Tác giả: Tam Thập Tái
Bản edit chỉ đăng tại wattpad và truyện yy.
Editor: yuikomori33
Beta: NhuocPhong4
_____________________
Bạch Thục nằm trong phòng ngủ ước chừng một ngày một đêm, và hiện tại cậu đang ngồi ở bàn ăn tối của gia đình nhà Dawson.
Vốn dĩ đã lâu chưa được ăn, lại ngồi trên chiếc bàn dài dành riêng cho giới quý tộc thời Trung Cổ, các loại ánh nến rượu vang đỏ cùng hoa tươi thịt nguội phác hoạ lên bữa tối, từ những cái khay đựng tuần ra mùi hương khiến cho cậu nhịn không được muốn ăn nhiều một phen.
Nhưng tất cả sự thèm thuồng sau khi nhìn thấy chủ vị ngồi xuống đều như rau hẹ bị cắt rũ chết một mảnh.
Chủ vị là Lạc Thần Thái Tử.
Cậu như thế nào lại quên người này là muốn ở chỗ này tĩnh dưỡng?
Với tư cách là một vị khách quý, sau khi hắn ngồi xuống, chủ nhân trang viên và trưởng tử ngồi hai bên tay trái và phải của thái tử với tư cách hộ tống.
Khác với quy tắc của Hoa Hạ là không nói chuyện khi ăn cơm, bọn họ ăn cơm đặc biệt thích nói chuyện, cũng sẽ không bởi vì chủ vị là Thái Tử mà câu nệ không nói lời nào ngược lại nói càng nhiều.
Là chủ nhân trang viên, Bạch Tấn Nam hỏi một số câu hỏi về cuộc sống hàng ngày của Clark Đại đế.
Bạch Cù người ngồi cạnh Bạch Tấn Nam trở thành liếm cẩu, nếu không phải thân phận không đúng, anh ta có thể đã vượt qua Dawson và làm bồi bàn cho Lục Thần.
Đương nhiên, lợi hại nhất không ai khác là Tiêu Kim, y cùng Lạc Thần cách năm người, như cũ có thể gân cổ lên hỏi:
"Công tước đại nhân, ngài lần này ở Dawson trang viên tu dưỡng bao lâu a?
"Khoảng mười ngày."
"Bọn họ đều nói ngài cùng Lango vương tử cuối năm sẽ cử hành hôn lễ, là thật vậy chăng?"
"Không phải!"
"Kia ngươi tính khi nào cưới Lango vương tử?"
"Điều này ta không muốn đề cập đến."
"......"
Bởi vậy Bạch Thục đại khái tổng kết một chút, về cơ bản toàn là những sở thích cá nhân và không liên quan gì đến chính trị.
Quý tộc trên bàn cơm không nói với khách nhân đề tài mẫn cảm, đối với Thái Tử, chính trị chính là đề tài mẫn cảm.
Bọn họ hỗ động hô mưa gọi gió, Bạch Thục liền ngồi trong góc yên lặng ăn, cậu làm cẩu nghiên cứu, cùng một đám cẩu tử ở bên trong phòng thí nghiệm ăn vụng đồ vật mau, chuẩn, tàn nhẫn.
Cho nên cậu cũng không có vẻ đột ngột, đồng dạng đều là di chuyển khuôn miệng, cậu ăn liên tục chưa bao giờ đình chỉ.
Phải biết rằng dù những kẻ háu ăn có chết nhưng dạ dày của chúng vẫn được lấp đầy.
Như vậy, Bạch Thục cần cù chăm chỉ ăn chừng hai mươi phút, no được bảy phần, cậu lại nhìn thấy đặt ở bên tay trái cậu, cũng chính là đối diện Lạc Thần đặt một cái nồi đại bự, cái nắp cũng chưa mở.
Quanh thân mười mấy món đồ ăn đều bị cậu từng miếng thử qua, liền cái này vẫn chưa nhúc nhích.
Tò mò, cậu mở nắp ra,nhìn lớp dầu đỏ quen thuộc nổi lên, màu trắng phấn cùng đậu phụ.
Bạch Thục mang theo kì vọng dùng nĩa vớt một phen.
Cuối cùng bỏ vào trong miệng, đôi mắt đều sáng......!Cư nhiên là bún ốc.
Chuẩn xác mà nói là rất giống bún ốc, nhưngkhông có hương vi của bún ốc, cũng không có ốc, thậm chí không có măng chua nhưng hương vị chính là rất mê người!!
Ngươi có thể tưởng tượng sao? Trên một bàn ăn đầy bức cách quy củ có thể có thứ này, chẳng lẽ nó không phải một cái kỳ tích sao?
Cậu Phấn khích, đem nồi chậm rãi dịch đến trước mặt chính mình rồi một ngụm lại tiếp một ngụm nuốt xuống.
Đang vui vẻ sung sướng, đột nhiên toàn thân căng thẳng, một cỗ đàn hương gắt gao ôm chặt cậu cô khẩn, một thanh âm vang lên: "Cái này quá cay, ngươi mới một ngày, ăn ít đi."
"......" Bạch Thục một ngụm nhai sợi bún, một nửa bún còn đang ở bên ngoài, bị lời nói của hắn cấp cho một miếng cũng không muốn nuốt nữa.
_Hết Chương 13_
___________________
Tác giả: Tam Thập Tái
Bản edit chỉ đăng tại wattpad và truyện yy.
Editor: yuikomori33
Beta: NhuocPhong4.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook