Giọng nói giận dữ ấy tiếp tục vang lên: "Ngươi vẫn không phục chứ gì.

Được.

Để ta xem ngươi còn tiếp tục ba hoa ngụy biện được nữa hay không.

Nhân chứng mà ngươi muốn chính là tên ăn mày ở bên cạnh ngươi kia kìa."
Không tin được vào tai mình.

Trần Thanh Dao vội vã quay qua nhìn sang bên cạnh "Đó không phải cái anh chàng nhếch nhác vừa bị nhốt cùng mình sao? Anh ta lại là ăn mày? Hơn nữa lại còn là nhân chứng chống lại mình."
Chưa kịp để cô hoàn hồn, Lý lão gia lại tiếp tục chỉ vào tên ăn mày ra uy: "Ngươi.

Nói đi, biết gì thì khai hết ra đây, không được thừa thiếu nửa chữ."
Tên ăn mày sợ sệt khúm núm đáp: "Dạ, dạ vâng, thưa các vị lão gia, con với ả vốn không quen biết gì...!con cũng không biết ả lại dùng thuốc đó độc ác đi hại người.

Hôm đó, nhân lúc ngày rằm trăng sáng, con mới đem một số đồ linh tinh lượm được ra chợ đen thử vận may xem hôm đó có bán được gì không.

Thì thấy..." Vừa nói hắn vừa run run chỉ tay vào Trần Thanh Dao"...!cô gái này đi lui đi dọc trên đường, hình như muốn mua gì đó nhưng chưa mua được.

Sau đó,...!sau đó con gọi cô ấy lại xem đống đồ của mình.

Cô ấy xem qua rồi cầm một lọ lên, rồi con có nói qua về độc tính của nó cho cô ấy biết." Như càng thêm sợ hãi, hắn lại vội vã nói " Ban đầu con cũng không biết nó là thuốc gì, con lượm được gần 1 nghĩa địa....!Mang đến một số tiệm thuốc định bán lại thì họ nói cho con tác hại của loại độc này, họ không lấy, còn bảo con mau hủy đi.

Con tiếc nên chưa ném, nghĩ rằng mang đến chợ đen có đủ loại người chắc vẫn bán được ...!rồi cuối cùng...!là đã bán cho cô ta." Những chữ cuối run run nhỏ dần nghe vào tạo cảm giác chân thật ngoài ý muốn.
"Nghe rõ chưa, giờ ngươi còn gì để nói không?" Lý lão gia lên tiếng hỏi, trong lòng đã thầm đắc ý.
Bây giờ không còn lý lẽ nào để ngụy biện thêm nữa, Trần Thanh Dao nghĩ "Còn gì để nói? Còn gì để nói nữa cơ chứ, bằng chứng đầy đủ, nhân chứng cũng có, quá trình gây án hợp lý.

Nhưng mà cái lý do thì thật sự quá nhạt nhẽo đi, thực sự không thuyết phục lắm, không thể chỉ vì bị đánh mắng mà cái thân xác nhỏ bé này có thể giết người được.

Nhưng mà trong nhiều tiểu thuyết thì nhiều kẻ còn giết người vì mấy cái lý do vớ vẩn hơn cơ.

Không phải chứ, chắc ông trời không nhẫn tâm đẩy mình vào cái thân xác sắp chết đâu, thế thì không phải mất công xuyên à, không có ai lợi lộc cả."
"Hoặc cũng có thể nhầm lẫn hoặc lỗi kĩ thuật nào đó, có thể giờ mình chết, ông trời sẽ cho mình một cơ thể tốt hơn cũng nên." Trần Thanh Dao tiếp tục phân tích, "Nhưng mà có khi lần này chết thật luôn thì sao, mình vẫn muốn trở về mà.

Tính sao giờ, không còn khúc mắc nào trong cái vụ án chết tiệt này cả.

Nhưng mà quá sáng rõ, quá dễ dàng lại càng đáng nghi.

Cái thân thể này ban đầu tính tình kì quặc chắc chả quen biết nổi vị nhân vật nào đâu.

Chắc không có tình tiết anh hùng cứu mĩ nhân đâu nhỉ.

Hức, vẫn là phải tự lực cánh sinh thôi".
Lý lão gia thực sự đã hết kiên nhẫn: "Sao nào, không nói được nữa chứ gì, thế thì hành hình đi."
Trần Thanh Dao giờ đây càng thêm hoảng hốt và gấp gáp, mạng sống của cô đang "ngàn cân treo sợi tóc".

Thân thể run lên, tâm trí thì hỗn loạn, ngày hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện khiến cô không thể tỉnh táo và tập trung.

Cô tự nhủ "Phải bình tĩnh, bình tĩnh lại, nhất định mày làm được." Vừa nhắm mắt vừa tự nhủ, cô vừa cố gắng nghĩ lại từng chi tiết các sự việc, các câu nói ngày hôm nay: "Vấn đề nằm ở đâu chứ, ở đâu chứ, lý do cơ thể này giết người là bị mắng, bị nhốt, sau đó đi mua thuốc, sau đó hạ độc, bị bắt...Vấn đề ở đâu chứ hay vốn dĩ cũng không có vấn đề."

Người hành hình bắt đầu đè người Trần Thanh Dao xuống, cô biết nếu thêm 1 gậy nữa thôi, cơ thể này chắc chắn không chịu nổi, sẽ không thể suy nghĩ thêm, sẽ không có thêm cơ hội nào để lật ngược thế cờ này nữa, cuối cùng chỉ có cái chết.

Trần Thanh Dao biết càng đứng trước bờ vực ranh giới càng là lúc phải thực sự bình tĩnh nhất.

Giống như trước mỗi lúc kết thúc một bài kiểm tra, trước khi cô giáo kêu nộp bài càng là lúc phải thực sự tĩnh tâm kiểm tra lại một lượt, ranh giới giữa 0 điểm và 10 điểm có khi chỉ nằm ở một con số, một dấu phẩy.
" Mẹ nó, cái này còn căng thẳng hơn việc làm bài kiểm tra được không." Vừa gấp, vừa sợ, Trần Thanh Dao khóc không ra nước mắt cố gắng tập trung những giây còn lại để tìm kiếm câu trả lời cho mình.
Trước khi, cây gậy kịp rơi xuống người cô, Trần Thanh Dao hô lên một tiếng: "Đợi đã" sau đó thở phào một cái.

Đây là lần thứ hai cô kêu cuộc hành hình dừng lại.

Nhưng có vẻ ánh sáng nhân vật chính thực sự không thuộc về cô, một gậy đó vẫn rơi xuống, nhưng có vẻ lực đạo nhẹ hơn chắc người đánh đã bị giật mình vì câu nói của cô.

Thật may cái đánh này không quá mạnh, cô vẫn còn sức chống cự tiếp.

Cô liền quay lên nói với vị đại lão gia bên trên:" Lão gia, con thực sự bị oan mà, con cũng có người chứng minh cho mình."
Nghe cô nói xong, ai cũng tròn xoe mắt nhìn lại, kể cả mấy vị đại nhân bên trên cũng phải nhíu mày nghĩ nhiều thêm hai phần.
Lý Kim Thành nhanh chóng hỏi lại cô: "Nhân chứng? Người có thể chứng minh ngươi trong sạch ở đâu?"
Trần Thanh Dao liên tiếp chỉ vào 2 người, "Đây và kia." Mọi người xung quanh càng trố mắt nhìn vào 2 người cô vừa chỉ.
Lý Kim Thành thì không nhịn được bật cười nói tiếp:" Sợ chết đến nơi rồi nên hóa điên à.

Đừng quên, 2 người họ vừa chính là nhân chứng chứng minh cô là kẻ giết người đó."
"Nhị thiếu gia, con không có nói điêu, tên ăn mày này và...("không thể gọi là mụ béo đi, nhưng mà mình không biết bà ta gọi là gì") và thím...!đúng rồi thím ấy đều có thể chứng minh con trong sạch." Trần Thanh Dao dõng dạc nói ra đáp án.
Lý Kim Thành thực sự không hiểu con bé này đang nghĩ gì nữa, để xem nó có thể giở thêm trò gì, thực sự chưa gặp đứa người ở nào gan lỳ như nó " Được, ta tạm tin ngươi, ngươi nói tiếp đi."
Trần Thanh Dao liền hướng về tên ăn mày bên cạnh "Vậy trước khi nói tiếp, tôi xin được hỏi vị huynh đài này một câu."
Tự nhiên được người hỏi đến, tên ăn mày có chút giật mình, quay ra nhìn cô gái một lúc rồi lắp bắp trả lời: "Được...được, cô hỏi đi."
" Anh cho tôi hỏi, hôm anh bán được lọ thuốc độc này là vào giờ nào, ngày nào, tháng nào? Hãy nghĩ kỹ vào rồi hãy nói." Hỏi xong, Trần Thanh Dao còn không tiếc nhắc nhở tên ăn mày cẩn thận tránh rơi vào bẫy của cô.
Không chỉ tên ăn mày mà tất cả mọi người đều khó hiểu trước câu hỏi đó.

Vì tất cả đều đã cho rằng cô là kẻ mua thuốc thì cần gì hỏi lời thừa thãi như vậy.

Còn tên ăn mày thì nhìn cô sâu hơn, Trần Thanh Dao cũng đang dùng ánh mắt chuyên chú nhìn lại hắn.

Sau đó như nghĩ đến điều gì đó mắt hắn bỗng híp lại, thâm ý đánh giá, nếu để ý kĩ còn có thể phát hiện dường như một bên môi đang nhếch lên.

Nhưng khoảnh khắc đó cũng chỉ diễn ra nửa giây rồi hắn nhanh chóng lại biến về tên ăn mày nhát gan ngốc nghếch mà sợ hãi trả lời :"Là...là vào đầu giờ Tuất, ngày...ngày rằm tháng này."
Trần Thanh Dao đợi câu này cũng hồi hộp lắm, vội nói tiếp :" Thưa các vị đại nhân, câu trả lời của con chính là đây ạ."
Lý Kim Thành không hỏi kêu lên "Chỉ là ngày tháng bình thường, vấn đề nằm ở chỗ nào được chứ."
Trần Thanh Dao vội nói ra suy nghĩ của mình: "Vấn đề chính là ở chỗ, ngày hôm đó vốn dĩ con không có ra khỏi phủ." Sau khi cô nói xong, ai cũng phải giật mình.

Thậm chí phía bên trên còn có tiếng cốc chén va chạm.

Mẹ hai của Lý Kim Thành hay còn gọi là nhị phu nhân sau khi làm đổ ấm trà đã vội nói: " Thực sự nực cười, ngươi có thấy hung thủ nào tự nhận mình giết người không, câu này cũng giống câu ngươi nói là mình không có hạ độc tiểu thư, không có căn cứ."
"Để xem có vô giá trị không.", vừa mừng trong lòng, Trần Thanh Dao tiếp tục nhẹ nhàng phản bác: "Tại sao con lại nói hôm đó con không có ra khỏi phủ.

Vì ngày rằm hôm đó con lại gây lỗi, sau đó con đã bị tiểu thư trách phạt và bị nhốt vào phòng củi một đêm.

Thử hỏi xem lúc đó con làm sao ra khỏi phủ để mà ra chợ đen mua thuốc độc được cơ chứ."
Xung quanh bắt đầu có tiếng xì xào bàn tán, Trần Thanh Dao tiếp tục nói " Người chứng minh hôm đó con thực sự bị nhốt là thím ấy và còn một vài hạ nhân khác trong viện của tiểu thư, thậm chí tiểu thư cũng có thể là người làm chứng." Nói xong, Trần Thanh Dao thầm cảm thán: " May vl, lúc vừa nãy, mụ béo có vừa chửi vừa nói cho mình thông tin quan trọng này".
Lý Kim Thành không tin, lên tiếng tra hỏi mụ béo và mấy người vừa nãy nói cô lười biếng với đầu óc có vấn đề : "Các ngươi nói xem, có thật là như vậy không? Không được dối trá nửa chữ, nếu không đánh chết."
Tất cả đều run rẩy sợ hãi, ban đầu còn có chút do dự nhìn nhau, sau đó nghĩ đến còn có tiểu thư cũng là người biết chuyện hôm đó nên vội vàng tranh nhau nói hết :" Nhị thiếu gia tha mạng, đúng, đúng là có chuyện ấy, hôm đó ả ta làm vỡ chiếc bình hoa tiểu thư thích nhất nên bị tiểu thư phạt nhốt vào phòng củi một đêm.


Chính, chính con là người nhốt nó ạ."
Trần Thanh Dao lập tức kêu to "Oan quá lão gia, phu nhân, thực sự không phải là con mà, con thực sự không có hạ độc tiểu thư, hức, tha cho con đi mà."
Sau khi mụ béo nói xong, trên mặt mấy vị lão gia phu nhân đã xuất hiện đủ loại sắc màu, mỗi người một suy nghĩ riêng.

Trong lúc không ai để ý, nhị phu nhân ra giấu cho 1 người hầu, ả ta mau chóng chạy đi.
Lý lão gia có vẻ tâm trạng đang xuống dốc.

Làm quan bao nhiêu lâu nay, không phải không gặp vụ án nào khó, nhưng chưa có vụ án nào lại bị phán là ông bắt sai phạm nhân ngay giữa chốn thanh thiên bạch nhật thế này.

Danh tiếng, mặt mũi sau này thực sự không biết để đi đâu, đường đường là Viên Ngoại Thượng Thư, ngay cả vụ án trong nhà mình mà cũng không giải quyết chính xác, sau này chắc ông trở thành trò cười cho thiên hạ mất.
Trần lão thấy sắc mặt xấu đi của ông bạn già cũng không dám nói thêm gì.

Thất vương gia thì vốn dĩ cũng chỉ muốn ở lại xem kịch, không ngờ vở kịch này càng diễn càng hay.

Lý Kim Thành cũng không khỏi sợ hãi, chuyện này truyền ra ngoài cũng không tốt cho thanh danh của hắn.
Chuyện láo loạn đến thế này cũng không thể cứ thế dừng lại, mà phải tiếp tục tra, tra ngọn ngành cụ thể may ra mới có thể vớt vát được mặt mũi nhà họ Lý.

"Thật không biết kẻ đê tiện nào có thể khiến Lý phủ rơi vào trạng thái xấu hổ cực điểm này, nếu để lão gia ta bắt được sẽ băm vằm ngươi ra trăm mảnh", Lý lão gia vừa thầm oán vừa nói vọng ra: "Được rồi, không cần kêu nữa, điều này chỉ có thể chứng minh ngươi là người không ra ngoài mua thuốc, chưa chắc không phải là ngươi hạ độc, có thể ai đó đã đưa thuốc cho ngươi thì sao? Điểm tâm có độc đó vẫn là do ngươi tự tay đem đến cho tiểu thư đúng không?".
Sau khi nghe thế, Trần Thanh Dao liền đáp: "Thưa lão gia, nếu đã có kẻ thực sự muốn hại tiểu thư, thì chúng sẽ có thể hạ độc nên đồ uống, hương nến, quần áo...!chứ không chỉ mỗi miếng điểm tâm mà con mang đến.

Thấy con là tiện tì nhỏ bé, dễ bắt nạt nhất nên chúng đã chọn miếng điểm tâm để gây án và con cũng chỉ là người bị hại.

Thực sự oan ức mà, mong lão gia tra rõ chuyện này lấy lại công bằng cho con và cả đại tiểu thư." Nói xong, cô nàng lại giả vờ khóc lóc thảm thiết.
Lý lão gia sau khi nghe vậy liền nói tiếp điểm nghi hoặc của mình: "Vậy ý của ngươi là ngươi cũng là người bị hại, bọn chúng chọn ngươi làm phương thức gây án cũng vì ngươi là kẻ nhát gan, sợ chết dễ dàng tự nhận tội trong quá trình thẩm vấn.

Vậy tại sao lúc chúng ta tìm thấy ngươi, ngươi lại đang trong tình trạng tay nải đã xếp gọn gàng như đang chuẩn bị rời đi đâu?"
Trần Thanh Dao nghe vậy cũng hơi giật mình: "Mẹ nó, đúng là câu hỏi khó, ai biết lúc đó cơ thể này sắp xếp tay nải làm gì chứ, đành chém bừa thôi, mong là lão già này tin".

Cô nàng nhanh chóng đáp lại: "Hôm đó con thực sự không có định bỏ đi đâu cả, chỉ là nhiều ngày không dọn dẹp đồ đạc nên muốn sắp xếp lại thôi, không ngờ bị mọi người hiểu lầm là định bỏ trốn.

hức"
Câu trả lời này thực sự là làm người ta không biết nên tin hay không? Nhưng đã phán đoán sai một lần rồi, Lý thượng thư thật sự không thể để tiếp tục mất mặt trước người khác nữa, lão nói tiếp: " Được rồi, ta sẽ tạm tin lời ngươi nói."
Sau đó, Lý lão gia quay sang tên ăn mày quát: "Tên ăn mày to gan kia, ngươi bán thuốc độc hại người không biết hối cải, còn vu oan giá họa.

Nói, là ai sai khiến ngươi."
Tên ăn mày vội vã trả lời: "Đại lão gia tha tội, thực sự không có ai sai khiến con mà, hôm đó con có bán loại thuốc này cho một vị cô nương, vị cô nương ấy ăn mặc giống mấy người hầu trong này nên con đoán chắc là người trong Lý phủ.

Nhưng mà...!hôm đó cô ta có đeo khăn che mặt...!nên con không nhìn rõ mặt..."
Đại lão gia phía trên tiếp tục quát: "Thế sao lúc đầu ngươi dám chỉ tay nói bậy như vậy hả?".
"Tại...! tại vì..." tên ăn mày lắp bắp trả lời "vì lúc con bị lôi đến đây, rồi bị tra hỏi, con cũng đã khai hết, cũng nói rõ là con không biết cô gái ấy rồi, sau đó mọi người chỉ vào cô gái này, con cũng chỉ còn cách gật bừa, sợ nếu nói thực sự con không biết mọi người cũng sẽ không tin rồi lại đem con ra đánh tiếp".
Đại lão gia giận dữ nói: "Vậy ngươi cũng không nên nhận bừa như thế, có biết điều đó sẽ gây ra hậu quả gì không.

Tức là sẽ có một người bị oan, còn hung thủ thực sự thì thoát tội sẽ tiếp tục có cơ hội đi hại người."
Tên ăn mày sợ hãi nói: "Đại lão gia tha mạng, con biết sai rồi, lần sau không dám nữa, xin để con lấy công chuộc tội."
"Lấy công chuộc tội" Đại lão gia hồ nghi hỏi lại "Ngươi lấy cái gì để chuộc tội đây?".
Tên ăn mày vội vã đáp lời: "Đại lão gia, con vừa nhớ ra...!đúng rồi, nhớ ra, lúc đó, cô ta có che mặt, nhưng lúc cô ta giơ lọ thuốc lên, con có thấy một cái bớt nhỏ hình tròn trên cổ tay cô ta."
Tin này quá trấn động đi, ngay cả Trần Thanh Dao cũng phải giật mình nhìn lại cổ tay mình có vết bớt đó không.


"May là không có, mẹ, cảm giác không khác gì chơi tàu lượn siêu tốc, lúc lên lúc xuống, chóng mặt." Trần Thanh Dao không hỏi lắc đầu cảm thán.

Không chỉ mỗi cô, mà lúc này nhiều người cũng đều nhìn tay mình mà thở phào.

Lý lão gia tiếp tục truy hỏi: "Lần này điều ngươi nói là sự thật? Lỡ như hôm nay cũng là vì sợ chết mà khai bừa, không phải hại lão gia ta đây lại bắt thêm một người oan ức nữa hay sao?"
Tên ăn mày lập tức nói: "Lão gia, con xin thề, điều con nói hoàn toàn là sự thật, không hề nói dối, nếu không con sẽ chết không toàn thây, mãi không siêu thoát." Để thêm thuyết phục, hắn nói thêm :"Lão gia có thể cho tìm kiếm người đó trong phủ, nếu tìm được, sau đó tra hỏi, lục soát, có khi người đó vẫn còn giữ lại bằng chứng nào đó.

Con tin với năng lực của lão gia chắc chắn sẽ nhanh chóng bắt được hung thủ thực sự."
Chưa để Lý lão gia kịp lên tiếng tiếp, Nhị phu nhân đã vội vã nói vào: "Lão gia, người đừng tin tên ăn mày này, lần trước đã nói sai, lần này cũng không chắc là hắn khai thật hoặc có lẽ nó đã thông đồng với con nô tỳ kia rồi đưa ra lời khai giả này để nhằm thoát tội thì sao? Đúng vậy, hai đứa này rất đáng nghi, có khi là thông đồng với nhau từ trước, cả cái ngày tháng kia cũng có khi là giả đấy."
Trần Thanh Dao nghe vậy, vội phản bác: "Phu nhân, oan cho con quá, con với hắn vốn từ trước không hề quen biết.

Nếu như...!thực sự có thông đồng, sao lúc đầu còn khai ra người mua thuốc là con."
Nhị phu nhân liền nói: "Hắn không phải cũng nói là lúc đó hắn quá sợ hãi sao, có khi vì sợ chết nên mới phản bội lại đồng bạn mà khai ra ngươi.

Rồi trong thời gian nhốt chung kia, 2 người các ngươi làm gì, nói gì với nhau thì làm sao ai biết được."
Trần Thanh Dao thầm rủa: "Đúng là mụ già lươn lẹo mà." Bên ngoài thì vẫn tỏ ra hoang mang đáp: "Thế thì lúc đầu...!lúc đầu bị bắt, ngày tháng hắn khai với lão gia cũng là thật sự, không phải là nói dối, hôm đó thực sự con không có ra ngoài, đó không phải bằng chứng, chứng minh con chưa hề gặp hắn lần nào sao."
Trần Thanh Dao nói tiếp: "Lại nói, lúc bị nhốt chung với nhau một lúc, bên ngoài còn có người canh gác, bọn con có thể bàn với nhau được chuyện gì chứ."
Tên ăn mày nghe đến đây, cũng vội gào theo Trần Thanh Dao: "Lão gia phu nhân tha tội, thực sự con với ả cũng chỉ bị nhốt với nhau một lúc để chờ người mang lên đây, vốn không nói với nhau được 2 - 3 câu.

Thực sự không có chuyện thông đồng hại người đâu ạ."
Lần này, Nhị phu nhân thật sự không còn lời nào nói thêm, tức nghẹn cổ họng, lại quay ra khuyên can Lý lão gia: "Lão gia, ngài đừng tin bọn chúng, lỡ trong phủ không có người có vết bớt đấy không phải mất công sao.

Lại còn giúp bọn chúng kéo dài thời gian."
"Trong phủ không có người như vậy thì lại càng đáng sợ, thế không phải chứng tỏ có người bên ngoài muốn hại chết nhà họ Lý này sao.

Cái Lý phủ này từ bao giờ có thể dễ dàng để người khác ra ra vào vào, đem ra chơi đùa như vậy.

Như thế càng phải tra, để cho chúng biết Lý thượng thư này không phải là kẻ ai cũng có thể động." Lý lão gia âm trầm lên tiếng, như để thêm khẳng định với tất cả mọi người có mặt bấy giờ".

Người đâu, đi kiểm tra hết các ngõ ngách trong phủ, không bỏ sót bất cứ ai, từ nha hoàn nội phòng ngoại phòng đến các ma ma tổng quản.

Kiểm tra hết một lượt xem ai có vết bớt tròn trên cổ tay.

Nhanh chóng tiến hành, chặn hết các cửa, không được để bất kì ai ra khỏi phủ trong ngày hôm nay".
Đợi Lý lão gia nói xong, Văn tổng quản gần đó bắt đầu triệu tập một đám sai dịch, bắt đầu phân chia đi tìm kiếm, kiểm tra.
Cảm giác chuyện này càng tra càng lớn, lại e ngại mấy vị khách bên cạnh, Lý Kim Thành vội lên tiếng khuyên phụ thân hắn: "Cha, việc kiểm tra chắc sẽ còn mất nhiều thời gian, hay chúng ta tạm thời vào phòng trong nghỉ ngơi, chắc Thất vương gia và Trần lão cũng đã mệt, đợi tra xong rồi từ từ tính tiếp, hung thủ cũng chưa thể chạy ngay được."
Nghe Lý Kim Thành nói xong, Trần Thanh Dao thầm nhủ: "Bị ngốc à, nhiều ngày như thế có khi giờ hung thủ đã chạy tới tận chân trời góc bể rồi cũng nên." Còn Lý lão gia cũng thấy lời này của hắn nói cũng đúng, gật đầu đồng ý: "Lão nhị nói đúng, vậy tạm thời giải tán hết, Thất vương gia và Trần lão chắc cũng đã mệt, thật ngại quá, mời 2 vị vào phòng nghỉ ngơi chốc lát."
Trần lão liếc nhìn Thất vương gia thấy hắn có vẻ không còn hứng thú nên tiếp lời: "Vốn Thất vương gia với lão nô hôm nay thăm xong đại tiểu thư cũng chỉ muốn ở lại trừng phạt tên hung thủ, không ngờ hung thủ thực sự chưa bị bắt, ở vương phủ còn nhiều việc cần giải quyết, cũng không tiện ở lại.

Hi vọng, đến lúc Lý thượng thư bắt được kẻ hạ độc tiểu thư thực sự sẽ thông báo cho vương phủ, Thất vương gia chắc chắn sẽ đứng ra làm chủ, đòi lại công bằng cho đại tiểu thư".
Lý lão gia cũng vội vã tiễn khách: "Vậy làm phiền Thất vương gia, đa tạ ngài và Trần lão quan tâm Lý phủ như vậy, sau khi bắt được hung thủ nhất định thần sẽ báo rõ sự việc tới vương phủ, tránh cho Thất vương gia khỏi thêm lo lắng."
Thất vương gia thực sự trẻ tuổi không khỏi nôn nóng, không muốn nghe mấy lão già này dài dòng, liền đáp lời: "Vậy làm phiền Lý thượng thư rồi, chúng ta đi trước."
"Kim Thành còn không mau tiễn Thất vương gia và Trần lão" Lý lão gia thở phào nhẹ nhõm "Cuối cùng cũng chịu đi."
Lý Kim Thành vội chỉ đường cho hai vị đại gia kia: "Dạ vâng, mời Thất vương gia và Trần lão đi lối này".
Tất cả mọi người cũng lục đục rời khỏi, Văn tổng quản vội chỉ xuống dưới hỏi Lý lão gia: "Lão gia, vậy còn hai kẻ kia."
Lướt nhìn qua Trần Thanh Dao và tên ăn mày, Lý lão gia không thèm che dấu sự khó chịu "Nhốt chúng nó lại, đợi bắt được hung thủ thì tính tiếp, đừng để bọn chúng chết trước lúc vụ án kết thúc là được." nói xong thì phất tay áo bỏ đi.
Sau khi quay trở lại phòng củi, Trần Thanh Dao chỉ nghĩ tới việc bao giờ mới đến giờ ăn đây, đói lắm rồi.

Bên ngoài hình như có người canh gác, Trần Thanh Dao đành dùng chút sức còn lại gọi vọng ra: "Ê, này anh chàng tốt bụng ngoài đó ơi, anh đi kiếm gì đó cho tôi ăn với được không? Tôi sắp chết đói đến nơi rồi, mấy ngày rồi chưa ăn, lần này sẽ chết thật đó.

Lão gia cũng bảo là giữ cho tôi cái mạng mà, tôi mà có mệnh hệ gì, các người cũng không được sống tử tế đâu."
Người bên ngoài sau khi nghe cô nói cũng có chút lo lắng nói vào: "Im đi, đợi ở đó, ta đi kiếm đồ ăn, đừng có giở trò gì trong đó đấy."
Người này đi một lúc mang về một ít cơm nguội lạnh từ lâu và một bát nước lớn: "Giờ cơm trưa đã qua lâu, cơm tối cũng chưa đến, chỉ còn ít cơm nguội, cô chịu khó ăn tạm, tới tối lại có cơm ăn." Trần Thanh Dao vội cầm lấy mà lòng tự nhủ "Đúng là chật vật không thể chật vật hơn mà, nhưng cuối cùng cũng không phải chết vì đói."
Trong lúc cô đang mải ăn, thì kẻ bên cạnh cũng không nhịn được mà gọi qua: "Này, không phải tôi nói khoác mà chúng ta cũng được xem là có hoạn nạn cùng chia rồi, bây giờ có phúc thì cũng nên cùng hưởng chứ.

Cho tôi ăn với, tôi cũng đói lắm rồi."
Trần Thanh Dao liếc mắt nhìn sang: "Hứ, ai có cùng hoạn nạn với anh, đừng có mà vơ bừa, không phải tại anh đổ oan cho tôi, giờ tôi mới thê thảm thế này sao, tôi còn chưa tìm anh tính số mà anh đã định cướp đồ ăn của bà đây à?"

Tên ăn mày lại nói thêm: "Ban đầu là tôi nhận nhầm người là sai, nhưng thân phận nhỏ bé, người ta bảo sao cũng chỉ biết gật đầu làm theo, tôi cũng là người sợ bị đánh, sợ bị chết giống cô thôi.

Cô phải biết đồng cảm với những người có số phận như mình chứ."
"Cái miệng cũng lợi hại lắm, tôi thấy anh vốn cũng chả phải là kẻ nhát gan gì, rõ ràng là con quỷ 2 lưỡi, lật mặt nhanh hơn lật bánh tráng thì có." Trần Thanh Dao tiếp tục châm biếm.

Tên ăn mày tiếp tục lên tiếng: "Quá khen, này là nghề của tại hạ, không sống như thế thì giờ chắc chẳng còn mạng ngồi đây đối đáp với cô đâu."
"Đúng là chết không hối cải" Trần Thanh Dao hừ lại.
"Nhưng mà tôi thấy tôi với cô cũng chỉ là "Kẻ 8 lạng, người nửa cân" thôi.

Cô thực sự khá thông minh, có thể tìm thấy đường sống trong chỗ chết." Trần Thanh Dao tiếp lời : "Tôi thực sự không nhận nổi lời khen này đâu, chỉ là nhờ vào cái sơ suất của kẻ hãm hại thôi, muốn ra tay đổ tội người khác cũng không điều tra kĩ một chút, quá chủ quan đi hay quá xem thường những đứa người ở ngu dốt này."
Tên ăn mày cũng gật đầu: "Tôi cũng công nhận, người hại cô quá sơ suất, nhưng mà như thế càng chứng minh tôi và bọn họ không có liên quan tới nhau nha.

Lúc đó tôi cũng có nhớ ra mụ béo kia có nói tới việc cô bị nhốt vào hôm rằm.

Nếu như tôi thực sự muốn hãm hại cô thì đã nói là tháng trước hoặc tháng trước nữa, sao lại vẫn nói là tháng này được."
Trần Thanh Dao híp mắt đánh giá tên ăn mày: "Thực sự anh có ý tốt như vậy? Nhưng có điều tôi vừa nghĩ tới...!anh cũng là người không đơn giản, vốn cũng không phải là loại sợ chết là khai bừa, không thể lúc đầu không nhớ ra chi tiết cái bớt được."
Tên ăn mày nghe xong cũng phải bật cười: "Đúng là thông minh, nhưng mà ta thấy cô cũng không phải cái loại mới đánh mấy cái mà đã sợ hại đến nỗi vơ bừa tất cả về mình, rồi đến hôm nay mới muốn được minh oan đi."
Hai người nhìn lại nhau, càng nhìn Trần Thanh Dao càng thấy đau đầu, thầm nhủ "Đúng là không nên nói chuyện với mấy kẻ thông minh mà, rối não, tốn năng lượng, giờ không thể tự nói là mình vốn dĩ không phải người trước đây, thế thì lại càng trở thành trò cười cho tên đáng ghét đó sao." Thế là cô ném một cái bánh bao vào cái vẻ mặt đang đắc ý kia: "Ăn đi, xem như mỗi người đều có bí mật riêng, sau này đường ai nấy đi, nước sông không phạm nước giếng."
"Còn gặp nhau nữa không cũng không phải do cô quyết định" Tên ăn mày thầm nghĩ.

Một lúc sau, hắn lại nói tiếp mấy câu khó hiểu: "Thực ra cũng đều là do cuộc sống xô đẩy hết, tôi giúp cô như vậy cũng bị coi như có chút vi phạm đạo đức nghề nghiệp rồi.

Nhưng chắc không ảnh hưởng gì nhiều đâu."
"Tập trung ăn đi, giờ lại đến lượt anh nói nhăng nói cuội gì đó." Trần Thanh Dao tuy cũng mơ hồ đoán được gì đó nhưng đã quá mệt để suy nghĩ tiếp.
Được một lúc, tên ăn mày lại không chịu ngồi yên: " Thưa cô, tại hạ tên là Nguyễn Nam, mọi người hay gọi là Tiểu Nam, sau 3 tuổi thì mồ côi cha mẹ, lang thang làm ăn mày đã được 14 năm, khu vực hoạt động là phía đông kinh thành, rất vui được làm quen, xin hỏi quý danh của cô là gì?"
Trần Thanh Dao đang uống nước thì suýt bị sặc vì màn giới thiệu của tên ăn mày, "Này, anh có phải là ăn mày không đấy, tự nhiên trịnh trọng khách khí thế làm gì, ngươi khác không biết lại tưởng anh là quý công tử nào lạc đến đây.

Mà tôi nói rồi, sau này chúng ta cũng không gặp lại nhau, nên không cần biết họ tên làm gì, trí nhớ tôi kém, không nhớ nổi đại danh của ngài đâu."
"Cô nói thế là sai rồi, có khi chúng ta trước đó lại hay gặp nhau cũng nên chỉ là chưa kịp quen biết thôi.

Vì địa bàn hoạt động của tôi cũng là mấy khu vực quanh quý phủ mà.

Sau này có khi lại hay gặp nhau thường xuyên cũng nên.

Bây giờ có duyên tương ngộ, sao không kết bạn làm quen, nay mai có gì cũng tiện giúp đỡ nhau không phải sao?" Tên ăn mày cố ý đưa ra lợi ích trước mặt cô, hắn biết cô gái này chắc chắn sẽ không bỏ qua lợi ích nào.
Đúng là Trần Thanh Dao động tâm thật, cô ở đây cũng không quen ai, coi như cũng vì mình mà mở rộng mối quan hệ, nay mai có kế hoạch gì còn có người hỗ trợ.

Tuy tên ăn mày nhìn có vẻ không đáng tin lắm, nhưng có còn hơn không.

Thế là Trần Thanh Dao cũng bắt đầu đồng ý: "Vậy cũng được, coi như kết giao thêm bằng hữu, nay mai có gì ăn được tôi sẽ đem cho anh, còn anh hỗ trợ cung cấp một vài thông tin bên ngoài cho tôi.

Tên...ừm..như vừa nãy cái người Nhị thiếu gia gọi ấy, gọi tôi Thị Dao là được, anh cũng biết tôi là nha hoàn trong phủ này rồi đó, chắc bị bán vào đây cũng mấy năm rồi, giờ cũng khoảng mười sáu, mười bảy.

Nói xong cô chột dạ nghĩ thêm "Chắc mình đoán không sai đi, người nhỏ thế này cùng lắm chắc cũng chỉ từng ấy tuổi".
Tên ăn mày không hỏi ngao ngán nói tiếp: "Nghe cô kết bạn , không bằng gọi là trao đổi buôn bán đi, chưa gì đã đưa ra điều kiện rồi." Trần Thanh Dao không hỏi nhăn mày: "Sao nào? Tôi chỉ muốn mọi chuyện rõ ràng, rành mạch một chút, có qua tất có lại thôi."
"Quá thẳng thắn, quá trượng nghĩa, xem ra tên ăn mày tôi cũng không kết sai bạn." Nguyễn Nam tấm tắc khen ngợi.
Trần Thanh Dao: "Khỏi cần nịnh hót, chỉ sợ anh không chịu nổi cái tính thẳng thắn có gì nói đấy của tôi thôi.

Giờ tôi rất mệt, muốn nghỉ một lát, anh chớ có giở trò vô sỉ gì, cẩn thận hại người hại mình."
"Được được, tôi không làm phiền cô nữa, nghỉ đi." Trong lòng tên ăn mày thì không hỏi lắc đầu "Đúng là một con nhím chỉ biết xù lông." Mắt Trần Thanh Dao thực sự sắp không trụ nổi, trước khi khép mắt ngủ, cô chỉ kịp ai oán nghĩ rằng người ta xuyên không dù thân phận có không được cao cũng sẽ được kết bạn với mấy nhân vật lợi hại, cô thì lại đi kết bạn với một tên ăn mày, chỉ mong sau này có chỗ dùng một chút.

Đợi sau khi Trần Thanh Dao ngủ say, tên ăn mày cũng nhắm mắt ngồi ngay ngắn lại, nhìn như đang tịnh tâm.
Ở bên này dần rơi vào yên tĩnh thì bên nhà chính bắt đầu ầm ĩ trở lại.

Văn quản gia vội vã chạy vào phòng lão gia kêu to :"Lão gia, lão gia, tìm thấy hung thủ rồi, tìm thấy hung thủ rồi, nhưng...!nhưng hung thủ lại không thấy đâu nữa rồi ."
Mọi người nghe xong ai cũng giật mình khó hiểu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương