Sau khi Lý Kim Linh từ chỗ Lý thượng thư trở về liền gọi Thị Mai đến hỏi chuyện: “Mấy hôm nay ngươi có gặp nhị thiếu gia không?”
Thị Mai giật mình, cô đang không biết có phải tiểu thư đã biết chuyện gì không, thì Lý Kim Linh đã nói tiếp: “Ta biết, thời gian này cô có lén lút tới gặp hắn, ta không trách cô, thiếu nữ mới lớn bị dụ dỗ bởi lời ngon tiếng ngọt của đàn ông không phải hiếm.”
Thị Mai lập tức quỳ xuống: “Xin tiểu thư trách phạt, là em không bẩm báo với tiểu thư, tự ý gặp mặt ngài ấy nhiều lần.

Nhưng em chưa hề giúp ngài ấy hại tiểu thư.”
Lý Kim Linh biết Thị Mai cũng chả tiết lộ được thông tin gì, bản thân cô vốn là người cẩn thận, từ nhỏ đã đa nghi, không tin một ai, kể cả người hầu thân cận cũng biết rất ít hành động và mối quan hệ của cô.

Như Thị Lan tuy là người của biểu ca giao cho, cũng đã giúp cô làm rất nhiều việc nhưng cũng chỉ biết một phần nào đó, huống chi là Thị Mai, loanh quanh cũng chỉ là mấy việc sinh hoạt hàng ngày.

Nếu cô ta có tâm tư khác, cũng chả thể tiết lộ được thông tin hữu ích nào.
“Được rồi, không phải sợ, vậy mấy hôm nay ngươi còn gặp hắn không?”
“Dạ thưa tiểu thư, nhị thiếu gia sau mấy lần có hỏi thăm chỗ ngài từ em thì cũng không có thái đô gì đặc biệt nữa, sau đó cũng không còn gặp lại.”
“Ồ, vậy sao, không ngờ nhị đệ lại thiếu kiên nhẫn như vậy, ta còn đang nhờ ngươi gửi lời nhắn của ta cho hắn.

Xem ra bây giờ phải gọi hắn sang tận đây rồi.

Vậy, cũng lại đành nhờ ngươi qua viện nhị thiếu gia một chuyến vậy.”
Thị Mai khó hiểu ngẩng lên nhìn Lý Kim Linh: “Tiểu thư thật sự không trách em?”
Lý Kim Linh mất kiên nhẫn nói: “Được rồi, mau qua gọi hắn sang đây, bảo ta có chuyện muốn nhờ.”
Thị Mai liền thở phào lập tức đi gọi người.

Thị Lan đứng cạnh liền nói: “Tiểu thư, chuyện lần này người thực sự muốn nhị thiếu gia cùng nhúng tay vào sao? Không phải kế hoạch lúc đầu là định xử lý cả hắn?”
Lý Kim Linh thở dài nói: “Ta sắp bị đá ra khỏi đây rồi, không nhờ sức của hắn, khó mà thành công sớm”.
Lúc Lý Kim Huy đến, hắn ra vẻ chúc mừng Lý Kim Linh: “Chúc mừng đại tỷ, ta cũng không ngờ nhanh như vậy tỷ đã sắp trở thành phu nhân nhà người ta rồi.

Ta đây xin chúc tỷ hạnh phúc bạc đầu, trăm năm hòa hợp.”
“Không cần dở bộ mặt đó ra với ta, dù sao chúng ta cũng hiểu nhau quá rõ mà.

Gọi ngươi đến đây là có chuyện muốn bàn.

Nếu muốn xử lý mẹ con nhị phu nhân thì nghiêm túc lên.”
“Đại tỷ, ta biết tỷ với người bên viện đó vốn không hợp nhưng sao tỷ có thể nói ra lời đại nghịch bất đạo như vậy.”
“Muốn làm thì im miệng, không muốn thì biến.”
Lý Kim Thành thấy đại tiểu thư nghiêm túc thật, suy nghĩ một lát liền nói: “Đây là thời gian quá gấp, nên đại tỷ muốn mượn sức ta sao?”
“Cuối cùng cũng chịu nói tiếng người.

Nếu đã biết, vậy nhị đệ có nguyện ý hợp tác?”
“Ha ha, đây là lần đầu đại tỷ xem trọng ta, ta tất nhiên vô cùng vui sướng, vô cùng nguyện ý.”
“Đừng đồng ý vội, đây là chuyện đại nghĩa diệt thân đó.”
“Tỷ lại chưa hiểu hết ta rồi, ta đây giỏi nhất là làm loại chuyện đại nghĩa diệt thân này đấy.”
Thị Mai đứng bên ngoài sốt ruột nhìn cánh cửa phòng đại tiểu thư đã đóng lại được một lúc, cô không biết đại tiểu thư có làm khó gì nhị thiếu gia không.

Sau khi thấy Lý Kim Thành bước ra, cô mới thở phào nhẹ nhõm.


Không biết bọn họ nói gì với nhau, mà sắc mặt nhị thiếu gia lại có chút nghiêm trọng, lát sau lại thấy hắn trở lại bộ dạng hào hoa hàng ngày, hớn hở rảo bước trở về.

Thị Mai chỉ lẳng lặng nhìn theo, mấy ngày nay, cô cứ cảm thấy sắp tới sẽ xảy ra chuyện lớn, lòng cô vô cùng bồn chồn, hoảng hốt.

Nhưng khi thấy nhị thiếu gia bình yên vô sự, tinh thần cô lại bình tĩnh hơn hẳn, cô thầm cầu nguyện: “Dù xảy ra chuyện gì, xin ông trời cứ ráng tội vào con, xin hãy phù hộ cho nhị thiếu gia bình yên khỏe mạnh.”
Hôm sau nữa, Quách thái phó và Đỗ Phong đã cho người mang sính lễ tới phủ thượng thư.

Lý Thừa Thanh niềm nở ra đón tiếp, tỏ vẻ vô cùng vui mừng được làm thông gia với Quách đại nhân, trong lòng thì lại xem thường xuất thân hoạn quan của người ta.

Đây cũng là lần đầu tiên Đỗ Phong và Lý Kim Linh chính thức gặp nhau.

Trước mặt trưởng bối, hai người bọn họ cũng không tiện nói gì.

Lý Kim Linh lễ phép chào hỏi Quách đại nhân, ông cũng rất hài lòng với người con dâu tương lai này.

Đỗ Phong sau khi thấy Lý Kim Linh, trên mặt lại lộ rõ vẻ lúng túng, ăn nói thì lộn xộn, làm ông vô cùng mất mặt.

Buổi gặp mặt hôm đó cũng gọi là thành công tốt đẹp, chỉ đợi ngày lành sang tháng là tổ chức lễ thành hôn.
Khi Quách thái phó và Đỗ Phong đang trên đường về, Đỗ Phong tự nhiên lại đòi quay lại, Quách đại nhân cũng tùy hắn.

Đỗ Phong vào phủ thượng thư xin được gặp đại tiểu thư nói thêm vài câu.

Lý Kim Linh cũng hào phóng bảo người đưa hắn tới viện mình trò chuyện.

Dù sao cũng sắp thành hôn, như vậy cũng không gọi là vượt phép tắc.
Đỗ Phong đến, đã thấy Lý Kim Linh ngồi chờ mình ngoài sân liền vội vã bước đến: “Thật thất lễ quá, lại làm phiền tiểu thư lần nữa.”
“Không sao, mời Đỗ tướng quân ngồi.

Ngài còn chuyện gì quan trọng muốn nói với ta sao, mà còn phải đích thân quay lại?”
Trước lúc vào đây, Đỗ Phong có rất nhiều điều muốn hỏi cô, nhưng khi ở trước mặt Lý Kim Linh, anh lại không biết nói thế nào cho đúng.

Sau đó anh liền thốt
lên: “Tiểu thư có trách ta không? Nếu tiểu thư thật sự không muốn, ta sẽ lập tức...!lập tức...”
Lý Kim Linh thấy bộ dạng khó nói của hắn, tự nhiên rất muốn cười: “Sao vậy? Ngài định kháng chỉ? Không phải ngài hối hận rồi chứ?”
Đỗ Phong lập tức nói: “Ta không có.

Ta chỉ là sợ cô không vui.”
“Nếu ngài thực sự quan tâm đến suy nghĩ của ta, thì lúc đó không nên lập tức đồng ý yêu cầu của Hoàng Thượng.”
“Là do ta lỗ mãng, là tại ta quá nóng vội, không suy nghĩ kỹ, ta thật sự xin lỗi nàng.

Từ nay về sau, ta nhất định sẽ hỏi ý kiến của nàng trước rồi mới quyết định.

Ta hứa từ nay ta sẽ tôn trọng nàng, đối xử với nàng thật tốt, dù bọn họ có nói nàng như nào, ta đều không tin, ta chỉ tin mình nàng.”
Nghe Đỗ Phong thổ lộ một tràng như vậy, trái tim Lý Kim Linh bất giác đập nhanh hơn.


Nàng cười nói: “Chúng ta mới gặp nhau có mấy lần, không ngờ ngài lại đối với ta sâu nặng như vậy.”
“Ta thực sự nghiêm túc, không phải nói lời bông đùa”.

“Vậy ta có điểm gì khiến ngài thích như vậy?”
Đỗ Phong bối rối trả lời: “Ta cũng không biết, đó có thể là tính cách mạnh mẽ của nàng, sự sảng khoái không quan tâm thế sự, không thùy mị dịu dàng như những cô gái nhà quan khác nhưng lại cực kì thu hút.”
Lý Kim Linh nghe hắn nói vậy, không biết là hắn đang khen hay chê nàng nữa.

Nàng lắc đầu cười nhẹ: “Ngài vốn chẳng hề biết ta, cũng chẳng thực sự hiểu ta, có lẽ ngài còn chẳng ngờ đến con người ta đáng sợ như nào.”
“Ta không biết con gái trong trạch viện có thể hung dữ như nào, nhưng một đời chinh chiến của ta, chưa điều kinh khủng nào là chưa nhìn thấy, nên dù nàng có ra sao, ta cũng sẽ không sợ nàng, không chán ghét nàng.”
Lý Kim Linh nghe vậy liền sững sờ, nhưng vẫn cố tỏ ra kiên định: “Rồi ngài sẽ sợ thôi, nếu như sau này ngài có người mới, ngài cũng sẽ chán ghét ta tuổi già kém sắc.”
Đỗ Phong lại lập tức nói: “Ta biết giờ nàng chưa thích ta, cũng chưa tin ta, nhưng ta xin thề, một đời này của ta chỉ có nàng.

Vì vậy, xin nàng hãy cho ta cơ hội để bên cạnh nàng, chăm sóc nàng”.
Lý Kim Linh nghe vậy lại chỉ cười nhạt: “Tướng quân, ta không biết ngài còn có sở thích đọc tiểu thuyết, nghe chuyện dân gian đấy.

Cái gì mà “Một kiếp một đôi người”, Lý Kim Linh ta nói thẳng, cái đó chỉ dùng để lừa con nít thôi.

Ngài yên tâm, đã lấy ngài rồi, ta sẽ tôn trọng ngài, kính mến ngài, hết lòng vì ngài, ngài không cần ở đây dài dòng thề non hẹn biển với ta như mấy tên công tử văn hay chữ tốt kia đâu.”
Đỗ Phong biết tính nàng cứng rắn, nhưng tất cả lời trong lòng đều đã thổ lộ ra được rồi, dù nàng có tin hay không, cũng không quan trọng.

“Thật sự xin lỗi, lại làm tiểu thư không vui, ta đây đành rời đi trước, hẹn hôm khác gặp lại.” Sau đó anh liền rời khỏi, nhưng chưa đi được mấy bước lại quay lại, để lên bàn một chiếc hộp nhỏ: “Đây là món điểm tâm ta thấy khá ngon, có vội vàng rẽ vào mua tặng tiểu thư.

Nếu tiểu thư không chê xin nhận tấm lòng nhỏ này của ta.”
Lý Kim Linh tưởng anh nghe câu vừa nãy của mình sẽ rất tức giận, không ngờ anh ta lại làm như đó là lỗi của mình, còn quay lại tặng quà cô, Lý Kim Linh bỗng cảm thấy có chút rung động, liền đáp: “Cảm ơn ngài, ta sẽ nếm thử.” Thấy Lý Kim Linh vui vẻ nhận quà, tâm trạng đang có xu hướng tụt xuống của Đỗ Phong lập tức hưng phấn trở lại.

Trên đường về lại càng thêm phục Quách đại nhân: “Thật may là ta nghe lời cha, dỗ con gái tốt nhất nên dùng đồ ăn, nếu không vừa nãy thật sự chọc tức đại tiểu thư rồi.

Không ngờ cha chưa từng thành thân, kinh nghiệm lại đầy mình như khi chinh chiến, thật là tấm gương vĩ đại mà mình học hỏi bấy lâu nay.”
Mọi chuyện tưởng rằng sẽ trôi qua bình thường như vậy cho đến khi đại tiểu thư thành thân, nhưng rồi một chuyện đã phá hỏng sự bình lặng đó.

Hôm đó, Văn quản gia đã tìm thấy Thị Thanh, kẻ tình nghi hạ độc đại tiểu thư vào năm trước, cũng chính là người hầu của nhị tiểu thư.

Sau khi biết tin, mẹ con nhị phu nhân hốt hoảng chạy ra sảnh chính, lúc này, tất cả mọi người đã có mặt đông đủ, ngay cả lão phu nhân cả ngày không ra khỏi phòng cũng không biết được ai mời đến.
Lý Thừa Thanh thấy người đến đông đủ liền nói: “Được rồi, dù sao Kim Linh cũng sắp gả ra ngoài, trước khi đi cũng phải biết mọi chuyện dễ dàng, vậy hôm nay dứt khoát giải quyết luôn đi.” Khi Lý Thượng thư nói câu này, ông ta không ngờ hôm nay phải giải quyết không chỉ là một chuyện.
“Thị Thanh, ngươi có phải là người hạ độc đại tiểu thư? Là ai sai khiến? Những ngày qua ngươi đi đâu? Mau nhanh khai báo thành thật, ít ra còn giúp ngươi giảm nhẹ tội.” Văn quản gia oang oang hỏi lớn.
Thị Thanh run rẩy đáp, cũng không nằm ngoài dự đoán của mọi người, quả thật cô ta khai ra người sai khiến mình là mẹ con nhị phu nhân.

Lúc này Lý Thừa Thanh bắt đầu thấy đau đầu, thực ra ông ta cũng đã nghi ngờ từ trước, cũng đã tính đường lui cho mẹ con Tôn Như Lệ, nhưng khi biết Lý Kim Linh sắp được gả đi liền nghĩ rằng sẽ không phải dùng tới biện pháp đó nữa, không ngờ đến lúc này vẫn là không tránh khỏi.
“Mẹ con nhà nàng còn lời nào để nói không? Nếu không thì mau qua xin lỗi Kim Linh, bảo con bé tha thứ cho.


Dù sao Kim Linh cũng sắp gả đi rồi, chuyện này cũng không thể làm lớn ngay bây giờ.

Đợi Kim Linh thuận lợi thành hôn, ta sẽ xử lý hai mẹ con nàng thật nặng.

Còn kẻ hạ độc kia đem ra ngoài đánh chết đi.”
Lý Kim Linh biết Lý Thừa Thanh bênh vực mẹ con nhị phu nhân nhưng không ngờ lại bênh đến mức này, thật là nực cười: “Nếu cha lo cho hôn sự của ta mà không xử lý được, vậy ta sẽ tìm đến Thái hậu xin công bằng vậy.”
Lý Thừa Thanh đập mạnh tay xuống bàn: “Con đứa con gái, đừng có mà không biết điều, sắp gả ra ngoài thì đừng có khiến nhà ta mất mặt thêm vì con nữa.”
Lý Kim Linh thực sự tức đến bật cười thành tiếng: “Nếu cha đã nói vậy, vậy thì nhị phu nhân định làm gì để ta tha thứ đây.”
Nhị phu nhân trái với sự tưởng tượng của mọi người, lại vô cùng bình tĩnh, bà ta từ tốn trả lời: “Mẹ con ta vốn không có làm gì sai, tại sao phải xin lỗi.”
Lý Kim Linh cũng lấy làm lạ, bà ta lấy đâu ra bình tĩnh như vậy, chỉ vì có cha cô chống lưng thôi sao: “Vậy ý nhị phu nhân, người sai ở đây là ai?”
Tôn Như Lệ dõng dạc nói: “Vốn dĩ ta nghĩ cô sắp gả đi rồi, không tính toán chuyện cũ, thế mà cô còn không biết điều, luôn xem ta là kẻ thù, muốn dồn ta vào chỗ chết, tìm đủ cách hãm hại mẹ con ta, thậm chí không tiếc cả mạng mình.

Ta muốn hỏi, rốt cuộc chúng ta đã làm gì cô mà cô đối xử với mẹ con ta như vậy?”
“Vậy là nhị phu nhân đang muốn đảo lộn trắng đen, đổ tội lên người ta sao?”
“Rõ ràng là ngươi tội lỗi đầy mình, chính ngươi mới là kẻ tự hạ độc bản thân rồi đổ tội cho mẹ con ta.”
Nghe đến đây, mọi người có mặt không hỏi xì xầm: “Đây là nhị phu nhân điên rồi sao, không nhận tội sửa sai đi, còn đổ lỗi lên người bị hại?” Thị Dao đứng trong đám người vừa trông chừng đại thiếu gia, vừa không khỏi lo lắng nhìn về đại tiểu thư.

Tôn Như Lệ tiếp tục nói rồi chỉ về phía Thị Dao: “Nếu không phải như vậy, tại sao ngươi cứ nhất quyết bảo vệ đứa người hầu kia.” Tất cả lại qua ra nhìn cô, Thị Dao càng lo lắng, chỉ có thể đứng im.

Lý Kim Huy thấy thái độ của mọi người, hắn liền không thích cô bị họ nhìn như vậy, liền nắm chặt tay chặn trước người cô như muốn che hết những ánh mắt quái ác đó.
Lý Kim Linh cũng liền nói: “Cô ta vốn vô tội, ta bảo vệ là chuyện đương nhiên, nếu nhị phu nhân không còn bằng chứng khác thì cũng đừng bấu víu vào cô ấy nữa.”
“Hừ, tất nhiên ta còn chứng cứ khác mới dám ở đây vạch tội cô.”
Tất cả còn đang tò mò xem chứng cứ đó là gì, thì bỗng thấy người bên cạnh đại tiểu thư chạy ra quỳ rạp xuống đất nói: “Xin lão gia, phu nhân tha tội, tất cả là tại nô tì, xin lão gia phu nhân thứ lỗi cho tiểu thư.” Khiến mọi người kinh ngạc hơn là người nói câu nói đó chính là Thị Mai, người hầu thân cận từ nhỏ của đại tiểu thư.
Nhị phu nhân không kiên nhẫn, liên tục giục Thị Mai nói ra.

Thị Mai đành kể lại kế hoạch tiểu thư tự lấy độc hại mình để đổ lên người nhị phu nhân.

Để đáng tin hơn, cô còn mang lọ thuốc độc tương ứng ra, bảo rằng đó là đại tiểu thư đưa cô cất đi.

Đến đây, mọi người thực sự không còn biết nên tin ai.
Lý Kim Linh cũng khá bất ngờ, đúng là cô có tương kế tựu kế đưa nhị phu nhân vào bẫy.

Lúc đầu là cô tạo cơ hội cho nhị phu nhân hạ độc mình, sau đó lại để người của biểu ca giả làm ăn mày trả vờ khai rằng bán thuốc độc cho người của nhị phu nhân.

Nhưng không ngờ ả ta lại phòng ngừa trước, nhanh tay hơn giá họa cho Thị Dao.

Lúc đầu, Lý Kim Linh nghĩ Thị Dao là người của nhị phu nhân, để tên ăn mày chỉ ra cô ta cũng được, nhưng không ngờ cô ta chỉ là tốt thí của ả.

Cũng may Thị Dao thông minh, tự cứu được mình, cũng khiến kế hoạch của cô không bị đứt gãy giữa đường.

Sau đó là cô bắt Thị Thanh lại, đến hôm nay mới thả ra để trị tội nhị phu nhân.

Nhưng kế hoạch này vốn chỉ có cô và Thị Lan biết, Thị Mai đáng lẽ không biết chút nào, sao bây giờ lại kể ra như vậy.

Còn chuẩn bị cả lọ thuốc kia, suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng Lý Kim Linh chỉ thốt ra: “Không ngờ từ đầu, ngươi đã là người của Nhị phu nhân.”
Lý Thừa Thanh thấy sự việc biến chuyển, đang định trút giận lên người Lý Kim Linh thì từ đâu Lý Kim Thành bỗng nhảy ra: “Nếu Thị Mai nói như vậy, thì chẳng lẽ ta cũng là người liên quan sao, bởi vì ta cũng có lọ thuốc đó nha”.

Nói xong, hắn liền từ trong người lấy ra một lọ y hệt.

Lúc này sự việc ngày càng phức tạp, Lý Thừa Thanh liền bảo Lý Kim Thành nói rõ ràng.
Lý Kim Thành không khách khí nói tiếp: “Ngài hỏi ta lấy lọ thuốc này từ đâu ra hả? Thì từ phòng mẹ ta ra đó, được bà giấu rất kỹ, chắc cũng phải cất tới mười tám năm rồi.”

Từ khi thấy Lý Kim Thành cầm lọ thuốc đó, tam phu nhân đã thấy không ổn, đến lúc này, bà ta thực sự biến sắc, mặc kệ có bao nhiêu người đang ở đó liền đứng dậy quát: “Câm miệng, ngươi đừng có ăn nói lung tung, còn không mau quay về.”
Tôn Như Lệ thấy dáng vẻ của ả ta liền biết có chuyện, lập tức nói: “Kim Thành à, ở đây không có chuyện của con, chuyện này cũng không phải trò đùa, đừng mang đồ linh tinh tới đây nói nhăng nói cuội.”
“Ta có nói nhăng nói cuội hay không thì mọi người nhìn những tờ giấy này sẽ biết” Nói xong, hắn liền mang đám giấy nhỏ tới trước mặt Lý lão gia và lão phu nhân.
“Đây là một số trao đổi ngầm của nhị phu nhân với một số người, những tờ cũ nhất là của mẹ ta còn giữ đến giờ, những tờ mới nhất là của Thị Mai.

Dù trên đó chỉ có vài chữ, tuy khó hiểu, nhưng đều cùng của một người, cùng vết tích giống nhau.

Đến đây, thì mọi người cũng đã biết Thị Mai thực sự là người của ai rồi chứ.”
Lý Thừa Thanh không phải kẻ ngốc, hắn biết nhị phu nhân đang cố rũ tội, nhưng hắn vẫn để ả tự tung tự tác.

Tuy nhiên, đến giờ phút này, nếu hắn còn giúp nàng biện minh cái này không đủ thuyết phục, thì chẳng phải càng thêm mất mặt sao.

Chưa để nhị phu nhân nói thêm, hắn đã bực mình nhảy ra đạp Thị Mai một cái: “Đúng là đồ ăn cháo đá bát, đại tiểu thư đối xử với ngươi có chỗ nào tệ, mà ngươi lại dám vu oan giá họa như vậy.”
Lý Kim Thành không để Lý Thừa Thanh “tránh lớn tìm nhỏ”, liền nói: “Cha, có phải ngài nổi giận sai chỗ rồi không.

Ngài không hỏi nhị phu nhân sao lại có thể độc ác như vậy à? Đã hại người ta sắp chết rồi, còn quay ra đổ tội ngược lại.

Mẹ hai, thủ đoạn của mẹ ngày càng lợi hại nha.

Đúng là gừng càng già càng cay.”
“Đủ rồi” Lý Thừa Thanh quát: “Tự ta có cách xử lý, ở đây không có chỗ cho ngươi nói tiếp.”
Lý Kim Thành thấy Lý Thừa Thanh phản ứng như vậy cũng đành im lặng quay ra nhún vai với Lý Kim Linh, tỏ vẻ mình đã làm hết sức rồi.

Lý Kim Linh biết, như vậy chưa đủ để khiến Lý Thừa Thanh đứng về phía mình, vì vốn dĩ, ông ta cũng hiểu rõ nhị phu nhân là người như nào, luôn một mắt nhắm một mắt mở cho bà ta.
Cô bình tĩnh nói: “Giờ cha chắc hẳn đã tin con rồi.

Nhưng mà con lại đang có một thắc mắc mới, sao tam phu nhân cũng có lọ thuốc kia, lại cũng hay trao đổi mật hiệu với nhị phu nhân, chẳng lẽ, bà ấy cũng từng giúp nhị phu nhân làm chuyện xấu gì.”
Tam phu nhân bị nhắc tên, lập tức đứng dậy lắc đầu phủ nhận: “Ta không có, ta không biết gì hết, không làm gì hết.”
Lý Thừa Thanh nghe vậy lại lập tức nhìn quanh phòng, hôm nay hắn cũng không muốn làm to chuyện, người ở đây lúc này chỉ có những người hầu thân cận nhất.

Không sợ chuyện xấu bị truyền ra ngoài, hắn cũng liền yên tâm để Lý Kim Linh nói tiếp.
“Không làm gì là làm việc gì vậy tam phu nhân.

Mười tám năm trước, nhị phu nhân từng bảo ngài làm cái gì sao?”
Tôn Như Lệ lúc này cũng không bình tĩnh được: “Lý Kim Linh, cô đừng quá đáng, chuyện lần trước, đúng là do ta làm, ta nhận, là ta thấy cô ngông cuồng hống hách, muốn cho cô bài học, không ngờ dược tính quá mạnh suýt hại chết cô.

Là lỗi của ta, cô có trách thì trách mình ta là được rồi, đừng lôi người khác vào.”
“Ồ vậy sao, vậy là nhị phu nhân nhận mình là hung thủ giết người rồi.

Vậy Thị Mai đúng là do bà sai khiến vu oan giá họa cho ta?”
Tôn Như Lệ dường như cũng muốn vụ việc mau kết thúc sớm liền nhanh chóng đồng ý.

Dù sao trên danh nghĩa, bà ta cũng là phu nhân của nhà này, là mẹ của cô, Lý Kim Linh có thể làm gì bà ta chứ.

Không phải có câu, “Quân sử thần tử, thần bất tử bất trung.

Phụ sử tử vong, tử bất vong bất hiếu” sao, bà ta thực muốn xem Lý Kim Linh muốn bất hiếu như nào.
Nhìn dáng vẻ vẫn còn đắc ý của bà ta, Lý Kim Linh nói: “Nếu bà đã bất nhân, thì đừng trách tôi bất nghĩa.

Hôm nay tôi không khiến bà vạn kiếp bất phục thì tôi không cần phải sống mà gả ra ngoài nữa.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương