Xuyên thành người vợ vượng phu của nam phụ
-
Chương 11:
CHƯƠNG 11
Ông lão uống xong nước bùa vào chẳng mấy chốc cảm thấy thư thái hơn một chút.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh không hề yên tâm, tiếp tục quan sát kỹ, thấy nước da vốn dĩ vàng nhợt của ông giờ có chút ửng hồng. Anh vẫn còn lo lắng rằng là hồi quang phản chiếu.
Nhưng đến sáu bảy giờ, ông cụ vẫn ổn. Thiếp đi một lúc, ông tỉnh dậy với nhiều năng lượng hơn.
“Du Du.” Ông già gọi nhỏ.
Du Du đang nằm trên ghế sofa lật xem sách tiếng Anh, cô không thể hiểu được môn Toán nâng cao. Vì vậy cô ấy chọn xem tiếng Anh trước. Cô vừa tìm trên mạng Internet và thấy rằng không có gia sư dạy Toán cao cấp ở bậc Đại học, thường thì gia sư chỉ dạy bậc Tiểu học đến Trung học thôi. Khi nghĩ rằng 99% môn Toán cao cấp của cô sẽ bị đánh trượt thì trái tim cô không ngừng rỉ máu. Khó khăn lắm cô mới có thể đi học bình thường nhưng sẽ là người có điểm số thấp nhất trong lớp. Cô nhăn nhó đến nỗi khuôn mặt sắp biến thành một quả mướp đắng.
Thẩm Mộc Bạch nép vào đầu kia của chiếc ghế sofa dài, anh chỉ mang theo điện thoại di động và đang trả lời công việc của cấp dưới thông qua nhóm làm việc. Thời gian ông lão nằm viện, anh không có quá nhiều thời gian để đến công ty, vẫn là dùng phương thức này để quản lý.
Hai người họ chiếm mỗi người một đầu của ghế sofa, không ai can thiệp ai. Tuy nhiên, anh nhận thấy vẻ ngoài cau có của cô, liếc nhìn vài lần nhưng cô bé quá tập trung nhìn chằm chằm vào quyển sách tiếng Anh với vẻ lo lắng nên không hề nhận ra điều đó.
Nghe thấy ông gọi mình, Du Du ngẩng đầu lên, vẻ mặt có chút thất thần, đôi mắt hạnh tròn xoe vẫn còn nét bất bình và buồn bã vì không thể chống chọi được với việc học hành khó khăn.
Ông lão sửng sốt, "Du Du bị sao thế?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Cháu không biết làm bài tập và e sợ sẽ trượt môn Toán cao cấp vào năm thứ nhất.” Cô buồn đến mức suýt khóc. Đột nhiên, cô như nghĩ ra điều gì đó, hai mắt sáng lên, "Ông ơi, ông có biết ai dạy kèm Toán cao cấp không?"
Bằng trực giác dường như cô đã tìm ra giải pháp, trên mạng không tìm được gia sư môn Toán cao cấp cho bậc Đại học nhưng ông quen biết rất nhiều người, có lẽ một trong những người bạn của ông có cháu đang học đại học thì sao.
"Gia sư Toán cao cấp, Mộc Dương đang học tại Đại học Yến Thành. Nó trên cháu hai khóa, khai giảng này là bước vào năm ba rồi.”
Thẩm Mộc Bạch đang gõ điện thoại thì ngừng tay lại và nhấn tắt màn hình điện thoại, rồi từ từ ngẩng đầu lên.
"Điểm của Mộc Dương rất tốt, dạy Du Du Toán cao cấp cũng không có vấn đề gì. Hơn nữa, nó cũng được xem là em trai của Du Du…..." Ông lão cười liếc nhìn Thẩm Mộc Bạch mặt không chút cảm xúc, "Nhưng mà, bất kể thế nào, vẫn không giỏi bằng Mộc Bạch, Mộc Bạch là người giỏi nhất mà ta từng thấy. Năm ấy, Mộc Bạch đã học tại trường Ivy League danh giá ngoài học bổng toàn phần và còn nhận thêm các học bổng khác——"
Với đôi mắt đen láy không có một tia cảm xúc nào, giọng anh thật trầm và bình tĩnh: “Không phải nói ở trên mạng tìm gia sư sao?” Thẩm Mộc Bạch ngắt lời ông, quay đầu hỏi Du Du.
Cô cảm giác được anh có chút không vui, ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt của anh, mím môi giải thích, "Tôi tìm trên mạng có đầy rẫy gia sư cho bậc Tiểu học và Trung học nhưng lại không có bậc Đại học….."
Thẩm Mộc Bạch: "…..." Anh đã sơ suất. Hầu hết mọi người đều cho rằng khi lên Đại học thì sẽ được tự do, ai lại chăm chỉ thuê gia sư học bổ túc?
Đôi mắt của ông lão có phần giống với anh, vừa hẹp vừa dài nhưng đôi mắt của Thẩm Mộc Bạch thường sâu hun hút và không có cảm xúc còn ánh mắt của ông lão tạo cho người khác có cảm giác của một con cáo già.
Lúc này, một nụ cười ranh mãnh chợt lóe lên trong đôi mắt như cáo già kia, "Du Du, đừng lo lắng, nếu ta nhờ Mộc Dương dạy cho cháu, nó chắc chắn sẽ không dám từ chối. Tuy nhiên, nếu Mộc Bạch chịu bỏ chút thời gian ra giúp cháu ôn tập, thì không cần đến Mộc Dương nữa. "
Du Du chưa bao giờ gặp Thẩm Mộc Dương nhưng xét theo sự bảo bọc của Đường Tùng Phương, cậu ấy có lẽ chính là con ruột của bà ta.
Mối quan hệ giữa Đường Tùng Phương và Thẩm Mộc Bạch căng thẳng như vậy, với Thẩm Mộc Dương có lẽ sẽ không khá hơn bao nhiêu.
Nguyễn Du Du thực sự không thích đôi vợ chồng Đường Tùng Phương và Thẩm Vinh Hưng nên cô càng không muốn tiếp xúc quá nhiều với con trai họ. Tất nhiên, cô vẫn hy vọng rằng Thẩm Mộc Bạch sẽ giúp cô làm bài tập về nhà nhưng cô không biết anh có sẵn lòng không.
Nguyễn Du Du háo hức nhìn Thẩm Mộc Bạch, với đôi mắt hạnh tròn xoe như chú mèo sữa nhỏ đang cầu xin được ăn cá khô.
Những ngón tay mảnh mai của anh khẽ chạm vào trán và xoa xoa.
"Tiểu Bạch…..." cô gọi nhỏ, giọng nói nhẹ nhàng, hai bàn tay nhỏ bé mềm mại ngón tay nhỏ cầm chắc quyển sách tiếng Anh, có chút căng thẳng vì hồi hộp và mong đợi.
Thẩm Mộc Bạch liếc cô một cái, "Gọi là thầy."
Vậy là anh đã đồng ý!
Đôi mắt Du Du ngay lập tức sáng lên, giống như một ngôi sao băng vắt ngang bầu trời đêm, đôi môi căng mọng và hồng hào nhếch lên đầy hạnh phúc, cô phấn khích hét lên: "Thầy Bạch!"
Anh cau mày.
Du Du ngay lập tức nhận ra sai lầm của mình và nhanh chóng sửa lại, "Thầy Thẩm!"
Nếu đã đồng ý thì Thẩm Mộc Bạch cũng sẽ không thể dạy qua loa lấy lệ, suy nghĩ một lúc anh nói: "Mỗi tối tôi sẽ dạy kèm cho cô môn Toán một giờ và tiếng Anh nửa giờ. Nếu có gì thắc mắc, cô có thể gửi tin nhắn. Tôi nhận được sẽ trả lời."
“Ừm ừm.”Du Du ngồi ngay ngắn đối mặt với giáo viên giống như một học sinh ngoan ngoãn, gật đầu liên tục và thái độ vô cùng thành khẩn, “Cảm ơn thầy Thẩm.”
Cô cảm thấy tương lai của mình rất tươi sáng, cô hơi nghiêng người về phía trước và nói một cách đầy kỳ vọng, "Thầy Thẩm…..."
Thẩm Mộc Bạch thấy cô xem sách tiếng Anh cả buổi, tưởng cô có thắc mắc muốn hỏi, "Như thế nào? Chỗ nào không hiểu?"
"Không." cô xoa xoa cái bụng đói của mình, buổi trưa vì không muốn để cho anh phải chờ đợi lâu nên cô chỉ ăn qua quýt vẫn chưa no, hiện tại đã đói rồi, "Buổi tối chúng ta ăn gì? Tôi sẽ đãi anh một bữa thịnh soạn, xem như là…... bữa tiệc bái sư. "
“Cô mời?” Thẩm Mộc Bạch nhướng mày, “Cô có tiền để mời?”
“Ừm!” Nguyễn Du Du tự tin vỗ vỗ balo, “Có, tôi có 100.000 tệ!”
Thẩm Mộc Bạch: "…..." Cô đúng là có 100.000 tệ, đó là tiền tiêu vặt mà anh vừa mới chuyển vào thẻ của cô ngày hôm qua.
“Tôi ăn gì cũng được, cô muốn ăn gì thì ăn món đấy.” Thẩm Mộc Bạch bắt đầu ý thức được, cô vợ bé bỏng này e rằng là bé heo háu ăn.
Nguyễn Du Du phấn khích bẻ ngón tay và bắt đầu đếm, "Món tôi muốn ăn thì có quá nhiều! Món Nhật, món thịt nướng, món Tứ Xuyên, lẩu, kem——"
“Không phải hôm qua vừa ăn lẩu và kem sao?” Thẩm Mộc Bạch hơi lo lắng khi nghĩ đến xu hướng ăn lẩu cay của cô.
Đôi mắt hạnh đen láy và trong veo của cô mở to ngây thơ, cô ngạc nhiên hỏi: "Hôm qua đã ăn thì hôm nay không được sao? Những thứ như kem rõ ràng có thể ăn hàng ngày, ăn bất cứ lúc nào!"
Thẩm Mộc Bạch: "…..."
Ông lão: "Đừng quá đáng như thế!"
Nguyễn Du Du và Thẩm Mộc Bạch quay lại nhìn ông lão trên giường bệnh, ông lão lộ vẻ ghen tị, "Thảo luận đồ ăn trước mặt một bệnh nhân không ăn được gì như ta thật tàn nhẫn!"
“Khụ khụ.” Du Du lập tức cảm thấy xấu hổ, sắc mặt đỏ bừng an ủi ông lão, “Không sao đâu, mấy ngày nữa sức khỏe của ông nội sẽ tốt lên, khi ấy muốn ăn gì thì ăn! Cháu sẽ mua cho ông!"
Ông lão không muốn gì cả nhưng nghe Du Du nói như vậy vẫn thấy rất hữu dụng, ông mỉm cười gật đầu, "Du Du đúng thật hiếu thảo, bùa chữa bệnh của cháu có khó vẽ không?"
Cô lập tức hiểu ra, "Không khó, ngày mai cháu sẽ mang thêm một ít cho ông nội. Ông nội có thể uống mỗi ngày một lần."
Ông lão cảm thấy cơ thể mình khỏe hơn rất nhiều sau khi uống nước bùa, vốn dĩ ông nghĩ rằng lần này không thể qua khỏi sau khi vào viện nhưng giờ ông lại nhen nhóm tia hy vọng, "Du Du, bùa của cháu thật hiệu quả. Ông nội không lấy không, cháu muốn gì ông sẽ trao đổi với cháu? "
Cô lắc đầu, "Bùa chữa bệnh, nếu cháu đem bán thì nó sẽ có giá hai triệu một chiếc."
"Nhưng ông nội là người nhà nên không thu tiền. Chỉ cần ông nội khỏe mạnh và bình an vô sự và Tiểu Bạch sẽ không buồn rầu nữa là được."
Thẩm Mộc Bạch hơi choáng.
Ông lão cười nói: "Được rồi, xem như là ta được hưởng chung phần của Mộc Bạch. Mộc Bạch à, cháu cưới được cô vợ bé bỏng này thật rất tốt, là ngôi sao may mắn của ta."
Thẩm Mộc Bạch vẫn không nói gì. Vì bệnh tình của ông vẫn là ẩn số, bản thân anh không nghĩ là nước bùa có thể dùng để chữa bệnh. Nhưng anh vẫn không ngăn cản ông là vì muốn thuận theo ý ông ở những ngày cuối đời.
……
Thấy trời tối dần, anh đưa cô ra khỏi bệnh viện. Được như ý nguyện của Du Du, bọn họ sẽ đi ăn món Nhật.
Đèn đường đã sáng lên thêm đèn ô tô, cả thế giới đều được bao phủ bởi một vầng hào quang hư ảo và lộng lẫy.
Thẩm Mộc Bạch vẫn yên lặng không lên tiếng, những ngón tay thon gọn và cân đối của anh buông lỏng vô lăng, mái tóc đen buông lơi trên vầng trán, đường viền quai hàm sắc nét, đôi mắt đen của anh nhìn thẳng về phía trước. Như mọi khi, với một chút lãnh đạm và sự dửng dưng điển hình của con nhà quyền quý bị hắt hủi, ghẻ lạnh.
Nguyễn Du Du lén lút liếc nhìn anh, nhớ lại hôm nay bố và mẹ kế anh đã gây chuyện trong bệnh viện.
Ban đầu cô cũng không hiểu bố mẹ mình, không hiểu họ tại sao không hề yêu thương cô và chỉ xem cô như một công cụ kiếm tiền. Nguyễn Du Du cũng lén tìm trên mạng, nguyên do tại sao cha mẹ lại không thương con cái của mình? Có một câu trả lời khiến cô cảm thấy dễ chấp nhận hơn: cha mẹ không dám đặt nặng tình cảm vào một đứa trẻ có sức khỏe quá kém, vì sợ đứa trẻ sau khi ra đi thì họ sẽ không thể chịu đựng được nên cha mẹ sẽ sinh thêm những đứa con khác và yêu thương chúng như báu vật.
Nhưng hôm nay nhìn thấy Thẩm Vinh Hưng, cô biết rằng không phải bậc làm cha mẹ nào cũng sẽ yêu thương con cái vô điều kiện và chẳng vì lý do gì cả.
Nguyễn Du Du nhìn anh ở góc mặt nghiêng này với sự đồng cảm sâu sắc.
"Anh Thẩm, một số cha mẹ không yêu thương con cái của họ. Không phải do bọn trẻ đã làm gì sai hoặc là bọn trẻ không đủ ngoan. Đó là vấn đề ở cha mẹ." Cô nói một cách cẩn trọng và nhỏ nhẹ.
Thẩm Mộc Bạch nghiêng đầu liếc cô một cái, cô bé đang nghiêm túc nhìn anh.
Cô đang an ủi anh đây sao?
“Do đó, những bậc cha mẹ như vậy không cần phải đặc biệt thảo mai với họ, chỉ cần xem họ như những người dưng có chút quen thuộc thế thôi. Không cần để tâm đến thái độ của họ.” Cô ngập ngừng vươn tay ra, vỗ nhẹ vào cánh tay của anh.
Cô thực sự đang an ủi anh.
Khóe môi mỏng của anh gợn lên một nụ cười tinh nghịch, "Du Du nói đúng, chỉ là người dưng có chút quen thuộc thế thôi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook