Xuyên Thành Người Cá Nhỏ Của Lão Đại Thô Bạo
-
82: Chương 85
Suốt đường đi Quân Thanh Dư và Phó Viễn Xuyên không ngừng gửi nhãn dán qua lại.
Thực ra thì cả hai cũng chẳng có điều gì cần nói, chỉ là muốn liên lạc với người kia mà thôi.
Thi Khải Tân ở bên cạnh im lặng rót trà cho cậu.
Thấy xe huyền phù đã rẽ vào con phố cửa hàng đồ ngọt, Quân Thanh Dư gửi tin nhắn cho Phó Viễn Xuyên: [Em đến nơi rồi, anh cũng đi làm việc đi].
Phó Viễn Xuyên: [Ừ, cẩn thận đấy].
Quân Thanh Dư cất vòng tay thông minh, xuống xe thì vào thẳng cửa hàng đồ ngọt.
Dù đã thông báo sắp tới sẽ không mở cửa hàng nhưng lượng người qua lại vẫn không hề ít đi, có lẽ là muốn thử vận may, hoặc là đến hành tinh chủ thì tiện thể ghé qua nhòm một cái, chụp được bức ảnh cũng coi như là đã từng đến.
Lúc trước Quân Thanh Dư đã có được bản phân tích số liệu về ảnh hưởng của nước suối đối với tinh thần lực của Yêu Yêu, hiện giờ chính là lúc phải nghĩ cách để chế ra thuốc sao cho kiểm tra nhưng không phát hiện ra được nước suối bên trong, chưa kể loại thuốc này còn phải có tác dụng loại bỏ lực tấn công tinh thần lực của sản phẩm thực nghiệm.
Lí do tại sao sản phẩm thực nghiệm lại gây ra ảnh hưởng với người có tinh thần lực mạnh mẽ chính là do kích thích quá mức, giống như giọt nước rơi vào chảo dầu sôi tất nhiên sẽ bắn nổ lung tung.
Nhưng làm sao để loại bỏ nó thì cũng lại là một vấn đề nan giải.
Lúc Quân Thanh Dư giúp Phó Viễn Xuyên chữa trị, nếu linh lực tiêu phí đổi thành nước suối thì dung lượng chắc chắn không hề nhỏ, hơn nữa cũng không tiện mang đi mang lại, mà dù sao thì cũng không thể để mọi người nhìn thấy cậu lấy nước suối từ không gian ra được.
Không thiết thực lại còn làm trễ nải thời gian, mà kẻ thù thì không hề ngu ngốc, nếu cảm thấy có vấn đề là sẽ chạy ngay.
Quân Thanh Dư thầm nghĩ, trước mắt cứ chế thuốc đã, rồi suy nghĩ làm thế nào để che giấu sự tồn tại của nước suối trong thuốc sau.
Cậu không phải nghiên cứu viên chuyên nghiệp, cũng không biết thuốc hóa học từ thí nghiệm có sinh ra phản ứng với nước suối không, nên đơn giản nhất là cứ dùng nước ép rau quả.
Đối tượng thử nghiệm là Yêu Yêu, đợi sau khi chế ra được thuốc rồi thì có thể tùy ý đổi nước ép thành thứ khác, đổi thành nước lọc cũng được.
Sắp xếp suy nghĩ xong, Quân Thanh Dư nói: "Thi Khải Tân, anh sang gọi Yêu Yêu đến đây đi".
"Vâng thưa phu nhân".
Yêu Yêu ở ngay bên cạnh, Thi Khải Tân đi gọi người rồi quay lại rất nhanh.
Lúc Yêu Yêu đi vào, nhìn thấy Quân Thanh Dư cô liền ngẩn ra, như thể không ngờ Quân Thanh Dư hiện giờ còn ở đây.
Yêu Yêu cười nói: "Chẳng phải đã thông báo là sắp tới sẽ không mở cửa hàng sao, hôm nay nguyên soái lên đường, tôi còn tưởng anh sẽ đi theo chiến hạm chứ".
Quân Thanh Dư mân mê ống nghiệm đã chuẩn bị, cậu hơi hất cằm chỉ về vị trí trước mặt, "Cô ngồi đi".
"Được".
Để tiết kiệm thời gian, Quân Thanh Dư không dài dòng mà đi thẳng vào vấn đề chính, "Tôi đã chuẩn bị ít đồ, hẳn là có thể áp chế tinh thần lực bạo loạn của cô, nhưng chưa từng thử nghiệm với người khác đâu".
Yêu Yêu gật đầu hỏi: "Anh cần tôi làm gì thì cứ nói".
Quân Thanh Dư nói: "Cô giải phóng tinh thần lực đi, giải phóng toàn bộ ở trạng thái mạnh nhất".
Yêu Yêu hơi ngập ngừng, dù cô có ăn đồ trong cửa hàng, nhưng nó chỉ có tác dụng bổ trợ cho tinh thần lực của cô mà thôi, không thể áp chế hoàn toàn được.
Vậy nên nếu bây giờ giải phóng toàn bộ, cô vẫn có thể chạm đến đỉnh mức tấn công của tinh thần lực.
Đây không phải vấn đề có giải phóng hay không, Yêu Yêu hơi bối rối: "E là sẽ tổn thương đến anh đấy".
Quân Thanh Dư đã dám làm thí nghiệm này thì tất nhiên sẽ không để liên lụy đến bản thân, "Không sao, cô cứ giải phóng tinh thần lực ra đi".
Nói rồi cậu mở tầng phòng hộ bên trong cửa hàng đồ ngọt lên, như vậy có thể cách li được tinh thần lực.
Nhưng Thi Khải Tân hẳn sẽ không chịu nổi tinh thần lực của Yêu Yêu, Quân Thanh Dư bèn nói: "Thi Khải Tân, anh ra xe đợi tôi trước đi".
"Không sao đâu phu nhân, tôi ở lại đây cũng được", trong cửa hàng đồ ngọt có người lạ, sao Thi Khải Tân có thể đi được chứ.
Dù trông dáng vẻ Yêu Yêu có lẽ sẽ không đánh lại được phu nhân, nhưng anh ta cũng tuyệt đối không thể để phu nhân cùng bất cứ người nào ở riêng một chỗ được, nếu thật sự xảy ra chuyện thì không có thuốc hối hận đâu.
Quân Thanh Dư hơi suy nghĩ rồi đáp: "Vậy anh đứng ra sau tôi đi".
Thi Khải Tân ngu người, cảm giác như thể hoán đổi thân phận vậy, "Phu nhân à, nếu thí nghiệm rất nguy hiểm thì hẳn là cậu đứng sau tôi chứ".
Nào có ai làm vệ sĩ lại đứng sau thân chủ đâu, này có khác gì đợi bị trừ lương.
"Đây là lệnh".
"...!Vâng".
Thi Khải Tân đứng sau Quân Thanh Dư, hai mắt nhìn chằm chằm Yêu Yêu.
Yêu Yêu thấy vậy thì cười nói: "Vậy tôi bắt đầu nhé?".
"Ừ".
Nhận được câu trả lời, Yêu Yêu bắt đầu giải phóng tinh thần lực, cùng lúc đấy cô cũng để ý sắc mặt Quân Thanh Dư, định là khi nào Quân Thanh Dư thấy không ổn thì sẽ lập tức dừng lại.
Nếu chỉ là khống chế một thời gian ngắn thì cô vẫn có thể làm được, chẳng qua sẽ gặp chút tác dụng phụ.
Nhưng thấy vẻ mặt Quân Thanh Dư vẫn bình thản như thể không cảm nhận được tinh thần lực tản ra, Yêu Yêu cũng yên tâm hơn, tập trung giải phóng tinh thần lực.
Quân Thanh Dư cảm nhận tinh thần lực đã ở mức tương đối liền đưa cho cô một ống nghiệm, "Cô cầm cái này đi".
Yêu Yêu nghe vậy thì cầm lấy, khoảnh khắc đó trong đầu cô trống rỗng.
Quân Thanh Dư định là chế ra loại thuốc giống như mìn, ném đi là xong, đỡ phải uống vào cho phiền phức, đến lúc cần dùng có thể cho nổ luôn, hoặc là dùng thứ gì đó giống như súng để bắn đi.
Nhưng hiện giờ hiển nhiên là không thể thực hiện ý tưởng này được, cách đơn giản nhất là dùng tay cầm, hiệu quả cũng không khác nhau là bao.
Quân Thanh Dư cũng cảm nhận được tinh thần lực của Yêu Yêu có thay đổi, "Cô vẫn ổn chứ?".
Yêu Yêu gật đầu, đôi mắt đang nhìn nước ép bên trong ống nghiệm trào dâng suy nghĩ, ngoài mặt lại không hề để lộ ra, "Đây là loại tôi vẫn hay ăn à?".
Bên trong hình như có cho thêm cái gì đó...
"Không hẳn, hai loại như nhau thôi", Quân Thanh Dư không thể nói rõ ra được, chỉ có thể đưa ra một khái niệm mơ hồ.
"Cô có thể giải phóng tinh thần lực nhiều hơn nữa không?".
Yêu Yêu hạ mắt, thu lại suy nghĩ trào dâng, "Bỏ ống nghiệm ra thì chắc là được".
Quân Thanh Dư nói: "Bỏ ra đi, lại lần nữa".
"Được".
Quân Thanh Dư đã chuẩn bị cả một hộp ống nghiệm, mỗi ống đều có nồng độ khác nhau, hai người cứ thử từng cái một rồi chọn ra một giá trị trung bình.
"Thù lao", Quân Thanh Dư cất ống nghiệm vào hộp rồi cầm cả hộp đưa cho Yêu Yêu.
Yêu Yêu chỉ mới cầm thôi đã có thể cảm nhận được linh lực, nghe Quân Thanh Dư nói vậy thì cười đáp: "Nếu lần nào cũng có chuyện tốt như này thì ngày nào tôi cũng đến đây".
Cô mở một chai ra uống một ngụm.
Linh lực rất sung mãn, vị cũng ngon, còn ngon hơn cả đồ ngọt hay ăn.
"Anh đang làm thí nghiệm áp chế tinh thần lực sao?", Yêu Yêu lắc ống nghiệm, không nhịn được mà đoán, "Chiến tranh lần này có liên quan đến sản phẩm thực nghiệm à?".
Suy xét từ bản thân mình, Yêu Yêu chỉ có thể nghĩ đến sản phẩm thực nghiệm.
"Ừ", Quân Thanh Dư cũng không hề giấu diếm.
Chỉ cần sản phẩm thực nghiệm xuất hiện trên chiến trường, tin tức truyền đi thì không ai là không biết.
Có lẽ người khác sẽ đoán đây là ai, nhưng những người đã biết ẩn tình bên trong thì chắc chắn phản ứng đầu tiên có thể đoán ra được.
"Anh sẽ ra chiến trường à?".
Nói rồi Yêu Yêu lắc đầu, hơi giống tự hỏi tự trả lời mà nói: "Thứ này không dễ áp chế, nếu anh không đích thân ra mặt thì rất dễ có vấn đề".
Quân Thanh Dư cúi đầu ghi chép số liệu, mặc cho cô phỏng đoán.
Thấy Quân Thanh Dư mặc kệ, Yêu Yêu cũng không thấy ngại ngùng, cô làm như vô tình buột miệng hỏi: "Chủ cửa hàng, anh biết điều khiển người máy không? Một nơi như chiến trường, không biết điều khiển người máy thì nguy hiểm lắm".
Có thể nói, một khi xảy ra sự cố thì ngay cả cơ hội chạy thoát thân cũng không có, nếu biết điều khiển người máy thì còn miễn cưỡng bay đi một đoạn, tìm một hành tinh gần đó rồi đáp xuống.
Nếu gửi hi vọng vào khoang thoát hiểm thì chỉ có thể cá cược vận may thôi.
Quân Thanh Dư đáp đại: "Không biết".
Điều khiển người máy cần đến tinh thần lực, người của thời đại các hành tinh ít nhiều đều có tinh thần lực, nhưng người cá thì không.
Yêu Yêu khẽ cười, như thể rốt cuộc đã dẫn dắt chủ đề theo ý mình, "Do tinh thần lực quá thấp sao? Anh tôi có một người máy, dù tinh thần lực thấp thì vẫn có thể điều khiển được, tôi đứng ra cho anh mượn, anh thấy sao?".
Quân Thanh Dư gấp lại sổ tay, ngẩng lên nhìn.
Yêu Yêu nở nụ cười dịu dàng vô hại.
"Tôi không có ác ý gì, chỉ là muốn...", Yêu Yêu chỉ chỉ một hàng ống nghiệm kia, ý tứ vô cùng rõ ràng.
"Trừ cái này ra".
Quân Thanh Dư dửng dưng nói: "Ra điều kiện đi".
"Trừ cái này ra à? Tôi tạm thời chưa nghĩ ra được cái gì...", Yêu Yêu phải phụ thuộc vào đồ ngọt của Quân Thanh Dư, sao dám đưa ra yêu cầu quá đáng gì chứ.
Hơn nữa cô cũng chẳng thiếu cái gì, ngoại trừ nước ép và những thứ khác mà chủ cửa hàng cho thêm vào nước ép ra, cô chẳng bận tâm đến thứ gì khác nữa.
Quân Thanh Dư không muốn mang ơn ai, "Thế thì không cần nói nữa đâu".
Yêu Yêu hơi mím môi, chuyện nước ép không thành, nhưng cô đã nói ra rồi, giờ mà rút lại thì chắc chắn sẽ làm thất thoát chút cảm tình khó lắm mới tích cóp được.
Nghĩ một lúc, cô nói: "Vậy xóa bỏ lệnh truy nã của anh trai tôi thì thế nào?".
Quân Thanh Dư nghe vậy thì hơi khựng lại, không vội trả lời.
Yêu Yêu thấy thế thì nói tiếp: "Làm khó anh rồi sao? Nếu làm khó anh quá thì tôi đổi cái khác...".
Quân Thanh Dư lắc đầu, "Xóa bỏ lệnh truy nã đi".
Nếu Yêu Yêu không nhắc thì cậu đã quên mất chuyện này.
Hiện giờ Phó Viễn Xuyên đã là hoàng đế Đế Quốc, nếu có người bắt được Ôn Thừa Dao thật, một đống tiền thưởng như thế chẳng lẽ bắt Phó Viễn Xuyên bỏ ra sao? Xóa bỏ đi là tốt rồi.
Yêu Yêu thấy vậy thì uống nốt ngụm nước ép cuối cùng, "Tôi sẽ về bảo anh tôi mau chóng gửi người máy đến".
"Giá cả thế nào".
"Loại người máy này mới nghiên cứu ra, vẫn chưa được đưa ra thị trường nên hơi khó định giá.
Chuyện tiền nong tạm thời chưa nói, sau này định giá rồi chúng ta nói tiếp cũng không muộn".
Nói rồi Yêu Yêu đứng lên trả tiền, "Tôi xin phép đi trước, nếu có chuyện cần phải giải phóng tinh thần lực thì gọi tôi lúc nào cũng được".
Tiễn Yêu Yêu đi rồi, Thi Khải Tân đóng cửa lại, không nhịn được mà nói: "Phu nhân, tôi chưa bao giờ nghe đến chuyện tinh thần lực thấp cũng có thể điều khiển người máy, đừng để hải tặc không gian tự vẽ ra rồi lừa cậu".
Nếu có loại người máy này thì trong kì sát hạch của quân đội cần gì mục tinh thần lực nữa.
Phải biết là trước giờ những người có tinh thần lực không đạt đều không thể tham gia quân đội Đế Quốc.
Quân Thanh Dư bình tĩnh nói: "Cho người điều tra một chút, đã có người nhúng tay vào nghiên cứu này thì chắc chắn sẽ có ghi chép".
Không biết là thật hay giả thì điều tra ghi chép là được thôi.
Chưa kể cậu không có tinh thần lực, không thể nào điều khiển người máy phổ thông, mà mạng lưới của hải tặc không gian rộng lớn, thử một chút cũng chẳng mất gì.
Nếu như là thật, vậy thì cậu cũng có thể kề vai sát cánh với Phó Viễn Xuyên trên chiến trường.
Nghĩ đến đây, Quân Thanh Dư mở vòng tay thông minh ra, không kìm nén được mà muốn chia sẻ tin này với Phó Viễn Xuyên.
[Viễn Xuyên! Bên em có một tin cực kì tốt!].
Nhưng gửi đi rồi cậu lại hơi khựng lại, người máy sử dụng tinh thần lực thấp hình như chưa bao giờ xuất hiện, Phó Viễn Xuyên hẳn cũng không biết đến sự tồn tại của người máy kiểu này.
Quân Thanh Dư có phần suy nghĩ, nếu cậu học được cách điều khiển người máy rồi đi tìm Phó Viễn Xuyên, vậy thì anh chắc vui mừng lắm.
Nhưng giờ mà nói thì còn đâu cảm giác bất ngờ nữa.
Quân Thanh Dư suy đi tính lại, quyết định sẽ giữ cảm giác bất ngờ.
[Thôi, giờ nói ra thì hết bất ngờ rồi, sau này kể với anh sau].
Vừa gửi đi thì đã nhận được tin của Phó Viễn Xuyên: [Không cần đợi sau này đâu, em cứ nói luôn đi].
Phó Viễn Xuyên như thể cảm nhận được cá nhỏ muốn nói ra, nhưng lại phân vân sợ rằng nói ra rồi sẽ không còn là niềm vui bất ngờ nữa.
Anh kiên nhẫn dỗ dành: [Với anh, em chính là niềm vui bất ngờ, dù cho có tin tức này hay không đi nữa]..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook