Khoảnh khắc nhìn thấy chiếc vảy cá này, Từ Thanh Thụ đã nhận ra rằng tình hình hiện tại của mình có vẻ hơi tệ.
Nếu suy đoán của hắn không sai, Chu Tùy Ngộ thế nào cũng cùng người cá đó thiết lập liên hệ gì đó mà hắn không biết, nói không chừng khoảng thời gian này Chu Tùy Ngộ đi sớm về trễ, là bởi vì anh ở lại chỗ của nàng tiên cá đó.

Nhớ tới thỏa thuận lúc trước của bản thân với Chu Tùy Ngộ "Trong vòng ba tháng, nghiên cứu nàng tiên cá của ai có tiến triển trước, thì tiếp tục được nghiên cứu, còn người còn lại phải tự động rời đi" Từ Thanh Thụ không kìm được mà bóp chặt vảy cá trên tay.

—— hắn tuyệt đối sẽ không cho phép điều này xảy ra!
Chưa nói đến việc hắn không thể nào chịu thua dưới tay một một đứa ất ơ chỉ mới vào sở nghiên cứu như Chu Tùy Ngộ được.

Không những vậy, đối tượng nghiên cứu còn là nàng tiên cá nhỏ cuối cùng trên địa cầu, Từ Thanh Thụ chắc chắn không cam tâm tình nguyện rút khỏi nghiên cứu này.

Có nhà khoa học nào không hy vọng nghiên cứu của mình là độc nhất vô nhị? Mà trên đời này còn có hạng mục nào có thể độc nhất vô nhị hơn hạng mục "Nàng tiên cá cuối cùng trên địa cầu" đâu chứ?
Bản thân đối tượng nghiên cứu là nàng tiên cá cũng đã đủ đặc biệt rồi, cho dù đối tượng nghiên cứu không phải là nàng tiên cá, nhưng phía trước có thêm chữ "Cuối cùng trên địa cầu", dù là thứ bình thường cũng trở nên cực kỳ trân quý.

Cũng may, thỏa thuận của hắn với Chu Tùy Ngộ là ba tháng, mà hôm nay mới hơn một tháng, hắn vẫn còn khả năng chuyển bại thành thắng.

Chẳng qua là, biển rộng mênh mông, hắn phải đi đâu để tìm được nàng tiên cá bây giờ?
Từ Thanh Thụ nắm chặt chiếc vảy cá bạc kia, đứng trên boong thuyền suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng vẫn quyết định ra tay với Chu Tùy Ngộ.

Dù gì Chu Tùy Ngộ cũng biết tung tích của nàng tiên cá, thay vì mò kim đáy biển, cạy miệng Chu Tùy Ngộ vẫn dễ hơn nhiều.

Từ Thanh Thụ am hiểu lòng người, với lại hắn còn là người luôn âm thầm coi Chu Tùy Ngộ là kẻ địch của mình, có khi hắn còn hiểu Chu Tùy hơn cả bản thân Chu Tùy Ngộ.

Lúc trước cũng đã nói, Chu Tùy Ngộ lớn lên trông đẹp trai, gia thế lại tốt, người thì thông minh.

anh còn là người rất thích nghiên cứu về đại dương.

Nói một cách dễ hiểu thì anh chính là một người sẵn sàng cống hiến tuổi trẻ, nhiệt huyết và tính mạng của mình để nghiên cứu và phát triển đại dương.

Trong nhà có mỏ phú nhị đại, làm gì cũng tốt, không nên làm nhà khoa học?
"Nhà khoa học", ba chữ này nghe có vẻ sáng sủa và đẹp đẽ, nhưng thật ra đây là một nghề nghiệp vô cùng cô đơn, lạnh lẽo.


Nói đâu xa, chỉ cần đi lên con thuyền nghiên cứu khoa học rồi ra khơi, ngắn thì mười ngày dài thì nửa tháng, lâu hơn thì chắc ba đến năm tháng trôi lênh đênh trên biển? Rời xa người thân, bạn bè, người yêu, rời xa thành thị xa hoa truỵ lạc và áo gấm lụa là, thậm chí rời xa tất cả các thiết bị liên lạc, xã hội và giải trí như điện thoại di động, nếu không phải là người thật sự yêu thích công việc này, chắc chỉ kiên trì được trong thời gian ngắn, chứ lâu dài thì chắc chắn không thể kiên trì nổi.

Lúc Từ Thanh Thụ mới vào nghề, cũng là vì yêu thích công việc này.

Nhưng hiện tại vẫn chưa rời khỏi ngành này, cũng chẳng còn liên quan đến tình yêu công việc nữa, chỉ là hắn không còn lựa chọn nào khác.

Nhưng Chu Tùy Ngộ thì khác, anh có lựa chọn.

Lựa chọn ở lại, sống một cuộc sống buồn tẻ, không có sinh hoạt thú vị gì, thì chắc chắn là vì "Tình yêu công việc" thôi.

Nói cách khác, nếu Chu Tùy Ngộ thực sự yêu thích công việc này, anh chắc chắn sẽ không che giấu bí mật của mình.

Suy cho cùng, khoa học là không có biên giới, tại sao lại phải giấu giếm với đồng nghiệp chứ?
Hơn nữa, Chu Tùy Ngộ còn là một người kiêu ngạo, chắc chắn rất tự tin vào khả năng nghiên cứu của mình.

Dù anh muốn thắng Từ Thanh Thụ, nhất định phải là chiến thắng một cách đường đường chính chính, chỉ cần Từ Thanh Thụ nói nếu anh thắng như vậy thì không công bằng, nhất định Chu Tùy Ngộ sẽ nguyện ý nhượng bộ...
Nghĩ như vậy, Từ Thanh Thụ lập tức thay đổi hướng đi của tàu nghiên cứu khoa học, đi về phía hòn đảo.

Sự thật chứng minh những suy đoán của Từ Thanh Thụ cũng không sai, khi hắn cầm cái vảy cá kia đi tìm Chu Tùy Ngộ, trên mặt Chu Tùy Ngộ hiện lên vẻ áy náy.

Từ Thanh Thụ quan sát sắc mặt của anh, mặt mày chán nản: "Tôi biết cậu đã tìm được nàng tiên cá, còn bí mật bắt đầu nghiên cứu cho bản thân mình, chúc mừng cậu, trận đấu của hai ta, cậu thắng."
Chu Tùy Ngộ mấp máy môi, chưa kịp nói chuyện.

Chợt nghe Từ Thanh Thụ tiếp tục nói: "Nếu đây là cái thứ mà cậu gọi là cạnh tranh công bằng, thì tôi cũng không còn lời nào để nói với cậu, nhưng tôi muốn nhắc nhở cậu, nếu nói về công bằng, thì hai ta phải bắt đầu từ điểm xuất phát như nhau, còn bây giờ..."
Từ Thanh Thụ nói đến đây, cố ý dừng lại một chút, mới tiếp tục nói: "Cậu không cảm thấy nói chuyện về cạnh tranh công bằng với tôi là rất nực cười à? "
Chu Tùy Ngộ: "Vậy cậu nghĩ thế nào là công bằng? "
Từ Thanh Thụ: "Tôi nghĩ ít nhất cũng phải cho tôi gặp nàng tiên cá chứ? Sau đó chúng ta tự mình nghiên cứu, của ai người đó tự nghiên cứu, đến hẹn ba tháng, thì chúng ta nói chuyện bằng báo cáo nghiên cứu, hoặc để nàng tiên cá lựa chọn giữa tôi và cậu."
Chu Tùy Ngộ có chút không muốn.

Nhưng Từ Thanh Thụ trực tiếp mượn danh Sở trưởng Trịnh: "Trước khi đến Sở trưởng Trịnh đã cố ý thông báo, nói nàng tiên cá không phải là tài sản cá nhân của bất kỳ ai, mà cô ấy là tài sản chung của cả nhân loại.


Cô ấy cực kỳ trân quý, cũng cực kỳ quan trọng, cho nên Trịnh Sở hy vọng chúng ta có thể hiểu cô ấy rõ ràng nhất, nghiên cứu cô ấy, để bảo vệ cô ấy tốt hơn."
"Một mình cậu, cho dù có nghĩ đến thế nào đi nữa, vẫn sẽ có hạn chế.

Nhiều người với cậu cùng nhau nghiên cứu, hiệu quả vẫn luôn mạnh hơn một mình cậu.

Tôi biết chúng ta đang trong mối quan hệ cạnh tranh, nhưng cậu đừng quên, chúng ta còn là đồng nghiệp, là bạn bè.

Điểm xuất phát của chúng ta là như nhau, cũng đều là vì muốn tốt cho nàng tiên cá.

"
"Hay cậu sợ nghiên cứu sau này của tôi và cậu, cậu sẽ thua tôi? Thắng thua đối với cậu mà nói, chẳng lẽ không quan trọng bằng nàng tiên cá sống khỏe mạnh và hạnh phúc trên đại dương này sao? Chẳng lẽ còn quan trọng hơn các báo cáo nghiên cứu về nàng tiên cá trong lịch sử loài người?"
Mấy lời kể lể cứ hùng hồn tuôn ra, làm cho Chu Tùy Ngộ cảm thấy nếu mình không đồng ý nghiên cứu nàng tiên cá nhỏ với Từ Thanh Thụ, anh nhất định sẽ trở thành kẻ thù của cả nhân loại, đối đầu với cả thế giới.

Mặc dù Từ Thanh Thụ gây áp lực Chu Tùy Ngộ thông qua nền tảng về đạo đức cao như vậy, nhưng Chu Tùy Ngộ vẫn không có dấu hiệu đồng ý với hắn.

Nhưng anh cũng không từ chối thẳng thừng, chỉ nói: "Tôi sẽ suy nghĩ về chuyện này!"
-
Đêm nay, hai người Từ Thanh Thụ và Chu Tùy Ngộ đều không ngủ ngon.

Nhất là Chu Tùy Ngộ, trằn trọc trở mình qua lại trên giường cũng không thể vào giấc được, trong đầu anh một bên hiện lên gương mặt của nàng tiên cá nhỏ, một bên nhớ lại lời nói Từ Thanh Thụ.

Thật ra nếu hạng mục nghiên cứu khoa học thay bằng cái khác, nếu nghe Từ Thanh Thụ nói như vậy Chu Tùy Ngộ chắc chắn đồng ý.

Bởi vì trong quá trình nghiên cứu, Chu Tùy Ngộ không bao giờ ngại cạnh tranh trực diện với bất kỳ ai.
Nhưng lúc nghe Từ Thanh Thụ nói muốn cùng anh nghiên cứu nàng tiên cá, tận đáy lòng Chu Tùy Ngộ thực sự không muốn.

Về phần tại sao không muốn, anh cũng không muốn nghĩ sâu xa.
anh chỉ tự nhủ trong lòng rằng có lẽ vì hợp nhau trong khoảng thời gian này nên anh không còn coi nàng tiên cá là mục tiêu nghiên cứu đơn thuần nữa mà coi nàng tiên cá như một thực thể sống bằng xương bằng thịt, có tình cảm và ý tưởng độc lập.
Thực tế thì nàng tiên cá ngoại trừ có đuôi cá và không thể nói chuyện ra thì cũng khác gì một con người bình thường.


Bởi vì mục tiêu nghiên cứu không phải một thứ lạnh lùng, nên không thể đối xử với cô ấy bằng phương pháp nghiên cứu lạnh lùng.

Ít nhất, còn phải hỏi cô ấy có đồng ý hay không?
Cho nên sáng sớm hôm sau, sau khi Chu Tùy Ngộ rời giường, vô cùng bình tĩnh từ chối lời đề nghị hôm qua của Từ Thanh: "Chuyện ngày hôm qua cậu nói, tôi cũng đã suy nghĩ rất kỹ, tôi cảm thấy không thể đồng ý với cậu được, nhưng tôi có thể giúp cậu đi trưng cầu ý kiến của nàng tiên cá."
Từ Thanh Thụ nghe xong lời của anh, cảm thấy thật tức cười: "Cậu đang nói giỡn với tôi đúng không? Cô ấy dù thông minh đến mức nào, cho dù lớn lên trông giống người, nhưng cô ấy không phải người, mà là cá! Cậu nói muốn đi trưng cầu ý kiến của cô ấy? Cậu nói cho tôi biết cậu định trưng cầu ý kiến của cô ấy như thế nào, chẳng lẽ cậu định tới hỏi trực tiếp cô ấy tôi có một người đồng nghiệp, cũng muốn cùng nhau nghiên cứu cô, cho hỏi cô có đồng ý không, như vậy à?"
Chu Tùy Ngộ gật đầu: "Cũng giống vậy đấy!"
Từ Thanh Thụ: "...!Nếu cậu đã không muốn rồi, thì còn tìm cái cớ làm gì!"
Chu Tùy Ngộ: "À, tôi không muốn."
Từ Thanh Thụ: "...???"
Chu Tùy Ngộ: "Tôi thấy hôm qua cậu thuật lại câu nói của Trịnh Sở đặc biệt đúng đắn, nàng tiên cá không phải của riêng ai, thậm chí cũng không phải tài sản của một viên nghiên cứu tư nhân nào cả, nếu đã như vậy, thì cậu đừng có nghiên cứu nữa, thế nào nghiên cứu, tại sao lại muốn tới tìm ta? Dù sao cô ấy cũng không phải cá của tôi, tôi cũng không quản lý."
Ít nhất trước mắt là chưa.

Về việc liệu tương lai phải hay không, thì để sau này lại nói.

Từ Thanh Thụ nhanh chóng bị anh làm cho tức chết: "Ngươi đúng là hỗn láo, nếu tôi tìm được cô ấy thì còn tìm cậu để làm gì?"
Chu Tùy Ngộ: "Vậy thì......!để tôi chỉ cho cậu một hướng đi."
Từ Thanh Thụ lập tức nói: "Cậu nói đi!"
Chu Tùy Ngộ: "Cô ấy ở trong biển."
Từ Thanh Thụ: "..." Tôi có thể đi tới chỗ cô ấy!
-
Chu Tùy Ngộ hòa được một ván, cuối cùng tâm trạng cũng tốt trở lại.

Ngày thường anh rất thích xuống bếp nghiên cứu mấy món ăn, đặc biết những lúc tâm trạng thoải mái.

Tình cờ thấy trên đảo có trứng gà và bột mì, nên anh có ý tưởng làm bánh bông lan bằng nồi cơm điện đang rất nổi trên mạng.

Dù gì con gái cũng đồ ngọt, nàng tiên cá cũng là con gái, cho nên khẩu vị cũng giống mấy cô gái bình thường khác.

Quả thật Thẩm An An rất thích mấy thứ này giống mấy cô gái nhỏ khác, nhìn thấy đôi mắt cô phát sáng khi thấy bánh bông lan với nho khô được trang trí phía trên.

Chu Tùy Ngộ ngồi bên cạnh nhìn cô ăn một cách mãn nguyện.
Đợi cô ăn gần xong, mới ngập ngừng hỏi: "Anh có một đồng nghiệp, cũng chính là người đã cùng anh ra đảo, cậu ta cũng muốn gặp em, em có muốn gặp cậu ta không?"
Thẩm An An nghiêng đầu nghĩ.

Cảm thấy cũng được.


Dù gì hai bên cũng nên tiếp xúc nhiều hơn chút, cô mới có thể xác định rõ được ai mới là nhân vật nam chính Từ Thanh Thụ trong truyện.

Kết quả, cô vừa định gật đầu, chợt nghe Chu Tùy Ngộ nói tiếp: "Em không thể nói chuyện được? Hay vậy đi, nếu em muốn gặp cậu ta, thì em cử động tay trái, nếu em không muốn gặp cậu ta, thì em cử động tay phải."
Thật ra, Chu Tùy Ngộ cũng không quá muốn Thẩm An An đưa ra lựa chọn, bởi vì nếu anh thật sự muốn để cho Thẩm An An lựa chọn, anh sẽ chỉ Thẩm An An mấy cái hiệu lệnh đơn giản.

Ví dụ như đồng ý thì gật đầu, không muốn thì lắc đầu.

Dù sao thì một nàng tiên cá bình thường lại có chỉ số IQ phân biệt được tay trái và tay phải chứ...!
Mặc dù hiệu lệnh phức tạp như vậy, Chu Tùy Ngộ vẫn là không dám phớt lờ.

Để an toàn, sau khi anh nói xong thì anh nắm chặt tay trái của Thẩm An An, ấn mạnh ở trên đá ngầm.

Sau đó trưng ra vẻ mặt vô tội nhìn cô nói: "Được rồi, bây giờ em có thể chọn!"
Thẩm An An: "..."
Loại câu hỏi trắc nghiệm chỉ có một phương án này quá khó khăn, cô không biết nữa!
Từ Thanh Thụ không tìm được tung tích của nàng tiên cá từ chỗ Chu Tùy Ngộ, lúc về phòng hờn dỗi nửa ngày, cuối cùng quyết định bắt đầu từ một hướng khác.

Hắn đi lên tàu nghiên cứu khoa học để lấy hồ sơ lộ trình đường biển của Chu Tùy Ngộ trong gần một tuần, sau đó nhanh chóng sàng lọc thông tin xem tuần này Chu Tùy Ngộ đi đến đâu mỗi ngày—— cũng chính là chỗ tảng đá ngầm mà Chu Tùy Ngộ hẹn Thẩm An An hằng ngày.

Hôm sau, Từ Thanh Thụ điều khiển chiếc tàu ngầm biển sâu nhỏ trên tàu nghiên cứu khoa học và xuất hiện gần khu vực tảng đá ngầm.

Các tàu ngầm nhỏ ở biển sâu ngày nay đã có công nghệ giảm tiếng ồn rất tốt nên hắn không cần lo lắng về tiếng ồn sẽ xua đuổi nàng tiên cá, càng lặn sâu hơn, càng cảm thấy khu vực xung quanh của tàu ngầm tối mù, chỉ có đèn thăm dò phía trước tàu ngầm mới có thể chiếu sáng một vùng nhỏ phía trước tàu ngầm.
Trong khi vừa điều khiển tàu ngầm, Từ Thanh Thụ vừa tìm kiếm tung tích của nàng tiên cá nhỏ gần tảng đá ngầm.
Không biết đã qua bao lâu, một cái bóng vừa lạ vừa quen cuối cùng cũng xuất hiện trong tia sáng trước mặt Từ Thanh Thụ.

Mái tóc dài như rong biển, những đường cong tinh xảo, đuôi cá màu bạc khẽ đung đưa trong chùm tia sáng.
—— Đó là nàng tiên cá hắn cực khổ tìm kiếm hơn một tháng qua.

Là nàng tiên cá của hắn.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Chu Tùy Ngộ: "Nàng tiên cá của ai? Anh không có nghe rõ, em lặp lại lần nữa."
Thẩm An An: "Anh anh, đều là của anh.".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương