Kỳ Minh vừa mới dứt lời, cửa phòng liền bị gõ vang.
Đúng lúc bên kia Huỳnh Hoàng cũng còn có việc phải giải quyết, hai người kết thúc cuộc trò chuyện.
Kỳ Minh cất điện thoại đi ra mở cửa, đứng ngoài cửa chính là Tống Nhất, Kỳ Minh cũng không biết vừa rồi Tống Nhất có nghe được cuộc nói chuyện của mình và Huỳnh Hoàng hay không, cho nên đành diễn theo bản năng.
Cậu nhìn Tống Nhất với vẻ ủ rũ đau khổ “Có chuyện gì sao?” Giọng nói phát ra hơi khàn, dường như có thứ cảm xúc nào đó sắp bộc phát ra ngoài, lại bị cậu miễn cưỡng kìm nén lại.
Tống Nhất hỏi cậu: “Tôi nghe thấy giọng nói của cậu không thoải mái, xảy ra chuyện gì sao?”
“Không có.” Kỳ Minh vuốt mặt một cái, miễn cưỡng cười vui vẻ nói: “Chỉ là mới vừa nói chuyện cùng anh Hoàng, không cẩn thận nhắc tới Côn Lãng.”
Kỳ Minh: “Không nói chuyện này nữa, anh tìm tôi có chuyện gì?”
Biểu cảm trên mặt của Tống Nhất vẫn không cảm xúc như cũ mà nhìn Kỳ Minh, chỉ là đáy mắt cất giấu một tia chế nhạo mà Kỳ Minh không thể nhìn thấy, anh liếc mắt nhìn bình xịt tan máu bầm trên tay Kỳ Minh: “Lại đây bôi thuốc cho cậu.”
“Cảm ơn.” Kỳ Minh nghiêng người để Tống Nhất đi vào, sau đó rất thoải mái cởi áo ngủ ngay trước mặt Tống Nhất: “Thực ra đã không sao rồi, sau khi xịt một lần hôm qua thì hôm nay cảm thấy tốt hơn nhiều rồi.”
Lời này không phải đang an ủi Tống Nhất, cũng không biết là bình thuốc xịt mà Huỳnh Hoàng mua có hiệu quả hay là nguyên nhân do thể chất cơ thể tốt, khi cậu nhìn lại mấy vết máu thâm đen trên eo trước đó, đúng là đã nhạt đi rất nhiều, có lẽ ngày mai là có thể tan hoàn toàn rồi.
Kỳ Minh nói xong thì nằm sấp trên giường, để Tống Nhất giúp cậu bôi thuốc.
“Hôm nay mùng một.” Tống Nhất xịt thuốc lên lưng Kỳ Minh, giả vờ như lơ đãng nói một câu: “Kỳ tiên sinh, cậu nên thắp một nén nhang cho bạn đời của cậu.”
Kỹ năng xoa bóp của Tống Nhất thật sự rất tốt, Kỳ Minh đang hưởng thụ thì chợt nghe Tống Nhất nói một câu như vậy, cậu nghi hoặc: “Đây lại là cách nói gì?”
Cậu chỉ biết có lễ thanh minh, lễ quỷ tiết và ngày giỗ thì mới thắp nhang đốt vàng mã cho người đã mất, cũng chưa từng nghe nói tập tục mùng một phải thắp nhang cho người đã mất.
Tống Nhất mặt không đổi sắc nói: “Đây là tập tục của Tống gia, mùng một và mười lăm âm lịch mỗi tháng sẽ phải thắp nhang cho người đã mất.”
Kỳ Minh ồ một tiếng, ngược lại cũng không nghi ngờ gì, chỉ coi là đại gia tộc nhiều quy củ, bây giờ cậu đang ở trong gia tộc này, vậy cứ tuân thủ trước đi.
Cũng không biết có phải là nguyên nhân do tâm lý hay không, Kỳ Minh luôn cảm giác trong phòng ngủ của Tống Côn Lãng càng về đêm càng quỷ dị.


Cậu mở cửa đi vào, có một làn gió mát rượi xộc thẳng vào mặt, Kỳ Minh run lập cập mà cắm một nén nhang lên lư hương trên bàn thờ của Tống Côn Lãng.
Đồ cúng trên bàn đã để được mấy ngày, Kỳ Minh thắp nhang xong nhìn chằm chằm mấy món đồ cúng kia một hồi, cuối cùng vẫn thở dài một hơi, sau đó đi vào phòng bếp rửa một đĩa hoa quả mới để lên, thay đổi đồ cúng bên trên bàn thờ.
Bước ra khỏi phòng ngủ của Tống Côn Lãng, Kỳ Minh có cảm giác như đã hoàn thành một loạt nhiệm vụ vậy, tâm trạng căng thẳng lập tức được thả lỏng.
Lại không biết, Kỳ Minh vừa mới trở về phòng ngủ của mình, Tống Côn Lãng liền cởi bỏ lớp ngụy trang Tống Nhất, quay về phòng ngủ của anh.
Nén nhang vừa mới đốt lóe lên ánh sáng, khói xanh lượn lờ bay lên, không gió mà bay tới trước mặt Tống Côn Lãng, cuối cùng hóa thành ánh sáng màu vàng chui vào cơ thể của anh.
Tống Côn Lãng bứt một quả nho trên bàn thờ cho vào miệng, chất lỏng thơm ngọt tràn ra, nước quả tràn vào yết hầu sau đó hóa thành linh khí, thấm vào tứ chi bách hải.
Tống Côn Lãng nhíu mày, nhìn hoa quả trên bàn thờ một hồi lâu, bỗng nhiên cười, đưa tay cầm một quả táo lên từ từ gặm.
Xem ra, lần sau phải nhớ nhắc nhở tiểu bạn lữ kịp thời đổi đồ cúng cho anh, để anh nghĩ xem, lần sau nên dùng cái cớ gì thì được đây?
Sau một ngày nghỉ ngơi, Kỳ Minh lại tiếp tục làm việc.
Tưởng Mộc Xuyên còn lo lắng ngày đó Kỳ Minh quá mức mệt mỏi, trạng thái lúc trở lại sẽ không được tốt như trước nữa, nhưng sau khi quay cảnh đầu tiên, Tưởng Mộc Xuyên liền biết sự lo lắng của mình là dư thừa rồi.
Kỳ Minh bảo trì trạng thái rất tốt, quay rất thuận lợi.
Quay phim suôn sẻ, tâm trạng của Tưởng Mộc Xuyên cũng rất tốt, chờ Kỳ Minh quay xong hết cảnh quay của hôm nay, Tưởng Mộc Xuyên bèn vui tươi hớn hở khen Kỳ Minh một hồi.
Kỳ Minh phát hiện dường như thái độ của Tưởng Mộc Xuyên đối với cậu đã thay đổi rất nhiều, trước đây cũng coi trọng Kỳ Minh nhưng vẫn có cảm giác xa cách.

Hiện tại thì không giống vậy, mà có ý tứ làm bạn ngang hàng với Kỳ Minh.
Nguyên nhân trong đó ít nhiều gì Kỳ Minh cũng biết một chút, ngày đó cậu bị Lâm Yến An làm khó dễ treo nguyên một buổi trên dây cáp, mặc dù Tưởng Mộc Xuyên đã nhìn ra, lại không có cách nào ngăn cản Lâm Yến An làm như vậy, trong lòng Tưởng Mộc Xuyên áy náy với Kỳ Minh.


Cho nên đã giới thiệu Kỳ Minh với đạo diễn Trịnh Khâm.

Đây cũng là phương thức biểu đạt sự áy náy của Tưởng Mộc Xuyên.

Hiện tại, thái độ đối với Kỳ Minh chuyển biến cũng là cách biểu đạt sự áy náy của anh ta.
Kỳ Minh cũng không phải người không biết thời cuộc, có qua có lại bằng cách thể hiện sự diễn xuất càng thêm tinh tế và đặc sắc trong lúc quay phim.
Kỳ thực, Kỳ Minh nghĩ mình còn chưa đủ toàn diện, có lẽ Tưởng Mộc Xuyên cảm thấy áy náy bởi vì chuyện ngày hôm đó, nhưng chỉ là áy náy thôi thì còn chưa đến mức để Tưởng Mộc Xuyên làm nhiều việc như vậy, nghiên cứu nguyên nhân cuối cùng hẳn là vì Tưởng Mộc Xuyên tán thưởng Kỳ Minh.
Ngày đó Lâm Yến An làm khó dễ Kỳ Minh, Tưởng Mộc Xuyên cũng nhìn thấy thái độ quay phim của Kỳ Minh ở trên người cậu, treo trên dây cáp liên tục từ 8 giờ tối đến hơn 5 giờ sáng, có thể tưởng tượng được gian khổ đến độ nào.

Nhưng Kỳ Minh lại không hề kêu khổ kêu mệt, mà còn hoàn thành cảnh quay với chất lượng cao không có một lời oán giận nào.

Bất luận bên ngoài ống kính cậu có bao nhiêu mệt mỏi, thì khi tiến vào ống kính Kỳ Minh luôn phô bày ra trạng thái tốt nhất của một người diễn viên.
Có thiên phú như thế, có thể chịu được cực khổ, lại là một diễn viên nỗ lực, Tưởng Mộc Xuyên tự nhiên sẽ nảy sinh lòng luyến tiếc nhân tài.

Tưởng Mộc Xuyên cũng hi vọng nhìn thấy Kỳ Minh càng ngày càng vững vàng trên con đường này, thuận lợi hơn một chút, bởi vì cậu xứng đáng.
Thời gian Kỳ Minh đắm chìm vào việc quay phim nhanh chóng trôi qua, trong nháy mắt, Kỳ Minh đã tham gia đoàn làm phim《 Võ Lâm 》tròn một tháng.
Hôm nay là cảnh cuối cùng của Kỳ Minh, sau cảnh này là Kỳ Minh sẽ đóng máy.

Hôm nay cũng là ngày Tống Côn Ngạn đến thăm đoàn làm phim, hơn nữa còn đánh tiếng là lấy danh nghĩa đến thăm Kỳ Minh.
Nếu đổi lại là “Kỳ Minh” trước kia, biết được Tống Côn Ngạn đến thăm cậu, khẳng định sẽ vui mừng đến nỗi không muốn diễn tiếp cảnh quay nào, thế nhưng Kỳ Minh biết, mình không có mặt mũi lớn như thế.

Để Tống Côn Ngạn tới thăm vì cậu, tám chín phần mười là mượn danh nghĩa của cậu, thực ra là muốn đến thăm Lâm Yến An, còn có thể làm cho Lâm Yến An ghen một hồi.
Khi Tống Côn Ngạn đến, đúng lúc Kỳ Minh vừa kết thúc cảnh quay cuối cùng, Tưởng Mộc Xuyên tự mình đưa hoa tặng Kỳ Minh: “Chúc mừng đóng máy.”
Kỳ Minh cười nhận lấy hoa: “Cảm ơn đạo diễn Tưởng.”
Cậu vừa mới dứt lời, Tống Côn Ngạn liền ôm một bó hoa hồng đến, ước chừng có tận 99 đóa hoa, ngược lại còn rất phô trương, xung quanh ồ lên tiếng cười và huýt sáo.
“Chúc mừng đóng máy.” Tống Côn Ngạn làm như là nhìn Kỳ Minh mà nói, nhưng Kỳ Minh biết Tống Côn Ngạn đang tìm Lâm Yến An.
Nụ cười trên mặt Kỳ Minh phai nhạt đi mấy phần, không nhận lấy hoa của Tống Côn Ngạn, trực tiếp nói rõ: “Cảm ơn, Lâm lão sư ở phòng nghỉ, anh có thể trực tiếp đi tìm anh ta, còn có thể tự tay tặng hoa cho anh ta.”
Tống Côn Ngạn quả thật muốn mượn danh nghĩa của Kỳ Minh để đến thăm Lâm Yến An, nhưng hắn cũng có mục đích khác.
Hắn xem như không nghe thấy lời nói vừa rồi của Kỳ Minh, vẫn nói với Tưởng Mộc Xuyên: “Đạo diễn Tưởng, tôi đã đặt chỗ ở Vạn Gia để ăn mừng việc Kỳ Minh đóng máy, nhất định phải tới đó.”
Tưởng Mộc Xuyên từ chối nói: “Buổi tối vẫn còn cảnh phải quay, tạm thời không thể tổ chức tiệc đóng máy theo kế hoạch được.”
Từ lúc Kỳ Minh không nhận hoa của Tống Côn Ngạn, Tưởng Mộc Xuyên đã nhìn ra Kỳ Minh không chào đón Tống Côn Ngạn, hơn nữa anh ta còn là đạo diễn, mắt nhìn ắt cũng nhạy bén hơn nhiều.

Làm sao mà không nhìn ra Tống Côn Ngạn không thật tâm, lúc Kỳ Minh nói, rõ ràng ánh mắt hắn còn đang liếc nhìn khắp nơi.
Tống Côn Ngạn không ngờ mình sẽ bị đạo diễn từ chối, hắn là nhị thiếu gia của Tống gia, đi tới chỗ nào mà chẳng có người tâng bốc, lúc này bị vả mặt hai lần liên tiếp, trong lòng khẳng định là không vui vẻ gì.
Nhưng nghĩ tới mục đích hôm nay mình tới đây, Tống Côn Ngạn chỉ có thể miễn cưỡng kìm nén sự khó chịu, vừa cười vừa nói: “Là tôi suy xét không chu đáo.”
“Tống tiên sinh nói nghiêm trọng quá.” Tưởng Mộc Xuyên không để lại dấu vết mà di chuyển đến bên cạnh một bước, chắn trước mặt Kỳ Minh, anh ta đã coi Tống Côn Ngạn thành một tên thiếu gia nhà giàu quần là áo lụa.

Hiện tại xem ra tên công tử bột này đã coi trọng Kỳ Minh, còn muốn đùa giỡn Kỳ Minh đây mà.

Tưởng Mộc Xuyên không hy vọng Kỳ Minh bị tên công tử bột Tống Côn Ngạn này chà đạp, có thể ngăn cản được thì sẽ ngăn cản.
Kỳ Minh thừa cơ hội này tránh ra, cùng chụp ảnh chung với nhân viên công tác khác.
Tống Côn Ngạn muốn đuổi theo, Tưởng Mộc Xuyên lại đưa tay ngăn hắn: “Nghe nói Tống tiên sinh và Lâm Yến An là bạn bè, bây giờ cậu ta đang trong phòng nghỉ, để tôi kêu trợ lý dẫn anh đi tìm Yến An.”
Trong mắt Tống Côn Ngạn hiện lên vẻ không kiên nhẫn, cũng không còn lễ phép: “Hôm nay tôi tới tìm Kỳ Minh.” Một giây sau, hắn dùng giọng điệu mập mờ nói: “Tôi vẫn là không nên đi tìm Yến An thì hơn, tôi lo Kỳ Minh sẽ hiểu lầm mất.”
Lời này nhìn như không có ý gì, thế nhưng ai cũng nghe ra ẩn ý trong lời nói.
Tưởng Mộc Xuyên sững sờ, nghe Tống Côn Ngạn tiếp tục nói: “Mấy ngày nay Tôi và Kỳ Minh giận dỗi nhau, cậu ấy có hiểu lầm với tôi, đạo diễn Tưởng có thể cho tôi chút thời gian ở riêng với Kỳ Minh để giải thích hay không?”
Tưởng Mộc Xuyên không phí thời gian với hắn nữa, trực tiếp nói: “Kỳ Minh đã đóng máy, thời gian còn lại là của cậu ấy, cậu ấy muốn gặp ai hay không muốn gặp ai, tôi không có quyền quyết định.”
Tống Côn Ngạn híp mắt lại, cảm xúc khó chịu đã tràn ra từ đáy mắt: “Đạo diễn Tưởng thật sự không định cho tôi chút mặt mũi nào sao?”
Tưởng Mộc Xuyên: “Tống tiên sinh nói quá lời rồi, bây giờ Kỳ Minh còn đang ở trong đoàn làm phim, tôi làm đạo diễn thì nên bảo vệ quyền lợi cho cậu ấy.” Nói đến đây, Tưởng Mộc Xuyên dừng một lát, nhìn Tống Côn Ngạn bằng ánh mắt chế giễu: “Nếu như Kỳ Minh và Tống tiên sinh thật sự có mối quan hệ như Tống tiên sinh nói.

Cho dù hôm nay Kỳ Minh không nói chuyện riêng với anh, về sau cũng ắt sẽ có ngày nói chuyện riêng với anh, Tống tiên sinh hà cớ gì phải vội vào ngày hôm nay?”
“Nếu như vừa rồi Tống tiên sinh chỉ là nói đùa, vậy xin Tống tiên sinh thận trọng một chút, chúng tôi ở trong cái vòng này vốn đã đục rồi.

Nếu như lời này bị người khác nghe được, nhất định sẽ có không ít bài báo viết về Kỳ Minh, tôi nghĩ nếu là người thật sự muốn tốt cho Kỳ Minh thì sẽ không muốn để cho Kỳ Minh lâm vào hoàn cảnh khó xử đâu nhỉ?”
Tống Côn Ngạn bị Tưởng Mộc Xuyên chặn đến á khẩu không trả lời được, biết rõ hôm nay có Tưởng Mộc Xuyên che chở, hắn sẽ không có cách nào ở riêng với Kỳ Minh được.
Hai tay hắn rũ xuống bên chân nắm chặt thành quyền, chỉ cảm thấy mình đã chịu nhục nhã.
Nếu như......!Nếu như hôm nay hắn đứng ở vị trí của Tống Côn Lãng, trở thành người nắm quyền của Tống thị, thì Tưởng Mộc Xuyên chỉ là một đạo diễn sao dám nói chuyện với hắn như vậy? Nguyên nhân còn không phải vì hiện tại trên tay hắn còn chưa có thực quyền, trong mắt người ngoài vẫn chỉ là cái bao cỏ quần là áo lụa như trước sao?
Vậy thì chờ đi, chờ hắn hoàn toàn nắm được Tống thị trong tay, ngược lại hắn muốn nhìn xem những người đã từng xem thường hắn, ăn nói khép nép khúm núm với hắn như thế nào.
Ánh mắt tràn ngập tính xâm lược của Tống Côn Ngạn rơi trên người Kỳ Minh, quyết tâm hừng hực.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương