Xuyên Thành Mẹ Ruột Nhân Vật Phản Diện Phật Hệ Hằng Ngày
-
Chương 45: Cứ như đang ở đây mà đợi cô
Edit: Nấm
Bí mật Diệp Phạm luôn che giấu đã bị Đô Đô vạch trần trong chớp mắt.
Đô Đô lại không biết gì cả, bé quơ quơ tay nhỏ, tràn đầy phấn khởi kể về Diệp Phạm.
"Mẹ siêu lợi hại."
Đô Đô chỉ TV trong phòng khách: "Mẹ cháu từng xuất hiện trên TV."
Ngay sau đó, Đô Đô lại bổ sung một câu: "Giống như chú."
"Chú cũng rất ngầu."
Vài câu của Đô Đô đã nêu hết bối cảnh của Diệp Phạm.
Vì trong mắt bé, chú đã thành người cực kỳ đáng tin.
Qua lời Đô Đô nói, Hạ Hàn đã biết rõ thân phận của Diệp Phạm.
Dù trên đời này có chuyện trùng tên nhưng diễn viên tên là Diệp Phạm thì chỉ có một.
Nghe Đô Đô kể, trái tim bị trũng xuống của Hạ Hàn lập tức về trạng thái bình thường.
Anh nhớ đến gương mặt Diệp Phạm. Nếu Diệp Phạm là mẹ thì quả thật có thể dạy dỗ Đô Đô thành một đứa bé đáng yêu hiểu chuyện như này.
Ý cười nơi đáy mắt Hạ Hàn đậm dần, anh xoa đầu Đô Đô.
"Chú biết mẹ Đô Đô đấy."
Đô Đô nghiêng đầu, ồ một tiếng.
"Chú với mẹ cháu là bạn sao?"
Nhưng sao mẹ bé không nhắc đến chú ấy lần nào?
Ánh mắt Hạ Hàn khẽ nhúc nhích: "Có thể coi là vậy."
Trình Bình ngồi bên cạnh ngửi được chút mùi vị. Bà không khỏi suy diễn, cô gái mà Hạ Hàn thích có phải Diệp Phạm không?
Quanh đi quẩn lại cũng thật ngạc nhiên.
Tuy Diệp Phạm có con nhưng cơ bản Trình Bình cũng không để ý lắm.
Hơn nữa Đô Đô đáng yêu như thế, Trình Bình còn cảm thấy Diệp Phạm vất vả. Diệp Phạm một mình nuôi con thơ mà cũng không phàn nàn gì.
Nhưng Trình Bình cũng không rõ suy nghĩ của Hạ Hàn, Hạ Hàn luôn giấu quá sâu.
Trình Bình sẽ không nhúng tay vào việc này, bà cứ ngồi xem Hạ Hàn định làm gì thì hơn.
Hạ Hàn bế Đô Đô lên, đặt trên ghế sô pha.
Đô Đô đung đưa cái chân, ngẩng đầu nhìn Hạ Hàn.
"Chú ơi, sao chú biết mẹ châu?"
Hạ Hàn cúi đầu nhìn Đô Đô: "Chú từng làm việc với mẹ cháu."
Dừng vài giây, Hạ Hàn lại nói.
"Mẹ cháu không nhắc tới chú sao?"
Đô Đô chống cằm, suy nghĩ lúc lâu, nghĩ đến nhức cả đầu mà cũng không nghĩ ra có cái gì liên quan đến Hạ Hàn.
Đô Đô quệt miệng, lắc đầu: "Không có."
Bé cường điệu: "Một lần cũng không."
Ánh mắt Hạ Hàn sâu thẳm, trên mặt không cảm xúc khiến người khác không đoán được tâm trạng của anh.
Đô Đô nhìn Hạ Hàn không nói chuyện, bé không đành lòng an ủi Hạ Hàn.
"Mẹ cháu bề bộn nhiều việc, thế giới của mẹ cháu chỉ chứa cháu thôi."
Đô Đô vỗ vai Hạ Hàn: "Không chỉ chú mà mẹ cháu cũng chưa từng nhắc đến người khác."
Đô Đô buông tay, lắc lư cái đầu.
Hạ Hàn cười, anh lại hỏi Đô Đô.
"Hôm nay mẹ cháu sẽ đến đón cháu nhỉ?"
Trình Bình giật mình, ý tứ của Hạ Hàn đã rất rõ ràng.
Suy nghĩ vừa rồi của bà đã được xác định.
Bà chưa từng thấy Hạ Hàn để ý một cô gái nào như thế.
Bảo Hạ Hàn không có ý gì với Diệp Phạm thì bà không thể tin nổi.
Nhưng nhìn dáng vẻ của Diệp Phạm thì hình như người ta vốn không biết tâm tư của cháu bà.
Đô Đô nghe Hạ Hàn hỏi, bĩu môi, ngón tay mập mạp xòe ra.
Mu bàn tay trắng nõn đầy thịt, nho nhỏ, rất đáng yêu.
"Dạo này mẹ siêu bận, mai mới có thời gian đón Đô Đô."
Hạ Hàn: "Vậy ai chở Đô Đô về nhà?"
Đô Đô nhìn ra bên ngoài: "Dì Lý sẽ đến đón cháu."
Đô Đô đột nhiên cảm thấy hơi kỳ quặc, bé ngẩng đầu nhìn Hạ Hàn.
"Chú, sao chú cứ hỏi về mẹ cháu thế?"
Khóe miệng Hạ Hàn giật giật: "Vì chú rất thích Đô Đô nên mới hỏi về mẹ cháu."
Hạ Hàn nói vòng nói vo.
Đô Đô không hiểu lắm nhưng bé vẫn gật đầu.
"Dạ, nếu chú muốn biết gì thì cứ hỏi cháu."
Đô Đô không thể biết ý tứ của Hạ Hàn ẩn trong lời nói.
Cục cưng Diệp Đạc luôn được Diệp Phạm tỉ mỉ che giấu đã bị lộ.
Đến lúc Hạ Hàn muốn rời đi, Trình Bình ở cửa ra vào tiễn anh, không nhịn được gọi anh lại.
"A Hàn."
Hạ Hàn xoay người lại, dưới bóng đêm tăm tối, ngũ quan Hạ Hàn lại càng rõ ràng.
Ánh mắt anh rất nghiêm túc.
Hạ Hàn biết Trình Bình muốn nói gì, anh không đợi Trình Bình hỏi đã nói.
"Cháu sẽ có chừng mực."
Một câu đơn giản đã khiến trái tim Trình Bình yên ổn.
Hạ Hàn nhìn Trình Bình: "Nhưng trước đó, dì có thể giữ bí mật giúp cháu được không?"
Trình Bình biết Hạ Hàn luôn làm việc trầm ổn, Trình Bình gật đầu.
"Được."
Hạ Hàn lái xe rời khỏi nhà Trình Bình.
Trời đã tối đen, trên đường bắt đầu đông đúc.
Trên đường cái tấp nập, từng dòng người đi qua.
Xe hơi màu đen trên đường, đi thẳng về phía trước.
Hạ Hàn ngồi trên ghế lái, từng lớp đèn đường rơi trên người anh.
Một lát sau, xe dừng lại trước dãy biệt thự, Hạ Hàn cúi người xuống xe, thân ảnh bị bóng đêm che khuất.
Trong biệt thự chỉ có mình Hạ Hàn, xung quanh rất tĩnh lặng.
Chỉ vang lên tiếng hít thở của Hạ Hàn.
Hạ Hàn không dừng lại, trực tiếp đi vào thư phòng.
Tiếng lạch cạch vang lên, đèn trong phòng được bật lên, ánh sáng màu vàng chiếu sáng cả căn phòng.
Hạ Hàn ngồi xuống ghế, ngả người ra sau.
Hạ Hàn đan hai tay lại, đặt trên huyệt thái dương, che mắt đi.
Hạ Hàn lại nghĩ đến Diệp Phạm, anh không khỏi nở nụ cười.
Diệp Phạm, Diệp Đạc, còn mấy chuyện xảy ra lúc trước.
Tất cả mọi chuyện đều gắn kết anh và Diệp Phạm.
Để anh tìm được cơ hội, từng chút tới gần cô.
Hạ Hàn nhớ lại cảnh gặp Đô Đô rồi lại tưởng tượng lúc Diệp Phạm biết quan hệ giữa anh với Đô Đô.
Hạ Hàn nghĩ, với tính tình lạnh nhạt của Diệp Phạm không biết sẽ có phản ứng gì.
Hạ Hàn ít nhiều cũng đã đoán được Diệp Phạm nghĩ về anh thế nào.
Nhưng cũng không sao cả, Diệp Phạm lùi bao nhiêu, anh sẽ tiến bấy nhiêu.
Tóm lại sẽ không để Diệp Phạm trốn tránh anh càng xa.
Sự lạnh lẽo quanh người Hạ Hàn bỗng trở nên mềm mại.
Bấy giờ, bóng đêm dịu dàng bao phủ anh.
...
Hàng năm, đài truyền hình đều tổ chức một lễ trao giải tên là "Giải thưởng truyền hình quốc gia".
Hai năm nay phim truyền hình đã đủ điều kiện lọt vào danh sách đề cử, sau khi lọt vào danh sách thì ban giám khảo sẽ đánh giá và chọn ra phim tốt nhất dành giải.
Đương nhiên, khán giả không chỉ quan tâm giải thưởng năm nay rơi vào nhà nào mà còn quan tâm đến nhan sắc của dàn sao nữ trên thảm đỏ.
Hiện giờ đoàn đội Diệp Phạm đang gặp sự cố.
Đái Cận Sơn: "Năm nay chúng ta được nhận lời mời đến "Giải thưởng truyền hình quốc gia "."
Diệp Phạm hơi ngạc nhiên: "Nhưng « Thẩm tướng » còn chưa phát sóng, nhanh nhất cũng phải đến sang năm mới truyền bá."
Đái Cận Sơn gật đầu: "Đài truyền hình nhất định thấy gần đây em hot nên mới mời em đi thảm đỏ."
Đái Cận Sơn và Diệp Phạm đều lo như nhau.
Diệp Phạm chỉ từng diễn vai phụ trong « Ẩn núp bến Thượng Hải ». Nếu cứ vậy mà đi thảm đỏ thì khó tránh khỏi bị phóng viên gây khó dễ và bị cư dân mạng chất vấn.
Nhưng đài truyền hình đã gửi thư mời, Diệp Phạm lại không phải nghệ sĩ lâu năm nên không thể từ chối. Nếu Diệp Phạm từ chối thì có khi lại bị người trong giới đồn thổi cô kênh kiệu.
Người vừa hot mà bị nói như thế thì cũng không thể để lại ấn tượng tốt gì.
Có đi hay không?
Đoàn đội Diệp Phạm rơi vào tình thế khó xử.
Phim vẫn chưa quay xong, Diệp Phạm ném chuyện này ra khỏi đầu, chuyên chú làm việc.
Cô nghiêm túc hoàn thành phần diễn của mình.
Không ngờ, hôm nay vừa kết thúc công việc thì Diệp Phạm nhận được một cuộc điện thoại liên quan đến "Giải thưởng truyền hình quốc gia".
Người gọi chô cô Gọi là Lý Quỳnh.
Trong « Đi du lịch nào » họ đã từng hợp tác.
"Diệp Phạm, cuối tuần cháu có đi "Giải thưởng truyền hình quốc gia" không?" Không biết Lý Quỳnh nghe tin ở đâu.
Diệp Phạm ăn ngay nói thật: "Cháu nhận được thư mời nhưng tạm thời vẫn chưa trả lời ạ."
Lý Quỳnh cười khẽ nói: "Lo « Thẩm tướng » chưa truyền bá sẽ bị người khác nói xấu sao?"
Diệp Phạm "dạ" một tiếng. Lý Quỳnh là tiền bối, tâm tư của cô chưa gì đã bị đoán ra.
Lý Quỳnh: "Hay ngày hôm đó chúng ta đi chung?"
Diệp Phạm ngẩn người, xét về thâm niên thì Lý Quỳnh đã thuộc hàng top. Đi thảm đỏ cùng cô thì đúng là có thể ngăn được miệng phóng viên.
Nhưng... Diệp Phạm cũng không muốn làm phiền Lý Quỳnh.
Lúc này, Lý Quỳnh nói: "Đừng nghĩ nhiều, đây là lần đầu cháu đi thảm đỏ, cô chỉ dẫn tiểu bối thôi mà."
Diệp Phạm suy tư một lúc: "Cám ơn tiền bối dìu dắt."
"Cô từng này tuổi rồi, có hạng người gì chưa từng gặp đâu?" Lý Quỳnh cười, "Người như cháu, nói chuyện thẳng thắn, là người chân thật."
Lý Quỳnh cũng nói thẳng: "Cô rất thưởng thức cháu."
"Xe đoàn đội cô sẽ qua đón cháu."
Lý Quỳnh cúp điện thoại, Diệp Phạm nói chuyện này cho Đái Cận Sơn.
Vì ấn tượng của khán giả và truyền thông về việc lần đầu cô đi thảm đỏ nên đoàn đội rất coi trọng.
Bọn họ bận rộn hơn một tuần, "Giải thưởng truyền hình quốc gia" cuối cùng đã tới.
Năm nay Đường Cẩm cũng được mời tham gia, cô ta đã khiêm tốn làm người thật lâu, đoàn đội cũng yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng mua vài hot search khen Đường Cẩm khiêm tốn để fans đồng tình.
Một chiêu này hiển nhiên rất hữu dụng, nhìn qua thì sự việc diễn viên đóng thế đã bị lãng quên.
Giới giải trí chính là như vậy, vô cùng hỗn độn. Cứ một khoảng thời gian là sẽ xuất hiện một vụ mới mẻ, tốc độ thay đổi rất nhanh.
Đoàn đội Đường Cẩm đã bàn bạc xong, lần đi thảm đỏ này nhất định phải tuyệt mĩ. Lễ phục, trang điểm của Đường Cẩm phải tỉ mỉ và được nghiên cứu kỹ lưỡng.
Phải cố gắng hoàn hảo đến từng chi tiết để tiêu đề giải trí sáng mai sẽ xuất hiện vô số bài khen ngợi Đường Cẩm. Cứ như vậy thì những chuyện trước kia của cô ta sẽ dần bị ép xuống.
Đường Cẩm ngồi trong xe, xe chạy trên đường đến hiện trường "Giải thưởng truyền hình quốc gia". Thợ trang điểm đang nhìn kĩ trang dung của Đường Cẩm xem còn chỗ nào bị bỏ sót không. Sẽ rất tệ khi bị camera chụp vô.
Hiếm lắm hôm nay Đường Cẩm có tâm trạng tốt, cô ta nhìn mình trong gương, mỉm cười.
Khóe miệng Đường Cẩm nhếch lên đầy tự tin, chắc chắn lần này cô ta sẽ nổi bật nhất.
Xe sắp đến, người đại diện Lý ngồi trước quay đầu, dặn dò: "Lúc đi thảm đỏ, cô nhớ chú ý hình tượng."
"Có chuyện gì thì cũng đừng biểu lộ hết trên mặt, mấy phóng viên kia sẽ viết linh tinh."
Đường Cẩm: "Tôi biết mà."
Cô ta cũng không ngu, sẽ không lãng phí một cơ hội xoay người tốt như này.
Xe lập tức sẽ tới, còn chưa đến hiện trường, hai bên đã nghe thấy tiếng thét chói tai từ fan hâm mộ.
Bọn họ đang hô tên thần tượng của mình, ai cũng tranh nhau chen lên trên, hi vọng có thể gần thần tượng hơn một chút.
Bảo vệ ở hiện trường duy trì trật tự, các phóng viên cầm đèn flash, tiếng tách tách vang lên liên tục.
Đêm nay, chắc chắn sẽ rất náo nhiệt.
Xe dừng lại, Đường Cẩm nhìn qua ngoài cửa xe, khóe miệng nở nụ cười.
Vừa xuống xe là sẽ bị phóng viên chụp ảnh, cô ta nhất định phải để máy quay chụp được biểu cảm đẹp nhất.
Cửa xe mở ra, đối mặt với cô ta là tiếng tách tách, những phóng viên xung quanh Đường Cẩm chụp liên tục.
Đường Cẩm là tiểu hoa mang lưu lượng, dù xảy ra chuyện diễn viên đóng thế nhưng vẫn có độ hot cao.
Đường Cẩm cảm giác như mình là trung tâm, cô ta rất hưởng thụ cảm giác này. Cô ta tạo dáng, giương cao cằm, cực kỳ tự tin.
Cô ta đã có kinh nghiệm, biết làm sao để lên hình đẹp. Ảnh chụp sáng mai nhất định sẽ là đẹp nhất.
Đường Cẩm nhấc chân, định đi trên thảm đỏ.
Lúc này, Đường Cẩm phát hiện có một vài phóng viên đi về phía sau cô, Đường Cẩm nhíu mày, nhìn lại.
Cách đó không xa, một chiếc ô tô màu đen ngừng lại, một người trong xe bước xuống, là Lý Quỳnh.
Lý Quỳnh là ngôi sao lâu năm, có địa vị rất cao trong giới giải trí, cô ấy hiếm khi xuất hiện mà giờ lại ra sân đương nhiên sẽ được phóng viên đặc biệt quan tâm.
Sau khi biết người đến là Lý Quỳnh, Đường Cẩm thở phào.
Cô ta còn tưởng ngôi sao nữ trẻ nào, lo sẽ lấp danh tiếng của cô ta. Hiện tại cô ta cũng yên tâm.
Lúc này, phóng viên xung quanh Đường Cẩm hỏi.
"Đường Cẩm, cô và Lý Quỳnh từng tham gia một chương trình truyền hình thực tế, quan hệ hai người thế nào?"
Đường Cẩm cười nói: "Lúc tham gia chương trình truyền hình thực tế, quan hệ giữa tôi và cô Lý rất tốt, ta đương nhiên sẽ qua chào hỏi cô ấy."
"Tôi nghĩ cô Lý thấy tôi cũng cảm thấy rất vui." Đường Cẩm không đổi sắc mặt nói dối.
Trên thực tế, Đường Cẩm không thân với Lý Quỳnh. Cô ta nói vậy thật ra là vì muốn cọ nhiệt Lý Quỳnh.
Lý Quỳnh địa vị cao, thuộc tuyến 1, có quan hệ tốt với bà dì ấy đối với thanh danh của cô ta có rất nhiều chỗ tốt.
Nghĩ tới đây, Đường Cẩm mỉm cười. Cô ta bước chân, chuẩn bị chào hỏi Lý Quỳnh.
Lúc này, Lý Quỳnh dừng bước, bà không tiếp tục đi lên phía trước mà đứng bên cạnh xe, dường như đang chờ ai đó.
Các phóng viên cũng nhìn vào trong xe, đáy mắt tràn ngập tò mò.
Không biết vì sao mà Đường Cẩm bỗng nhiên có một dự cảm không tốt.
Lý Quỳnh đang chờ ai? Người xuống xe sẽ là ai?
Đường Cẩm nhìn vào trong xe, bất an trong lòng ngày càng mãnh liệt.
Lọt vào tầm mắt, đầu tiên mắt cá chân tinh tế trắng noãn. Dưới ánh đèn, trắng sáng như viên ngọc trai.
Mắt nhìn lên trên, là vòng eo nhỏ trong vòng một nắm tay, chiếc váy phác hoạ lên dáng người mỹ lệ.
Cuối cùng, mắt dừng trên mặt người kia.
Ngũ quan cô xinh đẹp cực điểm, chỉ liếc một cái thì đã không đành lòng dời mắt.
Đám fans cũng bùng nổ gào lên, lớn tiếng gọi tên thần tượng.
"Diệp Phạm!"
"Diệp Phạm!"
Các phóng viên nhìn thấy Diệp Phạm thì đầu tiên là sững sờ rồi lập tức giơ camera trong tay lên, điên cuồng chụp.
Đêm nay Diệp Phạm quá đẹp, chỉ dựa vào gương mặt này cũng đủ để trở thành người nổi bật nhất.
Đường Cẩm căm hận nghĩ, lại là Diệp Phạm. Cô ta vô cùng tức giận, Diệp Phạm tới đây làm gì?
Lúc này, càng khiến Đường Cẩm tức giận là hầu hết phóng viên vây quanh người cô ta đều xoay người, chạy đến chỗ Diệp Phạm.
Các phóng viên dời ống kính, toàn bộ hướng về phía Diệp Phạm.
Camera nhắm vào Diệp Phạm.
"Tanh tách tanh tách!"
Bọn họ không ngừng ấn chụp. Diệp Phạm không có góc chết gì cả, tùy tiện chụp cũng rất đẹp.
Phóng viên vây quanh Diệp Phạm, họ có rất nhiều vấn đề cần hỏi.
Diệp Phạm đang hot, tùy tiện viết tin cũng kiếm được không ít lượng đọc.
"Diệp Phạm." Một nữ phóng viên nói, "Có vẻ diễn viên gạo cội Phong rất tán thưởng cô, có phải thực lực của cô đã đạt được công nhận của ông ấy không?"
Diệp Phạm mỉm cười: "Thời gian xuất đạo của tôi rất ngắn. So với tiền bối, tôi vẫn chỉ là người mới, rất cảm tạ tiền bối đã chỉ bảo."
Câu trả lời của cô rất thỏa đáng, thái độ khiêm tốn lại khen ngợi Kỷ Phong.
"Lần này cô đi thảm đỏ mà không có tác phẩm thì có cảm tưởng gì không?" Vấn đề xảo trá này quả nhiên xuất hiện.
Nụ cười trên mặt Diệp Phạm không thay đổi: "Tôi đang quay « Thẩm tướng », sang năm sẽ phát sóng."
"Tôi tin tưởng năm sau anh thấy tôi, nhất định sẽ thấy tác phẩm của tôi." Diệp Phạm mỉm cười nhìn người phóng viên kia.
Phóng viên giật mình, nhìn thấy gương mặt Diệp Phạm, nín luôn.
Nơi này lập tức vang lên tiếng cười, các phóng viên khác đều cười.
Xem ra Diệp Phạm đã sớm chuẩn bị, hôm nay sẽ không moi được tin siêu hot gì từ cô.
Nhưng truyền thông lại rất hài lòng với Diệp Phạm, bọn họ bàn về cô, khen ngợi như nước thủy triều.
Đường Cẩm cứ trơ mắt nhìn phóng viên rời đi để lại mình cô ta. Cô ta lúng túng đứng tại chỗ, không ai chụp cô ta, cũng không chú ý sự tồn tại của cô ta.
Đường Cẩm vốn muốn chào hỏi Lý Quỳnh nhưng bây giờ Diệp Phạm xuất hiện bên cạnh Lý Quỳnh, bước chân cô ta dừng tại chỗ.
Đi cũng không được, đứng đấy cũng không xong, tiến thối lưỡng nan.
Một lát sau, có vài phóng viên quay về. Đôi mắt phóng viên xoay quanh Đường Cẩm và Diệp Phạm vài lần.
Bọn họ phỏng vấn người khác, từ trước đến nay đều hỏi vấn đề mang tính công kích. Nếu hỏi mấy câu không gợi nổi bọt nước gì thì coi như tốn thời gian.
"Lần này Diệp Phạm cũng đến "Giải thưởng truyền hình quốc gia". Cô từng hợp tác với cô ấy, vậy có định ở sau đài trò chuyện không?"
Đường Cẩm ngoài cười nhưng trong không cười, người phóng viên này rõ ràng muốn cô ta khó xử.
Quan hệ giữa cô ta với Diệp Phạm như vậy thì sao mà trò chuyện được.
"Gần đây Diệp Phạm đang quay « Thẩm tướng », cô có kế hoạch gì mới không?"
Đường Cẩm giật giật khóe miệng, nhìn phóng viên đặt câu hỏi.
Cô ta cười dịu dàng: "Tạm thời giữ bí mật."
Trong lòng Đường Cẩm vô cùng tức giận. Rõ ràng người đi thảm đỏ là cô ta, phóng viên mở miệng lại là Diệp Phạm, chủ đề luôn xoay quanh Diệp Phạm.
Diệp Phạm cũng thấy Đường Cẩm, lòng cô lạnh lẽo, gật đầu với Đường Cẩm. Bây giờ đang ở chỗ công chúng, có vài cảm xúc không thể biểu lộ.
Sau đó, Diệp Phạm rời đi.
Người đại diện Lý thấy Đường Cẩm không làm gì, anh ta ở bên kia vội muốn chết. Anh ta liều mạng ra hiệu cho Đường Cẩm, muốn Đường Cẩm chủ động tiến lên nói chuyện với Diệp Phạm.
Kết quả Đường Cẩm không nhìn thấy, cứ đứng ở đó.
Người đại diện Lý thở dài. Sao Đường Cẩm không suy nghĩ chút đi? Bây giờ là trường hợp nào mà còn so đo ân oán với Diệp Phạm.
Ngày mai phóng viên nhất định sẽ viết, Đường Cẩm phong cách gì chứ, hoàn toàn không bằng Diệp Phạm. Nhưng chuyện đã đến nước này thì không còn cách nào cứu vãn.
"Giải thưởng truyền hình quốc gia" thuận lợi tiến hành, sau khi kết thúc, Đường Cẩm không khỏi bị lôi ra so sánh với Diệp Phạm.
...
Đô Đô rất thích sang nhà Trình Bình chơi, Diệp Phạm cũng không ngăn cản.
Lúc cô bận quay phim, chỉ cần Trình Bình đồng ý thì cô sẽ mang Đô Đô sang.
Một buổi chiều nọ, Diệp Phạm kết thúc công việc sớm, cô đến nhà Trình Bình tìm Đô Đô.
Lúc Diệp Phạm đẩy cửa đi vào, Đô Đô đang ngồi chơi dưới đất.
Nghiêm Tiểu Tiểu đi qua, cô bé muốn ôm Đô Đô.
Cánh tay gầy của cô bé ôm cậu nhóc trắng trẻo mập mạp.
Chắc gần đây Đô Đô lại mập rồi nên Nghiêm Tiểu Tiểu có hơi phí sức.
Diệp Phạm không nhịn được bật cười.
Hai đứa nhỏ trong phòng khách đều chú ý tới Diệp Phạm.
Bọn họ cùng nhìn về phía cửa, Đô Đô rất ngạc nhiên cười: "Mẹ tới rồi."
Đô Đô bước bàn chân nhỏ, vui mừng chạy tới.
"Mẹ, mẹ ơi."
Diệp Phạm xoay người, ôm Đô Đô vào ngực, cô lấy tay nâng cái mông nhỏ của bé.
Đô Đô ghé trên vai Diệp Phạm, cánh tay nhỏ chặt cô.
Diệp Phạm dịu dàng hỏi: "Chơi với chị Tiểu Tiểu có vui không?"
"Có!" Giọng sữa của Đô Đô rất chân thành.
Bé nhớ mấy ngày nay không chỉ chơi với chị Tiểu Tiểu mà còn được chú tung lên cao.
Đô Đô đột nhiên nhớ bé đã giấu diếm chuyện của chú ấy với mẹ.
Nhưng giờ chú ấy cũng chẳng phải người lạ nên chắc có thể nói cho mẹ rồi.
Đô Đô rất thành thật nói với Diệp Phạm: "Mẹ, còn có một chú cũng chơi với Đô Đô."
Diệp Phạm hỏi: "Chú nào vậy?"
Cảm xúc của Đô Đô trở nên kích động: "Chú ấy siêu ngầu luôn."
"Thật sao?" Diệp Phạm rất phối hợp, "Nói với mẹ chút đi."
Tay Đô Đô rời khỏi, bé đối diện với ánh mắt của Diệp Phạm.
Hai tay nhỏ khoa tay trong không trung, phối hợp với biểu cảm siêu khoa trương.
Diệp Phạm nhìn Đô Đô khoa tay múa chân, đôi mắt đen lúng liếng mở lớn hơn.
Xem ra lúc cô không biết gì thì Đô Đô đã thân quen với cái chú trong truyền thuyết kia.
"Đúng rồi, chú ấy còn biết mẹ á."
Diệp Phạm nghiêm túc nghe Đô Đô nói.
Lúc này, Đô Đô đột nhiên ngừng câu chuyện.
Không khí ngưng trệ trong nháy mắt.
Giọng Đô Đô câo lên, nghe rất vui vẻ: "Chú."
Sau lưng truyền đến tiếng nói lạnh nhạt: "Uhm."
Người kia đang đáp lại Đô Đô.
Động tác của Diệp Phạm dừng lại.
Hình như cô đã nhận ra loại hơi thở lạnh lẽo quen thuộc.
Khí thế người đó mạnh mẽ, càng gần càng rõ.
"Diệp Phạm." Một tiếng gọi trầm thấp xuyên qua không khí, tiến vào tai cô.
Diệp Phạm nhận ra giọng nói, người cô cứng đờ.
Cô không có chỗ trốn, huống chi anh lại kêu tên cô, cô chỉ có thể xoay người.
Diệp Phạm đụng phải ánh mắt của anh.
Đôi mắt đen nhánh có chút lạnh thấu xương, chút ánh sáng nhỏ.
Hạ Hàn không cảm xúc, thân hình thon dài, mặt mày lạnh lùng.
Đáy mắt cứ như cười mà không phải cười, cứ thế mà nhìn Diệp Phạm.
Cứ như đang ở đây mà đợi cô.
Bí mật Diệp Phạm luôn che giấu đã bị Đô Đô vạch trần trong chớp mắt.
Đô Đô lại không biết gì cả, bé quơ quơ tay nhỏ, tràn đầy phấn khởi kể về Diệp Phạm.
"Mẹ siêu lợi hại."
Đô Đô chỉ TV trong phòng khách: "Mẹ cháu từng xuất hiện trên TV."
Ngay sau đó, Đô Đô lại bổ sung một câu: "Giống như chú."
"Chú cũng rất ngầu."
Vài câu của Đô Đô đã nêu hết bối cảnh của Diệp Phạm.
Vì trong mắt bé, chú đã thành người cực kỳ đáng tin.
Qua lời Đô Đô nói, Hạ Hàn đã biết rõ thân phận của Diệp Phạm.
Dù trên đời này có chuyện trùng tên nhưng diễn viên tên là Diệp Phạm thì chỉ có một.
Nghe Đô Đô kể, trái tim bị trũng xuống của Hạ Hàn lập tức về trạng thái bình thường.
Anh nhớ đến gương mặt Diệp Phạm. Nếu Diệp Phạm là mẹ thì quả thật có thể dạy dỗ Đô Đô thành một đứa bé đáng yêu hiểu chuyện như này.
Ý cười nơi đáy mắt Hạ Hàn đậm dần, anh xoa đầu Đô Đô.
"Chú biết mẹ Đô Đô đấy."
Đô Đô nghiêng đầu, ồ một tiếng.
"Chú với mẹ cháu là bạn sao?"
Nhưng sao mẹ bé không nhắc đến chú ấy lần nào?
Ánh mắt Hạ Hàn khẽ nhúc nhích: "Có thể coi là vậy."
Trình Bình ngồi bên cạnh ngửi được chút mùi vị. Bà không khỏi suy diễn, cô gái mà Hạ Hàn thích có phải Diệp Phạm không?
Quanh đi quẩn lại cũng thật ngạc nhiên.
Tuy Diệp Phạm có con nhưng cơ bản Trình Bình cũng không để ý lắm.
Hơn nữa Đô Đô đáng yêu như thế, Trình Bình còn cảm thấy Diệp Phạm vất vả. Diệp Phạm một mình nuôi con thơ mà cũng không phàn nàn gì.
Nhưng Trình Bình cũng không rõ suy nghĩ của Hạ Hàn, Hạ Hàn luôn giấu quá sâu.
Trình Bình sẽ không nhúng tay vào việc này, bà cứ ngồi xem Hạ Hàn định làm gì thì hơn.
Hạ Hàn bế Đô Đô lên, đặt trên ghế sô pha.
Đô Đô đung đưa cái chân, ngẩng đầu nhìn Hạ Hàn.
"Chú ơi, sao chú biết mẹ châu?"
Hạ Hàn cúi đầu nhìn Đô Đô: "Chú từng làm việc với mẹ cháu."
Dừng vài giây, Hạ Hàn lại nói.
"Mẹ cháu không nhắc tới chú sao?"
Đô Đô chống cằm, suy nghĩ lúc lâu, nghĩ đến nhức cả đầu mà cũng không nghĩ ra có cái gì liên quan đến Hạ Hàn.
Đô Đô quệt miệng, lắc đầu: "Không có."
Bé cường điệu: "Một lần cũng không."
Ánh mắt Hạ Hàn sâu thẳm, trên mặt không cảm xúc khiến người khác không đoán được tâm trạng của anh.
Đô Đô nhìn Hạ Hàn không nói chuyện, bé không đành lòng an ủi Hạ Hàn.
"Mẹ cháu bề bộn nhiều việc, thế giới của mẹ cháu chỉ chứa cháu thôi."
Đô Đô vỗ vai Hạ Hàn: "Không chỉ chú mà mẹ cháu cũng chưa từng nhắc đến người khác."
Đô Đô buông tay, lắc lư cái đầu.
Hạ Hàn cười, anh lại hỏi Đô Đô.
"Hôm nay mẹ cháu sẽ đến đón cháu nhỉ?"
Trình Bình giật mình, ý tứ của Hạ Hàn đã rất rõ ràng.
Suy nghĩ vừa rồi của bà đã được xác định.
Bà chưa từng thấy Hạ Hàn để ý một cô gái nào như thế.
Bảo Hạ Hàn không có ý gì với Diệp Phạm thì bà không thể tin nổi.
Nhưng nhìn dáng vẻ của Diệp Phạm thì hình như người ta vốn không biết tâm tư của cháu bà.
Đô Đô nghe Hạ Hàn hỏi, bĩu môi, ngón tay mập mạp xòe ra.
Mu bàn tay trắng nõn đầy thịt, nho nhỏ, rất đáng yêu.
"Dạo này mẹ siêu bận, mai mới có thời gian đón Đô Đô."
Hạ Hàn: "Vậy ai chở Đô Đô về nhà?"
Đô Đô nhìn ra bên ngoài: "Dì Lý sẽ đến đón cháu."
Đô Đô đột nhiên cảm thấy hơi kỳ quặc, bé ngẩng đầu nhìn Hạ Hàn.
"Chú, sao chú cứ hỏi về mẹ cháu thế?"
Khóe miệng Hạ Hàn giật giật: "Vì chú rất thích Đô Đô nên mới hỏi về mẹ cháu."
Hạ Hàn nói vòng nói vo.
Đô Đô không hiểu lắm nhưng bé vẫn gật đầu.
"Dạ, nếu chú muốn biết gì thì cứ hỏi cháu."
Đô Đô không thể biết ý tứ của Hạ Hàn ẩn trong lời nói.
Cục cưng Diệp Đạc luôn được Diệp Phạm tỉ mỉ che giấu đã bị lộ.
Đến lúc Hạ Hàn muốn rời đi, Trình Bình ở cửa ra vào tiễn anh, không nhịn được gọi anh lại.
"A Hàn."
Hạ Hàn xoay người lại, dưới bóng đêm tăm tối, ngũ quan Hạ Hàn lại càng rõ ràng.
Ánh mắt anh rất nghiêm túc.
Hạ Hàn biết Trình Bình muốn nói gì, anh không đợi Trình Bình hỏi đã nói.
"Cháu sẽ có chừng mực."
Một câu đơn giản đã khiến trái tim Trình Bình yên ổn.
Hạ Hàn nhìn Trình Bình: "Nhưng trước đó, dì có thể giữ bí mật giúp cháu được không?"
Trình Bình biết Hạ Hàn luôn làm việc trầm ổn, Trình Bình gật đầu.
"Được."
Hạ Hàn lái xe rời khỏi nhà Trình Bình.
Trời đã tối đen, trên đường bắt đầu đông đúc.
Trên đường cái tấp nập, từng dòng người đi qua.
Xe hơi màu đen trên đường, đi thẳng về phía trước.
Hạ Hàn ngồi trên ghế lái, từng lớp đèn đường rơi trên người anh.
Một lát sau, xe dừng lại trước dãy biệt thự, Hạ Hàn cúi người xuống xe, thân ảnh bị bóng đêm che khuất.
Trong biệt thự chỉ có mình Hạ Hàn, xung quanh rất tĩnh lặng.
Chỉ vang lên tiếng hít thở của Hạ Hàn.
Hạ Hàn không dừng lại, trực tiếp đi vào thư phòng.
Tiếng lạch cạch vang lên, đèn trong phòng được bật lên, ánh sáng màu vàng chiếu sáng cả căn phòng.
Hạ Hàn ngồi xuống ghế, ngả người ra sau.
Hạ Hàn đan hai tay lại, đặt trên huyệt thái dương, che mắt đi.
Hạ Hàn lại nghĩ đến Diệp Phạm, anh không khỏi nở nụ cười.
Diệp Phạm, Diệp Đạc, còn mấy chuyện xảy ra lúc trước.
Tất cả mọi chuyện đều gắn kết anh và Diệp Phạm.
Để anh tìm được cơ hội, từng chút tới gần cô.
Hạ Hàn nhớ lại cảnh gặp Đô Đô rồi lại tưởng tượng lúc Diệp Phạm biết quan hệ giữa anh với Đô Đô.
Hạ Hàn nghĩ, với tính tình lạnh nhạt của Diệp Phạm không biết sẽ có phản ứng gì.
Hạ Hàn ít nhiều cũng đã đoán được Diệp Phạm nghĩ về anh thế nào.
Nhưng cũng không sao cả, Diệp Phạm lùi bao nhiêu, anh sẽ tiến bấy nhiêu.
Tóm lại sẽ không để Diệp Phạm trốn tránh anh càng xa.
Sự lạnh lẽo quanh người Hạ Hàn bỗng trở nên mềm mại.
Bấy giờ, bóng đêm dịu dàng bao phủ anh.
...
Hàng năm, đài truyền hình đều tổ chức một lễ trao giải tên là "Giải thưởng truyền hình quốc gia".
Hai năm nay phim truyền hình đã đủ điều kiện lọt vào danh sách đề cử, sau khi lọt vào danh sách thì ban giám khảo sẽ đánh giá và chọn ra phim tốt nhất dành giải.
Đương nhiên, khán giả không chỉ quan tâm giải thưởng năm nay rơi vào nhà nào mà còn quan tâm đến nhan sắc của dàn sao nữ trên thảm đỏ.
Hiện giờ đoàn đội Diệp Phạm đang gặp sự cố.
Đái Cận Sơn: "Năm nay chúng ta được nhận lời mời đến "Giải thưởng truyền hình quốc gia "."
Diệp Phạm hơi ngạc nhiên: "Nhưng « Thẩm tướng » còn chưa phát sóng, nhanh nhất cũng phải đến sang năm mới truyền bá."
Đái Cận Sơn gật đầu: "Đài truyền hình nhất định thấy gần đây em hot nên mới mời em đi thảm đỏ."
Đái Cận Sơn và Diệp Phạm đều lo như nhau.
Diệp Phạm chỉ từng diễn vai phụ trong « Ẩn núp bến Thượng Hải ». Nếu cứ vậy mà đi thảm đỏ thì khó tránh khỏi bị phóng viên gây khó dễ và bị cư dân mạng chất vấn.
Nhưng đài truyền hình đã gửi thư mời, Diệp Phạm lại không phải nghệ sĩ lâu năm nên không thể từ chối. Nếu Diệp Phạm từ chối thì có khi lại bị người trong giới đồn thổi cô kênh kiệu.
Người vừa hot mà bị nói như thế thì cũng không thể để lại ấn tượng tốt gì.
Có đi hay không?
Đoàn đội Diệp Phạm rơi vào tình thế khó xử.
Phim vẫn chưa quay xong, Diệp Phạm ném chuyện này ra khỏi đầu, chuyên chú làm việc.
Cô nghiêm túc hoàn thành phần diễn của mình.
Không ngờ, hôm nay vừa kết thúc công việc thì Diệp Phạm nhận được một cuộc điện thoại liên quan đến "Giải thưởng truyền hình quốc gia".
Người gọi chô cô Gọi là Lý Quỳnh.
Trong « Đi du lịch nào » họ đã từng hợp tác.
"Diệp Phạm, cuối tuần cháu có đi "Giải thưởng truyền hình quốc gia" không?" Không biết Lý Quỳnh nghe tin ở đâu.
Diệp Phạm ăn ngay nói thật: "Cháu nhận được thư mời nhưng tạm thời vẫn chưa trả lời ạ."
Lý Quỳnh cười khẽ nói: "Lo « Thẩm tướng » chưa truyền bá sẽ bị người khác nói xấu sao?"
Diệp Phạm "dạ" một tiếng. Lý Quỳnh là tiền bối, tâm tư của cô chưa gì đã bị đoán ra.
Lý Quỳnh: "Hay ngày hôm đó chúng ta đi chung?"
Diệp Phạm ngẩn người, xét về thâm niên thì Lý Quỳnh đã thuộc hàng top. Đi thảm đỏ cùng cô thì đúng là có thể ngăn được miệng phóng viên.
Nhưng... Diệp Phạm cũng không muốn làm phiền Lý Quỳnh.
Lúc này, Lý Quỳnh nói: "Đừng nghĩ nhiều, đây là lần đầu cháu đi thảm đỏ, cô chỉ dẫn tiểu bối thôi mà."
Diệp Phạm suy tư một lúc: "Cám ơn tiền bối dìu dắt."
"Cô từng này tuổi rồi, có hạng người gì chưa từng gặp đâu?" Lý Quỳnh cười, "Người như cháu, nói chuyện thẳng thắn, là người chân thật."
Lý Quỳnh cũng nói thẳng: "Cô rất thưởng thức cháu."
"Xe đoàn đội cô sẽ qua đón cháu."
Lý Quỳnh cúp điện thoại, Diệp Phạm nói chuyện này cho Đái Cận Sơn.
Vì ấn tượng của khán giả và truyền thông về việc lần đầu cô đi thảm đỏ nên đoàn đội rất coi trọng.
Bọn họ bận rộn hơn một tuần, "Giải thưởng truyền hình quốc gia" cuối cùng đã tới.
Năm nay Đường Cẩm cũng được mời tham gia, cô ta đã khiêm tốn làm người thật lâu, đoàn đội cũng yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng mua vài hot search khen Đường Cẩm khiêm tốn để fans đồng tình.
Một chiêu này hiển nhiên rất hữu dụng, nhìn qua thì sự việc diễn viên đóng thế đã bị lãng quên.
Giới giải trí chính là như vậy, vô cùng hỗn độn. Cứ một khoảng thời gian là sẽ xuất hiện một vụ mới mẻ, tốc độ thay đổi rất nhanh.
Đoàn đội Đường Cẩm đã bàn bạc xong, lần đi thảm đỏ này nhất định phải tuyệt mĩ. Lễ phục, trang điểm của Đường Cẩm phải tỉ mỉ và được nghiên cứu kỹ lưỡng.
Phải cố gắng hoàn hảo đến từng chi tiết để tiêu đề giải trí sáng mai sẽ xuất hiện vô số bài khen ngợi Đường Cẩm. Cứ như vậy thì những chuyện trước kia của cô ta sẽ dần bị ép xuống.
Đường Cẩm ngồi trong xe, xe chạy trên đường đến hiện trường "Giải thưởng truyền hình quốc gia". Thợ trang điểm đang nhìn kĩ trang dung của Đường Cẩm xem còn chỗ nào bị bỏ sót không. Sẽ rất tệ khi bị camera chụp vô.
Hiếm lắm hôm nay Đường Cẩm có tâm trạng tốt, cô ta nhìn mình trong gương, mỉm cười.
Khóe miệng Đường Cẩm nhếch lên đầy tự tin, chắc chắn lần này cô ta sẽ nổi bật nhất.
Xe sắp đến, người đại diện Lý ngồi trước quay đầu, dặn dò: "Lúc đi thảm đỏ, cô nhớ chú ý hình tượng."
"Có chuyện gì thì cũng đừng biểu lộ hết trên mặt, mấy phóng viên kia sẽ viết linh tinh."
Đường Cẩm: "Tôi biết mà."
Cô ta cũng không ngu, sẽ không lãng phí một cơ hội xoay người tốt như này.
Xe lập tức sẽ tới, còn chưa đến hiện trường, hai bên đã nghe thấy tiếng thét chói tai từ fan hâm mộ.
Bọn họ đang hô tên thần tượng của mình, ai cũng tranh nhau chen lên trên, hi vọng có thể gần thần tượng hơn một chút.
Bảo vệ ở hiện trường duy trì trật tự, các phóng viên cầm đèn flash, tiếng tách tách vang lên liên tục.
Đêm nay, chắc chắn sẽ rất náo nhiệt.
Xe dừng lại, Đường Cẩm nhìn qua ngoài cửa xe, khóe miệng nở nụ cười.
Vừa xuống xe là sẽ bị phóng viên chụp ảnh, cô ta nhất định phải để máy quay chụp được biểu cảm đẹp nhất.
Cửa xe mở ra, đối mặt với cô ta là tiếng tách tách, những phóng viên xung quanh Đường Cẩm chụp liên tục.
Đường Cẩm là tiểu hoa mang lưu lượng, dù xảy ra chuyện diễn viên đóng thế nhưng vẫn có độ hot cao.
Đường Cẩm cảm giác như mình là trung tâm, cô ta rất hưởng thụ cảm giác này. Cô ta tạo dáng, giương cao cằm, cực kỳ tự tin.
Cô ta đã có kinh nghiệm, biết làm sao để lên hình đẹp. Ảnh chụp sáng mai nhất định sẽ là đẹp nhất.
Đường Cẩm nhấc chân, định đi trên thảm đỏ.
Lúc này, Đường Cẩm phát hiện có một vài phóng viên đi về phía sau cô, Đường Cẩm nhíu mày, nhìn lại.
Cách đó không xa, một chiếc ô tô màu đen ngừng lại, một người trong xe bước xuống, là Lý Quỳnh.
Lý Quỳnh là ngôi sao lâu năm, có địa vị rất cao trong giới giải trí, cô ấy hiếm khi xuất hiện mà giờ lại ra sân đương nhiên sẽ được phóng viên đặc biệt quan tâm.
Sau khi biết người đến là Lý Quỳnh, Đường Cẩm thở phào.
Cô ta còn tưởng ngôi sao nữ trẻ nào, lo sẽ lấp danh tiếng của cô ta. Hiện tại cô ta cũng yên tâm.
Lúc này, phóng viên xung quanh Đường Cẩm hỏi.
"Đường Cẩm, cô và Lý Quỳnh từng tham gia một chương trình truyền hình thực tế, quan hệ hai người thế nào?"
Đường Cẩm cười nói: "Lúc tham gia chương trình truyền hình thực tế, quan hệ giữa tôi và cô Lý rất tốt, ta đương nhiên sẽ qua chào hỏi cô ấy."
"Tôi nghĩ cô Lý thấy tôi cũng cảm thấy rất vui." Đường Cẩm không đổi sắc mặt nói dối.
Trên thực tế, Đường Cẩm không thân với Lý Quỳnh. Cô ta nói vậy thật ra là vì muốn cọ nhiệt Lý Quỳnh.
Lý Quỳnh địa vị cao, thuộc tuyến 1, có quan hệ tốt với bà dì ấy đối với thanh danh của cô ta có rất nhiều chỗ tốt.
Nghĩ tới đây, Đường Cẩm mỉm cười. Cô ta bước chân, chuẩn bị chào hỏi Lý Quỳnh.
Lúc này, Lý Quỳnh dừng bước, bà không tiếp tục đi lên phía trước mà đứng bên cạnh xe, dường như đang chờ ai đó.
Các phóng viên cũng nhìn vào trong xe, đáy mắt tràn ngập tò mò.
Không biết vì sao mà Đường Cẩm bỗng nhiên có một dự cảm không tốt.
Lý Quỳnh đang chờ ai? Người xuống xe sẽ là ai?
Đường Cẩm nhìn vào trong xe, bất an trong lòng ngày càng mãnh liệt.
Lọt vào tầm mắt, đầu tiên mắt cá chân tinh tế trắng noãn. Dưới ánh đèn, trắng sáng như viên ngọc trai.
Mắt nhìn lên trên, là vòng eo nhỏ trong vòng một nắm tay, chiếc váy phác hoạ lên dáng người mỹ lệ.
Cuối cùng, mắt dừng trên mặt người kia.
Ngũ quan cô xinh đẹp cực điểm, chỉ liếc một cái thì đã không đành lòng dời mắt.
Đám fans cũng bùng nổ gào lên, lớn tiếng gọi tên thần tượng.
"Diệp Phạm!"
"Diệp Phạm!"
Các phóng viên nhìn thấy Diệp Phạm thì đầu tiên là sững sờ rồi lập tức giơ camera trong tay lên, điên cuồng chụp.
Đêm nay Diệp Phạm quá đẹp, chỉ dựa vào gương mặt này cũng đủ để trở thành người nổi bật nhất.
Đường Cẩm căm hận nghĩ, lại là Diệp Phạm. Cô ta vô cùng tức giận, Diệp Phạm tới đây làm gì?
Lúc này, càng khiến Đường Cẩm tức giận là hầu hết phóng viên vây quanh người cô ta đều xoay người, chạy đến chỗ Diệp Phạm.
Các phóng viên dời ống kính, toàn bộ hướng về phía Diệp Phạm.
Camera nhắm vào Diệp Phạm.
"Tanh tách tanh tách!"
Bọn họ không ngừng ấn chụp. Diệp Phạm không có góc chết gì cả, tùy tiện chụp cũng rất đẹp.
Phóng viên vây quanh Diệp Phạm, họ có rất nhiều vấn đề cần hỏi.
Diệp Phạm đang hot, tùy tiện viết tin cũng kiếm được không ít lượng đọc.
"Diệp Phạm." Một nữ phóng viên nói, "Có vẻ diễn viên gạo cội Phong rất tán thưởng cô, có phải thực lực của cô đã đạt được công nhận của ông ấy không?"
Diệp Phạm mỉm cười: "Thời gian xuất đạo của tôi rất ngắn. So với tiền bối, tôi vẫn chỉ là người mới, rất cảm tạ tiền bối đã chỉ bảo."
Câu trả lời của cô rất thỏa đáng, thái độ khiêm tốn lại khen ngợi Kỷ Phong.
"Lần này cô đi thảm đỏ mà không có tác phẩm thì có cảm tưởng gì không?" Vấn đề xảo trá này quả nhiên xuất hiện.
Nụ cười trên mặt Diệp Phạm không thay đổi: "Tôi đang quay « Thẩm tướng », sang năm sẽ phát sóng."
"Tôi tin tưởng năm sau anh thấy tôi, nhất định sẽ thấy tác phẩm của tôi." Diệp Phạm mỉm cười nhìn người phóng viên kia.
Phóng viên giật mình, nhìn thấy gương mặt Diệp Phạm, nín luôn.
Nơi này lập tức vang lên tiếng cười, các phóng viên khác đều cười.
Xem ra Diệp Phạm đã sớm chuẩn bị, hôm nay sẽ không moi được tin siêu hot gì từ cô.
Nhưng truyền thông lại rất hài lòng với Diệp Phạm, bọn họ bàn về cô, khen ngợi như nước thủy triều.
Đường Cẩm cứ trơ mắt nhìn phóng viên rời đi để lại mình cô ta. Cô ta lúng túng đứng tại chỗ, không ai chụp cô ta, cũng không chú ý sự tồn tại của cô ta.
Đường Cẩm vốn muốn chào hỏi Lý Quỳnh nhưng bây giờ Diệp Phạm xuất hiện bên cạnh Lý Quỳnh, bước chân cô ta dừng tại chỗ.
Đi cũng không được, đứng đấy cũng không xong, tiến thối lưỡng nan.
Một lát sau, có vài phóng viên quay về. Đôi mắt phóng viên xoay quanh Đường Cẩm và Diệp Phạm vài lần.
Bọn họ phỏng vấn người khác, từ trước đến nay đều hỏi vấn đề mang tính công kích. Nếu hỏi mấy câu không gợi nổi bọt nước gì thì coi như tốn thời gian.
"Lần này Diệp Phạm cũng đến "Giải thưởng truyền hình quốc gia". Cô từng hợp tác với cô ấy, vậy có định ở sau đài trò chuyện không?"
Đường Cẩm ngoài cười nhưng trong không cười, người phóng viên này rõ ràng muốn cô ta khó xử.
Quan hệ giữa cô ta với Diệp Phạm như vậy thì sao mà trò chuyện được.
"Gần đây Diệp Phạm đang quay « Thẩm tướng », cô có kế hoạch gì mới không?"
Đường Cẩm giật giật khóe miệng, nhìn phóng viên đặt câu hỏi.
Cô ta cười dịu dàng: "Tạm thời giữ bí mật."
Trong lòng Đường Cẩm vô cùng tức giận. Rõ ràng người đi thảm đỏ là cô ta, phóng viên mở miệng lại là Diệp Phạm, chủ đề luôn xoay quanh Diệp Phạm.
Diệp Phạm cũng thấy Đường Cẩm, lòng cô lạnh lẽo, gật đầu với Đường Cẩm. Bây giờ đang ở chỗ công chúng, có vài cảm xúc không thể biểu lộ.
Sau đó, Diệp Phạm rời đi.
Người đại diện Lý thấy Đường Cẩm không làm gì, anh ta ở bên kia vội muốn chết. Anh ta liều mạng ra hiệu cho Đường Cẩm, muốn Đường Cẩm chủ động tiến lên nói chuyện với Diệp Phạm.
Kết quả Đường Cẩm không nhìn thấy, cứ đứng ở đó.
Người đại diện Lý thở dài. Sao Đường Cẩm không suy nghĩ chút đi? Bây giờ là trường hợp nào mà còn so đo ân oán với Diệp Phạm.
Ngày mai phóng viên nhất định sẽ viết, Đường Cẩm phong cách gì chứ, hoàn toàn không bằng Diệp Phạm. Nhưng chuyện đã đến nước này thì không còn cách nào cứu vãn.
"Giải thưởng truyền hình quốc gia" thuận lợi tiến hành, sau khi kết thúc, Đường Cẩm không khỏi bị lôi ra so sánh với Diệp Phạm.
...
Đô Đô rất thích sang nhà Trình Bình chơi, Diệp Phạm cũng không ngăn cản.
Lúc cô bận quay phim, chỉ cần Trình Bình đồng ý thì cô sẽ mang Đô Đô sang.
Một buổi chiều nọ, Diệp Phạm kết thúc công việc sớm, cô đến nhà Trình Bình tìm Đô Đô.
Lúc Diệp Phạm đẩy cửa đi vào, Đô Đô đang ngồi chơi dưới đất.
Nghiêm Tiểu Tiểu đi qua, cô bé muốn ôm Đô Đô.
Cánh tay gầy của cô bé ôm cậu nhóc trắng trẻo mập mạp.
Chắc gần đây Đô Đô lại mập rồi nên Nghiêm Tiểu Tiểu có hơi phí sức.
Diệp Phạm không nhịn được bật cười.
Hai đứa nhỏ trong phòng khách đều chú ý tới Diệp Phạm.
Bọn họ cùng nhìn về phía cửa, Đô Đô rất ngạc nhiên cười: "Mẹ tới rồi."
Đô Đô bước bàn chân nhỏ, vui mừng chạy tới.
"Mẹ, mẹ ơi."
Diệp Phạm xoay người, ôm Đô Đô vào ngực, cô lấy tay nâng cái mông nhỏ của bé.
Đô Đô ghé trên vai Diệp Phạm, cánh tay nhỏ chặt cô.
Diệp Phạm dịu dàng hỏi: "Chơi với chị Tiểu Tiểu có vui không?"
"Có!" Giọng sữa của Đô Đô rất chân thành.
Bé nhớ mấy ngày nay không chỉ chơi với chị Tiểu Tiểu mà còn được chú tung lên cao.
Đô Đô đột nhiên nhớ bé đã giấu diếm chuyện của chú ấy với mẹ.
Nhưng giờ chú ấy cũng chẳng phải người lạ nên chắc có thể nói cho mẹ rồi.
Đô Đô rất thành thật nói với Diệp Phạm: "Mẹ, còn có một chú cũng chơi với Đô Đô."
Diệp Phạm hỏi: "Chú nào vậy?"
Cảm xúc của Đô Đô trở nên kích động: "Chú ấy siêu ngầu luôn."
"Thật sao?" Diệp Phạm rất phối hợp, "Nói với mẹ chút đi."
Tay Đô Đô rời khỏi, bé đối diện với ánh mắt của Diệp Phạm.
Hai tay nhỏ khoa tay trong không trung, phối hợp với biểu cảm siêu khoa trương.
Diệp Phạm nhìn Đô Đô khoa tay múa chân, đôi mắt đen lúng liếng mở lớn hơn.
Xem ra lúc cô không biết gì thì Đô Đô đã thân quen với cái chú trong truyền thuyết kia.
"Đúng rồi, chú ấy còn biết mẹ á."
Diệp Phạm nghiêm túc nghe Đô Đô nói.
Lúc này, Đô Đô đột nhiên ngừng câu chuyện.
Không khí ngưng trệ trong nháy mắt.
Giọng Đô Đô câo lên, nghe rất vui vẻ: "Chú."
Sau lưng truyền đến tiếng nói lạnh nhạt: "Uhm."
Người kia đang đáp lại Đô Đô.
Động tác của Diệp Phạm dừng lại.
Hình như cô đã nhận ra loại hơi thở lạnh lẽo quen thuộc.
Khí thế người đó mạnh mẽ, càng gần càng rõ.
"Diệp Phạm." Một tiếng gọi trầm thấp xuyên qua không khí, tiến vào tai cô.
Diệp Phạm nhận ra giọng nói, người cô cứng đờ.
Cô không có chỗ trốn, huống chi anh lại kêu tên cô, cô chỉ có thể xoay người.
Diệp Phạm đụng phải ánh mắt của anh.
Đôi mắt đen nhánh có chút lạnh thấu xương, chút ánh sáng nhỏ.
Hạ Hàn không cảm xúc, thân hình thon dài, mặt mày lạnh lùng.
Đáy mắt cứ như cười mà không phải cười, cứ thế mà nhìn Diệp Phạm.
Cứ như đang ở đây mà đợi cô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook