Khương Đường có thể ăn được hai bát.
Triệu đại nương nói: “Làm món này nhớ bỏ vào trong thịt ba chỉ, chỉ hầm mỗi thịt gà thì không thành được.”
Chả trách vừa mới ăn đã ngon như thế, món canh này ăn kèm với mì cũng rất ngon.
Khương Đường chân thành đáp: “Cảm ơn đại nương.”
Triệu đại nương múc đồ ăn ra rồi đặt sang một bên để nguội, như hôm nay trời nóng, đồ ăn quá nóng mà đưa sang thì không thể ăn được.
Khương Đường múc bánh bao vị hành và cháo trắng ra, rồi trộn rau, đợi một lát Lộ Trúc mới đến đưa đồ ăn.
So với việc nấu nướng thì hình như đưa đồ ăn còn khổ cực hơn. Mắt thì thấy món nào cũng ngon, nhưng lại chẳng ăn được.
Trứng vịt muối cắt ra làm đôi, phần dầu màu vàng kim chảy ra bên ngoài.
Gà hầm đất, thịt lợn tỏi giã và món dưa chuột sợi trộn cùng được bưng đi, không bao lâu sau Lộ Trúc đã quay lại, đưa cho Triệu đại nương và Khương Đường mỗi người một cái hầu bao: “Hôm nay đại nương tử ăn uống ngon miệng lắm.”
Hầu bao này nặng hơn so với trước kia, bên trong ít nhất có năm lượng bạc.
Triệu đại nương sành sỏi, vừa chạm vào đã cảm nhận ra, giương miệng cười toe toét: “Lão nô cảm ơn đại nương tử, cảm ơn đại nương tử.”
Khương Đường nói: “Xin Lộ Trúc tỷ tỷ thay nô tì cảm ơn đại nương tử.”
Đến khi Lộ Trúc đi ra, Triệu đại nương vội vàng mở hầu bao ra: “Có hơn năm lượng bạc lận đó!”
Tiền thưởng của hai người cộng lại là mười lượng bạc, có lẽ không phải vì bữa cơm hôm nay, Khương Đường cảm thấy nó có liên quan đến lương khô, lần trước Tam gia được thưởng đã lan truyền khắp trong phủ rồi.
Tiền nhiều hay ít không quan trọng, lương khô có ích là được. Kẻ có tài lại vạ tội, nếu như ở nơi khác thì có lẽ nàng đã bị nhốt trong phòng nhỏ rồi, làm lụng suốt ngày, không làm thì bị đánh.
Thật tốt, nàng có thể giúp được Cố Kiến Sơn.
Mắt Khương Đường cười đến độ cong lên: “Đúng thế, hơn năm lượng bạc lận.”
Triệu đại nương rất là vui sướng, năm lượng bạc chính là tiền lương của năm tháng, nguyệt ngân của non nửa năm đâu có ít.
Chuyện Khương Đường vui mừng là lương khô có thể đưa đến Tây Bắc, nàng còn có thể nghĩ ra những thứ khác, thêm một lần nữa là có thể trả hết ân tình rồi.
Sao nàng có thể không vui sướng cho được.
Đến tận tối, trên gương mặt của Khương Đường vẫn mang theo nụ cười. Hôm nay Lộ Trúc thay nàng nên bốn người trong phòng không ai cần đi gác đêm cả.
Trong tay mỗi người đều cầm một miếng gà rán.
Giấy dầu gấp thành một cái hộp bé, dùng que gỗ chọc vào để ăn, gà rán có vị cay, bên trong cực kỳ mọng nước, bên ngoài cực kỳ giòn, cả phòng toàn là âm thanh ăn gà rán.
Bội Lan ăn đến nỗi mỡ đầy miệng: “Đường Đường, sao lại làm cho bọn ta đồ ngon thế?”
Tĩnh Mặc im lặng, có thể vì sao cớ chứ, chắc chắn là vì trong lòng vui sướng rồi.
Chỉ cần Khương Đường vui là sẽ làm rất nhiều đồ ăn ngon.
Chỉ là không biết tại sao lại vui vẻ như thế.
Lục Anh trợn trắng mắt: “Có đồ để ăn vẫn không cản nổi cái miệng của ngươi, còn có thể vì sao được, là thân thiết với chúng ta chứ sao. Chứ sao Khương Đường lại không làm đồ ngon cho nha hoàn của Yến Minh Đường.”
Bội Lan cười khanh khách: “Vẫn là ngươi thông minh.”
Khương Đường cất lời: “Các ngươi xem chạng vạng tối mây đen dày đặc, có lẽ ngày mai sẽ mưa, trời nóng thế này đã bao ngày rồi, cuối cùng cũng mát mẻ chút. Nghe nói mưa ở Điền Nam cũng ngừng rồi, Tây Bắc vẫn luôn đánh thắng trận, thế thì Tứ gia và Ngũ công tử cũng sắp quay về rồi.”
Bội Lan: “Tứ gia về sớm một chút thì đại nương tử không cần lo lắng như vậy nữa.”
Trong phòng tối đen, Khương Đường đặt bao giấy dầu gà rán sang một bên. Sao nàng lại nhắc đến Cố Kiến Sơn được, bây giờ nàng là nha hoàn của Yến Kỉ Đường, cho dù có nhắc thì cũng nên nhắc đến Cố Kiến Châu mới phải.
May là đám Bội Lan không nói gì khác.
Ăn gà rán xong, cả phòng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Khương Đường nóng nên đá chăn ra, nghiêng mình nhìn ra ngoài cửa sổ, hôm nay không có trăng sáng, đầu tháng nên dù không có mây che thì cũng chỉ là một mảnh cong cong.
Vầng trăng mà tất cả mọi người trên đường này nhìn thấy đều cùng là một cái, trăng Tây Bắc hẳn là rất tròn nhỉ.
Ngày hôm sau, sáng sớm tinh mơ trời đổ mưa, mưa không lớn lắm, rơi tí tách suốt một đêm, tờ mờ sáng thì tạnh, nhưng lại mát mẻ hơn mấy ngày trước nhiều.
Lục Cẩm Dao sau khi dọn dẹp xong xuôi thì đưa Hoài Hề và Khương Đường ra ngoài.
Xiêm y hôm nay nàng ấy mặc khá là rộng rãi, mang thai đã được ba tháng nên ít nhiều cũng lộ bụng.
Phủ y từng nói ba tháng là ổn định rồi nên không cần cẩn thận như ba tháng đầu nữa.
Lục Cẩm Dao để Lộ Trúc đến phủ Bình Dương hầu báo tin, nói với mẫu thân chuyện nàng ấy đã có thai. Đến mai Hầu phủ đại khái sẽ có người đến, mẫu thân nàng ấy chắc chắn sẽ phái một lão ma ma kinh nghiệm phong phú đến đây.
Cao ma ma là nhũ mẫu của nàng ấy nhưng chưa từng chăm sóc người có mang bao giờ. Mời ma ma tìm bà đỡ thì Lục Cẩm Dao vẫn yên tâm người của nhà mẹ đẻ hơn.
Lộ Trúc đến phủ Bình Dương hầu, tầm giữa trưa là có thể biết tin được rồi.
Tuy Cố Kiến Châu không có ở đây nhưng có thể gặp được mẫu thân thì trong lòng Lục Cẩm Dao cũng lấy làm vui.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook