Được Cố Kiến Sơn cứu giúp hai lần, một lần ở sau núi giả trong hoa viên, một lần ở thôn trang, cũng theo sự rời đi của hắn mà chôn sâu trong đầu.
Cố Kiến Sơn là công tử Hầu phủ, Khương Đường chẳng qua cũng chỉ là một tiểu nha hoàn, cho dù được cứu cũng không thể nói ra bên ngoài.
Thân phận chênh lệch, giống như khoảng cách.
Đây chính là thời cổ đại.
Trở lại Vĩnh Ninh Hầu phủ, Lục Cẩm Dao lập tức trở về Yến Kỉ Đường nghỉ ngơi. Tuy rằng hôm qua ở lại thôn trang một đêm, nương theo tiếng mưa ngủ cũng được, nhưng hành trình qua lại xóc nảy, cần phải nghỉ ngơi thật tốt.
Cố Kiến Châu còn chưa lên chức, hôm qua lo lắng suốt cả đêm, vẫn là ban đêm Cố Kiến Sơn trở về, nói trên đường mưa quá lớn, liền dừng chân ở thôn trang.
Cố Kiến Châu vẻ mặt đau lòng: “Nàng ngủ một lát đi, ta bảo phòng bếp nhỏ chuẩn bị thức ăn, tỉnh lại là có thể ăn được.”
Nằm còn chưa được nửa khắc, Lục Cẩm Dao lại ngồi dậy, nàng gọi Cố Kiến Châu tiến vào: “Phu quân, có phải Ngũ đệ hôm nay điểm binh chỉnh quân không, ngày mai mới dẫn binh đi Tây Bắc đóng quân.”
Phụ thân Lục Cẩm Dao là Bình Dương hầu, mang binh đánh giặc, cho nên nàng cũng hiểu rõ một hai.
Cố Kiến Châu nói: “Đúng là muốn chỉnh quân, nhưng không biết phải mất mấy ngày, sao vậy?”
Lục Cẩm Dao nói: “Không phải hôm qua Ngũ đệ có hồi phủ sao, sáng nay đi lại vội vàng, Yến Hồi Đường ngay cả nha hoàn hầu hạ cũng không có, phỏng chừng lại tự mình thu thập lung tung rồi.”
Cố Kiến Sơn nhập cổ phần vào cửa hàng, lại là thân đệ của Cố Kiến Châu, về tình về lý, người làm tẩu tử như nàng cũng nên chăm sóc một hai.
Cố Kiến Châu nhíu mày, khó hiểu nói: “Hắn là một nam tử, cần thu thập cái gì chứ?” Một nam tử vì sao còn phải cần nha hoàn hầu hạ?
Lục Cẩm Dao không muốn cùng Cố Kiến Châu tranh luận về vấn đề này, nhưng nàng biết Cố Kiến Sơn là miếng thịt trong lòng Trịnh thị. Nàng làm tẩu tử đối xử với Cố Kiến Sơn tốt hơn một chút, ngày sau nói chuyện cũng có thể có phân lượng nhiều hơn.
“Chàng nói xem thu thập cái gì, xiêm y mặc trên đường, áo bông chăn bông, lương khô dược phẩm, cái nào mà không cần chứ.” Hơn nữa, hôm qua Lục Cẩm Dao ở trước mặt Trịnh thị còn nói, muốn gửi vài thứ cho Cố Kiến Sơn.
Cuộc sống trong quân vô cùng gian khổ, trên đường nếu có thể mang theo thêm vài thứ, cuộc sống cũng sẽ thoải mái dễ dàng, sống tốt hơn một chút.
Cố Kiến Châu cảm thấy Lục Cẩm Dao nói có lý: “Vậy nàng giúp đỡ thu thập đi, buổi tối ta trở về sẽ nhờ người đưa đến quân doanh.”
Lục Cẩm Dao đưa tay ôm Cố Kiến Chu một cái: “Chờ chàng trở về rồi kiểm tra lại một lần nữa, đồ đưa đến quân doanh nhất định phải cẩn thận. Phỏng chừng nương cùng đại tẩu cũng chuẩn bị đồ đạc, cùng gửi qua đó một lần luôn.”
Lục Cẩm Dao có thể nghĩ đến chỉ có xiêm y thay giặt trên đường, y phục chống rét, thuốc men, ăn uống. Xiêm y thay giặt trên đường thì tất nhiên Cố Kiến Sơn đã mang theo, chăn mang theo hai bộ dày, áo bông mang thêm mấy cái nữa là được.
Thuốc phải mang theo thuốc phòng ngừa phong hàn và thuốc trị thương, nhân sâm mang theo hai nhánh dùng để cứu mạng.
Lần trước Cố Kiến Sơn đi thì Lục Cẩm Dao chỉ mới vừa gả tới đây. Tân phụ nhập môn, nàng phải nhanh chóng đứng vững gót chân ở Hầu phủ, không biết phải làm những thứ này. Phỏng chừng Hàn thị bên kia cũng chuẩn bị đồ đạc, mặc kệ đồ đạc bao nhiêu, có thêm một phần tâm ý là tốt rồi.
Lục Cẩm Dao bảo Lộ Trúc gọi Khương Đường tới, luận về nấu ăn, nhất định Khương Đường hiểu rõ hơn nàng nhiều. Hiện tại trời nóng, rất nhiều thứ cũng không thể để lâu, nàng vốn muốn bảo sư phụ điểm tâm làm thêm chút điểm tâm mang theo trên đường, nhưng thứ này lại quá dễ hỏng.
Điểm tâm chỉ mới để qua một đêm, hương vị đã có mùi lạ rồi. Lục Cẩm Dao nghĩ lúc mở cửa hàng thì làm ít đi một chút, để những điểm tâm này được làm mới liên tục.
Ngại ý tứ mông lung của Cố Kiến Sơn đối với Khương Đường nên Lục Cẩm Dao không cố ý chỉ ra là ai, chỉ hỏi loại thức ăn nào không dễ hỏng, còn tiện mang theo.
Khương Đường suy nghĩ một chút, nói: “Cơm cháy.”
Lục Cẩm Dao nghi hoặc nói: “Cơm cháy là gì?”
Khương Đường nói: “Bẩm đại nương tử, chính là món bánh màu vàng rực hôm qua bày trên bàn ở thôn trang, đặt bên cạnh món bánh ngàn tầng ngâm đầu cá.”
Nghe Khương Đường nói như vậy, Lục Cẩm Dao liền nhớ lại, đó là một miếng bánh mỏng, màu vàng rực, ăn khô cực kỳ giòn tan, nhai lâu sẽ có vị ngọt, còn có một mùi thơm khi bị cháy. Nếu ngâm vào trong canh cá thì ăn không quá cứng nữa, còn sinh ra một hương vị khác.
Những thứ khô cứng, hẳn là có thể mang theo trên đường.
Lục Cẩm Dao thích ăn bánh ngâm đầu cá, cho nên cũng ăn mấy miếng cơm cháy này, hương vị không kém, cũng rất thích hợp.
“Vậy làm cái này có mất nhiều thời gian không, hôm nay từ giờ tới chạng vạng thì có thể làm xong không?”
Khương Đường gật đầu: “Nhất định có thể làm xong, ngoại trừ cơm cháy ra thì còn có bánh nướng, dùng quả mận khô để làm, cũng có thể để thêm được vài ngày.”
Bánh nướng thì Lục Cẩm Dao chưa từng nghe qua, nhưng Khương Đường nói được, vậy thì chín mươi phần trăm là không thành vấn đề. Nàng nói: “Vậy thì hai thứ này đi, làm mỗi loại hai mươi cân, cơm trưa cứ để Triệu đại nương làm, ngươi chuyên tâm làm cái này là được rồi, cần gì thì cứ nói với Hoài Hề.”
Chân Hoài Hề đã khỏi hẳn, chuyện mua sắm lại giao cho nàng ấy. Khương Đường khẽ mỉm cười rồi nói: “Nhất định nô tỳ sẽ làm tốt việc này.”
Từ chính phòng đi ra, Khương Đường lập tức trở về phòng bếp nhỏ, kiểm tra xem còn thiếu thứ gì.
Những thứ này, hẳn là làm cho Cố Kiến Sơn. Trong Hầu phủ chỉ có hắn chuẩn bị đi quân doanh, bốn mươi cân mà thôi, khẳng định có thể làm xong.
Trong phòng bếp nhỏ không thiếu bột mì, bột gạo, có cả gạo và kê. Thịt thì có thịt giò trước, làm bánh nướng nhân mận khô thịt ba chỉ thì sẽ ăn ngon hơn một chút, chỉ là mận khô còn không nhiều lắm, liền bảo Hoài Hề đi mua hai thứ này.
Cơm cháy có thể làm bằng gạo và kê, hương vị sẽ phong phú hơn một chút. Cố Kiến Sơn ở trên đường nếu không kịp đun nước nóng nấu rau ngâm ăn thì ăn khô cũng ngon.
Làm năm hương vị, có cả vị cay… Khương Đường nhớ rõ Cố Kiến Sơn thích ăn ngọt, vậy lại làm một cái vị ngọt là được rồi.
Cơm cháy vị ngọt thì Khương Đường ngược lại nghĩ đến một loại, cơm cháy gạo nếp bánh dày.
Chẳng qua phòng bếp nhỏ không có gạo nếp, lúc đó Khương Đường thèm ăn bánh chưng, Đoan Ngọ lại còn có mấy ngày, tự mình mua một ít, lấy ra dùng khẩn cấp là được rồi.
Trước tiên nấu chín cơm, chờ khi các đồ vật được đưa tới, Khương Đường liền lập tức lấy thịt ba chỉ ra ướp muối, đồ mặn một chút mới có thể để lâu được. Quả mận khô lấy ra ngâm nước, để đó một lúc nữa sẽ dùng, chuẩn bị xong hai thứ này, Khương Đường liền bắt đầu làm cơm cháy.
Nấu cơm trong nồi to, khi đun lửa lớn sẽ có cơm cháy ở dưới đáy nồi, nhưng chỉ có một lớp mỏng. Phần cơm còn lại chia làm hai, đặt bên cạnh để nguội. Kê và gạo nếp cũng được làm như vậy, nhưng cũng có sự khác biệt.
Muốn làm cơm cháy bằng gạo và kê thì phải dùng chảo trải cơm lên, còn gạo nếp thì phải đảo nhuyễn làm thành bánh dày, sau đó làm nóng nồi, dán bánh dày vào bên thành nồi sẽ thành cơm cháy.
Cơm cháy bằng gạo và kê phải làm hai loại hương vị.
Cơm cháy ngũ vị hương rất ngon, dùng muối, ngũ vị hương, vỏ quế, trần bì, thảo quả nấu ra nước sốt ngũ vị hương, thêm hai nắm vừng trắng thả vào bên trong, bởi vì cơm sau khi nấu chín còn có chút dính, cần phải trộn đều cơm cùng tương ngũ vị hương.
Lúc Khương Đường mới tới nơi này sức lực không lớn, sau đó xóc thìa luyện tập, sức lực so với trước đây đều lớn hơn không ít.
Nước tương cay không thể quá cay, để ăn ngon hơn, Khương Đường còn thêm mỡ heo vào tương cay và đậu phộng xào.
Hai chậu lớn trộn cơm, nhìn cũng không đẹp, ngửi mùi cũng có chút sặc. Nhưng cho vào chảo một lớp dầu mỏng, sau đó ép mạnh cơm thành một lát mỏng dày khoảng chừng nửa ngón tay, chỉ cần chờ một lát, mùi thơm sẽ tỏa ra.
Sau khi cơm bị cháy tỏa ra mùi thơm, gia vị được dầu và hơi nóng làm chín cũng tỏa mùi hương ngào ngạt, thỉnh thoảng lật xem mặt bên dưới, chờ màu chuyển thành vàng óng thì lật lại, hai mặt đều chiên thành màu vàng óng, cả một miếng cơm cháy lớn như vậy mới được coi là chín.
Lúc mới múc ra còn rất cứng, dùng đao cắt thành từng miếng vuông vắn, đặt ở một bên để nguội, chờ nguội rồi sẽ càng giòn hơn.
Lúc Khương Đường làm Triệu đại nương ở bên cạnh quan sát, bà ấy chưa từng nhìn thấy cách ăn này. Bà ấy lấy một miếng nhỏ nếm thử, hơi nóng cùng hương thơm xông thẳng vào mũi. Cắn một miếng, chỉ nghe rắc một tiếng, miếng cơm cháy liền gãy ra.
Lúc chuẩn bị phối trộn gia vị mới chỉ tính thành công được một nửa, cơm cháy chiên giòn, hương thơm mười phần, ăn từ từ còn nếm được vị ngọt của hạt gạo mới hoàn toàn thành công.
Triệu đại nương ăn xong miếng cơm cháy: “Để ta làm cùng với ngươi, như vậy sẽ nhanh hơn một chút.”
Từ sáng đến tối, Khương Đường và Triệu đại nương đều ở trong phòng bếp nhỏ, mùi thơm cũng xoay quanh sân Yến Kỉ Đường suốt cả một ngày. Nha hoàn đi ngang qua cửa phòng bếp nhỏ luôn nhịn không được liếc mắt nhìn vào bên trong một cái.
Không biết đang làm món gì trong đó nữa.
Ban ngày Lục Cẩm Dao đói bụng, Lộ Trúc bưng vào một cái hộp, bày trên bàn nhỏ trước giường quý phi.
Tổng cộng có tám ô, hai cái bên trái lần lượt đặt cơm cháy ngũ vị hương và cơm cháy vị cay, cơm cháy cắt thành từng miếng rất nhỏ, dùng tăm bạc cắm mạnh xuống một cái là có thể ăn.
Nhìn sang phải là bánh nướng cắt thành miếng nhỏ, Lục Cẩm Dao nhìn thấy có vẻ hơi giống với bánh nướng, nhưng so với bánh nướng mỏng hơn nhiều. Bên phải là hai cái bánh vỏ trắng có bọc nhân ở trong, trước khi ăn cũng nhìn không ra là nhân gì.
Bốn ô còn lại được đặt đậu phộng giã nhuyễn, nước đường nâu, mầm mè đen và nho khô.
Lúc này Lục Cẩm Dao đang đói, Cao ma ma hỏi những thứ này là cái gì.
Lộ Trúc nói: “Đại nương tử, cái này gọi là cơm cháy bánh dày. Nô tỳ làm cho ngài một cái, để nếm thử xem có hợp khẩu vị hay không.”
Lộ Trúc tay chân nhanh nhẹn cầm lên một cái, Khương Đường hướng dẫn rất kỹ, nghe qua một lần là có thể học được. Mở vỏ nếp ra, bên trong là xôi đã nghiền nát, xôi mềm, thêm bốn loại nguyên liệu nhỏ vào bên trong, sau đó cuộn lại là có thể ăn được.
Lục Cẩm Dao cắn một miếng nhỏ trước, đầu tiên là giòn sau là dính, bên trong vừa thơm vừa ngọt, nhất là mè đen, hình như là mè đen nghiền nát cộng thêm đường trắng xào lên, vô cùng thơm ngọt. Con ngươi Lục Cẩm Dao hơi mở to, kinh ngạc vì một món điểm tâm nhỏ như vậy lại có ba loại hương vị.
Lộ Trúc ở một bên nói: “Món này Khương Đường làm ít, bởi vì bánh dày bên trong làm từ gạo nếp, để lâu sẽ bị hỏng. Ngũ công tử hai ngày trước ăn cũng được, không thể lấy nhiều. Cơm cháy và bánh nướng mỗi loại làm hơn hai mươi cân, phòng bếp nhỏ vẫn còn một ít, đại nương tử nếu thích ăn, có thể làm đồ ăn vặt.”
Lục Cẩm Dao đương nhiên thích ăn, cái này ngon biết bao. Cứ ăn bánh bao sủi cảo mãi nàng cũng thấy ngán.
Quả thật Khương Đường không làm nàng thất vọng, cái này làm không tệ.
Cao ma ma vừa nghe là làm từ gạo nếp, vội vàng nói: “Gạo nếp khó tiêu, cái này ăn ít một chút.”
Lộ Trúc: “Khương Đường nói, cái này không thể ăn nhiều, cho nên chỉ cầm hai cái tới đây.”
Lục Cẩm Dao là người nghe lời khuyên, nàng lại nếm thử cơm cháy và bánh nướng, thế nhưng không có cách nào từ đó chọn ra một món ăn yêu thích nhất.
“Lộ Trúc, ngươi lấy ở tầng trên của hộp trang điểm một con giáp vàng cho nàng ấy đi, Khương Đường là cầm tinh con gì nhỉ?”
Lộ Trúc: “Là con thỏ.”
Lục Cẩm Dao nói: “Vậy thì lấy một con thỏ là được rồi.”
Mấy cái này là Lục Cẩm Dao tìm thợ thủ công làm ra coi như đồ chơi, mặc dù là rỗng ruột nhưng tay nghề rất tinh xảo, nàng thường giữ lại để tới ngày lễ tết thưởng cho tiểu bối.
Lộ Trúc đáp một tiếng, chờ nàng cầm đồ đi ra ngoài, Lục Cẩm Dao lại ăn đồ ăn vặt. Nàng đẩy hộp về phía Cao ma ma: “Ma ma cũng nếm thử xem.”
Cao ma ma cầm một miếng cơm cháy, Lục Cẩm Dao là hài tử mà bà ấy nhìn từ nhỏ tới lớn, nói một là một, sẽ không khách sáo gì. Cao ma ma hơi nheo mắt lại: “Lão nô vẫn nhìn chằm chằm Khương Đường, nàng ta không tiến lại gần đến trước người Tứ gia.”
Trên cơ bản không nhìn thấy, gần một tháng, số lần gặp trên cơ bản cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Hơn nữa mỗi lần gặp đều cúi đầu tránh qua một bên, căn bản nhìn không ra là nha hoàn nào.
Lục Cẩm Dao dừng một chút, nàng đặt cái thẻ xuống: “Sau này không cần nhìn chằm chằm nàng ấy nữa, tướng mạo của nàng ấy đối với nàng ấy mà nói là mầm tai họa. Ngày thường ngươi nhớ lưu ý nhiều hơn một chút, nếu không thấy người ở Yến Kỉ Đường quá lâu thì phải phái người ra ngoài tìm, đừng gióng trống khua chiêng, cứ nói là ta đánh rơi đồ trang sức.”
“Đại nương tử thật sự thiện tâm.”
Lục Cẩm Dao từ chối cho ý kiến, lại cầm lấy tăm bạc cắm một miếng cơm cháy nữa.
Thiện tâm, đó chẳng qua là bởi vì Khương Đường là người của nàng, tướng mạo như vậy, không che chở một chút khó tránh khỏi bị khi dễ.
Đến chạng vạng, Cố Kiến Châu trở về, Lục Cẩm Dao đem những thứ đã thu thập xong đưa tới cho hắn xem. Áo bông chăn bông chiếm chỗ, những thứ khác ngược lại còn tốt.
Thuốc một hộp nhỏ, có thuốc trị thương, thuốc phòng ngừa phong hàn. Nhân sâm gói kỹ nhét vào trong áo bông, thức ăn đựng hai túi lớn, bên trong lại dùng giấy dầu chia làm thành những túi nhỏ, một gói ăn một ngày. Cố Kiến Sơn sức ăn lớn, phỏng chừng đủ ăn hơn ba mươi ngày.
Cố Kiến Châu kiểm tra một lần, không có thứ gì kiêng kị: “Ta đi đưa đồ trước, nàng đói bụng thì cứ ăn trước đi, không cần chờ ta.”
Lục Cẩm Dao cười nói: “Hôm nay thật đúng là không đói bụng, ta sẽ chờ chàng về rồi ăn.”
Cố Kiến Châu gật đầu: “Ta sẽ về nhanh thôi.”
Còn có đồ đạc mà chính viện và Yến Minh Đường hỗ trợ thu thập, Cố Kiến Châu cũng đưa qua chung một lần luôn. Đồ đạc không cần hắn tự mình đưa đến quân doanh ở ngoại ô kinh thành, là nhờ người mang qua, hắn chẳng qua chỉ là chuyển tay mà thôi.
Bên trong tay nải còn có một tờ giấy, nhét ở trong chăn bông, viết danh sách những đồ đưa qua. Sau khi đưa đến tận tay Cố Kiến Sơn thì hắn tự mình kiểm tra lại một lần nữa.
Cố Kiến Sơn là công tử Hầu phủ, Khương Đường chẳng qua cũng chỉ là một tiểu nha hoàn, cho dù được cứu cũng không thể nói ra bên ngoài.
Thân phận chênh lệch, giống như khoảng cách.
Đây chính là thời cổ đại.
Trở lại Vĩnh Ninh Hầu phủ, Lục Cẩm Dao lập tức trở về Yến Kỉ Đường nghỉ ngơi. Tuy rằng hôm qua ở lại thôn trang một đêm, nương theo tiếng mưa ngủ cũng được, nhưng hành trình qua lại xóc nảy, cần phải nghỉ ngơi thật tốt.
Cố Kiến Châu còn chưa lên chức, hôm qua lo lắng suốt cả đêm, vẫn là ban đêm Cố Kiến Sơn trở về, nói trên đường mưa quá lớn, liền dừng chân ở thôn trang.
Cố Kiến Châu vẻ mặt đau lòng: “Nàng ngủ một lát đi, ta bảo phòng bếp nhỏ chuẩn bị thức ăn, tỉnh lại là có thể ăn được.”
Nằm còn chưa được nửa khắc, Lục Cẩm Dao lại ngồi dậy, nàng gọi Cố Kiến Châu tiến vào: “Phu quân, có phải Ngũ đệ hôm nay điểm binh chỉnh quân không, ngày mai mới dẫn binh đi Tây Bắc đóng quân.”
Phụ thân Lục Cẩm Dao là Bình Dương hầu, mang binh đánh giặc, cho nên nàng cũng hiểu rõ một hai.
Cố Kiến Châu nói: “Đúng là muốn chỉnh quân, nhưng không biết phải mất mấy ngày, sao vậy?”
Lục Cẩm Dao nói: “Không phải hôm qua Ngũ đệ có hồi phủ sao, sáng nay đi lại vội vàng, Yến Hồi Đường ngay cả nha hoàn hầu hạ cũng không có, phỏng chừng lại tự mình thu thập lung tung rồi.”
Cố Kiến Sơn nhập cổ phần vào cửa hàng, lại là thân đệ của Cố Kiến Châu, về tình về lý, người làm tẩu tử như nàng cũng nên chăm sóc một hai.
Cố Kiến Châu nhíu mày, khó hiểu nói: “Hắn là một nam tử, cần thu thập cái gì chứ?” Một nam tử vì sao còn phải cần nha hoàn hầu hạ?
Lục Cẩm Dao không muốn cùng Cố Kiến Châu tranh luận về vấn đề này, nhưng nàng biết Cố Kiến Sơn là miếng thịt trong lòng Trịnh thị. Nàng làm tẩu tử đối xử với Cố Kiến Sơn tốt hơn một chút, ngày sau nói chuyện cũng có thể có phân lượng nhiều hơn.
“Chàng nói xem thu thập cái gì, xiêm y mặc trên đường, áo bông chăn bông, lương khô dược phẩm, cái nào mà không cần chứ.” Hơn nữa, hôm qua Lục Cẩm Dao ở trước mặt Trịnh thị còn nói, muốn gửi vài thứ cho Cố Kiến Sơn.
Cuộc sống trong quân vô cùng gian khổ, trên đường nếu có thể mang theo thêm vài thứ, cuộc sống cũng sẽ thoải mái dễ dàng, sống tốt hơn một chút.
Cố Kiến Châu cảm thấy Lục Cẩm Dao nói có lý: “Vậy nàng giúp đỡ thu thập đi, buổi tối ta trở về sẽ nhờ người đưa đến quân doanh.”
Lục Cẩm Dao đưa tay ôm Cố Kiến Chu một cái: “Chờ chàng trở về rồi kiểm tra lại một lần nữa, đồ đưa đến quân doanh nhất định phải cẩn thận. Phỏng chừng nương cùng đại tẩu cũng chuẩn bị đồ đạc, cùng gửi qua đó một lần luôn.”
Lục Cẩm Dao có thể nghĩ đến chỉ có xiêm y thay giặt trên đường, y phục chống rét, thuốc men, ăn uống. Xiêm y thay giặt trên đường thì tất nhiên Cố Kiến Sơn đã mang theo, chăn mang theo hai bộ dày, áo bông mang thêm mấy cái nữa là được.
Thuốc phải mang theo thuốc phòng ngừa phong hàn và thuốc trị thương, nhân sâm mang theo hai nhánh dùng để cứu mạng.
Lần trước Cố Kiến Sơn đi thì Lục Cẩm Dao chỉ mới vừa gả tới đây. Tân phụ nhập môn, nàng phải nhanh chóng đứng vững gót chân ở Hầu phủ, không biết phải làm những thứ này. Phỏng chừng Hàn thị bên kia cũng chuẩn bị đồ đạc, mặc kệ đồ đạc bao nhiêu, có thêm một phần tâm ý là tốt rồi.
Lục Cẩm Dao bảo Lộ Trúc gọi Khương Đường tới, luận về nấu ăn, nhất định Khương Đường hiểu rõ hơn nàng nhiều. Hiện tại trời nóng, rất nhiều thứ cũng không thể để lâu, nàng vốn muốn bảo sư phụ điểm tâm làm thêm chút điểm tâm mang theo trên đường, nhưng thứ này lại quá dễ hỏng.
Điểm tâm chỉ mới để qua một đêm, hương vị đã có mùi lạ rồi. Lục Cẩm Dao nghĩ lúc mở cửa hàng thì làm ít đi một chút, để những điểm tâm này được làm mới liên tục.
Ngại ý tứ mông lung của Cố Kiến Sơn đối với Khương Đường nên Lục Cẩm Dao không cố ý chỉ ra là ai, chỉ hỏi loại thức ăn nào không dễ hỏng, còn tiện mang theo.
Khương Đường suy nghĩ một chút, nói: “Cơm cháy.”
Lục Cẩm Dao nghi hoặc nói: “Cơm cháy là gì?”
Khương Đường nói: “Bẩm đại nương tử, chính là món bánh màu vàng rực hôm qua bày trên bàn ở thôn trang, đặt bên cạnh món bánh ngàn tầng ngâm đầu cá.”
Nghe Khương Đường nói như vậy, Lục Cẩm Dao liền nhớ lại, đó là một miếng bánh mỏng, màu vàng rực, ăn khô cực kỳ giòn tan, nhai lâu sẽ có vị ngọt, còn có một mùi thơm khi bị cháy. Nếu ngâm vào trong canh cá thì ăn không quá cứng nữa, còn sinh ra một hương vị khác.
Những thứ khô cứng, hẳn là có thể mang theo trên đường.
Lục Cẩm Dao thích ăn bánh ngâm đầu cá, cho nên cũng ăn mấy miếng cơm cháy này, hương vị không kém, cũng rất thích hợp.
“Vậy làm cái này có mất nhiều thời gian không, hôm nay từ giờ tới chạng vạng thì có thể làm xong không?”
Khương Đường gật đầu: “Nhất định có thể làm xong, ngoại trừ cơm cháy ra thì còn có bánh nướng, dùng quả mận khô để làm, cũng có thể để thêm được vài ngày.”
Bánh nướng thì Lục Cẩm Dao chưa từng nghe qua, nhưng Khương Đường nói được, vậy thì chín mươi phần trăm là không thành vấn đề. Nàng nói: “Vậy thì hai thứ này đi, làm mỗi loại hai mươi cân, cơm trưa cứ để Triệu đại nương làm, ngươi chuyên tâm làm cái này là được rồi, cần gì thì cứ nói với Hoài Hề.”
Chân Hoài Hề đã khỏi hẳn, chuyện mua sắm lại giao cho nàng ấy. Khương Đường khẽ mỉm cười rồi nói: “Nhất định nô tỳ sẽ làm tốt việc này.”
Từ chính phòng đi ra, Khương Đường lập tức trở về phòng bếp nhỏ, kiểm tra xem còn thiếu thứ gì.
Những thứ này, hẳn là làm cho Cố Kiến Sơn. Trong Hầu phủ chỉ có hắn chuẩn bị đi quân doanh, bốn mươi cân mà thôi, khẳng định có thể làm xong.
Trong phòng bếp nhỏ không thiếu bột mì, bột gạo, có cả gạo và kê. Thịt thì có thịt giò trước, làm bánh nướng nhân mận khô thịt ba chỉ thì sẽ ăn ngon hơn một chút, chỉ là mận khô còn không nhiều lắm, liền bảo Hoài Hề đi mua hai thứ này.
Cơm cháy có thể làm bằng gạo và kê, hương vị sẽ phong phú hơn một chút. Cố Kiến Sơn ở trên đường nếu không kịp đun nước nóng nấu rau ngâm ăn thì ăn khô cũng ngon.
Làm năm hương vị, có cả vị cay… Khương Đường nhớ rõ Cố Kiến Sơn thích ăn ngọt, vậy lại làm một cái vị ngọt là được rồi.
Cơm cháy vị ngọt thì Khương Đường ngược lại nghĩ đến một loại, cơm cháy gạo nếp bánh dày.
Chẳng qua phòng bếp nhỏ không có gạo nếp, lúc đó Khương Đường thèm ăn bánh chưng, Đoan Ngọ lại còn có mấy ngày, tự mình mua một ít, lấy ra dùng khẩn cấp là được rồi.
Trước tiên nấu chín cơm, chờ khi các đồ vật được đưa tới, Khương Đường liền lập tức lấy thịt ba chỉ ra ướp muối, đồ mặn một chút mới có thể để lâu được. Quả mận khô lấy ra ngâm nước, để đó một lúc nữa sẽ dùng, chuẩn bị xong hai thứ này, Khương Đường liền bắt đầu làm cơm cháy.
Nấu cơm trong nồi to, khi đun lửa lớn sẽ có cơm cháy ở dưới đáy nồi, nhưng chỉ có một lớp mỏng. Phần cơm còn lại chia làm hai, đặt bên cạnh để nguội. Kê và gạo nếp cũng được làm như vậy, nhưng cũng có sự khác biệt.
Muốn làm cơm cháy bằng gạo và kê thì phải dùng chảo trải cơm lên, còn gạo nếp thì phải đảo nhuyễn làm thành bánh dày, sau đó làm nóng nồi, dán bánh dày vào bên thành nồi sẽ thành cơm cháy.
Cơm cháy bằng gạo và kê phải làm hai loại hương vị.
Cơm cháy ngũ vị hương rất ngon, dùng muối, ngũ vị hương, vỏ quế, trần bì, thảo quả nấu ra nước sốt ngũ vị hương, thêm hai nắm vừng trắng thả vào bên trong, bởi vì cơm sau khi nấu chín còn có chút dính, cần phải trộn đều cơm cùng tương ngũ vị hương.
Lúc Khương Đường mới tới nơi này sức lực không lớn, sau đó xóc thìa luyện tập, sức lực so với trước đây đều lớn hơn không ít.
Nước tương cay không thể quá cay, để ăn ngon hơn, Khương Đường còn thêm mỡ heo vào tương cay và đậu phộng xào.
Hai chậu lớn trộn cơm, nhìn cũng không đẹp, ngửi mùi cũng có chút sặc. Nhưng cho vào chảo một lớp dầu mỏng, sau đó ép mạnh cơm thành một lát mỏng dày khoảng chừng nửa ngón tay, chỉ cần chờ một lát, mùi thơm sẽ tỏa ra.
Sau khi cơm bị cháy tỏa ra mùi thơm, gia vị được dầu và hơi nóng làm chín cũng tỏa mùi hương ngào ngạt, thỉnh thoảng lật xem mặt bên dưới, chờ màu chuyển thành vàng óng thì lật lại, hai mặt đều chiên thành màu vàng óng, cả một miếng cơm cháy lớn như vậy mới được coi là chín.
Lúc mới múc ra còn rất cứng, dùng đao cắt thành từng miếng vuông vắn, đặt ở một bên để nguội, chờ nguội rồi sẽ càng giòn hơn.
Lúc Khương Đường làm Triệu đại nương ở bên cạnh quan sát, bà ấy chưa từng nhìn thấy cách ăn này. Bà ấy lấy một miếng nhỏ nếm thử, hơi nóng cùng hương thơm xông thẳng vào mũi. Cắn một miếng, chỉ nghe rắc một tiếng, miếng cơm cháy liền gãy ra.
Lúc chuẩn bị phối trộn gia vị mới chỉ tính thành công được một nửa, cơm cháy chiên giòn, hương thơm mười phần, ăn từ từ còn nếm được vị ngọt của hạt gạo mới hoàn toàn thành công.
Triệu đại nương ăn xong miếng cơm cháy: “Để ta làm cùng với ngươi, như vậy sẽ nhanh hơn một chút.”
Từ sáng đến tối, Khương Đường và Triệu đại nương đều ở trong phòng bếp nhỏ, mùi thơm cũng xoay quanh sân Yến Kỉ Đường suốt cả một ngày. Nha hoàn đi ngang qua cửa phòng bếp nhỏ luôn nhịn không được liếc mắt nhìn vào bên trong một cái.
Không biết đang làm món gì trong đó nữa.
Ban ngày Lục Cẩm Dao đói bụng, Lộ Trúc bưng vào một cái hộp, bày trên bàn nhỏ trước giường quý phi.
Tổng cộng có tám ô, hai cái bên trái lần lượt đặt cơm cháy ngũ vị hương và cơm cháy vị cay, cơm cháy cắt thành từng miếng rất nhỏ, dùng tăm bạc cắm mạnh xuống một cái là có thể ăn.
Nhìn sang phải là bánh nướng cắt thành miếng nhỏ, Lục Cẩm Dao nhìn thấy có vẻ hơi giống với bánh nướng, nhưng so với bánh nướng mỏng hơn nhiều. Bên phải là hai cái bánh vỏ trắng có bọc nhân ở trong, trước khi ăn cũng nhìn không ra là nhân gì.
Bốn ô còn lại được đặt đậu phộng giã nhuyễn, nước đường nâu, mầm mè đen và nho khô.
Lúc này Lục Cẩm Dao đang đói, Cao ma ma hỏi những thứ này là cái gì.
Lộ Trúc nói: “Đại nương tử, cái này gọi là cơm cháy bánh dày. Nô tỳ làm cho ngài một cái, để nếm thử xem có hợp khẩu vị hay không.”
Lộ Trúc tay chân nhanh nhẹn cầm lên một cái, Khương Đường hướng dẫn rất kỹ, nghe qua một lần là có thể học được. Mở vỏ nếp ra, bên trong là xôi đã nghiền nát, xôi mềm, thêm bốn loại nguyên liệu nhỏ vào bên trong, sau đó cuộn lại là có thể ăn được.
Lục Cẩm Dao cắn một miếng nhỏ trước, đầu tiên là giòn sau là dính, bên trong vừa thơm vừa ngọt, nhất là mè đen, hình như là mè đen nghiền nát cộng thêm đường trắng xào lên, vô cùng thơm ngọt. Con ngươi Lục Cẩm Dao hơi mở to, kinh ngạc vì một món điểm tâm nhỏ như vậy lại có ba loại hương vị.
Lộ Trúc ở một bên nói: “Món này Khương Đường làm ít, bởi vì bánh dày bên trong làm từ gạo nếp, để lâu sẽ bị hỏng. Ngũ công tử hai ngày trước ăn cũng được, không thể lấy nhiều. Cơm cháy và bánh nướng mỗi loại làm hơn hai mươi cân, phòng bếp nhỏ vẫn còn một ít, đại nương tử nếu thích ăn, có thể làm đồ ăn vặt.”
Lục Cẩm Dao đương nhiên thích ăn, cái này ngon biết bao. Cứ ăn bánh bao sủi cảo mãi nàng cũng thấy ngán.
Quả thật Khương Đường không làm nàng thất vọng, cái này làm không tệ.
Cao ma ma vừa nghe là làm từ gạo nếp, vội vàng nói: “Gạo nếp khó tiêu, cái này ăn ít một chút.”
Lộ Trúc: “Khương Đường nói, cái này không thể ăn nhiều, cho nên chỉ cầm hai cái tới đây.”
Lục Cẩm Dao là người nghe lời khuyên, nàng lại nếm thử cơm cháy và bánh nướng, thế nhưng không có cách nào từ đó chọn ra một món ăn yêu thích nhất.
“Lộ Trúc, ngươi lấy ở tầng trên của hộp trang điểm một con giáp vàng cho nàng ấy đi, Khương Đường là cầm tinh con gì nhỉ?”
Lộ Trúc: “Là con thỏ.”
Lục Cẩm Dao nói: “Vậy thì lấy một con thỏ là được rồi.”
Mấy cái này là Lục Cẩm Dao tìm thợ thủ công làm ra coi như đồ chơi, mặc dù là rỗng ruột nhưng tay nghề rất tinh xảo, nàng thường giữ lại để tới ngày lễ tết thưởng cho tiểu bối.
Lộ Trúc đáp một tiếng, chờ nàng cầm đồ đi ra ngoài, Lục Cẩm Dao lại ăn đồ ăn vặt. Nàng đẩy hộp về phía Cao ma ma: “Ma ma cũng nếm thử xem.”
Cao ma ma cầm một miếng cơm cháy, Lục Cẩm Dao là hài tử mà bà ấy nhìn từ nhỏ tới lớn, nói một là một, sẽ không khách sáo gì. Cao ma ma hơi nheo mắt lại: “Lão nô vẫn nhìn chằm chằm Khương Đường, nàng ta không tiến lại gần đến trước người Tứ gia.”
Trên cơ bản không nhìn thấy, gần một tháng, số lần gặp trên cơ bản cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Hơn nữa mỗi lần gặp đều cúi đầu tránh qua một bên, căn bản nhìn không ra là nha hoàn nào.
Lục Cẩm Dao dừng một chút, nàng đặt cái thẻ xuống: “Sau này không cần nhìn chằm chằm nàng ấy nữa, tướng mạo của nàng ấy đối với nàng ấy mà nói là mầm tai họa. Ngày thường ngươi nhớ lưu ý nhiều hơn một chút, nếu không thấy người ở Yến Kỉ Đường quá lâu thì phải phái người ra ngoài tìm, đừng gióng trống khua chiêng, cứ nói là ta đánh rơi đồ trang sức.”
“Đại nương tử thật sự thiện tâm.”
Lục Cẩm Dao từ chối cho ý kiến, lại cầm lấy tăm bạc cắm một miếng cơm cháy nữa.
Thiện tâm, đó chẳng qua là bởi vì Khương Đường là người của nàng, tướng mạo như vậy, không che chở một chút khó tránh khỏi bị khi dễ.
Đến chạng vạng, Cố Kiến Châu trở về, Lục Cẩm Dao đem những thứ đã thu thập xong đưa tới cho hắn xem. Áo bông chăn bông chiếm chỗ, những thứ khác ngược lại còn tốt.
Thuốc một hộp nhỏ, có thuốc trị thương, thuốc phòng ngừa phong hàn. Nhân sâm gói kỹ nhét vào trong áo bông, thức ăn đựng hai túi lớn, bên trong lại dùng giấy dầu chia làm thành những túi nhỏ, một gói ăn một ngày. Cố Kiến Sơn sức ăn lớn, phỏng chừng đủ ăn hơn ba mươi ngày.
Cố Kiến Châu kiểm tra một lần, không có thứ gì kiêng kị: “Ta đi đưa đồ trước, nàng đói bụng thì cứ ăn trước đi, không cần chờ ta.”
Lục Cẩm Dao cười nói: “Hôm nay thật đúng là không đói bụng, ta sẽ chờ chàng về rồi ăn.”
Cố Kiến Châu gật đầu: “Ta sẽ về nhanh thôi.”
Còn có đồ đạc mà chính viện và Yến Minh Đường hỗ trợ thu thập, Cố Kiến Châu cũng đưa qua chung một lần luôn. Đồ đạc không cần hắn tự mình đưa đến quân doanh ở ngoại ô kinh thành, là nhờ người mang qua, hắn chẳng qua chỉ là chuyển tay mà thôi.
Bên trong tay nải còn có một tờ giấy, nhét ở trong chăn bông, viết danh sách những đồ đưa qua. Sau khi đưa đến tận tay Cố Kiến Sơn thì hắn tự mình kiểm tra lại một lần nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook