Xuyên thành người vợ vượng phu của nam phụ
-
Chương 33:
CHƯƠNG 33
Nguyễn Du Du vốn dĩ muốn nhanh chóng về nhà để giải quyết vết bầm tím trên cổ tay nên cô đã đeo bùa chữa thương vào tay từ buổi trưa và khi đến bữa ăn tối, Thẩm Mộc Bạch quay về thì vết thương sẽ gần như khá hơn nhưng cô lại do dự khi lên xe.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nếu cô không đến Dược Hoa chứng tỏ là đang cố gắng che giấu điều đó, Thẩm Mộc Bạch chắc chắn sẽ nghi ngờ, nếu cô không có một cái cớ hoàn hảo thì không cần phải đợi đến bữa tối, có lẽ anh sẽ về nhà ngay để xem chuyện gì đã xảy ra với cô. Vết thương chắc chắn không thể che giấu được.
Tốt hơn hết là cứ đến đó, cứ đến Dược Hoa ở với anh buổi chiều như thường lệ. Dù sao bây giờ trời lạnh, ngoài chiếc áo khoác ra, cô vẫn còn mặc áo len bên trong, vết ngón tay bầm tím ở phía trên cổ tay một chút, miễn là cô không xắn tay áo lên, anh sẽ không bao giờ phát hiện ra. Cô sẽ bí mật sử dụng một chiếc bùa chữa thương vào ban đêm và vết bầm sẽ được chữa lành vào sáng sớm hôm sau, vấn đề này trôi qua rất nhẹ nhàng.
Sau khi nghĩ kĩ càng, Nguyễn Du Du trực tiếp đến Dược Hoa.
Thẩm Mộc Bạch hơi ngạc nhiên khi Nguyễn Du Du phải đến câu lạc bộ ăn tối vào thứ sáu hàng tuần, dù trời mưa hay nắng.
Một người là người anh em thiểu năng, người kia là một cô bé dễ thương ngoan ngoãn. Hai người này đều thuộc kiểu cách trong sáng, không thể nào làm ra chuyện có lỗi với anh được. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chỉ là cô bé kiên trì như vậy chưa một lần bỏ lỡ khiến anh có chút hiếu kỳ.
Cũng may chỉ có hai mươi phút cho bữa trưa của họ, sau đó Nguyễn Du Du sẽ cùng anh đi ăn trưa rồi ở lại với anh cả buổi chiều.
Khi Nguyễn Du Du chuẩn bị 20 hoặc 30 chai thủy tinh nhỏ vào ngày đầu tiên, Ngụy Vĩnh có nói với anh, cộng với mùi rượu thoảng thoảng trong phòng ngủ của cô, anh đã phát hiện ra trong tủ của cô có giấu một chai rượu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh biết Nguyễn Du Du lần nào cũng sẽ mang một chai rượu nhỏ đến cho Triệu Húc Phong, đây là lòng tốt mà cô bé thể hiện với Triệu Húc Phong, cũng không có gì to tát, cô bé đã muốn giấu anh thì anh cũng không việc gì phải vạch trần.
Tuy nhiên, vào thứ sáu hàng tuần, anh vẫn luôn bật định vị để theo dõi nhất cử nhất động của Triệu Húc Phong và Nguyễn Du Du nhưng hôm nay khác với mọi khi, chỉ trong chốc lát khi Triệu Húc Phong rời khỏi phòng, Tống Cẩm Minh cũng đi tới phòng của Triệu Húc Phong và rời đi trước khi Triệu Húc Phong quay trở lại.
Hành động của Triệu Húc Phong vẫn giống như mọi khi nhưng hành vi né tránh Triệu Húc Phong của Tống Cẩm Minh có chút kỳ lạ. Tuy nhiên, hôm nay là lần đầu tiên Tống Cẩm Minh xuất hiện ở đây, có lẽ chỉ là tình cờ.
Khi chấm đỏ của Nguyễn Du Du đến tầng dưới ở Dược Hoa, Thẩm Mộc Bạch liền thoát ra khỏi giao diện giám sát.
Nhìn thấy Nguyễn Du Du chạy vào như một chiếc bánh mì mũm mĩm vừa mới nướng xong, một nụ cười thoáng qua trong đôi mắt đen láy của Thẩm Mộc Bạch, cô bé sợ lạnh nên đã mặc áo khoác trước khi chính thức vào đông. Không biết tại sao cô không sợ lạnh khi ăn kem, nếu anh không ngăn cô lại, cô vẫn sẽ ăn kem trong thời tiết này.
“Du Du.” Thẩm Mộc Bạch đứng dậy giúp cô đặt balo xuống, cởi áo khoác ngoài xuống, lộ ra chiếc áo len màu xanh nhạt mềm mại bên trong, tươi như chồi non.
Lần nào anh cũng đợi cô đến ăn trưa, mặc dù Nguyễn Du Du đã nói dù anh ăn cơm bình thường thì cô cũng sẽ đến cùng anh nhưng cứ thứ sáu hàng tuần, anh luôn đợi cô đến rồi mới đi đến nhà hàng.
Nguyễn Du Du gọi một chiếc bánh pho mát và ăn từng chút một bằng nĩa.
Thẩm Mộc Bạch liếc nhìn cô vài lần.
Cô bé có thói quen xắn tay áo đến giữa bắp tay nếu mặc áo dài để tiện cho việc ăn uống nhưng hôm nay cô bé thật ngoan ngoãn và chiếc áo len luôn dính vào cổ tay. Thậm chí có một vài lần ngón tay cô móc vào cổ tay áo và muốn kéo nó lên, rồi cô lại thả tay ra một cách khó hiểu, như thể cô ấy đang che đậy một thứ gì đó.
Thẩm Mộc Bạch không hỏi, điều mà Nguyễn Du Du không muốn nói, anh luôn tự mình tìm ra câu trả lời.
Nguyễn Du Du chợp mắt hai mươi ba phút mỗi ngày. Văn phòng rất ấm áp, chiếc ghế sofa rộng và lớn, chiếc chăn bông mà Thẩm Mộc Bạch đã đắp cho được cô cuộn tròn ôm nó vào lòng rồi ngủ thiếp đi một cách thoải mái trên ghế sofa. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Mộc Bạch nghe nhịp hơi thở của cô dần dần dài ra, biết cô đã ngủ say, nhẹ nhàng đi tới sofa ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm khuôn mặt đang ngủ say của cô một hồi.
Cô bé ngủ rất ngon, đôi mi dài khẽ rũ xuống, đôi má trắng nõn mềm mại hơi phồng lên, đôi môi hồng hào đầy đặn thỉnh thoảng mấp máy khiến người ta không khỏi thắc mắc trong mơ cô đang ăn món ngon gì.
Khẽ nở nụ cười trên khóe môi mỏng, Thẩm Mộc Bạch duỗi tay ra, đầu ngón tay lướt nhẹ trên má cô, sau đó tìm đến tay cô, ngón tay mảnh khảnh móc vào cổ tay áo len rồi từ từ kéo ra.
Chiếc áo len mềm mại, co giãn đến mức lộ cả cổ tay chỉ với một cái kéo nhẹ.
Trên làn da trắng trẻo và mềm mại, có dấu vết năm ngón tay, bầm tím và sưng tấy.
Đôi mắt đen láy của Thẩm Mộc Bạch dán chặt vào dấu vân tay, nhất định không phải do cô bé tự làm, nhìn kích thước thì rõ ràng là dấu tay của một người đàn ông trưởng thành.
Có phải là Triệu Húc Phong?
Hay Tống Cẩm Minh?
Anh ngồi xổm bên cạnh ghế sofa, mái tóc đen phủ lên xương mày, đôi môi mỏng mím lại thành một đường thẳng và đôi mắt đen láy sâu thẳm, như thể hồ nước lạnh lặng yên không gợn sóng nhưng tựa như thể dưới đáy sóng sôi cuộn trào.
Anh không biết mình đã ngồi xổm hay xem bao lâu, cho đến khi nhịp thở của Nguyễn Du Du bắt đầu thay đổi, cho thấy cô sắp tỉnh lại, anh cẩn thận vuốt cổ tay áo len lại chỗ cũ, đứng dậy, ngồi xổm quá lâu nên có chút tê tái và thật nhẹ nhàng trở lại bàn làm việc.
Rất may mắn cho Nguyễn Du Du cả buổi chiều trôi qua thật yên bình, Thẩm Mộc Bạch không phát hiện điều gì. Buổi tối trước khi đi ngủ, cô đốt một chiếc bùa chữa thương, biến nó thành bùn và đắp nó vào cổ tay. Cô nghĩ ngợi một lúc lại lấy trong ngăn kéo lấy ra một ít bùa chữa thương và bùa chữa bệnh, chuẩn bị bỏ vào balo để mang theo bên mình, kẻo gặp trường hợp khẩn cấp như hôm nay.
Khi thức dậy vào buổi sáng, các vết bầm tím trên cổ tay quả nhiên đã biến mất.
Nguyễn Du Du đã rất phấn khởi. Thẩm Mộc Bạch hoàn toàn không biết rằng cô bị thương và như thế anh cũng sẽ không xung đột với nam chính trong quyển sách Tống Cẩm Minh, thật tuyệt vời làm sao!
Như thường lệ, cả hai cùng nhau đến gặp ông lão.
Nguyễn Du Du đã bí mật gửi tin nhắn cho Triệu Húc Phong khi cô rảnh rỗi: Anh Thẩm không phát hiện ra, vết thương của tôi cũng đã lành rồi, đừng mang chuyện này ra nói nữa kẻo tự rước họa vào thân!
Triệu Húc Phong trả lời: anh Thẩm là người rất tỉ mỉ thế mà cũng không phát hiện ra, thật may mắn!
……
Ngày hôm sau, thay vì lái xe về nhà, Thẩm Mộc Bạch đến câu bộ lạc.
Nguyễn Du Du tò mò nhìn anh, "Sao anh lại đi đến đây?"
Thẩm Mộc Bạch xoa những ngón tay thon dài trên mái tóc mềm mại và bồng bềnh của cô, nhẹ nói: "Anh em đã lâu không gặp nhau nên tụ họp một chút."
Triệu Húc Phong và Ngô Trung Trạch đã đến và đang gọi đồ ăn cho mọi người, Ngô Trung Trạch ngẩng đầu lên, "Anh Thẩm, Du Du."
Triệu Húc Phong nhìn sang, "Du Du, anh Thẩm."
Thẩm Mộc Bạch cười mắng: "Tự khi nào mà anh Thẩm đã xếp phía sau?"
Triệu Húc Phong gãi đầu, anh gặp Nguyễn Du Du vào thứ sáu hàng tuần và đã quen chào hỏi, vì vậy anh vô tình nói tên cô trước.
Ngô Trung Trạch cười vỗ vỗ cánh tay Triệu Húc Phong, "Tuyệt thật, một câu nói có thể làm cho anh Thẩm chua xót, xin bái phục!"
Mọi người cùng đùa nghịch một lúc, Triệu Húc Phong nhân lúc không ai để thấp giọng hỏi Nguyễn Du Du, "Cổ tay của cô không sao chứ?"
Nguyễn Du Du gật đầu.
Triệu Húc Phong sợ Thẩm Mộc Bạch sẽ phát hiện ra, vì vậy không hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào. Tuy nhiên, chiếc bùa chữa thương của cô thậm chí có thể chữa lành vết thương trên đầu của anh ấy, vì vậy một chút bầm tím sẽ không thành vấn đề.
Thẩm Mộc Bạch bình tĩnh uống vài ngụm trà, vết thương trên cổ tay có lẽ Triệu Húc Phong là người biết chuyện nhưng chưa hẳn là do anh ấy gây ra, Tống Cẩm Minh ngày hôm đó cũng đến cái phòng này, chỉ sau khi Triệu Húc Phong rời đi một lúc.
“Anh Thẩm!” Tống Cẩm Minh đẩy cửa bước vào, vui vẻ chào hỏi, quay đầu nhìn Nguyễn Du Du, trầm giọng một hồi, ánh mắt ẩn sau cặp kính gọng vàng nhanh chóng liếc nhìn cổ tay cô, “Du Du. "
Chỉ vẻ mặt tội lỗi này và khoảnh khắc giọng nói của anh ấy trầm xuống không thể giải thích được, khiến Thẩm Mộc Bạch chắc chắn rằng vết thương trên cổ tay của cô bé là do Tống Cẩm Minh tạo ra.
Hầu hết các món ăn mà Triệu Húc Phong và Ngô Trung Trạch gọi đều là món yêu thích của Nguyễn Du Du, chiếc Lava Cakes yêu thích của cô cũng được đặt trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh.
Đó là một cuộc bốn người hiếm hoi tụ họp đầy đủ và họ đã gọi chai Louis XIII mà Triệu Húc Phong yêu thích và gọi cho Nguyễn Du Du nước ép táo.
Uống được nửa ly, Tống Cẩm Minh đứng dậy đi vào toilet, Thẩm Mộc Bạch đi theo anh ấy ra ngoài.
Triệu Húc Phong nhíu mày, trong tiềm thức muốn đi ra ngoài, trầm ngâm nhìn Nguyễn Du Du đang vui vẻ ăn cơm thì bước chân dừng lại.
Một lúc sau, hai người lần lượt quay lại, xem ra không có gì khác thường nhưng Triệu Húc Phong lại phát hiện tay trái của Tống Cẩm Minh không hề cầm ly rượu lên nữa.
Chắc là cổ tay của Tống Cẩm Minh đã bị thương rồi. Triệu Húc Phong nhìn Nguyễn Du Du, còn nói rằng anh Thẩm không phát hiện điều gì cả. Không những anh Thẩm đã phát hiện ra mà còn biết rằng do Tống Cẩm Minh gây ra, thậm chí còn trả thù cho cô và làm bị thương cổ tay của Tống Cẩm Minh. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô bé vẫn chẳng hề hay biết gì.
Chậc chậc, ai mới là tiểu ngốc nghếch đây?!
……
Khi thời tiết se lạnh, món Malatang và món thịt hầm trên con phố nhỏ bên ngoài cửa Nam trở nên phổ biến nhất. Nguyễn Du Du thích nhất là món thịt viên hầm, cô cắm những viên này lên đầu đũa và cắn từ từ, nước súp cũng thấm đều với những chiếc quẩy xoắn, lúc đầu chiếc quẩy xoắn giòn rụm được nấu đến chín mềm, cô rất thích ăn.
Mỗi lần ăn xong món thịt viên hầm với Chử Viên, hai người lại mua thêm một củ khoai lang nướng ở ven đường. Khoai lang nướng nóng hổi vừa mềm, vừa dẻo, lại được nướng bằng dầu, mỗi người một nửa, vừa đi vừa ăn, cảm giác mùa đông cũng trở nên ấm áp hơn.
Cuộc sống như thế này thật đơn giản và hạnh phúc nhưng không hiểu sao Nguyễn Du Du lại cảm thấy tần suất mình gặp phải Chu Dung Dung thường xuyên hơn, dường như chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy cô ta, mấu chốt là Chu Dung Dung luôn mang vẻ mặt oán hận.
Nguyễn Du Du cảm thấy Chu Dung Dung là một người rất kỳ lạ, cô không làm gì và không liên quan gì đến Chu Dung Dung nhưng thái độ của Chu Dung Dung thay đổi tùy lúc.
Lúc đầu thì kiêu ngạo và dè dặt, sau chuyển thành khinh thường, giờ lại trở nên tức giận và bất bình, không biết tinh thần cô ta đã phải trải qua những biến cố thăng trầm gì rồi.
Chử Viên cắn miếng khoai lang nướng, thấp giọng hỏi: "Tại sao nó đi theo chúng ta suốt, có nguy hiểm gì không?"
“Chắc là không, cô ta không thể cắn người.” Nguyễn Du Du tưởng cô ấy đang nói về Chu Dung Dung nhưng khi cô quay lại, có một chú chó con cách đó không xa, đang đăm đăm nhìn cô.
Chú chó con không lớn và nó bẩn đến mức bạn khó có thể nhận ra rằng bộ lông có màu đen trắng, điều này khiến Nguyễn Du Du nhớ đến chú chó con thú bông bằng nhung màu đen trắng mà Thẩm Mộc Bạch đã gắp về cho cô.
Nguyễn Du Du nhìn miếng khoai lang nướng trên tay, nóng quá, nếu không chú ý thì chú chó con sẽ bị bỏng. Nếu nó rất đói, nó có thể nuốt hết miếng khoai ngay lập tức.
Cô đi đến ven đường mua một cái xúc xích nướng, đem mấy cái que tre bỏ đi, đặt xúc xích đã nướng lên trên một bậc đá tương đối sạch sẽ trên mặt đất, ra hiệu với chú chó con, khi nó đến gần, Nguyễn Du Du nắm tay Chử Viên bỏ đi.
“Nó không đi.” Sau vài bước, Chử Viên nhìn lại.
Nguyễn Du Du quay đầu lại, chú chú chó con vẫn kiên trì đi theo cô với miếng xúc xích trong miệng.
Nguyễn Du Du ngồi xổm xuống và ngay khi cô ra hiệu, chú chó con chạy đến trước mặt cô, nhìn cô với đôi mắt to đầy háo hức.
“Thực xin lỗi, tao không thể nuôi mày được.” Nguyễn Du Du bất lực lắc đầu, “Anh Thẩm sẽ không đồng ý.”
Cô sống trong một căn hộ, ngoài phòng ngủ cho hai người còn có phòng làm việc. Thẩm Mộc Bạch rất ưa sạch sẽ, nhất định sẽ không để chú chó con sống ở nhà.
Cô xua tay nhưng chú chó con vẫn không chịu đi.
Nguyễn Du Du không còn cách nào khác là mua một cây xúc xích khác và đặt nó xuống đất, chú chó con thậm chí còn chưa ăn xúc xích trong miệng đã ngậm tiếp cái xúc xích mới đặt trên mặt đất và kiên trì đi theo cô cho đến khi Nguyễn Du Du bước vào cổng trường. Chú chó con đã bị bảo vệ cản lại ở ngoài cổng.
Chử Viên không nhịn được cười, "Tiểu khả ái quả nhiên là tiểu khả ái, ngay cả chó cũng thích cô. Đáng tiếc bố tôi bị dị ứng với lông của động vật, nếu không tôi rất muốn đem nó về nhà."
Cô thở dài, "Chú chó con đấy đã lang thang ngoài cửa Nam nửa tháng rồi, chắc là bị người khác bỏ rơi nhưng nó dễ thương quá, chắc chắn sẽ gặp được người hữu duyên nhận nuôi nó.”
Trong hai tiết học buổi chiều, Nguyễn Du Du có chút lơ đễnh, cô luôn nghĩ về chú chó con, lo lắng rằng nó sẽ không đủ ăn và lo lắng rằng nó sẽ bị người khác đánh.
Thường thì cô phải tự học cả tiếng đồng hồ nhưng lần này không thể tiếp tục nên cô thu dọn đồ đạc và đi thẳng ra phía cổng Nam.
Có rất nhiều học sinh ở Cổng Nam và Nguyễn Du Du cảm thấy hơi bất an khi không nhìn thấy chú chó con.
Bởi vì hôm nay cô ra sớm hơn một tiếng, Ngụy Vĩnh vẫn chưa đến, cô không biết mình đang suy nghĩ cái gì, cũng không gọi điện thoại cho Ngụy Vĩnh, cứ thế cô chậm rãi đi dọc theo con phố nhỏ hướng về Lâm Yến Cư.
"Gâu——" Thính giác của Nguyễn Du Du rất nhạy bén và giữa nhiều âm thanh hỗn tạp, cô nghe thấy tiếng thút thít của chú chó con.
Ngay lập tức, đám lông trên cánh tay của cô dựng đứng, cô chạy về phía phát ra âm thanh ấy, cô thấy bọn học sinh ném những viên đá nhỏ vào chú chó con. Vốn dĩ chú chó con đã bỏ chạy được một đoạn khá xa rồi nhưng khi nó quay lại và nhìn thấy Nguyễn Du Du, nó lại chạy về phía cô và thế là lại bị ném đá một lần nữa khi nó đi ngang qua đám học sinh.
“Đừng ném nữa!” Nguyễn Du Du mặt đỏ bừng chạy đến chắn trước mặt chú chó con, một viên đá nhỏ rơi xuống áo khoác của cô và để lại một vệt đen.
Bọn học sinh sững sờ, cậu nam sinh ném đá trúng Nguyễn Du Du thì đỏ mặt.
Nguyễn Du Du nghe thấy cậu ta lẩm bẩm: "Trời ạ! Tôi ném trúng hoa khôi của trường rồi! Tôi gặp vận may gì?"
Nguyễn Du Du không quan tâm bọn họ nói như thế là có ý gì, cô vẫy tay và dắt chú chó con bỏ đi.
Cô không mang theo chú chó con vào Lâm Yến Cư, đứng ở cửa gọi điện cho Ngụy Vĩnh, trong phút chốc Ngụy Vĩnh đã lái xe đến.
Nguyễn Du Du ngồi xổm ở ven đường, dùng điện thoại di động kiểm tra cách nhận nuôi chó hoang, đồng thời kiểm tra bệnh viện thú cưng đáng tin cậy gần đó, chú chó con ngoan ngoãn ngồi xổm bên cạnh cô. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngụy Vĩnh đậu xe bên cạnh cô, xuống xe, khoanh tay dựa vào xe, cau mày nhìn chú chó con bẩn thỉu.
“Anh Ngụy.” Nguyễn Du Du đứng lên, “Tôi muốn nuôi nó, chúng ta đưa nó đến bệnh viện thú cưng trước.”
Nguyễn Du Du lấy điện thoại di động chỉ cho Ngụy Vĩnh bệnh viện thú cưng mà cô đã chọn. Ngụy Vĩnh rất quen thuộc với điều kiện đường xá xung quanh và chỉ cần nhìn thoáng qua là biết nó ở đâu.
Nguyễn Du Du vào ghế sau trước và ra hiệu, chú chó nhỏ do dự một chút rồi cũng nhảy vào trong.
Chú chó con rất ngoan ngoãn, ngồi xổm trên ghế sau không nhúc nhích, nhìn Nguyễn Du Du với đôi mắt đen, lo lắng và háo hức.
Nguyễn Du Du nhẹ nhàng chạm vào cổ nó, "Tôi không biết trước đây cậu tên là gì nhưng trong tương lai cậu sẽ được gọi là…... A Phúc, được không? Tôi hy vọng sau này cậu sẽ là một chú chó con vui vẻ."
Bệnh viện thú cưng không xa, mặt tiền rộng rãi, gọn gàng sạch sẽ, nhìn rất trang trọng.
Nguyễn Du Du đưa A Phúc vào, người trong viện chỉ cần nhìn thoáng qua đã biết rằng muốn nhận nuôi chó hoang, họ giới thiệu cho Nguyễn Du Du những vật dụng cần thiết. Đầu tiên, hãy đi tắm để kiểm tra xem có vết thương nào trên người không, tẩy giun, tiêm phòng.
Nguyễn Du Du hẹn ngày mai sẽ đưa A Phúc đi, A Phúc bị nhốt trong lồng, thấy Nguyễn Du Du chuẩn bị ra ngoài, nó lo lắng đến mức không ngừng sủa “gâu gâu”.
“Đừng lo lắng.” Nguyễn Du Du quay trở lại lồng, đưa tay sờ vào lồng, “Chỉ ở lại để kiểm tra lại thôi, ngày mai tôi sẽ đưa cậu đi.
Không biết là do sự vuốt ve có tác dụng hay là A Phúc hiểu được lời an ủi, dù sao nó cũng ngoan ngoãn ngồi xổm trong lồng.
Khi Nguyễn Du Du về đến nhà, đầu tiên cô thay chiếc áo khoác bẩn và đặt nó sang một bên, đợi đem đi giặt khô rồi đi tắm.
Đợi sau khi Thẩm Mộc Bạch về nhà ăn tối, Nguyễn Du Du ngồi trên ghế sofa thảo luận với Thẩm Mộc Bạch, "Anh Thẩm, hôm nay tôi nhặt được một chú chó hoang, nó rất ngoan, tôi đã đưa nó đến bệnh viện thú cưng để tắm và kiểm tra. Ngày mai, tôi sẽ tôi sẽ đưa nó về nhà. Anh Thẩm, tôi muốn nuôi nó."
"Tôi biết chúng ta không có chỗ ở đây. Tôi có thể thảo luận với ông nội và để nó ở đấy với ông được không?"
Cô bé nói xong, đôi mắt to tròn và đen láy lặng lẽ nhìn anh, chờ đợi câu trả lời của anh.
Thẩm Mộc Bạch xoa đầu cô, theo anh, chú chó con dù ngoan ngoãn đến đâu cũng không thể nào ngoan hơn cô bé, "Có chăng chú chó con đấy là của nhà nào bị thất lạc không?”
"Không." Nguyễn Du Du nghe thấy anh có vẻ như đồng ý, mắt cô sáng lên, "Chử Viên nói rằng nó đã đi lang thang nửa tháng rồi. Nếu bị lạc, lẽ ra nó phải được chủ nhân của nó tìm thấy."
Thẩm Mộc Bạch cười nhẹ, "Vậy ngày mai tôi sẽ đi với Du Du, nhân tiện mua vài món đồ cho chú chó rồi cùng nhau mang nó đến chỗ ông nội."
Nguyễn Du Du hào hứng ngồi dậy, "Vậy để tôi nói với ông nội."
Ông lão không có ý kiến, trong nhà có người hầu, chú chó cũng không cần ông chăm sóc, còn có sân chơi, trong nhà có thêm thú cưng chắc chẵn sẽ náo nhiệt hơn rất nhiều.
Ngày hôm sau, sau khi Nguyễn Du Du học xong hai tiết học buổi chiều, Thẩm Mộc Bạch lái xe đến đón cô, hai người cùng nhau đến bệnh viện thú cưng.
Vừa bước vào cửa, trong lồng có một chú chó Husky đen trắng nhiệt tình nhìn về phía Nguyễn Du Du.
"Gâu gâu", nó trông rất đẹp, bộ lông đen trắng hoàn toàn đối xứng với các vòng tròn màu đen, cái đầu nhỏ xinh nhưng nhìn rất uy phong lẫm liệt.
Nguyễn Du Du tiếc nuối liếc nhìn, "Thực xin lỗi, tao đã có A Phúc rồi, cho nên không thể nhận nuôi thêm mày nữa."
Khi chú chó Husky nghe thấy từ "A Phúc", nó càng sủa vui mừng hơn.
Nguyễn Du Du cảm thấy hơi có lỗi vì sự nhiệt tình của nó.
Người của bệnh viện thú cưng đi tới, “Cô Nguyễn, A Phúc của cô đã được tắm rửa sạch sẽ, trên người không có vết thương gì, cũng đã tẩy giun và tiêm phòng rồi.”
Nói xong liền bước đến lồng thả chú chó Husky đang vẫy cái đuôi nhỏ của nó một cách điên cuồng.
Chú chó Husky lao đến bên chân Nguyễn Du Du, nó rất phấn khích mà vòng qua hai chân của Nguyễn Du Du và cái đuôi nhỏ ngoe nguẩy đến sắp biến thành quả cầu lửa rồi.
Nguyễn Du Du: "......Đây là A Phúc?"
Thẩm Mộc Bạch: "......Du Du không nhận ra sao?"
Nguyễn Du Du hơi ngẩn ra, "Nó thật xinh đẹp đáng yêu, tại sao lại bị bỏ rơi?"
Các nhân viên của cửa hàng thú cưng cho biết: "Nhiều người nuôi thú cưng ban đầu chỉ vì theo ý thích và khi họ nhận nuôi xong mới phát hiện rằng nó phiền phức như thế nào, chưa kể đến một khoản chi phí không hề nhỏ. Ngoài ra, giống chó Husky rất năng động và nếu không có thời gian để dắt chúng đi dạo thì năng lượng dư thừa đó đủ để phá hỏng một ngôi nhà.”
Nguyễn Du Du ngồi xổm xuống sờ sờ A Phúc, "Không sao, sân của ông nội rất lớn, có thể tùy ý chạy nhảy."
Hai người đã mua một số thức ăn, đồ dùng và đồ chơi cho chó.
Xếp một đống đồ lên xe, Nguyễn Du Du và A Phúc ngồi ở ghế sau, Thẩm Mộc Bạch lái xe đến chỗ của ông lão. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngôi nhà của ông lão có sân trước cũng như sân sau đều rất rộng rãi, A Phúc như hổ thả về rừng, chạy nhảy không ngớt, ông lão nhìn ngắm thôi cũng đã đủ thấy vui vẻ rồi.
Nguyễn Du Du và Thẩm Mộc Bạch đã tự tay dựng lên cái cũi sang trọng.
Chủ yếu là Thẩm Mộc Bạch làm, Nguyễn Du Du chỉ phụ trách đưa cho anh những miếng bảng, Thẩm Mộc Bạch cầm nó trong tay, đột nhiên bật cười, "Du Du, tại sao tôi cảm thấy như đang xây nhà cho con trai vậy."
Trong mắt anh dường như có ẩn ý sâu xa, anh nhìn cô với nụ cười nửa miệng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyễn Du Du từ từ đỏ bừng lên.
Thẩm Mộc Bạch nhìn xuống khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, bất giác đầu cúi xuống ngày càng thấp.
Nguyễn Du Du toàn thân cứng đờ, tim đập thình thịch, mím môi căng thẳng vặn xoắn những ngón tay mềm mại.
"Vút——" Một quả cầu lông nhỏ màu đen và trắng bay qua họ.
Nguyễn Du Du: "......"
Thẩm Mộc Bạch: "......" Đột nhiên, anh muốn phá bỏ tất cả tấm bảng cũi mà anh đã dày công xây dựng cho chú chó, không để lại một tấm nào!
A Phúc quả nhiên là sức lực tràn trề, cũng thật may mắn ở chỗ ông lão đủ lớn cho nó chạy nhảy vui vẻ.
Ông lão rất thích chú cho con nghịch ngợm này và đặc biệt cho một người để chăm sóc nó. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
……
Đến thứ sáu, Nguyễn Du Du vẫn đến câu lạc bộ ăn trưa với Triệu Húc Phong.
Cánh cửa phòng đóng sầm lại, Nguyễn Du Du liếc nhìn lại, sau đó có tiếng bước chân nhanh chóng rời khỏi cửa.
“Du Du, sao vậy?” Triệu Húc Phong vội vàng hỏi khi thấy biểu hiện của cô có chút không đúng.
Nguyễn Du Du cau mày, "Không biết là ai, vừa rồi là nhìn trộm, tôi cảm giác không phải chỉ có một lần này."
Triệu Húc Phong nhanh chóng đứng dậy, đôi chân dài đi vài bước tới cửa, kéo cánh cửa xông ra phía hành lang nhìn trái nhìn phải, toàn bộ hành lang đều trống trơn không một bóng người.
Anh đóng cửa quay lại với Nguyễn Du Du, "Không sao đâu, chúng ta không làm gì sai, không sợ bị người ta nhìn thấy. Lần sau xảy ra chuyện này, Du Du nói nhỏ với tôi, tôi sẽ lao tới bắt người này."
Nguyễn Du Du gật đầu, không biết người này đang làm gì mà nhìn trộm cô và Triệu Húc Phong, hai người họ chỉ đơn giản là ăn trưa cùng nhau và rời đi trong vòng hai mươi phút nữa, không có gì đáng để xem cả.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook