Lục Cẩm Dao dùng xong điểm tâm, Cố Kiến Châu yên lòng đi làm.
Điều duy nhất khiến Lục Cẩm Dao kinh ngạc chính là, đây là Khương Đường làm. Nàng biết tâm tư của Khương Đường, nhưng tuyệt đối không thể tác thành.
Còn Cố Kiến Châu vui vẻ thưởng cho nàng, Lục cẩm Dao còn chưa đến mức hẹp hòi như vậy.
Lục Cẩm Dao nói với Cao ma ma nói: “Bên Khương Đường làm phiền ma ma xem chừng.”
Cao ma ma là bà vú của Lục Cẩm Dao, nhìn Lục Cẩm Dao lớn lên, vẫn coi Lục Cẩm Dao như con gái ruột thịt, Lục Cẩm Dao có thai, bà vui mừng hơn bất cứ ai.
Cao ma ma lập tức vuốt phẳng khuôn mặt hoa cúc: “Đại nương tử yên tâm.”
Cao ma ma phụng mệnh nhìn chằm chằm Khương Đường, nhưng nàng vẫn ở tiểu trù phòng chưa từng ra ngoài. Chỉ có một lần ra ngoài duy nhất là ngày hôm sau theo Hoài Hề ra ngoài chọn mua thức ăn.
Người phụ trách mua thức ăn trong Yến Cơ Đường chính là Hoài Hề, ngoài ra, Hoài Hề còn quản cửa hàng đồ cưới của Lục Cẩm Dao.
Bình thường nha hoàn không dễ ra khỏi cửa, Khương Đường viện cớ thức ăn không đủ mới có thể ra ngoài một lần.
Hoài Hề và Lộ Trúc cùng tuổi, mắt phượng mày liễu, dáng người có vẻ gầy, nàng ấy cho Khương Đường một cái nón rộng vành: “Đội vào.”
Triều Ngự không có quá nhiều hạn chế với phụ nữ, nữ tử chưa lấy chồng cũng có thể ra ngoài.
Hoài Hề chẳng qua là cảm thấy tướng mạo của Khương Đường quá gây chú ý: “Lát nữa ta mua đồ xong còn có chuyện khác, hai khắc sau hội họp ở cửa tiệm vải Vĩnh An.”
Hoài Hề ra ngoài không chỉ vì chuyện mua đồ.
Khác với những viện khác, ở Yến Cơ Đường, chỉ cần làm tốt chuyện của mình, còn lại thời gian là có thể làm ít việc vụn vặt. Thời gian nhàn rỗi Lục Anh các nàng đều sẽ thêu khăn hầu bao, sau đó nhờ Hoài Hề mang ra phủ bán.
Một tháng cũng có thể kiến hai đồng bạc.
Ngoại trừ Khương Đường, hầu như mọi người đều làm những việc này.
Hiện tại coi như bảo Khương Đường thêu nàng cũng không thêu được, nàng một lòng một dạ đều nghĩ tới nửa giờ mà Hoài Hề nói, hai khắc chính là nửa giờ, nàng phải mua đủ đồ của mình.
Dường như Hoài Hề biết nàng muốn ra ngoài.
Nếu như đặt ở hiện đại, Lục Cẩm Dao là nữ chủ tịch, vậy Hoài Hề chính là thư ký chủ tịch.
Nàng ấy nhận bổng lộc cho nhân viên phía dưới, trừ làm việc gọn gàng mạnh mẽ vang dội, còn rất hòa thuận.
Mua thức ăn cũng không tốn nhiều thời gian, Khương Đường muốn mấy hương liệu, còn ở tiệm tạp hóa mua ít hoa quả khô.
Hoài Hề thấy cái gì mới mẻ thì mua cái đó, thôn trang không có thịt dê, món tráng miệng và ô mai khô của Ngũ Hương Cư, mua xong đồ mỗi người đi một ngả.
Hai khắc sau, Hoài Hề chờ ở tiệm vải Vĩnh An, Khương Đường không đến trễ, thế nhưng vác bao lớn bao nhỏ.
Hoài Hề thường giúp Khương Đường mua đồ, đa phần là son phấn, có khi còn có vải dệt đang thịnh hành.
Nhưng lần này đi ra, Khương Đường cũng không mặc những xiêm y đó, mà là mặc xiêm y nha hoàn Yến Cơ Đường.
Xiêm y nha hoàn tam đẳng mặc chính là áo váy màu xanh lam, trên eo buộc thắt lưng màu xanh đậm, không có thêu bất kỳ hoa văn nào, hình dáng cực kỳ đơn giản.
Người khác ăn mặc đều là dáng vẻ quê mùa, nhưng ở trên người nàng chính là thanh thủy xuất phù dung, còn có thể giảm bớt tướng mạo diễm lệ của nàng.
Hoài Hề cho rằng bao lớn bao nhỏ này của nàng lại là son phấn, muốn khuyên nhủ nàng tích cóp nhiều chút tiền đừng tiêu lung tung, nghĩ tới nghĩ lui lại nhịn xuống, trước kia cũng không phải chưa từng khuyên.
Hoài Hề thu hồi ánh mắt: “Không có chuyện gì khác thì đi về thôi.”
Khương Đường không ngừng gật đầu.
Hai tay Hoài Hề trống trơn, đồ đều đưa cho gã sai vặt Hầu phủ mang về, còn nàng phải tự xách.
Hôm nay Khương Đường mua bếp lò nhỏ, hai cái lớn cỡ bàn tay, mùa đông có thể ấm áp một chút. Một cái ấm sắt, không chỉ có thể nấu nước mà còn có thể nấu đồ ở bên trong.
Còn có một cái nồi đất nhỏ, vừa có thể nấu canh lại có thể nấu cơm.
Bên này nồi đều là nồi nấu lớn, Khương Đường lại tiêu một lượng bạc mua một cái nồi sắt đáy bằng.
Ba ngày sau lại tới lấy.
Còn lại chính là chén đũa, thùng gỗ, than khối, xẻng muỗng, còn có gạo, bột mì và gia vị.
Mua cũng không nhiều lắm, thịt càng không dám mua nhiều, chỉ mua nửa cân thịt ba chỉ.
Ở chỗ này không thể mua riêng đùi gà thịt gà, Khương Đường không cần mua một con gà, tuy rằng mắt thèm nhưng cũng chỉ có thể nhìn mà thôi.
Trứng gà mua năm quả, hai ngày nữa Hoài Hề sẽ đi ra mua một lần, Khương Đường cảm thấy không có khả năng mỗi lần đều dẫn theo nàng, nhưng bốn ngày hẳn là có thể ra một lần.
Bạc chỉ còn lại năm đồng, nhưng mà chờ thêm mấy ngày nữa sẽ phát bạc tháng.
Người làm công nào không ngóng trông phát tiền lương cơ chứ!
Khương Đường đã nghĩ xong sau khi phát tiền sẽ mua cái gì rồi.
Trở lại Vĩnh Ninh Hầu phủ, Khương Đường trước tiên cất đồ vật đã mua, sau đó lập tức trở lại Yến Kỉ Đường, đến phòng bếp nhỏ chuẩn bị cơm trưa.
Triệu đại nương hỏi Khương Đường giữa trưa làm cái gì.
Ngày thường phân lệ của Lục Cẩm Dao là sáu món ăn một món canh, bốn mặn hai chay.
Sau khi mang thai, phân lệ hẳn là sẽ tăng lên một chút.
Giữa trưa hôm qua Khương Đường chỉ làm tô mì chua, Lục Cẩm Dao ăn được nhưng mỗi ngày chỉ ăn mì chua khẳng định không được.
Phân lệ sáu món ăn một canh vẫn còn đặt sờ sờ ở trước mặt đó.
Có khi Cố Kiến Châu giữa trưa cũng sẽ trở về, không thể để Cố Kiến Châu cũng ăn mì nước theo được.
Triệu đại nương u sầu nói: “Mỗi ngày món ăn đều khác nhau, giữa trưa hôm nay ăn cái gì…… Việc này cũng không thể qua loa, hôm qua mới ăn mì chua, hôm nay không thể lại bưng tô mì chua lên được.”
Khương Đường hiểu rõ Triệu đại nương là có ý gì.
Một chén mì quá đơn giản.
Lúc Lục Cẩm Dao không thể ăn được gì, Cố Kiến Châu sẽ nghĩ cách để nàng ăn, giữa trưa ăn xong Cố Kiến Châu lại sẽ lo lắng ăn không tốt.
Hôm nay cơm sáng là bánh trứng thịt heo và tôm, nếu như giữa trưa còn ăn mì chua, có khi Cố Kiến Chu lại muốn đuổi nàng đi nữa mất.
Khương Đường đến phòng bếp xem có cái gì, chính viện đưa tới cá và tôm, thôn trang đưa xương sườn thịt heo, hai con gà, một con vịt, tháng tư còn chưa có trái cây, nhưng phòng bếp có một rổ táo, một sọt quýt.
Tuy Lộ Trúc nhiều lần ra lệnh và giảng giải không thể đem tin tức Lục Cẩm Dao mang thai nói ra bên ngoài, nhưng vừa biết Lục Cẩm Dao có thai, Cố Kiến Chu liền nói cho chính viện.
Cố phu nhân Trịnh thị vui mừng muốn chết.
Cố Kiến Chu thành thân hai năm mới có hài tử, dù là nam hay nữ đều là chuyện mừng.
Các loại thứ tốt không cần tiền mà đưa tới Yến Kỉ Đường, dược liệu quý báu, tổ yến vây cá, chồng chất hết nhà kho Yến Kỉ Đường.
Nguyên nhân chính là vì coi trọng, cho nên ở phương diện thức ăn ngàn vạn không thể qua loa.
Sáu món ăn một canh……
Khương Đường nhanh chóng cân nhắc ra được nấu món ăn gì, món canh gì rồi.
Giữa trưa, Cố Kiến Châu từ Hàn Lâm Viện gấp gáp trở về, còn chưa tới ngày hè nhưng giá ngựa trở về một đầu mồ hôi.
Lục Cẩm Dao nhìn thấy mà đau lòng, cầm khăn lau mồ hôi cho hắn: “Mau uống chút trà nào, trưa mai cứ ở Hàn Lâm Viện ăn chút gì đi, ăn xong lại ngủ một giấc.”
Cố Kiến Châu cầm lấy khăn lau: “Để ta tự làm, không nóng lắm, trở về ta cũng vui.”
Từ Hàn Lâm Viện về Vĩnh Ninh Hầu phủ tốn ba mươi phút, qua lại nửa canh giờ. Lục Cẩm Dao nghĩ nếu như ăn ở Hàn Lâm Viện còn có thể ở chỗ đó ngủ một lát.
Cố Kiến Châu chỉ muốn trở về: “Ta thích về, được rồi, nàng có đói bụng không, ban ngày làm cái gì.”
Lục Cẩm Dao bất đắc dĩ mà thở dài: “Chàng không nói còn không cảm thấy, vừa nói liền cảm thấy đói bụng… Sáng đọc sổ sách cả buổi, buổi chiều muốn đi xem cửa hàng.”
Cố Kiến Châu lập tức sai nha hoàn truyền cơm: “Cửa hàng thật ra không vội, chờ ta nghỉ tắm gội xong sẽ đi cùng nàng.”
Lục Cẩm Dao gật gật đầu: “Cứ đi xem xét thử trước, một chốc một lát cũng không chuyển xong luôn được.”
Chính sảnh dùng cơm của Yến Cơ Đường nhìn hết sức lịch sự tao nhã, bàn bát tiên, ghế dựa bằng gỗ tử đàn, bên cạnh là ngăn tủ trưng bày các loại bình, bình hoa gần nhất còn bày biện hai cành hạnh hoa màu phấn trắng.
Lục Cẩm Dao ngồi ở bên cạnh Cố Kiến Châu, bất giác sờ sờ bụng nhỏ.
Nàng cảm thấy đói, lại sợ trong chốc lát đồ ăn bưng lên ngửi mùi sẽ muốn nôn, một bữa cơm cũng ăn không vô.
Nàng ăn không vô, Cố Kiến Châu cũng không ăn.
Vậy coi như bữa cơm này không ăn được gì cả.
Rất nhanh, đồ ăn liền được bưng lên.
Lên đầu tiên chính là hai món rau trộn, một đ ĩa cà chua bày biện đẹp mắt, tổng cộng năm quả. Còn có một đ ĩa khai vị ngửi thấy đã muốn ăn, vị chua cay xộc thẳng vào mặt, thịt sợi trắng trẻo bị nước sốt nhuộm thành màu nâu, Lục Cẩm Dao vươn đũa đầu tiên về phía thịt sợi.
Vậy mà lại là thịt gà.
Vào miệng dai giòn không mềm nhừ, đầu lưỡi bọc lấy vị cay xè, vị chua có vẻ không chỉ là vị giấm mà giống như còn có chút mùi trái cây.
Trong thức ăn còn có dưa chuột thái sợi, không ngấy như gà hầm mà rất đưa miệng, khai vị ngon miệng.
Lục Cẩm Dao nói: “Phu quân, hương vị này không tồi, chàng nếm thử xem.”
Cố Kiến Châu nghe lời gắp một đũa, đúng trọng tâm nói: “Đúng là không tồi.”
Cố Kiến Châu gắp cho Lục Cẩm Dao một miếng cà chua: “Nếm thử cái này.”
Quả cà chua vẻ ngoài đơn thuần không có gì khác bình thường nhưng ăn vào trong miệng lại có cảm giác khác biệt.
Lục Cẩm Dao mở to đôi mắt, nói: “Bên trong là táo và đào mà!”
Hương vị ngọt ngào, hạch đào rất là hương, thanh ngọt như là đào tháng 10 vậy.
Ngọt chứ không phải ngọt ngấy, quả táo ngọt thanh, đào thơm ngọt, quả cà chua thì hơi chua, vừa lúc trung hoà được vị ngọt.
Có điều Cố Kiến Châu thích ăn gà sợi cay hơn, ngon miệng lại đã ghiền, vị cay ở đầu lưỡi cứ khiến người ta muốn ăn mãi.
Nhìn Lục Cẩm Dao ăn hai món ăn, Cố Kiến Châu nhanh chóng xem món thứ ba.
Không biết tôm sông xào cái gì.
Tôm lớn cỡ nửa cái ngón tay, màu vàng óng, rau ăn kèm là rau xanh và củ cải sợi.
Nhìn màu sắc trang trọng, món này không phải cay, ngược lại có hơi ngọt, ngọt không phải ngọt ngấy mà đại khái là chiên qua trrước, tôm sông xốp giòn, gần như là một miếng một con.
Lục Cẩm Dao cảm thấy món này cũng ngon, không nghĩ tới Khương Đường còn biết làm mấy cái này.
Ba món ăn còn lại một món sườn heo chua ngọt, một món cá hầm cải chua, còn có một đ ĩa dưa chuột xào thanh.
Sườn heo chua ngọt mềm nhừ, cá hầm cải chua chua cay ăn với cơm, dưa chuột thanh mát giải ngấy.
Đây là bữa cơm Lục Cẩm Dao ăn nhiều nhất từ lúc có thai tới nay.
Canh là canh củ cải thịt dê, nhưng vị tanh không bị nồng, cũng không biết là làm thế nào.
Vốn Cố Kiến Châu định ăn cùng Lục Cẩm Dao bữa cơm thôi, kết quả bữa cơm này ăn càng ngày càng ngon miệng, còn ăn được nhiều hơn thường ngày nửa bát cơm.
Điều duy nhất khiến Lục Cẩm Dao kinh ngạc chính là, đây là Khương Đường làm. Nàng biết tâm tư của Khương Đường, nhưng tuyệt đối không thể tác thành.
Còn Cố Kiến Châu vui vẻ thưởng cho nàng, Lục cẩm Dao còn chưa đến mức hẹp hòi như vậy.
Lục Cẩm Dao nói với Cao ma ma nói: “Bên Khương Đường làm phiền ma ma xem chừng.”
Cao ma ma là bà vú của Lục Cẩm Dao, nhìn Lục Cẩm Dao lớn lên, vẫn coi Lục Cẩm Dao như con gái ruột thịt, Lục Cẩm Dao có thai, bà vui mừng hơn bất cứ ai.
Cao ma ma lập tức vuốt phẳng khuôn mặt hoa cúc: “Đại nương tử yên tâm.”
Cao ma ma phụng mệnh nhìn chằm chằm Khương Đường, nhưng nàng vẫn ở tiểu trù phòng chưa từng ra ngoài. Chỉ có một lần ra ngoài duy nhất là ngày hôm sau theo Hoài Hề ra ngoài chọn mua thức ăn.
Người phụ trách mua thức ăn trong Yến Cơ Đường chính là Hoài Hề, ngoài ra, Hoài Hề còn quản cửa hàng đồ cưới của Lục Cẩm Dao.
Bình thường nha hoàn không dễ ra khỏi cửa, Khương Đường viện cớ thức ăn không đủ mới có thể ra ngoài một lần.
Hoài Hề và Lộ Trúc cùng tuổi, mắt phượng mày liễu, dáng người có vẻ gầy, nàng ấy cho Khương Đường một cái nón rộng vành: “Đội vào.”
Triều Ngự không có quá nhiều hạn chế với phụ nữ, nữ tử chưa lấy chồng cũng có thể ra ngoài.
Hoài Hề chẳng qua là cảm thấy tướng mạo của Khương Đường quá gây chú ý: “Lát nữa ta mua đồ xong còn có chuyện khác, hai khắc sau hội họp ở cửa tiệm vải Vĩnh An.”
Hoài Hề ra ngoài không chỉ vì chuyện mua đồ.
Khác với những viện khác, ở Yến Cơ Đường, chỉ cần làm tốt chuyện của mình, còn lại thời gian là có thể làm ít việc vụn vặt. Thời gian nhàn rỗi Lục Anh các nàng đều sẽ thêu khăn hầu bao, sau đó nhờ Hoài Hề mang ra phủ bán.
Một tháng cũng có thể kiến hai đồng bạc.
Ngoại trừ Khương Đường, hầu như mọi người đều làm những việc này.
Hiện tại coi như bảo Khương Đường thêu nàng cũng không thêu được, nàng một lòng một dạ đều nghĩ tới nửa giờ mà Hoài Hề nói, hai khắc chính là nửa giờ, nàng phải mua đủ đồ của mình.
Dường như Hoài Hề biết nàng muốn ra ngoài.
Nếu như đặt ở hiện đại, Lục Cẩm Dao là nữ chủ tịch, vậy Hoài Hề chính là thư ký chủ tịch.
Nàng ấy nhận bổng lộc cho nhân viên phía dưới, trừ làm việc gọn gàng mạnh mẽ vang dội, còn rất hòa thuận.
Mua thức ăn cũng không tốn nhiều thời gian, Khương Đường muốn mấy hương liệu, còn ở tiệm tạp hóa mua ít hoa quả khô.
Hoài Hề thấy cái gì mới mẻ thì mua cái đó, thôn trang không có thịt dê, món tráng miệng và ô mai khô của Ngũ Hương Cư, mua xong đồ mỗi người đi một ngả.
Hai khắc sau, Hoài Hề chờ ở tiệm vải Vĩnh An, Khương Đường không đến trễ, thế nhưng vác bao lớn bao nhỏ.
Hoài Hề thường giúp Khương Đường mua đồ, đa phần là son phấn, có khi còn có vải dệt đang thịnh hành.
Nhưng lần này đi ra, Khương Đường cũng không mặc những xiêm y đó, mà là mặc xiêm y nha hoàn Yến Cơ Đường.
Xiêm y nha hoàn tam đẳng mặc chính là áo váy màu xanh lam, trên eo buộc thắt lưng màu xanh đậm, không có thêu bất kỳ hoa văn nào, hình dáng cực kỳ đơn giản.
Người khác ăn mặc đều là dáng vẻ quê mùa, nhưng ở trên người nàng chính là thanh thủy xuất phù dung, còn có thể giảm bớt tướng mạo diễm lệ của nàng.
Hoài Hề cho rằng bao lớn bao nhỏ này của nàng lại là son phấn, muốn khuyên nhủ nàng tích cóp nhiều chút tiền đừng tiêu lung tung, nghĩ tới nghĩ lui lại nhịn xuống, trước kia cũng không phải chưa từng khuyên.
Hoài Hề thu hồi ánh mắt: “Không có chuyện gì khác thì đi về thôi.”
Khương Đường không ngừng gật đầu.
Hai tay Hoài Hề trống trơn, đồ đều đưa cho gã sai vặt Hầu phủ mang về, còn nàng phải tự xách.
Hôm nay Khương Đường mua bếp lò nhỏ, hai cái lớn cỡ bàn tay, mùa đông có thể ấm áp một chút. Một cái ấm sắt, không chỉ có thể nấu nước mà còn có thể nấu đồ ở bên trong.
Còn có một cái nồi đất nhỏ, vừa có thể nấu canh lại có thể nấu cơm.
Bên này nồi đều là nồi nấu lớn, Khương Đường lại tiêu một lượng bạc mua một cái nồi sắt đáy bằng.
Ba ngày sau lại tới lấy.
Còn lại chính là chén đũa, thùng gỗ, than khối, xẻng muỗng, còn có gạo, bột mì và gia vị.
Mua cũng không nhiều lắm, thịt càng không dám mua nhiều, chỉ mua nửa cân thịt ba chỉ.
Ở chỗ này không thể mua riêng đùi gà thịt gà, Khương Đường không cần mua một con gà, tuy rằng mắt thèm nhưng cũng chỉ có thể nhìn mà thôi.
Trứng gà mua năm quả, hai ngày nữa Hoài Hề sẽ đi ra mua một lần, Khương Đường cảm thấy không có khả năng mỗi lần đều dẫn theo nàng, nhưng bốn ngày hẳn là có thể ra một lần.
Bạc chỉ còn lại năm đồng, nhưng mà chờ thêm mấy ngày nữa sẽ phát bạc tháng.
Người làm công nào không ngóng trông phát tiền lương cơ chứ!
Khương Đường đã nghĩ xong sau khi phát tiền sẽ mua cái gì rồi.
Trở lại Vĩnh Ninh Hầu phủ, Khương Đường trước tiên cất đồ vật đã mua, sau đó lập tức trở lại Yến Kỉ Đường, đến phòng bếp nhỏ chuẩn bị cơm trưa.
Triệu đại nương hỏi Khương Đường giữa trưa làm cái gì.
Ngày thường phân lệ của Lục Cẩm Dao là sáu món ăn một món canh, bốn mặn hai chay.
Sau khi mang thai, phân lệ hẳn là sẽ tăng lên một chút.
Giữa trưa hôm qua Khương Đường chỉ làm tô mì chua, Lục Cẩm Dao ăn được nhưng mỗi ngày chỉ ăn mì chua khẳng định không được.
Phân lệ sáu món ăn một canh vẫn còn đặt sờ sờ ở trước mặt đó.
Có khi Cố Kiến Châu giữa trưa cũng sẽ trở về, không thể để Cố Kiến Châu cũng ăn mì nước theo được.
Triệu đại nương u sầu nói: “Mỗi ngày món ăn đều khác nhau, giữa trưa hôm nay ăn cái gì…… Việc này cũng không thể qua loa, hôm qua mới ăn mì chua, hôm nay không thể lại bưng tô mì chua lên được.”
Khương Đường hiểu rõ Triệu đại nương là có ý gì.
Một chén mì quá đơn giản.
Lúc Lục Cẩm Dao không thể ăn được gì, Cố Kiến Châu sẽ nghĩ cách để nàng ăn, giữa trưa ăn xong Cố Kiến Châu lại sẽ lo lắng ăn không tốt.
Hôm nay cơm sáng là bánh trứng thịt heo và tôm, nếu như giữa trưa còn ăn mì chua, có khi Cố Kiến Chu lại muốn đuổi nàng đi nữa mất.
Khương Đường đến phòng bếp xem có cái gì, chính viện đưa tới cá và tôm, thôn trang đưa xương sườn thịt heo, hai con gà, một con vịt, tháng tư còn chưa có trái cây, nhưng phòng bếp có một rổ táo, một sọt quýt.
Tuy Lộ Trúc nhiều lần ra lệnh và giảng giải không thể đem tin tức Lục Cẩm Dao mang thai nói ra bên ngoài, nhưng vừa biết Lục Cẩm Dao có thai, Cố Kiến Chu liền nói cho chính viện.
Cố phu nhân Trịnh thị vui mừng muốn chết.
Cố Kiến Chu thành thân hai năm mới có hài tử, dù là nam hay nữ đều là chuyện mừng.
Các loại thứ tốt không cần tiền mà đưa tới Yến Kỉ Đường, dược liệu quý báu, tổ yến vây cá, chồng chất hết nhà kho Yến Kỉ Đường.
Nguyên nhân chính là vì coi trọng, cho nên ở phương diện thức ăn ngàn vạn không thể qua loa.
Sáu món ăn một canh……
Khương Đường nhanh chóng cân nhắc ra được nấu món ăn gì, món canh gì rồi.
Giữa trưa, Cố Kiến Châu từ Hàn Lâm Viện gấp gáp trở về, còn chưa tới ngày hè nhưng giá ngựa trở về một đầu mồ hôi.
Lục Cẩm Dao nhìn thấy mà đau lòng, cầm khăn lau mồ hôi cho hắn: “Mau uống chút trà nào, trưa mai cứ ở Hàn Lâm Viện ăn chút gì đi, ăn xong lại ngủ một giấc.”
Cố Kiến Châu cầm lấy khăn lau: “Để ta tự làm, không nóng lắm, trở về ta cũng vui.”
Từ Hàn Lâm Viện về Vĩnh Ninh Hầu phủ tốn ba mươi phút, qua lại nửa canh giờ. Lục Cẩm Dao nghĩ nếu như ăn ở Hàn Lâm Viện còn có thể ở chỗ đó ngủ một lát.
Cố Kiến Châu chỉ muốn trở về: “Ta thích về, được rồi, nàng có đói bụng không, ban ngày làm cái gì.”
Lục Cẩm Dao bất đắc dĩ mà thở dài: “Chàng không nói còn không cảm thấy, vừa nói liền cảm thấy đói bụng… Sáng đọc sổ sách cả buổi, buổi chiều muốn đi xem cửa hàng.”
Cố Kiến Châu lập tức sai nha hoàn truyền cơm: “Cửa hàng thật ra không vội, chờ ta nghỉ tắm gội xong sẽ đi cùng nàng.”
Lục Cẩm Dao gật gật đầu: “Cứ đi xem xét thử trước, một chốc một lát cũng không chuyển xong luôn được.”
Chính sảnh dùng cơm của Yến Cơ Đường nhìn hết sức lịch sự tao nhã, bàn bát tiên, ghế dựa bằng gỗ tử đàn, bên cạnh là ngăn tủ trưng bày các loại bình, bình hoa gần nhất còn bày biện hai cành hạnh hoa màu phấn trắng.
Lục Cẩm Dao ngồi ở bên cạnh Cố Kiến Châu, bất giác sờ sờ bụng nhỏ.
Nàng cảm thấy đói, lại sợ trong chốc lát đồ ăn bưng lên ngửi mùi sẽ muốn nôn, một bữa cơm cũng ăn không vô.
Nàng ăn không vô, Cố Kiến Châu cũng không ăn.
Vậy coi như bữa cơm này không ăn được gì cả.
Rất nhanh, đồ ăn liền được bưng lên.
Lên đầu tiên chính là hai món rau trộn, một đ ĩa cà chua bày biện đẹp mắt, tổng cộng năm quả. Còn có một đ ĩa khai vị ngửi thấy đã muốn ăn, vị chua cay xộc thẳng vào mặt, thịt sợi trắng trẻo bị nước sốt nhuộm thành màu nâu, Lục Cẩm Dao vươn đũa đầu tiên về phía thịt sợi.
Vậy mà lại là thịt gà.
Vào miệng dai giòn không mềm nhừ, đầu lưỡi bọc lấy vị cay xè, vị chua có vẻ không chỉ là vị giấm mà giống như còn có chút mùi trái cây.
Trong thức ăn còn có dưa chuột thái sợi, không ngấy như gà hầm mà rất đưa miệng, khai vị ngon miệng.
Lục Cẩm Dao nói: “Phu quân, hương vị này không tồi, chàng nếm thử xem.”
Cố Kiến Châu nghe lời gắp một đũa, đúng trọng tâm nói: “Đúng là không tồi.”
Cố Kiến Châu gắp cho Lục Cẩm Dao một miếng cà chua: “Nếm thử cái này.”
Quả cà chua vẻ ngoài đơn thuần không có gì khác bình thường nhưng ăn vào trong miệng lại có cảm giác khác biệt.
Lục Cẩm Dao mở to đôi mắt, nói: “Bên trong là táo và đào mà!”
Hương vị ngọt ngào, hạch đào rất là hương, thanh ngọt như là đào tháng 10 vậy.
Ngọt chứ không phải ngọt ngấy, quả táo ngọt thanh, đào thơm ngọt, quả cà chua thì hơi chua, vừa lúc trung hoà được vị ngọt.
Có điều Cố Kiến Châu thích ăn gà sợi cay hơn, ngon miệng lại đã ghiền, vị cay ở đầu lưỡi cứ khiến người ta muốn ăn mãi.
Nhìn Lục Cẩm Dao ăn hai món ăn, Cố Kiến Châu nhanh chóng xem món thứ ba.
Không biết tôm sông xào cái gì.
Tôm lớn cỡ nửa cái ngón tay, màu vàng óng, rau ăn kèm là rau xanh và củ cải sợi.
Nhìn màu sắc trang trọng, món này không phải cay, ngược lại có hơi ngọt, ngọt không phải ngọt ngấy mà đại khái là chiên qua trrước, tôm sông xốp giòn, gần như là một miếng một con.
Lục Cẩm Dao cảm thấy món này cũng ngon, không nghĩ tới Khương Đường còn biết làm mấy cái này.
Ba món ăn còn lại một món sườn heo chua ngọt, một món cá hầm cải chua, còn có một đ ĩa dưa chuột xào thanh.
Sườn heo chua ngọt mềm nhừ, cá hầm cải chua chua cay ăn với cơm, dưa chuột thanh mát giải ngấy.
Đây là bữa cơm Lục Cẩm Dao ăn nhiều nhất từ lúc có thai tới nay.
Canh là canh củ cải thịt dê, nhưng vị tanh không bị nồng, cũng không biết là làm thế nào.
Vốn Cố Kiến Châu định ăn cùng Lục Cẩm Dao bữa cơm thôi, kết quả bữa cơm này ăn càng ngày càng ngon miệng, còn ăn được nhiều hơn thường ngày nửa bát cơm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook