Xuyên Thành Nam Thê Của Hoàng Tử Pháo Hôi
-
Chương 93: C93: Bản đồ biên phòng
Án liên quan đến Yến Vương được phá, các quan lại biết được bởi vì Hạ Lan diệt trừ tà giáo lúc trước mà bị ghi hận. Họ bắt đầu lên án tà giáo mạnh mẽ, rồi tiến hành khen ngợi công tích lúc trước của hắn.
Hoàng đế cũng thưởng không ít đồ vật để trấn an, trong khoảng thời gian ngắn, Yến Vương phủ nổi bật vô song.
Đồng liêu trong triều cũng sôi nổi đệ thiệp đến thăm bệnh, đều bị Hạ Lan lấy lý do Thẩm đại nhân cần tĩnh dưỡng mà trả về.
Theo lý mà nói, Thẩm Thời Dư đã tỉnh, thương thế cũng đã chuyển biến tốt đẹp, y vốn nên trở về Thẳm trạch. Nhưng Hạ Lan lại lấy lý do bị thương chỗ hiểm không nên hoạt động mà thái y nói. Hơn nữa Thẩm đại nhân cứu hắn một mạng, chính là ân nhân của hắn. Hắn chiếu cố Thẩm đại nhân theo lý mà nói cũng là hiển nhiên, nên tiếp tục giữ y lại vương phủ chăm sóc.
Mọi người đều tán thưởng Yến Vương trọng tình trọng nghĩa. Trịnh Hồng Hi lại đang âm thầm cong cong khóe miệng, cảm thấy được gãi đúng chỗ ngứa.
Thời tiết hôm nay khá đẹp, Hạ Lan đốt chậu than ở đình hoa viên, dùng áo choàng lông hồ ly thật dày bao lấy Thẩm Thời Dư, ôm y đến đình.
Tất cả hạ nhân trong vương phủ đều cúi đầu, không dám nhìn nhiều. Thẩm Thời Dư có chút không được tự nhiên mà rụt rụt người xuống. Một giọng nói mắng nhẹ truyền đến từ trên đỉnh đầu: "Đừng nhúc nhích, cẩn thận đụng tới miệng vết thương."
Thẩm Thời Dư nhỏ giọng nói: "Vương gia, để ta ở trong sân phơi nắng là được rồi, không cần gióng trống khua chiêng đến trong vườn như vậy đâu."
Y nằm ở trong phòng vài ngày. Hôm nay nhìn thấy ánh nắng tươi sáng bên ngoài, liền muốn ra phơi nắng. Vốn dĩ đã chuẩn bị tốt tâm lý Hạ Lan sẽ không đồng ý, không nghĩ tới hắn lại đáp ứng dứt khoát.
Hạ Lan cúi đầu nhìn y, miệng vết thương hai ngày nay đã bắt đầu kết vảy, khí sắc cũng chậm rãi tốt lên.
Hạ Lan cười cười: "Mấy cái cây trong viện đều trụi lủi hết rồi, có cái gì đẹp đâu? Hoa mai trong vườn nở vàng tươi, vừa lúc A Lam có thể cùng bổn vương ngắm hoa."
Trong đình dùng một tấm màng thật dày che hết một nửa, để lại một bên cảnh sắc đẹp nhất để ngắm cảnh. Trên bàn đã dọn sẵn điểm tâm và nước trà, chậu than cũng bày ức chừng năm cái.
Thẩm Thời Dư được an trí nằm trên giường nệm. Sau khi Hạ Lan đút y hai ly trà, liền ngồi xuống một bên giường, ôm y vào trong lòng ngực. Cả hai cùng nhau ngắm mai trong hoa viên.
Thẩm Thời Dư có chút bất an mà nhìn bốn phía, Hạ Lan nhẹ giọng nói: "Đừng sợ, có mệnh lệnh của bổn vương, sẽ không có người lại đây."
"Ờ..." Lúc này Thẩm Thời Dư mới buông tâm trạng xuống. Sau đó chậm rãi dựa về phía sau, ánh mắt cũng chuyến hướng nhìn mai vàng dưới ánh mặt trời càng thêm thanh lệ động lòng người.
Mấy năm nay trong lòng y đều tràn đầy tâm báo thù, đã thật lâu thật lâu không có tâm tình thưởng hoa như vậy. Hai người lẳng lặng ngồi một lúc lâu. Giọng nói Hạ Lan vang lên bên tai y: "A Lam, em không được rời khỏi ta, em muốn cái gì bổn vương đều có thể cho em, nhưng em không được rời bỏ ta."
Thân thể Thẩm Thời Dư cứng đờ, Hạ Lan yên lặng ôm chặt y, lặp lại một lần nữa: "Không được rời bỏ ta."
Sau một lúc lâu không nghe thấy Thẩm Thời Dư trả lời. Lòng Hạ Lan càng ngày càng trùng xuống, hắn cắn răng nói: "Rốt cuộc có chuyện gì? Tại sao khiến em không thể ở bên cạnh bổn vương?"
Hắn duỗi tay vặn cằm Thẩm Thời Dư, hạ quyết tâm muốn hỏi rõ ràng. Nhưng lại thấy Thẩm Thời Dư nhắm chặt mắt, mí mắt run rẩy, môi cũng cắn chặt muốn chết, thậm chí đã cắn đến chảy máu rồi. Vừa thấy liền nhìn ra y đang thống khổ chịu đựng đau đớn.
Nỗi phẫn nộ cùng thất vọng đầy ngập trong lòng Hạ Lan tức khắc tan sạch sẽ. Giọng nói thốt ra cũng nhiễm đau lòng hoảng loạn: "A Lam, em làm sao vậy? Đau ở đâu sao?"
Thẩm Thời Dư mở mắt ra nhìn hắn, mới vừa hé miệng liền tràn ra một tiếng hô đau. Y lại gắt gao cắn chặt môi, Hạ Lan chỉ cảm thấy trái tim cũng đau đớn theo. Hắn vội vàng duỗi tay bóp miệng Thẩm Thời Dư, tránh y tự cắn mình bị thương.
Thẩm Thời Dư kêu lên đau đớn, đau đớn trong người không thể kiềm chế được mà bật nói ra. Hạ Lan đưa tay lại gần, Thẩm Thời Dư không kịp suy nghĩ gì, lập tức hung hăng cắn vào.
Hạ Lan không hề quan tâm đến vết thương rỉ máu trên tay, trầm giọng gọi người: "Người tới! Đi thỉnh thái y! Lập tức đem phủ y đến."
Hạ nhân nghe lệnh vội vàng chạy đi gọi người.
Hạ Lan nhận lấy khăn mềm từ hạ nhân thay cho tay mình, hắn ôm Thẩm Thời Dư lên, bước nhanh vào trong viện.
Cảm nhận được cả người Thẩm Thời Dư run rẩy vì đau đớn, tim hắn như bị dao cắt, không ngừng an ủi bên tai Thẩm Thời Dư: "A Lam, đừng sợ, ta đi gọi thái y, đừng sợ, hãy kiên trì thêm chút nữa."
Khi đi đến cổng viện, Hạ Lan lại gặp hạ nhân dẫn Trịnh Hồng Hi đến.
Vương phủ vốn chắn các vị khách muốn đến thăm bệnh, nhưng Trịnh Hồng Hi là thầy của Thẩm Thời Dư, Hạ Lan hoàn toàn không có lý do để ngăn cản. Ông ta đã đến thăm Thẩm Thời Dư vài lần, Hạ Lan liền dặn dò hạ nhân, nếu ông đến thăm bệnh thì trực tiếp dẫn vào trong.
Hạ Lan lúc này không còn tâm trí để ý đến Trịnh Hồng Hi, hắn vội vàng nói với phủ y đang đến: "Mau xem xem y bị sao vậy."
Hắn đặt Thẩm Thời Dư lên giường, để phủ y bắt mạch, rồi quay đầu dặn dò hạ nhân: "Đi thúc giục người thỉnh thái y, phải nhanh lên."
"Vâng, Vương gia."
Hạ nhân vội vã rời đi. Lúc này, Hạ Lan mới nhìn thấy Trịnh Hồng Hi không biết đã đi theo vào từ lúc nào. Hắn ta bình thản, đang định chào hỏi, lại nghe Trịnh Hồng Hi chậm rãi nói: "Vương gia chẳng lẽ không biết Tiểu Dư bị trúng độc sao?"
Đồng tử của Hạ Lan co lại, trong lòng suy nghĩ nhanh chóng.
Hắn nhìn biểu tình của Trịnh Hồng Hi, hơn nữa ông ta đến vào thời điểm tinh vi này, lòng từng chút từng chút trầm xuống.
Phủ y đúng lúc này mồ hôi đầy đầu mà tiến đến bẩm báo: "Vương gia, tiểu nhân... Khám không ra cụ thể chứng bệnh." Hắn không ngừng lau mồ hôi trên trán, vội vàng bồi thêm một câu, "Bất quá tiểu nhân tạm thời thi châm cho Thẩm đại nhân, phong bế huyệt vị để giảm bớt đau đớn, hẳn là có thể chờ đến khi đại nhân Thái Y Viện đến đây."
Hạ Lan nhìn về phía Thẩm Thời Dư đang đau đớn ngất xỉu trên giường. Vết thương đóng vảy lại lần nữa rỉ máu, nhuộm đỏ băng gạc ở ngực. Sắc mặt Thẩm Thời Dư tái nhợt, môi còn dính vết máu do cắn trước đó.
Hắn tưởng chừng như khí sắc tốt đẹp đã dưỡng ra trong nhiều ngày qua đều là ảo giác, giờ đây hắn lại quay về với buổi tối sinh tử khó lường kia.
Hạ Lan đột nhiên thu hồi biểu tình lo lắng đau lòng, gật đầu với phủ y: "Ngươi ở lại chăm sóc Thẩm đại nhân, chờ thái y tới, nói cho hắn nghe tình huống cụ thể."
Phủ y vội vàng đồng ý, có chút buồn bực, Vương gia vẫn luôn một tấc không rời khỏi Thẩm đại nhân, sao thời điểm này lại rời đi, nhưng không dám hỏi nhiều.
Hạ Lan xoay người nhìn về phía Trịnh Hồng Hi, lộ ra vẻ mặt bình thường cười nói: "Trịnh tả tướng, thỉnh bên này."
Vào thư phòng, Hạ Lan nói thẳng vào vấn đề: "Nói đi, ngươi muốn đổi cái gì?"
Trịnh Hồng Hi xoa xoa râu: "Lão hủ còn tưởng rằng Vương gia sẽ che giấu một chút trước."
Mắt thấy Hạ Lan lộ ra hàn quang, ông cũng không vội, chậm rì rì nói: "Tây bộ Nam Du, có ngọn núi Nam Nhảy, trên núi có các loại độc thảo sinh trưởng. Trong đó có một loại độc nhất gọi là ô cỏ xanh. Sau khi trúng độc mỗi năm phát tác một lần, khi độc phát nội tạng giống như bị liệt hỏa thiêu đốt. Nếu không kịp thời ăn giải dược, nội tạng sẽ bị ăn mòn từng chút, người sẽ bị tra tấn từ từ cho đến khi chết đi..."
Trên cổ Hạ Lan nổi lên gân xanh, nhưng không có đáp lời.
Trịnh Hồng Hi không chút nào để ý mà tiếp tục nói: "Chẳng Vương gia trông chờ vào mấy lão già của Thái Y Viện giúp giải độc ư? Độc này hiếm thấy, đừng nói Thái Y Viện, đến cả Nam Du cũng không có vài người biết. Vương gia tất nhiên có thể phái người đi Nam Du tìm thuốc giải. Có điều đi tới đi lui giữa Nam Du với kinh thành đều hơn nửa năm, không biết tiểu đệ tử của ta có thể chờ đến lúc đó không."
"Đúng rồi, đã quên nói cho Vương gia, thời gian phát tác độc năm nay còn chưa tới. Nếu bị phát độc trước thời hạn, độc tính sẽ gấp bội."
Hạ Lan cười cười: "Trịnh tả tướng chẳng lẽ là lão hồ đồ, ngươi đã có giải dược trong tay, hôm nay đừng nghĩ rời đi, nếm thử tay nghề hình phòng của vương phủ cái đã. Dư nghiệt Vong Ưu giáo lẻn vào vương phủ, ám sát bổn vương. Khi thủ hạ vô ý thất thủ để chúng giế.t chết Trịnh tả tướng, nói như vậy phụ hoàng cũng sẽ không trách tội bổn vương."
Một thừa tướng của nước nhà, hắn nói muốn giết liền giết, nhẹ nhàng như phảng phất nghiền chết một con kiến.
Trịnh Hồng Hi vẫn là bộ dáng lão thần: "Vương gia còn chưa biết thân thế Tiểu Dư nhỉ?"
Ánh mắt Hạ Lan dừng lại, liền nghe ông ta nói: "Mười lăm năm trước, Đỗ gia ở Giang Nam bị dính vào một vụ án mưu nghịch, cả chín tộc đều bị liên lụy, 538 người trong tộc đều bị xử tội. Con trai vợ cả tên là Đỗ Lam, bị xử tử khi chỉ mới mười tuổi. Trước khi chết bị lửa thiêu đốt, dung mạo hoàn toàn thay đổi."
"Nhũ danh của ta là A Lam, Vương gia cứ kêu ta là A Lam đi."
"Không phải thích uống rượu... Hương vị này... Giống mẫu thân ủ... Mẫu thân... Ta rất nhớ mẫu thân..."
Hạ Lan thu hồi toàn bộ biểu tình trên mặt, giọng nói trầm đến mức như chứa lưỡi đao: "Nói đi, ngươi muốn cái gì?"
......
Quản gia của Trịnh phủ hôm nay lại đi mua sắm theo thói quen. Hắn đến chợ phía tây mua một ít sơn trân, sau đó đến cửa hàng tơ lụa mua nguyên liệu quý. Cuối cùng đến cửa hàng của Vương gia mua món kho mà hắn vẫn thích ăn, rồi mang về Trịnh phủ.
Sáng sớm hôm sau, trước cổng bắc xuất hiện một vài thương đội chuẩn bị ra khỏi thành. Thủ lĩnh kiểm tra hàng hóa cùng với thủ hạ, vừa nói chuyện với người đàn ông cầm đầu: "Chu lão bản, sắp đến Tết Nguyên Tiêu rồi, sao không đợi qua Tết rồi đi?"
Hai bên hiển nhiên là thường xuyên giao tiếp. Chu lão bản đưa túi tiền cho thủ lĩnh, cười sang sảng: "Qua Tết thì đã muộn, trời ấm lên, cửa hàng sẽ phải lên hàng mới, nếu lên hàng chậm thì công việc buôn bán cũng bị cửa hàng khác đoạt mất rồi."
Trong lúc nói chuyện, hàng hóa đã kiểm tra xong. Thủ lĩnh ước lượng túi tiền trong tay, cười nói: "Khó trách Chu lão bản kiếm toàn tiền lớn, qua đi, chúc các ngươi thuận buồm xuôi gió."
Chu lão bản chắp tay, một lần nữa lên ngựa, mang theo thương đội đi ra thành.
Thương đội hướng về phía bắc, thoạt nhìn không khác mấy với những thương đội khác.
.......
Thụy Vương phủ, Nguyên Phúc canh giữ ở trước cửa thư phòng, các hạ nhân đều không được tới gần.
Vân Thanh phác họa từng đường nét chi tiết lên giấy. Sau khi vẽ xong một bộ phận, Hạ Trì sẽ nói cái gì với y, lại chỉ chỉ bản vẽ bên cạnh. Y liền hạ bút bắt đầu vẽ ra một bộ phận.
Mà một bản kia, đúng là bản đồ biên phòng phương bắc Đại Du.
Vân Thanh đang vẽ bản đồ, thoạt nhìn giống hệt bản đồ thật, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy cách bố trí binh lực và công sự đều đã được cải biến.
Hạ Trì phụ trách thiết kế, Vân Thanh phụ trách vẽ lại, sau đó giao cho Trình Việt làm cho cũ đi, như vậy sẽ có được một bản đồ biên phòng giả.
Từ khi Thẩm Thời Dư tỉnh lại, Vân Thanh đã đoán được Trịnh Hồng Hi chắc chắn sẽ nhân cơ hội này uy hiếp Hạ Lan.
Giải độc cho Thẩm Thời Dư rất phức tạp, ít nhất cũng cần một tháng. Bọn họ tưởng rằng còn có thời gian, nhưng không ngờ mọi chuyện lại diễn ra nhanh đến vậy.
Nếu không có giải dược, họ sẽ không có vốn để đàm phán. Nếu không thể ngăn cản chuyện này xảy ra, mọi thứ sẽ diễn ra theo đúng quỹ đạo ban đầu.
Bọn họ đã theo dõi Trịnh Hồng Hi lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể phát huy tác dụng.
Chỉ cần bí mật đổi bản đồ biên phòng thành giả, cho dù không thể phối hợp với quân biên phòng để khiến quân Diên chịu tổn thất, cũng có thể tạm thời ngăn chặn bước tiến xâm lấn của chúng.
Thẳng cho đến tối, cửa thư phòng mới mở ra, Trình Việt đã đến lấy bản vẽ. Hạ Trì đang mát xa ngón tay Vân Thanh, Nguyên Phúc công công quy củ mà đứng ở ngoài cửa: "Vương gia, hiện tại dùng bữa sao?"
"Đem tới chính phòng."
"Vâng."
"Từ từ." Nguyên Phúc lĩnh mệnh đang định đi xuống, lại bị Hạ Trì gọi lại.
Hạ Trì sờ sờ cái bụng phẳng lì của Vân Thanh: "Bảo thiện phòng làm một phần chè, mang đến thư phòng."
Vân Thanh cười cười, Hạ Trì than nhẹ một tiếng ôm lấy y: "Mấy ngày nay em gầy đi thật nhiều."
Vân Thanh thả lỏng toàn thân dựa lên người Hạ Trì, lười biếng nói: "Có lẽ bởi vì quá lạnh."
Y quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: "Có chút nhớ nhà, không biết năm nay A Thư cùng sư huynh ăn tết thế nào."
Y tự nhiên gọi vương phủ Phong Ninh là "nhà" như vậy, khiến Hạ Trì vui vẻ trong lòng, duỗi tay ôm lấy y càng chặt: "Thật nhanh liền có thể trở về, ngày mai qua Nguyên Tiêu, hẳn sẽ hạ lệnh cho chúng ta ly kinh."
Vân Thanh gật đầu: "Vâng."
Kỳ thật hai người đều biết, dù trở lại Ninh Châu, bọn họ cũng sẽ không yên ổn được bao lâu.
Một trận chiến này, chung quy đã gần tới.
Cho dù bọn họ chuẩn bị nhiều như vậy, kết cục vẫn như cũ không thể đoán trước được. Bởi vậy bọn họ càng thêm quý trọng thời gian hiện tại còn có thể ở bên nhau.
Vân Thanh nghĩ nghĩ: "Sau khi cung yến ngày mai tan, chúng ta cùng đi dạo hội đèn lồng nhé."
"Được."
"Mua lễ vật cho sư huynh, A Thư còn cả Phong Hòa nữa."
"..."
"Lại giả làm người câm à?"
"... Ò."
- --
Tôi hoàn chính văn rồi mọi người ơi! Sẽ cố gắng up hết trong tuần này, còn ngoại truyện thì dịch nhiêu úp nhiêu, tại thấy ngoại truyện của quan trọng lắm á.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook