Chỉ vài câu như vậy, ai mà biết đại điển đăng cơ là cái dạng gì chứ?
Khương Đường lại hỏi: “Vậy Hoàng Thượng đâu, Hoàng Thượng trông như thế nào?”
Cố Kiến Sơn chần chờ nói: “Lúc đó không ai dám ngẩng đầu nhìn thẳng thiên nhan cả, chúng ta đều đứng trước Thái Cực Điện, quan văn đứng bên trái, quan võ đứng ở bên phải, trái phải cách nhau cỡ ba người, cách rất xa.”
Quan bào hết lớp này rồi đến lớp khác, còn phải đội mũ, phía trên đỉnh đầu là mặt trời chiếu gay gắt.
Cố Kiến Sơn cảm thấy nóng ran, những quan văn kia phải đứng hơn một canh giờ, suýt chút nữa mất mạng.
Người của Lễ Bộ tuyên đọc chiếu thư đăng cơ, Cố Kiến Sơn nhớ không rõ lắm. Phần đầu tuyên đọc chính là phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, phía sau là năm sau là năm Gia Minh, đại xá thiên hạ, cùng dân chúng làm lại từ đầu.
Cố Kiến Sơn chỉ nói mấy thứ này cho Khương Đường nghe, còn lại hắn thật sự không nhớ rõ.
Hắn là võ quan, múa đao lộng thương nhiều năm như vậy rồi, cũng không có nhiều thời gian rảnh để đọc sách. Mà nếu đọc sách cũng chỉ xem sử ký binh thư, Khương Đường hoàn toàn hỏi trúng điểm yếu của hắn.
Văn võ bá quan ở trước Thái Cực Điện chờ hồi lâu, đại điển đăng cơ cùng đại điển phong hậu cùng tiến hành đồng thời, không có cái gì là vô nghĩa hết. Đại điển nhanh chóng kết thúc, sau khi nghi thức kết thúc, Hoàng Thượng gọi mấy người đi Cần Chính Điện, những người còn lại giải tán.
Mới bắt đầu triều đại mới mà Hoàng Thượng đã cần mẫn như vậy rồi, nhưng quả thật sự vụ quá bận rộn. Đợi qua mấy ngày sau, chư vị Vương gia sẽ đi tới đất phong, những người tuổi còn nhỏ sẽ được ở lại Thịnh Kinh, trong triều chậm rãi ổn định lại.
Cố Kiến Sơn lưu lại cũng có nguyên nhân về phương diện này. Triệu Chân đăng cơ, người chấp nhận hay không thể chấp nhận đều có. Nếu có người lại khởi binh tạo phản, Cố Kiến Sơn cũng có thể ứng phó một hai.
Nhưng tỷ lệ không lớn, đến loại thời điểm này đều phải suy nghĩ, đại đa số mọi người lựa chọn cúi đầu xưng thần.
Chờ đến cuối tháng, Cố Kiến Sơn phải phụng mệnh trở về Tây Bắc, cũng mang ý chỉ của Triệu Chân trở về. Tân hoàng đăng cơ, đại xá thiên hạ, khắp chốn mừng vui.
Khương Đường thầm nghĩ, mặc dù thay đổi hoàng đế nhưng đối với các đại thần này cũng không có ảnh hưởng gì, nên đi làm thì cứ đi làm, cứ làm tốt việc của mình mới có thể thăng chức tăng lương.
Mà đại điển đăng cơ cũng không phải tất cả quan viên đều có thể tham dự, ít nhất phẩm giai phải trên ngũ phẩm mới được.
Giống như đám người Vĩnh Ninh Hầu, không thể đi tới đại điển đăng cơ.
Có thể đi tới tham dự đại điển đăng cơ đối với quan viên xem như là một loại vinh dự. Trên người Vĩnh Ninh Hầu không có một chức quan thực chức nào, ở nhà nhàn rỗi cả buổi sáng, hắn nhịn không được thở dài, Hầu phủ thật sự đã xuống dốc rồi.
Thở dài thì thở dài, chuyện nên làm vẫn phải làm.
Đại điển đăng cơ chấm dứt, Vĩnh Ninh Hầu liền tiến cung đưa tấu chương lập thế tử. Cũng may trên người còn lại một tước vị, bằng không nếu muốn tiến cung đều phải thông bẩm từng tầng lại từng tầng mà không phải dựa vào eo bài để tiến cung.
Mấy ngày nay trong triều có nhiều chuyện, hắn cho rằng tấu chương lập thế tử tất phải mất mấy ngày mới được phê duyệt. Ai ngờ ngày hôm sau, thánh chỉ phê chuẩn liền ban xuống.
Cố Kiến Châu là thế tử Hầu phủ, Vĩnh Ninh Hầu dự định một hai tháng nữa sẽ phân gia. Cũng phải chờ mấy nhi tử dàn xếp ổn định đã, phân gia cũng không phải là chuyện một sớm một chiều.
Tuy nhiên, Vĩnh Ninh Hầu đoán được các phòng đều đang ngóng trông phân gia, tâm tư đã sớm không còn ở cùng một chỗ nữa rồi.
Cố Kiến Thủy là bởi vì con đường làm quan bị ảnh hưởng, vốn dĩ hắn phải hạ phóng hai năm mới có thể đi tới vị trí hiện giờ, lại bởi vì lỗi của đại phòng mà bị đánh trở về chỗ cũ.
Chức quan ban đầu của hắn, hiện giờ đã bị Trạng Nguyên Thẩm Hi Hòa năm ngoái tiếp nhận.
Mà đồng liêu thấy Hầu phủ xảy ra chuyện, cũng có xu hướng nịnh nọt Thẩm Hi Hòa. Cố Kiến Thủy ở Hộ Bộ, trong lời nói kẹp dao giấu kiếm đã thành thói quen, ngoại trừ chịu đựng thì vẫn là chịu đựng.
Sau khi về nhà, hắn không nhịn được phàn nàn với Hứa thị hai câu. Nhưng Hứa thị nói chuyện so với đồng liêu của hắn còn khó nghe hơn, trong lời nói mang theo gai: “Hai năm đó ngươi vừa hồng tụ thêm hương, lại ôn hương nhuyễn ngọc, còn có thể nhấm nháp niềm vui ôm nhi tử. Bạc trong nhà mang theo không ít, cũng đủ để ba người mang theo một nha hoàn hai gã sai vặt ăn ở, như thế nào lại trở thành đi rèn luyện chịu khổ đây. Trước kia ngươi ở Hộ Bộ như cá gặp nước, nguyên nhân cũng là nhờ có trong nhà. Hiện tại xảy ra chuyện lại ngại liên lụy ngươi, nếu ngươi cũng giống như Cố tướng quân sớm rời khỏi Hầu phủ thì khi xảy ra chuyện làm sao có thể liên lụy ngươi cho được?”
Trong lòng Cố Kiến Thủy là một bụng lửa giận: “Ta là phu quân ngươi, lời này của ngươi là có ý gì, ngươi không thể mong ta sống tốt được sao?”
Hứa thị bình tĩnh nói: "Đều thành như vậy rồi còn muốn tốt thế nào nữa. Ngươi nhìn Hầu phủ một chút xem, đẩy nhi tử có tiền đồ nhất ra ngoài, có bao nhiêu người ngồi đó chê cười? Nhưng mà ta cũng không trông cậy vào ngươi, chỗ ở sau khi phân gia ta đã thu dọn xong rồi, ta sẽ ở cùng với Linh tỷ nhi Du ca nhi, ngươi ở cùng với tiểu nương của ngươi. Ninh thị vẫn còn có hai hài tử kia sống chung với nàng ấy, không có việc gì đừng quấy rầy chúng ta. Hài tử ta thì ta sẽ tự mình giáo dưỡng, không cần ngươi phải phí tâm.”
Cố Kiến Thủy nói: “Đó cũng là nhi tử và nữ nhi của ta.”
Hứa thị: “Ta còn tưởng ngươi không biết nữa chứ. Lúc hài tử nhớ ngươi gọi ngươi, ngươi lại cùng người sinh một nhi tử tư sinh khác, ngươi cũng xứng làm phụ thân nữa sao? Ta không phải chưa từng nạp thiếp cho ngươi, Ninh thị cùng hài tử cũng ở trong nhà chờ ngươi, ngươi lúc ấy chỉ lo ôm mỹ nhân trong ngực, phỏng chừng cũng không nghĩ tới.”
Cố Kiến Thủy cũng không thể phản bác gì, chỉ có thể tức giận rời đi.
Hứa thị còn rất ngóng trông được phân gia, hai thành gia sản cũng không ít. Sau khi phân gia rồi nàng ấy nuôi dưỡng hai hài tử, đủ để sống tốt rồi.
Làm ăn không cần kiếm được bao nhiêu tiền, mỗi tháng có chút bạc là đủ.
Hài tử thứ xuất có tiểu nương mang theo, nàng ấy sẽ không hỏi nhiều.
Hài tử của nàng tuyệt đối không thể giống Cố Kiến Thủy, cũng may sau khi phân gia rồi cũng sẽ ít gặp hơn, cũng không cần ở trong gia yến và mấy chỗ khác diễn kịch cho người khác xem nữa.
Hứa thị ngại ghê tởm.
Mà tam phòng cũng đã thu dọn xong tòa nhà ở bên ngoài, chỉ chờ sau khi phân gia sẽ chuyển qua.
Không được rộng rãi như Hầu phủ, nhưng cũng đủ cho người một nhà sinh sống.
Cố Kiến Hải cũng giáng xuống hai bậc, tuy nhiên bởi vì hắn làm việc khéo léo nên cho dù bị giáng chức vẫn còn cùng huynh đệ thân thiết trước kia tụ tập cùng một chỗ.
Đại khái là bởi vì võ quan quan hệ thẳng thắn, không có nhiều tâm nhãn như quan văn.
Vân thị cảm thấy đáng tiếc, nhưng Cố Kiến Hải lại không cảm thấy như vậy: "Vốn công lao không phải của ta, chẳng qua ta được dính ánh sáng được thăng quan, lấy thêm được hai năm bổng lộc, bây giờ chỉ là trả lại thôi."
Đối với việc này Vân thị cái biết cái không, cũng biết Tứ phòng có chủ ý. Nhưng Cố Kiến Châu ở Công Bộ, đưa ra kế sách cũng không thích hợp, liền mặc kệ Cố Kiến Hải.
Khi đó nàng ấy đã hỏi rốt cuộc là vì cái gì, Cố Kiến Hải cũng không nói, chỉ bảo nàng tạo quan hệ tốt với tứ phòng ngũ phòng. Nhưng sau đó Cố Kiến Sơn rời khỏi Hầu phủ, nàng ấy lại không giống Lục Cẩm Dao, không có tầng quan hệ Cẩm Đường Cư nên dần dần không còn đi lại với Khương Đường nữa.
Đợt đó Hầu phủ xảy ra chuyện, Thịnh ca nhi ở chỗ Khương Đường, tránh khỏi nỗi khổ lao ngục, Vân thị lại nhờ Lục Cẩm Dao giúp nàng tặng lễ.
Lễ này Khương Đường nhận lấy, cũng không phải là thân thích nghiêm túc, ngày lễ tết cũng sẽ không tặng đồ, chỉ là cảm kích phần tình cảm đã hỗ trợ.
Cố Kiến Hải thì mặc kệ: "Ngũ đệ đã giúp chúng ta không ít rồi, sau khi phân gia rồi, con đường còn lại chúng ta phải tự mình đi."
Chỉ dựa vào người khác là không được.
Cố Kiến Hải có nữ nhi có nhi tử, tiểu nương của mình cũng ở đây. Thê tử cũng là người hiền huệ hào phóng, cho dù phân gia rồi thì cuộc sống nhất định cũng không tệ.
Hắn cũng muốn có căn nhà của riêng mình.
Mẹ cả đối xử với hắn không tồi, nhưng rốt cuộc cũng không phải là mẫu thân thân sinh nên cách đối xử cũng không giống như với đại ca tứ đệ ngũ đệ. Tiểu nương của hắn vì hắn mà phải ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, mười mấy năm nay gần như ở trong nhà không ra khỏi cửa, hắn cũng muốn làm tròn chữ hiếu của mình.
Hơn nữa, có một số việc hắn không nhìn thấy nhưng vẫn biết, Vân thị quản lý Yến Phương Đường cũng không dễ dàng. Nương tử của thứ tử, ở trong mắt hạ nhân đương nhiên ít tôn quý hơn so với đại phòng tứ phòng, nhất định đã phải chịu rất nhiều uất ức.
Cho nên Cố Kiến Hải cảm thấy phân gia lại tốt, đương nhiên cũng là Hầu phủ xuống dốc rồi, về sau rốt cuộc sẽ không giúp được hắn nữa.
Cố Kiến Hải nói với Vân thị: "Sau khi phân gia rồi chúng ta vẫn còn ở Thịnh Kinh, ngày lễ tết hiếu thuận thêm một chút, lại cùng Tứ đệ lui tới. Nhị ca bên kia lạnh nhạt hơn một chút cũng không sao, sau này cuộc sống chỉ có chúng ta."
Vân thị gật đầu tựa vào vai Cố Kiến Hải, dịu dàng nói: "Ta sẽ chiếu cố tốt hài tử, quản lý tốt nhà này."
Mà đối với Lục Cẩm Dao mà nói, sau khi phân gia vẫn còn ở Hầu phủ, vẫn là quản chuyện của cả đại gia đình này, chẳng khác gì so với hiện tại cả, chẳng qua chỉ là phân nhị phòng tam phòng ra ngoài mà thôi.
Hàn thị không có ở đây, người chướng mắt không còn, thoải mái tự tại hơn rất nhiều.
Cố Kiến Châu sẽ không nạp thiếp, trong phủ chỉ có một tiểu chủ tử là Cố Ninh Chiêu, cũng sẽ không có nhiều chuyện giống như bây giờ.
Trịnh thị thì định sau khi phân gia sẽ chuyển đến Thọ An Đường. Lục Cẩm Dao cũng hết lời khuyên nhủ để nhị lão ở đây, nhưng Trịnh thị không đáp ứng.
Chính viện là vị trí tốt nhất trong phủ, chỗ nào cũng thông suốt, vậy nên dọn dẹp sạch sẽ để cho phu thê Cố Kiến Châu ở. Sau khi phân gia rồi mà vẫn còn ở lại Yến Kỉ Đường là không thích hợp.
Trịnh thị làm chủ chọn một ngày, ngày hai mươi hai tháng tư, Vĩnh Ninh Hầu phủ liền phân gia.
Gia sản chia làm ba phần, phu thê Cố Kiến Châu chiếm sáu thành, phu thê Cố Kiến Thủy Cố Kiến Hải mỗi người chiếm hai thành.
Tài sản thì mời người làm công chứng, khế ước của cửa hàng còn phải đến quan phủ sang tên. Những thứ đồ trang sức tiền bạc đều viết văn thư, chỉ riêng những thứ này đã phải mất cả một ngày mới xong hết.
Phu thê Cố Kiến Hải chia được năm vạn lượng bạc, hai cửa hàng, ba thôn trang, còn có các loại đồ trang sức đồ trang trí gia cụ, chỉ riêng những thứ này cũng đủ để người bình thường tiêu đến mấy đời.
Nhiều năm như vậy không phải là kinh doanh vô ích, mà tài sản tứ phòng được chia gấp ba lần bọn họ, cũng ứng với câu nói kia, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa.
Cho dù giao nộp một phần ba tài sản, Hầu phủ vẫn có nền tảng để dựa vào.
Sau khi phân gia, Lục Cẩm Dao viết một phong thư cho nhà cũ ở Nhữ Lâm nói rõ tình huống bên này. Tuy nhiên trên đời này không có bức tường nào không thông gió, Nhữ Lâm bên kia hẳn là đã sớm biết Hầu phủ xảy ra chuyện rồi.
Trên quan trường chính là thăng trầm như vậy, Lục Cẩm Dao không làm quan nhưng cũng biết trong đó vất vả đến cỡ nào.
Trước kia Cố Kiến Châu bận rộn, nhưng bận cũng nguyện ý. Hiện tại vừa bận vừa mệt, làm rất nhiều chuyện vốn không phải là trách nhiệm của hắn làm.
Nhưng mà cũng không phải một chút ích lợi cũng không có, ít nhất lúc này ngoại trừ xem náo nhiệt ra thì cũng không còn bao nhiêu người nhìn chằm chằm Hầu phủ nữa.
Chỉ cần an ổn vài năm, cũng không phải không thể trở lại vị trí trước kia.
Sản nghiệp được phân chia Lục Cẩm Dao tìm người nhanh chóng tiếp nhận, cửa hàng và thôn trang đều phái người của mình đi qua. Nhưng muốn hiểu rõ mọi chuyện làm ăn trong này cũng phải mất một thời gian mới được.
Rất nhiều việc làm ăn Lục Cẩm Dao chưa bao giờ chạm vào, nàng không khỏi cảm thán, thế hệ trước ăn muối còn nhiều hơn số con đường mà nàng đã đi.
Trịnh thị quản lý Hầu phủ nhiều năm như vậy, từ ban đầu cho đến bây giờ đã hao phí không ít tâm lực. Việc làm ăn liên quan rất rộng, có đồ sứ, trà, tơ lụa... Nàng vẫn còn phải học rất nhiều.
Cố Kiến Châu được thừa tước có mời một ít bạn bè và người thân đến dự nhưng cũng không làm lớn, còn không bằng một nửa yến hội mừng Cố Kiến Phong được lập thế tử. Đây cũng là ý tứ của Lục Cẩm Dao, tuy nhiên cũng có một phần nguyên nhân là do có rất nhiều thân thích không còn qua lại nữa.
Bình Dương Hầu phủ hiện tại cũng chỉ là quan hệ không xa không gần. Lục Cẩm Dao cũng đã từng nghĩ tới việc đem số cổ phần của mình ở Cẩm Đường Cư chia cho người nhà mẹ đẻ một chút, giờ nghĩ lại mới thật sự thấy buồn cười.
Nếu là chia cho nhà mẹ đẻ, lúc xảy ra chuyện, phỏng chừng đã trực tiếp chiếm Cẩm Đường Cư làm của riêng rồi.
Đâu có giống như Khương Đường.
Lục Cẩm Dao hiện giờ là Vĩnh Ninh Hầu phu nhân, có phẩm giai bằng với mẫu thân nàng là Bình Dương Hầu phu nhân. Trong yến hội Trần thị mang theo con dâu bà ấy đến tặng lễ, khi gặp mặt, hai mẫu nữ chỉ làm một cái bình lễ.
Lục Cẩm Dao muốn chiêu đãi khách nhân, biết yến hội chấm dứt mới rảnh tay được, Trần thị vội vàng giữ chặt người: "Chúng ta đã lâu không nói chuyện rồi."
Trần thị không nghĩ tới Hầu phủ còn có thể từ Đại Lý Tự đi ra. Hơn nữa tội mưu nghịch, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua như thế. Nhưng sự thật chính là như vậy, người Hầu phủ không có việc gì.
Bà ấy vốn cũng muốn đi, nhưng nhi tử và nhi tức đều nói, thấy việc này thì ai cũng muốn tránh xa phủi sạch quan hệ, chẳng lẽ lại vì một nữ nhi đã gả ra ngoài mà làm liên lụy đến Bình Dương Hầu phủ sao?
Thế cho nên sau khi biết Vĩnh Ninh Hầu phủ vượt qua cửa ải khó khăn, trước tiên Trần thị không đi xem mà là buổi tối sai người đi qua dò hỏi.
Về sau Trần thị cũng qua thăm hỏi, nhưng Lục Cẩm Dao đối với bà ấy rõ ràng không còn thân mật như ngày xưa.
Trong lòng Trần thị cảm thấy hổ thẹn, sau khi gặp mặt liền vội vàng trở về. Yến hội chúc mừng thừa tước là lần thứ hai hai người gặp mặt sau khi Vĩnh Ninh Hầu phủ xảy ra chuyện.
Lục Cẩm Dao dẫn Chiêu ca nhi tới nói chuyện với Trần thị, lúc xung quanh không có người, Trần thị hỏi có phải nữ nhi oán trách bà ấy hay không.
Khương Đường lại hỏi: “Vậy Hoàng Thượng đâu, Hoàng Thượng trông như thế nào?”
Cố Kiến Sơn chần chờ nói: “Lúc đó không ai dám ngẩng đầu nhìn thẳng thiên nhan cả, chúng ta đều đứng trước Thái Cực Điện, quan văn đứng bên trái, quan võ đứng ở bên phải, trái phải cách nhau cỡ ba người, cách rất xa.”
Quan bào hết lớp này rồi đến lớp khác, còn phải đội mũ, phía trên đỉnh đầu là mặt trời chiếu gay gắt.
Cố Kiến Sơn cảm thấy nóng ran, những quan văn kia phải đứng hơn một canh giờ, suýt chút nữa mất mạng.
Người của Lễ Bộ tuyên đọc chiếu thư đăng cơ, Cố Kiến Sơn nhớ không rõ lắm. Phần đầu tuyên đọc chính là phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, phía sau là năm sau là năm Gia Minh, đại xá thiên hạ, cùng dân chúng làm lại từ đầu.
Cố Kiến Sơn chỉ nói mấy thứ này cho Khương Đường nghe, còn lại hắn thật sự không nhớ rõ.
Hắn là võ quan, múa đao lộng thương nhiều năm như vậy rồi, cũng không có nhiều thời gian rảnh để đọc sách. Mà nếu đọc sách cũng chỉ xem sử ký binh thư, Khương Đường hoàn toàn hỏi trúng điểm yếu của hắn.
Văn võ bá quan ở trước Thái Cực Điện chờ hồi lâu, đại điển đăng cơ cùng đại điển phong hậu cùng tiến hành đồng thời, không có cái gì là vô nghĩa hết. Đại điển nhanh chóng kết thúc, sau khi nghi thức kết thúc, Hoàng Thượng gọi mấy người đi Cần Chính Điện, những người còn lại giải tán.
Mới bắt đầu triều đại mới mà Hoàng Thượng đã cần mẫn như vậy rồi, nhưng quả thật sự vụ quá bận rộn. Đợi qua mấy ngày sau, chư vị Vương gia sẽ đi tới đất phong, những người tuổi còn nhỏ sẽ được ở lại Thịnh Kinh, trong triều chậm rãi ổn định lại.
Cố Kiến Sơn lưu lại cũng có nguyên nhân về phương diện này. Triệu Chân đăng cơ, người chấp nhận hay không thể chấp nhận đều có. Nếu có người lại khởi binh tạo phản, Cố Kiến Sơn cũng có thể ứng phó một hai.
Nhưng tỷ lệ không lớn, đến loại thời điểm này đều phải suy nghĩ, đại đa số mọi người lựa chọn cúi đầu xưng thần.
Chờ đến cuối tháng, Cố Kiến Sơn phải phụng mệnh trở về Tây Bắc, cũng mang ý chỉ của Triệu Chân trở về. Tân hoàng đăng cơ, đại xá thiên hạ, khắp chốn mừng vui.
Khương Đường thầm nghĩ, mặc dù thay đổi hoàng đế nhưng đối với các đại thần này cũng không có ảnh hưởng gì, nên đi làm thì cứ đi làm, cứ làm tốt việc của mình mới có thể thăng chức tăng lương.
Mà đại điển đăng cơ cũng không phải tất cả quan viên đều có thể tham dự, ít nhất phẩm giai phải trên ngũ phẩm mới được.
Giống như đám người Vĩnh Ninh Hầu, không thể đi tới đại điển đăng cơ.
Có thể đi tới tham dự đại điển đăng cơ đối với quan viên xem như là một loại vinh dự. Trên người Vĩnh Ninh Hầu không có một chức quan thực chức nào, ở nhà nhàn rỗi cả buổi sáng, hắn nhịn không được thở dài, Hầu phủ thật sự đã xuống dốc rồi.
Thở dài thì thở dài, chuyện nên làm vẫn phải làm.
Đại điển đăng cơ chấm dứt, Vĩnh Ninh Hầu liền tiến cung đưa tấu chương lập thế tử. Cũng may trên người còn lại một tước vị, bằng không nếu muốn tiến cung đều phải thông bẩm từng tầng lại từng tầng mà không phải dựa vào eo bài để tiến cung.
Mấy ngày nay trong triều có nhiều chuyện, hắn cho rằng tấu chương lập thế tử tất phải mất mấy ngày mới được phê duyệt. Ai ngờ ngày hôm sau, thánh chỉ phê chuẩn liền ban xuống.
Cố Kiến Châu là thế tử Hầu phủ, Vĩnh Ninh Hầu dự định một hai tháng nữa sẽ phân gia. Cũng phải chờ mấy nhi tử dàn xếp ổn định đã, phân gia cũng không phải là chuyện một sớm một chiều.
Tuy nhiên, Vĩnh Ninh Hầu đoán được các phòng đều đang ngóng trông phân gia, tâm tư đã sớm không còn ở cùng một chỗ nữa rồi.
Cố Kiến Thủy là bởi vì con đường làm quan bị ảnh hưởng, vốn dĩ hắn phải hạ phóng hai năm mới có thể đi tới vị trí hiện giờ, lại bởi vì lỗi của đại phòng mà bị đánh trở về chỗ cũ.
Chức quan ban đầu của hắn, hiện giờ đã bị Trạng Nguyên Thẩm Hi Hòa năm ngoái tiếp nhận.
Mà đồng liêu thấy Hầu phủ xảy ra chuyện, cũng có xu hướng nịnh nọt Thẩm Hi Hòa. Cố Kiến Thủy ở Hộ Bộ, trong lời nói kẹp dao giấu kiếm đã thành thói quen, ngoại trừ chịu đựng thì vẫn là chịu đựng.
Sau khi về nhà, hắn không nhịn được phàn nàn với Hứa thị hai câu. Nhưng Hứa thị nói chuyện so với đồng liêu của hắn còn khó nghe hơn, trong lời nói mang theo gai: “Hai năm đó ngươi vừa hồng tụ thêm hương, lại ôn hương nhuyễn ngọc, còn có thể nhấm nháp niềm vui ôm nhi tử. Bạc trong nhà mang theo không ít, cũng đủ để ba người mang theo một nha hoàn hai gã sai vặt ăn ở, như thế nào lại trở thành đi rèn luyện chịu khổ đây. Trước kia ngươi ở Hộ Bộ như cá gặp nước, nguyên nhân cũng là nhờ có trong nhà. Hiện tại xảy ra chuyện lại ngại liên lụy ngươi, nếu ngươi cũng giống như Cố tướng quân sớm rời khỏi Hầu phủ thì khi xảy ra chuyện làm sao có thể liên lụy ngươi cho được?”
Trong lòng Cố Kiến Thủy là một bụng lửa giận: “Ta là phu quân ngươi, lời này của ngươi là có ý gì, ngươi không thể mong ta sống tốt được sao?”
Hứa thị bình tĩnh nói: "Đều thành như vậy rồi còn muốn tốt thế nào nữa. Ngươi nhìn Hầu phủ một chút xem, đẩy nhi tử có tiền đồ nhất ra ngoài, có bao nhiêu người ngồi đó chê cười? Nhưng mà ta cũng không trông cậy vào ngươi, chỗ ở sau khi phân gia ta đã thu dọn xong rồi, ta sẽ ở cùng với Linh tỷ nhi Du ca nhi, ngươi ở cùng với tiểu nương của ngươi. Ninh thị vẫn còn có hai hài tử kia sống chung với nàng ấy, không có việc gì đừng quấy rầy chúng ta. Hài tử ta thì ta sẽ tự mình giáo dưỡng, không cần ngươi phải phí tâm.”
Cố Kiến Thủy nói: “Đó cũng là nhi tử và nữ nhi của ta.”
Hứa thị: “Ta còn tưởng ngươi không biết nữa chứ. Lúc hài tử nhớ ngươi gọi ngươi, ngươi lại cùng người sinh một nhi tử tư sinh khác, ngươi cũng xứng làm phụ thân nữa sao? Ta không phải chưa từng nạp thiếp cho ngươi, Ninh thị cùng hài tử cũng ở trong nhà chờ ngươi, ngươi lúc ấy chỉ lo ôm mỹ nhân trong ngực, phỏng chừng cũng không nghĩ tới.”
Cố Kiến Thủy cũng không thể phản bác gì, chỉ có thể tức giận rời đi.
Hứa thị còn rất ngóng trông được phân gia, hai thành gia sản cũng không ít. Sau khi phân gia rồi nàng ấy nuôi dưỡng hai hài tử, đủ để sống tốt rồi.
Làm ăn không cần kiếm được bao nhiêu tiền, mỗi tháng có chút bạc là đủ.
Hài tử thứ xuất có tiểu nương mang theo, nàng ấy sẽ không hỏi nhiều.
Hài tử của nàng tuyệt đối không thể giống Cố Kiến Thủy, cũng may sau khi phân gia rồi cũng sẽ ít gặp hơn, cũng không cần ở trong gia yến và mấy chỗ khác diễn kịch cho người khác xem nữa.
Hứa thị ngại ghê tởm.
Mà tam phòng cũng đã thu dọn xong tòa nhà ở bên ngoài, chỉ chờ sau khi phân gia sẽ chuyển qua.
Không được rộng rãi như Hầu phủ, nhưng cũng đủ cho người một nhà sinh sống.
Cố Kiến Hải cũng giáng xuống hai bậc, tuy nhiên bởi vì hắn làm việc khéo léo nên cho dù bị giáng chức vẫn còn cùng huynh đệ thân thiết trước kia tụ tập cùng một chỗ.
Đại khái là bởi vì võ quan quan hệ thẳng thắn, không có nhiều tâm nhãn như quan văn.
Vân thị cảm thấy đáng tiếc, nhưng Cố Kiến Hải lại không cảm thấy như vậy: "Vốn công lao không phải của ta, chẳng qua ta được dính ánh sáng được thăng quan, lấy thêm được hai năm bổng lộc, bây giờ chỉ là trả lại thôi."
Đối với việc này Vân thị cái biết cái không, cũng biết Tứ phòng có chủ ý. Nhưng Cố Kiến Châu ở Công Bộ, đưa ra kế sách cũng không thích hợp, liền mặc kệ Cố Kiến Hải.
Khi đó nàng ấy đã hỏi rốt cuộc là vì cái gì, Cố Kiến Hải cũng không nói, chỉ bảo nàng tạo quan hệ tốt với tứ phòng ngũ phòng. Nhưng sau đó Cố Kiến Sơn rời khỏi Hầu phủ, nàng ấy lại không giống Lục Cẩm Dao, không có tầng quan hệ Cẩm Đường Cư nên dần dần không còn đi lại với Khương Đường nữa.
Đợt đó Hầu phủ xảy ra chuyện, Thịnh ca nhi ở chỗ Khương Đường, tránh khỏi nỗi khổ lao ngục, Vân thị lại nhờ Lục Cẩm Dao giúp nàng tặng lễ.
Lễ này Khương Đường nhận lấy, cũng không phải là thân thích nghiêm túc, ngày lễ tết cũng sẽ không tặng đồ, chỉ là cảm kích phần tình cảm đã hỗ trợ.
Cố Kiến Hải thì mặc kệ: "Ngũ đệ đã giúp chúng ta không ít rồi, sau khi phân gia rồi, con đường còn lại chúng ta phải tự mình đi."
Chỉ dựa vào người khác là không được.
Cố Kiến Hải có nữ nhi có nhi tử, tiểu nương của mình cũng ở đây. Thê tử cũng là người hiền huệ hào phóng, cho dù phân gia rồi thì cuộc sống nhất định cũng không tệ.
Hắn cũng muốn có căn nhà của riêng mình.
Mẹ cả đối xử với hắn không tồi, nhưng rốt cuộc cũng không phải là mẫu thân thân sinh nên cách đối xử cũng không giống như với đại ca tứ đệ ngũ đệ. Tiểu nương của hắn vì hắn mà phải ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, mười mấy năm nay gần như ở trong nhà không ra khỏi cửa, hắn cũng muốn làm tròn chữ hiếu của mình.
Hơn nữa, có một số việc hắn không nhìn thấy nhưng vẫn biết, Vân thị quản lý Yến Phương Đường cũng không dễ dàng. Nương tử của thứ tử, ở trong mắt hạ nhân đương nhiên ít tôn quý hơn so với đại phòng tứ phòng, nhất định đã phải chịu rất nhiều uất ức.
Cho nên Cố Kiến Hải cảm thấy phân gia lại tốt, đương nhiên cũng là Hầu phủ xuống dốc rồi, về sau rốt cuộc sẽ không giúp được hắn nữa.
Cố Kiến Hải nói với Vân thị: "Sau khi phân gia rồi chúng ta vẫn còn ở Thịnh Kinh, ngày lễ tết hiếu thuận thêm một chút, lại cùng Tứ đệ lui tới. Nhị ca bên kia lạnh nhạt hơn một chút cũng không sao, sau này cuộc sống chỉ có chúng ta."
Vân thị gật đầu tựa vào vai Cố Kiến Hải, dịu dàng nói: "Ta sẽ chiếu cố tốt hài tử, quản lý tốt nhà này."
Mà đối với Lục Cẩm Dao mà nói, sau khi phân gia vẫn còn ở Hầu phủ, vẫn là quản chuyện của cả đại gia đình này, chẳng khác gì so với hiện tại cả, chẳng qua chỉ là phân nhị phòng tam phòng ra ngoài mà thôi.
Hàn thị không có ở đây, người chướng mắt không còn, thoải mái tự tại hơn rất nhiều.
Cố Kiến Châu sẽ không nạp thiếp, trong phủ chỉ có một tiểu chủ tử là Cố Ninh Chiêu, cũng sẽ không có nhiều chuyện giống như bây giờ.
Trịnh thị thì định sau khi phân gia sẽ chuyển đến Thọ An Đường. Lục Cẩm Dao cũng hết lời khuyên nhủ để nhị lão ở đây, nhưng Trịnh thị không đáp ứng.
Chính viện là vị trí tốt nhất trong phủ, chỗ nào cũng thông suốt, vậy nên dọn dẹp sạch sẽ để cho phu thê Cố Kiến Châu ở. Sau khi phân gia rồi mà vẫn còn ở lại Yến Kỉ Đường là không thích hợp.
Trịnh thị làm chủ chọn một ngày, ngày hai mươi hai tháng tư, Vĩnh Ninh Hầu phủ liền phân gia.
Gia sản chia làm ba phần, phu thê Cố Kiến Châu chiếm sáu thành, phu thê Cố Kiến Thủy Cố Kiến Hải mỗi người chiếm hai thành.
Tài sản thì mời người làm công chứng, khế ước của cửa hàng còn phải đến quan phủ sang tên. Những thứ đồ trang sức tiền bạc đều viết văn thư, chỉ riêng những thứ này đã phải mất cả một ngày mới xong hết.
Phu thê Cố Kiến Hải chia được năm vạn lượng bạc, hai cửa hàng, ba thôn trang, còn có các loại đồ trang sức đồ trang trí gia cụ, chỉ riêng những thứ này cũng đủ để người bình thường tiêu đến mấy đời.
Nhiều năm như vậy không phải là kinh doanh vô ích, mà tài sản tứ phòng được chia gấp ba lần bọn họ, cũng ứng với câu nói kia, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa.
Cho dù giao nộp một phần ba tài sản, Hầu phủ vẫn có nền tảng để dựa vào.
Sau khi phân gia, Lục Cẩm Dao viết một phong thư cho nhà cũ ở Nhữ Lâm nói rõ tình huống bên này. Tuy nhiên trên đời này không có bức tường nào không thông gió, Nhữ Lâm bên kia hẳn là đã sớm biết Hầu phủ xảy ra chuyện rồi.
Trên quan trường chính là thăng trầm như vậy, Lục Cẩm Dao không làm quan nhưng cũng biết trong đó vất vả đến cỡ nào.
Trước kia Cố Kiến Châu bận rộn, nhưng bận cũng nguyện ý. Hiện tại vừa bận vừa mệt, làm rất nhiều chuyện vốn không phải là trách nhiệm của hắn làm.
Nhưng mà cũng không phải một chút ích lợi cũng không có, ít nhất lúc này ngoại trừ xem náo nhiệt ra thì cũng không còn bao nhiêu người nhìn chằm chằm Hầu phủ nữa.
Chỉ cần an ổn vài năm, cũng không phải không thể trở lại vị trí trước kia.
Sản nghiệp được phân chia Lục Cẩm Dao tìm người nhanh chóng tiếp nhận, cửa hàng và thôn trang đều phái người của mình đi qua. Nhưng muốn hiểu rõ mọi chuyện làm ăn trong này cũng phải mất một thời gian mới được.
Rất nhiều việc làm ăn Lục Cẩm Dao chưa bao giờ chạm vào, nàng không khỏi cảm thán, thế hệ trước ăn muối còn nhiều hơn số con đường mà nàng đã đi.
Trịnh thị quản lý Hầu phủ nhiều năm như vậy, từ ban đầu cho đến bây giờ đã hao phí không ít tâm lực. Việc làm ăn liên quan rất rộng, có đồ sứ, trà, tơ lụa... Nàng vẫn còn phải học rất nhiều.
Cố Kiến Châu được thừa tước có mời một ít bạn bè và người thân đến dự nhưng cũng không làm lớn, còn không bằng một nửa yến hội mừng Cố Kiến Phong được lập thế tử. Đây cũng là ý tứ của Lục Cẩm Dao, tuy nhiên cũng có một phần nguyên nhân là do có rất nhiều thân thích không còn qua lại nữa.
Bình Dương Hầu phủ hiện tại cũng chỉ là quan hệ không xa không gần. Lục Cẩm Dao cũng đã từng nghĩ tới việc đem số cổ phần của mình ở Cẩm Đường Cư chia cho người nhà mẹ đẻ một chút, giờ nghĩ lại mới thật sự thấy buồn cười.
Nếu là chia cho nhà mẹ đẻ, lúc xảy ra chuyện, phỏng chừng đã trực tiếp chiếm Cẩm Đường Cư làm của riêng rồi.
Đâu có giống như Khương Đường.
Lục Cẩm Dao hiện giờ là Vĩnh Ninh Hầu phu nhân, có phẩm giai bằng với mẫu thân nàng là Bình Dương Hầu phu nhân. Trong yến hội Trần thị mang theo con dâu bà ấy đến tặng lễ, khi gặp mặt, hai mẫu nữ chỉ làm một cái bình lễ.
Lục Cẩm Dao muốn chiêu đãi khách nhân, biết yến hội chấm dứt mới rảnh tay được, Trần thị vội vàng giữ chặt người: "Chúng ta đã lâu không nói chuyện rồi."
Trần thị không nghĩ tới Hầu phủ còn có thể từ Đại Lý Tự đi ra. Hơn nữa tội mưu nghịch, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua như thế. Nhưng sự thật chính là như vậy, người Hầu phủ không có việc gì.
Bà ấy vốn cũng muốn đi, nhưng nhi tử và nhi tức đều nói, thấy việc này thì ai cũng muốn tránh xa phủi sạch quan hệ, chẳng lẽ lại vì một nữ nhi đã gả ra ngoài mà làm liên lụy đến Bình Dương Hầu phủ sao?
Thế cho nên sau khi biết Vĩnh Ninh Hầu phủ vượt qua cửa ải khó khăn, trước tiên Trần thị không đi xem mà là buổi tối sai người đi qua dò hỏi.
Về sau Trần thị cũng qua thăm hỏi, nhưng Lục Cẩm Dao đối với bà ấy rõ ràng không còn thân mật như ngày xưa.
Trong lòng Trần thị cảm thấy hổ thẹn, sau khi gặp mặt liền vội vàng trở về. Yến hội chúc mừng thừa tước là lần thứ hai hai người gặp mặt sau khi Vĩnh Ninh Hầu phủ xảy ra chuyện.
Lục Cẩm Dao dẫn Chiêu ca nhi tới nói chuyện với Trần thị, lúc xung quanh không có người, Trần thị hỏi có phải nữ nhi oán trách bà ấy hay không.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook