Tiền lễ đưa cho hai người cực kỳ nhiều, một túi nặng trịch, Xuân Đài cười với Lục Cẩm Dao cực kỳ vui vẻ, người lại không nhịn được nhìn vào bên trong: “Sao không thấy Khương cô nương ạ? Công tử cũng không gặp sao?”
Lục Cẩm Dao nói: “Làm việc cho tốt đi, ở bên ngoài đừng có cao hứng như vậy, bằng không là gây họa cho công tử nhà ngươi đấy.”
Hôn sự đã định ra, nhưng người ở bên Vĩnh Ninh Hầu phủ vẫn không thể tới đây. Nếu không có biến cố gì, ngày sau Khương Đường cùng Cố Kiến Sơn hành lễ chỉ có thể đi về phía Trường Ninh Hầu phủ.
Vẫn có thêm một phần tiếc nuối.
Nhưng Lục Cẩm Dao cảm thấy kết quả như vậy đã là kết quả tốt nhất, cũng không thể cầu mọi chuyện đều hoàn mỹ được.
Hơn nữa, nếu Khương Đường thật sự gả tới Vĩnh Ninh Hầu phủ, cho dù một thời gian ngắn nữa sẽ phân gia thì đó cũng sẽ là một trận gió tanh mưa máu.
Cũng may mà có thể thuận lợi đính thân.
Lục Cẩm Dao bảo Hoài Hề Bạch Vi trông coi Điểm Kim Ô Kim, tránh cho bọn chúng không cẩn thận cắn người xếp dỡ đồ đạc, còn mình thì vào phòng, vòng qua bình phong. Nhìn hai má Khương Đường đỏ bừng, rõ ràng là nhà mình nhưng lại không được tự nhiên chút nào.
Khương Đường hỏi: “Mọi người đều đi rồi à?”
Lục Cẩm Dao cười nói: “Mấy gã sai vặt nâng sính lễ vẫn còn chưa đi, Từ phu nhân và Cố công tử thì đã đi rồi.”
Khương Đường thở phào nhẹ nhõm. Ban đầu nàng cũng chẳng cảm thấy gì, còn có thể ngồi nghe một cách quang minh chính đại như vậy nữa. Nhìn bộ dáng Cố Kiến Sơn ngồi yên không nhúc nhích thì nàng lại thấy vui vẻ, nhưng khi Lục Cẩm Dao nói ‘cửa hôn sự này, ta đồng ý’, nàng liền đột nhiên căng thẳng thở hắt ra, trái tim cũng nhảy lên đến cổ họng.
Giống như giữa nàng và Cố Kiến Sơn có thêm một sợi dây liên kết vô hình không thể nói rõ. Hôm nay hai người không thể gặp nhau nhưng lại cảm thấy thân cận hơn rất nhiều.
Khương Đường nói: “Đi rồi thì tốt, vừa lúc chúng ta cũng thong thả hơn.”
Lục Cẩm Dao không nhịn được cười: “Vừa rồi Ngũ đệ cũng như vậy đấy, người ngồi ngay ngắn không nhúc nhích, người không biết còn tưởng là hắn nhập định rồi.”
Lục Cẩm Dao đã có bao giờ nhìn thấy bộ dáng Cố Kiến Sơn như thế này đâu. Nàng hồi tưởng lại lúc ở Cẩm Đường Cư, ở quán trà, nàng muốn thăm dò xem thử tâm tư của hắn đối với Khương Đường. Khi đó Cố Kiến Sơn rất thông minh trầm ổn, một câu có thể rẽ tám vòng rồi mới nói, giống như có mấy cái đầu óc, căn bản đoán không ra hắn nghĩ cái gì.
Tính ra Cố Kiến Sơn nhỏ hơn Cố Kiến Châu hai tuổi, nhưng giữa hai người, Cố Kiến Sơn lại càng giống huynh trưởng hơn.
Cố Kiến Châu vẫn là năm ngoái sau khi nàng có thai mới dần trở nên trầm ổn chững chạc hơn trước.
Khương Đường nghĩ lại bộ dáng kia của Cố Kiến Sơn, nàng buồn cười tới mức không nhịn được, vừa cao hứng lại vừa giật mình, như vậy là nàng sắp gả ra ngoài rồi.
Cảm giác hơi nhanh và đột ngột.
Nhưng nhiều nhất vẫn là cao hứng, nàng thích Cố Kiến Sơn từ khi nào thì chính Khương Đường cũng không biết, hình như trong vô thức đã có người này xuất hiện bên người mình rồi.
Ở Tiết Khất Xảo, ở Tết Trung thu, trên đường từ chính viện trở về Yến Kỉ Đường...
Có bao nhiêu lần nàng cũng không nhớ hết.
Khương Đường vừa rồi còn nghe thấy Lục Cẩm Dao tặng Cố Kiến Sơn lễ gặp mặt, trước đó nàng không hề biết chuyện này.
Khương Đường hỏi một câu, Lục Cẩm Dao nói: “Xem như là tín vật hai bên trao đổi, phần lớn là vòng tay ngọc bội, cũng tương đối quý giá, để tỏ rõ việc coi trọng mối hôn sự này.”
Trao đổi tín vật cho nhau, ước định hôn sự, cũng là chuyện cực kỳ tốt đẹp.
Phùng thị tặng cái gì Lục Cẩm Dao cũng không biết, chỉ là lúc ấy thấy Cố Kiến Sơn ngẩn người. Lục Cẩm Dao nghĩ, hẳn là không phải không có chuẩn bị trước mà là đem đồ Cố Kiến Sơn chuẩn bị trước đó thay đổi thành thứ khác.
Lục Cẩm Dao nói: “Cái này phần lớn là trưởng bối chuẩn bị, ta thấy không giống như là Từ phu nhân chuẩn bị.”
Lời này là ám chỉ, Khương Đường suy nghĩ không biết có phải là Trịnh thị hay không. Cho dù không hài lòng với nàng, Trịnh thị cũng muốn tham dự ngày Cố Kiến Sơn đính hôn thành thân.
Thấy Khương Đường cúi đầu, Lục Cẩm Dao nói: “Nếu thật sự là phu nhân chuẩn bị thì phải nên cao hứng mới đúng.”
Khương Đường cười khẽ: “Đúng vậy, phải nên cao hứng. Đính hôn là một chuyện đáng mừng, ta thật sự rất cao hứng, chỉ là có cảm giác không chân thật, giống như đang mơ vậy.”
Lục Cẩm Dao xoa đầu Khương Đường: “Được rồi, chờ bên này thu dọn xong thì chúng ta liền đi ăn cơm.”
Khương Đường: “Vậy ta đi xem sính lễ.”
Sính lễ không ít, là toàn bộ gia sản của Cố Kiến Sơn. Hắn đánh trận nhiều năm như vậy, bị thương đổi lấy quân công, tất cả đều ở chỗ này.
Trong lòng Khương Đường trở nên mềm nhũn, nhìn những thứ này nàng cảm thấy đây không phải là vàng bạc tài vật mà là tâm ý của Cố Kiến Sơn.
Tương đối mà nói, số sính lễ này so với rất nhiều quý nữ đính thân còn nhiều hơn. Bởi vì hạ sính lễ là tặng sính lễ cho nhà gái, sính lễ cơ bản đều sẽ để lại nhà mẹ đẻ, sẽ không mang đến nhà chồng. Đương nhiên cũng có người yêu thương nữ nhi, gom chung với của hồi môn cùng nhau nâng qua.
Khương Đường ở nơi này không cha không mẹ, lại sống một thân một mình. Để tránh cho nàng bị người xem thường, Cố Kiến Sơn liền đem tất cả của cải có thể lên được mặt bàn của mình viết vào danh mục quà tặng.
Nếu đã thành thân, vậy tức là Khương Đường quản gia. Mấy thứ này Khương Đường muốn dùng như thế nào thì dùng như thế ấy.
Sính lễ đưa tới chính là như vậy, là do nhà gái tùy ý dùng.
Hai người cùng đi xem sính lễ, danh mục quà tặng cực kỳ dài.
Cố Kiến Sơn đánh trận nhiều năm, Hoàng Thượng ban thưởng đồ đạc cũng không ít. Huống hồ, thăng quan quá nhanh cũng không được, lại không nỡ thưởng bạc nên chủ yếu là đồ trang sức châu báu.
Quý thì quý đấy, nhưng đồ vật trong cung ban thưởng không ai dám bán cả, chỉ có thể dùng để tăng thể diện mà thôi. Mà những đồ trang sức tơ lụa lại là đồ vật nữ tử yêu thích, nó mới thực sự có tác dụng.
Thứ này đến bây giờ còn chưa dọn xong, Lục Cẩm Dao kinh ngạc khi thấy gia sản Cố Kiến Sơn phong phú đến vậy. Khương Đường thì chưa từng thấy qua nhiều thứ tốt như vậy. Nàng thầm nghĩ, nhiều sính lễ như vậy, của hồi môn của nàng cũng phải nhiều hơn một chút, phải thừa dịp trước khi thành thân cố gắng kiếm thêm bạc.
Một đám gã sai vặt chuyển đồ đạc, ghi nhớ đồ đạc, phải mất một lúc lâu mới thu dọn xong. Đồ vật chất đầy cả bãi đất trống trước nhà chính, hai gian sương phòng đông tây, gian phòng còn lại của chính phòng. Khương Đường và Lục Cẩm Dao chờ sắp xếp xong sính lễ mới chuẩn bị đi Thắng Thiên Hạ.
Khương gia ở cách khá xa, muốn đi thì phải đi nhanh mới được.
Ngày hôm nay thời tiết tốt, theo lý thuyết thì thời tiết thế này sẽ làm cho người ta tâm tình thoải mái, nhưng ngay từ sáng sớm, nha hoàn chính viện liền nơm nớp lo sợ, không dám nói chuyện.
Hàn thị đến thỉnh an, cũng không dám đụng chạm gì đến vảy ngược của Trịnh thị, thỉnh an xong liền lui ra, sợ bị gọi lại chất vấn.
Cũng không biết có phải là ảo giác của Hàn thị hay không, nàng ấy cảm thấy bà bà đối với nàng ấy hình như không quá hài lòng. Hiện tại nàng ấy mặc dù vẫn còn nắm quyền quản gia nhưng rất nhiều chuyện giao cho mấy phòng khác. Nhất là tứ phòng, không chỉ quản phòng bếp lớn, ngay cả thôn trang của Hầu phủ cũng để cho Lục Cẩm Dao quản.
Trời cũng sắp vào hạ, ở thôn trang không có chuyện gì phải xử lý nhưng vẫn làm cho Hàn thị hoảng hốt.
Tần vương bên kia nàng ấy đã lừa gạt cho qua, Hàn thị cho rằng không có việc gì nữa rồi.
Hôm nay là ngày hai mươi sáu tháng năm, là ngày Cố Kiến Sơn và Khương Đường đính thân.
Lúc này nàng ấy cũng không dám có động tác gì làm cho Trịnh thị thêm ngột ngạt, chỉ dám an phận, bảo nàng ấy giao ra quyền gì thì liền giao ra quyền ấy.
Trịnh thị cũng không muốn nhìn thấy Hàn thị, tránh khỏi chuyện không cẩn thận tức giận lại không kìm được tính tình của mình.
Nếu không phải do đại phòng thì cũng không đến mức đi cầu thân cho ấu tử cũng phải nhờ người khác đi. Con người Phùng thị không tệ, nhưng làm mẫu thân ruột thị, ai có thể bước qua cái điểm mấu chốt này. Cho dù là diễn trò, bà ấy biết Vĩnh Ninh Hầu biết, nhưng Khương Đường cùng Cố Kiến Sơn lại không biết.
Trước kia, Trịnh thị còn nghĩ có phải Khương Đường coi trọng vinh hoa phú quý của Hầu phủ hay không. Nàng tuy có thể kiếm tiền, nhưng có tiền cũng không giống như có quyền lực, muốn dựa lưng vào đại thụ để hóng mát. Nhưng chuyện cho tới bây giờ, nàng vẫn cùng Cố Kiến Sơn đính thân.
Người ngoài nghị luận, hơn nữa phụ thân mẫu thân không có ở đây...
Hôm nay Trịnh thị cảm thấy có lỗi với hai người. Hầu gia không cho nói, hai người bọn họ còn tưởng rằng là do trong nhà không đồng ý với mối hôn sự này nên mới biến thành như vậy. Cho dù lúc đính thân có cao hứng đến cỡ nào, nhưng với tính tình Kiến Sơn, vừa nghĩ đến việc bị đuổi ra khỏi Hầu phủ, chỉ sợ cuộc sống có muốn cao hứng cũng không cao hứng nổi.
Mà người khởi xướng việc này, còn ngày ngày đến thỉnh an bà ấy nữa.
Nếu không phải nể tình trưởng tử cùng trưởng tôn, nếu không phải suy xét đến chuyện hiện tại không thể đả thảo kinh xà, Trịnh thị thật muốn hưu Hàn thị.
Một tức phụ cưới về như vậy thật sự làm cho gia trạch không yên.
Có đôi khi Trịnh thị cũng sẽ nghĩ, tại sao đang yên đang lành lại biến thành tình trạng như bây giờ? Tước vị vẫn truyền cho đại phòng, cũng không bởi vì trưởng tử tầm thường mà để cho tứ tử ngũ tử thừa tước. Trịnh thị tự nhận bản thân mình không bạc đãi trưởng tức, vì sao lại biến thành như bây giờ.
Nàng từng hỏi qua Vĩnh Ninh Hầu, nếu Hầu phủ bình an vượt qua kiếp nạn lần này thì nên xử trí đại phòng như thế nào xử trí Hàn thị như thế nào.
Vĩnh Ninh Hầu nói: “Nếu để cho Kiến Phong thừa tước, vậy Hầu phủ sớm muộn gì cũng có một ngày bại ở trong tay hắn. Về phần Hàn thị, Viễn ca nhi không thể không có mẫu thân.”
Hàn thị là kẻ ngu xuẩn không thể sánh kịp, nếu thật sự hưu nàng ấy, Cố Ninh Viễn cùng với hai tôn nữ của đại phòng kia sẽ có một người mẫu thân bị hưu.
Đương nhiên, nếu Tần Vương kế vị, Vĩnh Ninh Hầu cũng không thể làm cái gì.
Nếu là Vương gia khác kế vị, Vĩnh Ninh Hầu sẽ nghĩ cách giữ được mệnh của đại phòng. Về phần không có tước vị hay không có chức quan, về sau sống như thế nào, hắn cũng không quản được nhiều như vậy.
Trịnh thị thở dài, thời gian đó Hàn thị ăn mặc đẹp như vậy, bà ấy lại không để ở trong lòng. Hiện tại ngẫm lại, không biết đã nhận bao nhiêu hối lộ.
Nếu người kế vị không phải Tần Vương, vậy những chuyện này lại có thể giấu diếm ai được nữa.
Nếu người kế vị là Tần vương, việc này Vĩnh Ninh Hầu cũng sẽ không dễ dàng vạch trần rồi bỏ qua như vậy.
Làm trái gia phong, làm cho trong nhà rối tung lên, bắt hắn phải đến thu dọn một mớ hỗn độn. Chỉ bởi vì một cái gọi là công tòng long mà coi như không có chuyện gì xảy ra sao?
Chuyện này sao có thể bù đắp nổi chứ?
Vĩnh Ninh Hầu biết trong lòng Trịnh thị không dễ chịu, trong lòng hắn cũng không dễ chịu. Trong triều càng lúc càng loạn, hắn hiện tại chỉ giữ một chức quan nhàn tản. Phẩm giai tuy cao nhưng trong tay cũng không có thực quyền.
Mấy ngày trước thượng triều, Lại Bộ Thượng thư thượng tấu, nói rằng hiện tại thái bình thịnh thế cũng nên lập Thái tử.
Mặc dù không nói rõ ủng hộ ai lập ai nhưng lại có ý ép Hoàng Thượng lập thái tử.
Lại Bộ Thượng thư nói, lập Thái tử có lợi cho việc củng cố triều cương. Hiện giờ Tây Bắc đại thắng, có một vị Thái tử tài đức vẹn toàn thì có thể làm phấn chấn quân tâm.
Lúc ấy Hoàng Thượng cũng cân nhắc một lúc, sau đó hỏi Lại Bộ Thượng thư: “Ái khanh cảm thấy vị hoàng tử nào thích hợp nhất để lập làm Thái tử?”
Sau khi nghe những lời này, cả triều đình lặng ngắt như tờ, ngay cả một cái kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Lúc này Lại Bộ Thượng thư quỳ trên mặt đất: “Thần không dám...”
Mà An Khánh Đế lại cười ôn hòa: “Ái khanh không cần khẩn trương như thế, trẫm chỉ thuận miệng hỏi thôi.”
Hắn phất phất tay: “Ái khanh không cần quỳ, đứng lên đi.”
Lại Bộ Thượng thư ngẩng đầu nhìn thoáng qua, vội vàng đứng dậy trở lại vị trí của mình.
An Khánh Đế nói: “Chuyện lập Thái tử này trẫm cũng đang cân nhắc, chư vị ái khanh có thể vì trẫm phân ưu, trẫm cảm thấy rất được an ủi.”
Vĩnh Ninh Hầu không biết lời này là thật hay giả, nhưng nếu hắn còn chưa thỉnh lập Thái tử mà đại phòng đã tính toán vị trí Thái tử, giả sử như vị trí đó đã chắc chắn rồi thì hắn cũng sẽ thất vọng vô cùng.
Nhưng từ một phương diện khác mà nói, An Khánh Đế hiện tuổi đã cao, lúc này thoái vị bảo dưỡng tuổi thọ cũng tốt hơn là để cho mấy nhi tử ngóng trông hắn chết.
Hà tất phải chờ huynh đệ tương tàn phụ tử giết nhau.
Thiên gia, càng không có cái gọi là tình phụ tử. Dù sao thì An Khánh Đế cũng như thế này mà bước lên ngôi vị.
Vĩnh Ninh Hầu chính là nhớ thương tình phụ tử mới làm những việc này. Những việc hắn làm bây giờ đều là vì Hầu phủ, mà Cố Kiến Hiên ở Đốc Sát Viện, xem như là thuộc hạ của phụ thân Hàn thị Hàn Văn Bách. Tuy rằng ở giữa có mấy người ngăn cách nhưng vẫn không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Đối với Cố Kiến Hiên, trong lòng Vĩnh Ninh Hầu cảm thấy hổ thẹn. Đây là ấu tử của đại ca hắn, học vấn tốt tuổi còn trẻ, nếu sắp xếp tốt thì trong tương lai tiền đồ sẽ không thể hạn lượng. Nhưng hôm nay hắn bị cuốn vào triều đình phân tranh, cho dù như thế nào, Vĩnh Ninh Hầu cũng phải bảo vệ Cố Kiến Hiên.
Vĩnh Ninh Hầu hổ thẹn, Trịnh thị làm sao không thẹn với lương tâm cho được. Lúc trước bà ấy còn muốn làm mai Cố Kiến Hiên cùng với Khương Đường. Hiện giờ, người cùng Khương Đường đính thân lại trở thành nhi tử bà ấy.
Còn có Lý phu nhân bên kia nữa, bà ấy vẫn luôn hỏi thăm về Khương Đường. Lần trước hai người gặp nhau, ai cũng ngại mở lời. Trịnh thị cảm thấy bà ấy bị nghi ngờ rằng ban đầu bà ấy lảng tránh cố ý lừa gạt, mà Lý phu nhân lại tức giận vì lúc đó Trịnh thị không nói thật, lại không tiện ở thời điểm này đâm vào ngực Trịnh thị.
Cố Kiến Sơn đã rời khỏi Hầu phủ rồi, có nói thêm gì nữa cũng vô dụng. Mắt thấy hôn sự đều đã định ra rồi, chẳng lẽ còn có thể hối hôn.
Hối hôn không phải là chuyện nhỏ.
Chỉ là Lý phu nhân cảm thấy lúc trước nói thẳng là tốt rồi. Khương Đường xinh đẹp, người lại tràn đầy linh khí, thứ tử kia của bà ấy còn buồn bực không vui mất mấy ngày.
Đầu kia, bốn người ở Thắng Thiên Hạ ăn một bữa cơm. Bốn người, sáu món một canh, đều là những món đặc sắc của tửu lâu, hương vị thơm ngon chế biến tinh tế hương vị đều đầy đủ.
Phùng thị làm người sảng khoái, cũng không phải là bà bà của Khương Đường, đương nhiên sẽ không dặn dò cái này hỏi cái kia, chỉ nói chuyện với Lục Cẩm Dao về những chuyện thú vị của các nhà, bảo Cố Kiến Sơn kể về phong cảnh Tây Bắc là xong một bữa cơm vui vẻ.
Sau khi ăn cơm xong, Lục Cẩm Dao tiễn Phùng thị đi trước. Sau khi tiễn người đi, nàng nhìn về phía Cố Kiến Sơn và Khương Đường, thấy Cố Kiến Sơn không có ý muốn đi liền nói: “Vậy nhờ Cố công tử đưa gia muội về vậy.”
Cố Kiến Sơn gật đầu: “Ta cùng với Khương cô nương tiễn Tứ tẩu.”
Bối phận này thật đúng là không dễ bàn. Hai người còn chưa thành thân, hơn nữa Lục Cẩm Dao không thật sự nhận Khương Đường làm muội muội, còn Cố Kiến Sơn vẫn gọi Lục Cẩm Dao là Tứ tẩu.
Lục Cẩm Dao ngồi xe ngựa trở về Hầu phủ, Cố Kiến Sơn nhìn về phía Khương Đường nói: “Đi dạo trên đường một vòng rồi ta lại đưa nàng về nhé?”
Lục Cẩm Dao nói: “Làm việc cho tốt đi, ở bên ngoài đừng có cao hứng như vậy, bằng không là gây họa cho công tử nhà ngươi đấy.”
Hôn sự đã định ra, nhưng người ở bên Vĩnh Ninh Hầu phủ vẫn không thể tới đây. Nếu không có biến cố gì, ngày sau Khương Đường cùng Cố Kiến Sơn hành lễ chỉ có thể đi về phía Trường Ninh Hầu phủ.
Vẫn có thêm một phần tiếc nuối.
Nhưng Lục Cẩm Dao cảm thấy kết quả như vậy đã là kết quả tốt nhất, cũng không thể cầu mọi chuyện đều hoàn mỹ được.
Hơn nữa, nếu Khương Đường thật sự gả tới Vĩnh Ninh Hầu phủ, cho dù một thời gian ngắn nữa sẽ phân gia thì đó cũng sẽ là một trận gió tanh mưa máu.
Cũng may mà có thể thuận lợi đính thân.
Lục Cẩm Dao bảo Hoài Hề Bạch Vi trông coi Điểm Kim Ô Kim, tránh cho bọn chúng không cẩn thận cắn người xếp dỡ đồ đạc, còn mình thì vào phòng, vòng qua bình phong. Nhìn hai má Khương Đường đỏ bừng, rõ ràng là nhà mình nhưng lại không được tự nhiên chút nào.
Khương Đường hỏi: “Mọi người đều đi rồi à?”
Lục Cẩm Dao cười nói: “Mấy gã sai vặt nâng sính lễ vẫn còn chưa đi, Từ phu nhân và Cố công tử thì đã đi rồi.”
Khương Đường thở phào nhẹ nhõm. Ban đầu nàng cũng chẳng cảm thấy gì, còn có thể ngồi nghe một cách quang minh chính đại như vậy nữa. Nhìn bộ dáng Cố Kiến Sơn ngồi yên không nhúc nhích thì nàng lại thấy vui vẻ, nhưng khi Lục Cẩm Dao nói ‘cửa hôn sự này, ta đồng ý’, nàng liền đột nhiên căng thẳng thở hắt ra, trái tim cũng nhảy lên đến cổ họng.
Giống như giữa nàng và Cố Kiến Sơn có thêm một sợi dây liên kết vô hình không thể nói rõ. Hôm nay hai người không thể gặp nhau nhưng lại cảm thấy thân cận hơn rất nhiều.
Khương Đường nói: “Đi rồi thì tốt, vừa lúc chúng ta cũng thong thả hơn.”
Lục Cẩm Dao không nhịn được cười: “Vừa rồi Ngũ đệ cũng như vậy đấy, người ngồi ngay ngắn không nhúc nhích, người không biết còn tưởng là hắn nhập định rồi.”
Lục Cẩm Dao đã có bao giờ nhìn thấy bộ dáng Cố Kiến Sơn như thế này đâu. Nàng hồi tưởng lại lúc ở Cẩm Đường Cư, ở quán trà, nàng muốn thăm dò xem thử tâm tư của hắn đối với Khương Đường. Khi đó Cố Kiến Sơn rất thông minh trầm ổn, một câu có thể rẽ tám vòng rồi mới nói, giống như có mấy cái đầu óc, căn bản đoán không ra hắn nghĩ cái gì.
Tính ra Cố Kiến Sơn nhỏ hơn Cố Kiến Châu hai tuổi, nhưng giữa hai người, Cố Kiến Sơn lại càng giống huynh trưởng hơn.
Cố Kiến Châu vẫn là năm ngoái sau khi nàng có thai mới dần trở nên trầm ổn chững chạc hơn trước.
Khương Đường nghĩ lại bộ dáng kia của Cố Kiến Sơn, nàng buồn cười tới mức không nhịn được, vừa cao hứng lại vừa giật mình, như vậy là nàng sắp gả ra ngoài rồi.
Cảm giác hơi nhanh và đột ngột.
Nhưng nhiều nhất vẫn là cao hứng, nàng thích Cố Kiến Sơn từ khi nào thì chính Khương Đường cũng không biết, hình như trong vô thức đã có người này xuất hiện bên người mình rồi.
Ở Tiết Khất Xảo, ở Tết Trung thu, trên đường từ chính viện trở về Yến Kỉ Đường...
Có bao nhiêu lần nàng cũng không nhớ hết.
Khương Đường vừa rồi còn nghe thấy Lục Cẩm Dao tặng Cố Kiến Sơn lễ gặp mặt, trước đó nàng không hề biết chuyện này.
Khương Đường hỏi một câu, Lục Cẩm Dao nói: “Xem như là tín vật hai bên trao đổi, phần lớn là vòng tay ngọc bội, cũng tương đối quý giá, để tỏ rõ việc coi trọng mối hôn sự này.”
Trao đổi tín vật cho nhau, ước định hôn sự, cũng là chuyện cực kỳ tốt đẹp.
Phùng thị tặng cái gì Lục Cẩm Dao cũng không biết, chỉ là lúc ấy thấy Cố Kiến Sơn ngẩn người. Lục Cẩm Dao nghĩ, hẳn là không phải không có chuẩn bị trước mà là đem đồ Cố Kiến Sơn chuẩn bị trước đó thay đổi thành thứ khác.
Lục Cẩm Dao nói: “Cái này phần lớn là trưởng bối chuẩn bị, ta thấy không giống như là Từ phu nhân chuẩn bị.”
Lời này là ám chỉ, Khương Đường suy nghĩ không biết có phải là Trịnh thị hay không. Cho dù không hài lòng với nàng, Trịnh thị cũng muốn tham dự ngày Cố Kiến Sơn đính hôn thành thân.
Thấy Khương Đường cúi đầu, Lục Cẩm Dao nói: “Nếu thật sự là phu nhân chuẩn bị thì phải nên cao hứng mới đúng.”
Khương Đường cười khẽ: “Đúng vậy, phải nên cao hứng. Đính hôn là một chuyện đáng mừng, ta thật sự rất cao hứng, chỉ là có cảm giác không chân thật, giống như đang mơ vậy.”
Lục Cẩm Dao xoa đầu Khương Đường: “Được rồi, chờ bên này thu dọn xong thì chúng ta liền đi ăn cơm.”
Khương Đường: “Vậy ta đi xem sính lễ.”
Sính lễ không ít, là toàn bộ gia sản của Cố Kiến Sơn. Hắn đánh trận nhiều năm như vậy, bị thương đổi lấy quân công, tất cả đều ở chỗ này.
Trong lòng Khương Đường trở nên mềm nhũn, nhìn những thứ này nàng cảm thấy đây không phải là vàng bạc tài vật mà là tâm ý của Cố Kiến Sơn.
Tương đối mà nói, số sính lễ này so với rất nhiều quý nữ đính thân còn nhiều hơn. Bởi vì hạ sính lễ là tặng sính lễ cho nhà gái, sính lễ cơ bản đều sẽ để lại nhà mẹ đẻ, sẽ không mang đến nhà chồng. Đương nhiên cũng có người yêu thương nữ nhi, gom chung với của hồi môn cùng nhau nâng qua.
Khương Đường ở nơi này không cha không mẹ, lại sống một thân một mình. Để tránh cho nàng bị người xem thường, Cố Kiến Sơn liền đem tất cả của cải có thể lên được mặt bàn của mình viết vào danh mục quà tặng.
Nếu đã thành thân, vậy tức là Khương Đường quản gia. Mấy thứ này Khương Đường muốn dùng như thế nào thì dùng như thế ấy.
Sính lễ đưa tới chính là như vậy, là do nhà gái tùy ý dùng.
Hai người cùng đi xem sính lễ, danh mục quà tặng cực kỳ dài.
Cố Kiến Sơn đánh trận nhiều năm, Hoàng Thượng ban thưởng đồ đạc cũng không ít. Huống hồ, thăng quan quá nhanh cũng không được, lại không nỡ thưởng bạc nên chủ yếu là đồ trang sức châu báu.
Quý thì quý đấy, nhưng đồ vật trong cung ban thưởng không ai dám bán cả, chỉ có thể dùng để tăng thể diện mà thôi. Mà những đồ trang sức tơ lụa lại là đồ vật nữ tử yêu thích, nó mới thực sự có tác dụng.
Thứ này đến bây giờ còn chưa dọn xong, Lục Cẩm Dao kinh ngạc khi thấy gia sản Cố Kiến Sơn phong phú đến vậy. Khương Đường thì chưa từng thấy qua nhiều thứ tốt như vậy. Nàng thầm nghĩ, nhiều sính lễ như vậy, của hồi môn của nàng cũng phải nhiều hơn một chút, phải thừa dịp trước khi thành thân cố gắng kiếm thêm bạc.
Một đám gã sai vặt chuyển đồ đạc, ghi nhớ đồ đạc, phải mất một lúc lâu mới thu dọn xong. Đồ vật chất đầy cả bãi đất trống trước nhà chính, hai gian sương phòng đông tây, gian phòng còn lại của chính phòng. Khương Đường và Lục Cẩm Dao chờ sắp xếp xong sính lễ mới chuẩn bị đi Thắng Thiên Hạ.
Khương gia ở cách khá xa, muốn đi thì phải đi nhanh mới được.
Ngày hôm nay thời tiết tốt, theo lý thuyết thì thời tiết thế này sẽ làm cho người ta tâm tình thoải mái, nhưng ngay từ sáng sớm, nha hoàn chính viện liền nơm nớp lo sợ, không dám nói chuyện.
Hàn thị đến thỉnh an, cũng không dám đụng chạm gì đến vảy ngược của Trịnh thị, thỉnh an xong liền lui ra, sợ bị gọi lại chất vấn.
Cũng không biết có phải là ảo giác của Hàn thị hay không, nàng ấy cảm thấy bà bà đối với nàng ấy hình như không quá hài lòng. Hiện tại nàng ấy mặc dù vẫn còn nắm quyền quản gia nhưng rất nhiều chuyện giao cho mấy phòng khác. Nhất là tứ phòng, không chỉ quản phòng bếp lớn, ngay cả thôn trang của Hầu phủ cũng để cho Lục Cẩm Dao quản.
Trời cũng sắp vào hạ, ở thôn trang không có chuyện gì phải xử lý nhưng vẫn làm cho Hàn thị hoảng hốt.
Tần vương bên kia nàng ấy đã lừa gạt cho qua, Hàn thị cho rằng không có việc gì nữa rồi.
Hôm nay là ngày hai mươi sáu tháng năm, là ngày Cố Kiến Sơn và Khương Đường đính thân.
Lúc này nàng ấy cũng không dám có động tác gì làm cho Trịnh thị thêm ngột ngạt, chỉ dám an phận, bảo nàng ấy giao ra quyền gì thì liền giao ra quyền ấy.
Trịnh thị cũng không muốn nhìn thấy Hàn thị, tránh khỏi chuyện không cẩn thận tức giận lại không kìm được tính tình của mình.
Nếu không phải do đại phòng thì cũng không đến mức đi cầu thân cho ấu tử cũng phải nhờ người khác đi. Con người Phùng thị không tệ, nhưng làm mẫu thân ruột thị, ai có thể bước qua cái điểm mấu chốt này. Cho dù là diễn trò, bà ấy biết Vĩnh Ninh Hầu biết, nhưng Khương Đường cùng Cố Kiến Sơn lại không biết.
Trước kia, Trịnh thị còn nghĩ có phải Khương Đường coi trọng vinh hoa phú quý của Hầu phủ hay không. Nàng tuy có thể kiếm tiền, nhưng có tiền cũng không giống như có quyền lực, muốn dựa lưng vào đại thụ để hóng mát. Nhưng chuyện cho tới bây giờ, nàng vẫn cùng Cố Kiến Sơn đính thân.
Người ngoài nghị luận, hơn nữa phụ thân mẫu thân không có ở đây...
Hôm nay Trịnh thị cảm thấy có lỗi với hai người. Hầu gia không cho nói, hai người bọn họ còn tưởng rằng là do trong nhà không đồng ý với mối hôn sự này nên mới biến thành như vậy. Cho dù lúc đính thân có cao hứng đến cỡ nào, nhưng với tính tình Kiến Sơn, vừa nghĩ đến việc bị đuổi ra khỏi Hầu phủ, chỉ sợ cuộc sống có muốn cao hứng cũng không cao hứng nổi.
Mà người khởi xướng việc này, còn ngày ngày đến thỉnh an bà ấy nữa.
Nếu không phải nể tình trưởng tử cùng trưởng tôn, nếu không phải suy xét đến chuyện hiện tại không thể đả thảo kinh xà, Trịnh thị thật muốn hưu Hàn thị.
Một tức phụ cưới về như vậy thật sự làm cho gia trạch không yên.
Có đôi khi Trịnh thị cũng sẽ nghĩ, tại sao đang yên đang lành lại biến thành tình trạng như bây giờ? Tước vị vẫn truyền cho đại phòng, cũng không bởi vì trưởng tử tầm thường mà để cho tứ tử ngũ tử thừa tước. Trịnh thị tự nhận bản thân mình không bạc đãi trưởng tức, vì sao lại biến thành như bây giờ.
Nàng từng hỏi qua Vĩnh Ninh Hầu, nếu Hầu phủ bình an vượt qua kiếp nạn lần này thì nên xử trí đại phòng như thế nào xử trí Hàn thị như thế nào.
Vĩnh Ninh Hầu nói: “Nếu để cho Kiến Phong thừa tước, vậy Hầu phủ sớm muộn gì cũng có một ngày bại ở trong tay hắn. Về phần Hàn thị, Viễn ca nhi không thể không có mẫu thân.”
Hàn thị là kẻ ngu xuẩn không thể sánh kịp, nếu thật sự hưu nàng ấy, Cố Ninh Viễn cùng với hai tôn nữ của đại phòng kia sẽ có một người mẫu thân bị hưu.
Đương nhiên, nếu Tần Vương kế vị, Vĩnh Ninh Hầu cũng không thể làm cái gì.
Nếu là Vương gia khác kế vị, Vĩnh Ninh Hầu sẽ nghĩ cách giữ được mệnh của đại phòng. Về phần không có tước vị hay không có chức quan, về sau sống như thế nào, hắn cũng không quản được nhiều như vậy.
Trịnh thị thở dài, thời gian đó Hàn thị ăn mặc đẹp như vậy, bà ấy lại không để ở trong lòng. Hiện tại ngẫm lại, không biết đã nhận bao nhiêu hối lộ.
Nếu người kế vị không phải Tần Vương, vậy những chuyện này lại có thể giấu diếm ai được nữa.
Nếu người kế vị là Tần vương, việc này Vĩnh Ninh Hầu cũng sẽ không dễ dàng vạch trần rồi bỏ qua như vậy.
Làm trái gia phong, làm cho trong nhà rối tung lên, bắt hắn phải đến thu dọn một mớ hỗn độn. Chỉ bởi vì một cái gọi là công tòng long mà coi như không có chuyện gì xảy ra sao?
Chuyện này sao có thể bù đắp nổi chứ?
Vĩnh Ninh Hầu biết trong lòng Trịnh thị không dễ chịu, trong lòng hắn cũng không dễ chịu. Trong triều càng lúc càng loạn, hắn hiện tại chỉ giữ một chức quan nhàn tản. Phẩm giai tuy cao nhưng trong tay cũng không có thực quyền.
Mấy ngày trước thượng triều, Lại Bộ Thượng thư thượng tấu, nói rằng hiện tại thái bình thịnh thế cũng nên lập Thái tử.
Mặc dù không nói rõ ủng hộ ai lập ai nhưng lại có ý ép Hoàng Thượng lập thái tử.
Lại Bộ Thượng thư nói, lập Thái tử có lợi cho việc củng cố triều cương. Hiện giờ Tây Bắc đại thắng, có một vị Thái tử tài đức vẹn toàn thì có thể làm phấn chấn quân tâm.
Lúc ấy Hoàng Thượng cũng cân nhắc một lúc, sau đó hỏi Lại Bộ Thượng thư: “Ái khanh cảm thấy vị hoàng tử nào thích hợp nhất để lập làm Thái tử?”
Sau khi nghe những lời này, cả triều đình lặng ngắt như tờ, ngay cả một cái kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Lúc này Lại Bộ Thượng thư quỳ trên mặt đất: “Thần không dám...”
Mà An Khánh Đế lại cười ôn hòa: “Ái khanh không cần khẩn trương như thế, trẫm chỉ thuận miệng hỏi thôi.”
Hắn phất phất tay: “Ái khanh không cần quỳ, đứng lên đi.”
Lại Bộ Thượng thư ngẩng đầu nhìn thoáng qua, vội vàng đứng dậy trở lại vị trí của mình.
An Khánh Đế nói: “Chuyện lập Thái tử này trẫm cũng đang cân nhắc, chư vị ái khanh có thể vì trẫm phân ưu, trẫm cảm thấy rất được an ủi.”
Vĩnh Ninh Hầu không biết lời này là thật hay giả, nhưng nếu hắn còn chưa thỉnh lập Thái tử mà đại phòng đã tính toán vị trí Thái tử, giả sử như vị trí đó đã chắc chắn rồi thì hắn cũng sẽ thất vọng vô cùng.
Nhưng từ một phương diện khác mà nói, An Khánh Đế hiện tuổi đã cao, lúc này thoái vị bảo dưỡng tuổi thọ cũng tốt hơn là để cho mấy nhi tử ngóng trông hắn chết.
Hà tất phải chờ huynh đệ tương tàn phụ tử giết nhau.
Thiên gia, càng không có cái gọi là tình phụ tử. Dù sao thì An Khánh Đế cũng như thế này mà bước lên ngôi vị.
Vĩnh Ninh Hầu chính là nhớ thương tình phụ tử mới làm những việc này. Những việc hắn làm bây giờ đều là vì Hầu phủ, mà Cố Kiến Hiên ở Đốc Sát Viện, xem như là thuộc hạ của phụ thân Hàn thị Hàn Văn Bách. Tuy rằng ở giữa có mấy người ngăn cách nhưng vẫn không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Đối với Cố Kiến Hiên, trong lòng Vĩnh Ninh Hầu cảm thấy hổ thẹn. Đây là ấu tử của đại ca hắn, học vấn tốt tuổi còn trẻ, nếu sắp xếp tốt thì trong tương lai tiền đồ sẽ không thể hạn lượng. Nhưng hôm nay hắn bị cuốn vào triều đình phân tranh, cho dù như thế nào, Vĩnh Ninh Hầu cũng phải bảo vệ Cố Kiến Hiên.
Vĩnh Ninh Hầu hổ thẹn, Trịnh thị làm sao không thẹn với lương tâm cho được. Lúc trước bà ấy còn muốn làm mai Cố Kiến Hiên cùng với Khương Đường. Hiện giờ, người cùng Khương Đường đính thân lại trở thành nhi tử bà ấy.
Còn có Lý phu nhân bên kia nữa, bà ấy vẫn luôn hỏi thăm về Khương Đường. Lần trước hai người gặp nhau, ai cũng ngại mở lời. Trịnh thị cảm thấy bà ấy bị nghi ngờ rằng ban đầu bà ấy lảng tránh cố ý lừa gạt, mà Lý phu nhân lại tức giận vì lúc đó Trịnh thị không nói thật, lại không tiện ở thời điểm này đâm vào ngực Trịnh thị.
Cố Kiến Sơn đã rời khỏi Hầu phủ rồi, có nói thêm gì nữa cũng vô dụng. Mắt thấy hôn sự đều đã định ra rồi, chẳng lẽ còn có thể hối hôn.
Hối hôn không phải là chuyện nhỏ.
Chỉ là Lý phu nhân cảm thấy lúc trước nói thẳng là tốt rồi. Khương Đường xinh đẹp, người lại tràn đầy linh khí, thứ tử kia của bà ấy còn buồn bực không vui mất mấy ngày.
Đầu kia, bốn người ở Thắng Thiên Hạ ăn một bữa cơm. Bốn người, sáu món một canh, đều là những món đặc sắc của tửu lâu, hương vị thơm ngon chế biến tinh tế hương vị đều đầy đủ.
Phùng thị làm người sảng khoái, cũng không phải là bà bà của Khương Đường, đương nhiên sẽ không dặn dò cái này hỏi cái kia, chỉ nói chuyện với Lục Cẩm Dao về những chuyện thú vị của các nhà, bảo Cố Kiến Sơn kể về phong cảnh Tây Bắc là xong một bữa cơm vui vẻ.
Sau khi ăn cơm xong, Lục Cẩm Dao tiễn Phùng thị đi trước. Sau khi tiễn người đi, nàng nhìn về phía Cố Kiến Sơn và Khương Đường, thấy Cố Kiến Sơn không có ý muốn đi liền nói: “Vậy nhờ Cố công tử đưa gia muội về vậy.”
Cố Kiến Sơn gật đầu: “Ta cùng với Khương cô nương tiễn Tứ tẩu.”
Bối phận này thật đúng là không dễ bàn. Hai người còn chưa thành thân, hơn nữa Lục Cẩm Dao không thật sự nhận Khương Đường làm muội muội, còn Cố Kiến Sơn vẫn gọi Lục Cẩm Dao là Tứ tẩu.
Lục Cẩm Dao ngồi xe ngựa trở về Hầu phủ, Cố Kiến Sơn nhìn về phía Khương Đường nói: “Đi dạo trên đường một vòng rồi ta lại đưa nàng về nhé?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook