Xuyên Thành Nghề Nghiệp Sư Tôn Có Độ Nguy Hiểm Cao
-
Chương 55: Cảm Động Đất Trời
Chuyển ngữ: Trầm Yên
..........................................................
Ôn Lưu Băng hoảng sợ thốt lên: “Sư tôn!”
Lọn tóc bạc rũ trên vai bị sét đánh trực tiếp nổ tung, trong miệng y còn ngậm nửa hạt sen chưa nuốt xuống, trong lúc nhất thời không biết nên nuốt hay không.
Trên đài tỷ thí, sau khi Mục Trích bị tia sét bạc đánh trúng, linh lực hộ thể của hắn lập tức tan vỡ, chấn động khiến hắn suýt phun ra một ngụm máu, nghiến chặt răng cố kìm nén lại.
Trong cơn hoảng hốt, hắn nghe thấy tiếng kinh hô của Ôn Lưu Băng cách đó không xa, thong thả mở mắt, lập tức thấy quanh thân Thẩm Cố Dung cách đó không xa bị sét đánh thành một vòng cháy đen.
Mục Trích nao nao.
Ôn Lưu Băng tựa hồ hoảng sợ không thôi mà nói gì đó, muốn kéo tay Thẩm Cố Dung rời đi, nhưng Thẩm Cố Dung nhẹ nhàng lắc đầu, khẽ mở đôi môi tái nhợt nói ra câu khiến sắc mặt Ôn Lưu Băng thoáng cái thay đổi.
Đạo thiên lôi thứ hai đánh xuống rất nhanh, lúc này đây, Mục Trích chỉ có thể trơ mắt nhìn tia sét vốn nên đánh xuống người hắn phảng phất bị một lực lượng vô hình tách thành hai, ầm ầm giáng xuống cơ thể Thẩm Cố Dung.
Đồng tử Mục Trích co rụt, cứ thế ngây người, lòng bàn tay hắn chưa kịp mở ra Linh Khí hộ thể, đã bị thiên lôi đánh vào người.
Nửa đạo thiên lôi kia tựa như hóa thành vô số lưỡi dao, tựa gió càn quét qua linh mạch Mục Trích, đau đớn mà người thường không thể chịu đựng được kia trực tiếp làm Mục Trích phun ra một búng máu.
Linh dược tẩy kinh phạt tủy Thẩm Cố Dung đút cho hắn khi còn bé đều không bằng một phần ngàn thiên lôi này.
Trong một thoáng, Mục Trích gần như cho rằng mình sẽ chết dưới đạo thiên lôi này.
Tay Mục Trích chống trên mặt đất, giãy giụa nhìn về phía Thẩm Cố Dung cách đó không xa.
Tu vi Thẩm Cố Dung cường hãn, lại có kết giới hộ thể của Nam Ương Quân, nửa tia sét đối với hắn mà nói chẳng đáng kể chút nào.
Thiên lôi có thể khiến Mục Trích một đòn mất mạng kia dừng trên thân Thẩm Cố Dung chỉ khiến tóc bạc của y dựng ngược đến cháy đen, gió thổi qua liền hóa thành tro tàn tan đi.
Ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong tâm trí hỗn độn của Mục Trích chính là: “May mắn.”
May mắn sư tôn vẫn chưa bị thương.
Mục Trích đã không còn tinh lực suy nghĩ chuyện vì sao thiên lôi lại vô duyên vô cớ làm liên lụy đến Thẩm Cố Dung, lúc này cả người hắn đau nhức, giữ vững tia tỉnh táo cuối cùng để bản thân không ngã quỵ trên mặt đất.
Giữa cơn mơ màng hồ đồ, đạo thiên lôi thứ ba dường như sắp sửa giáng xuống, Mục Trích giãy giụa muốn thúc giục linh khí trong lòng bàn tay, nhưng chưa kịp nhúc nhích đã nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ tại thiên lôi chấn động.
Mục Trích sửng sốt.
Hắn mờ mịt ngẩng đầu, liền thấy Thẩm Cố Dung một thân bạch y kia bước nhanh về phía hắn.
Lôi kiếp là kiếp số của mỗi tu sĩ, nếu người không liên quan tiến vào lôi kiếp, Thiên Đạo sẽ không quan tâm ngươi có phải người vô tội hay không, tất cả đều được đối xử bình đẳng, giáng cho một đống sét.
Mục Trích nhìn y, lẩm bẩm nói: “Đừng…….”
Đừng tới đây.
Mục Trích muốn mở miệng nói chuyện, nhưng vừa há miệng lại hộc ra một búng máu, chờ tới khi hắn phản ứng kịp, Thẩm Cố Dung đã vì nghĩa quên thân bước lên đài tỷ thí.
Ôn Lưu Băng cách đó không xa biến sắc muốn xông tới, lại bị Ly Tác khó khăn lắm mới đuổi kịp ngăn cản.
Mục Trích mê man nghĩ thầm: “Vì sao không có ai ngăn cản y?”
Vì sao……. Y luôn là người bên ta trong hiểm cảnh?
Ý nghĩ này đột nhiên xuất hiện khiến hắn khó hiểu, nhưng chưa kịp nghĩ kỹ đã cảm giác được Thẩm Cố Dung đứng ngược hướng sét chắn trước mặt hắn.
Mục Trích ngẩng đầu, mờ mịt nhìn y.
“Sư tôn……”
Thẩm Cố Dung rũ mắt, đôi mắt không gợn sóng nhìn hắn, nhẹ nhàng vươn đôi tay mềm mại, cúi xuống ôm hắn vào lòng.
Đạo thiên lôi thứ ba ngang nhiên đánh xuống, thẳng tắp giáng vào lưng Thẩm Cố Dung, bị kết giới hộ thể của Nam Ương Quân ngăn lại.
Chỉ là kết giới kia tuy có thể ngăn cản công kích của tu sĩ, nhưng đối mặt với lôi kiếp Thiên Đạo giáng xuống, chỉ cần ba đợt đã xuất hiện vết rạn mỏng.
Đồng tử Mục Trích hơi tan rã, xung quanh bao phủ hương hoa sen trên người Thẩm Cố Dung.
Trong phút chốc, vô số ký ức theo đạo thiên lôi điên cuồng dũng mãnh rót thẳng vào đầu hắn.
Tiếng thiên lôi xung quanh không biết từ khi nào đã biến thành tiếng lửa cháy hừng hực, Mục Trích chậm rãi mở mắt, đập vào tầm mắt chính là Thẩm Phụng Tuyết một thân bạch y giẫm lên giá gỗ, như thiêu thân lao đầu vào lửa xông vào trong ngọn lửa, ôm hắn trong lòng.
Mục Trích ngẩn ra.
Đó là ánh sáng đầu tiên trong cuộc đời tăm tối của Mục Trích.
Trên người ánh sáng kia có hương hoa sen nhàn nhạt, mặc kệ thân đang trong biển lửa, Mục Trích vẫn cảm thấy như đang đặt mình trong hồ sen oi bức, gió nhẹ đánh úp tới, thanh liên nở rộ.
Mục Trích được Thẩm Phụng Tuyết ôm chặt, cái ôm kia mạnh mẽ mà có lực, còn hơi run rẩy, Mục Trích nhẹ nhàng cọ cọ trong lòng hắn theo bản năng, trong hoảng hốt chợt nhận ra trên cổ mình tựa hồ rơi xuống một giọt nước.
Giọng nói tiên nhân dường như mang theo chút nghẹn ngào, lại khiến cho Mục Trích lần đầu tiên trong cuộc đời cảm nhận được sự yên tâm.
“Ta tới rồi.”
Thần trí Mục Trích mơ hồ, tay nhỏ nắm chặt tay áo tiên nhân.
Rồi không biết sau đó qua bao lâu, ngọn lửa nóng bức tựa hồ có thể thiêu rụi hắn dần dần rút bớt, hắn được người ta ôm vào lòng, thân thể chợt nhẹ bẫng, rất nhanh sau đó ý thức liền chìm vào vũng bùn.
Khi lần nữa mở mắt ra, hắn đang nằm trên một chiếc giường mềm mại.
Mục Trích giãy giụa muốn đứng dậy, quan sát hoàn cảnh xung quanh mình, phát hiện đây là chỗ hắn chưa tới bao giờ.
Ngoài song cửa sổ tựa hồ có tiếng xối nước, Mục Trích mờ mịt nghiêng đầu nhìn ra.
Tiên nhân cứu hắn từ biển lửa kia đang đứng giữa biển hoa Tịch Vụ, một bộ bạch y tuyết trắng, băng tiêu che mắt, ngón tay thon dài cầm gáo trúc tưới nước cho hoa.
Có lẽ nhận thấy Mục Trích đã tỉnh, hắn hơi ngoảnh đầu, xuyên thấu qua song cửa sổ mặt đối mặt với Mục Trích, trong đôi mắt dưới băng tiêu tràn ngập sự lạnh lẽo dọa người.
Tiểu Mục Trích bị kinh sợ.
Hắn cuống quýt cúi đầu tránh né cái nhìn chăm chú của Thẩm Phụng Tuyết, lại không nhìn thấy ánh nước chợt lóe lên trong mắt Thẩm Phụng Tuyết.
Rất nhanh sau đó, ngoài cửa vang lên một loạt tiếng bước chân.
Mục Trích hoảng loạn bò từ trên giường xuống, Thẩm Phụng Tuyết vừa mới bước vào cửa phòng hắn liền trực tiếp uốn gối quỳ xuống, trán tựa sát đất.
Tiếng bước chân kia chợt ngừng.
Mục Trích suýt bị thiêu chết trong biển lửa, cổ họng đau đớn không nói nên lời, nhưng hắn vẫn kiên cường gắng gượng, nói bằng giọng nghẹn ngào: “Đa tạ…… Tiên nhân cứu……”
Chỉ nói mấy chữ, cổ họng hắn đã đau nhức, trực tiếp ho kịch liệt.
Hắn ho đến sắp chảy nước mắt, chợt cảm giác được tiên nhân cao vời vợi không thể với tới kia đột nhiên hơi cúi người, mềm nhẹ đỡ hắn lên.
Hai mắt Mục Trích rưng rưng, khiếp đảm ngẩng đầu nhìn hắn.
Thẩm Phụng Tuyết lau sạch nước mắt cho hắn, giọng nói tựa như châu ngọc du dương lại lạnh lẽo.
“Đừng sợ ta.”
Mục Trích vẫn sợ hãi.
Thẩm Phụng Tuyết nói: “Từ nay về sau, ta sẽ là sư tôn ngươi, ngươi……”
Giọng hắn hơi chững lại, tựa như chứa đựng chút đau thương khốn cùng, lẩm bẩm: “Ngươi đừng sợ ta.”
Mục Trích cũng không sợ hắn, hắn chỉ sợ mình sẽ làm bẩn tay tiên nhân.
Từ khi ra đời hắn đã phải chịu đựng tiếng chửi rủa của mọi người, có thể lớn lên tới hiện tại đã là kỳ tích, càng không nói đến mong muốn được tiên nhân nhìn với con mắt khác.
Nhưng lần này, dường như Thiên Đạo cảm thấy bất công, cuối cùng cũng đối xử với Mục Trích tốt hơn một chút.
Mấy ngày sau, Mục Trích liền biết được từ trong miệng người ngoài rằng nơi hắn đang ở tên là Ly Nhân Phong, mà sư tôn hắn chính là người có tu vi tối cao ở Ly Nhân Phong, thậm chí là ở Tam giới – Thẩm Thánh quân Thẩm Phụng Tuyết.
Tất cả mọi người đều nói hắn vận khí trời cho mới có thể được Thánh quân coi trọng, nhận làm đệ tử dưới tòa.
Mục Trích thân thể phàm nhân, khó mà nhập đạo, Thẩm Phụng Tuyết liền tìm vô số linh vật cho hắn ôn dưỡng thân thể, nhưng linh vật chỉ như đá ném vào nước, lãng phí lại không có kết quả, ngược lại tiểu đệ tử Ngu Tinh Hà nhập môn muộn mấy ngày, tu vi đã bạo trướng.
Mặc kệ đối lập rõ ràng như vậy, Thẩm Phụng Tuyết cũng hoàn toàn không đặt Ngu Tinh Hà vào mắt, đem tất cả tinh lực của mình đều đặt lên người Mục Trích, cho dù hắn chỉ là một phế vật chẳng làm nên trò trống gì.
Có một lần, Thẩm Phụng Tuyết ra ngoài ba ngày mới trở về, tìm được một loại linh vật ôn dưỡng khác.
Hắn vội vàng đi từ Trường Doanh Sơn tới, nhưng chưa bước vào Phiếm Giáng Cư đã thấy Hề Cô Hành chờ lâu bên hồ Liên Hoa.
Thẩm Phụng Tuyết không nhìn hắn lấy một cái, bước chân thoăn thoắt.
Hề Cô Hành chau mày, bước nhanh tiến lên ngăn hắn: “Đứng lại!”
Lúc này Thẩm Phụng Tuyết mới dừng bước, hơi gật đầu, lãnh đạm nói:
“Chưởng giáo.”
Hề Cô Hành suýt chút nữa bị hắn làm cho tức chết, nổi giận nói: “Đệ lại đi nơi nào?! Không phải đã nói trước khi rời khỏi Ly Nhân Phong phải báo trước với ta một tiếng sao?”
Thẩm Phụng Tuyết không dao động, đồng tử tan rã hư vô, mặt không cảm xúc nói: “Ta phân thần rời núi, không cần phải báo với Chưởng giáo.”
Hề Cô Hành: “Đệ…….”
Thẩm Phụng Tuyết tựa như không nhìn ra Hề Cô Hành đang tức giận, còn khách sáo nói: “Thập Nhất có thể đi được chưa?”
Hề Cô Hành nhịn rồi lại nhịn, mạnh mẽ kìm xuống tức giận muốn bùng nổ, hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: “Đệ vẫn còn tìm kiếm linh vật cho tên đồ đệ kia của mình?”
Thẩm Phụng Tuyết không nói gì, xem như cam chịu.
“Theo ta mà nói, thay vì đệ ôn dưỡng linh mạch cho hắn, không bằng lấy dược tẩy kinh phạt tủy cưỡng chế cho hắn nhập đạo.” Hề Cô Hành nói: “Quá trình này đệ hiểu rõ ràng hơn ta, tuy rằng mạo hiểm, nhưng một khi thành công, hắn liền có thể như đệ mong muốn.”
Hề Cô Hành tự cảm thấy biện pháp này có thể giảm bớt không ít phiền toái cho Thẩm Phụng Tuyết, vốn đang chờ Thẩm Phụng Tuyết cảm ơn hắn, không nghĩ tới tên ngỗ nghịch lạnh như băng kia thế mà trực tiếp quăng trả một câu.
“Không được.” Thẩm Phụng Tuyết nói: “Hắn sẽ đau.”
Hề Cô Hành: “…….”
Thẩm Phụng Tuyết rũ mắt, nhẹ giọng nói: “Ta sợ hắn sẽ đau.”
Hề Cô Hành: “…….”
Hề Cô Hành bùng nỗ phẫn nộ: “Đệ cút đi!”
Thẩm Phụng Tuyết không chấp nhặt với hắn, cút liền.
Nhưng Hề Cô Hành càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, Thẩm Phụng Tuyết đã đi rất xâ, hắn vẫn xoay người, nổi giận nói: “Đệ đừng quên mình thu hai đứa đồ đệ, đừng có bất công nữa, đệ cũng phải quan tâm đến Ngu Tinh Hà đi.”
Thẩm Phụng Tuyết không quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Ta không có tinh lực.”
Hề Cô Hành: “……. Đệ!”
Thẩm Phụng Tuyết nói xong, trực tiếp bước vào Phiếm Giáng Cư tạo lập kết giới, ngăn cản tiếng Hề Cô Hành tức giận mắng.
Trên cây bồ đề, Ngu Tinh Hà nho nhỏ ngồi trên thân cây, hai mắt rưng rưng nhìn Phiếm Giáng Cư cách đó không xa, tay nhỏ cầm kiếm siết chặt đến nứt toác chảy máu cuối cùng cũng thu lực.
Kiếm gỗ nhỏ chậm rãi tuột khỏi bàn tay, yên lặng rơi xuống thảm cỏ.
Trong Phiếm Giáng Cư, Mục Trích nhìn trái cây tản ra linh lực trên bàn, nghiêng đầu hỏi: “Sư tôn, đây là gì vậy ạ?”
Thẩm Phụng Tuyết thay đổi xiêm y, nhàn nhạt nói: “Mấy thứ bình thường dưới chân núi, thích thì nếm thử xem.”
Mục Trích gật đầu cầm lên, cái miệng nhỏ nhắn nhấm nháp xong còn khe khẽ ợ no một tiếng.
Thẩm Phụng Tuyết ngồi một bên, hỏi hắn: “Cảm giác thế nào?”
Mục Trích mờ mịt: “Dạ? Cảm giác gì ạ?”
Linh mạch phàm nhân giống như cái động không đánh, bất kể nuốt vào bao nhiêu linh vật, cũng không thể tạo ra chút gợn sóng.
Thẩm Phụng Tuyết lại không cảm thấy tiếc nuối, hắn nói: “Không có gì, lớp sớm hôm nay học cái gì?”
Mục Trích vừa nghe, vội như hiến vật quý nhảy xuống ghế dựa, lấy một xấp giấy từ trên thư án tới, ngượng ngùng mím môi cười đưa cho Thẩm Phụng Tuyết xem.
“Hôm nay con luyện chữ.” Mục Trích thẹn thùng mà nói: “Trưởng lão còn khen ngợi con.”
Thẩm Phụng Tuyết nhìn thoáng qua, đồng tử hơi co rụt lại.
“Đây là mô phỏng theo bảng chữ mẫu của sư tôn lúc trước.” Mục Trích dè dặt nhìn vẻ mặt Thẩm Phụng Tuyết, như đứa nhỏ muốn ăn kẹo nhỏ giọng nói: “Sư tôn cảm thấy thế nào ạ?”
Ngón tay Thẩm Phụng Tuyết nhẹ nhàng siết chặt, hắn nhẹ giọng nói: “Thật tốt.”
Mục Trích vui vẻ ra mặt, đôi mắt cũng cong cong.
Thẩm Phụng Tuyết nhẹ nhàng vuốt ve hàng chữ mô phỏng lần đầu thấy kia, nhìn lẩm bẩm nói với hắn, lại như nói với người nào đó: “Thật tốt……”
Mục Trích ngẩn ngơ: “Sư tôn?”
“Ừ?”
Mục Trích nhỏ giọng nói: “Ngài…… Khóc sao?”
Thẩm Phụng Tuyết hơi ngẩng đầu, hàng lệ trong suốt chậm rãi chảy xuống từ đôi mắt dưới băng tiêu kia.
Thiên lôi đánh xuống một tiếng ầm ầm, Mục Trích cả người đau nhức đột nhiên nắm được tay áo của người bên cạnh.
Thẩm Cố Dung kinh ngạc cúi đầu.
Ánh mắt Mục Trích tan rã, tựa như vẫn chưa tỉnh táo khỏi cảnh trong mơ, một tay hắn ôm Thẩm Cố Dung vào lòng, giọng nói khàn khàn: “Sau này đệ tử sẽ không luyện chữ của ngài nữa, ngài đừng……”
Thẩm Cố Dung giữ cằm hắn, huơ huơ tay, nhíu mày nói: “Cái gì? Con nói to hơn chút đi?”
Mục Trích vẫn ôm chặt y, hoàn toàn không muốn buông tay.
Thẩm Cố Dung liếc thấy đạo thiên lôi thứ năm sắp giáng xuống, lạnh mặt tách móng vuốt của Mục Trích ra, thúc giục linh lực hộ thể bên trong.
Xoạt một tiếng, linh lực tỏa ra nửa vòng tròn hình vỏ trứng chụp xuống, cùng lúc đó thiên lôi cũng giáng thẳng vào hai người.
“Ầm ầm ầm”, vang vọng khắp đất trời.
Thẩm Cố Dung ở bên trong kết giới suýt nữa bị chấn động đến điếc tai, y che kín hai tai Mục Trích, ỷ vào việc hắn không nghe thấy, nổi giận đùng đùng mắng: “Hỗn trướng! Quả bóng đần độn!”
Thật ra y muốn mắng nhất chính là Thẩm Phụng Tuyết.
Mười năm trước Thẩm Cố Dung từng nghi ngờ Thẩm Phụng Tuyết chia nửa nguyên đan của mình cho Mục Trích, nhưng lại không có bất kỳ chứng cứ gì nên chỉ dám phỏng đoán.
Mà hiện tại lôi kiếp giáng xuống còn theo kiểu mua một tặng một, liên lụy đến Thẩm Cố Dung ở tít đằng xa cũng bị đánh một cái, hoàn toàn báo cho y một sự thật chói lọi —— Thẩm Phụng Tuyết không chỉ cho Mục Trích nguyên đan của mình, mà mỗi lần đến lôi kiếp của Mục Trích, Thẩm Cố Dung đều phải chịu số đòn tương tự.
Thẩm Cố Dung oan ức đến kêu trời khóc đất, nếu Thẩm Phụng Tuyết ở trước mặt y lúc này, y chắc chắn đã sớm xông lên cắn người.
Hiện tượng kỳ lạ này cực kỳ đặc biệt, nếu bị đám người Hề Cô Hành nhìn thấy chắc chắn sẽ nhanh chóng tra ra vị trí một nửa nguyên đan còn lại của Thẩm Phụng Tuyết, Thẩm Cố Dung không còn cách nào, đành phải vọt tới lợi dụng tu vi chắn lôi kiếp cho Mục Trích.
Dù sao y có ở bất kỳ chỗ nào trong Tam giới, một nửa lôi kiếp của Mục Trích chắc chắn vẫn sẽ đuổi theo đường y chạy.
Thẩm Cố Dung vừa chắn sét vừa hận nghiến răng nghiến lợi.
Mục Trích tựa như mất hồn, hai mắt thất thần nhìn hắn, trong miệng thốt ra mấy lời nhẹ tênh không nghe rõ.
Thẩm Cố Dung mắng: “Chờ lôi kiếp qua đi, tiểu tử con chết chắc!”
Mục Trích lẩm bẩm nói: “Đệ tử…… Không giết người, sư tôn…….”
“Một ngàn lần Thanh Tĩnh Kinh! Hai ngàn lần!”
Trong lôi kiếp, sư từ đồ hiếu.
Ngoài lôi kiếp, đệ tử Ly Nhân Phong cảm động đến nước mắt lưng tròng, lệ rơi ngập hồ Liên Hoa.
“A —— Thánh quân vậy mà chắn lôi kiếp cho Mục sư đệ! Oa hu hu!”
“Nếu ta là Mục sư đệ, sau khi lôi kiếp qua đi nhất định sẽ kết cỏ ngậm vành, lấy thân báo đáp, phụng dưỡng công ơn như cha như mẹ của Thánh quân!”
“Đây là tình thầy trò cảm động đất trời gì vậy! Ta cũng muốn có sư tôn như Thánh quân!”
Một đám người oa oa hu hu thổn thức nức nở, chỉ có Hề Cô Hành đứng cách đó không xa là sắc mặt khó coi đến cực điểm, cả người hắn đằng đằng sát khí, Đoản Cảnh Kiếm bên hông đã ra khỏi vỏ nửa tấc.
“Nửa viên nguyên đan kia……”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook