Lần trước đi tới Hải Thành là do đi chung với người khác, Lưu Đại Lang đi theo Điền chưởng quầy. Thế mà hắn còn cho rằng mình cánh cứng, cái gì cũng có thể làm được sao?
Nhưng Lưu Đại Lang rất quyết tâm, còn đem số tiền mình kiếm được cho Lưu đại tẩu xem nữa. Trong lúc không để ý, số bạc mà Lưu Đại Lang kiếm được đã nhiều hơn số bạc Lưu đại tẩu kiếm được rồi.
Chỉ cần làm xong chuyện mà Khương Đường giao phó, nàng đều sẽ cho hắn thêm một ít bạc. Lưu gia trước kia là Lưu Bộ khoái làm chủ, về sau Lưu đại tẩu kiếm được nhiều hơn liền trở thành Lưu đại tẩu làm chủ.
Lưu gia ai kiếm được nhiều tiền hơn thì người đó có quyền nói chuyện. Đương nhiên, Lưu đại nương là trưởng bối, lời nói cũng rất có trọng lượng: “Đừng quản hắn nữa, hài tử lớn rồi, xông xáo nhiều cũng là chuyện tốt.”
Vì thế, Lưu Đại Lang cùng một người giúp việc khác trong cửa hàng chuyên phụ trách việc đi nơi khác để nhập hàng.
Nhưng để vận chuyển đồ hải sản cũng không dễ dàng, phải mất hai ba ngày mới vận chuyển được tới đây. Mặc dù thời gian không quá dài nhưng khi chuyển tới đây vẫn có không ít con bị chết. Sau khi chế biến xong đem bán giá lại cao, năm văn tiền một con, chỉ là bán như vậy Khương Đường vẫn có lời.
Giá bán không rẻ, nhưng người thích ăn cái này cũng không ít.
Mỗi lần mua cỡ ba con năm con, dùng làm đồ nhắm rượu. Cầm nguyên vỏ lên hút một cái, thịt lẫn tỏi cùng nhau chui tọt vào miệng.
Cũng không thể giải thích được vì sao ngon, nhưng ăn theo cách như vậy thực sự rất ngon, rất đã ghiền, rất thoải mái.
Còn có món sò điệp chưng miến tỏi nữa, huống hồ Thịnh Kinh chỉ có một chỗ này là có. Mỗi lần tới mua hàu hay sò điệp luôn không nhịn được mua thêm thứ khác.
Cứ như vậy, việc làm ăn đương nhiên sẽ rất tốt.
Các quầy hàng khác ít nhiều có thể kiếm được chút tiền. Hiện tại khách nhân tới ăn lẩu ít hơn, bình thường người lui tới cũng chỉ để gọi món lẩu Trạng Nguyên.
Làm ăn nhiều kiểu, chỉ cần có lời thì Khương Đường đã thỏa mãn rồi.
Khương Đường cũng không cầu việc kinh doanh của cửa hàng mình là đệ nhất thiên hạ. Dù sao còn có nhiều tiệm cơm tửu lâu như vậy, những đầu bếp kia trù nghệ tinh xảo, nàng có thể có chỗ đứng ở Thịnh Kinh là rất tốt rồi.
Cố Kiến Sơn đã rời đi mấy ngày rồi, Khương Đường đóng gói mang theo cho hắn không ít viên canh và gói nguyên liệu.
Sau đó nàng lại xem kỹ danh mục lễ vật, bên trong còn có khế ước cửa hàng thôn trang. Cố Kiến Sơn nói, nếu đã đính thân rồi thì những thứ này cứ giao hết cho nàng quản lý.
Dù sao sau này cũng là người một nhà, trước kia đều là do Xuân Đài quản lý. Khương Đường lười làm, lại giao cho Xuân Đài làm là được.
Xe ngựa ở thôn trang, Xuân Đài biết đánh xe, muốn đi đâu cũng rất thuận tiện.
Khương Đường nhìn vị trí của thôn trang của Cố Kiến Sơn, năm ngay bên cạnh thôn trang nhỏ mà nàng mua trước đó. Khi đó nàng đã hỏi chủ nhân của thôn trang bên cạnh họ gì, nghe trả lời là họ Cố.
Mà trong số những thôn trang trong này không có tên của thôn trang nằm kề thôn trang của Lục Cẩm Dao trước kia, có lẽ lúc Cố Kiến Sơn rời khỏi Hầu phủ đã trả lại khế thư của thôn trang đó rồi.
Rời khỏi Hầu phủ, không mang theo thứ gì cả.
Hiện giờ mấy thứ này là do Cố Kiến Sơn dùng vết thương trên người đổi lấy, lần đó vết thương cực kỳ nghiêm trọng.
Cho dù như thế nào, Khương Đường cũng phải bảo vệ mấy thứ này.
Nàng có thể cảm giác được sự bất đồng cùng ý nghĩa phi phàm của nó, giống như lúc nàng làm nha hoàn được ban thưởng. Khi đó nàng cảm thấy đáng giá nhưng lại không trân quý, cho nàng đồ vậy nhưng làm sao có thể cho đúng tâm ý của nàng.
Giống như những thứ này, Khương Đường cũng không muốn dùng.
Tháng sáu trời nóng, cộng thêm đồ đạc trong nhà chất đống nhiều, Điểm Kim Ô Kim chỉ có thể chen chúc trong một không gian chật chội.
Vốn dĩ ban đầu Khương Đường còn lo mấy thứ này có thể bị trộm hay không, nhưng Xuân Đài nói chuyện này không cần phải lo lắng. Mấy thứ này đã được ghi vào trong danh mục lễ vật, đến lúc đó chỉ cần thiếu một món thôi cũng sẽ có người của quan phủ đến điều tra phá án.
Nghe Xuân Đài nói như vậy Khương Đường mới yên lòng.
Trời chưa vào thu nên cực kỳ nóng, nhưng Khương Đường lại không nóng lắm. Cẩm Đường Cư năm nay tích trữ rất nhiều băng, ở chỗ của nàng không thiếu băng để dùng.
Món kem lạnh trong tiệm là hàng độc nhất, nếu những người khác muốn làm thì cũng không có nhiều băng để dùng như vậy.
Nhờ vào các món đồ uống mát lạnh này, mùa hè nắng nóng như thiêu như đốt nhanh chóng qua đi. Khương Đường nhẩm tính, Cố Kiến Sơn đã rời đi hơn hai tháng rồi.
Cố Kiến Sơn ít viết thư gửi về, Khương Đường đoán có lẽ hắn đang đánh giặc, nàng không biết rõ mấy chuyện trong triều, càng không có ai nói với nàng. Từ sau khi An Dương nói phải cẩn thận khách nhân trong cửa hàng, những lúc nàng thấy những quan viên quen mắt thường sẽ nói phòng riêng trên lầu không còn chỗ nữa.
Những người đó cũng không cáu gắt gì, có chỗ ngồi là được, chỉ là tầng trệt có quá nhiều người, kiểu người nào cũng có, không thể ăn nói thỏa thích như lúc ở trong phòng riêng cho nên đa số thời gian bọn họ đều nói chuyện phiếm.
Khương Đường cũng ngẫu nhiên nghe được vài chuyện, không có gì hữu dụng, cho nên nàng vẫn không thể biết được những chuyện ở trong triều, chỉ có thể dựa vào những nội dung trong sách mà nàng còn nhớ.
Nhưng những chuyện xảy ra hiện tại cũng không còn như lúc đầu nữa, những thứ nàng nhớ cũng không dùng được nữa.
Cố Kiến Châu vẫn còn ở Điền Nam, lúc này đã tới mùa lũ định kỳ hàng năm, Khương Đường nhớ rõ trong sách có ghi vốn dĩ năm nay Cố Kiến Châu mới đến Điền Nam trị thủy, mà bây giờ những việc cứu tế hắn làm đã khác trong sách rất nhiều, đây đã là lần thứ ba Cố Kiến Châu đến Điền Nam.
Theo như trong sách, triều đại sẽ thay đổi vào khoảng giữa năm sau, Khương Đường nhớ là vào mùa thu, lúc ấy trời rất lạnh, Hầu phủ xảy ra chuyện, được miêu tả vô cùng hiu quạnh, nhưng dù sao cũng cách thời điểm hiện tại hơn một năm.
Nàng có thể làm một chút gì đó.
Cuối cùng người kế vị có thay đổi hay không Khương Đường cũng không biết, thế sự khó đoán, suy cho cùng đã có rất nhiều chuyện phát sinh sự biến hóa. Ví dụ như vận mệnh của nàng, còn có Lục Cẩm Dao và Cố Kiến Châu… vận mệnh của Cố Kiến Sơn cũng đã khác.
Theo như trong sách thì lúc này “nàng” đã chết, Cố Kiến Sơn hẳn còn chưa đính hôn.
Có khi, Khương Đường sẽ cảm thấy may mắn, bản thân không biến thành nha hoàn của viện khác, cũng không biến thành Nguyệt Nương hay Hứa thị.
Cho dù thế nào, chuyện thay đổi triều đại là chuyện không thể nào tránh khỏi, nàng chỉ nhớ rõ sau khi các vị hoàng tử tranh chấp, người cuối cùng lên kế vị chính là Lục hoàng tử. Tuổi tác của hoàng đế bây giờ cũng không còn trẻ nữa, chỉ sợ cũng cảm thấy lực bất tòng tâm.
Khi trời ấm dần thân thể của An Khánh Đế cũng tốt lên không ít, lúc tháng năm chỉ có Lại Bộ thượng thư nói tới chuyện lập Thái Tử, ông chỉ hỏi một câu, sau đó không còn ai nói tới chuyện này nữa.
Không phải bọn họ không muốn mà là không dám hỏi, sợ An Khánh Đế hỏi lại một câu cảm thấy ai là người thích hợp cho vị trí Thái Tử.
Nếu nói sẽ đắc tội với rất nhiều người, nếu mấy vị đại thần làm trò trong triều nói hoàng tử nào đó thích hợp với ngôi vị Thái Tử, sau này người kế vị lại không phải là hoàng tử đó thì ngày sau sẽ không tránh khỏi chuyện bị làm khó làm dễ.
An Khánh Đế cũng mắt nhắm mắt mở để các vị hoàng tử tự lôi bè kéo cánh, lúc trước ông cũng như vậy thôi, mỗi một bước đều như đang đi trên mũi dao.
Hiện tại đã lớn tuổi, đối với những chuyện trước đây cũng cảm thấy mờ nhạt, chỉ nhớ rõ trong số các huynh đệ chỉ còn lại một mình An Vương do mẫu thân ông sinh ra.
Nhưng hai người kém nhau mười mấy tuổi, khi ông kế vị An Vương chỉ mới mười ba. Bây giờ đã hơn hai mươi năm, An Khánh Đế sờ chiếc ghế dựa, chiếc ghế này cũng đã theo ông hai mươi năm.
Càng già càng luyến tiếc, mà mấy nhi tử bây giờ đã trưởng thành cũng nhìn chằm chằm vào chiếc ghế này, cho dù là lão Ngũ viết hết tâm tư lên mặt, hay là lão Lục luôn làm ra vẻ không quan tâm, còn có một số hoàng tử nhỏ tuổi hơn đều muốn ngồi lên vị trí của ông.
Tình cảm phụ tử nhạt nhẽo, có lẽ một ngày nào đó vị trí này sẽ trở thành thanh đao kề vào cổ ông.
An Khánh Đế bỗng nhiên nhớ tới Minh quý phi và Tứ hoàng tử đã không còn nữa, trong lòng không khỏi dâng lên một chút cảm xúc.
Chuyện tới bây giờ, ông cũng chỉ có thể vì Ngự Triều tuyển chọn một người kế vị phù hợp, không mong chờ gì vào tình phụ tử nữa cả, suy cho cùng ông cũng là một phụ thân không tốt, chỉ cần chọn cho Ngự Triều một hoàng đế tốt là được, vừa khoan dung nhưng cũng có thủ đoạn, sau này có thể đối xử với huynh đệ tốt một chút.
Vì thế, An Khánh Đế nguyện ý làm nhiều hơn một chút, cho hắn một khối đá kê chân, giúp hắn diệt trừ hậu hoạn.
Chuyện lập Thái Tử vẫn luôn bị gác lại, Tần Vương bắt đầu trách Lại Bộ thượng thư ngày đó sao không lắm miệng hơn một chút
Nếu lúc trước chỉ định hắn ta phù hợp với vị trí Thái Tử, có lẽ bây giờ hắn ta đã trở thành Thái Tử rồi không chừng.
Mưu sĩ nói hắn ta không cần gấp gáp, đi chậm một trước đã thua hết cả bàn cờ, từ xưa đến nay, có kẻ thua cuộc nào trong cuộc chiến tranh trữ lại có kết cục tốt đâu, dù sao cũng phải chừa lại đường lui cho bản thân.
Tần Vương nhắm mắt lại, thở hổn hển, lần trước, phụ hoàng đã giao lại chuyện ở Điền Nam sự giao cho Triệu Chân.
Triệu Chân đã đến Điền Nam.
Năm trước Điền Nam bị lũ lụt, hắn ta cũng từng đến cứu tế, nhưng sau này người của Công Bộ lại tới Điền Nam ở một thời gian rất dài nên Triệu Diệu cũng không quản chuyện này nữa.
Tháng năm năm nay, nhiều nơi ở Điền Nam lại báo lũ lụt, nhưng thiên tai năm nay đã đỡ hơn năm trước rất nhiều, đã nhìn thấy được hiệu quả của công cuộc trị thủy.
Lúc này đến Điền Nam sẽ mang theo thân phận là người của hoàng gia, biểu lộ thánh ân.
Không có điều gì có thể củng cố uy nghiêm của hoàng gia hơn thời điểm hiện tại, là hoàng gia hạ lệnh trị thiên tai mới có thể giúp bá tánh Điền Nam sống an ổn. Rồi kể cả chuyện vận chuyển nấm từ Điền Nam về đây bán hẳn cũng do phụ hoàng của hắn ta hạ lệnh.
Cố Kiến Châu tốn hết công sức mới mang về được một ít, Khương Đường nghĩ biện pháp mua, nhưng số lượng mua một lần cũng không nhiều.
Nhưng chỉ cần An Khánh Đế ra lệnh một tiếng thì đã có hoàng thương đi lo liệu chuyện này, khiến cho bá tánh phải tán dương công đức.
Tần Vương cười lạnh trong lòng, đều là nhi tử, sao lại có thể bất công như vậy.
Hiện tại hắn ta cảm thấy chuyện lễ vật gặp sự cố trong lễ tế trời trước mùa vụ không phải do Triệu Chân làm.
Lúc đó hắn ta vẫn nghĩ là Triệu Chân, trong mấy người huynh đệ chỉ có mỗi Triệu Chân gần tuổi với hắn ta nhất, cũng là người có nhiều cơ hội ngồi lên vị trí kia nhất, những hoàng tử khác hoặc là còn quá nhỏ, hoặc là không đủ năng lực.
Không chỉ có hắn ta, ngay cả thủ hạ và mưu sĩ của hắn ta cũng nghĩ là Triệu Chân làm.
Vì Lễ Bộ không có thực quyền, Triệu Diệu vẫn chưa sắp xếp người vào đó, sau này Lễ Bộ Thượng thư vì nhận tội thay hắn ta mà bị cắt chức.
Rõ ràng không phải là lỗi của ông ta.
Hắn ta cảm thấy người nhận được nhiều lợi ích nhất chính là Triệu Chân, nhưng nghĩ lại, sau đó trong triều cũng không có người nào nói tới chuyện lập Thái Tử, Triệu Chân cũng chẳng được ích lợi gì.
Có khi nào là do phụ hoàng của hắn ta làm không.
Khiến cho thân nhi tử bị bá tánh thiên hạ ghen ghét để củng cố ngôi vị hoàng đế của chính mình.
Triệu Diệu nhớ lại mỗi câu nói của An Khánh Đế, đều cảm thấy trong đó có thâm ý khác, không giống nhắc nhở, có vẻ như một lời cảnh cáo thì đúng hơn.
Chuyện của Triệu Cấu chắc cũng do phụ hoàng bày mưu đặt kế, Cố Kiến Sơn làm gì có lá gan giăng bẫy hoàng tử.
Triệu Diệu bây giờ đã bình tĩnh hơn trước kia rất nhiều, lúc trước gặp phải những chuyện như vậy, trong lòng sẽ kinh hoàng, sẽ sợ hãi, bây giờ nửa phần sợ cũng không có.
Chút tình cảm dành cho An Khánh Đế còn sót lại cũng chậm rãi tiêu tan.
Triệu Diệu cảm thấy cái này không thể trách hắn ta, hắn ta chỉ là bị phụ hoàng ép buộc.
Nếu đã sớm coi trọng Triệu Chân thì sao không lập Thái Tử, sao lại muốn hắn ta làm đá kê chân.
Để Triệu Chân đến Điền Nam, Điền Nam có ai, có Cố Kiến Châu. Chuyện trị thủy đều do Cố Kiến Châu lo liệu, hắn phụ hoàng chính là muốn giao Cố Kiến Châu cho Triệu Chân.
Hắn ta sẽ không đi vào vết xe đổ của Triệu Cấu.
Nhớ trước đây Minh quý phi được sủng ái nhiều như vậy, cả phủ Minh quốc công rất có mặt mũi, cuối cùng không phải đã chết rồi sao.
Hắn ta không muốn như vậy, chắc chắn phải tính đường lui cho mình.
Triệu Diệu đã dặn dò từng việc từng việc xuống dưới, chỉ cần bố trí thỏa đáng là không sợ gặp phải sự cố, mà chuyện cần làm nhất bây giờ là chờ, chờ một thời cơ tốt nhất.
Tình huống trong triều thay đổi không ngừng, Vĩnh Ninh hầu đã dặn dò Trịnh thị mấy lời, để bà quản lý người trong nhà.
Hướng gió trong triều dường như đã thay đổi.
Trịnh thị ngẩn người: “Kiến Sơn bên kia có gặp chuyện gì không?”
Vĩnh Ninh hầu nói: “Người không cần phải lo nhất chính là hắn, hắn đóng giữ Tây Bắc, một mình một hướng là tốt nhất. Bà cứ nghĩ đi, bất cứ người nào làm điều bất lợi với bá tánh đều trở thành tội thần của triều đình.”
Sau khi Tứ hoàng tử xảy ra chuyện, không một người nào dám động tới Tây Bắc nữa.
Bây giờ Vĩnh Ninh hầu đã nguyện ý nói chuyện triều đình với Trịnh thị, thứ nhất, vì ông không thể nói với người khác những chuyện gần đây, cứ nghẹn mãi trong lòng cũng cảm thấy khó chịu. Thứ hai, nếu ông nói ra thì Trịnh thị cũng không cần suy nghĩ miên man nữa.
Vĩnh Ninh hầu suy đoán, người kế vị sau này có thể là Lục hoàng tử, cũng là chính là Yến Vương điện hạ.
Đương nhiên đây cũng chỉ là suy đoán, phủ Vĩnh Ninh hầu không thể chịu nổi sóng to gió lớn, cũng không được phép bước lên thuyền của bất cứ hoàng tử nào.
Trịnh thị cũng có chút yên tâm: “Không có gì thì tốt, Kiến Sơn vừa đi, Khương Đường ở bên đó chắc cũng không dễ chịu.
Trong lòng bà đã sớm xem Khương Đường là người một nhà, Cố Kiến Sơn đi rồi, chỉ có một mình nàng lo làm ăn buôn bán, làm cái gì cũng chỉ có một mình.
Vĩnh Ninh hầu lại không thấy lo cho Khương Đường, con đường này là hai người bọn họ tự mình lựa chọn, dù thế nào cũng phải tự chịu trách nhiệm. Nói thật, tuy ông không tiếp xúc nhiều với Khương Đường, nhưng ông cảm thấy nữ tử này có thể gánh vác được nhiều thứ hơn người khác, lá gan cũng lớn.
Nhưng Lưu Đại Lang rất quyết tâm, còn đem số tiền mình kiếm được cho Lưu đại tẩu xem nữa. Trong lúc không để ý, số bạc mà Lưu Đại Lang kiếm được đã nhiều hơn số bạc Lưu đại tẩu kiếm được rồi.
Chỉ cần làm xong chuyện mà Khương Đường giao phó, nàng đều sẽ cho hắn thêm một ít bạc. Lưu gia trước kia là Lưu Bộ khoái làm chủ, về sau Lưu đại tẩu kiếm được nhiều hơn liền trở thành Lưu đại tẩu làm chủ.
Lưu gia ai kiếm được nhiều tiền hơn thì người đó có quyền nói chuyện. Đương nhiên, Lưu đại nương là trưởng bối, lời nói cũng rất có trọng lượng: “Đừng quản hắn nữa, hài tử lớn rồi, xông xáo nhiều cũng là chuyện tốt.”
Vì thế, Lưu Đại Lang cùng một người giúp việc khác trong cửa hàng chuyên phụ trách việc đi nơi khác để nhập hàng.
Nhưng để vận chuyển đồ hải sản cũng không dễ dàng, phải mất hai ba ngày mới vận chuyển được tới đây. Mặc dù thời gian không quá dài nhưng khi chuyển tới đây vẫn có không ít con bị chết. Sau khi chế biến xong đem bán giá lại cao, năm văn tiền một con, chỉ là bán như vậy Khương Đường vẫn có lời.
Giá bán không rẻ, nhưng người thích ăn cái này cũng không ít.
Mỗi lần mua cỡ ba con năm con, dùng làm đồ nhắm rượu. Cầm nguyên vỏ lên hút một cái, thịt lẫn tỏi cùng nhau chui tọt vào miệng.
Cũng không thể giải thích được vì sao ngon, nhưng ăn theo cách như vậy thực sự rất ngon, rất đã ghiền, rất thoải mái.
Còn có món sò điệp chưng miến tỏi nữa, huống hồ Thịnh Kinh chỉ có một chỗ này là có. Mỗi lần tới mua hàu hay sò điệp luôn không nhịn được mua thêm thứ khác.
Cứ như vậy, việc làm ăn đương nhiên sẽ rất tốt.
Các quầy hàng khác ít nhiều có thể kiếm được chút tiền. Hiện tại khách nhân tới ăn lẩu ít hơn, bình thường người lui tới cũng chỉ để gọi món lẩu Trạng Nguyên.
Làm ăn nhiều kiểu, chỉ cần có lời thì Khương Đường đã thỏa mãn rồi.
Khương Đường cũng không cầu việc kinh doanh của cửa hàng mình là đệ nhất thiên hạ. Dù sao còn có nhiều tiệm cơm tửu lâu như vậy, những đầu bếp kia trù nghệ tinh xảo, nàng có thể có chỗ đứng ở Thịnh Kinh là rất tốt rồi.
Cố Kiến Sơn đã rời đi mấy ngày rồi, Khương Đường đóng gói mang theo cho hắn không ít viên canh và gói nguyên liệu.
Sau đó nàng lại xem kỹ danh mục lễ vật, bên trong còn có khế ước cửa hàng thôn trang. Cố Kiến Sơn nói, nếu đã đính thân rồi thì những thứ này cứ giao hết cho nàng quản lý.
Dù sao sau này cũng là người một nhà, trước kia đều là do Xuân Đài quản lý. Khương Đường lười làm, lại giao cho Xuân Đài làm là được.
Xe ngựa ở thôn trang, Xuân Đài biết đánh xe, muốn đi đâu cũng rất thuận tiện.
Khương Đường nhìn vị trí của thôn trang của Cố Kiến Sơn, năm ngay bên cạnh thôn trang nhỏ mà nàng mua trước đó. Khi đó nàng đã hỏi chủ nhân của thôn trang bên cạnh họ gì, nghe trả lời là họ Cố.
Mà trong số những thôn trang trong này không có tên của thôn trang nằm kề thôn trang của Lục Cẩm Dao trước kia, có lẽ lúc Cố Kiến Sơn rời khỏi Hầu phủ đã trả lại khế thư của thôn trang đó rồi.
Rời khỏi Hầu phủ, không mang theo thứ gì cả.
Hiện giờ mấy thứ này là do Cố Kiến Sơn dùng vết thương trên người đổi lấy, lần đó vết thương cực kỳ nghiêm trọng.
Cho dù như thế nào, Khương Đường cũng phải bảo vệ mấy thứ này.
Nàng có thể cảm giác được sự bất đồng cùng ý nghĩa phi phàm của nó, giống như lúc nàng làm nha hoàn được ban thưởng. Khi đó nàng cảm thấy đáng giá nhưng lại không trân quý, cho nàng đồ vậy nhưng làm sao có thể cho đúng tâm ý của nàng.
Giống như những thứ này, Khương Đường cũng không muốn dùng.
Tháng sáu trời nóng, cộng thêm đồ đạc trong nhà chất đống nhiều, Điểm Kim Ô Kim chỉ có thể chen chúc trong một không gian chật chội.
Vốn dĩ ban đầu Khương Đường còn lo mấy thứ này có thể bị trộm hay không, nhưng Xuân Đài nói chuyện này không cần phải lo lắng. Mấy thứ này đã được ghi vào trong danh mục lễ vật, đến lúc đó chỉ cần thiếu một món thôi cũng sẽ có người của quan phủ đến điều tra phá án.
Nghe Xuân Đài nói như vậy Khương Đường mới yên lòng.
Trời chưa vào thu nên cực kỳ nóng, nhưng Khương Đường lại không nóng lắm. Cẩm Đường Cư năm nay tích trữ rất nhiều băng, ở chỗ của nàng không thiếu băng để dùng.
Món kem lạnh trong tiệm là hàng độc nhất, nếu những người khác muốn làm thì cũng không có nhiều băng để dùng như vậy.
Nhờ vào các món đồ uống mát lạnh này, mùa hè nắng nóng như thiêu như đốt nhanh chóng qua đi. Khương Đường nhẩm tính, Cố Kiến Sơn đã rời đi hơn hai tháng rồi.
Cố Kiến Sơn ít viết thư gửi về, Khương Đường đoán có lẽ hắn đang đánh giặc, nàng không biết rõ mấy chuyện trong triều, càng không có ai nói với nàng. Từ sau khi An Dương nói phải cẩn thận khách nhân trong cửa hàng, những lúc nàng thấy những quan viên quen mắt thường sẽ nói phòng riêng trên lầu không còn chỗ nữa.
Những người đó cũng không cáu gắt gì, có chỗ ngồi là được, chỉ là tầng trệt có quá nhiều người, kiểu người nào cũng có, không thể ăn nói thỏa thích như lúc ở trong phòng riêng cho nên đa số thời gian bọn họ đều nói chuyện phiếm.
Khương Đường cũng ngẫu nhiên nghe được vài chuyện, không có gì hữu dụng, cho nên nàng vẫn không thể biết được những chuyện ở trong triều, chỉ có thể dựa vào những nội dung trong sách mà nàng còn nhớ.
Nhưng những chuyện xảy ra hiện tại cũng không còn như lúc đầu nữa, những thứ nàng nhớ cũng không dùng được nữa.
Cố Kiến Châu vẫn còn ở Điền Nam, lúc này đã tới mùa lũ định kỳ hàng năm, Khương Đường nhớ rõ trong sách có ghi vốn dĩ năm nay Cố Kiến Châu mới đến Điền Nam trị thủy, mà bây giờ những việc cứu tế hắn làm đã khác trong sách rất nhiều, đây đã là lần thứ ba Cố Kiến Châu đến Điền Nam.
Theo như trong sách, triều đại sẽ thay đổi vào khoảng giữa năm sau, Khương Đường nhớ là vào mùa thu, lúc ấy trời rất lạnh, Hầu phủ xảy ra chuyện, được miêu tả vô cùng hiu quạnh, nhưng dù sao cũng cách thời điểm hiện tại hơn một năm.
Nàng có thể làm một chút gì đó.
Cuối cùng người kế vị có thay đổi hay không Khương Đường cũng không biết, thế sự khó đoán, suy cho cùng đã có rất nhiều chuyện phát sinh sự biến hóa. Ví dụ như vận mệnh của nàng, còn có Lục Cẩm Dao và Cố Kiến Châu… vận mệnh của Cố Kiến Sơn cũng đã khác.
Theo như trong sách thì lúc này “nàng” đã chết, Cố Kiến Sơn hẳn còn chưa đính hôn.
Có khi, Khương Đường sẽ cảm thấy may mắn, bản thân không biến thành nha hoàn của viện khác, cũng không biến thành Nguyệt Nương hay Hứa thị.
Cho dù thế nào, chuyện thay đổi triều đại là chuyện không thể nào tránh khỏi, nàng chỉ nhớ rõ sau khi các vị hoàng tử tranh chấp, người cuối cùng lên kế vị chính là Lục hoàng tử. Tuổi tác của hoàng đế bây giờ cũng không còn trẻ nữa, chỉ sợ cũng cảm thấy lực bất tòng tâm.
Khi trời ấm dần thân thể của An Khánh Đế cũng tốt lên không ít, lúc tháng năm chỉ có Lại Bộ thượng thư nói tới chuyện lập Thái Tử, ông chỉ hỏi một câu, sau đó không còn ai nói tới chuyện này nữa.
Không phải bọn họ không muốn mà là không dám hỏi, sợ An Khánh Đế hỏi lại một câu cảm thấy ai là người thích hợp cho vị trí Thái Tử.
Nếu nói sẽ đắc tội với rất nhiều người, nếu mấy vị đại thần làm trò trong triều nói hoàng tử nào đó thích hợp với ngôi vị Thái Tử, sau này người kế vị lại không phải là hoàng tử đó thì ngày sau sẽ không tránh khỏi chuyện bị làm khó làm dễ.
An Khánh Đế cũng mắt nhắm mắt mở để các vị hoàng tử tự lôi bè kéo cánh, lúc trước ông cũng như vậy thôi, mỗi một bước đều như đang đi trên mũi dao.
Hiện tại đã lớn tuổi, đối với những chuyện trước đây cũng cảm thấy mờ nhạt, chỉ nhớ rõ trong số các huynh đệ chỉ còn lại một mình An Vương do mẫu thân ông sinh ra.
Nhưng hai người kém nhau mười mấy tuổi, khi ông kế vị An Vương chỉ mới mười ba. Bây giờ đã hơn hai mươi năm, An Khánh Đế sờ chiếc ghế dựa, chiếc ghế này cũng đã theo ông hai mươi năm.
Càng già càng luyến tiếc, mà mấy nhi tử bây giờ đã trưởng thành cũng nhìn chằm chằm vào chiếc ghế này, cho dù là lão Ngũ viết hết tâm tư lên mặt, hay là lão Lục luôn làm ra vẻ không quan tâm, còn có một số hoàng tử nhỏ tuổi hơn đều muốn ngồi lên vị trí của ông.
Tình cảm phụ tử nhạt nhẽo, có lẽ một ngày nào đó vị trí này sẽ trở thành thanh đao kề vào cổ ông.
An Khánh Đế bỗng nhiên nhớ tới Minh quý phi và Tứ hoàng tử đã không còn nữa, trong lòng không khỏi dâng lên một chút cảm xúc.
Chuyện tới bây giờ, ông cũng chỉ có thể vì Ngự Triều tuyển chọn một người kế vị phù hợp, không mong chờ gì vào tình phụ tử nữa cả, suy cho cùng ông cũng là một phụ thân không tốt, chỉ cần chọn cho Ngự Triều một hoàng đế tốt là được, vừa khoan dung nhưng cũng có thủ đoạn, sau này có thể đối xử với huynh đệ tốt một chút.
Vì thế, An Khánh Đế nguyện ý làm nhiều hơn một chút, cho hắn một khối đá kê chân, giúp hắn diệt trừ hậu hoạn.
Chuyện lập Thái Tử vẫn luôn bị gác lại, Tần Vương bắt đầu trách Lại Bộ thượng thư ngày đó sao không lắm miệng hơn một chút
Nếu lúc trước chỉ định hắn ta phù hợp với vị trí Thái Tử, có lẽ bây giờ hắn ta đã trở thành Thái Tử rồi không chừng.
Mưu sĩ nói hắn ta không cần gấp gáp, đi chậm một trước đã thua hết cả bàn cờ, từ xưa đến nay, có kẻ thua cuộc nào trong cuộc chiến tranh trữ lại có kết cục tốt đâu, dù sao cũng phải chừa lại đường lui cho bản thân.
Tần Vương nhắm mắt lại, thở hổn hển, lần trước, phụ hoàng đã giao lại chuyện ở Điền Nam sự giao cho Triệu Chân.
Triệu Chân đã đến Điền Nam.
Năm trước Điền Nam bị lũ lụt, hắn ta cũng từng đến cứu tế, nhưng sau này người của Công Bộ lại tới Điền Nam ở một thời gian rất dài nên Triệu Diệu cũng không quản chuyện này nữa.
Tháng năm năm nay, nhiều nơi ở Điền Nam lại báo lũ lụt, nhưng thiên tai năm nay đã đỡ hơn năm trước rất nhiều, đã nhìn thấy được hiệu quả của công cuộc trị thủy.
Lúc này đến Điền Nam sẽ mang theo thân phận là người của hoàng gia, biểu lộ thánh ân.
Không có điều gì có thể củng cố uy nghiêm của hoàng gia hơn thời điểm hiện tại, là hoàng gia hạ lệnh trị thiên tai mới có thể giúp bá tánh Điền Nam sống an ổn. Rồi kể cả chuyện vận chuyển nấm từ Điền Nam về đây bán hẳn cũng do phụ hoàng của hắn ta hạ lệnh.
Cố Kiến Châu tốn hết công sức mới mang về được một ít, Khương Đường nghĩ biện pháp mua, nhưng số lượng mua một lần cũng không nhiều.
Nhưng chỉ cần An Khánh Đế ra lệnh một tiếng thì đã có hoàng thương đi lo liệu chuyện này, khiến cho bá tánh phải tán dương công đức.
Tần Vương cười lạnh trong lòng, đều là nhi tử, sao lại có thể bất công như vậy.
Hiện tại hắn ta cảm thấy chuyện lễ vật gặp sự cố trong lễ tế trời trước mùa vụ không phải do Triệu Chân làm.
Lúc đó hắn ta vẫn nghĩ là Triệu Chân, trong mấy người huynh đệ chỉ có mỗi Triệu Chân gần tuổi với hắn ta nhất, cũng là người có nhiều cơ hội ngồi lên vị trí kia nhất, những hoàng tử khác hoặc là còn quá nhỏ, hoặc là không đủ năng lực.
Không chỉ có hắn ta, ngay cả thủ hạ và mưu sĩ của hắn ta cũng nghĩ là Triệu Chân làm.
Vì Lễ Bộ không có thực quyền, Triệu Diệu vẫn chưa sắp xếp người vào đó, sau này Lễ Bộ Thượng thư vì nhận tội thay hắn ta mà bị cắt chức.
Rõ ràng không phải là lỗi của ông ta.
Hắn ta cảm thấy người nhận được nhiều lợi ích nhất chính là Triệu Chân, nhưng nghĩ lại, sau đó trong triều cũng không có người nào nói tới chuyện lập Thái Tử, Triệu Chân cũng chẳng được ích lợi gì.
Có khi nào là do phụ hoàng của hắn ta làm không.
Khiến cho thân nhi tử bị bá tánh thiên hạ ghen ghét để củng cố ngôi vị hoàng đế của chính mình.
Triệu Diệu nhớ lại mỗi câu nói của An Khánh Đế, đều cảm thấy trong đó có thâm ý khác, không giống nhắc nhở, có vẻ như một lời cảnh cáo thì đúng hơn.
Chuyện của Triệu Cấu chắc cũng do phụ hoàng bày mưu đặt kế, Cố Kiến Sơn làm gì có lá gan giăng bẫy hoàng tử.
Triệu Diệu bây giờ đã bình tĩnh hơn trước kia rất nhiều, lúc trước gặp phải những chuyện như vậy, trong lòng sẽ kinh hoàng, sẽ sợ hãi, bây giờ nửa phần sợ cũng không có.
Chút tình cảm dành cho An Khánh Đế còn sót lại cũng chậm rãi tiêu tan.
Triệu Diệu cảm thấy cái này không thể trách hắn ta, hắn ta chỉ là bị phụ hoàng ép buộc.
Nếu đã sớm coi trọng Triệu Chân thì sao không lập Thái Tử, sao lại muốn hắn ta làm đá kê chân.
Để Triệu Chân đến Điền Nam, Điền Nam có ai, có Cố Kiến Châu. Chuyện trị thủy đều do Cố Kiến Châu lo liệu, hắn phụ hoàng chính là muốn giao Cố Kiến Châu cho Triệu Chân.
Hắn ta sẽ không đi vào vết xe đổ của Triệu Cấu.
Nhớ trước đây Minh quý phi được sủng ái nhiều như vậy, cả phủ Minh quốc công rất có mặt mũi, cuối cùng không phải đã chết rồi sao.
Hắn ta không muốn như vậy, chắc chắn phải tính đường lui cho mình.
Triệu Diệu đã dặn dò từng việc từng việc xuống dưới, chỉ cần bố trí thỏa đáng là không sợ gặp phải sự cố, mà chuyện cần làm nhất bây giờ là chờ, chờ một thời cơ tốt nhất.
Tình huống trong triều thay đổi không ngừng, Vĩnh Ninh hầu đã dặn dò Trịnh thị mấy lời, để bà quản lý người trong nhà.
Hướng gió trong triều dường như đã thay đổi.
Trịnh thị ngẩn người: “Kiến Sơn bên kia có gặp chuyện gì không?”
Vĩnh Ninh hầu nói: “Người không cần phải lo nhất chính là hắn, hắn đóng giữ Tây Bắc, một mình một hướng là tốt nhất. Bà cứ nghĩ đi, bất cứ người nào làm điều bất lợi với bá tánh đều trở thành tội thần của triều đình.”
Sau khi Tứ hoàng tử xảy ra chuyện, không một người nào dám động tới Tây Bắc nữa.
Bây giờ Vĩnh Ninh hầu đã nguyện ý nói chuyện triều đình với Trịnh thị, thứ nhất, vì ông không thể nói với người khác những chuyện gần đây, cứ nghẹn mãi trong lòng cũng cảm thấy khó chịu. Thứ hai, nếu ông nói ra thì Trịnh thị cũng không cần suy nghĩ miên man nữa.
Vĩnh Ninh hầu suy đoán, người kế vị sau này có thể là Lục hoàng tử, cũng là chính là Yến Vương điện hạ.
Đương nhiên đây cũng chỉ là suy đoán, phủ Vĩnh Ninh hầu không thể chịu nổi sóng to gió lớn, cũng không được phép bước lên thuyền của bất cứ hoàng tử nào.
Trịnh thị cũng có chút yên tâm: “Không có gì thì tốt, Kiến Sơn vừa đi, Khương Đường ở bên đó chắc cũng không dễ chịu.
Trong lòng bà đã sớm xem Khương Đường là người một nhà, Cố Kiến Sơn đi rồi, chỉ có một mình nàng lo làm ăn buôn bán, làm cái gì cũng chỉ có một mình.
Vĩnh Ninh hầu lại không thấy lo cho Khương Đường, con đường này là hai người bọn họ tự mình lựa chọn, dù thế nào cũng phải tự chịu trách nhiệm. Nói thật, tuy ông không tiếp xúc nhiều với Khương Đường, nhưng ông cảm thấy nữ tử này có thể gánh vác được nhiều thứ hơn người khác, lá gan cũng lớn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook