Xuyên Thành Nam Thê Của Hoàng Tử Pháo Hôi
-
Chương 96: C96: Đàm phán
Dọc theo đường đi đến Dũ Châu, Vân Thanh gặp được không ít bá tánh chạy nạn.
Sự tàn bạo của Diên quân được lan truyền khắp nơi. Bọn chúng tùy ý hành hạ bá tánh đến chết, hãm hiếp phụ nữ, đoạt lấy tài sản. Những nơi chúng đến, bá tánh Đại Du đều bị xem như nô lệ hạ tiện nhất để tùy tiện vũ nhục. Người rơi vào trong tay bọn chúng, muốn cầu một cái chết thống khoái cũng là hy vọng xa vời.
Đại Du liên tiếp bại lui, các bá tánh đối với quân binh mất đi niềm tin, chỉ có thể giống như ruồi nhặng không đầu, liều mạng đi tìm đường sống cho chính mình.
Người có gia sản liền dìu già dắt trẻ, bán của cải lấy tiền mặt đến kinh thành ở nhờ thân thích. Trong lòng bọn họ, kinh thành có hoàng đế, có nhiều hoàng thân quý tộc như vậy, không có nơi nào an toàn hơn so với ở đây.
Người không vào kinh thành nổi thì đổ xô trốn xuống phương nam, có thôn dân di chuyển vào hướng núi sâu rừng già, tính toán tìm một chỗ tốt tránh chiến loạn.
Khoảng cách chiến hỏa lan xuống phương nam còn khá xa xôi, y lại một đường đi ngược dòng nước. Bởi vậy cho tới bây giờ, y mới rõ ràng cảm nhận được, thế đạo này đã rối loạn rồi.
Vân Thanh ở ngoại thành Càng Dương Thành gặp được Trình Việt. Trình Việt nhanh chóng nói kỹ càng tình huống cho y nghe: "Sau khi Yến Vương mật đàm cùng Trịnh Hồng Hi liền thỉnh chỉ xuất chiến. Hoàng đế ban phong đại tướng quân, lãnh ba vạn cấm quân đi đến Dương Thành trước để tiếp viện. Hiện giờ bên trong thành có hai vạn quân coi giữ cùng ba vạn cấm quân, tổng cộng có năm vạn binh lực."
Vân Thanh nói: "Thẩm Thời Dư đâu?"
Trình Việt đáp: "Y lưu lại kinh thành, Yến Vương phái không ít người bảo hộ y."
Trong lòng Vân Thanh nhảy số: "Việc này không thể chậm trễ, đêm nay chúng ta liền đi gặp hắn."
—
Càng Dương Thành.
Đoàn người tuân theo quy tắc đến phủ Đại Tướng Quân ở phía tây thành, tiếng trống canh đã điểm qua ba lần, trong phủ yên tĩnh không tiếng động.
Phòng ngủ ở chủ viện, Hạ Lan nằm trên giường, mày nhíu chặt, như chìm vào trong cơn ác mộng nặng nề.
"... Yến vương kết bè kết cánh, tham ô chiếm bạc, lập tức đưa vào thiên lao..."
"Thẩm đại nhân, sao ngươi lại tới đây? Là tới chê cười bổn vương sao?"
"A Lam, ngươi bị ngốc phải không? Ta nào đáng giá cho ngươi liều mình tới cứu... Có đau hay không?"
"Đây là đồ ngươi muốn, đưa giả dược tới đây!"
"......"
Hình ảnh trong mộng không ngừng hiện lên, Hạ Lan dùng hết toàn lực đem các tình tiết nối lại, nhưng chỉ có thể vô lực mà bị kéo càng sâu vào trong hỗn loạn.
"Ai!"
Tiếng quát chói tai của ám vệ vang lên ngoài cửa, Hạ Lan nháy mắt bừng tỉnh. Hắn lập tức xoay người ngồi dậy, duỗi tay cầm đao dưới gối đầu.
Âm thanh binh khí giao nhau vang lên, một giọng nói có chút quen tai truyền đến ngay sau đó: "Yến Vương điện hạ, chủ nhân nhà ta có việc tương mời."
Hạ Lan ngưng thần suy tư một lát, nhận ra người tới là ai.
Hắn đứng dậy mặc khoác áo, mở cửa phòng ra, lập tức có ám vệ bảo hộ trước người hắn.
Hạ Lan rất có hứng thú mà nhìn đám ám vệ vây công Trình Việt, một lát sau mới không nhanh không chậm mà kêu đình chiến.
Hắn nhếch khóe miệng: "Chủ nhân nhà ngươi là ai, dựa vào cái gì bổn vương phải đi gặp?"
"Điện hạ xem vật này trước đi." Trình Việt lấy ra một bình nhỏ từ trong tay áo ném tới.
Ám vệ duỗi tay chặn lại, đưa cho Hạ Lan. Hạ Lan nhìn bình sứ men xanh nhỏ trong lòng bàn tay, nhướng mày nhìn về phía Trình Việt.
Trình Việt bình tĩnh nói, nhưng như đánh sấm sét xuống lòng Hạ Lan: "Đây là giải dược muộn thanh."
......
Hạ Lan âm thầm đi theo Trình Việt đến một trạch hoang ở thành bắc, bước qua hành lang tàn tạ, đi sâu vào trong viện.
Trong phòng đốt đèn, Hạ Lan đẩy cửa đi vào, thấy Vân Thanh mặc thanh bào ngồi bên cạnh bàn.
Biểu tình Hạ Lan cũng không ngoài ý muốn, hắn bình tĩnh mà trần thuật nói: "Quả nhiên là các ngươi."
Yên lặng đổi bản đồ biên phòng trong tay Trịnh Hồng Hi, người có năng lực như vậy ở kinh thành chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Mà tay cầm nhược điểm lớn thế này lại không tố giác bọn họ, ngược lại chỉ lặng lẽ đổi thành đồ giả, làm như vậy không hợp với lẽ thường. Phương thức giải quyết này khiến hắn bài trừ một nhóm người ra.
Theo đó mà phỏng đoán thêm nữa, chân tướng cũng sẽ không có khả năng là cái đáp án kia.
Vân Thanh cười cười, không có trả lời.
Hạ Lan cũng không bắt lấy chuyện này không bỏ. Hắn không màng tro bụi trong phòng, xốc áo bào ngồi đối diện Vân Thanh, lộ ra bình sứ men xanh nhỏ vẫn luôn nắm trong lòng bàn tay.
Át chủ bài đã bại lộ với người trước mặt, hắn cũng không hề che giấu: "Vương phi đã biết bổn vương cùng tả tướng giao dịch, tất nhiên nên hiểu rõ, chỉ dựa vào loại giải dược này, không thể nói điều kiện với bổn vương."
Vân Thanh theo ánh mắt Hạ Lan nhìn về bình giải dược nhỏ trong tay hắn, trầm ổn nói: "Nếu ta nói, độc muộn thanh không có giải dược thì sao?"
Hạ Lan ngẩng đầu nhìn về phía y, Vân Thanh nói tiếp: "Trúng độc muộn thanh, mỗi năm phát độc một lần. Nếu không có giải dược, nội tạng sẽ chậm rãi bị ăn mòn mà chết. Nếu lúc độc phát, ăn giải dược tất sẽ bình yên vô sự. Đây là điều điện hạ hẳn đã biết."
"Nhưng Trịnh Hồng Hi không có nói cho điện hạ rằng, cho dù có giải dược, người trúng độc mỗi lần bị phát độc, thì càng tiến thêm một bước đến gần với cái chết. Trúng độc muộn thanh nhiều nhất là sống được 20 năm, về sau sẽ suy nhược mà chết đi. Thế gian này, căn bản không thể hoàn toàn trị hết độc muộn thanh."
Vân Thanh nhìn thẳng vào đôi mắt Hạ Lan: "Trịnh Hồng Hi đã lừa ngươi."
Hạ Lan nhếch mép cười cười, trong mắt phản chiếu ảnh ngược của Vân Thanh: "Vì sao ta phải tin ngươi?"
Vân Thanh nói: "Trịnh Hồng Hi vì muốn tùy ý sử dụng ngươi, tất nhiên cái gì cũng có thể nói ra. Ông ta hạ độc chỉ vì muốn khống chế thủ hạ của mình, căn bản không quan tâm đến sinh tử của bọn họ, làm sao có thể phí tâm tư chuẩn bị giải dược hoàn toàn giải được độc chứ?"
"Đại phu tốt nhất Nam Du đang ở Thụy Vương phủ, chỉ cần để cho y điều trị tốt, liền có thể trì hoãn phát độc, kéo dài thọ mệnh. Ngoại trừ y, không ai có thể làm được."
Y nhẹ nhàng nói một câu, liền phá hỏng hoàn toàn tính toán tự mình đến Nam Du tìm đại phu của Hạ Lan. Hạ Lan nhớ tới mấy năm trước Trình Việt "du ngoạn khắp nơi", cũng không thể không cẩn thận suy xét tính chân thật trong lời nói của Vân Thanh.
Quả nhiên, Vân Thanh nói tiếp: "Mấy năm trước, A Việt vì điều tra rõ nguyên nhân chân chính khiến Chiêu quý phi nương nương chết, đã khổ cực đi khắp nơi. Sau đó tìm được chân tướng ở Nam Du, mà y giả nói ra sự thật, chính là cao thủ dùng độc đệ nhất ở đó."
Ánh mắt Hạ Lan rốt cuộc nổi lên gợn sóng. Hắn từng phát hiện dấu vết để lại trong cuộc chiến khiến hai vị Trình tướng quân tử vong. Chỉ là lúc ấy, chuyện này không liên hệ với hắn, hắn cũng mơ hồ biết rằng mình không nên chọc vào, liền dừng tay kịp thời, không tiếp tục điều tra nữa.
Bởi vì việc này, hắn tất nhiên cũng hoài nghi nguyên nhân cái chết của Trình Chiêu, đến hiện tại hắn mới biết được chân tướng. Có điều, không ngờ Hạ Trì lại có thể điều tra ra sự thật.
Có thể hạ độc được Trình Chiêu, tất nhiên là độc dược khó phát hiện. Cứ như vậy, trong lời nói của Vân Thanh, mức độ đáng tin lập tức cao lên.
Khóe miệng Hạ Lan rốt cuộc phai nhạt ý cười, bình tĩnh nói: "Nói đi, điều kiện của ngươi là gì?"
Vân Thanh nói: "Ta muốn ngươi suất quân nghênh chiến Diên quân."
Hạ Lan ngẩn ra, biểu tình rất nhanh chuyển thành mỉa mai: "Vương phi sẽ không khờ dại cho rằng mười một vạn người có thể ngăn trở được Diên quân chứ? Hơn nữa, dù muốn cứu Đại Du thật, công lao cũng không phải của các ngươi, ý đồ của ngươi là gì?"
Biểu cảm Vân Thanh bất biến: "Các ngươi phụ trách cắn Diên quân, Vương gia mang binh đánh lén từ phía sau, hai bên vây kẹp, xuất kỳ bất ý, chúng ta sẽ có phần thắng."
Biểu tình trào phúng trên mặt Hạ Lan dừng lại, lần đầu tiên lộ ra kinh ngạc từ lúc bước vào phòng tới nay: "Hạ Trì? Hắn làm sao mang binh lại đây? Các ngươi có bao nhiêu binh lực?"
Vân Thanh không đáp, hỏi lại: "Điện hạ đồng ý rồi sao?"
Hạ Lan thu hồi biểu tình trên mặt, sau một lúc lâu, ánh mắt hắn tỏ ra hung ác nham hiểm nói: "Nếu các ngươi dám lừa bổn vương, bổn vương dù có liều mạng cũng khiến các ngươi trả giá lớn."
Vân Thanh ôn hòa cười cười: "Thỉnh điện hạ yên tâm."
......
Xem như thương nghị bước đầu thành công, Vân Thanh cùng Trình Việt ở lại phủ đại tướng quân. Hết thảy đều chờ Hạ Trì mang binh đổ bộ đến, sau đó hai bên liên hệ tin tức tiến hành kế sách.
Vân Thanh ngồi ở hành lang trước, nhìn ánh trăng màu bạc.
Dựa theo lộ trình xuất phát, ước chừng Hạ Trì đã gần đến, không biết lần này đi có thuận lợi hay không.
Dù có các loại vũ khí hiện đại, đi trên biển vẫn tồn tại nhiều nguy hiểm. Càng không cần phải nói đến kỹ thuật hàng hải không phát triển ở cổ đại. Cho dù đội ngũ người trên tàu có quen tay, cũng không dám đảm bảo nhất định có thể an toàn tới nơi.
Lúc trước vẫn luôn lên đường, lo lắng trong lòng bị Vân Thanh mạnh mẽ áp xuống. Hiện giờ đã hợp tác với Hạ Lan thành công, y nhẹ nhàng thở ra. Đồng thời lo lắng trấn áp mạnh mẽ dưới đáy lòng rốt cuộc tránh khỏi gông cùm xiềng xích, trồi lên mặt nước.
Y vốn không tin Thần Phật, nhưng hiện tại y lại thành kính mà khẩn cầu mẫu phi cùng hai vị Trình tướng quân phù hộ Hạ Trì bình an chạm đất, đại thắng trở về.
Cách đó không xa, Trình Việt nằm trên nóc nhà, nhìn bầu trời đêm, thần sắc không rõ.
—
Kinh thành.
Thư phòng Hằng vương, Hạ Nguyên nghe Tô Dụ Mẫn nói xong, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Sau khi chiến sự nổi lên, đại thần trong triều vẫn luôn thúc giục phụ hoàng lập trữ. Phụ hoàng nói còn cần suy xét, tuy rằng cũng không có lập tức quyết định, thái độ cũng buông lỏng rất nhiều.
Cố tình lúc này, Hạ Lan không biết trúng tà gì, vậy mà thỉnh chỉ xuất chiến, đi Dũ Châu.
Mắt thấy kinh thành chỉ còn lại gã là hoàng tử trưởng thành, vốn tưởng rằng trữ vị đã là vật trong lòng bàn tay mình. Ai ngờ ông ngoại đột nhiên nói cho gã biết, phụ hoàng âm thầm triệu Hạ Hoằng hồi kinh. Dựa theo chiếu lệnh phát ra, suy tính thời gian thì hiện giờ cũng sắp đến kinh thành.
"Ông ngoại, ta không muốn đợi nữa."
Thần sắc Tô Dụ Mẫn dừng một chút: "Điện hạ có ý tứ gì?"
Dùng biểu tình bình tĩnh chưa từng có trên khuôn mặt, Hạ Nguyên nói: "Cái trữ vị này ta đã chờ 20 năm, gần đây ta cũng đã suy nghĩ cẩn thận. Phụ hoàng chính là dùng vị trí này kiềm chân chúng ta, khiến cho chúng ta đi tranh giành, là vì sợ chúng ta mơ ước vị trí của ông ta."
"Dù bước lên trữ vị, ta cũng không biết phải đợi bao nhiêu lâu mới có thể đăng cơ. Một khi đã như vậy, vì sao ta không trực tiếp một bước lên ngôi luôn?"
Tô Dụ Mẫn cả kinh, vội vàng mở cửa thư phòng nhìn nhìn, thấy bên ngoài chỉ có thủ vệ thân cận, mới thu lại tâm hoảng sợ nhảy lên cổ họng.
Ông đóng cửa lại nhìn về phía Hạ Nguyên, có chút không thể tin được lời vừa rồi là từ trong miệng Hạ Nguyên nói ra. Ông tàn khốc nói: "Điện hạ, có người xúi giục ngươi sao?" Ông kề sát vào tai Hạ Nguyên, cắn răng giảm âm, nhẹ nhàng khuyên bảo: "Soán vị đoạt quyền chính là sơ suất lớn, sẽ bị bá tánh thiên hạ đàm tiếu suốt đời!"
Hạ Nguyên nói: "Vậy chúng ta phải trơ mắt nhìn phụ hoàng đem chức vị truyền lại cho Hạ Hoằng sao?"
Tô Dụ Mẫn nói: "Cái này... Bệ hạ cũng không nhất định muốn lập hắn lên trữ vị."
Hạ Nguyên lạnh lùng nói: "Nếu chờ hắn vào kinh, phụ hoàng hạ chiếu tuyên bố lập hắn làm trữ thì sao? Chúng ta phải làm gì bây giờ? Đến lúc đó trần ai lạc định, chúng ta liền trở thành trò cười cho kẻ khác."
Thấy Tô Dụ Mẫn vẫn còn do dự như cũ, Hạ Nguyên trầm giọng nói: "Ông ngoại, chúng ta không có nhiều thời gian. Hiện tại Đại Du đã loạn thành như vậy, dù chúng ta có làm cái gì, chỉ cần đánh bại Diên quân là được. Đến lúc đó, chúng ta cầm binh quyền trong tay, ai dám không nghe? Ai dám phản đối?"
Tô Dụ Mẫn nhìn biểu cảm hung ác của Hạ Nguyên, cuối cùng cắn răng đồng ý.
—
Triều đình thành cái nồi cám heo =)))) quậy đục nước lên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook