CHƯƠNG 39

Trong bóng tối, Thẩm Mộc Bạch lặng lẽ quỳ trước giường của Nguyễn Du Du.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hơi thở của Nguyễn Du Du dần dần dịu lại, cô nắm chặt tay Thẩm Mộc Bạch, giống như người sắp chết đuối cuối cùng cũng nắm chặt lấy một khúc gỗ không chịu buông ra.

Với ánh sáng trong phòng khách hắt vào, Thẩm Mộc Bạch có thể nhìn thấy đôi hàng mi dài của cô đã ướt đẫm, hiển nhiên là đang khóc.

Cô đã gặp ác mộng gì vậy? Trong giấc mơ vẫn không ngừng gọi tên anh?

Thẩm Mộc Bạch một tay ôm cô, tay kia nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của cô, chẳng lẽ mơ thấy anh bị tai nạn sao? Có phải trong giấc mơ của cô, dù có lá bùa hộ mệnh bảo vệ, anh vẫn được định sẵn vẫn không thoát khỏi tai ương?

Có phải cô không đành lòng rời xa anh không?

Trước khi gặp cô, Thẩm Mộc Bạch chưa bao giờ tin những điều này nhưng chiếc bùa do cô bé vẽ ra là thứ mà khoa học không thể giải thích được, huống chi cô đến bên anh bằng cách nào.

Nguyễn Du Du đã khắc một chiếc bùa bình an cho anh nhưng anh sợ rằng tác dụng không đủ mạnh. Sau đó khắc tiếp một chiếc thứ hai cho anh nữa, cô lo lắng như thể đối mặt với một kẻ thù lớn và trong dự đoán của cô, anh đã gặp phải một điều gì đó thật khủng khiếp, nếu anh đoán không lầm là sẽ dẫn đến cái chết cho anh.

Nếu như ……
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nếu như anh thực sự không thể thoát khỏi cái chết, cô bé của anh phải làm thế nào?

Thẩm Mộc Bạch lúc này vẫn ở tư thế nửa quỳ, tay anh bị Nguyễn Du Du nắm lấy, nếu thay đổi tư thế, anh có thể sẽ đánh thức cô. Mãi đến khi Nguyễn Du Du thực sự thả lỏng, lật người buông tay ra, anh mới chậm rãi đứng lên mép giường ngồi bên cạnh cô một lúc lâu, sắc trời bên ngoài có chút lờ mờ, anh mới lặng lẽ rời khỏi phòng ngủ của Nguyễn Du Du.
……

Khi Nguyễn Du Du thức dậy vào buổi sáng, cô đã nằm trên giường một lúc.

Cô mơ hồ nhớ ra hình như mình đang mơ thấy bố và em trai, cô không thể nhớ chuyện gì đã xảy ra. Cô trở mình, không biết có phải là ảo giác hay không nhưng cô luôn cảm thấy trong phòng có mùi của Thẩm Mộc Bạch.

Không phải vì nhớ nhung anh sao?

Anh đang ở nhà, cô có thể nhìn thấy anh khi bước ra khỏi phòng ngủ, làm sao cô có thể nghĩ về anh đến mức si mê?

Thật ngu ngốc!

Nguyễn Du Du vùi mặt vào gối, mím môi cười một tiếng, trước khi mặc quần áo, đỏ mặt bước ra khỏi phòng ngủ, vui vẻ hét lên: "Anh Thẩm, buổi sáng tốt lành!"

Không ai đáp lại.

Nguyễn Du Du tò mò liếc nhìn xung quanh nhưng không thấy anh đâu cả. Bữa sáng đã được dọn sẵn trên bàn, có để lại một tờ giấy ghi: Tôi có việc phải làm, tôi đi ra ngoài trước.

Đó là chữ của Thẩm Mộc Bạch, rồng bay phượng múa, có nhu có cương.

Nguyễn Du Du nghiêng đầu suy nghĩ, hôm qua anh nói chuyện của nhà họ Chu sẽ được giải quyết trong hôm nay, chẳng nhẽ sáng sớm nay là đi xử lý việc này sao?

Nói đến đây, Nguyễn Du Du đã lâu không ăn một mình, bữa sáng và bữa tối đều ăn cùng Thẩm Mộc Bạch, ăn trưa với Chử Viên. Bây giờ ngồi vào bàn ăn một mình, cô cảm thấy hơi khó chịu, có vẻ không quen.

Căn nhà trở nên tĩnh lặng, sau bữa sáng Nguyễn Du Du thu dọn bàn ăn, đeo balo rồi đi ra ngoài, nhân tiện đem rác đi vứt.

Có thể là do hôm qua cô bị say xe, hôm nay xe của Ngụy Vĩnh chạy chậm hơn bình thường, càng thêm cẩn thận, cố gắng hết sức để tránh quá trình tăng tốc giảm tốc.

Nguyễn Du Du bật cười, cái đầu nhỏ bé của cô đặt vào giữa hai chiếc ghế ở ghế trước, "Anh Ngụy, không cần phải thận trọng như vậy. Hôm qua bị say xe là do tôi xem sách trong xe, tối hôm qua đã ổn rồi. Tôi sẽ không xem sách trong xe nữa, anh cứ yên tâm, khi phanh và dừng xe đột ngột tôi cũng không bị say nữa đâu."

Là một vệ sĩ và tài xế, kỹ năng lái xe của Ngụy Vĩnh đương nhiên không có vấn đề gì, xe anh ấy đã lái đủ ổn định và Nguyễn Du Du không muốn anh ấy có gánh nặng tâm lý.


Chắc chắn rồi, sau khi cô nói xong, Ngụy Vĩnh đã lái xe với tốc độ bình thường như trước.

Nguyễn Du Du ở lại trường cả ngày, không có chuyện gì xảy ra, Chu Quốc Vượng và Phan Như Yến cũng không đến trường tìm cô nữa.

Cô tò mò đoán xem Thẩm Mộc Bạch sẽ dùng phương pháp gì để giải quyết vấn đề này và hẳn là sẽ đưa ra kết quả xét nghiệm quan hệ cha con. Bản xét nghiệm đó của nhà họ Chu đã được nhiều người biết đến và việc xét nghiệm của Thẩm Mộc Bạch cũng phải được công khai, phải tổ chức một cuộc họp báo hay đăng một bản tin trên báo?

Khi Nguyễn Du Du đọc sách mệt rồi, nghỉ ngơi chốc lát cô sẽ lấy điện thoại di động ra để tìm kiếm tin tức về vấn đề này và phát hiện ra rằng không có bài đăng liên quan đến cô.

Cô lo lắng cả ngày, về nhà lập tức tắm rửa rồi gọi món cho bữa tối, tiếng cửa vang lên, cô từ trên sofa bật dậy chạy ra ngoài cửa.

Thẩm Mộc Bạch vừa vào cửa liền bắt gặp một đôi mắt hạnh tròn xoe, cô bé có chút kích động chào, "Anh Thẩm, anh đã về rồi!"

Thẩm Mộc Bạch nói, "Ừm", đóng cửa và cởi áo khoác để rửa tay, Nguyễn Du Du kiễng chân lên để giúp anh treo áo khoác, đi theo sau anh vào phòng tắm, nhìn Thẩm Mộc Bạch nhấn xà phòng rửa tay rồi tạo bọt trên các ngón tay dài, đều tăm tắp.

Cô dựa vào cửa phòng tắm, đợi anh bận xong mới hỏi chuyện nhà họ Chu.

Thẩm Mộc Bạch liếc nhìn cô trong gương, đôi mắt tròn đen láy của cô bé đang nhìn anh một cách tò mò.

Cô bé của anh……

Thẩm Mộc Bạch trong lòng thở dài, lau tay, đặt bàn tay to khỏe khoắn lên thắt lưng, nhướng mày, trong đôi mắt đen lóe lên một tia vui đùa, "Du Du, còn chờ gì nữa?"

Nguyễn Du Du sững sờ một lúc, ngơ ngác nhìn tay anh rồi đột nhiên có phản ứng, sắc mặt ửng hồng, xoay người chạy đi một cái "phốc phốc".

Thẩm Mộc Bạch thấp giọng cười, tiếng cười ngắn ngủi rồi thoáng qua.

Anh giải quyết xong, sau đó đi ra khỏi phòng ngủ, Nguyễn Du Du đang nằm trên sofa, ôm đầu gối, vùi mặt vào đầu gối, khẽ liếc nhìn anh.

“Du Du, đến ăn cơm nào.” Thẩm Mộc Bạch ngồi vào bàn ăn và ra hiệu cho cô,

Nguyễn Du Du chậm rãi mang đôi dép lê sang trọng và bước đến bàn, không dám nhìn anh một cách đường đường chính chính trong suốt bữa ăn.

Thẩm Mộc Bạch hỏi, "Chu Quốc Vượng và Phan Như Yến hôm nay không đến trường để gây rắc rối phải không?"

"Không." Nguyễn Du Du đã suy nghĩ cả ngày, vừa nhắc tới chuyện này, cô lập tức hỏi: "Anh Thẩm, chuyện này đã giải quyết xong chưa? Anh đã đăng tin kết quả xét nghiệm quan hệ cha con chưa?"

Thẩm Mộc Bạch mỉm cười, đôi mắt đen nhướng lên nhìn cô, "Du Du muốn đăng tin tức?"

“Tôi không muốn.” Nguyễn Du Du không chút do dự lắc đầu, cô không muốn trở thành tâm điểm.

Không đăng tin tức. Khóe miệng Thẩm Mộc Bạch nhếch lên một chút, đăng tin tức hay tổ chức họp báo là cách nên làm nhưng anh đoán cô bé không thích cách đối mặt với công chúng như thế này nên anh xử lý một cách khiêm tốn. Bây giờ, có vẻ như điều này mới thực sự phù hợp với tâm nguyện của cô bé.

“Chuyện này do ông nội giải quyết.” Thẩm Mộc Bạch giải thích với cô trong khi ăn: “Ông nội gửi cho nhà họ Chu một bản kết quả xét nghiệm quan hệ cha con, nói rằng nếu nhà Chu có phản đối, chúng ta sẽ làm một cuộc kiểm tra chính thức, hai bên sẽ mang theo giấy tờ đích thân đến hiện trường để lấy mẫu.”

"Nhà họ Chu sẽ không tiếp tục ăn vạ, đúng không? Không xách động dư luận? Tôi luôn cảm thấy họ đến trường để tìm cách làm ảnh hưởng đến bạn học của tôi. Tuy nhiên, hôm nay tôi đã ở lại trường cả một ngày và cũng cảm thấy không có ảnh hưởng gì."

Nguyễn Du Du cắn vào miếng đùi gà, đôi má mềm mại của cô ấy phồng lên và vẫn giống như một chú chuột hamster nhỏ háu ăn.

Các ngón tay của Thẩm Mộc Bạch cử động, ngón trỏ và ngón cái của bàn tay trái khẽ xoắn lại, kìm nén ý muốn véo vào đôi má phúng phính đó.

“Nhà họ Chu sẽ không dám ăn vạ đâu.” Đôi mắt Thẩm Mộc Bạch thoáng qua một tia lạnh lùng, “Ông nội đã hẹn với một người bạn và chính thức công khai chuyện này. Nhà họ Chu không liên quan gì đến Du Du và nó có thể coi như ở Yến Thành này bọn họ đã nhất trí. Mặt khác, tôi nghĩ nhà họ Chu sẽ không thể lo đến việc này ngay được."

Chỉ làm cho bất động sản của nhà Chu gặp rắc rối cũng xem như là chừa đường lui cho nhà họ Chu.

Không ngờ bọn họ lại nhằm đến Nguyễn Du Du với một ý đồ bất chính. Lần này anh không muốn nhân từ nữa, nhà họ Chu thật sự sẽ phải nếm mùi đổ nát ngay.


Nghe những gì anh nói, Nguyễn Du Du cảm thấy nhẹ nhõm. Cô vui vẻ ăn tối, thu dọn bàn ăn rồi về phòng ngủ ôn tập.

Cho đến khi chuẩn bị chìm vào giấc ngủ trên giường, cô vẫn luôn cảm thấy như thiếu một thứ gì đó.

Suy đi nghĩ lại hồi lâu, ôi, hôm nay Thẩm Mộc Bạch dường như không thèm xoa đầu cô.

Có lẽ…...do bận quá.

Cô lại bận ôn tập và cô không ở cùng anh trong phòng sách hay gì cả.
……

Cuối tuần, Nguyễn Du Du không đi gặp ông lão, cô gọi điện thoại cho ông nói rằng nên nhanh chóng ôn bài, sau khi thi xong sẽ đi gặp ông.

Vì tuần sau cô sẽ bước vào kỳ thi nên Thẩm Mộc Bạch không làm phiền cô, một người đang trong phòng sách và người còn lại ở trong phòng ngủ.

Vào buổi trưa, Nguyễn Du Du đang nghĩ về việc gọi đồ ăn thì cô nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.

Cô lạ lùng chạy ra và liếc nhìn phòng sách, Thẩm Mộc Bạch đang ngẩng đầu lên, vì anh đang ở nhà, thế ai là bấm chuông? Phải biết rằng cô đã sống ở đây nửa năm, chưa từng có khách đến chơi.

Vẻ mặt của Thẩm Mộc Bạch rất bình tĩnh, anh từ sau bàn làm việc đi ra, nhìn về phía cửa, Nguyễn Du Du đi theo sau anh.

Khi anh mở cửa, hóa ra là ông lão, Nguyễn Du Du thậm chí còn không quan tâm nói chuyện khi A Phúc bé nhỏ từ phía chân ông già mà lao đến cô, điên cuồng vòng quanh chân của Nguyễn Du Du, với tiếng sủa "gâu gâu gâu” trong miệng, cái đuôi nhỏ ngoe nguẩy đến nổi sắp cuộn tròn thành bánh xe.

Nguyễn Du Du cúi xuống, xoa đầu A Phúc và an ủi chú chó con đang phấn khích để nó không sủa lớn như vậy. Sau đó cô mới đứng dậy chào ông lão:“Ông nội, sao ông lại đến đây?”

Ông lão mỉm cười nhìn cháu trai cả và cháu dâu, "A Phúc nhớ Du Du nên đưa nó đến đây một lúc."

Khóe miệng Thẩm Mộc Bạch giật giật, ông lão viện cái cớ này, rõ ràng là bản thân mình nhớ cháu, nhất định phải gán lên đầu A Phúc, chính là A Phúc không nói được nên ông nói cái gì thì là cái đó vậy nhưng hãy nhìn vào vẻ hưng phấn của A Phúc, có vẻ như nó rất nhớ cô chủ nhỏ của nó.

Ông lão không chỉ mang đến cho A Phúc, mà còn có bữa trưa, Nguyễn Du Du giúp đặt bữa trưa lên bàn và bọn họ cùng ngồi xuống bàn.

Ông lão cười và nói: "Du Du thực sự là một học sinh ngoan. Đừng lo, ông nội sẽ không lãng phí thời gian của cháu. Ông nội sẽ về sau bữa trưa."

Nguyễn Du Du cảm thấy áy náy, lông mi dài chớp chớp hai cái, đôi mắt hạnh đen láy nhìn ông lão xin lỗi, "Ông ơi, sau kỳ thi sẽ là kỳ nghỉ đông, cháu nhất định sẽ ở cùng ông nhiều hơn."

Ông lão rất vui vẻ, "Được rồi, còn có một tháng nghỉ đông, mấy ngày nữa Du Du sẽ về lại chỗ của ông để bồi bổ cơ thể. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn này đã ốm đi mấy phần, lịch học của Đại học Yến Thành cũng quá nặng nề."

Thẩm Mộc Bạch cười và nói, "là Du Du quá nghiêm túc."

“Nghiêm túc tốt mà.” Ông lão vội vàng bảo vệ Nguyễn Du Du, “Nhìn thằng nhóc Mộc Dương cả ngày quanh quẩn lang thang, giống như Du Du mới khiến người ta yên tâm.”

Nguyễn Du Du mỉm cười cho đến khi mắt cô cong thành trăng khuyết, "Ông ơi, như cháu là một con chim ngu ngốc nên phải nổ lực bay lên, còn thành tích học tập của Mộc Dương đã rất tốt. Những ghi chú mà cậu ấy sắp xếp cho cháu trông rất rõ ràng và những điểm chính cậu ấy tô về cơ bản đã bao gồm hầu hết các trọng điểm kiến ​​thức."

Ông lão hài lòng gật đầu, "Được rồi, các cháu tình cảm như thế rất tốt."

Nguyễn Du Du bí mật đút cho A Phúc một miếng sườn heo, "Ông nội, chuyện của nhà họ Chu may mắn có ông nội giúp cháu giải quyết xong, cám ơn ông."

“Có đáng gì đâu.” Ông lão xua tay, “Nhà họ Chu da mặt quá dày, chúng ta còn có thể để bọn họ tùy ý xử lý sao? Du Du đừng sợ, nếu nhà họ Chu dám đến trường gây rắc rối cho cháu nữa, chỉ cần gọi cảnh sát hoặc gọi cho ông và ông sẽ dạy cho họ một bài học."

Vẻ mặt Thẩm Mộc Bạch nhất thời lạnh nhạt, “Ông nội, đừng lo lắng, nhà họ Chu không dám đến trường học nữa.” Kết quả xét nghiệm quan hệ cha con đã bị ông lão công khai, ông lão có quan hệ rộng khắp.

Một khi ông đã công khai, tất cả những gia tộc giàu có ở Yến Thành đều biết, nếu nhà họ Chu còn làm loạn nữa thì chỉ là làm trò cười cho người khác thôi.


Cho dù bọn họ không cam tâm đi chăng nữa cũng sẽ không bao giờ dám làm xét nghiệm quan hệ cha con chính thức. Đương nhiên nếu đi xét nghiệm thì chỉ càng xác minh rằng Nguyễn Du Du không hề có một chút liên quan gì đến nhà họ Chu.

Hơn nữa, nhà họ Chu sắp tới sẽ rất bận rộn.
……

Chu Quốc Vượng chưa bao giờ bị choáng ngợp như vậy.

Mặc dù có xuất phát điểm không giàu có như Thẩm Vinh Hưng nhưng gia đình ông ta cũng khá sung túc. Ngoài ra, những năm gần đây Yến Thành phát triển vượt bậc, ông ta cũng kịp lấn sân sang lĩnh vực bất động sản, miễn cưỡng thì cũng được tính là đã chen chân vào giới thượng lưu của Yến Thành.

Chính khối tài sản khổng lồ này đã khiến ông ta cảm thấy tự mãn, thậm chí còn có tư tưởng bề trên coi thường mọi người nên đã khinh thường Thẩm Mộc Bạch, người không thể kế thừa cơ nghiệp của gia tộc họ Thẩm.

Theo ý ông ta, chỉ có kẻ mạnh mới hợp sức, con gái độc nhất làm sao có thể lấy chồng vô dụng như thế được?

Chỉ cần tưởng tượng, nếu con gái kết hôn với người thừa kế của một gia đình như Tống Cẩm Minh, cả hai nhà có thể cùng nhau hợp sức xây dựng một đế chế kinh doanh.

Sẽ có được gì nếu gả cho Thẩm Mộc Bạch? E rằng anh sẽ chẳng thể mua nổi một bộ trang sức tử tế cho con gái mình với số tiền lãi từ số cổ phiếu trong tay, có lẽ cuối cùng họ sẽ phải sống bằng của hồi môn của con gái.

Sau khi kết hôn, chưa kể con gái ông ta phải chịu quá nhiều thiệt thòi, thậm chí ông ta cũng không có mặt mũi nào gặp bạn bè trong giới kinh doanh nữa.

Sau nhiều ngày suy nghĩ, ông ta quyết định thực hiện kế hoạch thay mận đổi đào, nhờ nguồn cảm hứng từ bộ phim truyền hình cẩu huyết của Phan Như Yến hay xem.

Cũng thật trùng hợp khi trong số những đứa trẻ được sinh ra ở bệnh viện cùng ngày, có một đứa đáp ứng được điều kiện của bọn họ — Nguyễn Du Du.

Nguyễn Du Du là một đứa trẻ mồ côi và sẽ không phiền nào gì khi phải gửi trả Chu Dung Dung cho nhà người khác. Đúng là một kế hoạch hoàn mỹ.

Ông ta đã tính toán mọi thứ, điều duy nhất không ngờ đến là việc kinh doanh của ông ta sẽ gặp khó khăn lớn.

Mấy ngày nay mới có chuyện bất động sản hủy hoại môi trường sinh thái, cần phải đình chỉ mua bán để khôi phục môi trường.

Lúc này Chu Quốc Vượng vẫn chưa nhận ra rằng nhà họ Chu đang gặp khó khăn, anh cảm thấy điều đó chỉ cần mình kiên trì và giữ nguyên chuỗi vốn không bị đứt gãy trước khi tái bán là ổn.

Thật không ngờ rằng, chẳng một người bạn nào quen biết ở hội rượu sẵn sàng giúp đỡ, thậm chí có người còn giậu đổ bìm leo và muốn lấy một khách sạn dưới tên ông ta trước rồi mới chịu đưa tiền. Tiền này cũng không phải cho mượn mà được xem là tiền mua lại khách sạn.

Vị trí của khách sạn rất tuyệt vời và thường xuyên chật kín khách, vì vậy Chu Quốc Vượng đương nhiên không muốn bán nó.

Ông ta không thể vay tiền và chuỗi vốn đang lâm nguy. Chu Quốc Vượng nghĩ rằng tất cả những gì ông ta cần làm là làm cách nào để phía bên trên chịu bỏ qua và việc thanh tra quản lý môi trường khu bất động sản nhanh chóng được hoàn tất. Lúc này, ông ta mới nghĩ đến nhà họ Thẩm.

Nhà họ Thẩm có xuất thân giàu có, gia thế giàu có thịnh vượng vững chãi bao năm qua cũng không phải nói suông. Dù là sẵn sàng cho ông ta vay tiền hay chỉ là giúp móc nối mối quan hệ thì ông ta đều có thể dễ dàng vượt qua ải nguy này.

Thật đáng tiếc vì hắn đã xúc phạm đến Thẩm Mộc Bạch nhưng ông lão lại rất thương đứa cháu trai lớn này, hiển nhiên rất ghét ông ta.

Ông ta đã tìm Thẩm Vinh Hưng hai lần nhưng đều bị bên kia phớt lờ, vì vậy mới đổi ý ra tay từ phía Nguyễn Du Du.

Trong mắt Chu Quốc Vượng, Nguyễn Du Du là một cô gái quê mùa chưa từng được nhìn ngắm thế giới bên ngoài và dáng vẻ rụt rè không được lòng người cho lắm nhưng nghe nói bằng cách nào đó cô lại lọt vào mắt xanh của ông lão nhà họ Thẩm và ông lão rất thích đứa cháu dâu này.

Ông ta cho rằng Nguyễn Du Du hẳn là người dễ gạt, vì ngày đưa cô về nhà họ Chu, sự hưng phấn ngây ngất trong mắt cô không hề che giấu.

Không ngờ, Nguyễn Du Du không chịu nhận ông ta, thậm chí còn nói rằng xét nghiệm quan hệ cha con là giả, ông ta thậm chí còn không biết làm thế nào cô biết điều đó!

Nếu tất cả đều là rắc rối, bây giờ Chu Quốc Vượng đang phải đối mặt với những rắc rối lớn.

Ngoài dự án bất động sản, hiện khách sạn do ông điều hành cũng có vấn đề, phương tiện chữa cháy không đạt chuẩn, tiềm ẩn nguy cơ an toàn, khách sạn phải đóng cửa để chấn chỉnh.

Vốn dĩ bán khách sạn có thể sống sót qua cơn nguy kịch nhưng bây giờ khách sạn xảy ra vấn đề, những người vốn muốn mua cũng nao núng.

Và ông lão Thẩm đã sai người đến đưa kết quả xét nghiệm quan hệ cha con mới cho ông ta. Thậm chí ông ta còn không biết rằng ngày mình đến chỗ ông lão Thẩm đã bị Thẩm Mộc Bạch lấy một sợi tóc trên người.

Đó không phải là tất cả, ông lão Thẩm và bạn bè của ông đã tiết lộ kết quả xét nghiệm quan hệ cha con.

Bây giờ, Nguyễn Du Du thực sự không liên quan gì đến nhà họ Chu và ông ta sẽ không thể đến nhà họ Thẩm với danh nghĩa là thông gia của con mình. Có thể nói, nhà họ Chu và nhà họ Thẩm đã đoạn tuyệt quan hệ.

Chu Quốc Vượng đang ở trong tình trạng khó khăn thực sự.
……


Nguyễn Du Du không biết gì về gia đình họ Chu và cô cũng không quan tâm, miễn là Chu Quốc Vượng và Phan Như Yến không đến quấy rầy cô nữa.

Sau khi bước vào tuần thi, tất cả các môn sẽ không dạy bài mới nữa, để học sinh có thời gian tự học chuẩn bị cho kỳ thi.

Tự học khác với học trên lớp, không giới hạn phòng học, chỉ cần là phòng trống không có lớp học hoặc buổi thi đều có thể tùy ý sử dụng.

Nguyễn Du Du đã tự học cùng với Chử Viên và cô đã chia sẻ tất cả những điều cần lưu ý và điểm chính mà Thẩm Mộc Dương đã đưa cho cô.

Thẩm Mộc Dương thỉnh thoảng đến xem, thấy Nguyễn Du Du quá căng thẳng cho kỳ thi cuối kỳ này nên đã cùng cô tự học.

Thẩm Mộc Dương đã học năm thứ ba và cậu ấy đã hoàn thành tất cả các môn học cơ bản.

Bây giờ các bài kiểm tra cuối kỳ đều là các môn học chuyên ngành và một số môn tự chọn, rất khác với Toán cao cấp, tiếng Anh và Mã Triết mà Nguyễn Du Du phải học.

Nguyễn Du Du nhìn cuốn sách giáo khoa của cậu ấy với vẻ ngưỡng mộ, "Tôi đã tìm ra một vấn đề, nếu tôi đang học Toán cao cấp, tôi sẽ nghĩ rằng tiếng Anh của người khác rất thú vị, thú vị hơn nhiều so với toán cao cấp. Nếu tôi đang học tiếng Anh, tôi sẽ nghĩ rằng Toán cao cấp mà mọi người học thú vị hơn môn tiếng Anh. Bây giờ tôi nhìn vào các môn học chuyên ngành và tôi lại bắt đầu ghen tị với cuộc sống của sinh viên năm ba. "

Giọng cô nhẹ nhàng và rối rắm, có chút bất lực.

“Hahaha——” Đôi mắt hoa đào của Thẩm Mộc Dương tràn đầy ý cười, đôi chân dài duỗi ra dưới ghế ngồi phía trước, thì thào nói: “Sao cô không ghen tị với cái đầu thông minh của tôi? Môn Toán cao cấp, tiếng Anh thật dễ dàng, chứ đừng nói đến các môn chuyên ngành.”

“Hừ!” Nguyễn Du Du nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nâng cằm kiêu ngạo nhìn Thẩm Mộc Dương với đôi mắt hạnh tròn và đen, “Thông minh thì thông minh, chỉ cần tôi siêng năng, kỳ thi vẫn sẽ đạt 100 điểm!"

Chử Viên bật cười, “Đúng đấy, phải khí thế hùng hồn như vậy, Du Du chắc chắn sẽ nằm trong top đầu!” Tiểu khả ái không biết có hiểu lầm gì về bản thân không, rõ ràng là rất thông minh và siêng năng, ôn tập môn nào cũng rất tốt nhưng vẫn luôn lo lắng về việc trượt môn.

Bởi vì có những sinh viên khác trong lớp tự học, ba người bọn họ nói giọng nhỏ lại nên xích gần nhau mới có thể nghe rõ, bọn họ có vẻ rất thân thiết.

Họ chọn một phòng học nhỏ, ngồi đầy cả phòng cũng chỉ có ba mươi bốn mươi người. Trong quá trình tự học, mọi người sẽ không thân thiết với nhau như trong lớp, lúc này trong lớp chỉ có khoảng hai mươi người, bao gồm cả Trần Mai.

Nguyễn Du Du thực sự đã để ý đến cô ta, bởi vì ba người họ không có một phòng học cố định để tự học và họ đều chọn trong số bốn hoặc năm phòng học nhỏ ở dãy này. Nhưng dù ba người họ học ở lớp nào đi chăng nữa thì Trần Mai cũng sẽ "tình cờ" chọn cùng một phòng học, tất nhiên là cô ta luôn vào sau ba người họ.

Sau vài ngày này, Nguyễn Du Du đã nhìn ra được ý đồ của Trần Mai.

Ban đầu cô nghĩ rằng Trần Mai đang cố gắng can thiệp vào việc học của cô nhưng sau đó cô phát hiện ra rằng mục tiêu chính của Trần Mai là Thẩm Mộc Dương.

Chắc chắn rồi, khi Trần Mai nhìn thấy ba người họ nói đùa, cô ta cũng đứng dậy khỏi ghế, ngồi vào chỗ trống trước mặt họ, ngượng ngùng đưa sách bài tập trong tay cho Thẩm Mộc Dương, " Tiền bối, em không biết làm câu này, mong tiền bối xem giúp em được không? ”

Thẩm Mộc Dương sắc mặt trầm xuống, "Không biết."

Trần Mai bực bội bĩu môi, "Tiền bối thông minh như thế, anh luôn đứng trong top đầu các kỳ thi, làm sao mà không biết được?"

“Tôi đã học đến năm ba rồi, hai năm nay tôi không đụng đến những môn cơ bản này, không biết chẳng phải rất bình thường sao?” Đôi mắt đào hoa của Thẩm Mộc Dương lạnh lùng.

Trần Mai mắt đỏ lên, "Được rồi, tiền bối, tôi-tôi biết…..."

Cô ta đứng dậy, cúi đầu, chậm rãi đi về chỗ.

Ánh mắt cô đơn và lẻ loi ấy, như thể bị ai đó bài xích. Sau khi ngồi xuống, cô ta quay đầu nhìn Thẩm Mộc Dương nhưng lại có chút do dự.

Bạn học cùng học với cô ta liền vỗ về, "Bỏ đi, người ta là một nhóm, không muốn để người khác chen vào đâu.”

“Đừng, đừng nói vậy.” Trần Mai buồn bã cắn môi, “Tiền bối, anh ấy thực ra rất tốt. Anh ấy rất nhiệt tình và tốt bụng……”

Bạn học cong môi khinh thường, "Tiền bối đương nhiên tốt nhưng đáng tiếc hai người đi cùng không dễ chọc vào, suốt ngày chiếm lấy tiền bối, không cho tiền bối nói chuyện với nữ sinh khác." Lúc trước cô ấy cũng đã từng cố gắng đi tới Thẩm Mộc Dương để bắt chuyện nhưng là bị ném cho cái mặt lạnh.

Nguyễn Du Du nhìn Thẩm Mộc Dương với ánh mắt buồn cười và bất lực, rõ ràng là cậu ấy dùng cái mặt lạnh để từ chối tất cả những cô gái đến bắt chuyện nhưng những cô gái bị từ chối không hề trách anh.

Ngược lại, Chử Viên và cô lại trở thành đối tượng bị các cô gái đổ lỗi.

Cái đầu nhỏ của Nguyễn Du Du lắc lư hai lần, đôi môi căng mọng và hồng hào mím lại, trong lòng cô đã cho Thẩm Mộc Dương một định nghĩa —— Lam nhan họa thủy!






Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương