CHƯƠNG 29

Về đến nhà, Thẩm Mộc Bạch lau điện thoại của Nguyễn Du Du một lần nữa, ốp lại nắp lưng, chiếc điện thoại này vẫn sử dụng được, ngoại trừ một vết nứt nhỏ ở góc trên bên trái màn hình.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Bây giờ đã quá khuya, ngày mai tôi sẽ đổi cho Du Du một chiếc điện thoại. Cô có muốn sử dụng điện thoại của tôi trước không?" Thẩm Mộc Bạch chỉ cho Nguyễn Du Du xem vết nứt ở trên màn hình điện thoại.

Nguyễn Du Du cầm nó lên xem "Một chút này không có vấn đề gì cả và nó không ảnh hưởng đến việc sử dụng. Ngày mai tính tiếp."

Trên mu bàn tay trắng như tuyết của cô có một vết bầm, Thẩm Mộc Bạch kéo tay cô lại, dùng ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve vết bầm.

Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, cô bé đã bị thương những hai lần.

“Vết thương này không sao đâu, sẽ mau lành thôi.” Đôi mắt tròn xoe của Nguyễn Du Du sáng và trong veo, giọng nói nhỏ nhẹ êm ái, “Anh Thẩm, tôi……”

Vốn dĩ cô cho rằng đây thực sự là một cơ hội tốt để chứng minh bùa chữa thương của mình thực sự có tác dụng, chỉ cần cô vẽ bùa trước mặt anh rồi dùng nó đắp trên mu bàn tay thì sẽ sớm thấy được tác dụng của nó.

Tuy nhiên, vết thương của Triệu Húc Phong luôn là nỗi ám ảnh trong anh, chưa bao giờ anh ngừng tự trách bản thân, cảm thấy ăn năn có lỗi với cha mẹ nhà họ Triệu đã quá nhiều lần thất vọng trong quá trình điều trị vết thương của Triệu Húc Phong, vậy hà cớ sao anh lại không thử chứ?

Trong trường hợp, bùa chữa thương của cô không chữa khỏi cho Triệu Húc Phong, chẳng phải sẽ khiến tâm trạng anh lên xuống không yên, nhen nhóm hy vọng rồi lại tuyệt vọng sao?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nguyễn Du Du do dự, hàng mi dài chớp chớp, đôi mắt tròn xoe không biết nên biểu đạt như thế nào.

Bàn tay to của Thẩm Mộc Bạch đặt lên đầu cô, xoa xoa mái tóc dài mềm mại và bồng bềnh của cô, “Du Du bị sao vậy?” Cô giống như một con nai lạc trong rừng vào buổi sáng sớm, ngây thơ và bối rối.

“Tôi, tôi muốn đi mua sắm vào ngày mai, mua một chiếc điện thoại di động mới và một vài bộ quần áo dày hơn.” Nguyễn Du Du cuối cùng đã thay đổi quyết định của mình, cô quyết định âm thầm cho Triệu Húc Phong dùng bùa chữa thương, đợi một khoảng thời gian sau nếu nó có tác dụng thì mới nói cho người khác biết.

"Vậy à, thế tôi sẽ cùng đi với Du Du. Trời bắt đầu trở lạnh, đã đến lúc Du Du mua thêm quần áo."

Lần trước bọn họ đã đến trung tâm thương mại, rút ​​ra bài học từ việc quầy hàng bị yêu cầu thu hồi nên ai ai trong trung tâm thương mại đều biết Thẩm Mộc Bạch và Nguyễn Du Du. Tất cả mọi người dường như đều nín thở một hơi dài khi hai người họ bước vào. Gã quản lý béo rón rén bước đi theo sau bọn họ và giữ cho khoảng cách nhất định.

Trước tiên, Nguyễn Du Du đi xem điện thoại di động, cô thường thích nghịch điện thoại di động nên việc màn hình bị trầy xước như thế thật rất bất tiện.

Cô tiếp tân ở quầy tươi cười đón tiếp và cực kỳ kiên nhẫn, chỉ cần Nguyễn Du Du đưa mắt nhìn trúng chiếc điện thoại di động nào, cô ấy lập tức lấy mẫu thử và giới thiệu.

Nguyễn Du Du không biết nhiều về điện thoại di động. Cô chỉ luôn quan tâm đến ngoại hình. Cô chọn một vài chiếc mà cho là ưa nhìn và bắt mắt, liền quay đầu lại và hỏi Thẩm Mộc Bạch, "Anh Thẩm, anh nghĩ chiếc nào tốt hơn?"

“Cái này đi.” Thẩm Mộc Bạch biết đây điều là những chiếc mà cô bé thích. Anh chỉ vào chiếc có tính năng tốt nhất. Cô thích xem video, đôi khi mở quá nhiều giao diện lại quên tắt, nếu tính năng kém nhất định sẽ rất chậm.

Nguyễn Du Du gật đầu, "Vậy thì cái này."

Cô tiếp tân ở quầy nhanh chóng xuất hóa đơn và một cô khác cầm thẻ của Thẩm Mộc Bạch đi thanh toán, cô ấy cười và nói: “Điện thoại này là kiểu mới và tính năng của nó rất tốt nhưng cô ấy không dám nói rằng bản thân cũng vừa mua mẫu điện thoại này. Bởi vì nhiều người không thích người khác sử dụng cùng mẫu mã với mình, đặc biệt là những người giàu có.”

Hộp của điện thoại di động không lớn, được đựng trong một chiếc túi giấy rất đẹp, Cô tiếp tân ở quầy đột nhiên nhớ tới ốp đựng điện thoại di động vừa mua, bèn lấy ra cho Nguyễn Du Du xem: "Ốp sau của di động có thể thay đổi được. Đây đều là ốp dự phòng, nếu cô thích chúng, tôi sẽ gói vào túi luôn? "

Ốp sau của chiếc điện thoại ban đầu có màu trắng bạc, nhưng những chiếc được cô tiếp tân mang ra đều có nền trắng bạc với nhiều hình thù, có bông hoa màu sặc sỡ, cá bơi lội dưới nước, trái tim màu hồng.

Nguyễn Du Du xem từng cái một và tỏ ra khá hài lòng, đôi mắt hạnh xinh đẹp cong lên ý cười, "Thật đẹp, lấy tất cả, xuất hóa đơn đi."

Cô tiếp tân ở quầy thở phào nhẹ nhõm, "Mấy cái này miễn phí nên không cần xuất hóa đơn."


Nguyễn Du Du nhớ rằng lần trước cô đã được tặng những món quà nhỏ cho tất cả những gì cô mua ở đây nên vui vẻ cất ốp điện thoại vào túi, "Cảm ơn."

Cô tiếp tân khác quay lại sau khi thanh toán, đưa hóa đơn và trả lại thẻ cho Thẩm Mộc Bạch. Thẩm Mộc Bạch ném hóa đơn vào túi giấy và bất ngờ nhìn bàn tay bị thương của Nguyễn Du Du, "Du Du, đổi chiếc điện thoại cũ luôn nhé."

Cô tiếp tân ở quầy nhiệt tình nói: "Ừ, giờ tôi đổi ngay cho cô".

Nguyễn Du Du lấy chiếc điện thoại di động cũ trong balo ra, đưa cho Cô tiếp tân ở quầy khéo léo mở ốp phía sau, lấy thẻ sim ra, hỏi: "Tôi nên thay ốp nào cho cô?"

Nguyễn Du Du chỉ vào ốp trái tim màu hồng, "Thay cái này vào, cảm ơn."

Trong lúc bận rộn với công việc, cô tiếp tân ở quầy thầm thắc mắc trong lòng: Bọn họ trông rất hiền lành và lễ phép, tại sao lần trước ở quầy đồng hồ lại xảy ra mâu thuẫn lớn như vậy, đến độ phải bị thu hồi lại quầy?

Nguyễn Du Du vui vẻ lật đi lật lại chiếc điện thoại mới của mình rồi cất vào balo, mặc một chiếc váy nhỏ và không có túi trên người.

Trên điện thoại di động cũ có thông tin riêng tư, cần phải xử lý trước khi vứt bỏ. Thẩm Mộc Bạch một tay xách túi giấy đựng điện thoại di động cũ, tay kia nắm tay cô. Sau khi hai người rời đi, gã quản lý béo từ sau cây cột đi ra lau mồ hôi lấm tấm trên trán rồi đưa ngón tay cái ra hiệu với cô tiếp tân ở quầy và tiếp tục lặng lẽ đi theo hai người.

Nguyễn Du Du chọn quần áo rất nhanh chóng, cô có sở thích rõ ràng, chỉ cần cô thích, thử vào vừa vặn với thân mình là sẽ chọn ngay.

“Anh Thẩm, tôi muốn mua thêm hai cái túi xách.” Cô chỉ có một chiếc balo, lại còn là màu trắng, mỗi ngày đều đeo như thế sẽ rất nhanh bẩn.

"Đi, chọn hai cái cho Du Du."

Thẩm Mộc Bạch đang cầm trên tay bảy tám cái túi giấy, người quản lý mập lặng lẽ đi theo phía sau, cuối cùng cũng không thể nhịn được mà lên tiếng: “Hay là tôi giúp ngài cất túi vào cốp xe trước?”

Thẩm Mộc Bạch đưa những chiếc túi giấy và chìa khóa xe cho gã quản lý béo rồi tiếp tục đưa Nguyễn Du Du đi xem túi xách.

Nguyễn Du Du rất thích cảm giác đeo túi ở một bên vai của Chử Viên, chiếc túi lớn màu đen đủ đựng sách giáo khoa và sách bài tập, đeo một bên vai cũng rất điệu đà.

Cô cũng chọn một chiếc cùng cỡ, đặt lưng lên vai và đứng trước gương: "Ưmmm…..."

Chiếc túi đeo vai gần như dài đến hông của cô và có vẻ như chiều cao của cô chỉ dài bằng hai chiếc túi.

Thẩm Mộc Bạch bật cười khi nhìn cô gái nhỏ với khuôn mặt u ám, ủ rũ bỏ chiếc túi đeo trên vai ra và đưa lại cho cô tiếp tân ở quầy.

Một bàn tay trắng nõn và mềm mại vươn ra, "Cái túi này rất đẹp nhưng loại túi này chỉ có người cao mới có thể xách được. Như cô Nguyễn…... à, ý tôi không phải nói là cô lùn, chỉ là dáng người cô quá nhỏ, không thích hợp để mang theo loại túi này hay để tôi thử xem."

Ai mà đáng ghét đến vậy?! Nguyễn Du Du nhìn lên.

Chu Dung Dung.
……

Tết Trung Thu được nghỉ ba ngày, là ngày lễ Tết và cũng là lúc tiết trời chuyển sang se lạnh, rất nhiều người đến các trung tâm thương mại để mua sắm.

Chu Dung Dung buồn bã mất ngôi vị hoa khôi trường học, chán chường ở nhà mất hai ngày, cuối cùng cô ta cũng vực dậy tinh thần chuẩn bị mua sắm, muốn xuất hiện trong trạng thái hoàn hảo và chỉnh tề hơn trước mặt các bạn cùng lớp nhưng lại gặp phải "kẻ thù truyền kiếp".

Khi gặp kẻ địch, ánh mắt đỏ au.

Chu Dung Dung bất giác thẳng lưng đến lạ, cằm nâng lên đến vị trí chính xác tinh tế hơn, bụng dưới thu lại thật chặt, nụ cười nhẹ và dè dặt kín đáo, "Thẩm Mộc Bạch, cô Nguyễn không thích hợp với cái túi này, anh nghĩ thế nào?"

Thẩm Mộc Bạch không thèm nhìn cô ta, đôi mắt đen thuần khiết bình tĩnh nhìn đôi má trắng nõn và dịu dàng của Nguyễn Du Du, "Du Du không cần đắn đo đến việc có thích hợp hay không, chỉ cần vừa mắt là có thể mua. Cứ mua đi rồi ngắm nó hai ngày cũng được, khi nào ngắm chán thì vứt bỏ thôi.”


Đôi má phúng phính biến mất trong tích tắc, đôi môi căng mọng, hồng hào cong lên, Nguyễn Du Du cười và nói: "Đúng vậy, tôi thích cái này. Tôi sẽ mua nó, gói lại đi."

Nụ cười trên mặt Chu Dung Dung gần như không gồng nổi, “Tôi cũng mua cái túi này.” Lúc đó cô sẽ đeo nó lên vai, xem Nguyễn Du Du sẽ mang nó như thế nào, tốt nhất là cô ta chịu đeo nó ra ngoài, đến lúc đó để người của Đại Học Yến Thành xem hoa khôi trường học tự mình bầu chọn thấp bé cỡ nào.

“Thực xin lỗi, túi này phiên bản giới hạn, chỉ có một cái.” Cô tiếp tân ở quầy nói xong, nhanh chóng đựng vào túi giấy rồi đưa nó cho Nguyễn Du Du.

"Cô——" Chu Dung Dung trước nay chưa từng chịu sự ấm ức này, cố gắng duy trì khí chất tao nhã, bất mãn nói: "Vừa rồi tôi cũng nói muốn mua."

Nụ cười của cô tiếp tân ở quầy rất dịu dàng: "Cô Nguyễn thử trước, chính cô Nguyễn nói muốn mua trước."

Tâm trạng của Nguyễn Du Du lập tức tốt lên, cô xách túi bước đi nhưng vừa đi được hai bước, cô cảm thấy xách túi giấy cũng khiến mình không đủ cao, vì vậy cô xoay người nhét túi vào tay Thẩm Mộc Bạch.

Thẩm Mộc Bạch xoa đầu cô một cách thích thú.

Nguyễn Du Du nhìn lại thì thấy Chu Dung Dung đã đi rồi, "Túi này sẽ trừ vào tiền tiêu vặt của tôi. Tôi sẽ đưa nó cho Chử Viên. Chử Viên thích loại túi đeo vai này, đeo lên trông rất đẹp."

Cô cảm thấy hơi đau khổ. Một cái túi đã tốn hơn một nửa số tiền tiêu vặt rồi. Hiện tại cô chưa bán một chiếc bùa nào và tiền tiêu vặt hàng tháng của cô đều là Thẩm Mộc Bạch cố định chuyển cho nhưng cô không thể để Thẩm Mộc Bạch trả tiền cho những món quà mà cô mua tặng cho người khác mãi.

Thẩm Mộc Bạch chỉ cần suy nghĩ một chút đã hiểu được suy nghĩ của cô, cười khúc khích, "Du Du không cần phải tiết kiệm tiền cho tôi, cứ coi như tôi tặng cho Du Du, còn Du Du muốn thì cứ nhượng lại cho người khác."

Nguyễn Du Du dễ dàng chấp nhận cách nói này và cô bé gật đầu hai cái.

Cô còn đang suy nghĩ về nồi lẩu cay lần trước, lại cùng Thẩm Mộc Bạch đi ăn.

Lần trước đến đây ăn là lần đầu tiên gặp Thẩm Mộc Bạch và cũng là ngày hai người đi nhận giấy đăng ký kết hôn. Lần này quan hệ giữa cô và Thẩm Mộc Bạch đã rất khác. Lần trước, cô là người mà nhà họ Chu chọn làm lá chắn để thay thế thân phận Chu Dung Dung mà ngăn cản cuộc hôn nhân nhưng lần này cô và Thẩm Mộc Bạch là nguyện ý nắm tay nhau.

Nhắc mới nhớ, trước cô, Chu Dung Dung luôn là vị hôn thê của Thẩm Mộc Bạch……

Khi Nguyễn Du Du nghĩ đến điều này, trong lòng cô có chút khó chịu, ngay cả món lẩu cay yêu thích của cô cũng không còn đậm vị ngon.

Thẩm Mộc Bạch nhìn cô bé bằng ánh mắt xót xa, ngơ ngác nhìn hơi nước nóng bốc ra từ nồi lẩu, nhúng hết thảy vài miếng thịt dê mỏng vào nồi lẩu đến lúc thịt già cũng không gắp ra mà cứ để trong nồi đảo qua đảo lại.

Đây là lần đầu tiên anh thấy cô mất tập trung khi đang ăn.

Cô bé không biết đang suy nghĩ gì, nhìn chằm chằm nồi lẩu một lúc, sau đó ngẩng đầu nhìn anh, mở miệng muốn nói gì đó lại cúi đầu nhìn nồi lẩu.

"Anh Thẩm, anh——" Nguyễn Du Du chớp đôi mi dài, đôi môi hồng hào mấp máy, ngập ngừng hỏi: "Anh và Chu Dung Dung…..."

“Không thân thiết.” Thẩm Mộc Bạch đơn giản và trực tiếp.

Vẻ mặt của cô rõ ràng dịu lại, đôi mắt hạnh xinh đẹp lấp lánh như sao băng vắt ngang bầu trời đêm, cô mím môi cười, bắt đầu vui vẻ gắp miếng thịt ra khỏi nồi, Thẩm Mộc Bạch có chút kinh ngạc.

Anh khẽ nhướng mày dài, đôi mắt đen của anh nhìn vào khuôn mặt Nguyễn Du Du, không biết có phải là do nước lẩu nóng lên hay không, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô có chút đỏ lên.

Cô bé học cách…… ghen từ khi nào?
……

Ngày hôm sau ở trường, Nguyễn Du Du đưa cho Chử Viên chiếc túi đeo vai mới mua.


Chử Viên rất thích, "Thật đẹp, là phiên bản giới hạn, tôi vừa định muốn mua, Du Du làm sao biết tôi muốn?"

Nguyễn Du Du thở dài, để khuỷu tay lên bàn, chống chiếc cằm nhỏ nhìn Chử Viên thử túi, bất đắc dĩ kể ra chuyện giành túi với Chu Dung Dung ngày hôm qua.

Chử Viên không nhịn được cười, "Du Du như thế rất tốt, nhỏ nhắn xinh xắn, không biết có bao nhiêu người ghen tị với cô."

Nguyễn Du Du đang trườn trên bàn, đôi mắt mất hút, trông như một con mèo sữa nhỏ không được chủ nhân đưa cá khô cho. Cô bơ phờ lẩm bẩm: "Nhỏ nhắn xinh xắn, thôi được rồi……"

Đảo mắt, cô nhìn thấy Trần Mai ở phía sau không xa.

Sau khi Trần Mai bị thương, cô ta liên tục xin nghỉ phép, sau đó trốn khỏi đợt huấn luyện quân sự và nghỉ liên tục 3 ngày, đây là lần đầu tiên Nguyễn Du Du nhìn thấy cô ta sau cuộc xung đột giữa hai người.

Vết bầm trên mặt Trần Mai đã lành nhưng cô hoàn toàn không nhìn ra nhưng không biết vết thương ở eo thì như thế nào.

Trên thực tế, cuộc chiến kỳ trước không ai giành thắng lợi cả, họ buộc phải "hòa giải" để không bị ghi lỗi hoặc cho thôi học, cả hai đều không phục.

Ngay khi ánh mắt của Nguyễn Du Du quét qua, Trần Mai lập tức nhận ra, ngẩng đầu lên nhìn Nguyễn Du Du, khịt mũi lạnh lùng, muốn nói gì đó, lại ngậm miệng, im lặng cúi đầu.

Nguyễn Du Du trông thanh tú, mềm mỏng nhưng thật ra không dễ bắt nạt, đã đấm cho Nguyễn Du Du một đấm nhưng bản thân lại bị thương nặng hơn. Hơn nữa, bố mẹ không biết gần đây đã đắc tội đến thần tiên phương nào, công việc làm ăn của gia đình rất tệ, liên tiếp gặp thất bại, cô ta càng không dám gây chuyện vào lúc này.

Sau đợt huấn luyện quân sự và Tết Trung Thu, đây là buổi học chính thức đầu tiên của Nguyễn Du Du.

Cô ngạc nhiên thú vị khi thấy sau khi Thẩm Mộc Bạch dạy kèm cho cô Toán cao cấp và tiếng Anh, hai môn học này nghe giảng rất dễ hiểu và cô không hiểu mình đã lo lắng về điều gì trước đó.

Những môn học khác cô cũng nghe hiểu được bảy tám phần, cộng thêm được Thẩm Mộc Dương tặng cô quyển sổ tay đã được ghi chép rõ ràng, xem như Nguyễn Du Du cũng có thể ứng phó được.

Trường học nghỉ hai ngày rưỡi vào chiều thứ sáu và thứ bảy, chủ nhật nên lịch học của cô khá kín, mỗi ngày sáu tiết. Có bốn tiết học vào buổi sáng và hai tiết học vào buổi chiều từ thứ hai đến thứ năm.

Nguyễn Du Du không vội vã rời khỏi lớp học vào buổi chiều, cô tự học một giờ ở trường, xem lại các bài học trong ngày và may thay vẫn về nhà trước giờ tan tầm. Về đến nhà cô đi tắm rửa trước, đặt bữa tối và rồi Thẩm Mộc Bạch cũng về đến nhà.

Nguyễn Du Du sau những ngày ăn uống no say này đã từ bỏ ý định tự xuống bếp nấu nướng. Đối với cô mà nói, để làm ra những chiếc bánh nhỏ xinh thật không dễ dàng, chỉ tưởng tượng thôi cũng đã thấy khó, huống chi là những món ăn cay nóng thơm ngon. Cô nghĩ một món ăn như gà xao cay trông đơn giản và dường như chỉ có ớt và thịt gà trong đó thôi nhưng cô lại nao núng khi nghĩ đến việc phải cắt thịt gà sống thành từng miếng nhỏ.

Ngoài ra, cô có rất nhiều bài tập về nhà, không có thời gian trong tuần từ thứ hai đến thứ sáu. Cô phải học bổ túc một giờ vào buổi tối và phải đến nhà ông lão một ngày vào cuối tuần, thời gian rất eo hẹp.

Phải mất khá nhiều thời gian, cô mới hoàn thành được chiếc bùa dưỡng thân của ông lão và chiếc bùa bình an của Thẩm Mộc Bạch. Chiếc bùa bình an của ông lão và của chính cô vẫn chưa được bắt đầu. Lần cuối cùng ở nhà ông, cô đã mang cả hộp ngọc bội của ông lão về, cô đã nợ thêm Thẩm Mộc Dương một chiếc bùa bình an nữa.

Vì vậy, Nguyễn Du Du đã hoàn toàn từ bỏ việc nấu nướng. Mỗi ngày, cô sẽ ăn trưa ở trường hoặc là ăn ở nhà hàng hoặc các quán ăn ngoài cổng Nam, buổi tối thì gọi thức ăn từ bếp riêng nhà hàng Diệu Hoa.

Cuối tuần, cả hai đến gặp ông lão.

Vừa bước vào nhà, không chỉ có ông lão ở phòng khách mà cả Tống Cẩm Minh cũng ở đó.

“Sao anh lại ở đây?!” Nguyễn Du Du giật mình, cô nhìn thấy Tống Cẩm Minh, trong tiềm thức trở nên khẩn trương hơn bao giờ hết.

Nhìn cô như một con mèo sữa nhỏ xù lông, đôi mắt tròn xoe nhìn Tống Cẩm Minh cảnh giác, ông lão, Thẩm Mộc Bạch và Tống Cẩm Minh đều có chút kinh ngạc.

Ở trong mắt ông lão, cháu dâu trước giờ luôn cư xử phải phép, đây là lần đầu tiên cô hành động lỗ mãng như vậy.

Trước khi Tống Cẩm Minh trở về Trung Quốc, anh ấy đã được nghe Triệu Húc Phong và Ngô Trung Trạch kể về cô nhiều lần. Cô là người cư xử mềm mỏng và dễ thương, tỏ ra thân thiện với những người xung quanh nhưng lần đầu tiên anh ấy nhìn thấy cô, cảm giác được rằng cô cảnh giác với anh ấy một cách đầy khó hiểu.

Thẩm Mộc Bạch nhìn Nguyễn Du Du với ánh mắt nặng nề.

Trong bốn người bọn họ, Tống Cẩm Minh là người cầu toàn nhất, khi trở về nước, anh ấy nhất định sẽ thăm họ hàng và bạn bè, đến thăm ông nội là một điều bình thường đến không thể bình thường hơn.

Ngược lại, sự phản ứng thái quá của cô bé có chút kỳ lạ.

Ông lão mỉm cười và vẫy tay, "Du Du, đến đi, hai người đã biết nhau chưa? Cẩm Minh đến đây để thăm ông."

Nguyễn Du Du cũng biết mình mất bình tĩnh nên ngoan ngoãn ngồi bên cạnh ông lão, lông mi dài chớp chớp, nhìn Tống Cẩm Minh xin lỗi: "Thực xin lỗi, gặp anh thật bất ngờ, tôi tưởng mình đã đến sai địa điểm là câu lạc bộ chứ. "


Tống Cẩm Minh cười hiền: "Hai năm rồi tôi không về nước. Tôi đến thăm ông lão. Nói mới nhớ, cơ thể của ông lão còn khỏe hơn trước lúc tôi ra nước ngoài nữa đấy, nước da hồng hào và một cơ thể khỏe mạnh."

Ông lão cười đắc ý, "Đây đều là nhờ phúc của Du Du. Du Du là cá Koi nhỏ của nhà họ Thẩm. Từ khi cô đến, sức khỏe của ông ngày một tốt hơn."

Tống Cẩm Minh nhìn Nguyễn Du Du hơi ngạc nhiên.

Khi Thẩm Mộc Bạch mang Nguyễn Du Du từ nhà họ Chu về, Triệu Húc Phong và Ngô Trung Trạch đã phàn nàn với anh ấy rất lâu, vốn nghĩ rằng sẽ không có ai thích Nguyễn Du Du và hoàn cảnh của cô sẽ rất tồi tệ nhưng không ngờ rằng, cô vẫn rất ổn như cá gặp nước. Không cần nói đến Thẩm Mộc Bạch, ông lão rất thích cô và cả Triệu Húc Phong, Ngô Trung Trạch đối xử với cô cũng rất thân thiện. Đặc biệt là Triệu Húc Phong, người bình thường khó có thể đến gần anh ấy từ sau dạo bị thương nhưng xét cách anh ấy và Nguyễn Du Du nói chuyện, hai người rõ ràng rất hòa hợp.

Tống Cẩm Minh luôn lịch sự và chu đáo và mang quà đến cho ông lão. Sau khi rời đi, ông lão thản nhiên mở ra xem, định để Vương quản gia cất đi nhưng không ngờ bên trong lại có một tấm ngọc bội.

Ông lão thích sưu tầm những thứ này, người thân và bạn bè thường tặng ông. Trước đây, Tống Cẩm Minh cũng đã từng tặng ngọc bội cho ông ấy mấy lần.

Ông lão tiện tay đưa tấm ngọc bội cho Nguyễn Du Du, "Du Du xem cái này có dùng được không. Nếu không dùng được, ông sẽ nhờ Vương quản gia cất vào kho." Những tấm ngọc bội chất lượng cao đều đã đưa cho Nguyễn Du Du và vẫn còn rất nhiều thứ lộn xộn đang để ở trong kho.

"Hả?!" Ngay khi Nguyễn Du Du nhìn thấy tấm ngọc bội, hai mắt liền sáng lên, "Cái này tốt, ông nội, cháu muốn cái này."

Ông lão cười vui vẻ, "Được rồi, để cho Du Du."

Nguyễn Du Du cầm lấy tấm ngọc bội và lật qua lật lại nhìn nó một lúc lâu. tấm ngọc bội này chắc chắn có lịch sử lâu đời, chất ngọc rất trong và tinh xảo, quả là cực phẩm. Quan trọng nhất là người nuôi ngọc, ngọc nuôi người, không biết con rồng cháu tiên nào đã từng đeo tấm ngọc bội này. Miếng ngọc có linh khí của rồng.

Nguyễn Du Du đã nghiên cứu nó một lúc, cô tin chắc rằng miếng ngọc này sẽ rất có ích cho Thẩm Mộc Bạch, dùng nó để khắc một chiếc bùa bình an chắc chắn sẽ bảo vệ Thẩm Mộc Bạch sống sót sau tai nạn và không bị thương nặng. So với chiếc bùa trước đó vừa khắc xong, nó đã tốt hơn rất nhiều, là điều mà đó giờ cô luôn mong muốn.

“Ông ơi, cháu sẽ cho Tiểu Bạch xem.” Nguyễn Du Du hào hứng cầm miếng ngọc chạy đi, đừng nhắc đến ông lão tỏ rõ sự hài lòng vô cùng, ngôi sao may mắn nhỏ của ông định dùng miếng ngọc này để khắc gì đó cho cháu trai lớn đây. Thật tuyệt! Thằng cháu của ông không biết sao lại may mắn thế chứ, rước được cá koi nhỏ như vậy vào nhà.

Thẩm Mộc Bạch đưa Tống Cẩm Minh ra cửa rồi đi lên lầu, Nguyễn Du Du kích động đẩy cửa phòng ngủ ra và hét lên một tràng, "Tiểu Bạch! Tiểu Bạch!"

Cô hét lên vội vàng, Thẩm Mộc Bạch đang ở trong toilet nghĩ rằng có chuyện gì đó đã xảy ra với cô, vì vậy anh nhanh chóng kéo quần lên và mở cửa toilet một khe nhỏ, "Du Du, có chuyện gì vậy?"

Quần tây của anh vừa được kéo lên, khóa quần vẫn chưa đóng lại, Nguyễn Du Du mơ hồ có thể nhìn thấy bên trong chiếc quần lót, màu đen……

"Ừ——" cô kêu lên, vội vàng lấy tay che mắt lại, "Nguy rồi, nguy rồi, sắp phải đau mắt hột rồi!"

Cô cầm một tấm ngọc bội trong tay để che mắt mình, trong khi ngón giữa và ngón áp út của tay kia có một khe hở nhỏ.

Thẩm Mộc Bạch đã quen với hành vi che mắt nhưng cố gắng nhìn trộm của cô bé. Anh cười nhẹ, chậm rãi kéo khóa quần lên rồi siết thắt lưng lại.

Quả nhiên, anh không cần phải nói với cô bé rằng anh đã hoàn tất rồi, cô liền đặt tay xuống ngay khi thắt lưng của anh được thắt lại.

“Sao vậy, gì mà hoảng hốt thế?” Thẩm Mộc Bạch thấy cô không sao cả nên cũng không lo lắng nữa, ngồi xuống chiếc ghế sofa nhỏ, ra hiệu cho cô đi tới.

Nguyễn Du Du ngồi bên cạnh, cầm tấm ngọc bội trong lòng bàn tay mềm mại như dâng bảo vật cho anh, "Tiểu Bạch, nhìn xem, tấm ngọc này, vừa nãy là do Tống Cẩm Minh tặng cho ông nội, tấm này rất tốt, tôi muốn dùng nó khắc bùa bình an cho anh.”

Thẩm Mộc Bạch nhướng mày, "Không phải Du Du mới vừa khắc một cái cho tôi sao? Tôi phải đeo đến tận hai cái sao?"

“Cái này thì khác!” Nguyễn Du Du vội vàng giải thích: “Anh phải mang cái này, nó không chỉ cứu mạng khi gặp nguy hiểm mà còn bảo vệ anh để tránh bị thương nặng.”

Một tia nghi ngờ lóe lên trong đôi mắt đen láy của Thẩm Mộc Bạch, dường như cô đang lo lắng anh sẽ gặp phải tai nạn, hay nói cách khác, trong dự đoán của cô, anh nhất định sẽ gặp tai nạn và cô đang cố gắng hết sức để bảo vệ tính mạng cho anh.

Nguyễn Du Du cho rằng anh không tin, lo lắng kéo cánh tay anh lắc lắc, "Tiểu Bạch, tôi không có nói dối anh, chắc chắn miếng ngọc này tốt hơn, tôi luôn vẫn cố gắng tìm miếng ngọc như thế này đấy.”

"Tôi đã có sẵn một cái…..."

Ngay khi Thẩm Mộc Bạch định nói rằng anh không ngại có thêm một cái nữa, Nguyễn Du Du đáp lại, "Miếng ngọc kia anh có thể cho ông nội hoặc cho Mộc Dương.”

Thẩm Mộc Bạch sắc mặt tối sầm lại, "Không đưa! Du Du, quà đã tặng người rồi lẽ nào cô còn định đòi trả lại?”

Đây là món quà đầu tiên mà cô bé tặng anh, cô cẩn thận khắc từng chút một, không cần biết là ông nội hay là em trai đều không đưa cho!

"Ơ…..." Nguyễn Du Du không ngờ anh lại keo kiệt như vậy, "Được rồi, không đưa thì không đưa, tôi phải nhanh chóng lên khắc miếng này cho anh, anh mang miếng trong tay tôi trước đi, khi nào bị hư bể thì mang miếng trên người anh."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương