Sau khi Khương Đường trở về đã viết một phong thư gửi cho Cố Kiến Sơn, nàng kể về chuyện buôn bán, cũng ậm ờ đề cập tới chuyện nàng muốn tới Liêu Thành và Càng Thành thăm thú.
Nàng không biết Cố Kiến Sơn sẽ nghĩ gì, là cảm thấy nàng không chịu nổi vất vả, sẽ không thể nào đến được Tây Bắc, ở lại Thịnh Kinh vẫn an ổn tự tại hơn, chỉ cần đợi hắn trở về là tốt rồi.
Nhưng cả đời này có bao nhiêu năm tháng để chờ đợi, nếu Cố Kiến Sơn không muốn thì nàng sẽ tự đi, lúc đến Tây Bắc rồi cũng không cần phải đi thăm hắn, chỉ lo làm ăn buôn bán.
Khương Đường viết xong là để chuyện của Cố Kiến Sơn sang một bên, sau đó ghi chép lại sổ sách cho gõ rằng, lại viết thêm một phần công văn rồi mới đi tìm Lục Cẩm Dao và An Dương nói chuyện góp vốn.
Phố ăn vặt đã mở hơn một tháng, phí thuê thu một lần ba tháng, hiện giờ đã cho thuê được hai mươi mốt quầy hàng, ngoại trừ Đa Bảo Các có tính thêm phí hoa hồng, các gian hàng còn lại đều trả phí thuê cố định.
Tính cả phí đặt cọc, quý đầu tiên đã thu được một trăm hai mươi lượng bạc phí thuê, mà phần hoa hồng nhận từ Đa Bảo Các trong tháng đầu tiên là năm mươi ba lượng, tổng cộng là một trăm bảy mươi ba lượng.
Quầy hàng không cần bạc quay vòng, chỉ cần đưa đặt cọc để giữ chỗ là được, phần còn lại thì mọi người chia nhau.
Lục Cẩm Dao trả hai mươi tám lượng, An Dương mười bốn lượng, nhưng mắt thấy đã kiếm được lời, không lo không hoàn được vốn.
Phố ăn vặt đã có Ngưng Duyệt quản lý, tiệm lẩu có chưởng quầy, mấy cái sạp ăn vặt thì mạnh ai nấy làm, một tháng thu bạc một lần là được, Khương Đường không cần phải lo lắng chuyện kinh doanh ở Thịnh Kinh nữa.
Nàng cầm phần công văn đã viết xong đi tìm Lục Cẩm Dao, Lục Cẩm Dao cũng chưa nói tới chuyện kinh doanh vội mà chỉ hỏi: “Vậy là ngươi đang tính đến Tây Bắc sao?”
Lục Cẩm Dao nói một câu đã trực tiếp chỉ ra ý định của Khương Đường.
Khương Đường cũng không phủ nhận, nói: “Quả thật cũng có một phần nguyên nhân là Cố Kiến Sơn, nhưng thật ra cũng là vì chuyện làm ăn của ta, ta bỏ năm trăm lượng tiền vốn mà đã kiếm lời được hơn một ngàn tám trăm lượng.”
Nhưng người bình thường không có nhiều bạc như vậy, cũng không có sẵn đường đi nước bước như vậy, muốn kiếm được chỗ bạc này thật sự rất khó. Nếu lại chờ thêm một thời gian thì sẽ có rất nhiều thương nhân đến Tây Bắc, lúc đó bạc nàng kiếm được tất nhiên sẽ ít đi mấy phần.
Nếu chỉ muốn kiếm mà không muốn tiêu thì cũng không được, Khương Đường định bỏ ra hai trăm lượng bạc để đi phát cháo từ thiện, cũng coi như là kết thiện duyên.
Lục Cẩm Dao cũng hiểu hai nguyên nhân này chính là nguyên nhân chủ yếu, chỉ là Tây Bắc tính thế nào thì cũng kém Thịnh Kinh: “Nếu ngươi cảm thấy chỗ đó không tốt thì cứ về đây, ngươi tính bỏ ra bao nhiêu bạc.”
Hôm nay là ngày hai mươi ba tháng sáu, phố ăn vặt đã tốn hết bảy trăm lượng bạc, tính cả lợi nhuận lần này kiếm được, trong tay Khương Đường bây giờ có hơn một vạn bốn ngàn lượng, bất quá trong đó còn có năm ngàn lượng Trịnh thị cho.
Năm ngàn lượng này nếu không phải đến lúc cấp bách thì sẽ không động vào.
Cho dù là kiếm bạc thì cũng không thể nào quăng hết vốn vào đó.
Tuy là lúc này chưa xảy ra chuyện gì, nhưng nếu tới lúc xảy ra chuyện thì xem như là mất hoàn toàn số vốn.
Mất tầm mấy ngàn lượng Khương Đường vẫn có thể chấp nhận được, nhưng mất một vạn lượng thì chẳng khác nào mất hết toàn bộ tài sản.
Khương Đường dự tính sẽ bỏ ra trước một ngàn lượng, tham lam quá nàng lại nuốt không trôi.
Lục Cẩm Dao nói: “Ta bỏ ra năm trăm lượng bạc, người là người của ngươi, hoa hồng… ta lấy hai phần.”
Đã chi cho Lưu Dương ba phần, Khương Đường lấy năm phần, Lục Cẩm Dao lấy hai phần cũng không phải là ít.
Còn An Dương góp hai trăm năm mươi lượng bạc, lấy một phần lợi nhuận.
Hoa hồng cũng xem như đã tính toán ổn thỏa, cuối cùng đã gom được hai ngàn lượng bạc làm vốn.
Nàng đã hỏi Lưu Dương có dám đi không, hắn không hề do dự nói dám.
Bất quá, Lưu Dương không nhắc tới chuyện góp vốn, mấy trăm lượng bạc lần này chính là toàn bộ gia sản của hắn, bấy nhiêu cũng đủ cho hắn mua một tòa nhà ở ngõ Trữ Nguyên, nương của hắn mỗi ngày đều thức khuya dậy sớm, vô cùng vất vả, mua nhà đất tính ra vẫn tốt hơn mua cửa hàng.
Tóm lại không thể quăng hết vào đó được.
Lấy ra bốn chục năm chục lượng bạc, cầm theo đồ đạc của mình là đủ, đem quá nhiều sẽ không phù hợp.
Sau khi đã thương lượng xong xuôi, Lưu Dương mới nói chuyện này với người nhà, đã quyết định thời gian khởi hành là sau tết Trung Nguyên.
Tốt nhất là nên tránh thời điểm tết Trung Nguyên.
Ngô Chi cũng đi, đã trực tiếp đến ngõ Trữ Nguyên chuẩn bị, lần này có lẽ sẽ đến đất Thục.
Bán tơ lụa là tốt nhất, tộc nhân Hồ tộc muốn nhanh chóng dung nhập vào Ngự Triều, biện pháp đơn giản nhất chính là ăn mặc như người Ngự Triều, ăn uống như người Ngự Triều, y phục cũng phải chọn loại tơ lụa tốt nhất.
Nam bắc kết nối với nhau, Lưu Dương còn muốn mang theo một ít đồ sứ.
Hai ngày trước Khương Đường gửi thư cho Cố Kiến Sơn, một tháng sau hẳn cũng nên nhận được hồi âm.
Nàng không biết mình có để ý tới những lời hồi âm trong thư không, đã là người nhà thì có chuyện gì cũng nên thương lượng với nhau, nhưng Khương Đường cũng không nghĩ mình sẽ bị Cố Kiến Sơn ảnh hưởng.
Nếu hiện tại nàng có thai, khẳng định sẽ không đến Tây Bắc, nếu không có hài tử thì sao không thể kinh doanh chứ, ai cũng làm được, cớ gì nàng lại không.
Mười sáu tháng bảy, đoàn người Lưu Dương rời khỏi Thịnh Kinh, Khương Đường vẫn chưa nhận thư từ Tây Bắc gửi về.
Lại đợi thêm năm ngày, vẫn không nhận được tin.
Khương Đường hỏi Xuân Đài: “Ngươi xem thử những người khác có nhận được thư không, Tây Bắc nhiều người như vậy, tất cả mọi người đều không nhận được thư hay là chỉ có mỗi mình ta không nhận được?”
Xuân Đài thấy không đành lòng, vẫn giữ kín miệng lấp liế.m: “Bẩm đại nương tử, nếu có tiểu nhân lập tức mang về ngay.”
Khương Đường: “Người khác có không?”
Xuân Đài: “…Có mấy phong.”
Vậy vì sao Cố Kiến Sơn không viết thư gửi về.
Ban đầu nàng chỉ lo là hắn không đồng ý, bây giờ nàng chỉ lo hắn đã xảy ra chuyện.
Chiến sự Tây Bắc đã ngưng, cũng không nghe thấy tin tức đánh giặc, vậy cuối cùng là vì chuyện gì.
Khương Đường gục đầu xuống: “Vậy chờ thêm đi.”
Phùng di đã trải qua những ngày tháng thế này vô số lần, mỗi lần đều chờ đợi trong vô vọng, nàng cũng nên tập làm quen với nói mới phải, chỉ là Cố Kiến Sơn đã đi ba tháng rồi, một năm cũng chỉ có mười hai tháng.
Khương Đường: “Nếu tướng quân trở về, đừng nói ta hỏi thăm mấy chuyện này.”
Tránh cho Cố Kiến Sơn lo lắng.
Xuân Đài càng không đành lòng, nhưng vẫn cố gắng chịu đựng không nói ra. Hắn thầm nghĩ cũng chỉ nửa ngày hoặc một ngày nữa, muộn nhất là trưa mai tướng quân sẽ trở lại.
Hôm nay là ngày hai mươi ba tháng sáu, phố ăn vặt đã tốn hết bảy trăm lượng bạc, tính cả lợi nhuận lần này kiếm được, trong tay Khương Đường bây giờ có hơn một vạn bốn ngàn lượng, bất quá trong đó còn có năm ngàn lượng Trịnh thị cho.
Năm ngàn lượng này nếu không phải đến lúc cấp bách thì sẽ không động vào.
Cho dù là kiếm bạc thì cũng không thể nào quăng hết vốn vào đó.
Tuy là lúc này chưa xảy ra chuyện gì, nhưng nếu tới lúc xảy ra chuyện thì xem như là mất hoàn toàn số vốn.
Mất tầm mấy ngàn lượng Khương Đường vẫn có thể chấp nhận được, nhưng mất một vạn lượng thì chẳng khác nào mất hết toàn bộ tài sản.
Khương Đường dự tính sẽ bỏ ra trước một ngàn lượng, tham lam quá nàng lại nuốt không trôi.
Lục Cẩm Dao nói: “Ta bỏ ra năm trăm lượng bạc, người là người của ngươi, hoa hồng… ta lấy hai phần.”
Đã chi cho Lưu Dương ba phần, Khương Đường lấy năm phần, Lục Cẩm Dao lấy hai phần cũng không phải là ít.
Còn An Dương góp hai trăm năm mươi lượng bạc, lấy một phần lợi nhuận.
Hoa hồng cũng xem như đã tính toán ổn thỏa, cuối cùng đã gom được hai ngàn lượng bạc làm vốn.
Nàng đã hỏi Lưu Dương có dám đi không, hắn không hề do dự nói dám.
Bất quá, Lưu Dương không nhắc tới chuyện góp vốn, mấy trăm lượng bạc lần này chính là toàn bộ gia sản của hắn, bấy nhiêu cũng đủ cho hắn mua một tòa nhà ở ngõ Trữ Nguyên, nương của hắn mỗi ngày đều thức khuya dậy sớm, vô cùng vất vả, mua nhà đất tính ra vẫn tốt hơn mua cửa hàng.
Tóm lại không thể quăng hết vào đó được.
Lấy ra bốn chục năm chục lượng bạc, cầm theo đồ đạc của mình là đủ, đem quá nhiều sẽ không phù hợp.
Sau khi đã thương lượng xong xuôi, Lưu Dương mới nói chuyện này với người nhà, đã quyết định thời gian khởi hành là sau tết Trung Nguyên.
Tốt nhất là nên tránh thời điểm tết Trung Nguyên.
Ngô Chi cũng đi, đã trực tiếp đến ngõ Trữ Nguyên chuẩn bị, lần này có lẽ sẽ đến đất Thục.
Bán tơ lụa là tốt nhất, tộc nhân Hồ tộc muốn nhanh chóng dung nhập vào Ngự Triều, biện pháp đơn giản nhất chính là ăn mặc như người Ngự Triều, ăn uống như người Ngự Triều, y phục cũng phải chọn loại tơ lụa tốt nhất.
Nam bắc kết nối với nhau, Lưu Dương còn muốn mang theo một ít đồ sứ.
Hai ngày trước Khương Đường gửi thư cho Cố Kiến Sơn, một tháng sau hẳn cũng nên nhận được hồi âm.
Nàng không biết mình có để ý tới những lời hồi âm trong thư không, đã là người nhà thì có chuyện gì cũng nên thương lượng với nhau, nhưng Khương Đường cũng không nghĩ mình sẽ bị Cố Kiến Sơn ảnh hưởng.
Nếu hiện tại nàng có thai, khẳng định sẽ không đến Tây Bắc, nếu không có hài tử thì sao không thể kinh doanh chứ, ai cũng làm được, cớ gì nàng lại không.
Mười sáu tháng bảy, đoàn người Lưu Dương rời khỏi Thịnh Kinh, Khương Đường vẫn chưa nhận thư từ Tây Bắc gửi về.
Lại đợi thêm năm ngày, vẫn không nhận được tin.
Khương Đường hỏi Xuân Đài: “Ngươi xem thử những người khác có nhận được thư không, Tây Bắc nhiều người như vậy, tất cả mọi người đều không nhận được thư hay là chỉ có mỗi mình ta không nhận được?”
Xuân Đài thấy không đành lòng, vẫn giữ kín miệng lấp liế.m: “Bẩm đại nương tử, nếu có tiểu nhân lập tức mang về ngay.”
Khương Đường: “Người khác có không?”
Xuân Đài: “…Có mấy phong.”
Vậy vì sao Cố Kiến Sơn không viết thư gửi về.
Ban đầu nàng chỉ lo là hắn không đồng ý, bây giờ nàng chỉ lo hắn đã xảy ra chuyện.
Chiến sự Tây Bắc đã ngưng, cũng không nghe thấy tin tức đánh giặc, vậy cuối cùng là vì chuyện gì.
Khương Đường gục đầu xuống: “Vậy chờ thêm đi.”
Phùng di đã trải qua những ngày tháng thế này vô số lần, mỗi lần đều chờ đợi trong vô vọng, nàng cũng nên tập làm quen với nói mới phải, chỉ là Cố Kiến Sơn đã đi ba tháng rồi, một năm cũng chỉ có mười hai tháng.
Khương Đường: “Nếu tướng quân trở về, đừng nói ta hỏi thăm mấy chuyện này.”
Tránh cho Cố Kiến Sơn lo lắng.
Xuân Đài càng không đành lòng, nhưng vẫn cố gắng chịu đựng không nói ra. Hắn thầm nghĩ cũng chỉ nửa ngày hoặc một ngày nữa, muộn nhất là trưa mai tướng quân sẽ trở lại.
Mãi đến giữa trưa ngày hôm sau, Cố Kiến Sơn đột nhiên xuất hiện trong nhà, Khương Đường còn tưởng rằng bản thân đang hoa mắt.
Nàng đứng ngẩn ngơ hồi lâu rồi mới kêu một tiếng phu quân.
Cố Kiến Sơn vẫn còn mặc khôi giáp, trán đã đổ một tầng mồ hôi, lóng lánh dưới ánh mặt trời, hình như lại đen thêm hai phần, nhưng cảm giác có tinh thần hơn hẳn.
Khương Đường nhìn Xuân Đài đứng bên cạnh Cố Kiến Sơn theo bản năng, Xuân Đài ngửa đầu nhìn trời, giả vờ như hắn không biết chuyện gì cả.
Khương Đường lúc này sao lại không biết chuyện gì đang xảy ra: “Sao chàng về mà không viết thư báo, chàng! Chàng còn trở về làm gì…”
Cố Kiến Sơn hít sâu một hơi, nói: “Trở về đón nàng tới nhà mới.”
Hơn nữa phu thê cãi nhau không thể để người ngoài nhìn thấy.
Hai người vào nhà chính, Cố Kiến Sơn vừa cởi áo giáp vừa nói chuyện.
Cố Kiến Sơn cảm thấy chuyện này nói trong thư sẽ không nói rõ được, giáp mặt nói chuyện vẫn tốt hơn, huống hồ lần này trở về cũng không đơn giản là hồi kinh báo cáo công tác, hắn còn vì hộ tống Từ Trinh Nam về kinh, Từ Trinh Nam muốn cởi giáp về quê, Cố Kiến Sơn phải tiếp quản binh phù.
Lúc này Khương Đường mới biết Từ Trinh Nam năm nay đã bốn mươi sáu tuổi, chỉ nhỏ hơn Cố Thịnh Thuần bốn tuổi.
Trước đây Cố Thịnh Thuần chính là Vĩnh Ninh hầu, hiện tại trên người ông ấy đã không còn tước vị, không còn chức quan, cũng chính là cha chồng của nàng, nhưng từ sau khi chuộc thân nàng cũng chưa từng gặp lại ông ấy.
Hai nữ nhi của Từ Trinh Nam đã xuất giá từ lâu, tới ngoại tôn cũng đã có rồi, mùa đông Tây Bắc không hề dễ chịu, vì thế mà ông phải mang một thân bệnh tật, nhưng cũng may mà ông có thể rút lui thuận lợi.
Người về hưu còn có mấy lão binh lớn tuổi, có thể chịu đựng được đến tuổi này, trên người cũng đã mang không ít quân công, ngày tháng sau này nhất định sẽ không kém.
Từ Trinh Nam sau này có lẽ cũng sẽ như Cố Thịnh Thuần, đảm nhận một chức quan nhàn tản không hưởng bổng lộc, cũng chẳng có thực quyền.
Làm võ quan mà được như thế thì cũng xem như cực kỳ thuận lợi.
Còn nữa, ông không có nhi tử, nữ nhi đã gả ra ngoài sau này cũng không còn liên quan tới nhà mẹ đẻ, sau này cũng không gặp chuyện gì cản trở.
Khương Đường cũng mừng cho Phùng di và Từ tướng quân từ tận đáy lòng, như vậy cũng tốt, hai người sống xa nhau hơn nửa cuộc đời, rốt cuộc cũng đã có thể sống bên nhau.
Nhưng cũng có nhiều điều đáng tiếc, hơn nửa đời người trôi qua, trước đây hai người đã ở bên nhau được bao lâu, một năm hay hai năm?
Nàng không biết Cố Kiến Sơn sẽ nghĩ gì, là cảm thấy nàng không chịu nổi vất vả, sẽ không thể nào đến được Tây Bắc, ở lại Thịnh Kinh vẫn an ổn tự tại hơn, chỉ cần đợi hắn trở về là tốt rồi.
Nhưng cả đời này có bao nhiêu năm tháng để chờ đợi, nếu Cố Kiến Sơn không muốn thì nàng sẽ tự đi, lúc đến Tây Bắc rồi cũng không cần phải đi thăm hắn, chỉ lo làm ăn buôn bán.
Khương Đường viết xong là để chuyện của Cố Kiến Sơn sang một bên, sau đó ghi chép lại sổ sách cho gõ rằng, lại viết thêm một phần công văn rồi mới đi tìm Lục Cẩm Dao và An Dương nói chuyện góp vốn.
Phố ăn vặt đã mở hơn một tháng, phí thuê thu một lần ba tháng, hiện giờ đã cho thuê được hai mươi mốt quầy hàng, ngoại trừ Đa Bảo Các có tính thêm phí hoa hồng, các gian hàng còn lại đều trả phí thuê cố định.
Tính cả phí đặt cọc, quý đầu tiên đã thu được một trăm hai mươi lượng bạc phí thuê, mà phần hoa hồng nhận từ Đa Bảo Các trong tháng đầu tiên là năm mươi ba lượng, tổng cộng là một trăm bảy mươi ba lượng.
Quầy hàng không cần bạc quay vòng, chỉ cần đưa đặt cọc để giữ chỗ là được, phần còn lại thì mọi người chia nhau.
Lục Cẩm Dao trả hai mươi tám lượng, An Dương mười bốn lượng, nhưng mắt thấy đã kiếm được lời, không lo không hoàn được vốn.
Phố ăn vặt đã có Ngưng Duyệt quản lý, tiệm lẩu có chưởng quầy, mấy cái sạp ăn vặt thì mạnh ai nấy làm, một tháng thu bạc một lần là được, Khương Đường không cần phải lo lắng chuyện kinh doanh ở Thịnh Kinh nữa.
Nàng cầm phần công văn đã viết xong đi tìm Lục Cẩm Dao, Lục Cẩm Dao cũng chưa nói tới chuyện kinh doanh vội mà chỉ hỏi: “Vậy là ngươi đang tính đến Tây Bắc sao?”
Lục Cẩm Dao nói một câu đã trực tiếp chỉ ra ý định của Khương Đường.
Khương Đường cũng không phủ nhận, nói: “Quả thật cũng có một phần nguyên nhân là Cố Kiến Sơn, nhưng thật ra cũng là vì chuyện làm ăn của ta, ta bỏ năm trăm lượng tiền vốn mà đã kiếm lời được hơn một ngàn tám trăm lượng.”
Nhưng người bình thường không có nhiều bạc như vậy, cũng không có sẵn đường đi nước bước như vậy, muốn kiếm được chỗ bạc này thật sự rất khó. Nếu lại chờ thêm một thời gian thì sẽ có rất nhiều thương nhân đến Tây Bắc, lúc đó bạc nàng kiếm được tất nhiên sẽ ít đi mấy phần.
Nếu chỉ muốn kiếm mà không muốn tiêu thì cũng không được, Khương Đường định bỏ ra hai trăm lượng bạc để đi phát cháo từ thiện, cũng coi như là kết thiện duyên.
Lục Cẩm Dao cũng hiểu hai nguyên nhân này chính là nguyên nhân chủ yếu, chỉ là Tây Bắc tính thế nào thì cũng kém Thịnh Kinh: “Nếu ngươi cảm thấy chỗ đó không tốt thì cứ về đây, ngươi tính bỏ ra bao nhiêu bạc.”
Hôm nay là ngày hai mươi ba tháng sáu, phố ăn vặt đã tốn hết bảy trăm lượng bạc, tính cả lợi nhuận lần này kiếm được, trong tay Khương Đường bây giờ có hơn một vạn bốn ngàn lượng, bất quá trong đó còn có năm ngàn lượng Trịnh thị cho.
Năm ngàn lượng này nếu không phải đến lúc cấp bách thì sẽ không động vào.
Cho dù là kiếm bạc thì cũng không thể nào quăng hết vốn vào đó.
Tuy là lúc này chưa xảy ra chuyện gì, nhưng nếu tới lúc xảy ra chuyện thì xem như là mất hoàn toàn số vốn.
Mất tầm mấy ngàn lượng Khương Đường vẫn có thể chấp nhận được, nhưng mất một vạn lượng thì chẳng khác nào mất hết toàn bộ tài sản.
Khương Đường dự tính sẽ bỏ ra trước một ngàn lượng, tham lam quá nàng lại nuốt không trôi.
Lục Cẩm Dao nói: “Ta bỏ ra năm trăm lượng bạc, người là người của ngươi, hoa hồng… ta lấy hai phần.”
Đã chi cho Lưu Dương ba phần, Khương Đường lấy năm phần, Lục Cẩm Dao lấy hai phần cũng không phải là ít.
Còn An Dương góp hai trăm năm mươi lượng bạc, lấy một phần lợi nhuận.
Hoa hồng cũng xem như đã tính toán ổn thỏa, cuối cùng đã gom được hai ngàn lượng bạc làm vốn.
Nàng đã hỏi Lưu Dương có dám đi không, hắn không hề do dự nói dám.
Bất quá, Lưu Dương không nhắc tới chuyện góp vốn, mấy trăm lượng bạc lần này chính là toàn bộ gia sản của hắn, bấy nhiêu cũng đủ cho hắn mua một tòa nhà ở ngõ Trữ Nguyên, nương của hắn mỗi ngày đều thức khuya dậy sớm, vô cùng vất vả, mua nhà đất tính ra vẫn tốt hơn mua cửa hàng.
Tóm lại không thể quăng hết vào đó được.
Lấy ra bốn chục năm chục lượng bạc, cầm theo đồ đạc của mình là đủ, đem quá nhiều sẽ không phù hợp.
Sau khi đã thương lượng xong xuôi, Lưu Dương mới nói chuyện này với người nhà, đã quyết định thời gian khởi hành là sau tết Trung Nguyên.
Tốt nhất là nên tránh thời điểm tết Trung Nguyên.
Ngô Chi cũng đi, đã trực tiếp đến ngõ Trữ Nguyên chuẩn bị, lần này có lẽ sẽ đến đất Thục.
Bán tơ lụa là tốt nhất, tộc nhân Hồ tộc muốn nhanh chóng dung nhập vào Ngự Triều, biện pháp đơn giản nhất chính là ăn mặc như người Ngự Triều, ăn uống như người Ngự Triều, y phục cũng phải chọn loại tơ lụa tốt nhất.
Nam bắc kết nối với nhau, Lưu Dương còn muốn mang theo một ít đồ sứ.
Hai ngày trước Khương Đường gửi thư cho Cố Kiến Sơn, một tháng sau hẳn cũng nên nhận được hồi âm.
Nàng không biết mình có để ý tới những lời hồi âm trong thư không, đã là người nhà thì có chuyện gì cũng nên thương lượng với nhau, nhưng Khương Đường cũng không nghĩ mình sẽ bị Cố Kiến Sơn ảnh hưởng.
Nếu hiện tại nàng có thai, khẳng định sẽ không đến Tây Bắc, nếu không có hài tử thì sao không thể kinh doanh chứ, ai cũng làm được, cớ gì nàng lại không.
Mười sáu tháng bảy, đoàn người Lưu Dương rời khỏi Thịnh Kinh, Khương Đường vẫn chưa nhận thư từ Tây Bắc gửi về.
Lại đợi thêm năm ngày, vẫn không nhận được tin.
Khương Đường hỏi Xuân Đài: “Ngươi xem thử những người khác có nhận được thư không, Tây Bắc nhiều người như vậy, tất cả mọi người đều không nhận được thư hay là chỉ có mỗi mình ta không nhận được?”
Xuân Đài thấy không đành lòng, vẫn giữ kín miệng lấp liế.m: “Bẩm đại nương tử, nếu có tiểu nhân lập tức mang về ngay.”
Khương Đường: “Người khác có không?”
Xuân Đài: “…Có mấy phong.”
Vậy vì sao Cố Kiến Sơn không viết thư gửi về.
Ban đầu nàng chỉ lo là hắn không đồng ý, bây giờ nàng chỉ lo hắn đã xảy ra chuyện.
Chiến sự Tây Bắc đã ngưng, cũng không nghe thấy tin tức đánh giặc, vậy cuối cùng là vì chuyện gì.
Khương Đường gục đầu xuống: “Vậy chờ thêm đi.”
Phùng di đã trải qua những ngày tháng thế này vô số lần, mỗi lần đều chờ đợi trong vô vọng, nàng cũng nên tập làm quen với nói mới phải, chỉ là Cố Kiến Sơn đã đi ba tháng rồi, một năm cũng chỉ có mười hai tháng.
Khương Đường: “Nếu tướng quân trở về, đừng nói ta hỏi thăm mấy chuyện này.”
Tránh cho Cố Kiến Sơn lo lắng.
Xuân Đài càng không đành lòng, nhưng vẫn cố gắng chịu đựng không nói ra. Hắn thầm nghĩ cũng chỉ nửa ngày hoặc một ngày nữa, muộn nhất là trưa mai tướng quân sẽ trở lại.
Hôm nay là ngày hai mươi ba tháng sáu, phố ăn vặt đã tốn hết bảy trăm lượng bạc, tính cả lợi nhuận lần này kiếm được, trong tay Khương Đường bây giờ có hơn một vạn bốn ngàn lượng, bất quá trong đó còn có năm ngàn lượng Trịnh thị cho.
Năm ngàn lượng này nếu không phải đến lúc cấp bách thì sẽ không động vào.
Cho dù là kiếm bạc thì cũng không thể nào quăng hết vốn vào đó.
Tuy là lúc này chưa xảy ra chuyện gì, nhưng nếu tới lúc xảy ra chuyện thì xem như là mất hoàn toàn số vốn.
Mất tầm mấy ngàn lượng Khương Đường vẫn có thể chấp nhận được, nhưng mất một vạn lượng thì chẳng khác nào mất hết toàn bộ tài sản.
Khương Đường dự tính sẽ bỏ ra trước một ngàn lượng, tham lam quá nàng lại nuốt không trôi.
Lục Cẩm Dao nói: “Ta bỏ ra năm trăm lượng bạc, người là người của ngươi, hoa hồng… ta lấy hai phần.”
Đã chi cho Lưu Dương ba phần, Khương Đường lấy năm phần, Lục Cẩm Dao lấy hai phần cũng không phải là ít.
Còn An Dương góp hai trăm năm mươi lượng bạc, lấy một phần lợi nhuận.
Hoa hồng cũng xem như đã tính toán ổn thỏa, cuối cùng đã gom được hai ngàn lượng bạc làm vốn.
Nàng đã hỏi Lưu Dương có dám đi không, hắn không hề do dự nói dám.
Bất quá, Lưu Dương không nhắc tới chuyện góp vốn, mấy trăm lượng bạc lần này chính là toàn bộ gia sản của hắn, bấy nhiêu cũng đủ cho hắn mua một tòa nhà ở ngõ Trữ Nguyên, nương của hắn mỗi ngày đều thức khuya dậy sớm, vô cùng vất vả, mua nhà đất tính ra vẫn tốt hơn mua cửa hàng.
Tóm lại không thể quăng hết vào đó được.
Lấy ra bốn chục năm chục lượng bạc, cầm theo đồ đạc của mình là đủ, đem quá nhiều sẽ không phù hợp.
Sau khi đã thương lượng xong xuôi, Lưu Dương mới nói chuyện này với người nhà, đã quyết định thời gian khởi hành là sau tết Trung Nguyên.
Tốt nhất là nên tránh thời điểm tết Trung Nguyên.
Ngô Chi cũng đi, đã trực tiếp đến ngõ Trữ Nguyên chuẩn bị, lần này có lẽ sẽ đến đất Thục.
Bán tơ lụa là tốt nhất, tộc nhân Hồ tộc muốn nhanh chóng dung nhập vào Ngự Triều, biện pháp đơn giản nhất chính là ăn mặc như người Ngự Triều, ăn uống như người Ngự Triều, y phục cũng phải chọn loại tơ lụa tốt nhất.
Nam bắc kết nối với nhau, Lưu Dương còn muốn mang theo một ít đồ sứ.
Hai ngày trước Khương Đường gửi thư cho Cố Kiến Sơn, một tháng sau hẳn cũng nên nhận được hồi âm.
Nàng không biết mình có để ý tới những lời hồi âm trong thư không, đã là người nhà thì có chuyện gì cũng nên thương lượng với nhau, nhưng Khương Đường cũng không nghĩ mình sẽ bị Cố Kiến Sơn ảnh hưởng.
Nếu hiện tại nàng có thai, khẳng định sẽ không đến Tây Bắc, nếu không có hài tử thì sao không thể kinh doanh chứ, ai cũng làm được, cớ gì nàng lại không.
Mười sáu tháng bảy, đoàn người Lưu Dương rời khỏi Thịnh Kinh, Khương Đường vẫn chưa nhận thư từ Tây Bắc gửi về.
Lại đợi thêm năm ngày, vẫn không nhận được tin.
Khương Đường hỏi Xuân Đài: “Ngươi xem thử những người khác có nhận được thư không, Tây Bắc nhiều người như vậy, tất cả mọi người đều không nhận được thư hay là chỉ có mỗi mình ta không nhận được?”
Xuân Đài thấy không đành lòng, vẫn giữ kín miệng lấp liế.m: “Bẩm đại nương tử, nếu có tiểu nhân lập tức mang về ngay.”
Khương Đường: “Người khác có không?”
Xuân Đài: “…Có mấy phong.”
Vậy vì sao Cố Kiến Sơn không viết thư gửi về.
Ban đầu nàng chỉ lo là hắn không đồng ý, bây giờ nàng chỉ lo hắn đã xảy ra chuyện.
Chiến sự Tây Bắc đã ngưng, cũng không nghe thấy tin tức đánh giặc, vậy cuối cùng là vì chuyện gì.
Khương Đường gục đầu xuống: “Vậy chờ thêm đi.”
Phùng di đã trải qua những ngày tháng thế này vô số lần, mỗi lần đều chờ đợi trong vô vọng, nàng cũng nên tập làm quen với nói mới phải, chỉ là Cố Kiến Sơn đã đi ba tháng rồi, một năm cũng chỉ có mười hai tháng.
Khương Đường: “Nếu tướng quân trở về, đừng nói ta hỏi thăm mấy chuyện này.”
Tránh cho Cố Kiến Sơn lo lắng.
Xuân Đài càng không đành lòng, nhưng vẫn cố gắng chịu đựng không nói ra. Hắn thầm nghĩ cũng chỉ nửa ngày hoặc một ngày nữa, muộn nhất là trưa mai tướng quân sẽ trở lại.
Mãi đến giữa trưa ngày hôm sau, Cố Kiến Sơn đột nhiên xuất hiện trong nhà, Khương Đường còn tưởng rằng bản thân đang hoa mắt.
Nàng đứng ngẩn ngơ hồi lâu rồi mới kêu một tiếng phu quân.
Cố Kiến Sơn vẫn còn mặc khôi giáp, trán đã đổ một tầng mồ hôi, lóng lánh dưới ánh mặt trời, hình như lại đen thêm hai phần, nhưng cảm giác có tinh thần hơn hẳn.
Khương Đường nhìn Xuân Đài đứng bên cạnh Cố Kiến Sơn theo bản năng, Xuân Đài ngửa đầu nhìn trời, giả vờ như hắn không biết chuyện gì cả.
Khương Đường lúc này sao lại không biết chuyện gì đang xảy ra: “Sao chàng về mà không viết thư báo, chàng! Chàng còn trở về làm gì…”
Cố Kiến Sơn hít sâu một hơi, nói: “Trở về đón nàng tới nhà mới.”
Hơn nữa phu thê cãi nhau không thể để người ngoài nhìn thấy.
Hai người vào nhà chính, Cố Kiến Sơn vừa cởi áo giáp vừa nói chuyện.
Cố Kiến Sơn cảm thấy chuyện này nói trong thư sẽ không nói rõ được, giáp mặt nói chuyện vẫn tốt hơn, huống hồ lần này trở về cũng không đơn giản là hồi kinh báo cáo công tác, hắn còn vì hộ tống Từ Trinh Nam về kinh, Từ Trinh Nam muốn cởi giáp về quê, Cố Kiến Sơn phải tiếp quản binh phù.
Lúc này Khương Đường mới biết Từ Trinh Nam năm nay đã bốn mươi sáu tuổi, chỉ nhỏ hơn Cố Thịnh Thuần bốn tuổi.
Trước đây Cố Thịnh Thuần chính là Vĩnh Ninh hầu, hiện tại trên người ông ấy đã không còn tước vị, không còn chức quan, cũng chính là cha chồng của nàng, nhưng từ sau khi chuộc thân nàng cũng chưa từng gặp lại ông ấy.
Hai nữ nhi của Từ Trinh Nam đã xuất giá từ lâu, tới ngoại tôn cũng đã có rồi, mùa đông Tây Bắc không hề dễ chịu, vì thế mà ông phải mang một thân bệnh tật, nhưng cũng may mà ông có thể rút lui thuận lợi.
Người về hưu còn có mấy lão binh lớn tuổi, có thể chịu đựng được đến tuổi này, trên người cũng đã mang không ít quân công, ngày tháng sau này nhất định sẽ không kém.
Từ Trinh Nam sau này có lẽ cũng sẽ như Cố Thịnh Thuần, đảm nhận một chức quan nhàn tản không hưởng bổng lộc, cũng chẳng có thực quyền.
Làm võ quan mà được như thế thì cũng xem như cực kỳ thuận lợi.
Còn nữa, ông không có nhi tử, nữ nhi đã gả ra ngoài sau này cũng không còn liên quan tới nhà mẹ đẻ, sau này cũng không gặp chuyện gì cản trở.
Khương Đường cũng mừng cho Phùng di và Từ tướng quân từ tận đáy lòng, như vậy cũng tốt, hai người sống xa nhau hơn nửa cuộc đời, rốt cuộc cũng đã có thể sống bên nhau.
Nhưng cũng có nhiều điều đáng tiếc, hơn nửa đời người trôi qua, trước đây hai người đã ở bên nhau được bao lâu, một năm hay hai năm?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook