Xuyên Thành Nha Hoàn Của Nữ Chính Ta Nằm Yên Làm Giàu
-
Chương 226: Ngoại truyện 3
Hình như Tiêu phu nhân lại không cho là vậy, giống như bà ấy vừa ném cho nàng ấy một mối tai họa vậy.
Nét mặt An Dương chẳng có biểu cảm gì: “Mẫu thân nói gì vậy, phu quân rất tốt mà, sau này mẫu thân không cần gọi ta là quận chúa đâu, kêu Vân An là được rồi.”
An Dương là phong hào, Vân An mới là tên của nàng ấy.
Tiêu phu nhân gật đầu, thuận theo nói: “Vân An, vậy phu thê các con cứ nói chuyện đi, ta ra ngoài đi dạo.”
Qua mấy ngày, người Tiêu gia trở về Lan Lăng, Tiêu Đình Nghiên vẫn khá tốt, An Dương vẫn còn những mối nghi hoặc…
Trước đó nàng ấy từng hỏi thăm, Tiêu Đình Nghiên không có thanh mai trúc mã, không có biểu muội thân thiết, hắn cũng rất hài lòng mối hôn sự này, tổ tiên cũng không bị người Triệu gia hại, mối quan hệ với lão sư và đồng học cũng tốt, không có chuyện gì ép buộc hắn phải thỏa hiệp, bản thân An Dương cũng chẳng có gì cho hắn lợi dụng.
Nàng ấy chỉ là quận chúa chứ không phải công chúa, cũng không thể nào cản trở tiền đồ của Tiêu Đình Nghiên, vậy vì sao Tiêu phu nhân lại nói như vậy.
An Dương nghĩ mãi không ra nên cũng không nghĩ nữa, nhưng ngày thứ mười sau khi thành thân, hai người cãi nhau một trận, Tiêu Đình Nghiên miệng lưỡi sắc bén, vô cùng mồm mép.
An Dương cuối cùng cũng hiểu được ý tứ của Tiêu phu nhân.
Ước chừng Tiêu Đình Nghiên ở Lan Lăng và nàng ấy ở Thịnh Kinh chắc cũng không khác biệt nhau quá nhiều.
Tiêu Đình Nghiên có học vấn tốt, ngoại hình lại đẹp, cho dù có tính tình có kém một chút thì người ta cũng chỉ nghĩ hắn là một người thật tình.
Vì sao lại cãi nhau, thật ra cũng chỉ vì một chuyện nhỏ, nhiều năm như vậy An Dương sớm đã quen chuyện gì cũng đều phải vây quanh nàng ấy, mà Tiêu Đình Nghiên cũng như thế, sau khi thành thân phần lớn thời gian đều nhường nhịn nương tử, nhưng có đôi khi hắn lại nóng tính không muốn nhường.
Lần đầu tiên cãi nhau, An Dương đã lùi một bước.
Suy cho cùng Tiêu Đình Nghiên rất đẹp, mỹ nhân tức giận, cũng là cảnh đẹp ý vui, dỗ dành một chút là được rồi.
Lần thứ hai cãi nhau, An Dương vẫn nhẫn nại dỗ dành, lần thứ ba, thích làm thế nào thì làm thế ấy đi, nàng ấy trước giờ có phải dỗ ai đâu, mà Tiêu Đình Nghiên lại trực tiếp chạy ra ngoài, mãi đến tối cũng chưa chịu trở về.
An Dương trước giờ có phải chịu tủi thân như vậy bao giờ, theo nàng ấy thấy thì có việc gì cứ nói rõ ràng, trốn ra ngoài là sao chứ.
Huống hồ, Tiêu Đình Nghiên cũng chẳng đến quán trà hay tửu lâu, hắn chạy đến phủ An vương.
An Dương phải đến rước người về.
Bóng đêm thâm trầm, đã là tháng mười, ban đêm trời rất lạnh, nhưng cũng không so được với sắc mặt của An Dương.
Tiêu Đình Nghiên ở vương phủ uống rượu ăn cơm với An vương, bây giờ An Dương cảm thấy, đẹp thì có ích lợi gì, đẹp thì có thể ăn thay cơm được không, biết thế nàng ấy tìm một người thành thật một chút còn hơn.
Mà chuyện khiến người ta tức giận nhất là mẫu thân còn giáo huấn cho nàng ấy một trận: “Sau khi thành thân phải biết thu liễm tính tình, trước giờ con là người văn tĩnh nhu hòa, sao bây giờ lại trở nên càn rỡ thế.”
Càn… càn rỡ?
An Dương nghẹn một hơi không nói nên lên, nàng ấy càng rỡ sao, nàng ấy và Tiêu Đình gặp mặt vài lần, chẳng lẽ Tiêu Đình Nghiên không biết nàng ấy là quận chúa sao.
Tính tình của nàng ấy chính là như thế.
Hơn nữa, hắn còn chạy về nhà mẹ đẻ của nàng ấy, còn có lý không chứ.
Không sợ mất mặt sao?
Sắc mặt của Tiêu Đình Nghiên thật ra đang khá tốt: “Mẫu thân đừng mắng Vân An nữa, cũng là con nóng đầu, con ở Thịnh Kinh chỉ có một mình, ra cửa cũng không biết đi chỗ nào, gây thêm phiền toái cho ngài rồi.”
An Dương thầm nghĩ, đã biết phiền mà còn tới, cảm tình trong lòng nàng ấy đã rơi xuống con số không.
Có lẽ, Tiêu Đình Nghiên đang cố ý chăng.
Chắc chắn là hắn đang cố ý.
Hiện tại An Dương cũng không còn tức giận: “Nếu sớm biết chàng tới đây, ta cũng không cần lật tung cả Thịnh Kinh này lên, mau về thôi, hết giận chưa?”
Tiêu Đình Nghiên: “Nương tử nói đùa, ta nào có tức giận.”
Về đến nhà, An Dương đóng cửa phòng lại trước.
Tiêu Đình Nghiên ngồi xuống, rót cho An Dương ly trà: “Uống trà giải khát đã, mắng sau cũng không muộn.”
An Dương nói: “Sao quận mã lại nói thế, ta mắng chàng khi nào?”
Tiêu Đình Nghiên cười: “Nương tử há mồm, cho dù không mắng người thì lời nói cũng như dao nhỏ vậy, đâm vào ngực ta này, dao trắng đâm vô dao đỏ rút ra…”
An Dương bị nụ cười của Tiêu Đình Nghiên làm cho choáng váng, chuyện tới bây giờ nàng ấy cũng đã nguôi giận: “Ta cũng có phần sai, chẳng qua đây là lần đầu ta thành thân, không biết nên ở chung với phu quân như thế nào, thế mà chàng lại khen ngược, khiến ta mất hết mặt mũi rồi. Thấy mẫu thân dạy dỗ ta, chắc trong lòng chàng vui lắm nhỉ.”
Tiêu Đình Nghiên lắc đầu: “Cũng không phải, ta không hề vui một chút nào, nếu không phải khi đó ta và nàng không thể nói đạo lý với nhau, ta cũng sẽ không đưa ra hạ sách như vậy. Vân An, đây cũng là lần đầu ta thành thân, không phải lúc nàng nói chuyện với bằng hữu cũng sẽ treo mấy từ bổn quận chúa bổn quận chúa trên miệng sao, vẫn là nàng cảm thấy ta nhường nhịn nàng, nhưng chúng ta là phu thê, nều nàng đã muốn làm quận chúa quận mã thì cũng được thôi.”
An Dương từ trên cao nhìn xuống: “Càng cũng thật biết mang thù.”
“Không dám nhận.” Tiêu Đình Nghiên cười trả lời.
Tiêu Đình Nghiên cũng không phải một con mọt sách, ngược lại hắn là một người vừa thông minh vừa có chủ ý.
Hắn có thể nhường An Dương chín mươi bước, nhưng mười bước còn lại hắn sẽ không để An Dương được một tấc lại muốn tiến một thước.
Nhường là tình thú, nhưng lúc nào cũng nhường thì sẽ thành bị khi dễ. Tiêu Đình Nghiên biết thân phận nàng tôn quý, nhưng hắn cũng không kém, hắn nghiêng người về phía trước, nắm lấy tay An Dương: “Nàng cũng đừng cảm thấy ta khi dễ nàng, nói thật là nàng bắt nạt ta nhiều hơn đó.”
Đã khi dễ tới nhà mẹ đẻ nàng ấy rồi, còn nói không phải sao.
An Dương nói: “Nhưng ta cũng không thể đảm bảo sau này sẽ không như vậy nữa, ta và chàng phải thương lượng một chút, nếu có lần sau, đừng chạy về phủ An vương nữa, ta thật sự không muốn mất mặt nữa đâu.”
Tiêu Đình Nghiên nhìn An Dương, khuôn mặt như bừng sáng, hắn lắc đầu: “Không được.”
An Dương nghẹn họng: “Tùy chàng.”
Hai người cũng xem như đã trở lại hòa thuận như lúc đầu, An Dương cũng xem như hiểu biết thêm về tính tình của Tiêu Đình Nghiên một chút, có tướng mạo có tài hoa, còn có tính tình, quả nhiên, người này không phải kẻ ngốc, nàng ấy vẫn chưa biết rõ hắn là người như thế nào.
Thật ra An Dương cũng không cảm thấy tủi thân, chỉ là có hơi mất mặt và tức giận.
Nàng ấy cũng không phải là một quận chúa ngang ngạnh vô lý, đối xử với người khác cũng xem như có chừng mực, còn với Tiêu Đình Nghiên thì thật là…
An Dương hy vọng hắn có thể dỗ dành nàng ấy, nghe theo nàng ấy giống mấy nha hoàn kia là tốt nhất, nhưng Tiêu Đình Nghiên dường như không làm được.
Nhưng nàng ấy cũng không thể ném hết mặt mũi như vậy, An Dương suy nghĩ rất nhiều biện pháp nhưng Tiêu Đình Nghiên lại giống như một con cá trơn tuồn tuột vậy.
Từ lúc vào đông, trù nương trong phủ đã bắt đầu nấu những món thanh đạm hơn một chút.
An Dương có chút kén chọn, còn Tiêu Đình Nghiên thì ăn cái gì cũng được, trên bàn cơm, nàng ấy nói có phải cá quá nhạt rồi không, không có ngon bằng cá trong món lẩu Trạng Nguyên.
Tiêu Đình Nghiên cảm thấy cũng không tệ lắm, trù nghệ của đầu bếp rất khá, cái này mà còn cảm thấy không ngon thì có thể biết An Dương kén chọn bao nhiêu.
Hắn nói theo lương tâm của mình: “… Vẫn ổn mà, thời tiết thế này vốn không dễ bắt được cả, hơn nữa vào đông ăn thanh đạm một chút sẽ tốt hơn, tránh để bị nóng trong người.”
An Dương: “… Vậy chàng ăn nhiều một chút.”
Nàng ấy nói quá nhạt không thể ăn được, cứ ăn lẩu Trạng Nguyên không phải là được rồi sao, hơn nữa, lẩu Trạng Nguyên cũng không có quá nhiều dầu, làm gì mà khó khăn như vậy.
An Dương muốn tranh luận với hắn vài câu, lại cảm thấy đôi khi bản thân có quá nhiều vấn đề, cũng chỉ là một món ăn mà thôi, mỗi người đều có cách nhìn của mình, nàng ấy cũng không cần Tiêu Đình Nghiên làm việc theo suy nghĩ của nàng ấy.
Nhưng trong lòng lại không cảm thấy dễ chịu, nàng ấy nói một câu, Tiêu Đình Nghiên sẽ đáp lại mười câu.
Một bữa cơm chỉ mới ăn được hai miến là mất hết khẩu vị.
An Dương ngồi ăn thêm một lát, nhưng chiếc đũa không hề đụng vào món cá kia, rồi sau đó lại trò chuyện, cũng chẳng khác gì ngày thường.
Ăn cơm xong, An Dương lập tức trở về phòng nằm, Tiêu Đình Nghiên dường như nhận ra An Dương không đúng, lại không thể nói được không đúng chỗ nào.
Chỉ là một món ăn thôi mà, chỉ vì hắn nói ăn ngon… mà nàng ấy đã tức giận rồi? Tính tình của quận chúa này cũng quá lớn nha.
Tiêu Đình Nghiên đứng bên ngoài suy nghĩ một lát rồi mới vào phòng, An Dương nằm quay mặt vào tường.
Nghiễm nhiên là một bộ dáng không muốn nhiều lời.
Tiêu Đình Nghiên cũng không có hứng thú nói chuyện, bước ra ngoài dạo một vòng, hắn gọi một nha hoàn tới hỏi chuyện: “Quận chúa nàng ấy… Sao lại thế này?”
Nha hoàn cũng không dám phỏng đoán chuyện của chủ tử, trước giờ tính tình của quận chúa vốn dĩ rất nhu hòa, là vì thái y đã nói không thể kích động tức giận, trước đây thân thể nàng ấy vốn không được tốt lắm, sau này mới khá hơn, có thể ra cửa thường xuyên nhưng chuyện gì cũng phải cẩn thận.
Nha hoàn cảm thấy quận chúa nhà mình thật sự rất tốt, nhưng mà quận chúa nha, là hoàng thân quốc thích đó.
Nha hoàn kín đáo nhắc tới chuyện trước đây: “Quận mã gia, thân thể quận chúa không tốt, hay là ngài đi tìm hộp thuốc ở ngăn cuối cùng của bàn trang điểm đưa cho quận chúa đi?”
Tiêu Đình Nghiên đã biết trước giờ sức khỏe của An Dương không tốt, hắn có chút hối hận, cũng chỉ là một chuyện nhỏ thôi mà, hà tất lại phải so đo như vậy, nói theo nàng ấy thì có sao đâu chứ?
Hắn không thể đã chiếm lời lại còn khoe mẽ được, giữa phu thê với nhau, so đo nhiều sẽ không tốt.
Tiêu Đình Nghiên thở dài: “Ngươi đi đưa dược đi, ta ra ngoài một chuyến, hiện tại trời rất lạnh, đặc biệt là buổi tối, đừng để quận chúa chạy ra ngoài.”
Tiêu Đình Nghiên đi tìm quán lẩu Trạng Nguyên, tìm được rồi sẽ đặt cho An Dương một phần lẩu cá.
Hắn chưa từng tới nơi này, tuy rằng nó rất nổi danh.
Con cháu của Tiêu gia Lan Lăng không thiếu bạc, trước và sau khoa thi mùa xuân hắn không có tới đây, sau này lại thành Thám Hoa lang nên cũng rất ít khi ra ngoài ăn hàng.
Lẩu cá làm mất mười lăm phút, Tiêu Đình Nghiên đựng trong hộp cơm mang về
Trên đường có chút xóc nảy, không tránh được việc rơi vãi nước canh, lúc mang về tới nhà thì đã hơi lạnh, Tiêu Đình Nghiên sai trù nương hâm nóng lại.
Lúc vào phòng, hắn đã đứng trước lò than trước cửa sưởi ấm một hồi, thật là cưới về một tổ tông mà.
Bất quá hắn cũng không phải không biết thân phận của An Dương, cũng không thể cưới quận chúa mà không nhìn tới tính tình của quận chúa đi.
An Dương vẫn giữ tư thế kia, hình như là ngủ rồi.
Tiêu Đình Nghiên sờ gương mặt nàng ấy: “Còn giận sao?”
An Dương ngăn lại: “Không giận, ta ngủ một lát.”
Tiêu Đình Nghiên: “Ăn no sao lại ngủ liền như vậy, nàng biết vừa rồi ta đi đâu không?”
An Dương nghĩ thầm, chàng thích đi chỗ nào thì đi, cho dù có tới phủ An vương thì ta cũng mặc kệ.
Tiêu Đình Nghiên thấy nàng ấy không để ý, lại nói: “Ta đến tiệm lẩu Khương thị, đợi hồi lâu mới mua một được một phần lẩu cá, chỉ là có hơi lạnh rồi, đang hâm trong phòng bếp đó. Nếu nàng không ăn thì chỉ có thể ném đi, ta cũng không muốn tâm ý của ta lại để người khác kiếm hời.”
An Dương lật người qua, nàng ấy nói: “Chàng nói sớm không phải là không có chuyện gì rồi sao?”
Tiêu Đình Nghiên ôm người lại, thật sự hơi gầy: “Ta nói chứ, nàng đây không phải là đang chiếm hời mà còn khoe mẽ sao, thật là khó hầu hạ.”
An Dương có chút đắc ý, nói: “Khó hầu hạ thì chàng cũng phải hầu hạ.”
Tiêu Đình Nghiên cũng lùi một bước: “Ừ, ai kêu ta cưới nàng về làm chi chứ, sớm biết thế này thì ta ở rể cho rồi, ở phủ An vương còn có người làm chủ cho ta.”
Hắn ăn nói không hề kiêng kị, An Dương lại nghẹn họng, bất quá người này chính là như vậy, nàng ấy phải tập làm quen mới đúng.
An Dương nói: “Lần sau chàng không được tới phủ An vương nữa có nghe không!”
Tiêu Đình Nghiên cười cười: “Hôm nay ta lại suýt tới đó rồi, ai ngờ ra tới cửa lại đi vòng.”
An Dương hơi há mồm: “Chàng đúng là…”
Tiêu Đình Nghiên nói: “Lừa nàng thôi, sao cái gì cũng tin vậy, ta cũng có chỗ không tốt, nương tử đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt với ta.”
An Dương nói: “Chàng sẽ không phải là ‘thả con tép, bắt con tôm’, để ta nhận sai với chàng chứ.”
“Không phải, mau đứng lên ăn cơm đi, nhanh nào.” Tiêu Đình Nghiên kéo An Dương lên: “Đi thôi, quận chúa.”
Mỗi lần mà Tiêu Đình Nghiên nói ra hai từ quận chúa này, đều là cố ý khiến người ta bực mình.
Hoặc là ám chỉ tính tình của nàng ấy, hoặc là nói nàng ấy khó hầu hạ, đa số thời điểm còn mang theo một chút ý tứ ngọt ngào, làm An Dương muốn phát giận cũng không được.
Nét mặt An Dương chẳng có biểu cảm gì: “Mẫu thân nói gì vậy, phu quân rất tốt mà, sau này mẫu thân không cần gọi ta là quận chúa đâu, kêu Vân An là được rồi.”
An Dương là phong hào, Vân An mới là tên của nàng ấy.
Tiêu phu nhân gật đầu, thuận theo nói: “Vân An, vậy phu thê các con cứ nói chuyện đi, ta ra ngoài đi dạo.”
Qua mấy ngày, người Tiêu gia trở về Lan Lăng, Tiêu Đình Nghiên vẫn khá tốt, An Dương vẫn còn những mối nghi hoặc…
Trước đó nàng ấy từng hỏi thăm, Tiêu Đình Nghiên không có thanh mai trúc mã, không có biểu muội thân thiết, hắn cũng rất hài lòng mối hôn sự này, tổ tiên cũng không bị người Triệu gia hại, mối quan hệ với lão sư và đồng học cũng tốt, không có chuyện gì ép buộc hắn phải thỏa hiệp, bản thân An Dương cũng chẳng có gì cho hắn lợi dụng.
Nàng ấy chỉ là quận chúa chứ không phải công chúa, cũng không thể nào cản trở tiền đồ của Tiêu Đình Nghiên, vậy vì sao Tiêu phu nhân lại nói như vậy.
An Dương nghĩ mãi không ra nên cũng không nghĩ nữa, nhưng ngày thứ mười sau khi thành thân, hai người cãi nhau một trận, Tiêu Đình Nghiên miệng lưỡi sắc bén, vô cùng mồm mép.
An Dương cuối cùng cũng hiểu được ý tứ của Tiêu phu nhân.
Ước chừng Tiêu Đình Nghiên ở Lan Lăng và nàng ấy ở Thịnh Kinh chắc cũng không khác biệt nhau quá nhiều.
Tiêu Đình Nghiên có học vấn tốt, ngoại hình lại đẹp, cho dù có tính tình có kém một chút thì người ta cũng chỉ nghĩ hắn là một người thật tình.
Vì sao lại cãi nhau, thật ra cũng chỉ vì một chuyện nhỏ, nhiều năm như vậy An Dương sớm đã quen chuyện gì cũng đều phải vây quanh nàng ấy, mà Tiêu Đình Nghiên cũng như thế, sau khi thành thân phần lớn thời gian đều nhường nhịn nương tử, nhưng có đôi khi hắn lại nóng tính không muốn nhường.
Lần đầu tiên cãi nhau, An Dương đã lùi một bước.
Suy cho cùng Tiêu Đình Nghiên rất đẹp, mỹ nhân tức giận, cũng là cảnh đẹp ý vui, dỗ dành một chút là được rồi.
Lần thứ hai cãi nhau, An Dương vẫn nhẫn nại dỗ dành, lần thứ ba, thích làm thế nào thì làm thế ấy đi, nàng ấy trước giờ có phải dỗ ai đâu, mà Tiêu Đình Nghiên lại trực tiếp chạy ra ngoài, mãi đến tối cũng chưa chịu trở về.
An Dương trước giờ có phải chịu tủi thân như vậy bao giờ, theo nàng ấy thấy thì có việc gì cứ nói rõ ràng, trốn ra ngoài là sao chứ.
Huống hồ, Tiêu Đình Nghiên cũng chẳng đến quán trà hay tửu lâu, hắn chạy đến phủ An vương.
An Dương phải đến rước người về.
Bóng đêm thâm trầm, đã là tháng mười, ban đêm trời rất lạnh, nhưng cũng không so được với sắc mặt của An Dương.
Tiêu Đình Nghiên ở vương phủ uống rượu ăn cơm với An vương, bây giờ An Dương cảm thấy, đẹp thì có ích lợi gì, đẹp thì có thể ăn thay cơm được không, biết thế nàng ấy tìm một người thành thật một chút còn hơn.
Mà chuyện khiến người ta tức giận nhất là mẫu thân còn giáo huấn cho nàng ấy một trận: “Sau khi thành thân phải biết thu liễm tính tình, trước giờ con là người văn tĩnh nhu hòa, sao bây giờ lại trở nên càn rỡ thế.”
Càn… càn rỡ?
An Dương nghẹn một hơi không nói nên lên, nàng ấy càng rỡ sao, nàng ấy và Tiêu Đình gặp mặt vài lần, chẳng lẽ Tiêu Đình Nghiên không biết nàng ấy là quận chúa sao.
Tính tình của nàng ấy chính là như thế.
Hơn nữa, hắn còn chạy về nhà mẹ đẻ của nàng ấy, còn có lý không chứ.
Không sợ mất mặt sao?
Sắc mặt của Tiêu Đình Nghiên thật ra đang khá tốt: “Mẫu thân đừng mắng Vân An nữa, cũng là con nóng đầu, con ở Thịnh Kinh chỉ có một mình, ra cửa cũng không biết đi chỗ nào, gây thêm phiền toái cho ngài rồi.”
An Dương thầm nghĩ, đã biết phiền mà còn tới, cảm tình trong lòng nàng ấy đã rơi xuống con số không.
Có lẽ, Tiêu Đình Nghiên đang cố ý chăng.
Chắc chắn là hắn đang cố ý.
Hiện tại An Dương cũng không còn tức giận: “Nếu sớm biết chàng tới đây, ta cũng không cần lật tung cả Thịnh Kinh này lên, mau về thôi, hết giận chưa?”
Tiêu Đình Nghiên: “Nương tử nói đùa, ta nào có tức giận.”
Về đến nhà, An Dương đóng cửa phòng lại trước.
Tiêu Đình Nghiên ngồi xuống, rót cho An Dương ly trà: “Uống trà giải khát đã, mắng sau cũng không muộn.”
An Dương nói: “Sao quận mã lại nói thế, ta mắng chàng khi nào?”
Tiêu Đình Nghiên cười: “Nương tử há mồm, cho dù không mắng người thì lời nói cũng như dao nhỏ vậy, đâm vào ngực ta này, dao trắng đâm vô dao đỏ rút ra…”
An Dương bị nụ cười của Tiêu Đình Nghiên làm cho choáng váng, chuyện tới bây giờ nàng ấy cũng đã nguôi giận: “Ta cũng có phần sai, chẳng qua đây là lần đầu ta thành thân, không biết nên ở chung với phu quân như thế nào, thế mà chàng lại khen ngược, khiến ta mất hết mặt mũi rồi. Thấy mẫu thân dạy dỗ ta, chắc trong lòng chàng vui lắm nhỉ.”
Tiêu Đình Nghiên lắc đầu: “Cũng không phải, ta không hề vui một chút nào, nếu không phải khi đó ta và nàng không thể nói đạo lý với nhau, ta cũng sẽ không đưa ra hạ sách như vậy. Vân An, đây cũng là lần đầu ta thành thân, không phải lúc nàng nói chuyện với bằng hữu cũng sẽ treo mấy từ bổn quận chúa bổn quận chúa trên miệng sao, vẫn là nàng cảm thấy ta nhường nhịn nàng, nhưng chúng ta là phu thê, nều nàng đã muốn làm quận chúa quận mã thì cũng được thôi.”
An Dương từ trên cao nhìn xuống: “Càng cũng thật biết mang thù.”
“Không dám nhận.” Tiêu Đình Nghiên cười trả lời.
Tiêu Đình Nghiên cũng không phải một con mọt sách, ngược lại hắn là một người vừa thông minh vừa có chủ ý.
Hắn có thể nhường An Dương chín mươi bước, nhưng mười bước còn lại hắn sẽ không để An Dương được một tấc lại muốn tiến một thước.
Nhường là tình thú, nhưng lúc nào cũng nhường thì sẽ thành bị khi dễ. Tiêu Đình Nghiên biết thân phận nàng tôn quý, nhưng hắn cũng không kém, hắn nghiêng người về phía trước, nắm lấy tay An Dương: “Nàng cũng đừng cảm thấy ta khi dễ nàng, nói thật là nàng bắt nạt ta nhiều hơn đó.”
Đã khi dễ tới nhà mẹ đẻ nàng ấy rồi, còn nói không phải sao.
An Dương nói: “Nhưng ta cũng không thể đảm bảo sau này sẽ không như vậy nữa, ta và chàng phải thương lượng một chút, nếu có lần sau, đừng chạy về phủ An vương nữa, ta thật sự không muốn mất mặt nữa đâu.”
Tiêu Đình Nghiên nhìn An Dương, khuôn mặt như bừng sáng, hắn lắc đầu: “Không được.”
An Dương nghẹn họng: “Tùy chàng.”
Hai người cũng xem như đã trở lại hòa thuận như lúc đầu, An Dương cũng xem như hiểu biết thêm về tính tình của Tiêu Đình Nghiên một chút, có tướng mạo có tài hoa, còn có tính tình, quả nhiên, người này không phải kẻ ngốc, nàng ấy vẫn chưa biết rõ hắn là người như thế nào.
Thật ra An Dương cũng không cảm thấy tủi thân, chỉ là có hơi mất mặt và tức giận.
Nàng ấy cũng không phải là một quận chúa ngang ngạnh vô lý, đối xử với người khác cũng xem như có chừng mực, còn với Tiêu Đình Nghiên thì thật là…
An Dương hy vọng hắn có thể dỗ dành nàng ấy, nghe theo nàng ấy giống mấy nha hoàn kia là tốt nhất, nhưng Tiêu Đình Nghiên dường như không làm được.
Nhưng nàng ấy cũng không thể ném hết mặt mũi như vậy, An Dương suy nghĩ rất nhiều biện pháp nhưng Tiêu Đình Nghiên lại giống như một con cá trơn tuồn tuột vậy.
Từ lúc vào đông, trù nương trong phủ đã bắt đầu nấu những món thanh đạm hơn một chút.
An Dương có chút kén chọn, còn Tiêu Đình Nghiên thì ăn cái gì cũng được, trên bàn cơm, nàng ấy nói có phải cá quá nhạt rồi không, không có ngon bằng cá trong món lẩu Trạng Nguyên.
Tiêu Đình Nghiên cảm thấy cũng không tệ lắm, trù nghệ của đầu bếp rất khá, cái này mà còn cảm thấy không ngon thì có thể biết An Dương kén chọn bao nhiêu.
Hắn nói theo lương tâm của mình: “… Vẫn ổn mà, thời tiết thế này vốn không dễ bắt được cả, hơn nữa vào đông ăn thanh đạm một chút sẽ tốt hơn, tránh để bị nóng trong người.”
An Dương: “… Vậy chàng ăn nhiều một chút.”
Nàng ấy nói quá nhạt không thể ăn được, cứ ăn lẩu Trạng Nguyên không phải là được rồi sao, hơn nữa, lẩu Trạng Nguyên cũng không có quá nhiều dầu, làm gì mà khó khăn như vậy.
An Dương muốn tranh luận với hắn vài câu, lại cảm thấy đôi khi bản thân có quá nhiều vấn đề, cũng chỉ là một món ăn mà thôi, mỗi người đều có cách nhìn của mình, nàng ấy cũng không cần Tiêu Đình Nghiên làm việc theo suy nghĩ của nàng ấy.
Nhưng trong lòng lại không cảm thấy dễ chịu, nàng ấy nói một câu, Tiêu Đình Nghiên sẽ đáp lại mười câu.
Một bữa cơm chỉ mới ăn được hai miến là mất hết khẩu vị.
An Dương ngồi ăn thêm một lát, nhưng chiếc đũa không hề đụng vào món cá kia, rồi sau đó lại trò chuyện, cũng chẳng khác gì ngày thường.
Ăn cơm xong, An Dương lập tức trở về phòng nằm, Tiêu Đình Nghiên dường như nhận ra An Dương không đúng, lại không thể nói được không đúng chỗ nào.
Chỉ là một món ăn thôi mà, chỉ vì hắn nói ăn ngon… mà nàng ấy đã tức giận rồi? Tính tình của quận chúa này cũng quá lớn nha.
Tiêu Đình Nghiên đứng bên ngoài suy nghĩ một lát rồi mới vào phòng, An Dương nằm quay mặt vào tường.
Nghiễm nhiên là một bộ dáng không muốn nhiều lời.
Tiêu Đình Nghiên cũng không có hứng thú nói chuyện, bước ra ngoài dạo một vòng, hắn gọi một nha hoàn tới hỏi chuyện: “Quận chúa nàng ấy… Sao lại thế này?”
Nha hoàn cũng không dám phỏng đoán chuyện của chủ tử, trước giờ tính tình của quận chúa vốn dĩ rất nhu hòa, là vì thái y đã nói không thể kích động tức giận, trước đây thân thể nàng ấy vốn không được tốt lắm, sau này mới khá hơn, có thể ra cửa thường xuyên nhưng chuyện gì cũng phải cẩn thận.
Nha hoàn cảm thấy quận chúa nhà mình thật sự rất tốt, nhưng mà quận chúa nha, là hoàng thân quốc thích đó.
Nha hoàn kín đáo nhắc tới chuyện trước đây: “Quận mã gia, thân thể quận chúa không tốt, hay là ngài đi tìm hộp thuốc ở ngăn cuối cùng của bàn trang điểm đưa cho quận chúa đi?”
Tiêu Đình Nghiên đã biết trước giờ sức khỏe của An Dương không tốt, hắn có chút hối hận, cũng chỉ là một chuyện nhỏ thôi mà, hà tất lại phải so đo như vậy, nói theo nàng ấy thì có sao đâu chứ?
Hắn không thể đã chiếm lời lại còn khoe mẽ được, giữa phu thê với nhau, so đo nhiều sẽ không tốt.
Tiêu Đình Nghiên thở dài: “Ngươi đi đưa dược đi, ta ra ngoài một chuyến, hiện tại trời rất lạnh, đặc biệt là buổi tối, đừng để quận chúa chạy ra ngoài.”
Tiêu Đình Nghiên đi tìm quán lẩu Trạng Nguyên, tìm được rồi sẽ đặt cho An Dương một phần lẩu cá.
Hắn chưa từng tới nơi này, tuy rằng nó rất nổi danh.
Con cháu của Tiêu gia Lan Lăng không thiếu bạc, trước và sau khoa thi mùa xuân hắn không có tới đây, sau này lại thành Thám Hoa lang nên cũng rất ít khi ra ngoài ăn hàng.
Lẩu cá làm mất mười lăm phút, Tiêu Đình Nghiên đựng trong hộp cơm mang về
Trên đường có chút xóc nảy, không tránh được việc rơi vãi nước canh, lúc mang về tới nhà thì đã hơi lạnh, Tiêu Đình Nghiên sai trù nương hâm nóng lại.
Lúc vào phòng, hắn đã đứng trước lò than trước cửa sưởi ấm một hồi, thật là cưới về một tổ tông mà.
Bất quá hắn cũng không phải không biết thân phận của An Dương, cũng không thể cưới quận chúa mà không nhìn tới tính tình của quận chúa đi.
An Dương vẫn giữ tư thế kia, hình như là ngủ rồi.
Tiêu Đình Nghiên sờ gương mặt nàng ấy: “Còn giận sao?”
An Dương ngăn lại: “Không giận, ta ngủ một lát.”
Tiêu Đình Nghiên: “Ăn no sao lại ngủ liền như vậy, nàng biết vừa rồi ta đi đâu không?”
An Dương nghĩ thầm, chàng thích đi chỗ nào thì đi, cho dù có tới phủ An vương thì ta cũng mặc kệ.
Tiêu Đình Nghiên thấy nàng ấy không để ý, lại nói: “Ta đến tiệm lẩu Khương thị, đợi hồi lâu mới mua một được một phần lẩu cá, chỉ là có hơi lạnh rồi, đang hâm trong phòng bếp đó. Nếu nàng không ăn thì chỉ có thể ném đi, ta cũng không muốn tâm ý của ta lại để người khác kiếm hời.”
An Dương lật người qua, nàng ấy nói: “Chàng nói sớm không phải là không có chuyện gì rồi sao?”
Tiêu Đình Nghiên ôm người lại, thật sự hơi gầy: “Ta nói chứ, nàng đây không phải là đang chiếm hời mà còn khoe mẽ sao, thật là khó hầu hạ.”
An Dương có chút đắc ý, nói: “Khó hầu hạ thì chàng cũng phải hầu hạ.”
Tiêu Đình Nghiên cũng lùi một bước: “Ừ, ai kêu ta cưới nàng về làm chi chứ, sớm biết thế này thì ta ở rể cho rồi, ở phủ An vương còn có người làm chủ cho ta.”
Hắn ăn nói không hề kiêng kị, An Dương lại nghẹn họng, bất quá người này chính là như vậy, nàng ấy phải tập làm quen mới đúng.
An Dương nói: “Lần sau chàng không được tới phủ An vương nữa có nghe không!”
Tiêu Đình Nghiên cười cười: “Hôm nay ta lại suýt tới đó rồi, ai ngờ ra tới cửa lại đi vòng.”
An Dương hơi há mồm: “Chàng đúng là…”
Tiêu Đình Nghiên nói: “Lừa nàng thôi, sao cái gì cũng tin vậy, ta cũng có chỗ không tốt, nương tử đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt với ta.”
An Dương nói: “Chàng sẽ không phải là ‘thả con tép, bắt con tôm’, để ta nhận sai với chàng chứ.”
“Không phải, mau đứng lên ăn cơm đi, nhanh nào.” Tiêu Đình Nghiên kéo An Dương lên: “Đi thôi, quận chúa.”
Mỗi lần mà Tiêu Đình Nghiên nói ra hai từ quận chúa này, đều là cố ý khiến người ta bực mình.
Hoặc là ám chỉ tính tình của nàng ấy, hoặc là nói nàng ấy khó hầu hạ, đa số thời điểm còn mang theo một chút ý tứ ngọt ngào, làm An Dương muốn phát giận cũng không được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook