Chuyển ngữ: Trầm Yên

............................................................

Thẩm Cố Dung đứng hóa đá thành cây cột ở cổng thành.

Nương y từng kể với y rằng, khi còn bé y ham chơi, thích bò lên cao, ngã từ trên bàn xuống đập đầu, từ sau lúc đó liền không cách nào phân biệt đường xá, thời điểm nghiêm trọng nhất còn lạc đường trong chính tòa nhà của mình, lần nào cũng phải có gã sai vặt đi theo mới trở về phòng được.

Ban đầu Thẩm Cố Dung chỉ cảm thấy đây là lời đồn vô căn cứ, y không nhận biết được đường xá là bẩm sinh, sao có thể bị ngã mà ra.

Nhưng hiện tại y ngự phong, đi theo một phương hướng duy nhất trên không trung, vẫn lạc.

Thẩm Cố Dung hoàn toàn nhận mệnh.

Thẩm Cố Dung mặt không cảm xúc nghĩ thầm: [ Đầu của ta lúc trước sao không bị đập cho ngốc luôn đi? ]

Cách một bức tường, trong Ngu Châu Thành, Mục Trích đột nhiên dừng bước, cau mày quay đầu lại nhìn bốn phía xung quanh.

Ngu Tinh Hà đang cắn hồ lô ngào đường nhai nhai, thuận miệng hỏi: "Sao thế?"

Mục Trích nói: "Hình như vừa nãy ta nghe thấy tiếng sư tôn."

Ngu Tinh Hà vội vàng phun hạt sơn tra ra, tò mò ngó trái ngó phải: "Sư tôn? Nơi nào? Chỗ nào? Đâu?!"

Sắc trời tối tăm, chợ muộn Ngu Châu Thành đã mở, biển người qua lại tấp nập, Mục Trích và Ngu Tinh Hà nhìn đến mù mắt cũng không tìm thấy bóng dáng sư tôn.

Mục Trích như suy tư gì: "Khả năng cao là ta nghe nhầm."

Ngu Tinh Hà có chút thất vọng: "Chắc vậy rồi."

Hai người tiếp tục đi về phía trước, Ngu Tinh Hà phấn chấn trở lại rất nhanh, dọc đường đi lải nhải không ngừng: "Mấy ngày trước a tỷ ta mới đánh thắng vài trận đó, tỷ ấy là Tướng quân anh dũng nhất!"

Suốt quãng đường Mục Trích đều nghe hắn kể về a tỷ, có chút không kiên nhẫn nhíu mày lại, hỏi: "Vì sao a tỷ ngươi lại lên chiến trường?"

Ngu Tinh Hà vừa nghe, lập tức nổi giận nói: "Còn không phải vì đám nhãi ranh bên địch quốc kia không có ý tốt sao! Bọn chúng từ mười năm trước đã luôn muốn thâu tóm Ngu Châu Thành. Năm đó ta còn nhỏ, phụ thân ta bệnh nặng, chỉ có a tỷ mặc giáp ra trận."

Ngu Châu Thành cùng địch quốc An Dư Đạo quy về phàm thế, tuy rằng cùng có chữ "Châu", nhưng thực chất lại là hai thành trì tại phàm thế, hai nước đánh giặc vẫn bằng đao thật kiếm thật như cũ, hàng năm thương vong vô số, Ngu Châu Thành mấy lần suýt nữa bị đánh hạ, toàn bộ đều dựa vào a tỷ Ngu Tinh Hà ngăn cơn sóng dữ, mới đổi được an bình nhất thời.

Sau khi Ngu Tinh Hà nói xong lại có chút tủi thân: "Ta...... Trước kia ta trở về là vì muốn giúp a tỷ, nhưng bị tỷ ấy tẩn cho một trận."

Mục Trích: "......"

Hoá ra vết thương lúc trước của ngươi là bị a tỷ đánh sao?

"Lần này ta lén trở về, chắc chắn tỷ ấy lại tức giận cho coi." Ngu Tinh Hà lo lắng nhìn Mục Trích: "Tiểu sư huynh, huynh cần phải cứu ta nha."

Mục Trích liếc hắn một cái, nhàn nhạt nói: "Người tu đạo không được tùy tiện sử dụng linh lực ở phàm thế."

Ngu Tinh Hà vội nói: "Có người ngoài ở đó, a tỷ ta sẽ không đánh ta, huynh chỉ cần đi theo ta là được rồi."

Mục Trích nói: "Ta còn có chuyện phải làm."

"Sao?" Ngu Tinh Hà đáng thương vô cùng: "Có chuyện gì quan trọng hơn tiểu sư đệ đáng thương nhất của huynh ư?"

Mục Trích: "......"

Đối với tình cảm của Ngu Tinh Hà, Mục Trích một lời khó nói hết, bởi vì ký ức cực kỳ oán hận hắn ở kiếp trước. Nhưng mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ bán xuẩn này của hắn, hận ý lại bị lung lay.

"Cái gì cũng quan trọng hơn ngươi." Mục Trích nói đầy ghét bỏ: "Ngươi trước tiên ngoan ngoãn về nhà ăn đòn đi, ta còn có việc phải làm, làm xong sẽ đi tìm ngươi."

Ngu Tinh Hà kêu rên: "Tiểu sư huynh, huynh thật tàn nhẫn mà! Đừng như vậy chứ!"

Mục Trích không để ý đến hắn kêu trời khóc đất, quay lưng rời đi.

Ngu Tinh Hà đành phải hức hức khổ sở trở về ăn đòn.

Mục Trích đi đến một cái hẻm tối, nhân lúc bốn bề vắng lặng niệm một pháp quyết, nhảy lên khắp các mái cao trên Ngu Châu Thành.

Bóng đêm bao trùm bốn phía, hắn một thân thanh y đứng ở chỗ cao, quần áo bay phất phới, một chiếc đèn lồng dưới lòng bàn chân nghiêng nghiêng chiếu tới, ánh lên khuôn mặt lạnh lùng sau khi không còn bớt càng thêm tuấn dật kia của hắn.

Mặt Mục Trích trầm như nước lắng đọng, yên lặng phóng thần thức khắp Ngu Châu Thành, dò xét từng ngõ ngách, tìm thứ hắn muốn tìm.

Cửu Tức hóa thành hình người thiếu niên, ngồi trên gác mái khoan khoái rung chân, cười ngâm ngâm nói: "Tốt quá, sắp có ăn."

Mục Trích bỗng chốc mở mắt, nói: "Đi."

Dứt lời liền thả người nhảy xuống từ gác mái, Cửu Tức cười một tiếng, cũng nhảy xuống theo.

Thân hình Mục Trích tựa quỷ mị, xẹt nhanh qua phố dài, một lát sau, hắn dừng lại trong một ngõ nhỏ chật hẹp, nước mưa rào rào rơi xuống mái hiên, thấm ướt vai hắn.

Cửu Tức ngồi ở đầu tường, chống cằm, thúc giục nói: "Mau lên nha."

Mục Trích không hề động đậy, tựa như một cây cột đứng đối mặt với vách tường, trên khuôn mặt tuấn tú không có lấy nửa phần tình cảm.

Không biết qua bao lâu, trong ngõ nhỏ cách một bức tường đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập.

Ngay khi tiếng bước chân kia tới gần, Mục Trích đột nhiên mặt không đổi sắc vươn tay, nặng nề đục lỗ xuyên qua tường, ngón tay như gió mạnh túm lấy một người ở cách vách, bóp chặt cổ hắn đập thật mạnh vào bức tường cứng rắn.

Phía đối diện phát ra tiếng kinh hô.

Mục Trích mắt cũng không chớp, ngón tay cầm kiếm thon dài có lực, hung hăng siết một chút, phía đối diện kêu lên một tiếng thảm thiết, sau đó im bặt.

Mãi đến khi lực giãy giụa trong tay không còn, Mục Trích mới buông tay ra, không chút để ý thu lại, tiện tay khôi phục bức tường vừa bị phá thành cái động hoàn hảo như lúc ban đầu, lắc mình đi sang ngõ nhỏ cách vách.

Người bị hắn bắt đã chết ngất, Cửu Tức ngồi xổm trước mặt kẻ này chảy nước miếng.

Mục Trích rũ mắt nhìn lướt qua, tùy ý lắc lắc ngón tay, tựa hồ cảm thấy ô uế tay mình.

Cửu Tức nói: "Là Dịch Quỷ nè, thật hiếm thấy. Ta có thể ăn không?"

Mục Trích nhìn hắn nghi ngờ, nói: "Không phải ngươi chỉ ăn nguyên đan của người tu đạo thôi sao?"

"Quỷ tu không có thực thể, toàn bộ thân thể bọn chúng chính là nguyên đan." Cửu Tức liếm liếm môi, khuôn mặt non nớt cực kỳ phúc hậu và vô hại, hắn nghiêng đầu, cười tủm tỉm nói: "Cho nên... Có thể ăn không?"

Mục Trích ghét bỏ mà nhìn hắn một cái: "Ăn đi."

Cửu Tức vui vẻ, lập tức hóa thành cụm sương đen tại chỗ, bao quanh cơ thể người kia.

Mười lăm phút sau, Cửu Tức hóa thành hình người, kẻ trên mặt đất đã không còn bóng dáng.

Cửu Tức nghiêng đầu nói: "Vẫn chưa no."

Cánh tay Mục Trích chống lên bờ tường, nghe vậy nhẹ nhàng mở to mắt, nói: "Trong thành Ngu Châu có mười ba Dịch Quỷ, đủ cho ngươi ăn lâu."

Cửu Tức thoáng sửng sốt, mới hỏi đầy kỳ quái: "Mười ba Dịch Quỷ?"

Mục Trích thấy vẻ mặt hắn là lạ, hỏi: "Có chuyện gì sao?"

"Đây là dấu hiệu Đại Hung đó." Cửu Tức nói: "Dịch Quỷ vốn chính là vật âm tà đại sát, huống hồ tới tận mười ba con."

Mục Trích nhíu mày.

Cửu Tức thấy hắn cái gì cũng không biết, vội vàng làm ra vẻ việc lớn phải trả giá cao, hừ một tiếng, nói: "Ngươi cầu xin ta đi, cầu xin ta rồi ta sẽ nói cho ngươi Đại Hung ở đâu."

Mục Trích liếc hắn một cái, dùng phương pháp khác "cầu xin" hắn.

Cửu Tức ôm cái đầu bị đánh đau, ngồi xổm trên mặt đất tủi thân: "Được rồi được rồi, nói thì nói."

Hắn ấp ủ một lát, mới hỏi: "Ngươi từng nghe đến "Dưỡng Dịch Quỷ" chưa?"

Mục Trích: "Chưa từng."

Cửu Tức nói: "Chính là phong bế mười ba Dịch Quỷ vào một tòa thành bằng kết giới, mười ba ngày sau toàn bộ người trong thành sẽ bị nhiễm ôn dịch, cuối cùng giết hại lẫn nhau, con Dịch Quỷ duy nhất còn tồn tại tu vi có thể một bước lên trời."

Mục Trích nhíu chặt mày, loại biện pháp dưỡng cổ âm độc bằng ngàn vạn người này vẫn có kẻ dám dùng sao?

Có vẻ đoán được suy nghĩ trong lòng Mục Trích, Cửu Tức nói: "Dù sao nhiều năm như vậy vẫn chưa ai thực hiện thành công, trăm năm trước thật ra đã có một ma tu noi theo, nhưng cuối cùng cũng thất bại đấy thôi —— Chậc, xem ra Ngu Châu Thành đắc tội người nào rồi, nếu không nào ai lại dùng biện pháp ác độc như vậy đồ thành?"

Mục Trích yên lặng.

Ở trong trí nhớ kiếp trước, người nọ dường như đã thành công.

Mười ba Dịch Quỷ lẻn vào Ngu Châu Thành, độc thủ phía sau màn mở kết giới phong bế, Dịch Quỷ hóa thành ôn dịch lan tràn khắp toàn thành.

Ngu Châu Thành quả thực không còn.

Ngu Tinh Hà cũng không còn nhà để về.

Mục Trích hít sâu một hơi, nói: "Tiếp tục đi."

Cửu Tức nghe thấy có ăn, lập tức gật đầu như mổ thóc, vui vui vẻ vẻ theo sau Mục Trích nhặt Dịch Quỷ ăn.

Giai đoạn trước của "Dưỡng Dịch Quỷ", mười ba con Dịch Quỷ không có tu vi gì, chỉ biết ngụy trang chạy loạn khắp thành, Mục Trích lùng sục cả đêm, trước khi rạng sáng cuối cùng cũng xử lý xong Dịch Quỷ thứ mười ba.

Cửu Tức ăn no đến ợ thành tiếng, hắn thoải mái híp mắt, học ngữ điệu của từ mới mới học được trên đường, cười mềm mại: "Quỷ xứ hà, đây là bữa no đầu tiên của người ta từ lúc đi theo ngươi đó."

Mục Trích: "......"

Quỷ xứ tẩn cho hắn một trận, Cửu Tức tủi thân mà không thể nói.

Xử lý xong Dịch Quỷ, Mục Trích vẫn nhíu mày, hắn cảm giác được một hơi thở cực kỳ không hài hòa vẫn còn ở trong Ngu Châu Thành.

Hơi thở kia khác với Dịch Quỷ lúc trước, cảm giác giống Yêu tộc hơn.

Mục Trích thử dùng thần thức dẫn đường, trước hừng đông rốt cuộc cũng tìm được luồng hơi thở kia ở phố chính phụ cận Ngu Châu Thành.

Trên nóc nhà, một người nằm trên mái hiên không nhúc nhích, dường như đang ngủ.

Mục Trích đột nhiên cảm thấy người này quen quen, đang muốn tiến lên một bước, người nọ đột nhiên nhảy lên, năm ngón tay tựa ma trảo vươn tới, thế như chẻ tre đánh úp về phía hắn.

Mục Trích lật tay, nhanh chóng giao đấu hai chiêu với người nọ, ánh mặt trời lành lạnh chiếu sáng tai hồ ly đón gió rung rinh của hắn.

Mục Trích nhíu mày: "Thanh Ngọc?"

Thanh Ngọc ngủ đến mơ mơ màng màng, sửng sốt một lát mới phản ứng kịp, hắn dừng tay, kinh ngạc nói: "Ý? Sao ngươi lại ở đây?"

"Ta cũng muốn hỏi ngươi câu này đây." Mục Trích nói: "Không phải ngươi ở Nhàn Vân Thành bảo vệ sư tôn sao? Sao giờ lại ở đây?"

Thanh Ngọc cực kỳ vô tội: "Hiện tại ta đang bảo vệ Thánh quân mà."

Mục Trích sửng sốt, trái tim đột nhiên nhảy lên một cách khó hiểu:

"Sư tôn, người hiện tại.... đang ở chỗ này?"

"Đúng vậy." Thanh Ngọc không phát hiện sự khác thường của hắn, chỉ về phía song cửa sổ đối diện: "Đang ở kia, cùng với Lâm Tiên y."

Mục Trích: "Vì sao sư tôn lại ở đây?"

"Không biết nha." Thanh Ngọc cũng rất mơ màng: "Ta chỉ giao đấu với một nữ nhân một lát, khi quay lại Thánh quân đã biến mất trong Y quán, ta tìm rồi tìm, cuối cùng tìm tới Ngu Châu Thành."

Mục Trích day mi tâm: "Nhàn Vân Thành cách Ngu Châu Thành hơn hai mươi dặm đường phải không?"

Sư tôn hắn đây là lạc đường? Hay là gặp nguy hiểm?

Thanh Ngọc gật đầu, tai hồ ly khẽ động đậy: "Ta theo mùi tới đây, khi gần tới Ngu Châu Thành liền nhìn thấy Thánh quân đội nón che, mời y sư vào khách điếm này."

"Y sư?" Lòng Mục Trích hoảng hốt: "Sư tôn bị thương?"

Thanh Ngọc: "Không phải, hình như là Lâm Tiên y bị thương."

Lúc này Mục Trích mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói: "Ta đi xem thử."

Thanh Ngọc gật đầu, tai hồ ly lại giật giật.

Mục Trích ghét bỏ mà nhìn hắn một cái: "Ngươi không thể che đi cái tai hồ ly kia sao?"

Nhìn phát phiền.

Thanh Ngọc biết Mục Trích không có ý làm nhục hắn, chỉ đơn thuần không muốn hắn để lộ tai hồ ly cho Thánh quân khen. Hắn cũng không tức giận, cười tủm tỉm nói: "Khó coi sao? Ngươi không thích sao?"

Mục Trích lạnh lùng nói: "Khó coi chết đi được, thiên tài mới thích."

Dứt lời liền nhảy xuống nóc nhà, tiến vào khách điếm Thanh Ngọc nói.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương