Nghe Khương Đường nói đã khỏe, Lục Cẩm Dao không nói gì khác, lắc đầu liền nhìn tờ giấy Khương Đường viết ra.
Lần trước nhìn chữ viết của Khương Đường cũng như ký văn thư, viết tên của chính nàng, xiêu vẹo vẹo vẹo. Chỉ vài ngày, chữ viết đã đẹp hơn ban đầu.
Lục Cẩm Dao nhìn từ đầu đến cuối, càng nhìn càng kinh hãi. Những gì nàng ấy viết đầu tiên là khiến cho người ta kinh ngạc, nhưng ngẫm lại, lại cảm thấy cực kỳ có đạo lý.
Lục Cẩm Dao buông giấy xuống: “Buổi sáng ra khỏi phủ à?”
Khương Đường gật đầu: “Nô tỳ đi tới tửu lâu Thắng Thiên Hạ ăn một bữa, trước đó không biết giá tiền, ăn xong mới biết đắt bao nhiêu. Nhưng ăn xong rồi, thịt đau cũng phải trả tiền.”
Lục Cẩm Dao mỉm cười, thức ăn ở Thắng Thiên Hạ ngon thật, nhưng nàng càng thích các món ăn mà Khương Đường nấu hơn, thắng ở chỗ hương vị mới lạ.
Nhưng mà, cho dù nấu ăn cũng có lúc không muốn nấu, đi ra ngoài ăn cũng không có gì kỳ quái.
Lục Cẩm Dao nói: “Đến đó gọi mấy món ăn thôi cũng sẽ mất mấy lượng bạc. Ta thấy ngươi viết… cũng bởi vì cái này chứ gì. Thẻ bài này làm như thế nào, dùng để treo lên sao?”
Khương Đường nói: “Treo lên thì sẽ đẹp hơn một chút, mặt trên viết tên điểm tâm, phía dưới viết giá tiền. Còn có ở đây là lối vào, không vào mua đồ ăn cũng có thể lựa chọn, tốt nhất là dùng lưu ly làm một vách ngăn.”
Có một vài điểm tâm giá rẻ, trực tiếp bày ở nơi đó khó tránh khỏi có người muốn dùng tay chạm vào.
Lưu ly đắt tiền, giá càng đắt càng trong suốt. Vẫn là mấy năm trước mới bắt đầu nổi lên, dân chúng nhà bình thường không dùng được, chỉ có nhà ai xây nhà ấm mới dùng mấy khối trên nóc nhà. Chính viện của An vương phủ chính là cửa sổ lưu ly, phòng cực kỳ sáng sủa. Dùng lưu ly làm vách ngăn đẹp hơn một chút.
Nếu như không phải Khương Đường, Lục Cẩm Dao không thể nghĩ tới được những thứ này, công thức điểm tâm nàng mua từ chỗ Khương Đường, cũng là đưa bạc.
Theo lý thuyết hẳn là trả bao nhiêu sẽ do hai bên thỏa thuận, nhưng hai mươi lăm lượng bạc tính là cái gì, có lẽ lợi nhuận một tháng của cửa hàng so với công thức điểm tâm còn nhiều hơn.
Khương Đường là nha hoàn của nàng, người khác có lẽ sẽ cảm thấy đây là chuyện đương nhiên, nàng mua phương thuốc cũng đã là người thiện lương rộng lượng rồi. Nhưng nghĩ đến bộ dáng Khương Đường từ trong hồ đi lên, vẫn luôn cảm thấy trong lòng thiếu nợ.
Nếu Khương Đường không phải nha hoàn, thì không cần ủy khuất như vậy.
Nghĩ đến Khương Đường khó tránh khỏi nghĩ đến Cố Kiến Sơn, Lục Cẩm Dao rũ mắt cất giấy đi, ôn nhu nói: “Ngày mai ta tìm sư phụ thợ thủ công, xem có thể làm được hay không. Ngươi nhớ uống thuốc đúng giờ, cố gắng tĩnh dưỡng nhanh chóng bình phục.”
Khương Đường đáp một tiếng: “Vậy thì nô tỳ xin cáo lui.”
Từ thư phòng đi ra, Khương Đường thở ra một hơi, Bạch Vi vẫy vẫy tay với nàng, chờ Khương Đường tới, nàng hưng phấn nói: “Không quan tâm ngươi làm món gì hết, Yến Kỉ Đường có tổng cộng chín nha hoàn.”
Nha hoàn trong Yến Kỉ Đường có tổng cộng mười người, bao gồm cả Khương Đường.
Khương Đường: “Còn ai khác nữa không?”
Bạch Vi nói: “Nha hoàn của Yến Minh Đường có ba người, còn có hai người bên Yến Phương Đường.”
Yến Minh Đường là sân nhị phòng, Nhị gia Cố Kiến Thủy nhậm chức ở nơi khác, nhị phòng chỉ có đại nương tử Hứa thị, Nhị thiếu gia Du Lang ở đó.
Nha hoàn có không ít, nhưng bởi vì phòng bếp nhỏ của nhị phòng chỉ nấu ăn cho hai chủ tử, phân lệ không đến sáu món một canh, cơm trưa cũng chỉ có bốn món, phân đến miệng nha hoàn đương nhiên sẽ ít đi, cho nên nha hoàn mới muốn tìm thêm đồ ăn.
Tam phòng ở Yến Phương Đường, Tam gia Cố Kiến Hải là võ quan, tuy là thứ tử, nhưng cuộc sống coi như thoải mái, hai nha hoàn kia thuần túy là bạc nhiều miệng thèm ăn.
Bạch Vi chờ mong xoa xoa tay: “Giá cả thì ta đã thương lượng xong rồi, món mặn mười lăm văn tiền một phần, món chay tám văn. Ta giữ lại một văn tiền, phần còn lại ngươi lấy. Thời điểm ta đi giao đồ ăn còn có thể tranh thủ nói chuyện luôn.”
Mười lăm văn tiền không rẻ, nhưng cũng không phải ngày nào cũng ăn như vậy. Lúc giao đồ ăn còn có thể nhân tiện nói chuyện, tin tức không phải là hỏi thăm bằng cách như vậy sao.
Bạch Vi nhỏ giọng nói: “Nghe nói Nhị gia sắp trở về, Ngũ công tử cũng sẽ lập tức rời đi… Này, buổi tối ăn mặn hay chay thế?”
Cố Kiến Thủy chỉ nhỏ hơn đại gia Cố Kiến Phong một tuổi, phái ra ngoài làm việc đã ba năm, để lại Hứa thị ở kinh. Cố Kiến Phong quan cư ngũ phẩm, Cố Kiến Thủy sau khi trở về cũng sẽ thăng chức.
Chuyện về nhị phòng Khương Đường nhớ không rõ lắm, chỉ nhớ rõ lúc Cố Kiến Thủy trở về hình như có mang theo ngoại thất.
Nhưng Khương Đường cũng không thể nói với Bạch Vi rằng nhị gia sẽ mang ngoại thất trở về.
Cố Kiến Sơn phải đi, đi thì đi đi.
Sáng nay Khương Đường mua năm cân thịt ba chỉ, gia vị cũng bổ sung đầy đủ, mì cũng có, nàng hỏi: “Đã từng ăn bánh kẹp thịt bao giờ chưa?”
Chưa từng được ăn, vừa nghe đã thấy rất ngon rồi.
Bạch Vi nói: “Nếu nói chưa từng được ăn thì có giống như ta chưa từng trải việc đời không?”
Khương Đường nhịn cười nói: “Vậy thì ăn bánh kẹp thịt đi, nha hoàn trong Yến Kỉ Đường chúng ta đều ăn cay được, các nàng ấy ăn cay được không.”
Bạch Vi: “Không kiêng gì hết, cái gì cũng ăn.”
Khương Đường trở về phòng hạ nhân bắt đầu hầm thịt, trước kia lúc mua bánh kẹp thịt luôn chê thịt ít, giờ mình làm nhất định phải làm nhiều thịt hơn.
Thịt ba chỉ được chọn kỹ, nạc mỡ đan xen. Thịt dùng để hầm, trước tiên rửa sạch thịt, cắt thành miếng vuông, chần qua nước sôi xong xào qua với đường.
Mật ong đường phèn trộn lẫn với nhau, nấu ra thành màu hổ phách rất đẹp.
Khi sên đường nấu thịt, dầu văng tứ tung. Khương Đường tránh xa một chút, nước đường chuyển màu lập tức cho nước và gia vị vào, chờ nước sôi liền cho thịt và nước ướp vào nồi hầm từ từ.
Bánh kẹp thịt có bột và lớp vỏ giòn, trước kia Khương Đường ăn bánh kẹp thịt lão Đồng Quan cũng có lớp vỏ giòn như vậy, chỉ chạm vào liền rớt ra, lúc kẹp thịt thì chan thêm một ít nước sốt thịt kho nữa, vừa giòn lại vừa mềm, ăn ngon đến không cưỡng nổi.
Mấu chốt để làm lớp vỏ giòn chính là lúc thao tác, một lớp mỡ heo một lớp bột, từng lớp như vậy, cuối cùng thành một mảng dài, cuộn lại thành một nắm rồi đè dẹp là được.
Kỳ thật dùng lò nướng là tốt nhất, nhưng lò nướng đặt ở trong phòng bếp nhỏ, Khương Đường nhất thời không qua được, chỉ có thể chiên trong chảo từ từ.
Lúc mấy người Lục Anh trở về liền ngửi thấy mùi thịt thơm chết người.
Trong đó xen lẫn một chút vị cay, ngửi mùi đã không nhịn được muốn nuốt nước miếng.
Bội Lan kéo tay Lục Anh ra sức lắc: “Nhất định là viện tử của chúng ta!”
Hôm nay Tĩnh Mặc gác đêm, lát nữa Lục Anh sẽ đưa bánh kẹp thịt qua cho Tĩnh Mặc, nhưng nàng đã nhịn không được nữa rồi.
Lôi kéo Bội Lan chạy về, ai biết Bội Lan còn chạy nhanh hơn nàng.
“Ai về trước được ăn trước!”
Khương Đường đã bày xong khay bánh kẹp thịt, hơn mười cái bánh, dùng đao chạm vào, thanh âm giòn vang.
Một nồi thịt hầm, nước sốt trong nồi cô lại, ngoại trừ thịt kho ra thì bên trong còn có rất nhiều trứng gà.
Bội Lan đếm tiền đồng, đập trên bàn: “Ta muốn một cái lớn!”
Mười văn tiền một cái bánh kẹp thịt, đương nhiên sẽ cho nhiều thịt. Một thìa lớn thịt kho tàu, chọn một quả ớt nhỏ hầm hơi nát, trứng muối đập phẳng thái nhỏ, đặt một miếng vào giữa bánh.
Bội Lan mắt thấy Khương Đường nhồi thịt đầy bánh, lại múc một muỗng canh thịt: “Đường Đường, cái này vừa nhìn đã thấy ngon rồi a!”
Khương Đường cười cười, bọc bánh kẹp thịt vào trong giấy dầu: “Vẫn còn nóng lắm, đợi lát nữa rồi ăn.”
Ba mươi phút sau, Khương Đường vừa ăn bánh kẹp thịt vừa đếm tiền.
Bán ra bên ngoài tổng cộng là bảy mươi văn, bán cho mấy người Lục Anh tổng cộng là chín mươi văn tiền.
Hầm năm cân thịt ba chỉ còn lại nửa nồi, trứng gà một văn tiền một cái, tính cả gia vị, mì, dầu còn chưa tới năm mươi văn, kiếm được hơn một đồng.
Mặc dù không thể so sánh với phần thưởng, nhưng vẫn lời được không ít. Dưỡng bệnh có thể đợi đến cuối tháng, Khương Đường muốn tích góp thêm chút tiền.
Muốn tích cóp tiền nhiều hơn không hoàn toàn là vì đi ra ngoài ăn một bữa. Không tiền không thế, không trả được ân cứu mạng của Cố Kiến Sơn, phải suy nghĩ làm thế nào mới có thể chọn được người thích hợp nhất, Khương Đường không muốn sau này sống cuộc sống như vậy.
Thời điểm nàng vô lực nhất, chính là thời điểm Xuân Đài nói với nàng, công tử không cho nhận.
Còn muốn đúc một cái tượng vàng cho Cố Kiến Sơn, không có tiền làm sao được.
Cho dù là mạ vàng, vậy cũng phải cần tới không ít vàng đi.
Còn thừa non nửa nồi thịt, Khương Đường dự định mang qua cho Nam Hương và Nam Tuyết một ít.
Khi còn ở chính viện, hai người này đã giúp đỡ nàng không ít, sau này nàng cũng không qua đó nữa, đưa chút đồ ăn xem như có qua có lại cũng tốt.
Khương Đường làm xong bốn chiếc bánh kẹp thịt từ phần bánh dư lại rồi đặt vào trong hộp, sau đó cầm hộp đồ ăn đi tới phòng ở của hai người họ.
Nha hoàn của các viện cũng ở trong cùng một khoảng sân như Yến Kỉ Đường, bên trái phòng của Khương Đường là phòng của Bạch Vi, tiếp theo đó là phòng của Lộ Trúc và Hoài Hề.
Nha hoàn ở chính viện sẽ ở sân trước, lúc này Nam Hương và Nam Tuyết cũng vừa vặn trở về.
Hai người nhìn thấy Khương Đường thì vừa mừng vừa lo: “Đang tính ngày mang sang thăm ngươi đây, thân thể đã tốt hơn chưa?”
Có thể ra cửa thì chắc cũng đã khá hơn rồi.
Khương Đường gật gật đầu: “Đã ổn rồi, chỉ là đại nương tử nhà ta muốn ta nghỉ ngơi thêm vài hôm. Đúng rồi, ta làm bánh kẹp thịt, mang qua cho các ngươi một ít đây.”
Khương Đường đặt hộp đồ ăn xuống, vừa mở nắp hộp thì mùi hương đã thoang thoảng bay ra.
Bánh kẹp thịt vẫn còn nóng, ăn bây giờ là vừa kịp lúc.
Nam Hương kinh ngạc nói: “Hóa ra trong sân thơm như vậy là do thức ăn của ngươi! Đồ ăn thì ta nhận, ở chỗ này của bọn ta cũng không có thứ gì tốt để đưa cho ngươi, vốn định ngày mai sẽ mang sang, vừa lúc ngươi đến thì cũng cầm về đi.”
Đồ vật cho Khương Đường đã được chuẩn bị từ sớm, là một rổ táo và hai đôi giày vải. Giày là do hai người bọn họ tự làm.
Đồ vật tuy không đắt nhưng lại quý ở tấm lòng.
Khương Đường mang thử lại thấy rất vừa vặn: “Làm sao các ngươi biết được cỡ giày của ta?”
Đôi này thoải mái hơn đôi hôm qua nàng mới mua nhiều.
Nam Tuyết cười nói: “Làm nhiều rồi nên chỉ cần liếc mắt là biết cỡ giày của ngươi.”
Khương Đường rất thích: “Cảm tạ hai người.”
Vốn dĩ là sang đưa thức ăn nhưng cuối cùng lại còn có quà cầm về.
Khương Đường đi rồi Nam Hương mới nhìn kỹ bánh kẹp thịt trong hộp, nhìn rất đẹp, vỏ ngoài vàng óng, bên trong đầy thịt.
Mỗi cái đều to cỡ một bàn tay, Khương Đường nhét vào rất nhiều thịt nên chiếc bánh căng phồng lên.
Hai người đều đã ăn cơm chiều, một người ăn hai cái thì không thể nào ăn hết được.
Trời nóng để lâu sẽ hỏng, hai nàng đau đầu suy nghĩ hai chiếc bánh kẹp thịt còn lại nên đưa cho ai.
Nam Hương Nam Tuyết là đại nha hoàn của chính việc nên cũng không giao tiếp quá nhiều với nha hoàn bên dưới. Nếu đưa cho nha hoàn ở viện khác thì cũng không thích hợp.
Nam Hương nói: “Không thì đưa cho Xuân Đài đi.”
Mấy gã sai vặt ở Hầu phủ cũng chỉ có Xuân Đài với Minh Triều còn trẻ tuổi. Lúc Minh Triều đi vắng, Xuân Đài sẽ đi theo Ngũ công tử tới chính viện nên bọn họ cũng xem như có quen biết.
Nam Tuyết cũng không có ý kiến gì, hai chiếc bánh kẹp thịt được đưa sang sân viện bên cạnh.
Xuân Đài không nghĩ tới chuyện tốt thế này lại rơi xuống đầu hắn, sau khi ăn ngấu nghiến hết một chiếc, ợ một cái rồi chuẩn bị ăn cái còn lại.
Cái này thật sự rất thơm, cay đến mức khiến hắn chảy mồ hôi đầy đầu, dầu và nước sốt thấm ra giấy thấm dầu, ăn còn ngon hơn cả món thịt kho.
Hắn dư sức ăn hết hai chiếc bánh kẹp thịt này, Xuân Đài lột giấy thấm dầu của chiếc bánh thứ hai ra, bên trong tràn ngập thịt, hắn hé miệng, đưa chiếc bánh lên gần tới khóe miệng thì bỗng nhiên ngừng lại.
Không biết Nam Hương mua bánh kẹp thịt này ở chỗ nào, nàng ấy mang bánh qua xong thì chưa kịp nói gì đã rời đi.
Đã muộn như vậy nên chắc không phải mua ở ngoài, chẳng lẽ là trù nương ở chính viện làm sao.
Bản thân hắn lúc quay về cũng nghe được mùi hương từ sân viện cách vách bay sang, rất giống với hương vị này. Trù nương ở các viện đều đã thành thân nên cũng không ở trong mấy sân viện này.
Chẳng lẽ là do nha hoàn nào đó làm?
Xuân Đài chỉ biết có duy nhất một người trong đám nha hoàn nấu ăn ngon, chính là Khương Đường.
Sẽ không phải là Khương Đường thật chứ.
Xuân Đài nhìn chiếc bánh kẹp thịt rồi do dự có nên ăn hay không.
Hắn có thể giả vờ không biết, ăn ba, bốn miếng thì công tử cũng sẽ không phát hiện ra.
Nhưng mà công tử chắc chắn rất muốn ăn.
Xuân Đài cất chiếc bánh kẹp thịt đi rồi đến sân viện bên cạnh nhờ người gọi Nam Hương: “Nam Hương tỷ tỷ, ta muốn hỏi thăm chuyện này một chút, bánh kẹp thịt lúc nãy là ai làm vậy?”
Nam Hương cười hỏi: “Ngươi hỏi thăm cái này làm gì?”
Quả thật là do người trong phủ làm.
Xuân Đài nói: “Nếu lại thèm ăn mà tìm tỷ thì cũng không tiện, không biết ai làm thì ta không tới mua được.”
“Không biết ngươi có quen không, là nha hoàn Khương Đường của Yến Kỉ Đường. Nàng ấy bây giờ là hồng nhân bên cạnh Tứ nương tử, đã từng tới phòng ăn của chính viện nấu nướng. Nói như vậy có thể ngươi cũng chưa hình dung… Nha hoàn xinh đẹp nhất chính là nàng ấy.”
Lần trước nhìn chữ viết của Khương Đường cũng như ký văn thư, viết tên của chính nàng, xiêu vẹo vẹo vẹo. Chỉ vài ngày, chữ viết đã đẹp hơn ban đầu.
Lục Cẩm Dao nhìn từ đầu đến cuối, càng nhìn càng kinh hãi. Những gì nàng ấy viết đầu tiên là khiến cho người ta kinh ngạc, nhưng ngẫm lại, lại cảm thấy cực kỳ có đạo lý.
Lục Cẩm Dao buông giấy xuống: “Buổi sáng ra khỏi phủ à?”
Khương Đường gật đầu: “Nô tỳ đi tới tửu lâu Thắng Thiên Hạ ăn một bữa, trước đó không biết giá tiền, ăn xong mới biết đắt bao nhiêu. Nhưng ăn xong rồi, thịt đau cũng phải trả tiền.”
Lục Cẩm Dao mỉm cười, thức ăn ở Thắng Thiên Hạ ngon thật, nhưng nàng càng thích các món ăn mà Khương Đường nấu hơn, thắng ở chỗ hương vị mới lạ.
Nhưng mà, cho dù nấu ăn cũng có lúc không muốn nấu, đi ra ngoài ăn cũng không có gì kỳ quái.
Lục Cẩm Dao nói: “Đến đó gọi mấy món ăn thôi cũng sẽ mất mấy lượng bạc. Ta thấy ngươi viết… cũng bởi vì cái này chứ gì. Thẻ bài này làm như thế nào, dùng để treo lên sao?”
Khương Đường nói: “Treo lên thì sẽ đẹp hơn một chút, mặt trên viết tên điểm tâm, phía dưới viết giá tiền. Còn có ở đây là lối vào, không vào mua đồ ăn cũng có thể lựa chọn, tốt nhất là dùng lưu ly làm một vách ngăn.”
Có một vài điểm tâm giá rẻ, trực tiếp bày ở nơi đó khó tránh khỏi có người muốn dùng tay chạm vào.
Lưu ly đắt tiền, giá càng đắt càng trong suốt. Vẫn là mấy năm trước mới bắt đầu nổi lên, dân chúng nhà bình thường không dùng được, chỉ có nhà ai xây nhà ấm mới dùng mấy khối trên nóc nhà. Chính viện của An vương phủ chính là cửa sổ lưu ly, phòng cực kỳ sáng sủa. Dùng lưu ly làm vách ngăn đẹp hơn một chút.
Nếu như không phải Khương Đường, Lục Cẩm Dao không thể nghĩ tới được những thứ này, công thức điểm tâm nàng mua từ chỗ Khương Đường, cũng là đưa bạc.
Theo lý thuyết hẳn là trả bao nhiêu sẽ do hai bên thỏa thuận, nhưng hai mươi lăm lượng bạc tính là cái gì, có lẽ lợi nhuận một tháng của cửa hàng so với công thức điểm tâm còn nhiều hơn.
Khương Đường là nha hoàn của nàng, người khác có lẽ sẽ cảm thấy đây là chuyện đương nhiên, nàng mua phương thuốc cũng đã là người thiện lương rộng lượng rồi. Nhưng nghĩ đến bộ dáng Khương Đường từ trong hồ đi lên, vẫn luôn cảm thấy trong lòng thiếu nợ.
Nếu Khương Đường không phải nha hoàn, thì không cần ủy khuất như vậy.
Nghĩ đến Khương Đường khó tránh khỏi nghĩ đến Cố Kiến Sơn, Lục Cẩm Dao rũ mắt cất giấy đi, ôn nhu nói: “Ngày mai ta tìm sư phụ thợ thủ công, xem có thể làm được hay không. Ngươi nhớ uống thuốc đúng giờ, cố gắng tĩnh dưỡng nhanh chóng bình phục.”
Khương Đường đáp một tiếng: “Vậy thì nô tỳ xin cáo lui.”
Từ thư phòng đi ra, Khương Đường thở ra một hơi, Bạch Vi vẫy vẫy tay với nàng, chờ Khương Đường tới, nàng hưng phấn nói: “Không quan tâm ngươi làm món gì hết, Yến Kỉ Đường có tổng cộng chín nha hoàn.”
Nha hoàn trong Yến Kỉ Đường có tổng cộng mười người, bao gồm cả Khương Đường.
Khương Đường: “Còn ai khác nữa không?”
Bạch Vi nói: “Nha hoàn của Yến Minh Đường có ba người, còn có hai người bên Yến Phương Đường.”
Yến Minh Đường là sân nhị phòng, Nhị gia Cố Kiến Thủy nhậm chức ở nơi khác, nhị phòng chỉ có đại nương tử Hứa thị, Nhị thiếu gia Du Lang ở đó.
Nha hoàn có không ít, nhưng bởi vì phòng bếp nhỏ của nhị phòng chỉ nấu ăn cho hai chủ tử, phân lệ không đến sáu món một canh, cơm trưa cũng chỉ có bốn món, phân đến miệng nha hoàn đương nhiên sẽ ít đi, cho nên nha hoàn mới muốn tìm thêm đồ ăn.
Tam phòng ở Yến Phương Đường, Tam gia Cố Kiến Hải là võ quan, tuy là thứ tử, nhưng cuộc sống coi như thoải mái, hai nha hoàn kia thuần túy là bạc nhiều miệng thèm ăn.
Bạch Vi chờ mong xoa xoa tay: “Giá cả thì ta đã thương lượng xong rồi, món mặn mười lăm văn tiền một phần, món chay tám văn. Ta giữ lại một văn tiền, phần còn lại ngươi lấy. Thời điểm ta đi giao đồ ăn còn có thể tranh thủ nói chuyện luôn.”
Mười lăm văn tiền không rẻ, nhưng cũng không phải ngày nào cũng ăn như vậy. Lúc giao đồ ăn còn có thể nhân tiện nói chuyện, tin tức không phải là hỏi thăm bằng cách như vậy sao.
Bạch Vi nhỏ giọng nói: “Nghe nói Nhị gia sắp trở về, Ngũ công tử cũng sẽ lập tức rời đi… Này, buổi tối ăn mặn hay chay thế?”
Cố Kiến Thủy chỉ nhỏ hơn đại gia Cố Kiến Phong một tuổi, phái ra ngoài làm việc đã ba năm, để lại Hứa thị ở kinh. Cố Kiến Phong quan cư ngũ phẩm, Cố Kiến Thủy sau khi trở về cũng sẽ thăng chức.
Chuyện về nhị phòng Khương Đường nhớ không rõ lắm, chỉ nhớ rõ lúc Cố Kiến Thủy trở về hình như có mang theo ngoại thất.
Nhưng Khương Đường cũng không thể nói với Bạch Vi rằng nhị gia sẽ mang ngoại thất trở về.
Cố Kiến Sơn phải đi, đi thì đi đi.
Sáng nay Khương Đường mua năm cân thịt ba chỉ, gia vị cũng bổ sung đầy đủ, mì cũng có, nàng hỏi: “Đã từng ăn bánh kẹp thịt bao giờ chưa?”
Chưa từng được ăn, vừa nghe đã thấy rất ngon rồi.
Bạch Vi nói: “Nếu nói chưa từng được ăn thì có giống như ta chưa từng trải việc đời không?”
Khương Đường nhịn cười nói: “Vậy thì ăn bánh kẹp thịt đi, nha hoàn trong Yến Kỉ Đường chúng ta đều ăn cay được, các nàng ấy ăn cay được không.”
Bạch Vi: “Không kiêng gì hết, cái gì cũng ăn.”
Khương Đường trở về phòng hạ nhân bắt đầu hầm thịt, trước kia lúc mua bánh kẹp thịt luôn chê thịt ít, giờ mình làm nhất định phải làm nhiều thịt hơn.
Thịt ba chỉ được chọn kỹ, nạc mỡ đan xen. Thịt dùng để hầm, trước tiên rửa sạch thịt, cắt thành miếng vuông, chần qua nước sôi xong xào qua với đường.
Mật ong đường phèn trộn lẫn với nhau, nấu ra thành màu hổ phách rất đẹp.
Khi sên đường nấu thịt, dầu văng tứ tung. Khương Đường tránh xa một chút, nước đường chuyển màu lập tức cho nước và gia vị vào, chờ nước sôi liền cho thịt và nước ướp vào nồi hầm từ từ.
Bánh kẹp thịt có bột và lớp vỏ giòn, trước kia Khương Đường ăn bánh kẹp thịt lão Đồng Quan cũng có lớp vỏ giòn như vậy, chỉ chạm vào liền rớt ra, lúc kẹp thịt thì chan thêm một ít nước sốt thịt kho nữa, vừa giòn lại vừa mềm, ăn ngon đến không cưỡng nổi.
Mấu chốt để làm lớp vỏ giòn chính là lúc thao tác, một lớp mỡ heo một lớp bột, từng lớp như vậy, cuối cùng thành một mảng dài, cuộn lại thành một nắm rồi đè dẹp là được.
Kỳ thật dùng lò nướng là tốt nhất, nhưng lò nướng đặt ở trong phòng bếp nhỏ, Khương Đường nhất thời không qua được, chỉ có thể chiên trong chảo từ từ.
Lúc mấy người Lục Anh trở về liền ngửi thấy mùi thịt thơm chết người.
Trong đó xen lẫn một chút vị cay, ngửi mùi đã không nhịn được muốn nuốt nước miếng.
Bội Lan kéo tay Lục Anh ra sức lắc: “Nhất định là viện tử của chúng ta!”
Hôm nay Tĩnh Mặc gác đêm, lát nữa Lục Anh sẽ đưa bánh kẹp thịt qua cho Tĩnh Mặc, nhưng nàng đã nhịn không được nữa rồi.
Lôi kéo Bội Lan chạy về, ai biết Bội Lan còn chạy nhanh hơn nàng.
“Ai về trước được ăn trước!”
Khương Đường đã bày xong khay bánh kẹp thịt, hơn mười cái bánh, dùng đao chạm vào, thanh âm giòn vang.
Một nồi thịt hầm, nước sốt trong nồi cô lại, ngoại trừ thịt kho ra thì bên trong còn có rất nhiều trứng gà.
Bội Lan đếm tiền đồng, đập trên bàn: “Ta muốn một cái lớn!”
Mười văn tiền một cái bánh kẹp thịt, đương nhiên sẽ cho nhiều thịt. Một thìa lớn thịt kho tàu, chọn một quả ớt nhỏ hầm hơi nát, trứng muối đập phẳng thái nhỏ, đặt một miếng vào giữa bánh.
Bội Lan mắt thấy Khương Đường nhồi thịt đầy bánh, lại múc một muỗng canh thịt: “Đường Đường, cái này vừa nhìn đã thấy ngon rồi a!”
Khương Đường cười cười, bọc bánh kẹp thịt vào trong giấy dầu: “Vẫn còn nóng lắm, đợi lát nữa rồi ăn.”
Ba mươi phút sau, Khương Đường vừa ăn bánh kẹp thịt vừa đếm tiền.
Bán ra bên ngoài tổng cộng là bảy mươi văn, bán cho mấy người Lục Anh tổng cộng là chín mươi văn tiền.
Hầm năm cân thịt ba chỉ còn lại nửa nồi, trứng gà một văn tiền một cái, tính cả gia vị, mì, dầu còn chưa tới năm mươi văn, kiếm được hơn một đồng.
Mặc dù không thể so sánh với phần thưởng, nhưng vẫn lời được không ít. Dưỡng bệnh có thể đợi đến cuối tháng, Khương Đường muốn tích góp thêm chút tiền.
Muốn tích cóp tiền nhiều hơn không hoàn toàn là vì đi ra ngoài ăn một bữa. Không tiền không thế, không trả được ân cứu mạng của Cố Kiến Sơn, phải suy nghĩ làm thế nào mới có thể chọn được người thích hợp nhất, Khương Đường không muốn sau này sống cuộc sống như vậy.
Thời điểm nàng vô lực nhất, chính là thời điểm Xuân Đài nói với nàng, công tử không cho nhận.
Còn muốn đúc một cái tượng vàng cho Cố Kiến Sơn, không có tiền làm sao được.
Cho dù là mạ vàng, vậy cũng phải cần tới không ít vàng đi.
Còn thừa non nửa nồi thịt, Khương Đường dự định mang qua cho Nam Hương và Nam Tuyết một ít.
Khi còn ở chính viện, hai người này đã giúp đỡ nàng không ít, sau này nàng cũng không qua đó nữa, đưa chút đồ ăn xem như có qua có lại cũng tốt.
Khương Đường làm xong bốn chiếc bánh kẹp thịt từ phần bánh dư lại rồi đặt vào trong hộp, sau đó cầm hộp đồ ăn đi tới phòng ở của hai người họ.
Nha hoàn của các viện cũng ở trong cùng một khoảng sân như Yến Kỉ Đường, bên trái phòng của Khương Đường là phòng của Bạch Vi, tiếp theo đó là phòng của Lộ Trúc và Hoài Hề.
Nha hoàn ở chính viện sẽ ở sân trước, lúc này Nam Hương và Nam Tuyết cũng vừa vặn trở về.
Hai người nhìn thấy Khương Đường thì vừa mừng vừa lo: “Đang tính ngày mang sang thăm ngươi đây, thân thể đã tốt hơn chưa?”
Có thể ra cửa thì chắc cũng đã khá hơn rồi.
Khương Đường gật gật đầu: “Đã ổn rồi, chỉ là đại nương tử nhà ta muốn ta nghỉ ngơi thêm vài hôm. Đúng rồi, ta làm bánh kẹp thịt, mang qua cho các ngươi một ít đây.”
Khương Đường đặt hộp đồ ăn xuống, vừa mở nắp hộp thì mùi hương đã thoang thoảng bay ra.
Bánh kẹp thịt vẫn còn nóng, ăn bây giờ là vừa kịp lúc.
Nam Hương kinh ngạc nói: “Hóa ra trong sân thơm như vậy là do thức ăn của ngươi! Đồ ăn thì ta nhận, ở chỗ này của bọn ta cũng không có thứ gì tốt để đưa cho ngươi, vốn định ngày mai sẽ mang sang, vừa lúc ngươi đến thì cũng cầm về đi.”
Đồ vật cho Khương Đường đã được chuẩn bị từ sớm, là một rổ táo và hai đôi giày vải. Giày là do hai người bọn họ tự làm.
Đồ vật tuy không đắt nhưng lại quý ở tấm lòng.
Khương Đường mang thử lại thấy rất vừa vặn: “Làm sao các ngươi biết được cỡ giày của ta?”
Đôi này thoải mái hơn đôi hôm qua nàng mới mua nhiều.
Nam Tuyết cười nói: “Làm nhiều rồi nên chỉ cần liếc mắt là biết cỡ giày của ngươi.”
Khương Đường rất thích: “Cảm tạ hai người.”
Vốn dĩ là sang đưa thức ăn nhưng cuối cùng lại còn có quà cầm về.
Khương Đường đi rồi Nam Hương mới nhìn kỹ bánh kẹp thịt trong hộp, nhìn rất đẹp, vỏ ngoài vàng óng, bên trong đầy thịt.
Mỗi cái đều to cỡ một bàn tay, Khương Đường nhét vào rất nhiều thịt nên chiếc bánh căng phồng lên.
Hai người đều đã ăn cơm chiều, một người ăn hai cái thì không thể nào ăn hết được.
Trời nóng để lâu sẽ hỏng, hai nàng đau đầu suy nghĩ hai chiếc bánh kẹp thịt còn lại nên đưa cho ai.
Nam Hương Nam Tuyết là đại nha hoàn của chính việc nên cũng không giao tiếp quá nhiều với nha hoàn bên dưới. Nếu đưa cho nha hoàn ở viện khác thì cũng không thích hợp.
Nam Hương nói: “Không thì đưa cho Xuân Đài đi.”
Mấy gã sai vặt ở Hầu phủ cũng chỉ có Xuân Đài với Minh Triều còn trẻ tuổi. Lúc Minh Triều đi vắng, Xuân Đài sẽ đi theo Ngũ công tử tới chính viện nên bọn họ cũng xem như có quen biết.
Nam Tuyết cũng không có ý kiến gì, hai chiếc bánh kẹp thịt được đưa sang sân viện bên cạnh.
Xuân Đài không nghĩ tới chuyện tốt thế này lại rơi xuống đầu hắn, sau khi ăn ngấu nghiến hết một chiếc, ợ một cái rồi chuẩn bị ăn cái còn lại.
Cái này thật sự rất thơm, cay đến mức khiến hắn chảy mồ hôi đầy đầu, dầu và nước sốt thấm ra giấy thấm dầu, ăn còn ngon hơn cả món thịt kho.
Hắn dư sức ăn hết hai chiếc bánh kẹp thịt này, Xuân Đài lột giấy thấm dầu của chiếc bánh thứ hai ra, bên trong tràn ngập thịt, hắn hé miệng, đưa chiếc bánh lên gần tới khóe miệng thì bỗng nhiên ngừng lại.
Không biết Nam Hương mua bánh kẹp thịt này ở chỗ nào, nàng ấy mang bánh qua xong thì chưa kịp nói gì đã rời đi.
Đã muộn như vậy nên chắc không phải mua ở ngoài, chẳng lẽ là trù nương ở chính viện làm sao.
Bản thân hắn lúc quay về cũng nghe được mùi hương từ sân viện cách vách bay sang, rất giống với hương vị này. Trù nương ở các viện đều đã thành thân nên cũng không ở trong mấy sân viện này.
Chẳng lẽ là do nha hoàn nào đó làm?
Xuân Đài chỉ biết có duy nhất một người trong đám nha hoàn nấu ăn ngon, chính là Khương Đường.
Sẽ không phải là Khương Đường thật chứ.
Xuân Đài nhìn chiếc bánh kẹp thịt rồi do dự có nên ăn hay không.
Hắn có thể giả vờ không biết, ăn ba, bốn miếng thì công tử cũng sẽ không phát hiện ra.
Nhưng mà công tử chắc chắn rất muốn ăn.
Xuân Đài cất chiếc bánh kẹp thịt đi rồi đến sân viện bên cạnh nhờ người gọi Nam Hương: “Nam Hương tỷ tỷ, ta muốn hỏi thăm chuyện này một chút, bánh kẹp thịt lúc nãy là ai làm vậy?”
Nam Hương cười hỏi: “Ngươi hỏi thăm cái này làm gì?”
Quả thật là do người trong phủ làm.
Xuân Đài nói: “Nếu lại thèm ăn mà tìm tỷ thì cũng không tiện, không biết ai làm thì ta không tới mua được.”
“Không biết ngươi có quen không, là nha hoàn Khương Đường của Yến Kỉ Đường. Nàng ấy bây giờ là hồng nhân bên cạnh Tứ nương tử, đã từng tới phòng ăn của chính viện nấu nướng. Nói như vậy có thể ngươi cũng chưa hình dung… Nha hoàn xinh đẹp nhất chính là nàng ấy.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook