Xuyên thành người vợ vượng phu của nam phụ
-
Chương 31:
CHƯƠNG 31
Tài xế nhà họ Chử đưa Nguyễn Du Du về, Nguyễn Du Du lon ton chạy vào thang máy. “Anh Thẩm!” Đẩy cửa ra, liền thấy Thẩm Mộc Bạch nằm nép trên ghế sofa trong phòng khách, thân hình cao lớn cuộn tròn, trong mắt Nguyễn Du Du hiện lên vẻ đáng thương và bất lực. Cô nhanh chóng chạy tới, ngồi xổm bên cạnh sofa, lo lắng sờ sờ mặt anh, "Anh Thẩm, anh cảm thấy như thế nào rồi?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mộc Bạch mở mắt ra, đôi mắt vốn bình tĩnh có chút sững sờ, giống như vừa mới tỉnh dậy: "Du Du? Sao cô về rồi? Không phải qua đêm ở nhà họ Chử sao?"
"Tài xế của nhà họ Chử đưa tôi về. Anh cố cầm cự nhé, tôi sẽ chữa cho anh ngay."
Nguyễn Du Du lon ton chạy vào phòng ngủ, mái tóc dài dựng lên phía sau, vòng eo thon thả chỉ hơn một cái ôm.
Thẩm Mộc Bạch nhìn bóng lưng vội vàng của cô, đôi mắt đen dài hẹp nheo lại, khóe môi mỏng gợi lên một nụ cười nhẹ, giống như một con cáo già đã bày mưu tính kế thành công.
Trên bàn đầu giường trong phòng ngủ là một chiếc bùa nhỏ, bùa chữa bệnh do Nguyễn Du Du chuẩn bị cho Triệu Húc Phong và một chiếc bùa chữa bệnh đã vẽ cho ông nội nhưng chưa bao giờ sử dụng đến.
Nguyễn Du Du lấy một chiếc bùa chữa bệnh, trở lại phòng khách với bật lửa, đặt lên bàn ăn, đi vào bếp lấy một cái bát nhỏ, đổ một ít nước để nguội. Thẩm Mộc Bạch nhìn cô đốt chiếc bùa màu vàng, để tro rơi vào trong bát nhỏ, dùng thìa khuấy đều nó, cầm bát nhỏ đi về phía anh, trong lòng đột nhiên trở nên cảnh giác. “Du Du, cô làm gì thế?” Nguyễn Du Du đặt chiếc bát nhỏ lên bàn cà phê, cố gắng đỡ anh ngồi dậy, “Đây là bùa chữa bệnh, chỉ cần anh uống vào thì sẽ không sao đâu.”
Thẩm Mộc Bạch nhớ rằng khi ông nội ở bệnh viện cũng đã uống rất nhiều bùa chữa bệnh này. Lúc đó, anh nghĩ rằng đó là quãng thời gian cuối cùng của ông nội nên anh đã chìu theo ý nguyện của ông không ngăn cản gì. Không ngờ đến ngày hôm nay đến lượt anh phải uống loại nước bùa này. "Du Du, tôi chỉ đói bụng thôi, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là được. Thực ra, bây giờ tôi đã cảm thấy khá hơn nhiều, không cần uống nước bùa đâu." Dùng một chút sức lực còn sót lại của mình, Thẩm Mộc Bạch cứ nằm yên ở đó, với chút sức mạnh của cô bé là không thể nào kéo anh lên được.
Nguyễn Du Du vừa phải dùng sức để đỡ vai anh ngồi dậy, vừa an ủi: "Không sao đâu, uống xong nước bùa chữa bệnh này, bụng sẽ không đau nữa, lát nữa tôi sẽ gọi món cho anh, anh muốn ăn gì cũng được." Một lúc lâu, trên trán cô mồ hôi nhễ nhại, cánh tay gầy guộc run lên vì kiệt sức, cô không thể đỡ được Thẩm Mộc Bạch dậy. “Bỏ đi, anh cứ nằm đấy.” Thẩm Mộc Bạch nghĩ rằng cuối cùng cô đã từ bỏ, chỉ sau một giây vui mừng khôn xiết, cô nhìn thấy cô gái nhỏ đang cầm một cái bát nhỏ trên tay trái, tay phải của cô đang múc một thìa nước còn cố ý múc ở đáy bát thêm cái thứ màu xám đen ấy rồi cẩn thận đưa lên miệng, "Anh Thẩm, uống vào đi sẽ khỏi bệnh ngay thôi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Mộc Bạch nằm xuống, cố ý không hợp tác với cô, còn Nguyễn Du Du không có kinh nghiệm đút cơm đút nước cho người khác nên múc một thìa thì đã có gần một nửa nước tràn ra bên ngoài, chảy xuống má rồi xuống cổ anh. Nguyễn Du Du kêu lên, vội vàng chạy vào phòng tắm lấy khăn tắm, lau cho anh, “Thực xin lỗi, tay chân tôi thật vụng về.” Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng và đau khổ của cô bé, đôi mắt đen láy của Thẩm Mộc Bạch chợt lóe lên nụ cười, anh "vùng vẫy" ngồi dậy và chỉ vào chiếc bát nhỏ trên bàn cà phê, "Tốt hơn là tôi nên tự uống đi."
Không cần biết nước bùa này có hữu ích hay không nhưng ít nhất nó sẽ không có hại gì. Thẩm Mộc Bạch cầm lấy chiếc bát nhỏ mà Nguyễn Du Du đưa cho, những ngón tay mảnh khảnh cầm chắc nó, ngẩng đầu lên, uống cạn, yết hầu nhấp nhô đều đặn, một bát nước bùa đã vào bụng anh. Nguyễn Du Du lấy khăn lau khóe miệng, “Anh nằm xuống đi, lát nữa sẽ thấy khá hơn, tôi đi gọi đồ ăn.” Thẩm Mộc Bạch dựa vào lưng ghế sofa mềm mại, “Du Du ăn tối chưa? "
Khi anh gửi tin nhắn cho cô, ước chừng bữa tối ở nhà họ Chử vẫn chưa bắt đầu. Quả nhiên, Nguyễn Du Du lắc đầu, “Tôi vẫn chưa ăn, anh Thẩm ăn gì?” Thẩm Mộc Bạch không quá kén chọn món ăn, “Món gì cũng được, Du Du cứ gọi món mình thích là được.” Nguyễn Du Du nhớ lại sở thích thường ngày của mình, gọi một vài món ăn và khi đồ ăn được giao đến, cô cẩn thận đỡ cánh tay anh ngồi vào bàn, như thể anh là một con búp bê tráng men mỏng manh và hỏi nhẹ nhàng, "Anh Thẩm, có cảm thấy tốt hơn chưa?"
Thẩm Mộc Bạch cau mày, xoa nhẹ ngón tay lên bụng, “Tôi cảm thấy——” “Sao, anh vẫn thấy không khỏe sao?” Nguyễn Du Du có chút lo lắng, “Không thể nào, bùa chữa bệnh của tôi không có tác dụng? Vậy thì đi Bệnh viện nhanh lên! "Cô vô cùng quan tâm, Thẩm Mộc Bạch tỏ ra rất thích thú, anh vốn muốn trêu chọc cô thêm vài câu nhưng anh không đành lòng nhìn vẻ mặt lo lắng của cô bé," Tôi cảm thấy—— khỏe hoàn toàn rồi."
Nguyễn Du Du thở phào nhẹ nhõm, gắp cho anh một miếng thịt mềm nhất trên bụng con cá hấp, "Tại sao anh có thể không ăn cơm? Sức khỏe của một người là của cải quý giá nhất, không thể tùy tiện làm gì tổn hại." Giọng cô ấy nhẹ nhàng nhu mì với một chút phàn nàn. Thẩm Mộc Bạch cảm thấy rất yên lòng khi nghe điều này.
…... Hai ngày sau, Nguyễn Du Du nhận được những thứ cô mua trên mạng, ba mươi lọ thủy tinh, mà cô dùng để chiết chai rượu Louis XIII. Buổi trưa cô mang những chai thủy tinh nhỏ về Lâm Yến Cư, rửa sạch cẩn thận rồi xếp ngay ngắn trên bàn cho khô. Ngụy Vĩnh muốn giúp nhưng bị cô từ chối, khoanh tay đứng nhìn một hồi rồi lấy làm lạ hỏi: "Du Du, nhiều chai nhỏ vậy dùng làm gì vậy?"
Tất cả những gì anh ấy có thể nghĩ đến là có rất nhiều chai nhỏ, nổ tung cùng lúc vỡ ra sẽ tạo ra rất nhiều mảnh vụn thủy tinh, cũng có độ sát thương nhất định. Tuy nhiên, đây rõ ràng không phải là mục đích của Nguyễn Du Du. “Nó được dùng để chia một chai rượu lớn thành hai mươi chai nhỏ.” Nguyễn Du Du đã tính toán sẵn, chưa đầy hai mươi tuần nữa thì đến Tết Nguyên Đán, mỗi tuần cô sẽ chiết một chai nhỏ Louis XIII cho Triệu Húc Phong, vừa hay có thể dùng đến Tết Nguyên Đán. Sợ chai thủy tinh dễ vỡ nên cô mua dư thêm mười cái.
Cô định đốt bùa chữa bệnh trong phòng ngủ của mình, cho tro vào lọ thủy tinh, đổ đầy rượu rồi đưa cho Triệu Húc Phong. Nếu hiệu nghiệm thì chắc chắn sẽ thấy kết quả sau hai mươi tuần, có tiếp tục chữa hay không thì qua năm mới sẽ bàn tiếp. "Rượu? Du Du muốn uống rượu?" Lông mày rậm của Ngụy Vĩnh nhăn lại, uống rượu cũng không gì to tát nhưng anh ấy biết Nguyễn Du Du không uống rượu.
“Không phải tôi, là của người khác.” Nguyễn Du Du nghĩ ngợi, “Trước tiên đừng nói với anh Thẩm, tôi sẽ giải thích cho anh sau.” Về đến nhà, Nguyễn Du Du quấn một ít giấy ở bên ngoài của chai thủy tinh nhét vào balo và mang về nhà. Cô luôn về sớm hơn Thẩm Mộc Bạch nên trước khi anh về đến nhà, cô đã kịp giấu mấy cái chai nhỏ trong ngăn tủ rồi gọi điện cho Triệu Húc Phong.
“Du Du, cô và anh Thẩm đến câu lạc bộ ăn tối à?” Triệu Húc Phong nghe rất vui vẻ. "Không, tôi đang tìm anh." Nguyễn Du Du nói, "Tôi không có tiết học vào chiều thứ sáu. Tôi sẽ đến câu lạc bộ để ăn trưa, anh có muốn đến không? Tôi có chuyện cần thảo luận với anh."
“Không thành vấn đề, nếu Du Du có việc gì cần đến tôi, cứ nói ra.”
“Chuyện này đừng nói cho ai biết, chỉ hai chúng ta biết là được.”
“……Bí mật à? Được thôi!” Triệu Húc Phong nghe xong có chút kích động.
……Vào tối thứ năm, Nguyễn Du Du đã chuẩn bị trước một chai rượu nhỏ, trong đó có một ít tro. Cô quấn nhiều lớp khăn giấy xung quanh lọ thủy tinh, kẻo nó bị vỡ. Trường học nghỉ hai ngày rưỡi, lớp học vào sáng thứ sáu kết thúc và một lượng lớn học sinh sẽ rời trường.
Cổng Bắc của trường là cổng có lượng xe cộ qua lại đông đúc. Bên ngoài Cổng Nam là một con phố nhỏ, hầu hết những người đi vào Cổng Nam đều là để đi ăn. Nguyễn Du Du đi theo đám đông ra khỏi cổng Nam và nhìn thấy một chiếc Bentley đậu bên ngoài cổng trường, giống với chiếc mà Thẩm Mộc Bạch luôn lái. Cô giật mình tưởng là Thẩm Mộc Bạch đến đón cô, vừa đang nghĩ cách giải thích với anh rằng cô sẽ đến câu lạc bộ thì phát hiện bóng dáng cao lớn đứng cạnh cửa xe chính là Tống Cẩm Minh.
Tống Cẩm Minh nhìn thấy cô và vẫy tay. Nguyễn Du Du mỉm cười vẫy tay mà không đi qua. Một cô gái mặc chiếc váy dài bó sát dệt kim màu trắng bước đi với đôi giày cao gót và tiến về phía Tống Cẩm Minh với phong thái ngời ngời.
Tống Cẩm Minh mở cửa bên ghế phụ và cô gái ngồi vào. Ngay lúc cửa đóng lại, cô ta khinh thường liếc nhìn Nguyễn Du Du rồi nâng chiếc cằm thanh tú lên một cách đầy tự hào. Chu Dung Dung. Nguyễn Du Du nhớ tới lời của Tống Cẩm Minh rằng anh sẽ tuân theo sự sắp xếp của gia đình và gặp Chu Dung Dung vài lần, có vẻ như hai người đã bắt đầu liên lạc. Sau khi xe của Tống Cẩm Minh lái đi, Nguyễn Du Du cũng lên xe, cô nói trước với Ngụy Vĩnh rằng cô sẽ đến câu lạc bộ để ăn trưa, vì vậy Ngụy Vĩnh đã đợi sẵn ở ngoài cổng trường.
……Bước vào phòng của câu lạc bộ, Triệu Húc Phong đang buồn tẻ sắp xếp các ô mạt chược thành quân cờ domino. "Du Du!" Thấy cô đi vào, Triệu Húc Phong hưng phấn đứng lên, kéo cô lên ghế sofa, hạ giọng, thần bí hỏi: "Bí mật gì vậy? Du Du định đánh nhau với bạn học sao?"
Anh ấy xắn tay áo lên và nhe răng, "Đừng lo Du Du, tôi đánh rất giỏi!"
“Không phải đánh nhau!” Nguyễn Du Du vội vàng giải thích, “Chỉ định hỏi vết thương trên đầu anh còn đau không……”
Triệu Húc Phong trở nên căng thẳng, “Làm sao vậy, hôm đó tôi phát bệnh làm cô bị thương sao?”
“Không bị thương, đừng lo lắng.” Nguyễn Du Du nghiêm túc nhìn anh, “Nghe tôi nói, có lẽ tôi có một cách để chữa lành vết thương của anh nhưng tôi không chắc 100%."
“Chữa lành vết thương cho tôi?” Triệu Húc Phong nghi ngờ nhìn cô, “Cô biết trị bệnh sao? Không thể nào, cô còn trẻ như vậy sao có thể làm bác sĩ được? Hay là tổ tiên của Du Du thuộc cổ truyền Trung Y? Tôi chưa nghe nói qua."
"Tôi không phải là bác sĩ, tổ tiên cũng không phải là cổ truyền Trung Y, tôi biết bùa chú."
”Bùa chú? Đó là cái gì?"
"Chỉ là dùng chu sa để vẽ bùa chú trên giấy vàng——"
"Hahahaha——" Trước khi Nguyễn Du Du nói xong, Triệu Húc Phong đã cười rồi, anh ấy có vẻ nghĩ nó rất buồn cười, vừa cười vừa giãy chân. Chỉ tay vào Nguyễn Du Du, anh ấy cười đến mức không thở nổi.
Đôi môi đầy đặn và hồng hào của Nguyễn Du Du bất lực mím lại và nhìn anh ấy bằng một đôi mắt hạnh xinh đẹp. Cô biết trước sẽ là kết quả như thế.
Thế giới này không giống với thế giới cô đang sống, ở thế giới của cô, bùa chú là chuyện thường ngày, ngoài bố cô là Nguyễn sư phụ nổi tiếng thì còn có những người nổi tiếng khác hoặc giỏi tu hành hoặc giỏi phong thủy. Nhưng thế giới này này, chưa từng nghe nói đến bậc thầy về bùa chú. “Du Du, cô, cô thật sự là——” Triệu Húc Phong cuối cùng cũng cười xong, nhìn vào đôi mắt bất lực của Nguyễn Du Du, anh dường như nghĩ rằng mình đã hơi quá đáng nên gãi đầu, “Du Du, mặc dù tôi có hơi ngốc sau khi bị thương. Nhưng mà cô lấy việc bùa chú ra lừa tôi, thật quá rồi phải không?"
Nguyễn Du Du thấy biểu hiện của anh bình tĩnh mà nói: “Thật sự sau khi bị thương trở nên ngu ngốc.”
Không biết vì sao, trong lòng cô có chút chua xót, liền an ủi: “Ai nói anh trở nên ngu ngốc, anh vẫn rất tốt mà. Chúng ta cùng nhau đánh bài, anh đã tốt hơn tôi rất nhiều sao? Còn thắng cả tiền của anh Thẩm.”
Triệu Húc Phong dựa lưng vào ghế sofa mềm mại," Đó là Tống Cẩm Minh và Ngô Trung Trạch nhường cho cả hai chúng ta. Du Du, để tôi nói cho cô nghe, thật ra, tôi có trở nên ngốc nghếch hay không thì chính tôi cũng không cảm giác được nhưng tôi vẫn sống vui vẻ như trước đây và anh Thẩm cùng Ngô Trung Trạch đối xử với tôi cũng y như trước."
“Nhưng những người khác nói rằng tôi từng rất thông minh, chỉ số IQ 130. Tôi là người thừa kế hợp pháp của nhà họ Triệu, giống như ánh mặt trời và các vì sao.” Anh quay lại nhìn Nguyễn Du Du, vẻ mặt cô đơn và buồn bã. "Họ nhìn tôi với vẻ thương hại, khinh bỉ, bố mẹ tôi trông cũng già đi rất nhiều. Du Du, tôi đã lén kiểm tra chỉ số IQ của mình, không có 130, chỉ có 80 mà thôi."
Nguyễn Du Du cảm thấy đau nhói trong lòng và hai mắt đỏ hoe, nhẹ giọng thuyết phục, "Vậy nên, anh không muốn thử nó sao? Chiếc bùa của tôi có khả năng chữa lành cho anh rất cao."
Triệu Húc Phong lại cười, "Bố mẹ đưa tôi đi khám rất nhiều bác sĩ, tôi biết các chuyên gia trong và ngoài nước đều xem qua hết nhưng sau này họ lại không đưa tôi đi khám nữa, chỉ còn một bác sĩ phụ trách thăm khám khi tôi phát bệnh.”
“Ngay cả các chuyên gia trong và ngoài nước cũng không làm được gì, chiếc bùa cô vẽ thì sẽ có tác dụng gì chứ?”
Triệu Húc Phong nói một lúc thì vui vẻ trở lại, “Không lẽ cô đã bị những tên bịp bợm thuật sĩ giang hồ lừa gạt rồi đấy chứ?”
Nguyễn Du Du không cười, khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt đen tròn nhìn Triệu Húc Phong rất nghiêm túc, "Tuy nhiên, trên đời này có rất nhiều chuyện không thể giải thích được, tôi có thể vẽ bùa, bùa tôi vẽ có thể chữa khỏi bệnh. Không có gì kì lạ cả, ông Thẩm chả phải đã khỏe hơn rất nhiều sau khi uống bùa chữa bệnh của tôi đó sao."
Triệu Húc Phong biết rằng ông lão nhà họ Thẩm bệnh rất nặng nhưng cuối cùng cũng được xuất viện, ánh mắt anh ấy bối rối một hồi, Nguyễn Du Du cứ ngỡ suýt chút nữa là thuyết phục được rồi nhưng không ngờ sau khi thẫn thờ một lúc anh ấy lại lắc đầu, “Du Du, cô là đồ dối trá, muốn gạt tên ngốc như tôi. Ông nội nhà họ Thẩm rõ ràng đã được bác sĩ trong bệnh viện chữa khỏi.”
Nguyễn·lừa đảo·Du Du: “......”
Triệu·ngốc nghếch·Húc Phong: “......”
Cả hai ngây người nhìn cốc nước trên bàn một lúc, Nguyễn Du Du đau lòng vì không thuyết phục được, đành phải dỗ dành anh ấy. May mà ngay từ đầu cô đã chuẩn bị tinh thần không thể thuyết phục được, Nguyễn Du Du lấy trong balo ra một chai thủy tinh nhỏ, bóc khăn giấy quấn quanh, cẩn thận mở nắp chai, mùi rượu lập tức thoang thoảng.
Cái đầu Triệu Húc Phong lập tức quay lại,“Cái gì, cái gì thế này?” hai mắt rực lửa “phốc phốc”nhìn chằm chằm chai thủy tinh trong tay Du Du. Nguyễn Du Du cầm chai rượu nhỏ bằng hai ngón tay, đưa lên lắc nhẹ trước mặt Triệu Húc Phong, “Đây là Louis XIII.” Triệu Húc Phong nuốt nước bọt, nhìn chằm chằm vào chai, “Du Du, Du Du thật tốt, cái này là cho tôi uống, phải không?"
Nguyễn Du Du cầm cái chai nhỏ trước mặt, chỉ cho anh ta thấy bên trong có tro đen, “Nhưng trong đó có một chiếc bùa chữa thương mà tôi đã vẽ nên tôi không thể cho anh uống được.” Chai rượu nhỏ cận kề, mùi hương thoang thoảng tỏa ra khiến Triệu Húc Phong nóng lòng muốn chộp lấy nó, "Không sao đâu, tôi, tôi không quan tâm đến đám tro màu đen đó."
“Nhưng” Nguyễn Du Du cười nhìn anh ấy, “Anh không sợ tôi sẽ bỏ độc trong rượu sao?”
“Cô——” Ánh mắt Triệu Húc Phong lập tức trở nên hung tợn, có chút uất ức không thể nói thành lời, “Cô thật sự đã bỏ độc sao? Chúng ta thân thiết như vậy, tôi là anh em của anh Thẩm, cô là vợ của anh Thẩm, vậy mà cô lại muốn bỏ độc tôi sao? "
Nguyễn Du Du nhịn cười, khuôn mặt có chút đỏ lên, nghiêm nghị nói: "Trong đó có độc dược không thật ra rất dễ kiểm chứng."
Triệu Húc Phong suy nghĩ một chút, "Vậy ta sẽ nhờ người tìm kim bạc."
Nguyễn Du Du chút nữa cười thành tiếng, chậm rãi nâng chai rượu nhỏ lên, đưa lên môi nhấp một ngụm,"Nhìn xem, không có độc." Cô đặt cái chai nhỏ lên bàn, nghiêng đầu để nhìn Triệu Húc Phong.
Triệu Húc Phong mừng đến mức suýt chút nữa nhảy dựng lên, cầm lấy cái chai đưa lên môi, vừa định uống cạn thì dừng lại, "Không được, nếu cô uống thuốc giải rượu trước thì phải làm sao, trên thực tế là có độc thì sao?"
Nguyễn Du Du giận dữ bắt chéo hông, hai má mềm mại phồng lên, đôi mắt hạnh xinh đẹp mở to hết cỡ nhìn chằm chằm Triệu Húc Phong,"Tôi là vợ, vợ của anh Thẩm, tôi lại có thể tổn hại anh em của anh Thẩm à?”
Anh không tin tôi, không tin vào mắt nhìn người của anh Thẩm? Nếu tôi là một người tồi tệ, liệu anh ấy có tốt với tôi như vậy không? Một loạt lời nói của cô khiến Triệu Húc Phong ngơ ngác, trong nháy mắt ngây người, Nguyễn Du Du lại đi tới nắm lấy chai rượu trong tay, “Có thích uống hay không! Không uống thì trả lại cho tôi!"
“Ơ ơ ơ——” Triệu Húc Phong trở nên lo lắng, đưa chai rượu lên môi, ngẩng đầu lên uống cạn.
"A——" Anh ấy mãn nguyện dựa vào sofa, "Ngon lắm, quên mất, cho dù có tro đen, cho dù có độc, tôi cũng chịu."
Cuối cùng, nhìn thấy anh ấy uống cạn, Nguyễn Du Du thở phào nhẹ nhõm, cô cảm thấy mình giống như một bà vú tội nghiệp đang dỗ dành một đứa bé gấu uống thuốc.
“Du Du, ít quá, còn nữa không?” Triệu Húc Phong háo hức nhìn cô.
“Còn nữa.” Nguyễn Du Du gật đầu, “Sau này, vào buổi trưa thứ sáu hàng tuần, tôi đều sẽ mang một chai nhỏ đến.”
Triệu Húc Phong bực bội giật tóc cô, "Du Du, cô chiết từ một cái chai lớn ra đúng không? Không thể mang cả cái chai lớn đó qua cho tôi để uống một cách thoải mái được sao?"
Nguyễn Du Du nghiêm túc nhìn anh,"Không được uống quá nhiều, mỗi tuần chỉ được uống một ít. Hơn nữa, đây là bí mật của chúng ta. Nếu nói cho người khác, cái chai nhỏ này cũng sẽ không có luôn."
“Ừm, tôi sẽ không nói cho ai biết, đừng lo lắng!” Đừng nói đến việc Triệu Húc Phong đang lo lắng như thế nào.
Hai người cùng nhau ăn trưa và vào toilet rửa tay, Nguyễn Du Du bảo Triệu Húc Phong dùng nước súc miệng để khử mùi rượu trong miệng vì cô cũng tự làm như thế.
Ba người vệ sĩ hộ tống Triệu Húc Phong về nhà, Nguyễn Du Du lên xe đột nhiên nghĩ đến Thẩm Mộc Bạch, không biết anh có chê phiền phức mà không ăn trưa nữa không?
“Anh Ngụy có biết tập đoàn Dược Hoa ở đâu không?” Nguyễn Du Du quyết định đột kích kiểm tra.
“Tôi biết.” Ngụy Vĩnh liếc nhìn Nguyễn Du Du từ kính chiếu hậu trong xe, “Du Du muốn đi sao?”
Nguyễn Du Du gật đầu, “Tôi muốn xem anh Thẩm đã ăn trưa chưa, chúng ta đi kiểm tra một cách bí mật. Anh nói xem…... sẽ gây rắc rối gì cho anh Thẩm không?"
Ngụy Vĩnh cười: "Không có.”
Thật ra anh ấy đã ở bên cạnh Thẩm Mộc Bạch mấy năm rồi, nếu Thẩm Mộc Bạch không quan tâm đến cô bé này, tại sao lại điều anh ấy đến bên cạnh để chăm sóc cô?
Nguyễn Du Du ngồi yên lặng một lúc, rồi hỏi: "Gặp anh Thẩm thì cần đặt lịch hẹn trước đúng không? Chúng ta không báo trước, có thể lên trên không? Sẽ không có khó khăn gì để gọi một cuộc điện thoại cho anh Thẩm nhưng chắc chắn là đả thảo kinh xà rồi, không cách nào kiểm tra đột xuất được…..."
Ngụy Vĩnh: “Không sao, tôi có thẻ làm việc của tòa nhà Dược Hoa và tôi có thể lên trực tiếp.”
Nguyễn Du Du nghĩ rằng tòa nhà Dược Hoa giống như tòa nhà chung cư mà cô đang sống, tối đa chỉ có hai mươi hoặc ba mươi tầng nhưng khi đứng dưới tòa nhà cô mới biết mình đã sai.
“Anh Ngụy, tòa nhà này có mấy tầng?” Nguyễn Du Du nhìn lên nhưng không thể nhìn thấy đỉnh, nửa chừng bị mây bao quanh. "Có tám mươi tám tầng, tầng trên cùng là văn phòng của anh Thẩm."
“Đi thang máy chắc cũng phải lâu lắm?” Nguyễn Du Du đi theo Ngụy Vĩnh qua đại sảnh vào thang máy.
"Anh Thẩm có thang máy chuyên dụng, chỉ có một mình anh mới sử dụng được. Nó đi thẳng lên tầng cao nhất. Đây là thang máy dành cho chủ quản cấp cao, có thể lên đến trên tầng bảy mươi."
Hai người đi thang máy tới tầng tám mươi bảy và sau đó đi cầu thang bộ lên tầng trên cùng.
Cả tầng im ắng, Nguyễn Du Du tưởng không có ai ở đó.
Ngụy Vĩnh chỉ vào cánh cửa đóng chặt bằng ánh kim loại màu đen: "Anh Thẩm ở bên trong. Du Du, tôi không vào đâu. Cô vào đi, tôi sẽ đợi cô dưới lầu. "Đi đi."
Nguyễn Du Du không ngờ đến văn phòng của Thẩm Mộc Bạch lại suôn sẻ như vậy, tâm trạng cô rất vui.
Ngụy Vĩnh bước đi rất nhanh, đi đến góc cầu thang quay lại nhìn Nguyễn Du Du, lau mồ hôi trên trán.
Anh ấy giúp Nguyễn Du Du mà không báo trước cho Thẩm Mộc Bạch. Hi vọng rằng đại BOSS sẽ không tính toán với hành vi “phản bội” lần này.
Cửa được đóng lại, Nguyễn Du Du nép sát ngoài cửa cẩn thận lắng nghe nhưng không nghe thấy động tĩnh gì. Cô ước tính rằng Thẩm Mộc Bạch hoặc không có trong phòng hoặc đang vùi đầu vào công việc.
"TangTangTangTang——" Nguyễn Du Du đẩy cửa nhảy vào như một con thỏ, balo của cô bị tung khỏi lưng rồi lại rơi xuống, "Đoán xem là ai đây?!"
Văn phòng anh chiếm hẳn không gian của nửa tầng, rộng đến có phần trống trải với tông màu đen trắng, những đường nét cắt gọt lạnh lùng và tỏa ra mùi của sự xa cách.
Phía sau chiếc bàn lớn màu đen, Thẩm Mộc Bạch ngồi đó với vẻ mặt bình tĩnh, dựa vào lưng chiếc ghế bành lớn, hai chân dài lười biếng vắt chéo lên nhau, vẫn là đôi mắt đen không nhìn ra được cảm xúc ai oán hay vui mừng. Ngón tay đang gõ trên bàn lớn.
Ở phía đối diện, bảy tám người Giám Đốc đang cúi gầm mặt trước Thẩm Mộc Bạch nghe mắng. Họ đứng đó xếp thành một hàng, trên mặt đều có nhiều biểu cảm. Nếu nhìn kỹ, sẽ thấy rằng chân của một số người đang run rẩy đến mức mất kiểm soát.
Nguyễn Du Du: "......"
Thẩm Mộc Bạch: "......"
Các Giám Đốc: "......"
"Tôi xin lỗi, tôi đã sai......" Nguyễn Du Du nói, "Tôi là ai, tôi đang ở đâu, tôi không biết gì cả.” Vẻ mặt thất thần, cô cúi đầu, nhích chân về phía sau từng chút một.
Nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ của cô bé, đôi môi hồng hào mím chặt, giống như một con chim cút nhỏ, đầu gần như thu vào trong ngực.
Thẩm Mộc Bạch ước chừng nếu cô ra khỏi cửa, nhất định sẽ chạy trốn nên anh nhanh chóng đứng lên, sải bước chân dài, đi vài bước tới cửa liền ngăn cô lại.
“Du Du!” Anh nắm lấy tay cô và nhìn về phía của các Giám Đốc mà ra hiệu. Những người Giám Đốc được đại xá, lau mồ hôi và nhanh chóng chạy đi, không cần biết người "TangTangTangTang——" là thần thánh phương nào, thì chung quy vẫn đã cứu họ một mạng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook