Trù nương và ma ma tới theo cũng chuẩn bị quay về, bọn họ là người của hầu phủ, qua đây phụ giúp thì có thể nhưng quan hệ giữa hai phủ nên không thể ở lâu.
Trên dưới Cố phủ đều nhận được bạc thưởng và trứng gà đỏ.
Đầy tớ ở tiền viện mỗi người một lượng bạc, nha hoàn nhị đẳng, tam đẳng hầu hạ ở chính viện mỗi người hai lượng, Ngưng Châu được năm lượng.
Cả phủ tràn ngập không khí hân hoan.
Khương Đường không quan tâm những chuyện này, đều là Cố Kiến Sơn làm cả, nhưng về phần quản gia mà nói thì việc Cố Kiến Sơn làm khá tốt.
Nhược Nhược vẫn còn quá nhỏ nên phần lớn thời gian trong ngày đều ngủ say.
Thi thoảng tỉnh lại thì hoặc là đói hoặc là đi tiểu, kiểu gì cũng phải há miệng gào khóc.
Khương Đường cũng không biết dỗ trẻ con, ở cữ cũng không tiện cho lắm nên hiện giờ phải để bà vú bế xuống.
Dỗ xong lại bế về, Nhược Nhược đã ngủ rồi, nhưng cái mũi thì vẫn hấp háy, như thể đã chịu uất ức to lắm.
Hàng lông mi đều đã ướt nhẹp.
Khương Đường nghĩ thầm, cái tính khí này, ngày sau chắc chắn không phải đứa chịu khổ.
Khương Đường đã sớm quên mất bộ dáng lúc còn nhỏ của mình, chẳng lẽ cái tính tình này là giống Cố Kiến Sơn sao?
Cũng không phải không có khả năng đó.
Khương Đường không nhịn được đặt câu hỏi: “Lúc chàng còn nhỏ có bộ dáng như thế nào, thích nghịch ngợm gây sự hay là trưởng thành sớm?”
Thật ra Cố Kiến Sơn đã đủ trưởng thành rồi, năm nay hắn tròn hai mươi tuổi, chỉ là hắn đã ở quân doanh một thời gian rất dài, suốt ngày quanh quẩn bên những lão binh.
Sau này hắn lập công, bên dưới có không ít thủ hạ, đa số đều lớn tuổi hơn Cố Kiến Sơn, hơn nữa xuất thân của bọn họ không giống nhau, không thể để cho bọn họ thấy mình còn trẻ tuổi mà khinh cho nên mới chậm rãi dưỡng thành cái tính tình như bây giờ.
Chẳng lẽ từ lúc hắn mới sinh ra đã như vậy rồi sao, cái gì cũng hiểu cái gì cũng biết?
Chắc là không thể nào đâu, mỗi hài tử đều không giống nhau, Nhược Nhược tuy có điểm giống Cố Kiến Sơn nhưng thật ra cũng không giống lắm đâu.
Cố Kiến Sơn cúi đầu nhìn nữ nhi, học theo bộ dáng của Khương Đường nhét ngón tay vào nắm tay đang nắm hờ của nữ nhi, Nhược Nhược đang ngủ dùng sức nắm chặt, nhưng sức lực của bé còn không đủ để gãi ngứa cho Cố Kiến Sơn, bé con còn nổi giận vì tỉnh giấc với chiếc dạ dày trống rỗng, nấc lên một tiếng vang dội.
Cố Kiến Sơn đã không còn nhớ rõ những chuyện khi còn bé, nhưng từng nghe Trịnh thị nói qua, công tử Hầu phủ, có rất nhiều thứ để chơi: “Khi còn bé ta rất ham chơi, thích đi săn bắn, không bao giờ chịu về nhà sớm.”
Lúc đó hắn cho rằng bản thân mình rất lợi h, sau này vào quân doanh mới biết được cái gọi là nhân ngoại hữu nhân, núi cao còn có núi khác cao hơn.
Khương Đường cười cười, ánh mắt ôn nhu: “Chỉ cần không chậm trễ chính sự, muốn chơi thì cứ chơi thôi. Nếu nữ nhi nhà chúng ta thích cưỡi ngựa bắn cung thì chàng cứ dạy cho có bé đi, nó muốn học cái gì thì học cái đó, được không?”
Tuy nữ tử của Ngự Triều vẫn có thể bước chân ra cửa, tiểu nương tử chưa thành thân cũng không bị quản lý quá khắt khe, nhưng mấy thứ có thể học được cũng chỉ có nữ hồng, nhà nào khá hơn thì sẽ mời tiên sinh tới dạy viết chữ đọc sách, cũng sẽ học cầm kỳ thi họa, những chuyện quản gia nơi hậu trạch.
Nhưng loại sách họ đọc nhiều nhất chính là thi thư, nữ đức… vâng vâng, còn nữ nhi của nhà bình thường thì sẽ không có điều kiện đọc sách.
Khương Đường thấy điều này thông qua Lưu gia và Hứa gia, dù còn nhỏ tuổi nhưng đã phải trông chừng đệ đệ và muội muội.
Khương Đường bây giờ không có thừa sức lực để lo chuyện bao đồng, nhưng nàng hy vọng nữ nhi của mình có thể học được những gì mà bé muốn, trưởng thành không bị ràng buộc bởi bất cứ điều gì. Nếu thích đọc sách thì mời tiên sinh, nếu thích cưỡi ngựa bắn cung thì đã có Cố Kiến Sơn dạy cho bé.
Muốn học nấu ăn, kinh doanh buôn bán cũng được, đã có nàng ở đây.
Khương Đường cảm thấy thực thần kỳ, lúc mang thai chưa từng suy nghĩ đến những điều này, chỉ hận không thể mau chóng sinh hài tử ra sớm ngày nào hay ngày đó, bây giờ lại không tự chủ được mà tính toán cho con bé, ngóng trông hài tử nhanh chóng trưởng thành.
Cố Kiến Sơn Thần dịu dàng nói: “Ta dạy, dạy cái gì cũng được.”
Thật ra Cố Kiến Sơn vẫn mong nữ nhi giống Khương Đường nhiều một chút, lỡ đâu vung đao múa kiếm khiến bản thân bị thương thì phải làm sao bây giờ: “Chỉ sợ con bé không chịu học thôi, nàng xem nàng ở nhà làm ăn buôn bán, học mấy thứ khác cũng tiếp thu khá nhanh, ta ít khi có thời gian ở nhà, ngày sau chắc chắn con bé sẽ thân thiết với nàng hơn ta.”
Khương Đường rất tán đồng cách nói này của Cố Kiến Sơn, nhưng nếu Nhược Nhược không thân cận với Cố Kiến Sơn, hắn nhất định sẽ thương tâm: “Chàng không ở nhà thì ta sẽ kể cho con bé, đầu tiên là dạy nó gọi cha, sau đó lại nói cho nó biết, phụ thân của con bé là tướng quân bảo vệ quốc gia, giống như một ngọn núi vậy, sẽ vĩnh viễn bảo vệ con bé.”
Cố Kiến Sơn nghe mà cảm động, muốn thơm Khương Đường, hắn nghĩ sao làm vậy, nhổm người hôn lên mặt Khương Đường: “Ta sẽ bảo vệ đất nước này, bảo vệ gia đình này.”
Chỉ cần gia đình có thể ở cùng một chỗ với nhau là được, Khương Đường không quan tâm là ở đâu.
Đầu tháng sáu là sinh thần của Nhược Nhược, mùng bảy tháng sáu Khương Đường viết thư gửi về Thịnh Kinh.
Thư được gửi đi rất nhanh, bởi vì không phải chỉ có một người phi ngựa đưa thư, cứ mỗi một trạm dịch là sẽ có người thay phiên.
Chỉ mới mười hai ngày mà thư đã được đưa đến Thịnh Kinh, sau đó chia ra đưa tới phủ Vĩnh Ninh hầu, Tiêu phủ và tiệm lẩu.
Hồi tháng sáu Lục Cẩm Dao luôn nghĩ tới chuyện sinh nở của Khương Đường, trong thư có viết ngày dự sinh sẽ rơi vào tháng bảy, nhưng mà chuyện mang thai sinh hài tử này cơ bản không cần tới mười tháng, hài tử được nuôi dưỡng tốt có thể chào đời sớm hơn, cho nên cũng không thể chỉ dựa theo ngày dự sinh.
Đây đã là những tuần cuối, lại là thời điểm nóng bức nhất, cho dù có dùng băng nhưng Lục Cẩm Dao cũng cảm thấy toàn thân phát nhiệt, trong lòng ngoại trừ lo lắng thì còn cảm thấy khô khốc.
Lục Cẩm Dao là người từng trải, biết sinh sẽ hài tử đau, cho dù có sinh nhanh thì cũng đau, hơn nữa loại chuyện đi dạo quỷ môn quan một vòng này, nào có dễ dàng như những người đứng chờ ngoài cửa.
Làm nữ tử đúng là không dễ.
Lục Cẩm Dao cảm thán trong lòng một câu, đã nhiều ngày nàng ấy đến Thọ An Đường thỉnh an, Trịnh thị cũng hỏi thăm mãi, nàng ấy chỉ có thể khuyên, ngày dự sinh là vào tháng bảy, cho dù sinh vào tháng sáu thì cũng phải nửa tháng sau bọn họ mới có thể nhận được tin tức.
Từ trong lời nói Lục Cẩm Dao có thể cảm nhận được Trịnh thị thật tình yêu thương hài tử này, trong đó còn mang theo một chút tâm tư muốn bù đắp, Trịnh thị có của hồi môn, đã chọn ra vài món ngay cả khi hài tử chưa ra đời.
Lục Cẩm Dao cũng không quan tâm, phải có nhiều người yêu thương hài tử của Khương Đường mới tốt, lại nói, Trịnh thị cũng đã cho Chiêu ca nhi không ít thứ.
Ngóng trông cũng chẳng có ít gì, nàng ấy thật sự không thể biết rõ tin tức bên kia.
Lần trước Cố Kiến Sơn về Thịnh Kinh một chuyến, Trịnh thị gặp hắn, đã dặn dò hết thứ này tới thứ kia.
Cũng không biết bây giờ đã sinh chưa.
Ngay cả Cố Ninh Chiêu vẫn luôn kêu gào muốn đi thăm đệ đệ muội muội.
Bất quá Cố Ninh Chiêu có thể đi được không thì khó mà nói, Lục Cẩm Dao cũng không định đưa bé theo.
Sinh hài tử xong còn phải chuẩn bị tiệc trăng tròn, Khương Đường đang ở Liêu Thành, hài tử lại còn nhỏ như vậy, không có khả năng mang về Thịnh Kinh, Lục Cẩm Dao đã dự định sẽ tới đó một chuyến, đồ đạc cũng đã chuẩn bị xong xuôi, mang theo hài tử khó tránh việc sẽ thêm phiền toái, để bé lại Thịnh Kinh vẫn ổn hơn.
Mẹ chồng bên này…
Trịnh thị năm nay bốn mươi bảy tuổi, trông già hơn không ít so với những năm trước đây.
Nếp nhăn trên mặt rất rõ ràng, ánh mắt cũng không còn sáng trong như trước nữa.
Hầu phủ đã trải qua nhiều chuyện như vậy, hẳn là bà đã kiệt sức, đến Tây Bắc phải ngồi tàu xe mệt nhọc, Lục Cẩm Dao cảm thấy không đi sẽ tốt hơn.
Lục Cẩm Dao mang theo Cố Ninh Chiêu đến Thọ An Đường thỉnh an, Trịnh thị giống như ngày thường ôm lấy Cố Ninh Chiêu, vừa nói chuyện với tôn tử, vừa hỏi Lục Cẩm Dao chuyện trong nhà cũng như ngoài cửa hàng.
Hỏi xong, vừa lòng gật đầu: “Trong nhà có con ta cũng yên tâm hơn nhiều, Kiến Châu thế nào rồi?”
Nói đến Cố Kiến Châu, Lục Cẩm Dao cũng không phải nói thế nào.
Nếu nói hắn không tốt, hắn lại có ăn, có mặc có nơi ở, còn gì mà không tốt đâu.
Nếu nói là tốt, vậy là tốt thế nào.
Cố Kiến Châu không khác trước kia lắm, chỉ lo một ít công việc vặt vãnh ở Công Bộ, không có quá nhiều thời gian nhàn rỗi, sau khi về nhà sẽ chơi cùng Chiêu ca nhi một lúc, nói chuyện với nàng, tới tối lại tới thư phòng đọc sách.
Người không có việc gì, nhưng người đương lúc tráng niên lại gặp phải thất bại, trong lòng tất nhiên sẽ buồn bực khó chịu.
Hình như lại có người được phái đến Điền Nam, Cố Kiến Châu vẫn phải ở lại Thịnh Kinh.
Xem ra lúc trước tiên hoàng đã từng nói gì đó, chỉ có thể chịu đựng thế này thôi.
Nhưng so với người khác, Hầu phủ không cần phải lo chuyện ăn uống, vẫn còn tước vị trên người, đây đã là điều may mắn.
Lục Cẩm Dao lựa lời nói: “Chàng khá tốt, bây giờ càng ngày càng trầm ổn, càng ngày càng trưởng thành. Lần trước con còn gặp tam tẩu, cũng khá ổn, mẫu thân yên tâm đi.”
Hồi Tết Đoan Ngọ cả hai nhà đều tới, cùng ăn một bữa cơm đoàn viên, mắt thấy một tháng đã trôi qua, Lục Cẩm Dao mấy ngày trước mới gặp lại Vân thị.
“Thịnh ca nhi cũng cao lên không ít.” Lục Cẩm Dao thấy thần sắc của Trịnh thị không có gì thay đổi, có vẻ như không hề hứng thú, chủ động đặt đề tài này sang một bên: “Con dâu còn chưa nhận được tin tức ở Tây Bắc, chắc phải chờ thêm hai hôm nữa.”
Trịnh thị thở dài trong lòng: “Không vội.”
Sao lại không vội chứ, ở xa chính là như thế này đây, chuyện gì cũng phải lo lắng, nếu ở gần một chút thì có lẽ bà đã được nhìn thấy hài tử.
Có lẽ là mong cái gì thì cái đó tới, chiều ngày hôm sau, Lục Cẩm Dao đã nhận được thư từ Tây Bắc gửi về.
Nàng ấy đoán có thể là chuyện của hài tử, mở ra thì thấy thật là như vậy. Trong thư có viết nàng đã sinh hạ một nữ nhi vào đầu tháng sáu, nhũ danh là Nhược Nhược.
Tiệc trăng tròn tổ chức vào mùng sáu tháng bảy, nếu Lục Cẩm Dao rảnh rỗi thì có thể tới tham dự.
Nếu không thì cứ lo chuyện quan trọng trước.
Cho dù Lục Cẩm Dao không rảnh thì nàng ấy chắc chắn sẽ tới đó, nàng ấy không nhịn được tưởng tượng nữ nhi của Khương Đường sẽ xinh đẹp tới cỡ nào, là một viên bột nhỏ mềm mại, không thể giống mấy tên tiểu tử thúi được, trên người nam hài luôn ẩn ẩn vị bùn đất, hơi không lưu ý một chút là chạy biến, vẫn là nữ hài tốt hơn.
Lục Cẩm Dao nhanh chóng chạy tới chính viện nói cho Trịnh thị biết việc này, Cố Ninh Chiêu vẫn còn ở chính viện, vừa nghe thấy đã la hét đòi tới Liêu Thành xem tiểu muội muội.
Cố Ninh Chiêu: “Con cũng muốn đi, mẫu thân đừng mơ bỏ con ở nhà một mình! Con cũng có quà gặp mặt muốn tặng cho muội muội… Đó là muội muội của con, con muốn xem. Phụ thân có công sự trong người, con không có, con có thể đi.”
Đây chính là hài tử nhỏ nhất trong nhà, Cố Ninh Chiêu tất nhiên muốn nhìn thấy.
Lục Cẩm Dao nhớ lúc Cố Ninh Thịnh ra đời, Cố Ninh Chiêu còn chưa được bao lớn, nhưng cũng biết chuyện này, sao không thấy nó hào hứng như vậy.
Nhưng cẩn thận ngẫm lại tam phòng là con thiếp thất, huyết thống thân tình tự nhiên sẽ nhạt đi một tầng.
Lục Cẩm Dao bất đắc dĩ nhìn Trịnh thị, Cố Ninh Chiêu nói có sách mách có chứng không dễ phản bác, Trịnh thị nói: “Cùng đi thôi, có ta và con trông chừng, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Lục Cẩm Dao có chút kinh ngạc: “… Mẫu thân cũng đi?”
Trịnh thị thong thả ung dung nói: “Tất nhiên, đây là đại sự, ta phải đi.”
Bà cũng muốn thấy tiểu tôn nữ.
Sức khỏe của Trịnh thị cũng không tệ, hiện tại lại là mùa hè, sao bà có thể không đi. Tuy nói là cắt đứt quan hệ nhưng dù sao cũng phải trông thấy bọn tiểu bối trong nhà chứ.
Lục Cẩm Dao gật đầu: “Con đã sắp xếp xe ngựa xong rồi, mẫu thân thu dọn một chút, tối nay con sẽ nói chuyện này với phu quân, sáng mai chúng ta xuất phát.”
Cố Ninh Chiêu tuy nhỏ mà lanh, lúc này cũng coi như được như ý, không la không nháo theo Lục Cẩm Dao trở về, sau đó chuẩn bị quà gặp mặt cho tiểu muội muội.
Lục Cẩm Dao viết thư gửi cho Khương Đường, nói bọn họ sẽ tới Liêu Thành chúc mừng, thư sẽ tới sớm hơn người, Khương Đường sẽ biết bọn họ có tới.
Buổi tối, nàng ấy nói chuyện đi Tây Bắc với Cố Kiến Châu: “Đường Nhi sinh rồi, là một nữ nhi, mùng sáu tháng sau sẽ tổ chức tiệc trăng tròn, ta cùng mẫu thân định mang theo Chiêu ca nhi qua đó, hẳn là có thể tới kịp.”
Cố Kiến Châu: “Cũng tốt, đi nhiều người như vậy, cũng phải mất mấy ngày đường mới đến Tây Bắc.”
Lục Cẩm Dao nói: “Chờ bọn ta trở về.”
Đây là lần đầu tiên ba người bọn họ xa nhà lâu như vậy, cũng không kịp thông báo cho người khác, sợ không tới kịp tiệc trăng tròn, sáng hôm sau đã vội vã lên đường.
Người giám thị phủ Vĩnh Ninh bẩm báo chuyện này cho Gia Minh đế, Gia Minh đế phái người tiếp tục theo dõi, hắn cũng không thật sự tín nhiệm phủ Vĩnh Ninh hầu, nhưng chỉ có Vĩnh Ninh hầu phu nhân cùng hài tử, cộng thêm một lão phu nhân, chỉ cần phái người đi theo là được.
Nương tử của Cố Kiến Sơn sinh một nữ nhi, khá tốt, cũng coi như hợp tâm ý của Triệu Chân.
Làm hoàng đế chỉ mới được một năm, Triệu Chân đã có chút mệt mỏi, hắn muốn mọi mặt đều phải chu đáo, không được lơi lỏng, cũng không hai vị huynh trưởng đã chết kia nếu biết hắn bây giờ ra sao thì sẽ cảm nhận như thế nào.
Trên dưới Cố phủ đều nhận được bạc thưởng và trứng gà đỏ.
Đầy tớ ở tiền viện mỗi người một lượng bạc, nha hoàn nhị đẳng, tam đẳng hầu hạ ở chính viện mỗi người hai lượng, Ngưng Châu được năm lượng.
Cả phủ tràn ngập không khí hân hoan.
Khương Đường không quan tâm những chuyện này, đều là Cố Kiến Sơn làm cả, nhưng về phần quản gia mà nói thì việc Cố Kiến Sơn làm khá tốt.
Nhược Nhược vẫn còn quá nhỏ nên phần lớn thời gian trong ngày đều ngủ say.
Thi thoảng tỉnh lại thì hoặc là đói hoặc là đi tiểu, kiểu gì cũng phải há miệng gào khóc.
Khương Đường cũng không biết dỗ trẻ con, ở cữ cũng không tiện cho lắm nên hiện giờ phải để bà vú bế xuống.
Dỗ xong lại bế về, Nhược Nhược đã ngủ rồi, nhưng cái mũi thì vẫn hấp háy, như thể đã chịu uất ức to lắm.
Hàng lông mi đều đã ướt nhẹp.
Khương Đường nghĩ thầm, cái tính khí này, ngày sau chắc chắn không phải đứa chịu khổ.
Khương Đường đã sớm quên mất bộ dáng lúc còn nhỏ của mình, chẳng lẽ cái tính tình này là giống Cố Kiến Sơn sao?
Cũng không phải không có khả năng đó.
Khương Đường không nhịn được đặt câu hỏi: “Lúc chàng còn nhỏ có bộ dáng như thế nào, thích nghịch ngợm gây sự hay là trưởng thành sớm?”
Thật ra Cố Kiến Sơn đã đủ trưởng thành rồi, năm nay hắn tròn hai mươi tuổi, chỉ là hắn đã ở quân doanh một thời gian rất dài, suốt ngày quanh quẩn bên những lão binh.
Sau này hắn lập công, bên dưới có không ít thủ hạ, đa số đều lớn tuổi hơn Cố Kiến Sơn, hơn nữa xuất thân của bọn họ không giống nhau, không thể để cho bọn họ thấy mình còn trẻ tuổi mà khinh cho nên mới chậm rãi dưỡng thành cái tính tình như bây giờ.
Chẳng lẽ từ lúc hắn mới sinh ra đã như vậy rồi sao, cái gì cũng hiểu cái gì cũng biết?
Chắc là không thể nào đâu, mỗi hài tử đều không giống nhau, Nhược Nhược tuy có điểm giống Cố Kiến Sơn nhưng thật ra cũng không giống lắm đâu.
Cố Kiến Sơn cúi đầu nhìn nữ nhi, học theo bộ dáng của Khương Đường nhét ngón tay vào nắm tay đang nắm hờ của nữ nhi, Nhược Nhược đang ngủ dùng sức nắm chặt, nhưng sức lực của bé còn không đủ để gãi ngứa cho Cố Kiến Sơn, bé con còn nổi giận vì tỉnh giấc với chiếc dạ dày trống rỗng, nấc lên một tiếng vang dội.
Cố Kiến Sơn đã không còn nhớ rõ những chuyện khi còn bé, nhưng từng nghe Trịnh thị nói qua, công tử Hầu phủ, có rất nhiều thứ để chơi: “Khi còn bé ta rất ham chơi, thích đi săn bắn, không bao giờ chịu về nhà sớm.”
Lúc đó hắn cho rằng bản thân mình rất lợi h, sau này vào quân doanh mới biết được cái gọi là nhân ngoại hữu nhân, núi cao còn có núi khác cao hơn.
Khương Đường cười cười, ánh mắt ôn nhu: “Chỉ cần không chậm trễ chính sự, muốn chơi thì cứ chơi thôi. Nếu nữ nhi nhà chúng ta thích cưỡi ngựa bắn cung thì chàng cứ dạy cho có bé đi, nó muốn học cái gì thì học cái đó, được không?”
Tuy nữ tử của Ngự Triều vẫn có thể bước chân ra cửa, tiểu nương tử chưa thành thân cũng không bị quản lý quá khắt khe, nhưng mấy thứ có thể học được cũng chỉ có nữ hồng, nhà nào khá hơn thì sẽ mời tiên sinh tới dạy viết chữ đọc sách, cũng sẽ học cầm kỳ thi họa, những chuyện quản gia nơi hậu trạch.
Nhưng loại sách họ đọc nhiều nhất chính là thi thư, nữ đức… vâng vâng, còn nữ nhi của nhà bình thường thì sẽ không có điều kiện đọc sách.
Khương Đường thấy điều này thông qua Lưu gia và Hứa gia, dù còn nhỏ tuổi nhưng đã phải trông chừng đệ đệ và muội muội.
Khương Đường bây giờ không có thừa sức lực để lo chuyện bao đồng, nhưng nàng hy vọng nữ nhi của mình có thể học được những gì mà bé muốn, trưởng thành không bị ràng buộc bởi bất cứ điều gì. Nếu thích đọc sách thì mời tiên sinh, nếu thích cưỡi ngựa bắn cung thì đã có Cố Kiến Sơn dạy cho bé.
Muốn học nấu ăn, kinh doanh buôn bán cũng được, đã có nàng ở đây.
Khương Đường cảm thấy thực thần kỳ, lúc mang thai chưa từng suy nghĩ đến những điều này, chỉ hận không thể mau chóng sinh hài tử ra sớm ngày nào hay ngày đó, bây giờ lại không tự chủ được mà tính toán cho con bé, ngóng trông hài tử nhanh chóng trưởng thành.
Cố Kiến Sơn Thần dịu dàng nói: “Ta dạy, dạy cái gì cũng được.”
Thật ra Cố Kiến Sơn vẫn mong nữ nhi giống Khương Đường nhiều một chút, lỡ đâu vung đao múa kiếm khiến bản thân bị thương thì phải làm sao bây giờ: “Chỉ sợ con bé không chịu học thôi, nàng xem nàng ở nhà làm ăn buôn bán, học mấy thứ khác cũng tiếp thu khá nhanh, ta ít khi có thời gian ở nhà, ngày sau chắc chắn con bé sẽ thân thiết với nàng hơn ta.”
Khương Đường rất tán đồng cách nói này của Cố Kiến Sơn, nhưng nếu Nhược Nhược không thân cận với Cố Kiến Sơn, hắn nhất định sẽ thương tâm: “Chàng không ở nhà thì ta sẽ kể cho con bé, đầu tiên là dạy nó gọi cha, sau đó lại nói cho nó biết, phụ thân của con bé là tướng quân bảo vệ quốc gia, giống như một ngọn núi vậy, sẽ vĩnh viễn bảo vệ con bé.”
Cố Kiến Sơn nghe mà cảm động, muốn thơm Khương Đường, hắn nghĩ sao làm vậy, nhổm người hôn lên mặt Khương Đường: “Ta sẽ bảo vệ đất nước này, bảo vệ gia đình này.”
Chỉ cần gia đình có thể ở cùng một chỗ với nhau là được, Khương Đường không quan tâm là ở đâu.
Đầu tháng sáu là sinh thần của Nhược Nhược, mùng bảy tháng sáu Khương Đường viết thư gửi về Thịnh Kinh.
Thư được gửi đi rất nhanh, bởi vì không phải chỉ có một người phi ngựa đưa thư, cứ mỗi một trạm dịch là sẽ có người thay phiên.
Chỉ mới mười hai ngày mà thư đã được đưa đến Thịnh Kinh, sau đó chia ra đưa tới phủ Vĩnh Ninh hầu, Tiêu phủ và tiệm lẩu.
Hồi tháng sáu Lục Cẩm Dao luôn nghĩ tới chuyện sinh nở của Khương Đường, trong thư có viết ngày dự sinh sẽ rơi vào tháng bảy, nhưng mà chuyện mang thai sinh hài tử này cơ bản không cần tới mười tháng, hài tử được nuôi dưỡng tốt có thể chào đời sớm hơn, cho nên cũng không thể chỉ dựa theo ngày dự sinh.
Đây đã là những tuần cuối, lại là thời điểm nóng bức nhất, cho dù có dùng băng nhưng Lục Cẩm Dao cũng cảm thấy toàn thân phát nhiệt, trong lòng ngoại trừ lo lắng thì còn cảm thấy khô khốc.
Lục Cẩm Dao là người từng trải, biết sinh sẽ hài tử đau, cho dù có sinh nhanh thì cũng đau, hơn nữa loại chuyện đi dạo quỷ môn quan một vòng này, nào có dễ dàng như những người đứng chờ ngoài cửa.
Làm nữ tử đúng là không dễ.
Lục Cẩm Dao cảm thán trong lòng một câu, đã nhiều ngày nàng ấy đến Thọ An Đường thỉnh an, Trịnh thị cũng hỏi thăm mãi, nàng ấy chỉ có thể khuyên, ngày dự sinh là vào tháng bảy, cho dù sinh vào tháng sáu thì cũng phải nửa tháng sau bọn họ mới có thể nhận được tin tức.
Từ trong lời nói Lục Cẩm Dao có thể cảm nhận được Trịnh thị thật tình yêu thương hài tử này, trong đó còn mang theo một chút tâm tư muốn bù đắp, Trịnh thị có của hồi môn, đã chọn ra vài món ngay cả khi hài tử chưa ra đời.
Lục Cẩm Dao cũng không quan tâm, phải có nhiều người yêu thương hài tử của Khương Đường mới tốt, lại nói, Trịnh thị cũng đã cho Chiêu ca nhi không ít thứ.
Ngóng trông cũng chẳng có ít gì, nàng ấy thật sự không thể biết rõ tin tức bên kia.
Lần trước Cố Kiến Sơn về Thịnh Kinh một chuyến, Trịnh thị gặp hắn, đã dặn dò hết thứ này tới thứ kia.
Cũng không biết bây giờ đã sinh chưa.
Ngay cả Cố Ninh Chiêu vẫn luôn kêu gào muốn đi thăm đệ đệ muội muội.
Bất quá Cố Ninh Chiêu có thể đi được không thì khó mà nói, Lục Cẩm Dao cũng không định đưa bé theo.
Sinh hài tử xong còn phải chuẩn bị tiệc trăng tròn, Khương Đường đang ở Liêu Thành, hài tử lại còn nhỏ như vậy, không có khả năng mang về Thịnh Kinh, Lục Cẩm Dao đã dự định sẽ tới đó một chuyến, đồ đạc cũng đã chuẩn bị xong xuôi, mang theo hài tử khó tránh việc sẽ thêm phiền toái, để bé lại Thịnh Kinh vẫn ổn hơn.
Mẹ chồng bên này…
Trịnh thị năm nay bốn mươi bảy tuổi, trông già hơn không ít so với những năm trước đây.
Nếp nhăn trên mặt rất rõ ràng, ánh mắt cũng không còn sáng trong như trước nữa.
Hầu phủ đã trải qua nhiều chuyện như vậy, hẳn là bà đã kiệt sức, đến Tây Bắc phải ngồi tàu xe mệt nhọc, Lục Cẩm Dao cảm thấy không đi sẽ tốt hơn.
Lục Cẩm Dao mang theo Cố Ninh Chiêu đến Thọ An Đường thỉnh an, Trịnh thị giống như ngày thường ôm lấy Cố Ninh Chiêu, vừa nói chuyện với tôn tử, vừa hỏi Lục Cẩm Dao chuyện trong nhà cũng như ngoài cửa hàng.
Hỏi xong, vừa lòng gật đầu: “Trong nhà có con ta cũng yên tâm hơn nhiều, Kiến Châu thế nào rồi?”
Nói đến Cố Kiến Châu, Lục Cẩm Dao cũng không phải nói thế nào.
Nếu nói hắn không tốt, hắn lại có ăn, có mặc có nơi ở, còn gì mà không tốt đâu.
Nếu nói là tốt, vậy là tốt thế nào.
Cố Kiến Châu không khác trước kia lắm, chỉ lo một ít công việc vặt vãnh ở Công Bộ, không có quá nhiều thời gian nhàn rỗi, sau khi về nhà sẽ chơi cùng Chiêu ca nhi một lúc, nói chuyện với nàng, tới tối lại tới thư phòng đọc sách.
Người không có việc gì, nhưng người đương lúc tráng niên lại gặp phải thất bại, trong lòng tất nhiên sẽ buồn bực khó chịu.
Hình như lại có người được phái đến Điền Nam, Cố Kiến Châu vẫn phải ở lại Thịnh Kinh.
Xem ra lúc trước tiên hoàng đã từng nói gì đó, chỉ có thể chịu đựng thế này thôi.
Nhưng so với người khác, Hầu phủ không cần phải lo chuyện ăn uống, vẫn còn tước vị trên người, đây đã là điều may mắn.
Lục Cẩm Dao lựa lời nói: “Chàng khá tốt, bây giờ càng ngày càng trầm ổn, càng ngày càng trưởng thành. Lần trước con còn gặp tam tẩu, cũng khá ổn, mẫu thân yên tâm đi.”
Hồi Tết Đoan Ngọ cả hai nhà đều tới, cùng ăn một bữa cơm đoàn viên, mắt thấy một tháng đã trôi qua, Lục Cẩm Dao mấy ngày trước mới gặp lại Vân thị.
“Thịnh ca nhi cũng cao lên không ít.” Lục Cẩm Dao thấy thần sắc của Trịnh thị không có gì thay đổi, có vẻ như không hề hứng thú, chủ động đặt đề tài này sang một bên: “Con dâu còn chưa nhận được tin tức ở Tây Bắc, chắc phải chờ thêm hai hôm nữa.”
Trịnh thị thở dài trong lòng: “Không vội.”
Sao lại không vội chứ, ở xa chính là như thế này đây, chuyện gì cũng phải lo lắng, nếu ở gần một chút thì có lẽ bà đã được nhìn thấy hài tử.
Có lẽ là mong cái gì thì cái đó tới, chiều ngày hôm sau, Lục Cẩm Dao đã nhận được thư từ Tây Bắc gửi về.
Nàng ấy đoán có thể là chuyện của hài tử, mở ra thì thấy thật là như vậy. Trong thư có viết nàng đã sinh hạ một nữ nhi vào đầu tháng sáu, nhũ danh là Nhược Nhược.
Tiệc trăng tròn tổ chức vào mùng sáu tháng bảy, nếu Lục Cẩm Dao rảnh rỗi thì có thể tới tham dự.
Nếu không thì cứ lo chuyện quan trọng trước.
Cho dù Lục Cẩm Dao không rảnh thì nàng ấy chắc chắn sẽ tới đó, nàng ấy không nhịn được tưởng tượng nữ nhi của Khương Đường sẽ xinh đẹp tới cỡ nào, là một viên bột nhỏ mềm mại, không thể giống mấy tên tiểu tử thúi được, trên người nam hài luôn ẩn ẩn vị bùn đất, hơi không lưu ý một chút là chạy biến, vẫn là nữ hài tốt hơn.
Lục Cẩm Dao nhanh chóng chạy tới chính viện nói cho Trịnh thị biết việc này, Cố Ninh Chiêu vẫn còn ở chính viện, vừa nghe thấy đã la hét đòi tới Liêu Thành xem tiểu muội muội.
Cố Ninh Chiêu: “Con cũng muốn đi, mẫu thân đừng mơ bỏ con ở nhà một mình! Con cũng có quà gặp mặt muốn tặng cho muội muội… Đó là muội muội của con, con muốn xem. Phụ thân có công sự trong người, con không có, con có thể đi.”
Đây chính là hài tử nhỏ nhất trong nhà, Cố Ninh Chiêu tất nhiên muốn nhìn thấy.
Lục Cẩm Dao nhớ lúc Cố Ninh Thịnh ra đời, Cố Ninh Chiêu còn chưa được bao lớn, nhưng cũng biết chuyện này, sao không thấy nó hào hứng như vậy.
Nhưng cẩn thận ngẫm lại tam phòng là con thiếp thất, huyết thống thân tình tự nhiên sẽ nhạt đi một tầng.
Lục Cẩm Dao bất đắc dĩ nhìn Trịnh thị, Cố Ninh Chiêu nói có sách mách có chứng không dễ phản bác, Trịnh thị nói: “Cùng đi thôi, có ta và con trông chừng, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Lục Cẩm Dao có chút kinh ngạc: “… Mẫu thân cũng đi?”
Trịnh thị thong thả ung dung nói: “Tất nhiên, đây là đại sự, ta phải đi.”
Bà cũng muốn thấy tiểu tôn nữ.
Sức khỏe của Trịnh thị cũng không tệ, hiện tại lại là mùa hè, sao bà có thể không đi. Tuy nói là cắt đứt quan hệ nhưng dù sao cũng phải trông thấy bọn tiểu bối trong nhà chứ.
Lục Cẩm Dao gật đầu: “Con đã sắp xếp xe ngựa xong rồi, mẫu thân thu dọn một chút, tối nay con sẽ nói chuyện này với phu quân, sáng mai chúng ta xuất phát.”
Cố Ninh Chiêu tuy nhỏ mà lanh, lúc này cũng coi như được như ý, không la không nháo theo Lục Cẩm Dao trở về, sau đó chuẩn bị quà gặp mặt cho tiểu muội muội.
Lục Cẩm Dao viết thư gửi cho Khương Đường, nói bọn họ sẽ tới Liêu Thành chúc mừng, thư sẽ tới sớm hơn người, Khương Đường sẽ biết bọn họ có tới.
Buổi tối, nàng ấy nói chuyện đi Tây Bắc với Cố Kiến Châu: “Đường Nhi sinh rồi, là một nữ nhi, mùng sáu tháng sau sẽ tổ chức tiệc trăng tròn, ta cùng mẫu thân định mang theo Chiêu ca nhi qua đó, hẳn là có thể tới kịp.”
Cố Kiến Châu: “Cũng tốt, đi nhiều người như vậy, cũng phải mất mấy ngày đường mới đến Tây Bắc.”
Lục Cẩm Dao nói: “Chờ bọn ta trở về.”
Đây là lần đầu tiên ba người bọn họ xa nhà lâu như vậy, cũng không kịp thông báo cho người khác, sợ không tới kịp tiệc trăng tròn, sáng hôm sau đã vội vã lên đường.
Người giám thị phủ Vĩnh Ninh bẩm báo chuyện này cho Gia Minh đế, Gia Minh đế phái người tiếp tục theo dõi, hắn cũng không thật sự tín nhiệm phủ Vĩnh Ninh hầu, nhưng chỉ có Vĩnh Ninh hầu phu nhân cùng hài tử, cộng thêm một lão phu nhân, chỉ cần phái người đi theo là được.
Nương tử của Cố Kiến Sơn sinh một nữ nhi, khá tốt, cũng coi như hợp tâm ý của Triệu Chân.
Làm hoàng đế chỉ mới được một năm, Triệu Chân đã có chút mệt mỏi, hắn muốn mọi mặt đều phải chu đáo, không được lơi lỏng, cũng không hai vị huynh trưởng đã chết kia nếu biết hắn bây giờ ra sao thì sẽ cảm nhận như thế nào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook