Trần thị nghẹn họng: “Vậy thì nàng ta cũng không phải là đơn giản!”
Lục Cẩm Dao nói: “Đơn giản hay không đơn giản ngài còn không rõ ràng à, Khương Đường chính là người mà ngài chọn cho nữ nhi đấy.”
Trần thị lại nghẹn họng: “Ta nói không lại con!”
Lục Cẩm Dao biết nói chuyện với mẫu thân nàng là không thể một mực dựa theo suy nghĩ của mình được: “Sao lại nói không lại được chứ, con thấy nương chỉ là không muốn nói mà thôi. Hơn nữa, nương chỉ biết một mà không biết hai. Tuy nói Ngũ đệ đã rời khỏi Hầu phủ, nhưng nói không chừng một ngày nào đó sẽ quay về. Hơn nữa, việc làm ăn này của con cũng không thể tách khỏi nàng ấy được, vậy nên đương nhiên phải giữ quan hệ thật tốt. Con lớn như vậy rồi, còn không nhìn ra được là ai thật lòng ai giả dối nữa thì hóa ra bốn năm sống ở chỗ này vô ích rồi sao.”
Trần thị không phủ nhận Lục Cẩm Dao nói có đạo lý, nhưng mà...
Bà ấy vẫn sợ nuôi hổ gây họa, tuy nhiên, rốt cuộc là nữ nhi của mình đã ở chung trong một thời gian dài với Khương Đường. Lục Cẩm Dao cho đến giờ vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, có lẽ thật đúng như nàng nói, là quý nhân cũng nói không chừng.
Trần thị thầm nghĩ, còn có Cẩm Đường Cư. Lúc đó Khương Đường là nha hoàn, cái nên nhận thì không cần hàm hồ, dùng công thức không trả tiền cũng được. Nhưng sau khi chuộc thân rồi vẫn còn nguyện ý làm điểm tâm cho Cẩm Đường Cư, không tự mình mở cửa hàng khác, cũng có thể nói rõ cách làm người của nàng là như thế nào.
Mắt thấy nàng sắp gả cho Cố Kiến Sơn, Cố Kiến Sơn ở trong triều là võ tướng tam phẩm. Hắn còn chưa đến hai mươi, thỉnh phong cáo mệnh cho Khương Đường chỉ là chuyện sớm muộn, cứ như vậy thân phận cũng không tính là quá kém.
Trần thị không còn cố chấp với chuyện của Khương Đường nữa. Bà ấy đến thăm ngoại tôn tử. Chiêu ca nhi đã hai tuổi, sinh ra giống như một cục tuyết, giọng gọi ngoại tổ mẫu giống như thêm mật đường, Trần thị một ngày không gặp liền nhớ đến lợi hại.
Tuy rằng bà ấy cũng có tôn nhi, nhưng hài tử của Lục Cẩm Dao thông minh đáng yêu khiến người ta thích, đây cũng là chuyện không có biện pháp.
Nghĩ về đứa ngoại tôn tử bình an khỏe mạnh và nữ nhi xinh đẹp hòa thuận của mình, Trần thị cũng buông ra nói: “Ngày Khương Đường thành thân, ta sẽ đi một chuyến, chẳng qua là nể mặt con thôi.”
Lục Cẩm Dao nói: “Đa tạ mẫu thân.”
Lục Cẩm Dao cảm thấy Trần thị làm người toàn phúc là tốt nhất. Tuy nói có đôi khi mẫu thân nàng nói chuyện không dễ nghe, nhưng nhi nữ song toàn, con cháu đầy đàn, cũng rất mỹ mãn.
Trường Ninh Hầu phu nhân tất nhiên sẽ là thân thích của Cố Kiến Sơn bên kia. Còn Khương Đường bên này, nàng ngồi chủ vị cũng có thể miễn cưỡng nói được. Để mẫu thân nàng tới đây, cũng là để lễ nghi được chu toàn.
Tân khách đến dự tiệc mừng ngày đó, còn có đầu bếp phụ trách tiệc mừng cũng phải bàn bạc xong. Mấy chuyện này Lục Cẩm Dao cũng không có gì cần lo lắng cả, nàng tận mắt nhìn thấy Khương Đường từ chỗ cái gì cũng không hiểu đến chỗ cái gì cũng biết, những chuyện này Khương Đường có thể sắp xếp tốt.
Mắt thấy Khương Đường sắp lập gia đình, trong lòng Lục Cẩm Dao còn rất luyến tiếc.
Sau khi tiễn Trần thị đi, Lục Cẩm Dao và Chiêu ca nhi chơi một lúc: “Dì Đường của con sắp thành thẩm thẩm của con rồi, con còn nhớ dì Đường không?”
“Dì Đường!”
Hiện giờ Chiêu ca nhi đã biết nói chuyện, lúc bước đi vẫn còn chập chững, chỉ có lúc vịn đồ vật mới có thể đi vài bước. Lục Cẩm Dao đã quên mất những nỗi khó khăn vất vả khi mang thai cũng như cảm giác đau đớn khi sinh con, nhìn thấy hài tử trong lòng tràn đầy cảm giác vui mừng.
Chiêu ca nhi biết dì Đường, cũng biết Ngũ thúc thúc, Lục Cẩm Dao xoa đầu cậu bé: “Mẫu thân phải đến chỗ tổ mẫu con một chuyến, chờ mẫu thân trở về.”
Đến chính viện, Lộ Trúc đi theo tới đây liền cùng nha hoàn trong phòng ra ngoài cửa canh giữ.
Trịnh thị vẫy vẫy tay với Lục Cẩm Dao: “Mau nhìn xem mấy bộ xiêm y nhỏ ta mới làm, xem thử Chiêu ca nhi mặc có thích hợp không.”
Lục Cẩm Dao: “Mẫu thân làm, há có thể không thích hợp, chỉ là hắn vẫn còn nhỏ, làm gì cần phải mặc nhiều đồ như vậy. Ngài đấy, cứ chiều hắn thôi.”
Tôn tử mà Trịnh thị yêu thương nhất lúc này chính là Cố Ninh Chiêu, có đạo yêu ai yêu cả đường đi, bà ấy không thích Hàn thị, hơn nữa Cố Ninh Viễn đã mười hai tuổi, đã biết chuyện rồi. Hàn thị giấu diếm hắn chuyện trong nhà, hắn không biết nên chỉ thấy đau lòng cho Hàn thị, lúc tới thỉnh an cũng từng cầu xin hai lần. Bởi vậy tình cảm của Trịnh thị đối với trưởng tôn cũng không còn quá sâu đậm nữa.
Mà cách Lục Cẩm Dao làm việc đều khiến Trịnh thị vừa lòng, quản lý mọi việc trong nhà rất tốt, một giọt nước cũng không lọt. Còn hỗ trợ mang đồ cho Khương Đường, ít quan tâm đến chuyện nhà mẹ đẻ, so sánh hai bên, liền biết ai càng hợp tâm ý hơn.
Lễ vật tân hôn của hai người Trịnh thị đã chuẩn bị xong, ngược lại trực tiếp bảo Lục Cẩm Dao đưa qua. Lục Cẩm Dao lại đây là muốn hỏi một chút xem thử bà bà có muốn gặp Cố Kiến Sơn hay không.
Nàng muốn mở thêm một cửa hàng ở Giang Nam, nhưng mà không phải là ở Hoàn Thành mà là Ninh Thành cách Hoàn Thành rất gần.
Cố Kiến Sơn là chủ nhân của Cẩm Đường Cư, mở chi nhánh là việc lớn, nhất định phải nói với Cố Kiến Sơn một tiếng. Nếu Trịnh thị gật đầu, nàng sẽ sắp xếp gặp ở Cẩm Đường Cư, để cho mẫu tử gặp mặt nói chuyện.
Nếu Lục Cẩm Dao không đề cập đến việc này, Trịnh thị nhất định sẽ không chủ động đề cập tới. Nhưng Lục Cẩm Dao đã nói ra, bà ấy cũng thuận theo gật đầu nói: “Vậy thì gặp một lần đi, rất nhiều chuyện Từ phu nhân sẽ không nói với hắn, vẫn phải là ta nói mới được.”
Cố Kiến Sơn không thường xuyên ở Thịnh Kinh, ở Yến Hồi Đường ngay cả một nha hoàn cũng không có, rất nhiều chuyện hắn đều không hiểu, cũng đừng để đến đêm tân hôn nháo ra chuyện chọc người ta chê cười.
Trịnh thị cười cười, vừa vui vẻ vì ấu tử sắp cưới vợ, vừa vui mừng vì sắp được gặp Cố Kiến Sơn.
Từ tháng sáu năm ngoái đến bây giờ, cũng chỉ có cung yến đêm giao thừa là có thể liếc mắt nhìn xa xa vài lần, còn sau đó cũng chưa từng gặp lại. Nghĩ đến Cố Kiến Sơn đã trở về hơn hai tháng, đương nhiên Trịnh thị rất nhớ nhi tử.
Lục Cẩm Dao nói vâng, đã quyết định gặp mặt thì nên sớm không nên muộn, ngày hôm sau liền dẫn Trịnh thị đi tới Cẩm Đường Cư.
Cửa hàng mới của Cẩm Đường Cư thì Trịnh thị đã từng tới đây hai lần, từ hậu viện tiến vào liền trực tiếp đi vào nhã gian, sau đó có gã sai vặt bưng trà giải khát lên. Bà ấy lại không có tâm tư ăn uống, chỉ liên tục nhìn về phía cửa.
Bên ngoài im ắng, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng bước chân. Mỗi khi có một người đi ngang qua là trái tim Trịnh thị lại nhảy lên một cái, lo lắng xong lại là một hồi thất vọng.
Không biết chờ bao lâu, cửa mới bị đẩy ra.
Người đi trước là Lục Cẩm Dao, sau đó mới là Cố Kiến Sơn.
Ngay khi nhìn thấy Trịnh thị, thần sắc Cố Kiến Sơn rõ ràng sửng sốt một chút. Hắn há miệng, lại nhìn Lục Cẩm Dao, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì: “Tứ tẩu...”
Lục Cẩm Dao cũng không ở lại lâu: “Ngũ đệ ngồi chờ một lát đi, ta đi xem thử điểm tâm đã được chưa.”
Nói xong, nàng hướng về phía Trịnh thị cúi người rồi đi ra ngoài, còn không quên tri kỷ đóng cửa lại.
Cố Kiến Sơn hít sâu một hơi, trực tiếp vén áo choàng quỳ xuống đất: “Hài nhi bất hiếu...”
Trịnh thị để hắn quỳ một lúc, sau đó mới đi qua đỡ người dậy: “Đúng thật là bất hiếu, nói đi là đi luôn, khi hồi kinh cũng không đến thăm ta và phụ thân ngươi.”
Cố Kiến Sơn cúi đầu, có chút kinh ngạc khi nghe Trịnh thị nói như vậy.
Trong mắt Trịnh thị ngấn lệ, tuy rằng đuổi Cố Kiến Sơn ra khỏi nhà là diễn trò, nhưng nhiều ngày cố kỵ cùng với không thể gặp nhau cũng là thật. Bà ấy đến đây Vĩnh Ninh Hầu cũng biết, bà ấy không muốn Cố Kiến Sơn mang theo tiếc nuối thành thân.
Nếu như không có chuyện của Hàn thị, Trịnh thị cũng không cần làm như vậy, không cần phải thật sự không gặp mặt nhau đoạn tuyệt quan hệ, vĩnh viễn không nhìn thấy như vậy.
Cũng giống như đạo lý khi Hàn thị phạm sai lầm, bà ấy cũng không nguyện ý nằm trên giường giả bệnh vậy. Hàn thị phạm sai lầm, vì sao phải để cho Cố Kiến Sơn chịu ủy khuất. Ấu tử mà bà ấy yêu thương nhất, Trịnh thị không muốn hắn thành thân mà không vui vẻ như vậy.
Tuy rằng bà ấy cùng Vĩnh Ninh hầu không thể đi tới dự tiệc mừng, nhưng cũng đừng làm cho trong lòng Cố Kiến Sơn còn có khúc mắc.
Trong mắt Cố Kiến Sơn mang theo một chút ngạc nhiên: “Nhi tử cho rằng mẫu thân còn đang trách tội...”
Trịnh thị nói: “Trách tội thì há có thể nhờ Từ phu nhân đưa vòng tay, ngươi cũng không cẩn thận ngẫm lại.”
Giọng nói Cố Kiến Sơn khàn khàn: “Thì ra thật sự là mẫu thân tặng.”
Trịnh thị cười nói: “Ngươi là nhi tử của ta, đương nhiên ta cũng thương ngươi. Chỉ là lúc trước có nỗi khổ tâm, bằng không sẽ không nháo thành như vậy.”
Thời gian không nhiều lắm, Trịnh thị chỉ có thể nói ngắn gọn, sau khi giải thích nguyên nhân trong đó liền nói: “Phụ thân ngươi bên kia cũng là muốn bảo toàn mọi người cho nên mới đẩy ngươi ra ngoài. Ngươi đừng trách hắn, cũng đừng trách đại ca ngươi, hắn luôn luôn hồ đồ như vậy. Có trách thì cứ trách ta, là mẫu thân không cưới cho hắn một thê tử tốt.”
Trịnh thị đương nhiên hy vọng thân huynh đệ sẽ giúp đỡ lẫn nhau, ai gặp nạn thì Cố Kiến Sơn còn có thể kéo một tay. Nhưng đối với Hàn thị, bà ấy thật sự không có sắc mặt tốt, nhắc tới liền tức giận.
Cố Kiến Sơn gật đầu, khó trách đêm đó mẫu thân đưa đệm cho hắn nói những lời kia. Rút củi dưới đáy nồi, biện pháp này quả thật rất hữu dụng. Hắn cũng kính nể quyết sách của phụ thân, bởi vì Yến Vương chưa chết, vết thương ở chân cũng sắp bình phục rồi. Nếu hắn còn ở Hầu phủ, sau này không biết sẽ phát sinh chuyện gì, thần tử bị cuốn vào tranh chấp đảng phái làm sao được tân đế tín nhiệm.
Cố Kiến Sơn nói: “Chớ nên dính dấp tới đảng của Tần Vương, cũng đừng nghĩ đến quy phục Yến Vương.”
Chuyện trong triều Cố Kiến Sơn cũng không dám nói quá nhiều, hắn biết ý tứ của Hoàng Thượng khi đã là tháng mười một. Khi đó hắn đã sớm rời khỏi Hầu phủ, hắn cảm thấy chuyện rời khỏi Hầu phủ có gì đó kỳ quái, nhưng bởi vì vội vàng nên cũng không dám nghĩ về phương diện này.
Ở trong lòng Cố Kiến Sơn, Cố Kiến Phong là trưởng huynh, từ nhỏ đã chiếu cố hắn, Hàn thị trước kia đối với hắn cũng không tệ. Hắn không nghĩ tới trưởng huynh bên này sẽ xảy ra chuyện, chỉ có thể nói vì tham sinh chuyện xấu.
Cố Kiến Sơn không ở trong phủ, đương nhiên không biết chuyện Hàn thị ăn mặc hoa lệ. Tuy nhiên hắn lại nhớ rõ Trương quản sự ở núi giả thiết kế Khương Đường.
Người bây giờ cỏ ở phần mộ cũng đã cao ba thước, nhưng không có Hàn thị phân phó thì Trương quản sự chỉ sợ ngay cả nội trạch cũng không vào được.
Đối với đại phòng, Cố Kiến Sơn cũng ăn ngay nói thật: “Đại ca bên kia, ta không giúp được gì.”
Hắn không thể có bất kỳ liên lụy nào, bằng không đối với Hầu phủ mà nói, chính là dầu sôi lửa bỏng.
Trịnh thị cũng không cần Cố Kiến Sơn hỗ trợ, quân công là dùng mạng đổi lấy. Đại phòng không muốn khiêm tốn làm việc thì thôi, còn muốn mượn thế của Cố Kiến Sơn, gia nhập vào nhất đảng của Tần Vương, Hàn thị không chỉ hồ đồ mà còn ngu xuẩn.
Chẳng qua, tranh chấp ngôi vị hoàng đế, không đến cuối cùng ai biết hươu chết vào ai tay, nếu Tần Vương có thể kế vị thì chính là một phen quang cảnh khác.
Trịnh thị nói: “Cứ để hắn tự cầu phúc đi, ngươi ở Tây Bắc, mọi chuyện phải cẩn thận, nhất định phải bảo trọng thân thể. Đúng rồi, Từ phu nhân đã sắp xếp hỉ bà thành thân rồi, ngươi cứ yên tâm. Hài tử Khương Đường kia thì mẫu thân rất thích, chỉ là xuất thân không tốt, nhưng chuyện này cũng không trách được nàng. Ngươi ngàn vạn lần đừng có bởi vì chuyện trong nhà mà cùng nàng sinh ra hiềm khích, sau khi ngươi thành thân còn phải đi Tây Bắc, canh giữ là chuyện lâu dài, phải thông cảm cho nàng.”
Trịnh thị tiếc nuối không thể tận mắt nhìn thấy ấu tử thành thân, nhưng cũng không thể làm gì được, con đường này là Cố Kiến Sơn tự mình chọn, quả thật không thể đổ lỗi tất cả là do Hàn thị được.
Trịnh thị chỉ mong hắn có thể cam tâm tình nguyện đi hết con đường mà mình đã chọn.
Cố Kiến Sơn cười cười: “Nàng đối xử với ta rất tốt, nàng rất lương thiện, cũng rất thích ta nữa. Nhi tử cưới nàng là cam tâm tình nguyện, nhi tử cũng rất vui khi biết mẫu thân cũng thích nàng.”
Đó là những lời nói thật.
Vốn dĩ Trịnh thị cũng rất thích Khương Đường, chỉ là bởi vì Cố Kiến Sơn muốn cưới nàng nên trong lòng bà ấy mới có nhiều khúc mắc như vậy.
Hiện giờ chuyện hai người thành thân đã không thể thay đổi được nữa, hơn nữa đã qua hơn nửa năm, sinh nhật bà ấy, sinh nhật Vĩnh Ninh Hầu Khương Đường đều đưa lễ vật tới. Tâm ý bày ra ở đó, đương nhiên bà ấy sẽ buông xuống những khúc mắc của mình.
Chẳng qua Vĩnh Ninh Hầu cũng không quan tâm hôn sự của Cố Kiến Sơn. Ở trong mắt hắn, cho dù là hôn sự của ai đều có thể hy sinh được. Trịnh thị cũng biết cách làm người của Vĩnh Ninh Hầu, so với tất cả mọi thứ thì trọng lượng của Hầu phủ vẫn là nặng hơn.
Lúc trước cưới Hàn thị cho Cố Kiến Phong là vì con đường làm quan, kết giao hàn môn. Mấy nhi tử phía sau lúc thành thân, cùng với gót chân Hầu phủ đứng càng lúc càng vững thì thân phận thê tử cũng càng ngày càng cao. Đến lượt Cố Kiến Châu, trực tiếp cưới đích nữ Bình Dương Hầu phủ làm thê tử.
Lục Cẩm Dao nói: “Đơn giản hay không đơn giản ngài còn không rõ ràng à, Khương Đường chính là người mà ngài chọn cho nữ nhi đấy.”
Trần thị lại nghẹn họng: “Ta nói không lại con!”
Lục Cẩm Dao biết nói chuyện với mẫu thân nàng là không thể một mực dựa theo suy nghĩ của mình được: “Sao lại nói không lại được chứ, con thấy nương chỉ là không muốn nói mà thôi. Hơn nữa, nương chỉ biết một mà không biết hai. Tuy nói Ngũ đệ đã rời khỏi Hầu phủ, nhưng nói không chừng một ngày nào đó sẽ quay về. Hơn nữa, việc làm ăn này của con cũng không thể tách khỏi nàng ấy được, vậy nên đương nhiên phải giữ quan hệ thật tốt. Con lớn như vậy rồi, còn không nhìn ra được là ai thật lòng ai giả dối nữa thì hóa ra bốn năm sống ở chỗ này vô ích rồi sao.”
Trần thị không phủ nhận Lục Cẩm Dao nói có đạo lý, nhưng mà...
Bà ấy vẫn sợ nuôi hổ gây họa, tuy nhiên, rốt cuộc là nữ nhi của mình đã ở chung trong một thời gian dài với Khương Đường. Lục Cẩm Dao cho đến giờ vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, có lẽ thật đúng như nàng nói, là quý nhân cũng nói không chừng.
Trần thị thầm nghĩ, còn có Cẩm Đường Cư. Lúc đó Khương Đường là nha hoàn, cái nên nhận thì không cần hàm hồ, dùng công thức không trả tiền cũng được. Nhưng sau khi chuộc thân rồi vẫn còn nguyện ý làm điểm tâm cho Cẩm Đường Cư, không tự mình mở cửa hàng khác, cũng có thể nói rõ cách làm người của nàng là như thế nào.
Mắt thấy nàng sắp gả cho Cố Kiến Sơn, Cố Kiến Sơn ở trong triều là võ tướng tam phẩm. Hắn còn chưa đến hai mươi, thỉnh phong cáo mệnh cho Khương Đường chỉ là chuyện sớm muộn, cứ như vậy thân phận cũng không tính là quá kém.
Trần thị không còn cố chấp với chuyện của Khương Đường nữa. Bà ấy đến thăm ngoại tôn tử. Chiêu ca nhi đã hai tuổi, sinh ra giống như một cục tuyết, giọng gọi ngoại tổ mẫu giống như thêm mật đường, Trần thị một ngày không gặp liền nhớ đến lợi hại.
Tuy rằng bà ấy cũng có tôn nhi, nhưng hài tử của Lục Cẩm Dao thông minh đáng yêu khiến người ta thích, đây cũng là chuyện không có biện pháp.
Nghĩ về đứa ngoại tôn tử bình an khỏe mạnh và nữ nhi xinh đẹp hòa thuận của mình, Trần thị cũng buông ra nói: “Ngày Khương Đường thành thân, ta sẽ đi một chuyến, chẳng qua là nể mặt con thôi.”
Lục Cẩm Dao nói: “Đa tạ mẫu thân.”
Lục Cẩm Dao cảm thấy Trần thị làm người toàn phúc là tốt nhất. Tuy nói có đôi khi mẫu thân nàng nói chuyện không dễ nghe, nhưng nhi nữ song toàn, con cháu đầy đàn, cũng rất mỹ mãn.
Trường Ninh Hầu phu nhân tất nhiên sẽ là thân thích của Cố Kiến Sơn bên kia. Còn Khương Đường bên này, nàng ngồi chủ vị cũng có thể miễn cưỡng nói được. Để mẫu thân nàng tới đây, cũng là để lễ nghi được chu toàn.
Tân khách đến dự tiệc mừng ngày đó, còn có đầu bếp phụ trách tiệc mừng cũng phải bàn bạc xong. Mấy chuyện này Lục Cẩm Dao cũng không có gì cần lo lắng cả, nàng tận mắt nhìn thấy Khương Đường từ chỗ cái gì cũng không hiểu đến chỗ cái gì cũng biết, những chuyện này Khương Đường có thể sắp xếp tốt.
Mắt thấy Khương Đường sắp lập gia đình, trong lòng Lục Cẩm Dao còn rất luyến tiếc.
Sau khi tiễn Trần thị đi, Lục Cẩm Dao và Chiêu ca nhi chơi một lúc: “Dì Đường của con sắp thành thẩm thẩm của con rồi, con còn nhớ dì Đường không?”
“Dì Đường!”
Hiện giờ Chiêu ca nhi đã biết nói chuyện, lúc bước đi vẫn còn chập chững, chỉ có lúc vịn đồ vật mới có thể đi vài bước. Lục Cẩm Dao đã quên mất những nỗi khó khăn vất vả khi mang thai cũng như cảm giác đau đớn khi sinh con, nhìn thấy hài tử trong lòng tràn đầy cảm giác vui mừng.
Chiêu ca nhi biết dì Đường, cũng biết Ngũ thúc thúc, Lục Cẩm Dao xoa đầu cậu bé: “Mẫu thân phải đến chỗ tổ mẫu con một chuyến, chờ mẫu thân trở về.”
Đến chính viện, Lộ Trúc đi theo tới đây liền cùng nha hoàn trong phòng ra ngoài cửa canh giữ.
Trịnh thị vẫy vẫy tay với Lục Cẩm Dao: “Mau nhìn xem mấy bộ xiêm y nhỏ ta mới làm, xem thử Chiêu ca nhi mặc có thích hợp không.”
Lục Cẩm Dao: “Mẫu thân làm, há có thể không thích hợp, chỉ là hắn vẫn còn nhỏ, làm gì cần phải mặc nhiều đồ như vậy. Ngài đấy, cứ chiều hắn thôi.”
Tôn tử mà Trịnh thị yêu thương nhất lúc này chính là Cố Ninh Chiêu, có đạo yêu ai yêu cả đường đi, bà ấy không thích Hàn thị, hơn nữa Cố Ninh Viễn đã mười hai tuổi, đã biết chuyện rồi. Hàn thị giấu diếm hắn chuyện trong nhà, hắn không biết nên chỉ thấy đau lòng cho Hàn thị, lúc tới thỉnh an cũng từng cầu xin hai lần. Bởi vậy tình cảm của Trịnh thị đối với trưởng tôn cũng không còn quá sâu đậm nữa.
Mà cách Lục Cẩm Dao làm việc đều khiến Trịnh thị vừa lòng, quản lý mọi việc trong nhà rất tốt, một giọt nước cũng không lọt. Còn hỗ trợ mang đồ cho Khương Đường, ít quan tâm đến chuyện nhà mẹ đẻ, so sánh hai bên, liền biết ai càng hợp tâm ý hơn.
Lễ vật tân hôn của hai người Trịnh thị đã chuẩn bị xong, ngược lại trực tiếp bảo Lục Cẩm Dao đưa qua. Lục Cẩm Dao lại đây là muốn hỏi một chút xem thử bà bà có muốn gặp Cố Kiến Sơn hay không.
Nàng muốn mở thêm một cửa hàng ở Giang Nam, nhưng mà không phải là ở Hoàn Thành mà là Ninh Thành cách Hoàn Thành rất gần.
Cố Kiến Sơn là chủ nhân của Cẩm Đường Cư, mở chi nhánh là việc lớn, nhất định phải nói với Cố Kiến Sơn một tiếng. Nếu Trịnh thị gật đầu, nàng sẽ sắp xếp gặp ở Cẩm Đường Cư, để cho mẫu tử gặp mặt nói chuyện.
Nếu Lục Cẩm Dao không đề cập đến việc này, Trịnh thị nhất định sẽ không chủ động đề cập tới. Nhưng Lục Cẩm Dao đã nói ra, bà ấy cũng thuận theo gật đầu nói: “Vậy thì gặp một lần đi, rất nhiều chuyện Từ phu nhân sẽ không nói với hắn, vẫn phải là ta nói mới được.”
Cố Kiến Sơn không thường xuyên ở Thịnh Kinh, ở Yến Hồi Đường ngay cả một nha hoàn cũng không có, rất nhiều chuyện hắn đều không hiểu, cũng đừng để đến đêm tân hôn nháo ra chuyện chọc người ta chê cười.
Trịnh thị cười cười, vừa vui vẻ vì ấu tử sắp cưới vợ, vừa vui mừng vì sắp được gặp Cố Kiến Sơn.
Từ tháng sáu năm ngoái đến bây giờ, cũng chỉ có cung yến đêm giao thừa là có thể liếc mắt nhìn xa xa vài lần, còn sau đó cũng chưa từng gặp lại. Nghĩ đến Cố Kiến Sơn đã trở về hơn hai tháng, đương nhiên Trịnh thị rất nhớ nhi tử.
Lục Cẩm Dao nói vâng, đã quyết định gặp mặt thì nên sớm không nên muộn, ngày hôm sau liền dẫn Trịnh thị đi tới Cẩm Đường Cư.
Cửa hàng mới của Cẩm Đường Cư thì Trịnh thị đã từng tới đây hai lần, từ hậu viện tiến vào liền trực tiếp đi vào nhã gian, sau đó có gã sai vặt bưng trà giải khát lên. Bà ấy lại không có tâm tư ăn uống, chỉ liên tục nhìn về phía cửa.
Bên ngoài im ắng, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng bước chân. Mỗi khi có một người đi ngang qua là trái tim Trịnh thị lại nhảy lên một cái, lo lắng xong lại là một hồi thất vọng.
Không biết chờ bao lâu, cửa mới bị đẩy ra.
Người đi trước là Lục Cẩm Dao, sau đó mới là Cố Kiến Sơn.
Ngay khi nhìn thấy Trịnh thị, thần sắc Cố Kiến Sơn rõ ràng sửng sốt một chút. Hắn há miệng, lại nhìn Lục Cẩm Dao, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì: “Tứ tẩu...”
Lục Cẩm Dao cũng không ở lại lâu: “Ngũ đệ ngồi chờ một lát đi, ta đi xem thử điểm tâm đã được chưa.”
Nói xong, nàng hướng về phía Trịnh thị cúi người rồi đi ra ngoài, còn không quên tri kỷ đóng cửa lại.
Cố Kiến Sơn hít sâu một hơi, trực tiếp vén áo choàng quỳ xuống đất: “Hài nhi bất hiếu...”
Trịnh thị để hắn quỳ một lúc, sau đó mới đi qua đỡ người dậy: “Đúng thật là bất hiếu, nói đi là đi luôn, khi hồi kinh cũng không đến thăm ta và phụ thân ngươi.”
Cố Kiến Sơn cúi đầu, có chút kinh ngạc khi nghe Trịnh thị nói như vậy.
Trong mắt Trịnh thị ngấn lệ, tuy rằng đuổi Cố Kiến Sơn ra khỏi nhà là diễn trò, nhưng nhiều ngày cố kỵ cùng với không thể gặp nhau cũng là thật. Bà ấy đến đây Vĩnh Ninh Hầu cũng biết, bà ấy không muốn Cố Kiến Sơn mang theo tiếc nuối thành thân.
Nếu như không có chuyện của Hàn thị, Trịnh thị cũng không cần làm như vậy, không cần phải thật sự không gặp mặt nhau đoạn tuyệt quan hệ, vĩnh viễn không nhìn thấy như vậy.
Cũng giống như đạo lý khi Hàn thị phạm sai lầm, bà ấy cũng không nguyện ý nằm trên giường giả bệnh vậy. Hàn thị phạm sai lầm, vì sao phải để cho Cố Kiến Sơn chịu ủy khuất. Ấu tử mà bà ấy yêu thương nhất, Trịnh thị không muốn hắn thành thân mà không vui vẻ như vậy.
Tuy rằng bà ấy cùng Vĩnh Ninh hầu không thể đi tới dự tiệc mừng, nhưng cũng đừng làm cho trong lòng Cố Kiến Sơn còn có khúc mắc.
Trong mắt Cố Kiến Sơn mang theo một chút ngạc nhiên: “Nhi tử cho rằng mẫu thân còn đang trách tội...”
Trịnh thị nói: “Trách tội thì há có thể nhờ Từ phu nhân đưa vòng tay, ngươi cũng không cẩn thận ngẫm lại.”
Giọng nói Cố Kiến Sơn khàn khàn: “Thì ra thật sự là mẫu thân tặng.”
Trịnh thị cười nói: “Ngươi là nhi tử của ta, đương nhiên ta cũng thương ngươi. Chỉ là lúc trước có nỗi khổ tâm, bằng không sẽ không nháo thành như vậy.”
Thời gian không nhiều lắm, Trịnh thị chỉ có thể nói ngắn gọn, sau khi giải thích nguyên nhân trong đó liền nói: “Phụ thân ngươi bên kia cũng là muốn bảo toàn mọi người cho nên mới đẩy ngươi ra ngoài. Ngươi đừng trách hắn, cũng đừng trách đại ca ngươi, hắn luôn luôn hồ đồ như vậy. Có trách thì cứ trách ta, là mẫu thân không cưới cho hắn một thê tử tốt.”
Trịnh thị đương nhiên hy vọng thân huynh đệ sẽ giúp đỡ lẫn nhau, ai gặp nạn thì Cố Kiến Sơn còn có thể kéo một tay. Nhưng đối với Hàn thị, bà ấy thật sự không có sắc mặt tốt, nhắc tới liền tức giận.
Cố Kiến Sơn gật đầu, khó trách đêm đó mẫu thân đưa đệm cho hắn nói những lời kia. Rút củi dưới đáy nồi, biện pháp này quả thật rất hữu dụng. Hắn cũng kính nể quyết sách của phụ thân, bởi vì Yến Vương chưa chết, vết thương ở chân cũng sắp bình phục rồi. Nếu hắn còn ở Hầu phủ, sau này không biết sẽ phát sinh chuyện gì, thần tử bị cuốn vào tranh chấp đảng phái làm sao được tân đế tín nhiệm.
Cố Kiến Sơn nói: “Chớ nên dính dấp tới đảng của Tần Vương, cũng đừng nghĩ đến quy phục Yến Vương.”
Chuyện trong triều Cố Kiến Sơn cũng không dám nói quá nhiều, hắn biết ý tứ của Hoàng Thượng khi đã là tháng mười một. Khi đó hắn đã sớm rời khỏi Hầu phủ, hắn cảm thấy chuyện rời khỏi Hầu phủ có gì đó kỳ quái, nhưng bởi vì vội vàng nên cũng không dám nghĩ về phương diện này.
Ở trong lòng Cố Kiến Sơn, Cố Kiến Phong là trưởng huynh, từ nhỏ đã chiếu cố hắn, Hàn thị trước kia đối với hắn cũng không tệ. Hắn không nghĩ tới trưởng huynh bên này sẽ xảy ra chuyện, chỉ có thể nói vì tham sinh chuyện xấu.
Cố Kiến Sơn không ở trong phủ, đương nhiên không biết chuyện Hàn thị ăn mặc hoa lệ. Tuy nhiên hắn lại nhớ rõ Trương quản sự ở núi giả thiết kế Khương Đường.
Người bây giờ cỏ ở phần mộ cũng đã cao ba thước, nhưng không có Hàn thị phân phó thì Trương quản sự chỉ sợ ngay cả nội trạch cũng không vào được.
Đối với đại phòng, Cố Kiến Sơn cũng ăn ngay nói thật: “Đại ca bên kia, ta không giúp được gì.”
Hắn không thể có bất kỳ liên lụy nào, bằng không đối với Hầu phủ mà nói, chính là dầu sôi lửa bỏng.
Trịnh thị cũng không cần Cố Kiến Sơn hỗ trợ, quân công là dùng mạng đổi lấy. Đại phòng không muốn khiêm tốn làm việc thì thôi, còn muốn mượn thế của Cố Kiến Sơn, gia nhập vào nhất đảng của Tần Vương, Hàn thị không chỉ hồ đồ mà còn ngu xuẩn.
Chẳng qua, tranh chấp ngôi vị hoàng đế, không đến cuối cùng ai biết hươu chết vào ai tay, nếu Tần Vương có thể kế vị thì chính là một phen quang cảnh khác.
Trịnh thị nói: “Cứ để hắn tự cầu phúc đi, ngươi ở Tây Bắc, mọi chuyện phải cẩn thận, nhất định phải bảo trọng thân thể. Đúng rồi, Từ phu nhân đã sắp xếp hỉ bà thành thân rồi, ngươi cứ yên tâm. Hài tử Khương Đường kia thì mẫu thân rất thích, chỉ là xuất thân không tốt, nhưng chuyện này cũng không trách được nàng. Ngươi ngàn vạn lần đừng có bởi vì chuyện trong nhà mà cùng nàng sinh ra hiềm khích, sau khi ngươi thành thân còn phải đi Tây Bắc, canh giữ là chuyện lâu dài, phải thông cảm cho nàng.”
Trịnh thị tiếc nuối không thể tận mắt nhìn thấy ấu tử thành thân, nhưng cũng không thể làm gì được, con đường này là Cố Kiến Sơn tự mình chọn, quả thật không thể đổ lỗi tất cả là do Hàn thị được.
Trịnh thị chỉ mong hắn có thể cam tâm tình nguyện đi hết con đường mà mình đã chọn.
Cố Kiến Sơn cười cười: “Nàng đối xử với ta rất tốt, nàng rất lương thiện, cũng rất thích ta nữa. Nhi tử cưới nàng là cam tâm tình nguyện, nhi tử cũng rất vui khi biết mẫu thân cũng thích nàng.”
Đó là những lời nói thật.
Vốn dĩ Trịnh thị cũng rất thích Khương Đường, chỉ là bởi vì Cố Kiến Sơn muốn cưới nàng nên trong lòng bà ấy mới có nhiều khúc mắc như vậy.
Hiện giờ chuyện hai người thành thân đã không thể thay đổi được nữa, hơn nữa đã qua hơn nửa năm, sinh nhật bà ấy, sinh nhật Vĩnh Ninh Hầu Khương Đường đều đưa lễ vật tới. Tâm ý bày ra ở đó, đương nhiên bà ấy sẽ buông xuống những khúc mắc của mình.
Chẳng qua Vĩnh Ninh Hầu cũng không quan tâm hôn sự của Cố Kiến Sơn. Ở trong mắt hắn, cho dù là hôn sự của ai đều có thể hy sinh được. Trịnh thị cũng biết cách làm người của Vĩnh Ninh Hầu, so với tất cả mọi thứ thì trọng lượng của Hầu phủ vẫn là nặng hơn.
Lúc trước cưới Hàn thị cho Cố Kiến Phong là vì con đường làm quan, kết giao hàn môn. Mấy nhi tử phía sau lúc thành thân, cùng với gót chân Hầu phủ đứng càng lúc càng vững thì thân phận thê tử cũng càng ngày càng cao. Đến lượt Cố Kiến Châu, trực tiếp cưới đích nữ Bình Dương Hầu phủ làm thê tử.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook