Đêm đó, sau khi Hoắc Kỳ rời khỏi tẩm điện bèn đứng bên ngoài hồi lâu, bình phục nỗi lòng hỗn loạn.

Cảm xúc thiếu niên đang không ổn định, Hoắc Kỳ do dự ở ngoài một lúc, cuối cùng vẫn không rời đi nổi mà căng thẳng cho đám thuộc hạ lui xuống. Nền trời đen kịt, xung quanh lặng ngắt không bóng người, Ma Tôn đứng chờ nửa canh giờ. Chờ đến khi hơi thở trong điện dần dịu lại, thân hình nam nhân mới khẽ động, xoay người đẩy cửa ra.

Ánh sáng từ dạ minh châu chiếu tới góc giường, tấm màn vẫn duy trì bộ dáng được Hoắc Kỳ buông, chưa bị người khác xốc lên.

Ma Tôn bước đến trước giường, mở miệng gọi một tiếng, “Tiểu Tây.”

Vẫn là ngữ khí bình tĩnh không gợn sóng như xưa, nhưng cũng nhẹ thêm vài phần.

Ngừng hồi lâu, bên trong truyền đến tiếng động khẽ khàng, đáp lại một tiếng mềm mại, “Meo…”

Nghe được tiếng mèo kêu, Ma Tôn chợt cứng người, rồi thở phào nhẹ nhõm, biểu tình ngưng trọng thoáng thả lỏng.

Xốc màn giường hơi mỏng lên, Hoắc Kỳ cúi người nhìn qua, một cục màu trắng nhỏ xíu đang cuộn tròn trong chăn, hai đồng tử tròn trịa đen láy phủ hơi nước ướt át khiến mèo nhỏ có vẻ đáng thương vô cùng.

Một người một mèo, biểu tình Ma Tôn khẽ chuyển, dường như muốn nói gì đó nhưng chưa kịp mở miệng, cái đầu tròn xoe của mèo trắng đã xoay lại, không muốn gặp mặt.



Sau đêm đó Hứa Tây vẫn luôn duy trì hình dạng mèo trắng. Can bản cậu quá xấu hổ, không biết đối diện Ma Tôn thế nào.

Biến về mèo trắng rồi, cậu có rất nhiều chuyện không thể tự làm mà cần người khác giúp đỡ.

Như ăn uống gì đó, rõ ràng trước kia là người hầu chăm sóc, Ma Tôn rảnh rỗi mới đến. Hiện giờ Hoắc Kỳ đều tự mình đến cho mèo trắng ăn. Ăn xong rồi, tới mấy việc lặt vặt lau miệng này kia cũng là hắn làm.

Hứa Tây vẫn còn đắm chìm trong cảm giác ngại ngùng, mỗi ngày đều nằm bẹp thành cái bánh tùy người bài bố, chỉ có lúc Ma Tôn đến ôm cậu, mèo trắng mới chạy ra tàn ảnh, nhanh chóng trốn đi.

Liên tục ba bốn ngày như vậy, cảm giác thẹn thùng mới đỡ chút đỉnh.

Hôm nay Ma Tôn xử lý công vụ xong, trở về từ bên ngoài thì thấy thân hình màu trắng quen thuộc.

Mèo trắng trốn hắn vài ngày cuối cùng cũng nguyện ý hóa thành hình người.

Lúc Ma Tôn tiến vào, thiếu niên đang đứng trước giá gỗ nghịch ngợm cái gì đó.

Có lẽ từng làm mèo một thời gian nên Hứa Tây biến thành người rồi vài thói quen vẫn ảnh hưởng, nghe được động tĩnh Ma Tôn bước vào, phản ứng đầu tiên của thiếu niên là dịch vào trong theo bản năng, rồi thò đầu ra ngoài quan sát.


Hoắc Kỳ thu động tác nhỏ này vào đáy mắt, bực bội mấy ngày nay cũng chậm rãi tan đi.

Dù là hình người hay dạng mèo của thiếu niên, Hoắc Kỳ đều thích, hắn chỉ không muốn đối phương né tránh mình mà thôi.

Nam nhân ngồi xuống bên bàn, bữa tối chưa được động qua.

“Em chưa ăn tối.” Đáy mắt Ma Tôn như có ý cười, hắn chậm rãi hỏi, “Bổn tọa ra ngoài nhé, chờ em ăn xong ta lại vào?”

Hứa Tây, “...”

Cậu bước ra từ sau giá gỗ, cọ tới cọ lui cũng tiến đến bên cạnh Ma Tôn, ngồi xuống.

Thiếu niên rũ mắt, nhìn chằm chằm điểm tâm trước mặt, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Ta không nói vậy mà…”

Hứa Tây vùi đầu ăn, Ma Tôn ngồi cạnh nhìn.

Yên lặng hồi lâu nam nhân mới thấp giọng mở miệng, “Không né bổn tọa nữa à?”

Động tác nhai nuốt của Hứa Tây hơi khựng lại, sau đó không rõ ràng gật đầu.

Hai ba ngày trôi qua, cảm giác xấu hổ nọ đã sớm phai nhạt.

Mấy ngày nay cậu luôn tự thôi miên bản thân, trước nay vẫn luôn mất mặt trước Ma Tôn rồi, không thể trốn tránh đối phương vì cái này mãi được. Lại nói tình huống lúc đó, cậu bị hai chữ “song tu” của Thạch Đằng Thanh tẩy não, rồi sinh ra cảm giác phấn khích hoàn toàn xa lạ… Ai cũng sẽ xấu hổ mà?

Trừ phi không bình thường.

Hứa Tây an ủi bản thân một hồi, lập tức cảm thấy khá hơn rất nhiều, ít nhất cậu cũng có thể ở chung với Ma Tôn.

Sau khi Hứa Tây gật đầu thì không đáp nữa, dáng vẻ này lọt vào mắt Hoắc Kỳ lại là thiếu niên còn suy nghĩ miên man, vậy nên ngón tay Ma Tôn khẽ siết lại, cân nhắc hồi lâu rồi nói.

“Đây vốn không phải việc gì lớn.” Ngữ khí nam nhân có phần thản nhiên, vừa quan sát phản ửng thiếu niên vừa tiếp lời, “Trong thức hải, mọi cảm quan đều bị phóng đại, em không chịu nổi là chuyện thường.”

Lời này quả thật có ích.

Dù sao tự mình an ủi so với được người khác trấn an vẫn có khác biệt rất lớn, Hứa Tây nghe Ma Tôn nói vậy gánh nặng trong lòng cũng nhẹ đi phần nào. Thiếu niên nâng mắt, cuối cùng cũng dám đối diện người trước mặt, con ngươi tỏa sáng mà nhỏ giọng nỏi, “Thật sao?”

Ma Tôn nhấp trà, nhàn nhạt gật đầu.


Hứa Tây thành thật thở phào nhẹ nhõm, eo lưng vốn đang căng chặt đều thả lỏng nhưng đại não vừa chuyển, cậu lại nghĩ đến gì đó.

“Thế là…” Thiếu niên nhìn người hầu bên cạnh, thấp giọng hỏi Ma Tôn, “Ngươi cũng như vậy à?”

Khi đó cậu nhận ra bản thân không thích hợp chỉ kịp lo lắng với hoảng loạn, can bản không chú ý đến tình huống của Ma Tôn.

“Khụ.”

Hoắc Kỳ bị hỏi đến loạn nhịp, thiếu chút nữa sặc trà.

Nhìn ánh mắt tò mò của thiếu niên, nam nhân thở dài buông ly sứ xuống, “... Tu vi bổn tọa cao thâm, năng lực nhẫn nại đương nhiên mạnh hơn.”

Hứa Tây nghe vậy cả người lại ỉu xìu.

Hay rồi, kẻ mất mặt cuối cùng vẫn chỉ có cậu.



Về lời đồn mấy ngày nay trên dưới Thôi Ngôi Điện, Hứa Tây vẫn luôn trong hình dạng mèo trắng nên hoàn toàn không rõ. Cậu không ra khỏi tẩm điện nửa bước.

Đến tận khi biến lại thành người, Hứa Tây có nhàm chán ra ngoài đi bộ một lát mới nghe được vài thứ kì quái.

“Cuối cùng Hứa công tử cũng biến về hình người, quả nhiên hôm nay tôn chủ khộng tức giận vì mấy chuyện vặt vãnh.”

“Hiện giờ ta chỉ hy vọng tôn chủ và Hứa công tử ân ái hòa hợp, chúng ta cũng dễ sống hơn chút…”

“...”

“Lại nói, hôm đó tại sao tôn chủ bị đuổi khỏi tẩm điện nhỉ?”

“Chuyện phòng riêng, ngươi còn hỏi vì sao? Được rồi, mau làm việc đi.”

n ái hòa hợp… Chuyện phòng riêng…

Sao cậu không biết gì cả?


Chẳng nhẽ Thôi Ngôi Điện có Hứa công tử thứ hai sao?

Đáy lòng Hứa Tây tràn đầy nghi hoặc, tự nghĩ mãi không ra nên dứt khoát đi tìm Ma Tôn, muốn hỏi sao lại thế này. Thiếu niên chạy chậm một đường đến cửa tẩm điện, vừa vặn gặp phải Hoắc Kỳ từ thiên điện trở về.

Sức chạy của Hứa Tây hơi lớn, lúc đến trước mặt Ma Tôn còn để hắn siết vai đỡ đôi chút mới đứng vững.

Hoắc Kỳ nhìn gương mặt hồng hào, hơi thở dồn dập vì chạy bộ của cậu, không khỏi nhíu mày, “Gấp gáp cái gì.”

Hứa Tây còn bận thở, tạm thời chưa nói thành lời.

Ma Tôn hỏi xong, bàn tay đang đặt trên vai thiếu nhiên tự nhiên rời xuống, ngón tay thon dài cầm lấy cổ tay mảnh khảnh.

“Mới thu về một đống đồ mới, đưa em đi xem.”

Không biết từ khi nào, mỗi lần Ma Tôn thu pháp bảo mới về kho, chỉ cần là vật hiếm lạ đẹp đẽ Hứa Tây đều được dắt qua chọn từng cái.

Thời gian trôi đi, giá gỗ trong tẩm điện cũng sắp không chứa nổi.

Lực chú ý của Hứa Tây không đặt trên việc này nên tùy ý để Ma Tôn đưa ra ngoài. Đến khi bước được hai bước, thấy đằng sau hai người có cả hàng dài người hầu, thiếu niên đột nhiên sực tỉnh, vội vàng tránh khỏi cái nắm tay của Ma Tôn, còn đi cách hắn một đoạn xa.

Trong tay trống rỗng, đốt ngón tay Hoắc Kỳ khẽ nhúc nhích, đáy lòng hơi bất mãn.

Hứa Tây ra hiệu Ma Tôn đi trước hai bước, còn cho người hầu lui xuống một đoạn mới thấp giọng mở miệng, “Chắc ngươi cũng nghe được rồi? Bọn họ đều nói chúng ta… thế này thế kia với nhau.”

Cậu ra ngoài tản bộ vớ vẩn vài cái đã nghe thấy, Hứa Tây không tin Ma Tôn không biết.

Đối phương là Ma Tôn đó.

Toàn bộ Thôi Ngôi Điện này là địa bàn của Ma Tôn, ngoài sáng trong tối bố trí không ít tai mắt.

Thiếu niên vừa dứt lời, lực chú ý của Hoắc Kỳ tạm thời rời khỏi cổ tay thiếu niên, giữa mày khẽ nhúc nhích.

Nam nhân thoáng chốc im lặng, khẽ nghiêng đầu, dường như thật sự nghi hoặc mở miệng, “Thế này thế kia là sao?”

Hứa Tây, “...”

Sao người này lại không hiểu mấy từ nọ kia chứ?

Cậu hơi bất đắc dĩ liếc Ma Tôn một cái, đành nhẫn nại giải thích, “Ý nói quan hệ của chúng ta không bình thường.”

Nghe miêu tả này, vẻ mặt Ma Tôn vẫn tràn ngập khó hiểu, Hứa Tây rốt cuộc không biết ướm lời biểu đạt nước đôi kiểu gì nữa nên dứt khoát nói thẳng, “Là đồn chúng ta ân ái yêu đương gì đó…”

Thanh âm thiếu niên vẫn luôn bị đè xuống thấp, nói hai chữ “ n ái” còn không thành tiếng.


Hoắc Kỳ rũ mắt, dừng trên chóp tai hồng nhạt.

Nam nhân khẽ gật đầu, “Từng nghe qua rồi.”

Đối phương cuối cùng cũng hiểu ý cậu.

Hứa Tây thở phào nhẹ nhõm, sau đó hỏi, “Vậy ngươi không quản sao?”

Ma Tôn nghe vậy nhẹ nhàng nhăn mi.

“Gần đây công vụ bổn tọa bộn bề, không rảnh bận tâm.”

Lý do này thật đứng đắn, nhất thời Hứa Tây không tìm được chỗ bắt bẻ.

Cậu vừa định nói Ma Tôn vẫn nên nhanh chóng bác bỏ tin đồn tránh ảnh hưởng đến cuộc sống hàng ngày thì đột nhiên, mặt đất dưới chân rung lên.

Hóa ra là vì hai người đang tới gần võ đường, bên trong huấn luyện thuần phục yêu thú. Hứa Tây theo bản năng ngó quá, loáng thoáng nhìn được cái đầu khổng lồ của yêu thú.

Cánh tay lúc này chợt truyền đến lực đạo, kéo cả người cậu qua.

Bên hông bị ôm lấy, hơi thở lạnh lẽo của Ma Tôn cũng bao phủ cảm quan thiếu niên. Tự dưng rơi vào một cái ôm ấm áp mà vững chãi, Hứa Tây thoáng chốc ngẩn ngơ.

Cậu nhanh chóng phản ứng lại, ngẩng đầu lên từ lồng ngực đối phương.

Vừa ngẩng đầu, quả nhiên Hứa Tây đã thấy đám người hầu phía sau tuy yên lặng rũ đầu nhưng rõ ràng đang lấm lén nhìn trộm!

Hứa Tây dứt khoát tránh khỏi vòng tay Ma Tôn, tiếp tục kéo dài khoảng cách giữa hai người.

“Ngươi đột nhiên ôm ta làm gì?” Thiếu niên gấp gáp đến độ hồng cả cổ.

Ma Tôn vẫn là bộ dáng điềm nhiên nọ, hắn nâng mắt nhìn thoáng qua phía yêu thú, “Bổn tọa còn nhớ ngươi sợ yêu thú.”

Đó là thời điểm Hứa Tây vẫn là mèo nhỏ.

Khi đó lần đầu mèo trắng thấy yêu thú, tự tiện trốn vào cổ áo Ma Tôn không ra còn hại hắn dính đầy lông mèo.

Nghe vậy, Hứa Tây lập tức không truy cứu đối phương nữa.

Chỉ là…

Thiếu niên lại liếc về đám người hầu phía sau Ma Tôn một cái, cau mày, thấp giọng oán hận, “Nhưng ngươi như này, chuyện giữa chúng ta lại càng nhập nhằng.”

“Vậy à.” Ma Tôn rũ mắt nhìn ngón tay thiếu niên đang ấn lên cánh tay mình, che lấp cảm xúc vui vẻ nơi đáy mắt, không mấy thành khẩn nhận sai, “Là sơ sót của bổn tọa.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương