Nhưng đi vào nơi sâu nhất trên thảo nguyên cũng rất dễ bị lạc đường, Cố Kiến Sơn và Từ Trinh Nam đã thương nghị với các tướng lĩnh rất nhiều lần, đã quyết định các tướng lĩnh sẽ dẫn dắt đội quân dưới quyền của họ tiến sâu vào thảo nguyên, đánh được thì đánh, đánh không lại thì cứ chạy, cướp bò mới là chuyện chính.

Kể từ đó, mùa đông vốn dĩ đang yên bình lại nảy sinh chiến sự, Cố Kiến Sơn là tướng lĩnh trong quân doanh, sao có thể trở về được.

Nếu không phải Khương Đường đưa cho hắn cốt lẩu, các tướng lĩnh Tây Bắc còn lại sẽ không đến mức bí quá hóa liều.

Khương Đường không biết trong chuyện này còn có một phần nguyên nhân là do nàng nên chỉ nói: “Chuyện trong quân là chuyện quan trọng, ta lại gửi cho hắn thêm một ít đồ, mấy khối cốt lẩu đó chắc hắn đã ăn hết rồi.”

Tháng mười Cố Kiến Sơn rời đi, tính toán thì cũng đã tới Tây Bắc được gần hai tháng, xem ra cũng đã ăn hết rồi.

Trong nhà Khương Đường luôn để sẵn thứ này, bởi vì ở ngoài không thường tìm mua được thịt bò, cứ có thịt bò thì nàng sẽ mua, sau đó mang đi chế biến rồi để đó dùng dần.

Món này có để dự trữ cũng không bị hỏng, vào mùa hè cũng có thể giữ được rất lâu.

Khương Đường không hỏi tới chuyện chiếc trâm, nhưng lại hỏi tới vị Trường Ninh hầu phu nhân Phùng thị: “Bây giờ Trường Ninh hầu đang giữ chức vị gì ở trong quân?”

Xuân Đài nói: “Từ tướng quân là Chính nhất phẩm Vinh Lộc Đại Phu, người bây giờ đang ở Tây Bắc.”

Vậy thị được.

Nàng còn tưởng rằng Trường Ninh hầu phu nhân được Lục Cẩm Dao mời tới, khó trách trước kia đi theo Lục Cẩm Dao đến các loại yến hội mà chưa từng nhìn thấy bà ấy.

Xuân Đài dù chưa nói rõ Trường Ninh hầu Từ Trinh Nam là lãnh đạo trực tiếp của Cố Kiến Sơn nhưng ý trong lời nói cũng không khác lắm.

Thì ra là thế.

Trách không được khi nàng nhắc tới Lục Cẩm Dao thì Phùng thị lại ngẩn người, thì ra không phải là người Lục tỷ tỷ mời tới.

Cụ thể thế nào thì Khương Đường cũng không rõ ràng, chỉ là Cố Kiến Sơn đang ở Tây Bắc nhưng từ lâu đã suy tính đến lễ cập kê của nàng.

Xuân Đài cười ngốc: “Cô nương đừng để mấy chuyện này trong lòng, đây đều là chuyện công tử nên làm, trong lòng công tử nhớ cô nương, cho nên chuyện gì cũng suy nghĩ cặn kẽ, ghi tạc trong lòng. Công tử tuy thân ở Tây Bắc, nhưng tâm vẫn còn đặt ở chỗ này của cô nương.”

Tất nhiên hắn muốn nói những điều công tử làm cho Khương cô nương biết, nếu không phải công tử không cho thì chắc chắn Xuân Đài sẽ nói rõ tường tận những chuyện này từng chút một.

Khương Đường nhịn không được bật cười, Xuân Đài vẫn luôn ở Thịnh Kinh, lại không phải con giun trong bụng Cố Kiến Sơn, làm sao lại biết hắn đang nghĩ cái gì, nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được tâm ý của Cố Kiến Sơn.

Ngay cả chuyện hắn để Xuân Đài lại đây, cũng là một phần tâm ý của hắn.

Khương Đường nói: “Không phải như thế, không có cái gì gọi là nên làm hay không nên làm.”

Xuân Đài cào cào đầu: “Nếu không còn chuyện gì nữa thì tiểu nhân về trước đây, cô nương có việc gì thì cứ dặn dò, cứ tới sạp thịt nằm ở phía nam tìm tiểu nhân là được. Đúng rồi, thiếu chút nữa là quên mất, đây là thư công tử gửi về.”

Xuân Đài lấy một phong thư được niêm phong cẩn thận từ trong ngực áo ra, lại hỏi: “Cô nương có thư gửi cho công tử không?”

Khương Đường vẫn luôn viết, nàng về phòng lấy thư, hai người không thấy được mặt, buổi tối nàng luyện chữ hay ghi sổ cũng sẽ tiện tay viết mấy câu, cho nên nét mực đen in trên thư không hề đồng nhất với nhau.

Khương Đường tiễn Xuân Đài đi rồi mới trở về phòng đọc thư.

Giấy viết thư rất dày, Cố Kiến Sơn kể tới rất nhiều việc vặt, lúc nào ăn cơm, lúc nào đi ngủ, đồ ăn có món gì ngon, lại có món nào khó ăn.

Hắn còn viết có một lần Hỏa Đầu Doanh làm màn thầu quá cứng, trời lại quá lạnh, cho dù lấy ra lúc còn nóng, nhưng đến khi ăn đều cứng cộm như một khối băng.

Nhìn tới chỗ này, Khương Đường thầm nghĩ, nơi đó thật đúng là gian khổ, nàng có thể an an ổn ổn làm ăn buôn bán, Cố Kiến Sơn thì vẫn đang vất vả khổ cực.

Trong thư Cố Kiến Sơn có dặn, Thịnh Kinh đã vào đông hơn một tháng, nếu là có bạc thì có thể xây một hầm trữ băng, đến mùa hè có thể dùng để giải nhiệt.

Còn có than củi, buổi tối đốt lò sưởi, lúc đóng cửa sổ thì phải nhớ chừa lại một khe hở nhỏ.

Có rất nhiều chuyện, mặc kệ Khương Đường có nhớ kỹ hay không, Cố Kiến Sơn đều ghi lại ở trong thư.

Khương Đường có khi hận giấy viết thư quá ngắn, nội dung muốn viết lại rất nhiều.

Nàng đọc xong thư thì xếp lại để chung với bức thư lần trước.

Nàng ngồi ngẩn ngơ trước cửa sổ một hồi rồi mới đi kiểm kê lễ vật mà khách khứa đưa qua đây.

Vốn dĩ là đưa tới tiệm lẩu, nhưng Lưu Đại Lang đã chuyển về đây trước, chất đống ở trong sân.

Khương Đường cứ giống như đang dọn nhà vậy, đối chiếu danh mục quà tặng một cách kỹ lưỡng.

Trịnh thị tặng một đôi vòng ngọc, Khương Đường không xác định được độ tinh khiết nhưng nhìn ánh sáng lấp lánh của nó thì đây hẳn là một vật quý giá. An Dương quận chúa tặng một chiếc vòng cổ, phía trên có gắn một viên hồng ngọc.

Lục Cẩm Dao tặng một đôi khuyên tai, có vẻ như được làm từ xà cừ, mặt ngoài giống như có những vệt sáng đang chuyển động, đặt dưới ánh mặt trời sẽ nhìn thấy được màu sắc rực rỡ của nó.

Còn có Yến Minh Song, nàng ấy không tới nhưng cũng sai nha hoàn đem lễ vật qua tặng.

Những người còn lại thì tặng y phục, giày dép, hoặc là những món trang sức nhỏ.

Đám Lục Anh đều tặng đồ thêu do các nàng ấy tự làm, có vớ có giày, đúng là những thứ Khương Đường đang thiếu.

Mấy người Tiền đại nhân thì tặng một số giấy bút mực linh tinh, giá trị không tính là đắt đỏ, nhưng ý nghĩa trong đó lại không hề tầm thường.

Khương Đường là thật không nghĩ tới trong số thực khách cũng là ngọa hổ tàng long. Sau này cứ đối đãi theo lẽ thường là được.

Lục Cẩm Dao vẫn còn ở cữ, người của Yến Kỉ Đường cũng không thể rời đi, chỉ có một mình Lộ Trúc tới.

Nam Hương và Nam Tuyết cũng không có tới, bọn họ trước giờ không ở chung với nhau, lại còn không có quan hệ gì với nhau, sau này cũng sẽ dần xa cách, Khương Đường cũng có chuẩn bị tâm lý.

Bọn nha hoàn ở Yến Kỉ Đường đều đã cập kê, Lục Anh mắt thấy đã sắp phải gả chồng, thời gian trôi qua thật là nhanh.

Kiểm kê xong lễ vật, Khương Đường lại bắt đầu phân loại rồi mới đem đi cất giữ.

Nàng đến phòng bếp tự nấu cho mình một bát mì trường thọ, vào buổi lễ cập kê lúc giữa trưa nàng phải đón tiếp khách nhân, không có thời gian để ăn.

Không có nguyện vọng nào lớn hơn ước mong được sống khỏe mạnh trường thọ, có thể sống lại một lần, thoát khỏi vận mệnh của nguyên thân, đối Khương Đường mà nói, chỉ cần bấy nhiêu thôi là đủ.

Bộ trâm cài tóc hôm nay là một niềm vui ngoài dự kiến.

Khương Đường tính hai ngày sau sẽ mở lại tiệm lẩu, sau đó cứ an tâm chuẩn bị đón tết, nàng cũng nên đặt mua hàng tết.

Nàng ăn tết một mình cũng có chút quạnh quẽ, may mắn trái phải hai bên đều có hàng xóm, chung quanh cũng có nhiều hài tử, bên ngoài náo nhiệt cũng khiến lòng nàng cảm thấy náo nhiệt.

Ngoại trừ hàng tết thì còn phải chuẩn bị lễ tết cho các nhà.

Đi chúc tết không phải như tham gia yến hội, không thể tặng bạc, Khương Đường dự định làm một ít món điểm tâm mới mẻ.

Sau đó sẽ đặt một ít hộp gỗ, mang đi tặng trông cũng đẹp mắt.

Đã gần tới cuối năm, các gia đình đều đang chuẩn bị đón tết.

Các cô nãi nãi đã gả chồng cũng muốn chờ đến đầu năm để về nhà mẹ để, giữa bạn bè thân thích với nhau cũng sắp xếp đi thăm viếng người thân, náo nhiệt nhưng cũng rất bận rộn, từ ngày mùng một đến ngày mùng năm mọi người đều tất bật làm những việc này.

Lúc đó Lục Cẩm Dao cũng vừa ở cữ xong, chờ đến mùng ba sẽ trở về phủ Bình Dương hầu một chuyến, mang Chiêu ca nhi về ra mắt mọi người.

Lúc nàng ấy ở cữ không thể ra cửa, không thể nào tham dự lễ cập kê của Khương Đường.

Chờ Lộ Trúc trở về, Lục Cẩm Dao đã hỏi thăm: “Có thuận lợi không? Có nhiều người đến không?”

Lộ Trúc là nha hoàn hồi môn của Lục Cẩm Dao, nàng ấy đã đi theo Lục Cẩm Dao tham gia các loại yến hội từ lúc Lục Cẩm Dao còn ở khuê phòng nên nàng ấy có thể nhớ kỹ các vị phu nhân của các nhà.

Lộ Trúc chỉ biết Lục Cẩm Dao đã dặn dò nàng khi gặp Trường Ninh hầu phu nhân Phùng thị thì nói vài lời. Nàng ấy cho rằng trong nhóm khách khứa chỉ có Phùng thị cùng Trịnh thị là có thân phận cao quý, không ngờ lại có thêm một An Dương quận chúa, không nghĩ tới lại có nhiều cáo mệnh phu nhân tham dự như vậy.

Cáo mệnh mang hàm nghĩa là phu quân ở trong triều được Hoàng Thượng trọng dụng.

Tuy rằng phu nhân của nhóm thế gia được kế thừa hầu tước, bá tước cũng được gọi là phu nhân, nhưng không có lệnh phong cũng không có phong hàm, tất nhiên là không giống nhau.

Giống như Hàn thị vậy, chờ sau này phân gia thì nàng ta vẫn được gọi là Vĩnh Ninh hầu phu nhân, nhưng cũng đừng mong dựa vào Cố Kiến Phong để thỉnh được sắc phong.

Nếu sau này Lục Cẩm Dao được phong cáo mệnh thì Hàn thị còn thấp hơn một đầu.

Cho nên Lộ Trúc mới cảm thấy kỳ quái, nàng ấy cũng chỉ là gặp qua những người đó, có thể biết được bọn họ là người của nhà nào, ngay cả Lục Cẩm Dao có giáp mặt bọn họ thì cũng chỉ là chào hỏi chứ không thân thiết với nhau.

Thế gia giàu nghèo vẫn có một lằn ranh ngăn ở giữa, ranh giới rõ ràng.

Lộ Trúc nói: “Còn có phu nhân của Đại Lý Tự khanh, phu nhân của Hộ Bộ Thượng thư, còn có vài vị phu nhân khác, nô tỳ nhớ không rõ. Lúc đến giờ cơm trưa, đám người Tiền đại nhân cùng Trịnh đại nhân cũng tới.”

Lục Cẩm Dao cũng khó hiểu, Khương Đường chỉ là một tiểu nương tử, làm sao lại có quan hệ với nhiều quan viên triều đình như vậy.

Chẳng lẽ cũng là do Cố Kiến Sơn đã mời tới góp vui.

Nhưng nếu mời Phùng thị thì còn có thể giải thích là do quen biết từ trước, lấy thân phận trưởng bối đến chủ trì lễ cập kê cho Khương Đường.

Nhưng chuyện mời những quan văn đó đến thì phải giải thích làm sao.

Cố Kiến Sơn là võ tướng, căn bản không có quan hệ gì với nhóm quan văn đó.

Lục Cẩm Dao thật sự không rõ, hỏi Lộ Trúc thì Lộ Trúc cũng không biết.

Lục Cẩm Dao nghĩ ngợi rồi nói: “Có lẽ là thực khách của tiệm lẩu, nói chung cũng chỉ là chuyện tình cờ thôi. Dù sao cũng không phải là chuyện gì xấu, muốn đến thì cứ đến thôi.”

Lục Cẩm Dao chỉ có thể nghĩ đến lý do duy nhất này, bằng không thì là vì cái gì, cứ cho là những người được Khương Đường ra tay cứu giúp thì cũng không thể giúp đỡ cùng lúc nhiều người như vậy được.

Hẳn là Khương Đường đã làm chuyện gì đó ích nước lợi dân, trùng hợp được vài vị đại nhân nhìn trúng, chẳng lẽ là vì chuyện ở Điền Nam?

Lục Cẩm Dao cười cười: “Buổi lễ cập kê này của Khương Đường cuối cùng cũng được tổ chức một cách long trọng và có mặt mũi như vậy.”

Lục Cẩm Dao lại hỏi một chút về các món điểm tâm trong lễ cập kê, nghe Lộ Trúc nói một hồi thì trong lòng nàng ấy cũng cảm thấy an ủi: “Khương Đường học được không ít thứ ở Hầu phủ, lúc chuyển ra ngoài sống một mình cũng đã có thể vận dụng hết tất cả rồi.”

Lộ Trúc nói: “Còn không phải sao, người từ chỗ ngài đi ra, tự nhiên không giống người bình thường.”

Lộ Trúc còn không biết Lục Cẩm Dao làm sao có thể mời được Phùng thị đến, nàng ấy chỉ là một nha hoàn, không được lắm miệng

Lộ Trúc không hỏi nhưng không có nghĩa Trịnh thị sẽ không hỏi.

Tuy người không phải do nàng ấy mời tới nhưng nếu Trịnh thị hỏi thì Lục Cẩm Dao cũng đã có biện pháp ứng phó cho qua chuyện.

Nếu chỉ có một mình Phùng thị thì thật sự sẽ thu hút nhiều ánh mắt chú ý, nhưng không phải còn có nhiều phu nhân thế gia như vậy sao.

Nhưng lần này cũng quá mức mạo hiểm rồi.

Nếu mẫu thân nàng ấy bằng lòng thì Lục Cẩm Dao chắc chắn sẽ mời bà ấy đến chủ trì lễ cập kê cho Khương Đường. Nhưng Trần thị vốn dĩ đã không thích Khương Đường, sao có thể tới làm người chủ trì được chứ.

Đang lúc Lục Cẩm Dao muốn viết thiếp gửi cho sư nương của Cố Kiến Châu thì nàng ấy lại nhận được thiếp của phủ Trường Ninh hầu, trong thiếp có viết Phùng thị sẽ đến đó làm người chủ trì lễ cập kê cho Khương Đường.

Ngay lúc đó Lục Cẩm Dao lập tức nghĩ tới Cố Kiến Sơn.

Trường Ninh hầu phu nhân, Trường Ninh hầu, Cố Kiến Sơn, Lục Cẩm Dao có thể dễ dàng đoán được.

Lúc đó nàng ấy đã sửng sốt một hồi lâu, sau đó mới ổn định lại tâm tình, lại viết một bái thiếp gửi lại cho phủ Trường Ninh hầu, cũng gửi luôn cả thiệp mời tham dự lễ cập kê của Khương Đường qua đó.

Bộ trâm cài tóc nàng ấy chuẩn bị cuối cùng vẫn thành thứ vô dụng, đến bây giờ tim của Lục Cẩm Dao vẫn còn đang nhảy nhót bùm bụp. Tuy rằng mạo hiểm chút nhưng chuyện này cũng là sự chân tình và có dụng ý, là thứ mà Lục Cẩm Dao chưa bao giờ được trải nghiệm.

Tới bây giờ Lục Cẩm Dao mới có thể cảm nhận được tâm ý của Cố Kiến Sơn.

Nhớ rõ lúc trước Khương Đường rơi xuống nước, Cố Kiến Sơn đã vào cung mời Lý thái y sang đây, khi đó Lục Cẩm Dao đã cảm thấy có gì đó không đúng.

Sau này lại cho Yến Kỉ Đường rất nhiều đồ vậy, e là cũng chỉ vì Khương Đường.

Khi đó Lục Cẩm Dao cảm thấy hắn là một công tử Hầu phủ, làm những việc này dễ như trở bàn tay.

Tùy tiện phân phó một gã sai vặt thay hắn làm là được.

Lục Cẩm Dao vẫn cảm thấy những thứ Cố Kiến Sơn tặng cho Khương Đường cũng chỉ là tùy tiện tặng mà thôi.

Nhưng hôm nay không giống như vậy.

Phùng thị là Nhất phẩm Cáo mệnh phu nhân, Lục Cẩm Dao không biết làm sao Cố Kiến Sơn có thể nhờ vả được Phùng thị, nhưng nếu Cố Kiến Sơn muốn nạp Khương Đường làm thiếp, hoặc là xem Khương Đường như ngoại thất thì Phùng thị chắc chắn sẽ không đồng ý tới làm người chủ trì buổi lễ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương