Lúc nói chuyện giọng nói vẫn còn run rẩy, trong đôi mắt to ngập nước, Lục Cẩm Dao ngồi xổm xuống: “Nhược Nhược vẫn còn nhớ Dao di à.”

Giọng nói Lục Cẩm Dao rất nhu hòa, Nhược Nhược làm sao mà nhớ cho được, căn bản không biết Lục Cẩm Dao là ai, nhưng con bé không tiện phản bác, chỉ có thể gật đầu: “Đúng, nhớ rõ.”

Lục Cẩm Dao cảm thấy thích vô cùng, kéo Cố Ninh Chiêu nói: “Có phải cũng nhớ Chiêu ca ca không?”

Cố Ninh Chiêu cao hơn Nhược Nhược rất nhiều, thằng bé cúi đầu, khẩn trương nhìn Nhược Nhược.

Nhược Nhược chỉ có thể gật đầu: “Nhớ rõ.”

Lục Cẩm Dao kéo bàn tay nhỏ bé của Nhược Nhược: “Vậy nhìn xem lễ vật mà Dao di mang đến có được không?”

Nhược Nhược gật đầu, con bé cảm thấy Lục Cẩm Dao rất dịu dàng, trên người cũng thơm ngát, rất dễ ngửi, hơn nữa có mẫu thân ở bên cạnh nên liền vui vẻ đi theo Lục Cẩm Dao xem lễ vật.

Cố Ninh Chiêu thở phào nhẹ nhõm rồi cũng đi theo. Khương Đường cũng đem lễ vật mang đến từ Liêu Thành ra. Cố Ninh Chiêu rất có bộ dáng làm ca ca, cũng là bởi vì Hầu phủ không có bạn bè cùng tuổi, bây giờ coi như có tiểu muội muội rồi nên đương nhiên mọi chuyện phải nhường nhịn, rất có phong phạm quân tử.

Chức quan Cố Kiến Châu không thay đổi, cũng ít lui tới với nhị phòng tam phòng, lúc này coi như có tiểu muội muội rồi nên đương nhiên thằng bé rất thích.

Vốn dĩ Nhược Nhược còn hơi nhút nhát, nhưng hai người vừa dỗ vừa nhường, không khỏi có chút đắc ý, chỉ trong nháy mắt bản tính liền lộ ra.

Nhược Nhược mang theo Cố Ninh Chiêu chơi trò xếp mảnh gỗ của mình. Trò chơi này mới lạ, trong số các hài tử ở Liêu Thành chỉ có con bé mới có. Ngay cả Cố Ninh Chiêu cũng chưa từng thấy, Nhược Nhược không khỏi tự đắc: “Ca ca, phải là thế này, ca xem hai mặt này này… không giống nhau, phải tìm hình đúng mới được.”

Ghép xong ra được hình một con hươu con màu vàng nhạt, trên người còn có rất nhiều chấm, đó là một con hươu sao.

Ngoại trừ hươu ra còn có thỏ con heo con, màu sắc mặt trước và mặt sau không giống nhau. Ban đầu Cố Ninh Chiêu chưa hiểu được, sau khi hiểu được đạo lý trong đó lên tay cực nhanh, rất nhanh đã ghép xong toàn bộ các mảnh ghép lại.

Một hài tử năm tuổi mà thua hài tử hai tuổi được sao, Cố Ninh Chiêu nói: “Như vậy đúng không?”

Nhược Nhược nói: “Đúng rồi, ca ca giỏi quá đi.”

Cố Ninh Chiêu nghiêm túc nói: “Cũng là nhờ Nhược Nhược dạy tốt.”

Chỉ một câu đã dỗ dành Nhược Nhược đến vui vẻ không thôi: “Đó cũng là do ca ca quá thông minh.”

Hai hài tử này ngồi lại với nhau, miệng đứa này còn ngọt hơn miệng đứa khác.

Hai mẫu thân ngồi ở bên cạnh nhìn, Lục Cẩm Dao nói: “Mẫu thân vốn định đến nhưng mà không tiện lắm, chờ hai ngày nữa rồi đưa Nhược Nhược sang chỗ ta ở một đêm đi.”

Khương Đường gật đầu: “Được, lần này quay về cũng là để dẫn qua cho bà ấy gặp một chút.”

Việc còn lại không có gì phải quan tâm, cửa hàng đã mở nhiều năm rồi, cũng đứng vững gót chân ở Thịnh Kinh. Việc làm ăn của phố ẩm thực cũng phát triển không ngừng, chỉ có hai quầy hàng còn bỏ trống, đã hồi vốn rồi. Còn nữa chỉ là đến nơi khác mở thêm phố ẩm thực, nhưng việc này cũng không vội.

Trong nháy mắt, Khương Đường đã đi vào thế giới này hơn bốn năm, hài tử cũng đã lớn như vậy.

Cứ sống tốt cuộc sống của mình như bây giờ là được.

Ngày Lục Cẩm Dao được sinh ra là ngày mùng hai tháng hai, còn được gọi là ngày rồng ngẩng đầu.

Nhưng ngày hôm đó không tốt lắm, mây đen kéo đầy trời, giống như trời sắp mưa, cũng giống như rét tháng ba vậy, mây mù dày đặc giống như tuyết sắp rơi.

Các chủ tử của Bình Dương Hầu phủ đều canh giữ trước cửa phòng sinh, nghe tiếng rê.n rỉ bên trong, trong lòng càng thêm gấp.

Trần thị đã sinh được hai nhi tử, hài tử này bất kể là nam hài hay nữ hài đều tốt, chỉ là trong phủ chưa có tiểu nương tử đích xuất nên nếu là nữ nhi thì lại càng như dệt hoa trên gấm.

Từ sáng sớm đến tận giữa trưa, rốt cuộc thì tiếng khóc nỉ non của trẻ con cũng vang lên, trong nháy mắt đó mây đen vần vũ trên bầu trời đột nhiên tan biến, từng ánh sáng vàng phủ xuống, mặt trời phá mây mà ra, hiển nhiên là điềm lành.

Bình Dương Hầu thấy mà trong lòng càng thêm căng thẳng, đến sau biết được là nữ nhi lại thở phào nhẹ nhõm. Điềm lành đến cỡ này thì nữ nhi vẫn là tốt hơn, có lẽ ngày sau sẽ làm hoàng tử phi, mẫu nghi thiên hạ cũng không chừng.

Bình Dương Hầu liền đặt tên cho nữ nhi hai chữ Cẩm Dao. Trước đó hắn cũng chỉ cho rằng chuyện điềm lành kia chỉ là trùng hợp, nhưng khi nữ nhi dần dần lớn lên hiện ra thiên phú cùng phúc khí không người nào sánh kịp.

Khi ba tuổi học vỡ lòng, chỉ cần nhìn qua liền nhớ, so với huynh trưởng đã lớn lên thì quả thật xuất sắc hơn nhiều.

Thỉnh thoảng Bình Dương Hầu sẽ cảm thán, nữ nhi này nếu mà là nam tử thì nhất định có thể thi đạt Trạng Nguyên, đến lúc đó sẽ làm rạng danh tổ tông chấn hưng Hầu phủ, chỉ tiếc rằng nàng là nữ nhi.

Tuy rằng tiếc hận nhưng Bình Dương Hầu vẫn thỉnh tiên sinh cho nữ nhi của mình. Mấy tiểu nương tử bình thường đều chỉ mời nữ tiên sinh, nhưng tiên sinh mời cho Lục Cẩm Dao chính là đại nho đã từ quan, học cũng không phải là “Nữ huấn”, “Nữ giới” mà là tứ thư ngũ kinh, chờ học xong những thứ này phải học “Lão Tử”, “Mạnh Tử”.

Trần thị hơi phản đối, nói rằng nữ tử vẫn là học nữ hồng học quản gia là được rồi, cho dù là cầm kỳ thư họa thì cũng chẳng mong nàng khảo công danh. Hơn nữa, đọc nhiều sách như vậy có ích lợi gì chứ, biết chữ biết quản gia là tốt rồi.

Bình Dương Hầu có tính toán của riêng mình. Mấy vị hoàng tử trong triều phần nhiều đều là mười mấy tuổi, phỏng chừng cũng sắp cưới vợ. Nếu như không thành chính phi thì ngày sau làm trắc phi cũng được mà.

Không phải ai cũng thích người ngu xuẩn, Bình Dương Hầu cảm thấy Lục Cẩm Dao thông tuệ không giống người bình thường, mà số phận cũng không giống người thường.

Nữ nhi đã ba tuổi, mấy năm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện, rất nhiều đều là dựa theo “đồng ngôn trĩ ngữ” của Lục Cẩm Dao mà đi, thông suốt không trở ngại.

Cho nên Bình Dương Hầu mới kiên định muốn Lục Cẩm Dao đọc sách như thế.

Lúc bảy tuổi, Lục Cẩm Dao đã đi theo Phó tiên sinh đọc sách được bốn năm, đương nhiên cũng không phải ngày nào cũng đọc sách, nàng còn phải học thêm những thứ khác nữa. Cứ năm ngày sẽ được nghỉ một ngày, mỗi ngày chỉ học nửa ngày, sau giờ học tiên sinh sẽ ra một ít bài tập, chép sách luyện chữ. Dù sao thì nàng cũng chỉ mới bảy tuổi, cũng không thể quá nghiêm khắc được.

Nhưng Lục Cẩm Dao làm những việc này làm rất tốt, hoàn thành bài tập đúng hạn, khả năng nắm bắt cũng nhanh, Phó tiên sinh rất thích nàng, thỉnh thoảng hắn cũng tiếc hận, nếu như nàng là nam tử thì nhất định hắn sẽ thu nàng làm quan môn đệ tử của mình.

Tháng sáu, tiết trời khô nóng nhưng Lục Cẩm Dao vẫn ngồi trước bàn, hết sức trầm ổn.

Phó tiên sinh đang giảng đến một câu tục ngữ, gọi là – đắc chi ngã hạnh, thất chi ngã mệnh.

Lục Cẩm Dao còn chưa hiểu lắm, thỉnh giáo tiên sinh câu này là có ý gì.

Phó tiên sinh nói: “Ngươi xem ở vế sau đi, không có được là do số mệnh, mà có được cũng là số mệnh, không cần quá để ý được mất, ngoài ra còn có câu nói tái ông thất mã, an tri họa phúc…”

Lục Cẩm Dao cái hiểu cái không. Tuổi nàng còn quá nhỏ, tuy rằng thông tuệ sớm nhưng có một số việc vẫn không rõ.

Mất đi là số mệnh, nếu vẫn không bị mất thì đó là cái gì?

Lục Cẩm Dao từ nhỏ đến lớn không hề thiếu cái gì, cho dù lúc nhỏ nghịch ngợm làm chuyện xấu cũng may mắn có huynh trưởng bao che. Từ nhỏ đến lớn, cũng không biết vì sao, rõ ràng là chuyện nàng làm, nhưng kết quả đều trách tội huynh trưởng.

Thật giống như thể nàng không bao giờ làm sai, dù thế nào nàng cũng làm tốt.

Lục Cẩm Dao hỏi: “Tiên sinh, vậy có người nào luôn luôn gặp may mắn không?”

Phó tiên sinh lắc đầu: “Lão sư chưa từng gặp người nào như vậy, mà mọi chuyện đều có vận mệnh của nó, không ai sẽ luôn gặp may mắn cả.”

Phó tiên sinh nói: “Được và mất luôn song hành với nhau, cũng giống như ngươi vậy, tuy rằng sinh ra ở Hầu phủ không cần phải lo cơm ăn áo mặc nhưng cũng không tự tại bằng người thường, ngày sau gả chồng…”

Phó tiên sinh ý thức được mình nói hơi nhiều, vội vàng dừng lại. Lục Cẩm Dao hiểu chuyện không hỏi thêm, nhưng sau khi tan học nàng vẫn nghĩ đến chuyện này.

Phụ thân thường nói nàng có số mệnh tốt, là phúc tinh, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, cuối cùng rồi nàng sẽ mất cái gì?

Nếu như thật sự nàng có số mệnh tốt, vậy nếu như nàng làm chuyện xấu thì vẫn được thật sao?

Phụ thân nói rằng do nàng có số mệnh tốt nên mới yêu thương nàng như thế, nếu sau này không còn tốt nữa thì sao, nàng như vậy là tốt hay là không tốt?

Lục Cẩm Dao còn chưa hiểu lắm, nhưng trong tiềm thức nàng cảm thấy mình không thể tiếp tục như vậy nữa.

Về sau, Lục Cẩm Dao dần dần trở nên không còn quá thông minh nữa, cũng không ngăn trở sự nổi bật của các huynh trưởng nữa. Tuy rằng Bình Dương Hầu cảm thấy tiếc hận, nhưng có câu nói rất hay, tuệ cực tất thương, hiện giờ như vậy cũng không tệ rồi. Lúc nàng còn bé còn nổi danh thông tuệ, nhưng đến lúc lớn lên thì càng lúc càng bình thường.

Qua mười hai tuổi, Lục Cẩm Dao đã biết lấy chồng sinh con là chuyện gì, cũng biết hôn nhân của mình không thể tách rời khỏi vinh nhục gia tộc, càng biết phụ thân mẫu thân vẫn muốn nàng gả cho hoàng tử.

Lục Cẩm Dao không muốn. Làm phu nhân sẽ quản gia, làm thiếp phải hầu hạ chủ mẫu, nàng cũng không muốn chơi đùa với quyền chính dưới một người trên vạn người. Với xuất thân như vậy, sao lại nghĩ quẩn trong lòng mà đi làm thiếp cho được.

Bình Dương Hầu vẫn luôn hướng về Lục hoàng tử. Lục hoàng tử năm nay mười tám tuổi, đã sớm cưới chính phi rồi.

Gả qua chỉ có thể làm trắc phi.

Lục Cẩm Dao cũng không qua thêm vài năm nữa rồi sẽ gả cho hắn, cho dù hắn có thể làm hoàng đế thì thế nào chứ.

Nhưng lệnh của phụ mẫu, lời của bà mối, gả hay không không phải là chuyện mà nàng có thể lên tiếng được, vậy nên Lục Cẩm Dao phải nghĩ cách.

Cũng may nàng được Phó tiên sinh chỉ dạy nhiều, nếu không thì nếu như nàng vẫn cứ giữ nguyên như vậy, chỉ sợ lúc này thiên hạ đã truyền ra tin đồn “Có được nàng có được thiên hạ”, “Mệnh phượng hoàng trời sinh”, đến lúc đó mới thật sự là không chạy thoát được.

Thật may vì đã thức thời sớm, hết thảy vẫn còn kịp.

An Khánh Đế năm nay bốn mươi chín tuổi, thân thể vẫn còn tráng kiện. Mấy vị hoàng tử phía dưới cũng đều còn trẻ, đại hoàng tử lãnh binh đánh giặc, trong triều có nói chuyện muốn lập làm thái tử, càng có người trình tấu chương.

An Khánh Đế không để ý tới những tấu chương này, mà Lục Cẩm Dao thỉnh thoảng đi thư phòng hầu hạ bút mực, Bình Dương Hầu có đôi khi sẽ cùng nàng thương lượng một ít chuyện. Cũng không phải trông cậy vào Lục Cẩm Dao mà ra quyết định gì, chỉ là có đôi khi sẽ cảm thấy nàng mệnh tốt, lơ đãng một câu liền có thể mở lối giải quyết khó khăn.

Lúc Lục Cẩm Dao mài mực lơ đãng nói một câu: “Nữ nhi cảm thấy như vậy không hay đâu, từ nhỏ phụ thân đã giáo dục huynh trưởng không được dính vào bài bạc, chuyện này cùng với bài bạc có gì khác nhau đâu?”

Sau đó đại hoàng tử Triệu Hiển xảy ra chuyện, bị thương ở chân. Sau khi phong vương lãnh phong hào đi tới đất phong, những người trước kia ủng hộ đại hoàng tử dần dần bởi vì những nguyên nhân lớn nhỏ mà rời khỏi trung tâm quyền lực ở Thịnh Kinh này.

Mấy chuyện đó không giống như chuyện ngẫu nhiên.

Bình Dương Hầu cũng cảm thấy như thế, cũng không cho rằng đây là trùng hợp. Sự thành do người, cũng là nữ nhi nhắc nhở cho mình, vậy nên cũng dần dần buông tha ý niệm gả Lục Cẩm Dao cho hoàng tử.

Nếu thật sự xảy ra chuyện, Hầu phủ liền cùng hoàng tử trói chung trên một con thuyền, cũng không phải nữ nhi xuất giá rồi không còn liên quan gì tới trong nhà nữa, vẫn nên ổn thỏa một chút mới được.

Hắn còn nói với Trần thị, sau này muốn sắp xếp làm mai cho nữ nhi cũng phải hỏi ý tứ của A Dao trước.

Trần thị cảm thấy Bình Dương Hầu quá cưng chiều nữ nhi, học những cuốn sách mà tiểu nương tử bình thường không đọc, lại mời đại nho đương đại làm tiên sinh, ăn mặc ở đi lại đều là tốt nhất, nhưng không phải cũng càng ngày càng bình thường không có gì lạ đó sao.

Bình Dương Hầu nói: “Nữ tử thành thân là chuyện cả đời, để cho nàng xem một chút cũng không có hại gì cả.”

So với mấy nhi tử, Lục Cẩm Dao càng được lòng Bình Dương Hầu hơn. Phàm là người thì đều có tình cảm, mấy năm nay nữ nhi luôn ở thư phòng hầu hạ bút mực, cũng coi như một tay hắn dìu dắt lớn lên, tính tình lại ngoan ngoãn hiểu chuyện, đương nhiên sẽ không giống với người khác.

Cho dù không gả cho các hoàng tử, Bình Dương Hầu cũng hy vọng nàng có thể gả cho một người tốt.

Trần thị: “Được rồi, vậy thì cứ xem.”

Lục Cẩm Dao đã mười hai tuổi, cũng đã đến lúc xem mắt rồi. Nếu thấy có người phù hợp thì phải định ra sớm, tránh cho người khác cướp mất mấy mối tốt.

Lúc này Lục Cẩm Dao thở phào nhẹ nhõm, Lộ Trúc có thể nhìn ra cô nương nhà mình có tâm sự nhưng lại đoán không ra là tâm sự gì.

Làm nha hoàn không dám hỏi kỹ, nhưng một đêm, Lục Cẩm Dao gọi nàng, Hoài Hề, Bạch Vi vào trong phòng rồi dặn dò vài câu.

Ba nha hoàn này là nha hoàn đắc lực của nàng, được Lục Cẩm Dao tin tưởng.

Nàng nói: “Thời gian này phu nhân đang xem các mối hôn sự cho ta, đến lúc đó các ngươi đi hỏi thăm cho ta. Chủ yếu là đi mấy chỗ thanh lâu, thuyền hoa, sòng bạc, nhưng mà làm việc phải tuyệt đối cẩn thận, đừng để người ta phát hiện là người của phủ chúng ta.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương